Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 2 - Chương 48-1: Chiến Tiểu Quai?
Edit: Kiri
Hai ngón tay cứng nhắc bắt mạch trong chốc lát, Mộ Nhị buông tay nàng ra, dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc nhìn nàng.
Lãnh Hạ trừng mắt lên, trong lòng có chút chột dạ, không lẽ Mộ Đại thần y lại là tà môn ngoại đạo, chẳng lẽ đã biết chuyện nàng khai hắn ra?
Nàng ho khan một tiếng, đang định nói gì đó thì liền thấy Mộ Nhị trịnh trọng phun ra hai chữ: “Nghỉ ngơi."
Lãnh Hạ khiêu mi, chắc là lúc ở dưới Hoàng lăng nàng đã bị hàn khí nhập thể, nàng cười cười: “Sẽ."
Mộ Nhị nghe nàng đảm bảo xong liền hơi nhíu mày rồi gật đầu.
Hình thức ở chung của hai người như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của Thác Bạt Nhung, hắn rất hứng thú vuốt cằm, dùng ánh mắt mập mờ đảo qua đảo lại giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, rồi lại nhìn Diệp Nhất Hoàng đang lôi kéo lão Mã rất muốn nói chuyện, đôi mắt lóe sáng.
Giỏi thật, Đại Tần Chiến thần này rốt cuộc đã đội bao nhiêu nón xanh? (Ở Trung Quốc, đàn ông có vợ ngoại tình thì bị nói là đội nón xanh)
Nam nhân vừa rồi vẻ mặt bắt kẻ thông dâm thì chưa nói, bây giờ còn có thêm hai người nữa, đúng là đủ các loại hình a!
Chậc chậc chậc……..
Lãnh Hạ bị bộ dáng phát hiện gian tình của hắn làm cáu đến mức nở một nụ cười, nụ cười này rơi vào mắt Thác Bạt Nhung, làm hắn lập tức dâng lên mười vạn phần cảnh giác, sao lại quên nữ nhân này bưu hãn không giống nữ nhân chứ.
Thác Bạt Nhung điểm mũi chân một cái, lập tức chuồn đi mất.
Lãnh Hạ nhìn bóng lưng của hắn, ngọc thủ vuốt cằm, hừm, chạy được hòa thượng không chạy được miếu.
“Ân nhân!" Diệp Nhất Hoàng khổ sở kéo lão Mã lên, cuối cùng cũng chen được vào giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, vui vẻ nói: “Ân nhân, quả thật là người không bị sao cả?"
Lãnh Hạ vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói: “Đa tạ quan tâm."
Cái vỗ này lập tức khiến Diệp Nhất Hoàng vui đến mức mất phương hướng, ngây ngốc đứng đó, đây là lần đầu tiên ân nhân có vẻ mặt ôn hòa như thế a!
Đợi hắn si ngốc ngơ ngác, cười ngây ngô hồi lâu, lúc có phản ứng lại, hai mắt lập tức trừng lớn, phía trước vắng vẻ, làm gì còn bóng Lãnh Hạ và Mộ Nhị nữa.
Bên trong tửu lâu, Lãnh Hạ kéo tay áo Mộ Nhị, vừa đi vừa nói: “Lần này Tiêu Phượng sinh con rất tổn hại tới cơ thể, vừa lúc ngươi đến, vào xem nàng một lát đi."
Mộ Nhị lê bước theo sau, đi tới lầu hai, liền nhìn thấy Tiêu Chấp Vũ đang bế đứa cháu trai, khuôn mặt băng sơn không thay đổi.
Hắn chăm chú nhìn đứa bé trong lòng, đứa bé cũng dùng khuôn mặt băng sơn nhìn hắn, một lớn một nhỏ chẳng giống nhau bao nhiêu nhưng vẻ mặt kia quả thật như từ một khuôn đúc ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lãnh Hạ thấy thú vị, cười cười: “Tiêu tướng quân định bao giờ rời đi?"
Tiêu Chấp Vũ thu lại ánh mắt, trầm ngâm chỉ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Mai sẽ đi luôn, Cách Căn thành đã được Vương phi ổn định, cũng không cần lãng phí thời gian, Vương phi có muốn theo đại quân lên phía bắc không?"
Lãnh Hạ lắc đầu nói: “Không được, đường xá xóc nảy, Tiêu Phượng vừa mới sinh, không thích hợp đi lại xa, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, chắc là Chiến Bắc Diễn cũng muốn đi theo đại quân lên phía bắc, thời gian này ta và Mộ Nhị sẽ ở lại chăm sóc Tiêu Phượng, đợi Bắc Yến được ổn định tạm tạm rồi sẽ đến Tắc Nạp hội hợp."
Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, là vì một câu ‘Chiến Bắc Diễn’ kia của Lãnh Hạ, Liệt Vương phi này thật là to gan lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng, hơn nữa nhìn nàng xem, bộ dáng còn rất đương nhiên, như thể lẽ ra là phải thế.
Tiêu Chấp Vũ khẽ lắc đầu một cái, lập tức quăng câu nói vừa nghe xong: “Vậy cũng tốt, sắp xảy ra đại chiến, nếu Phượng nhi ở đó ta sẽ rất lo lắng."
Muội muội kia của hắn có lực phá hoại không thể coi thường, chỉ có không nghĩ ra chứ tuyệt đối không có gì không làm được, ở đây là ổn thỏa nhất rồi.
Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Thí Thiên ta sẽ để lại đây."
Thí Thiên là người của nàng tuy đã theo đại quân suốt cả đoạn đường, nhưng dù sao cũng không quen thuộc với Tiêu Chấp Vũ như nàng.
Tiêu Chấp Vũ gật đầu, đang muốn quay người rời đi thì đột nhiên ngừng bước, nhìn chăm chú vào Lãnh Hạ, thong thả mà trịnh trọng phun ra hai chữ: “Cảm tạ!"
Vừa rồi hắn đã nghe Tiêu Phượng nói, biết được là do Lãnh Hạ cứu nàng, tuy nàng rời cung cũng vì Lãnh Hạ nhưng nếu không có nàng ấy thì có lẽ Phượng nhi đã bỏ mạng ở Cách Căn thành, nhất thi hai mệnh.
Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười, lắc đầu, trịnh trọng đáp: “Nàng là bằng hữu của ta!"
Tiêu Chấp Vũ nhìn vẻ mặt nàng lúc nói những lời này, khuôn mặt diễm lệ tựa như phủ đầy những ánh hào quang, chói mắt khiến người khác không dám nhìn gần.
Hai chữ bằng hữu nói thì dễ nhưng có mấy người có thể làm được như hai nữ nhân này, vì bằng hữu vào sinh ra tử không tiếc mạng, như thể đó là bổn phận cần thực hiện.
Trước đó, vì tính tình ái muội mà hắn không thể có sắc mặt tốt với nữ nhân nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, ở một mặt khác, hắn còn không bằng hai nữ nhân này.
Tiêu Chấp Vũ thở dài một tiếng, cùng lúc đó, cục cưng trong lòng hắn cũng ‘Xì’ một tiếng………..
Tiêu Chấp Vũ sửng sốt, một mùi thối liền lan ra bốn phía, hắn hung hăng nhíu nhíu mày, có chút luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ lui về phía sau, cũng cau mày.
Khuôn mặt băng sơn của Tiêu Chấp Vũ lập tức bị vỡ nát, hắn nhăn mặt nhăn mũi bước lên, muốn đưa vật nhỏ này cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ lui thêm bước nữa, chỉ chỉ một gian sương phòng trống ở bên cạnh, có chút hả hê nói: “Không bằng Tiêu tướng quân bồi dưỡng một chút tình cảm với tiểu Hoàng tử, bên trong có tã sạch."
Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, nhận mệnh đẩy cửa ra đi vào.
Lãnh Hạ đua tã cho hắn rồi đứng sang bên cạnh, khoanh tay xem kịch vui.
Tiêu Chấp Vũ đặt cục cưng lên giường, tiểu bất điểm vì cảm thấy mông khó chịu mà chân tay khua khoắng loạn xạ.
Mộ Đại thần y vẫn đi theo do dự một lát xong, cố chịu mùi thối kỳ quái kia, tiến lên giữ chân tay đứa bé lại, trong mắt lộ ra sự hiếu kỳ nhè nhẹ.
Tiêu Chấp Vũ thở dài một hơi, cẩn thận cởi tã của tiểu tử kia ra, mở tã ra, mồi thối nồng nặc lại bốc lên.
Mộ Đại thần y phát tác tính sạch sẽ, lập tức buông nó ra, vận khinh công lao nhanh ra ngoài.
Tiêu Chấp Vũ co rụt mắt lại, không tốt!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tiểu bất điểm thoát khỏi sự kiềm chế, lại nghịch ngợm, thứ chất lỏng hôi thối kia liền chảy xuống áo choàng của hắn.
Tiêu Chấp Vũ nắm chặt hai tay, không thể nhịn được nữa, nhìn mình thảm hại lại nhìn Lãnh Hạ bàng quan, Mộ Nhị lâm trận bỏ chạy, hung hăng nghiến răng.
Hai kẻ này cùng có một đạo đức!
Phiền muộn thì phiền muộn nhưng Tiêu đại tướng quân tuyệt đối là một người làm đến nơi đến chốn, dù bị vậy nhưng vẫn chịu mùi hôi thối thay tã mới sạch sẽ cho tiểu bất điểm rồi mới rời đi.
Lãnh Hạ bế đứa bé đã sạch sẽ lên, Mộ Nhị vẫn cảnh giác nhìn đứa bé trong lòng nàng giống như nó là vật tạo chất không sạch sẽ không bằng, lông mi nhíu thật chặt, hắn vẫn giữ khoảng cách ba bước.
Mỗi khi thấy bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của Mộ Nhị, Lãnh Hạ luôn luôn nhịn không được mà nổi hứng trêu đùa.
Nàng bước tới gần Mộ Nhị, mày hắn lại nhíu thêm vài phần, mau chóng lui về phía sau.
Lãnh Hạ nhíu mày hỏi: “Ngươi như thế sao có thể trị liệu cho bệnh nhân?"
Mộ Nhị ngẹo đầu suy nghĩ một chút, như là bị hỏi khó, một lát sau mới ném ra hai chữ: “Không phải."
Sau khi bổ sung, Lãnh Hạ cho ra kết luận là: Tiểu bất điểm này không phải là bệnh nhân.
Nàng liếc mắt, nghĩ thầm, dù có là bệnh nhân thì cũng thế thôi, nàng vẫn chưa quên Mộ Đại thần y sống chết không chịu cho năm người Tề Thịnh đẫm máu vào cửa.
Trong phòng, Tiêu Phượng đang vùi đầu vào lòng Chiến Bắc Diễn, thêm dầu thêm mở kể đoạn đường đầy mạo hiểm.
Nói làm hắn vẻ mặt yêu thương, bàn tay to vỗ về Tiêu Phượng, nhẹ giọng an ủi, chuyện đã suy nghĩ trên đường đều ném qua sau đầu.
Muốn hỏi hắn rốt cuộc đã nghĩ gì thì không phải là cái gì độc ác mà chỉ muốn giáo huấn Hoàng hậu dám trốn cung một chút.
Vậy mà lúc này, trong lòng Đại Tần Hoàng đế chỉ còn yêu thương và thương xót, làm gì còn nhớ cái gì mà giáo huấn, bây giờ còn nhớ hắn họ gì đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Phượng thừa dịp hắn không chú ý, quay sang Lãnh Hạ đang đứng ở cửa nháy mắt mấy cái, bộ dạng tinh quái.
Chiến Bắc Diễn cũng vừa quay đầu lại, trong mắt ghen tuông ngập trời, dùng ánh mắt nhìn tình địch nhìn nàng, đôi mắt hồ ly tràn đầy ai oán, làm Lãnh Hạ liên tục liếc hai cái xem thường.
Ánh mắt dời xuống, liếc mắt liền thấy cục cưng trong lòng nàng, Chiến Bắc Diễn nhảy dưng lên, mặt mày rạng rỡ, muốn nói có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý, hắn cẩn thận bế cục cưng rồi quay đầu hỏi: “Phượng nhi, con trai của chúng ta tên là gì?"
Thanh âm kia, ngọt như mật.
Tiêu Phượng hưng phấn nói: “Tiểu Quai!"
Hoàng đế đại nhân nháy mắt một cái, cau mày lại, khóe miệng giật giật, mí mắt cũng giật giật.
“Hả?"
Tiêu Phượng cười đắc ý, gật đầu như gà mổ thóc.
Sắc mặt của Chiến Bắc Diễn lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thê tử, dò xét: “Phượng nhi……… nàng nói……… con trai của ta tên…………."
“Đúng!" Tiêu Phượng trịnh trọng gật đầu, quyết định nói: “Là Chiến Tiểu Quai!"
Chiến Bắc Diễn nhìn nhi tử trong lòng, tiểu tử này vẻ mặt đang nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt đen láy nhìn hắn, như vẫn còn chưa biết tên của mình đã bị một người mẹ không biết phải trái đặt là ‘Chiến Tiểu Quai’
Chiến Bắc Diễn suy nghĩ một hồi, nghĩ đến một Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ lại có tên như vậy, lập tức lắc đầu.
Không được!
Đại Tần Hoàng đế vốn bị thê quản nghiêm ngặt, lần này quyết định vì con trai mà phản lại một phen!
Hắn trầm mặc hồi lâu, trong lòng đã nghĩ hẳn một bài diễn thuyết. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, thấy tức phụ đang hưng phấn vui mừng liền thở dài, nuốt hết những lời định nói xuống, vuốt vuốt mái tóc Tiêu Phượng, gật đầu nói: “Được, là Chiến Tiểu Quai."
Lãnh Hạ vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, biết là sẽ vậy mà.
Từ nay về sau, trong lịch sử ngũ quốc có một Hoàng tử đầu tiên tên là ‘Tiểu Quai’ ra đời!
Lãnh Hạ vô cùng thương tiếc nhìn Chiến Tiểu Quai một chút, nhi tử này dáng vẻ băng sơn mà lại có cái tên này, nàng lắc đầu nói với Tiêu Phượng: “Để Mộ Nhị bắt mạch cho ngươi."
Mộ Nhị đi lên trước, bắt mạch cho nàng xong rồi chậm rãi nói: “Tĩnh dưỡng."
Hắn đứng dậy cầm bút lông vung tay viết đơn thuốc rồi tiêu sái rời khỏi phòng.
Lúc này Lãnh Hạ mới nhớ tới, hỏi: “Ngươi đi thì Đại Tần thế nào?"
Chiến Bắc Diễn đùa nghịch với nhi tử, vẻ mặt gian trá đáp lời: “Tiểu tử Bắc Việt kia, cũng cần thời gian tôi luyện."
Lãnh Hạ nhìn trời, quả nhiên là hồ ly mặt cười nghìn năm phúc hắc, chỉ có lúc đối mặt với Tiêu Phượng mới ném hết tất cả khôn khéo cho chó gặm, với người ngoài thì có cả một bụng xấu xa!
Lúc Mộ Nhị quay lại lần nữa đã là hai canh giờ sau, trong tay hắn bưng hai bát thuốc nóng hổi, một bát đưa cho Tiêu Phượng, một bát đưa cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ hơi sững sờ, nhìn bát thuốc trong tay, không hỏi một tiếng liền uống luôn, nàng chắc rằng Mộ Nhị đưa cho nàng vì muốn tốt cho nàng, hơn nữa, người này nói mỗi câu chỉ gói gọn trong vài từ, hỏi cũng chưa chắc đã hỏi được cái gì.
Nàng uống hết xong, mới thấy ánh mắt toan tính của Chiến Bắc Diễn.
Đây là lần đầu tiên Chiến Bắc Diễn thấy hình thức ở chung giữa Mộ Nhị và Lãnh Hạ, lại tin tưởng hoàn toàn này làm hắn không khỏi đổ mồ hôi thay Chiến Bắc Liệt, tiểu tử kia có biết tức phụ hắn có vô số nam nhân vây quanh không vậy………
Lãnh Hạ bĩu môi, không cần nghĩ cũng biết lão hồ ly này đang nghĩ cái gì, cảm tình của nàng và Chiến Bắc Liệt rất kiên định!
Không nhìn, túm lấy Mộ Nhị ra ngoài.
Hai ngón tay cứng nhắc bắt mạch trong chốc lát, Mộ Nhị buông tay nàng ra, dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc nhìn nàng.
Lãnh Hạ trừng mắt lên, trong lòng có chút chột dạ, không lẽ Mộ Đại thần y lại là tà môn ngoại đạo, chẳng lẽ đã biết chuyện nàng khai hắn ra?
Nàng ho khan một tiếng, đang định nói gì đó thì liền thấy Mộ Nhị trịnh trọng phun ra hai chữ: “Nghỉ ngơi."
Lãnh Hạ khiêu mi, chắc là lúc ở dưới Hoàng lăng nàng đã bị hàn khí nhập thể, nàng cười cười: “Sẽ."
Mộ Nhị nghe nàng đảm bảo xong liền hơi nhíu mày rồi gật đầu.
Hình thức ở chung của hai người như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của Thác Bạt Nhung, hắn rất hứng thú vuốt cằm, dùng ánh mắt mập mờ đảo qua đảo lại giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, rồi lại nhìn Diệp Nhất Hoàng đang lôi kéo lão Mã rất muốn nói chuyện, đôi mắt lóe sáng.
Giỏi thật, Đại Tần Chiến thần này rốt cuộc đã đội bao nhiêu nón xanh? (Ở Trung Quốc, đàn ông có vợ ngoại tình thì bị nói là đội nón xanh)
Nam nhân vừa rồi vẻ mặt bắt kẻ thông dâm thì chưa nói, bây giờ còn có thêm hai người nữa, đúng là đủ các loại hình a!
Chậc chậc chậc……..
Lãnh Hạ bị bộ dáng phát hiện gian tình của hắn làm cáu đến mức nở một nụ cười, nụ cười này rơi vào mắt Thác Bạt Nhung, làm hắn lập tức dâng lên mười vạn phần cảnh giác, sao lại quên nữ nhân này bưu hãn không giống nữ nhân chứ.
Thác Bạt Nhung điểm mũi chân một cái, lập tức chuồn đi mất.
Lãnh Hạ nhìn bóng lưng của hắn, ngọc thủ vuốt cằm, hừm, chạy được hòa thượng không chạy được miếu.
“Ân nhân!" Diệp Nhất Hoàng khổ sở kéo lão Mã lên, cuối cùng cũng chen được vào giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, vui vẻ nói: “Ân nhân, quả thật là người không bị sao cả?"
Lãnh Hạ vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói: “Đa tạ quan tâm."
Cái vỗ này lập tức khiến Diệp Nhất Hoàng vui đến mức mất phương hướng, ngây ngốc đứng đó, đây là lần đầu tiên ân nhân có vẻ mặt ôn hòa như thế a!
Đợi hắn si ngốc ngơ ngác, cười ngây ngô hồi lâu, lúc có phản ứng lại, hai mắt lập tức trừng lớn, phía trước vắng vẻ, làm gì còn bóng Lãnh Hạ và Mộ Nhị nữa.
Bên trong tửu lâu, Lãnh Hạ kéo tay áo Mộ Nhị, vừa đi vừa nói: “Lần này Tiêu Phượng sinh con rất tổn hại tới cơ thể, vừa lúc ngươi đến, vào xem nàng một lát đi."
Mộ Nhị lê bước theo sau, đi tới lầu hai, liền nhìn thấy Tiêu Chấp Vũ đang bế đứa cháu trai, khuôn mặt băng sơn không thay đổi.
Hắn chăm chú nhìn đứa bé trong lòng, đứa bé cũng dùng khuôn mặt băng sơn nhìn hắn, một lớn một nhỏ chẳng giống nhau bao nhiêu nhưng vẻ mặt kia quả thật như từ một khuôn đúc ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lãnh Hạ thấy thú vị, cười cười: “Tiêu tướng quân định bao giờ rời đi?"
Tiêu Chấp Vũ thu lại ánh mắt, trầm ngâm chỉ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Mai sẽ đi luôn, Cách Căn thành đã được Vương phi ổn định, cũng không cần lãng phí thời gian, Vương phi có muốn theo đại quân lên phía bắc không?"
Lãnh Hạ lắc đầu nói: “Không được, đường xá xóc nảy, Tiêu Phượng vừa mới sinh, không thích hợp đi lại xa, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, chắc là Chiến Bắc Diễn cũng muốn đi theo đại quân lên phía bắc, thời gian này ta và Mộ Nhị sẽ ở lại chăm sóc Tiêu Phượng, đợi Bắc Yến được ổn định tạm tạm rồi sẽ đến Tắc Nạp hội hợp."
Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, là vì một câu ‘Chiến Bắc Diễn’ kia của Lãnh Hạ, Liệt Vương phi này thật là to gan lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng, hơn nữa nhìn nàng xem, bộ dáng còn rất đương nhiên, như thể lẽ ra là phải thế.
Tiêu Chấp Vũ khẽ lắc đầu một cái, lập tức quăng câu nói vừa nghe xong: “Vậy cũng tốt, sắp xảy ra đại chiến, nếu Phượng nhi ở đó ta sẽ rất lo lắng."
Muội muội kia của hắn có lực phá hoại không thể coi thường, chỉ có không nghĩ ra chứ tuyệt đối không có gì không làm được, ở đây là ổn thỏa nhất rồi.
Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Thí Thiên ta sẽ để lại đây."
Thí Thiên là người của nàng tuy đã theo đại quân suốt cả đoạn đường, nhưng dù sao cũng không quen thuộc với Tiêu Chấp Vũ như nàng.
Tiêu Chấp Vũ gật đầu, đang muốn quay người rời đi thì đột nhiên ngừng bước, nhìn chăm chú vào Lãnh Hạ, thong thả mà trịnh trọng phun ra hai chữ: “Cảm tạ!"
Vừa rồi hắn đã nghe Tiêu Phượng nói, biết được là do Lãnh Hạ cứu nàng, tuy nàng rời cung cũng vì Lãnh Hạ nhưng nếu không có nàng ấy thì có lẽ Phượng nhi đã bỏ mạng ở Cách Căn thành, nhất thi hai mệnh.
Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười, lắc đầu, trịnh trọng đáp: “Nàng là bằng hữu của ta!"
Tiêu Chấp Vũ nhìn vẻ mặt nàng lúc nói những lời này, khuôn mặt diễm lệ tựa như phủ đầy những ánh hào quang, chói mắt khiến người khác không dám nhìn gần.
Hai chữ bằng hữu nói thì dễ nhưng có mấy người có thể làm được như hai nữ nhân này, vì bằng hữu vào sinh ra tử không tiếc mạng, như thể đó là bổn phận cần thực hiện.
Trước đó, vì tính tình ái muội mà hắn không thể có sắc mặt tốt với nữ nhân nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, ở một mặt khác, hắn còn không bằng hai nữ nhân này.
Tiêu Chấp Vũ thở dài một tiếng, cùng lúc đó, cục cưng trong lòng hắn cũng ‘Xì’ một tiếng………..
Tiêu Chấp Vũ sửng sốt, một mùi thối liền lan ra bốn phía, hắn hung hăng nhíu nhíu mày, có chút luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ lui về phía sau, cũng cau mày.
Khuôn mặt băng sơn của Tiêu Chấp Vũ lập tức bị vỡ nát, hắn nhăn mặt nhăn mũi bước lên, muốn đưa vật nhỏ này cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ lui thêm bước nữa, chỉ chỉ một gian sương phòng trống ở bên cạnh, có chút hả hê nói: “Không bằng Tiêu tướng quân bồi dưỡng một chút tình cảm với tiểu Hoàng tử, bên trong có tã sạch."
Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, nhận mệnh đẩy cửa ra đi vào.
Lãnh Hạ đua tã cho hắn rồi đứng sang bên cạnh, khoanh tay xem kịch vui.
Tiêu Chấp Vũ đặt cục cưng lên giường, tiểu bất điểm vì cảm thấy mông khó chịu mà chân tay khua khoắng loạn xạ.
Mộ Đại thần y vẫn đi theo do dự một lát xong, cố chịu mùi thối kỳ quái kia, tiến lên giữ chân tay đứa bé lại, trong mắt lộ ra sự hiếu kỳ nhè nhẹ.
Tiêu Chấp Vũ thở dài một hơi, cẩn thận cởi tã của tiểu tử kia ra, mở tã ra, mồi thối nồng nặc lại bốc lên.
Mộ Đại thần y phát tác tính sạch sẽ, lập tức buông nó ra, vận khinh công lao nhanh ra ngoài.
Tiêu Chấp Vũ co rụt mắt lại, không tốt!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tiểu bất điểm thoát khỏi sự kiềm chế, lại nghịch ngợm, thứ chất lỏng hôi thối kia liền chảy xuống áo choàng của hắn.
Tiêu Chấp Vũ nắm chặt hai tay, không thể nhịn được nữa, nhìn mình thảm hại lại nhìn Lãnh Hạ bàng quan, Mộ Nhị lâm trận bỏ chạy, hung hăng nghiến răng.
Hai kẻ này cùng có một đạo đức!
Phiền muộn thì phiền muộn nhưng Tiêu đại tướng quân tuyệt đối là một người làm đến nơi đến chốn, dù bị vậy nhưng vẫn chịu mùi hôi thối thay tã mới sạch sẽ cho tiểu bất điểm rồi mới rời đi.
Lãnh Hạ bế đứa bé đã sạch sẽ lên, Mộ Nhị vẫn cảnh giác nhìn đứa bé trong lòng nàng giống như nó là vật tạo chất không sạch sẽ không bằng, lông mi nhíu thật chặt, hắn vẫn giữ khoảng cách ba bước.
Mỗi khi thấy bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của Mộ Nhị, Lãnh Hạ luôn luôn nhịn không được mà nổi hứng trêu đùa.
Nàng bước tới gần Mộ Nhị, mày hắn lại nhíu thêm vài phần, mau chóng lui về phía sau.
Lãnh Hạ nhíu mày hỏi: “Ngươi như thế sao có thể trị liệu cho bệnh nhân?"
Mộ Nhị ngẹo đầu suy nghĩ một chút, như là bị hỏi khó, một lát sau mới ném ra hai chữ: “Không phải."
Sau khi bổ sung, Lãnh Hạ cho ra kết luận là: Tiểu bất điểm này không phải là bệnh nhân.
Nàng liếc mắt, nghĩ thầm, dù có là bệnh nhân thì cũng thế thôi, nàng vẫn chưa quên Mộ Đại thần y sống chết không chịu cho năm người Tề Thịnh đẫm máu vào cửa.
Trong phòng, Tiêu Phượng đang vùi đầu vào lòng Chiến Bắc Diễn, thêm dầu thêm mở kể đoạn đường đầy mạo hiểm.
Nói làm hắn vẻ mặt yêu thương, bàn tay to vỗ về Tiêu Phượng, nhẹ giọng an ủi, chuyện đã suy nghĩ trên đường đều ném qua sau đầu.
Muốn hỏi hắn rốt cuộc đã nghĩ gì thì không phải là cái gì độc ác mà chỉ muốn giáo huấn Hoàng hậu dám trốn cung một chút.
Vậy mà lúc này, trong lòng Đại Tần Hoàng đế chỉ còn yêu thương và thương xót, làm gì còn nhớ cái gì mà giáo huấn, bây giờ còn nhớ hắn họ gì đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Phượng thừa dịp hắn không chú ý, quay sang Lãnh Hạ đang đứng ở cửa nháy mắt mấy cái, bộ dạng tinh quái.
Chiến Bắc Diễn cũng vừa quay đầu lại, trong mắt ghen tuông ngập trời, dùng ánh mắt nhìn tình địch nhìn nàng, đôi mắt hồ ly tràn đầy ai oán, làm Lãnh Hạ liên tục liếc hai cái xem thường.
Ánh mắt dời xuống, liếc mắt liền thấy cục cưng trong lòng nàng, Chiến Bắc Diễn nhảy dưng lên, mặt mày rạng rỡ, muốn nói có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý, hắn cẩn thận bế cục cưng rồi quay đầu hỏi: “Phượng nhi, con trai của chúng ta tên là gì?"
Thanh âm kia, ngọt như mật.
Tiêu Phượng hưng phấn nói: “Tiểu Quai!"
Hoàng đế đại nhân nháy mắt một cái, cau mày lại, khóe miệng giật giật, mí mắt cũng giật giật.
“Hả?"
Tiêu Phượng cười đắc ý, gật đầu như gà mổ thóc.
Sắc mặt của Chiến Bắc Diễn lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thê tử, dò xét: “Phượng nhi……… nàng nói……… con trai của ta tên…………."
“Đúng!" Tiêu Phượng trịnh trọng gật đầu, quyết định nói: “Là Chiến Tiểu Quai!"
Chiến Bắc Diễn nhìn nhi tử trong lòng, tiểu tử này vẻ mặt đang nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt đen láy nhìn hắn, như vẫn còn chưa biết tên của mình đã bị một người mẹ không biết phải trái đặt là ‘Chiến Tiểu Quai’
Chiến Bắc Diễn suy nghĩ một hồi, nghĩ đến một Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ lại có tên như vậy, lập tức lắc đầu.
Không được!
Đại Tần Hoàng đế vốn bị thê quản nghiêm ngặt, lần này quyết định vì con trai mà phản lại một phen!
Hắn trầm mặc hồi lâu, trong lòng đã nghĩ hẳn một bài diễn thuyết. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, thấy tức phụ đang hưng phấn vui mừng liền thở dài, nuốt hết những lời định nói xuống, vuốt vuốt mái tóc Tiêu Phượng, gật đầu nói: “Được, là Chiến Tiểu Quai."
Lãnh Hạ vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, biết là sẽ vậy mà.
Từ nay về sau, trong lịch sử ngũ quốc có một Hoàng tử đầu tiên tên là ‘Tiểu Quai’ ra đời!
Lãnh Hạ vô cùng thương tiếc nhìn Chiến Tiểu Quai một chút, nhi tử này dáng vẻ băng sơn mà lại có cái tên này, nàng lắc đầu nói với Tiêu Phượng: “Để Mộ Nhị bắt mạch cho ngươi."
Mộ Nhị đi lên trước, bắt mạch cho nàng xong rồi chậm rãi nói: “Tĩnh dưỡng."
Hắn đứng dậy cầm bút lông vung tay viết đơn thuốc rồi tiêu sái rời khỏi phòng.
Lúc này Lãnh Hạ mới nhớ tới, hỏi: “Ngươi đi thì Đại Tần thế nào?"
Chiến Bắc Diễn đùa nghịch với nhi tử, vẻ mặt gian trá đáp lời: “Tiểu tử Bắc Việt kia, cũng cần thời gian tôi luyện."
Lãnh Hạ nhìn trời, quả nhiên là hồ ly mặt cười nghìn năm phúc hắc, chỉ có lúc đối mặt với Tiêu Phượng mới ném hết tất cả khôn khéo cho chó gặm, với người ngoài thì có cả một bụng xấu xa!
Lúc Mộ Nhị quay lại lần nữa đã là hai canh giờ sau, trong tay hắn bưng hai bát thuốc nóng hổi, một bát đưa cho Tiêu Phượng, một bát đưa cho Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ hơi sững sờ, nhìn bát thuốc trong tay, không hỏi một tiếng liền uống luôn, nàng chắc rằng Mộ Nhị đưa cho nàng vì muốn tốt cho nàng, hơn nữa, người này nói mỗi câu chỉ gói gọn trong vài từ, hỏi cũng chưa chắc đã hỏi được cái gì.
Nàng uống hết xong, mới thấy ánh mắt toan tính của Chiến Bắc Diễn.
Đây là lần đầu tiên Chiến Bắc Diễn thấy hình thức ở chung giữa Mộ Nhị và Lãnh Hạ, lại tin tưởng hoàn toàn này làm hắn không khỏi đổ mồ hôi thay Chiến Bắc Liệt, tiểu tử kia có biết tức phụ hắn có vô số nam nhân vây quanh không vậy………
Lãnh Hạ bĩu môi, không cần nghĩ cũng biết lão hồ ly này đang nghĩ cái gì, cảm tình của nàng và Chiến Bắc Liệt rất kiên định!
Không nhìn, túm lấy Mộ Nhị ra ngoài.
Tác giả :
Vị Ương Trương Dạ