Cuồng Tế Vô Song
Chương 149 Ông Không Là Cái Thá Gì Cả!
Đây chính là người mà gia chủ nhà họ Châu đã dặn không thể đắc tội, là quản lý của club Lưu Quang, tất nhiên cũng thuộc sự sở hữu của tổ chức Hừng Đông.
Sao Châu Vũ có thể không hoảng hốt chứ?
Tiếu Lượng có thể không hoảng sợ sao?
Tiếu Lượng run rẩy ghé sát vào Châu Vũ, sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Anh Vũ, có phải chúng ta gặp chuyện lớn rồi không?"
Làm loạn trong club Lưu Quang, đã vậy còn đánh phải cậu cả nhà họ Tần nữa?
Hơn nữa còn đAnh Vũ cùng thảm.
Cậu nói xem?
Sắc mặt Châu Vũ xanh mét, nhưng không trả lời Tiếu Lượng, mà cắn răng hỏi Trương Thiên một câu: “Anh Thiên, người này là quản lý của club Lưu Quang, mọi người đều gọi cậu ta là Hồng gia!"
“Có lẽ lần này dính phải phiền phức lớn rồi!"
Trương Thiên cong khóe miệng hỏi: “Ớ, anh ta rất lợi hại à?"
“Sợ phiền phức gì chứ, nếu anh ta dám động đến cậu, tôi sẽ đánh cùng cậu!"
Châu Vũ trừng mắt thật lớn, nhíu mày nói: “Anh Thiên, anh đang nở nụ cười đấy à?"
Tuy không biết vừa rồi làm sao Trương Thiên đã khiến Tần Trăn khuất phục, nhưng Hồng gia này không thể đắc tội được đâu.
Nếu đánh Tần Trăn, có lẽ nhà họ Châu còn có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng nếu đắc tội với Hồng gia này, vậy là đắc tội với tổ chức Hừng Đông đấy, Châu Vũ đang vô cùng tuyệt vọng.
Châu bân cũng đã từng nói, nếu làm loạn ở đây, ngay cat nhà họ Châu cũng không bảo vệ được!
Trương Thiên nhún vai lạnh nhạt nói: “Tôi giống như người hay nói giỡn sao?"
Hôm nay anh tới đây là vì muốn gặp người đứng đầu của tổ chức Hừng Đông, người vừa tới trước mắt này hiển nhiên còn chưa đủ tư cách đề nói chuyện với anh.
Nhưng nếu Trương Thiên không đợi được người nọ, vậy ai tới cũng sẽ có kết cục giống nhau!
Ngay sau đó, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía Hồng gia.
Châu Vũ thấy đôi mắt sắc bén kia của Trương Thiên, khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng thoáng dừng lại một chút, dường như mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hồng gia dẫn theo mười mấy người đi tới trước mặt bọn anh.
Ngập tràn khí thế, cũng vô cùng hùng hồn.
Ông ta nhíu mày nhìn thoáng qua Tần Trăn đang nằm trên mặt đất, sau đó lại quét ánh mắt qua bọn người Châu Vũ, cuối cùng đặt tầm mắt lên trên người Trương Thiên, không hề dời đi chút nào.
Ông ta mơ hồ cảm nhận được khí thế khủng bố trên người Trương Thiên, hơn nữa còn có loại áp lực vô cùng cường đại.
Ông ta tiếp tục cắn răng trầm giọng nói: “Cậu Châu, là cậu làm sao?"
Châu Vũ nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, Hồng gia!"
“Tôi và Tần Trăn có thù với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp anh ta ở đây nên nhất thời không nhịn được, thật sự xin lỗi.
"
“Tất cả những tổn thất ở đây, tính cho tôi! "
Anh ta chỉ có thể biến những việc này thành ân oán của nhà họ Châu và nhà họ Tần, hy vọng club Lưu Quang không nhúng tay vào.
Hồng gia thu lại ánh mắt của mình, nhẹ giọng nói với Châu Vũ:
“Ân oán của nhà họ Châu và nhà họ Tần, tôi sẽ không nhúng tay vào!"
“Nhưng chuyện xảy ra ngay trong club Lưu Quang, tôi không thể làm như không có được, không ai dám gây sự ở đây cả, nếu xảy ra chuyện gì, vậy tự mình chịu trách nhiệm thôi.
"
“Nếu cậu chu đánh người ở đây, hơn nữa còn bình an không sao ảnh hưởng đến một cọng lông tóc đi ra khỏi club Lưu Quang, vậy uy nghiêm của club chúng tôi để ở đâu chứ!"
Cho dù gia tộc hùng mạnh như nhà họ Châu ở kinh đô cũng không được!
Ý là Hồng gia đang muốn truy cứu trách nhiệm.
Nghe xong câu này, Trương Thiên nhướng mày híp mắt, anh không khỏi nghi ngờ, một quản lý của club Lưu Quang nho nhỏ mà kiêu ngạo thế sao? Mồm miệng lớn như vậy à?
nhà họ Châu ở kinh đô cực kỳ hùng mạnh, thế mà lại bị ánh tổ chức Hừng Đông coi rẻ như thế, không hề để vào mắt sao?
Biểu cảm của Châu Vũ có chút khó chịu, nhấp môi hỏi ngược lại: “Vậy ý của Hồng gia là?"
Hồng gia thở ra một cái thật mạnh, trầm giọng ra lệnh: “Cậu Châu tự chặt một ngón tay, vậy tôi sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì!"
Giọng nói không lớn nhưng dường như khiến cho người ta có một loại áp bức rất mạnh.
Gì cơ?
Chỉ đánh người ở đây thôi, vậy mà Hồng gia đã muốn một ngón tay của Châu Vũ.
Trương Thiên cũng cảm thấy rất hoang đường.
Sắc mặt Châu Vũ lúc này đã rất khó coi, không hề lên tiếng.
Tiếu Lượng dù không quá phẫn nộ, nhưng cũng không thể để Châu Vũ mất một ngón tay như vậy được, thấp giọng nói một câu: “Hồng gia, Châu Vũ chính là cậu cả của nhà họ Châu đấy, có thể! "
Hồng gia nhìn Tiếu Lượng một cái, bắt đầu trầm giọng nói: “Tôi đã cho nhà họ Châu mặt mũi rồi đấy!"
Nói xong, anh ta lại giơ tay chỉ vào Tiếu Lượng: “Cậu, để lại một cánh tay.
"
Giọng nói to lớn cực kỳ vang dội, cũng vô cùng dọa người.
Tiếu Lượng trừng mắt, trong ánh cũng dại ra!
Giờ phút này, mỗi người trong hội đều hít sâu một hơi.
Cậu chủ của nhà họ Châu mất một ngón tay, người Tiêu gia nói thêm một câu, vậy mà phải để lại một cánh tay.
Khó trách không ai dám gây chuyện ở club Lưu Quang cả!
Chỉ xảy ra một cuộc xích mích nhỏ thôi, có lẽ cũng phải bỏ mạng.
Châu Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hồng gia, chuyện này là do một mình Châu Vũ tôi làm, không liên quan đến Tiếu Lượng, hôm nay tôi để lại một ngón tay cho anh là được.
"
Hồng gia cong khóe miệng, âm trầm cười nói: “Châu thiếu gia, chuyện gì ra chuyện đó, cậu ta phải bị phạt!"
“Ngại quá, chuyện này tôi không nể mặt được.
"
Những lời này đã hoàn toàn cắt đứt những suy nghĩ cầu xin của bọn họ.
Sắc mặt hai người trở nên trắng bệch.
Bốp bốp bốp!
Một tiếng vỗ tay vang lên làm tất cả mọi người đều nhìn qua.
Người này đúng là Trương Thiên.
Châu Vũ không ngờ Trương Thiên lại nhúng tay vào chuyện này, lúc nãy Tiếu Lượng chỉ nói một câu, chẳng phải mất một cánh tay à.
Bây giờ Trương Thiên đang đổ thêm dầu vào lửa đấy sao?
Sẽ mất mạng đấy.
Anh ta cũng không hy vọng Trương Thiên gặp tai ương!
Châu Vũ nhíu mày nhìn về phía Trương Thiên, trong ánh mắt ngập tràn bối rối, khó ngăn ngăn cản: “Anh Thiên!"
Trương Thiên làm như không thấy, cười đáp lại nói: “Châu Vũ, người ta nói chặt một ngón tay của cậu, vậy mà cậu cũng đồng ý sao?"
“Không phải vừa rồi tôi nói cậu đừng luống cuống sao? Sao cứ không nghe lời thế hả?"
“Tôi nói, cho dù ông trời có đến đây thì cũng phải bước qua tôi đây, ai dám lấy một ngón tay của cậu nào, tôi đã đồng ý chưa?"
Châu Vũ không biết phải biểu đạt tâm tình của mình lúc này thế nào.
Anh Thiên muốn bảo vệ mình, anh ta rất vinh hạnh.
Nhưng nghĩ đến ngoài kia đồn ầm Hồng gia vô cùng truyền khủng bố như thế, nghĩ đến tổ chức Hừng Đông cường lại, cuối cùng anh ta lại cực kỳ tuyệt vọng.
Cũng lo lắng hơn rất nhiều
Xôn xao!
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán trong hội trường.
Đây là khiêu khích trắng trợn à!
Hơn nữa còn khiêu khích Hồng gia ở trong club Lưu Quang nữa.
“Người kia là ai thế? Mấy người quen không?"
“Trông ăn mặc bình thường thế kia, không ngờ lại dám khiêu khích Hồng gia?"
“Bi kịch quá, người này chắc chắn không sống quá đêm nay.
"
“Có lẽ còn liên lụy đến cậu Châu đấy.
"
“Chỉ có thể trách anh ta không hiểu chuyện thôi!"
Nghe vậy, tất cả ánh mắt của cả đám người Hồng gia đưa tới bắt đầu hiện lên vẻ ác độc nhìn Trương Thiên, trong mắt lộ vẻ sát ý sâu sắc.
Hai mắt Hồng gia nháy mắt lập tức hiện lên lệ khí, khuôn mặt như cười như không, cười gằn nói:
“Mồm miệng lớn đây!"
“Không biết cậu là vị nào nhỉ? Vậy mà dám ngăn cản Hồng Tứ tôi làm việc?"
Châu Vũ và bọn người Tiếu Lượng nhìn thấy sắc mặt như muốn giết người của Hồng gia, trong lòng càng sốt ruột.
Trương Thiên lại không hề kiêng nể gì, nghiền ngẫm nói:
“Hồng Tứ? Tôi không biết!"
“Nhưng ở trước mặt tôi, ông không là cái thá gì cả!"
Không là cái thá gì?
Không xem Hồng gia là thứ gì quan trọng sao?
Mọi người xung quanh nghe xong đều lo lắng thay Trương Thiên, sau đó vuốt mồ hôi.
Thậm chí Châu Vũ còn cảm thấy hôm nay không thể trốn được kiếp nạn này rồi!
Khoảng mười người Hồng gia đưa tới đều chăm chú căng mắt, bọn họ đang chờ lệnh.
Hồng gia cũng nheo mắt lại, hàm nghiến chặt lại.
Trương Thiên lập tức trầm mặt, lộ ra nụ cười khủng bố dữ tợn nói:
“Tôi là Trương Thiên, đến từ Khánh Giang.
"
“Tôi không quan tâm anh là ai, anh nhanh nói với Dương Tiêu, tôi cho anh ta 30 phút, nếu không xuất hiện trước mặt tôi, vậy tôi sẽ hủy nơi này đi!"