Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 1 - Chương 59-2

Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, dựa vào ghế tựa, lười biếng nhắm hờ hai mắt, nói: “Yến thái tử định đấu như thế nào?"

Hỏi như vậy tương đương với đem quyền lựa chọn giao cho Bắc Yến, Yến quốc ở phương Bắc cực kỳ lạnh giá, bốn mùa băng tuyết bao phủ, người dân to lớn, khỏe mạnh, am hiểu nhất chính là cưỡi ngựa, bắn tên, đánh đấm.

Tiên Vu Bằng Phi đắc ý nói: “Không bằng thi đấu bắn tên?"

Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười.

“Lần này điện mang đến một dũng sĩ Bắc Yến, ba ván …….. " Tiên Vu Bằng Phi giơ lên ba ngón tay, vô cùng tự tin: “Trong ba ván, chỉ cần  Đại Tần có thể thắng một ván, Bắc Yến liền thua."

Chiến Bắc Liệt hơi bất ngờ nhíu nhíu mi, Bắc Yến tuy rằng cuồng vọng, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức này, lần này hẳn phải tin tưởng mười phần.

Hắn trao đổi một ánh mắt với Chiến Bắc Diễn, gật đầu nói: “Được, Yến thái tử thật hào hứng, vậy Đại Tần ta chọn ra ba người cùng chơi đùa với ngài."

Tiên Vu Bằng Phi nháy mắt ra hiệu với một đại hán ở phía sau, rất chờ mong ngồi xuống xem trận đấu.

Đại hán kia vừa mới đứng dậy, tất cả mọi người cả kinh, người này thân hình cực kỳ cao lớn, cao chừng bảy thước, quấn một mảnh da hổ lớn, bắp tay cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là có lực đạo kinh người.

Hắn bước vài bước tới trong ngự hoa viên rồi dừng lại thi lễ với Chiến Bắc Diễn, sau đó đứng yên, kiêu ngạo chờ đợi đối thủ lên đài.

Đại Tần phái ra một gã võ tướng, người nãy cũng vô cùng cường tráng, lưng hùm vai gấu, nhưng đứng cạnh đại hán Bắc Yến kia, lập tức trở nên nhỏ bé, chỉ cao đến bả vai người kia mà thôi.

Đại Tần bọn quan viên nhất thời cảm thấy trầm xuống, chênh lệch xa như vậy, chẳng phải là thua chắc rồi sao.

Bắc Yến chỉ vào Đại Tần võ tướng đứng bên đại hán có vẻ thấp bé gầy yếu, vỗ bàn cười sung sướng!

Sau khi chuẩn bị xong, hai người đều tự lấy cung, rút một mũi tên, giương cung lên.

“Vút!"

Hai mũi tên gần như được bắn ra đồng thời!

Hai mũi tên bắn về bia ở phía trước tầm hơn trăm bước chân.

“Phập, phập!" Hai tiếng, cùng cắm vào hồng tâm.

Đại Tần quan viên ở bên trái đang định thở phào, dù sao cũng hòa thì thấy Tiên Vu Bằng Phi nửa điểm cũng không lo lắng, con ngươi hèn mọn liếc mắt sang bên này một cái.

Đúng lúc đó, ‘phập’ một tiếng, mũi tên của đại hán kia để lại một lỗ hổng ở hồng tâm rồi tiếp tục xé gió mà đi, cắm thẳng vào một gốc cây cách đó hơn trăm mét.

“Hay!"

Phía Bắc Yến trầm trồ khen ngợi, vô cùng đắc ý cười nhìn quan viên Đại Tần, trào phúng cười nhạo. Lấy thanh âm giả vờ nhỏ giọng, liên tục chê cười.

“Cái gì Đại Tần võ tướng, chỉ là đồ ăn hại thôi!"

“Cái gì đồ ăn hại, một đám ăn hại mới đúng!"

Đại Tần quan viên trợn mắt nhìn mũi tên kia, nghe giọng Bắc Yến chửi rủa tức giận thở hồng hộc, tím tái mặt mày, Mạc Tuyên nắm chặt hai đấm, ghì mạnh vào bàn tính, như muốn đập nát nó ra làm hai, Tiêu Phi Ca sắc mặt vặn vẹo, bất chấp hình tượng tài tử phong lưu tiêu sái.

Chiến Bắc Diễn hơi hơi cau mày, Tiêu Phượng tức giận xắn tay áo, muốn đi lên so tài với tên kia thì bị Chiến Bắc Diễn kéo lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thai khí! Thai khí a! Phượng nhi, ngươi phải cẩn thận con chứ!"

Tiêu Phượng hạnh mâu mở lớn, tức giận run người: “Nhìn bọn họ tiểu nhân đắc chí, lão nương ngứa mắt!"

Chiến Bắc Diễn kéo nàng ngồi xuống, nhỏ giọng trấn an: “Ngươi đi cũng không thắng được, tài bắn cung cao siêu như vậy, ngoại trừ Bắc Liệt, không ai có thể so với."

Tiêu Phượng cũng biết chính mình không phải đối thủ của người nọ, ngoại trừ Bắc Liệt, không ai có thể là đối thủ của hắn, nhưng Đại Tần Chiến thần cao cao tại thượng lại đi so tài với một dũng sĩ bình thường sao?

Có thể thắng đó nhưng chắc chắn bị tứ quốc cười nhạo, Đại Tần rộng lớn ngoại trừ Chiến Bắc Liệt không có ai tài giỏi!

Tiêu Phượng nhìn phía Bắc Yến kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời, liền vuốt vuốt ngực cho xuôi cơn tức.

Nhất thời, Đại Tần tất cả quan viên đều khổ công suy nghĩ, than thở, mà phía Bắc Yến, một đám hi hi ha ha thì thầm với nhau, nhướng mày kiêu ngạo.

Tiên Vu Bằng Phi ho khan một tiếng, bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, hếch mũi, mãn nguyện cười ha ha: “Bản điện ngày thường rất thích thuộc hạ bắn cung, luôn luôn có cảm giác rung động lòng người, không ngờ khi thi đấu cũng chỉ cần đơn giản như vậy, không cần tốn nhiều sức!"

Sau khi nghe những tiếng cười sung sướng truyền tới từ phía sau, hắn nói tiếp: “Đại Tần còn người muốn ra đấu sao? Thua thì thua, không sao không sao, bản điện sớm đã nói, chẳng qua là thi đấu chơi đùa thôi, nếu Đại Tần nhận thua ……….. “

Đột nhiên, một tiếng cười vang lên, cắt đứt hắn thao thao bất tuyệt tự đắc.

“Bản cung chơi đùa cùng ngươi!"

Thanh âm này mọi người đều rất quen thuộc, Chiến Bắc Diễn và Tiêu Phượng hai mắt sáng ngời, Mạc Tuyên và Tiêu Phi Ca liếc nhau, có vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, vậy mà lại quên nàng!

Mà phía Bắc Yến thì nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm lệ, Tiên Vu Trác Nhã nắm chặt hai đấm, cắn chặt môi, hận không thể xông lên chém người kia thành từng mảnh nhỏ, Tiên Vu Bằng Phi cười ha ha, châm chọc: “Liệt Vương phi cũng đừng nói khi dễ một nữ tử như ngươi, lúc thua có khóc lóc thảm thương, bản điện cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc!"

Lãnh Hạ không để ý hắn châm chọc khiêu khích, thản nhiên đi bên cạnh người đại hán Bắc Yến, phượng mâu nhướn lên: “Người tới là khách, các hạ, mời."

Tiên Vu Trác Nhã ném cho đại hán một ánh mắt, không khó nhận ra ý ghen ghét, đại hán hiểu ý, công chúa muốn Liệt Vương phi này hoàn toàn mất mặt!

Hắn sai người lui bia về phía sau hai trăm thước, lấy ra ba mũi tên nhọn giương cung lên, cánh tay to lớn dùng sức kéo dây cung về phía sau.

“Vút!" một tiếng, ba mũi tên đồng thời được bắn ra, xé gió lao về hồng tâm cách đó ba trăm thước.

Tuyệt kỹ như thế này, quả thực là nhân tài!

Phía Bắc Yến lập tức trầm trồ khen ngợi, vỗ tay như sấm!

Phía Đại Tần vang lên tiếng hít khí, mọi người khẩn trương nín thở nhìn, chỉ có Chiến Bắc Liệt chậm rì rì rót rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, một chút cũng không lo lắng.

Mẫu sư tử ra tay, nếu có thể cho các ngươi thắng, lão tử cắt đầu xuống cho các ngươi ngồi!

Đúng lúc này, có ba mũi tên nhọn bắn về phía ba mũi tên của đại hán Bắc Yến vừa bắn.

“Vù! Vù! Vù!" Ba tiếng vang thanh thúy vang lên, ba mũi tên thế như chẻ tre đâm tới ba mũi tên đang cắm ở hồng tâm kia, mơ hồ tạo ra tia lửa lóe lên.

“Phập!"

Giống như vừa rồi, ba mũi tên kia lực đạo kinh người, đã bắn nát ba mũi tên của đại hán, làm chúng trở thành bột phấn phiêu tán trong không khí.

Tiếp tục gào thét bay đi, mang theo sức mạnh khó có thể tưởng tượng, bay xuyên qua hàng cây phía trước, bột gỗ bay đầy trời.

Cuối cùng, cắm ở mặt đất ở rất xa, mắt thường không thể nhìn rõ được.

Đương nhiên, thắng thua đã rõ!

Mọi người không dám tin vào mắt mình, phía Đại Tần đã hoàn toàn sôi trào, một đám quan viên hoa chân múa tay vui sướng hoan hô như sấm, ngay cả Tả Trung Trạch cũng đứng phắt lên, hoan hô cùng mọi người.

Mạc Tuyên vuốt ve bàn tính, liên tục lắc đầu nỉ non: “Có lời a!"

Tiêu Phượng nhe nanh múa vuốt, cái gì lễ nghi, thể thống một quốc gia toàn bộ vứt ra sau đầu, quơ quơ ngọc thủ hô to: “Lãnh Hạ! Suất!"

Chiến Bắc Liệt một đôi ưng tràn đầy tán thưởng, nhìn chằm chừm bóng dáng đỏ như lửa kia, chỉ sợ bỏ qua một biểu tình của nàng dù là nhỏ nhất.

Mà phía Bắc Yến đối diện, mặt xám như tro tàn, dại ra, Tiên Vu Bằng Phi run giọng nỉ non: “Không thể nào, không thể nào, …. “

Tiên Vu Trác Nhã trong mắt phụt ra tia ghen ghét, nhất là lúc nhìn Chiến Bắc Liệt lại dùng ánh mắt tràn đầy si mê, nàng vỗ bàn, đứng lên, thả mái tóc thô ráp của mình ra, mái tóc to xù gợn sóng bồng bềnh ở phía sau.

Tiên Vu Trác Nhã điểm mũi chân, cơ thể mềm mại như rắn lượn, đong đưa nhảy múa, tiến về phía Chiến Bắc Liệt.

Mọi người nhất thời trố mắt, không hiểu rõ lắm nhưng cũng bị kỹ thuật nhảy uyển chuyển của nàng hấp dẫn, Tiên Vu Trác Nhã nhảy múa vô cùng khiêu gợi tiến tới trước mặt Chiến Bắc Liệt, y phục cuốn theo người mà lay động, độ cong cuồng dã phơi bày, làn da trơn nhẵn bày ra trước ánh chiều ta, vô cùng mê hoặc.

Tiên Vu Trác Nhã uốn éo cơ thể, múa một vòng quanh Chiến Bắc Liệt, lúc này mọi người đều hiểu được tám phần, Tiêu Phượng tức giận đập bàn: “Mụ đàn bà thối này, dám quyến rũ nam nhân của tỷ muội lão nương!"

Chiến Bắc Diễn cầm tay nàng xoa xoa, sủng nịch cười khuyên nhủ: “Bắc Liệt nếu dễ bị quyến rũ như vậy thì đã không không gần nữ sắc hai mươi năm qua!"

Hắn lắc đầu, vuốt vuốt cằm, đôi mắt hồ ly ẩn chứa sự chê cười: “Nữ nhân như vậy, không xứng!"

Chiến Bắc Liệt thờ ơ nhìn nữ nhân trước mặt, ưng mâu càng ngày càng u ám, dám muốn phá hỏng một chút cảm tình lão tử cực nhọc, vất vả lắm mới tạo thành, Chiến Bắc Liệt vận nội lực đang muốn ra tay đánh bay nữ nhân này.

Lại vừa lúc Tiên Vu Trác Nhã hoàn thành điệu múa, đôi mắt hổ phách liếc hắn, mị hoặc mười phần, nhanh nhẹn lui về phía sau, hưởng thụ ánh mắt tán thưởng từ bốn phía, ngạo khí mười phần nhìn Lãnh Hạ: “Bản cung lấy điệu múa kia so với ngươi, ngươi dám tiếp chiêu không?"

Không chờ Lãnh Hạ trả lời, Tiên Vu Trác Nhã lại kiêu ngạo: “Nếu ngươi múa thua, tặng nam nhân của ngươi cho ta."

Nàng nghiêng đầu nhìn Chiến Bắc Liệt âm trầm, hồn nhiên không để ý sát khí của hắn, ngạo nghễ nói: “Nam nhân này, bổn cung muốn."

Lãnh Hạ thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chiến Bắc Liệt, khóe môi nhếch lên một độ cong nhợt nhạt, tuy nhìn có vẻ rất tao nãh nhưng làm cho Đại Tần Chiến thần rùng mình, vội vàng cười cười.

Lãnh Hạ xem thường, hừ nhẹ một tiếng.

Tiên Vu Trác Nhã lại nhìn thành liếc mắt đưa tình, nàng gắt gao nắm chặt hai đấm, mặt xanh mét: “Ngươi không dám? Ngươi không dám.."

" Không cần!" Chiến Bắc Liệt lãnh trầm quát, cắt đứt lời nói của nàng ta, một ánh mắt cũng chưa liếc qua lấy một lần, bước về phía Lãnh Hạ, vòng qua eo nàng, mảy may thẹn thùng cũng không có ôn nhu nói: “Mệt mỏi thì về nghỉ trước, gia quy điều một, điều bảy, lúc về ta hay tay nghiêm thẳng, chấp nhận ngươi chà đạp."

“Phụt ….. “

“Khụ khụ …… “

Trong ngự hoa viên nhất thời vang lên từng tiếng phun rượu, ho khan, một đám khóe miệng co quắp nhìn về phía tây, mặt trời hôm nay mọc ở đằng tây sao?

Một đám Đại Tần quan viên chỉ cảm thấy lổ tai ù rồi, đầu óc choáng váng ………… bọn họ nghe được cái gì?

Đại Tần Chiến thần nói gì?

Gia quy?

Hai tay nghiêm thẳng?

Đứng nghiêm?

Chịu ngươi chà đạp?

Lại còn một bộ dáng đương nhiên, Lãnh Hạ bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện ‘ừ’ một tiếng, bị Chiến Bắc Liệt đưa ra ngoài.

Đúng lúc này, Tiên Vu Trác Nhã ở phía sau kêu to: “Tại sao ngươi xem trọng nàng? Nàng có điểm nào tốt hơn ta? Nàng ……. “

Đang nói chợt im bặt.

Lãnh Hạ phóng một mũi tên về phía nàng ta, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, mũi tên kia như có mắt, sượt qua đầu nàng gào thét mà đi.

Vài sợi tóc rơi xuống ………

Tiên Vu Trác Nhã mở to miệng, trên mặt vẫn còn sắc mặt vặn vẹo kia, mắt mở lớn, trên trán đầy mồ hôi, thân mình run rẩy, như một con gà bị túm yết hầu.

Lãnh Hạ ở phía trước lạnh lùng nói: “Nhảy múa ta sẽ không, ta sẽ chỉ giết người!"

Sáng sớm hôm sau.

Lãnh Hạ vừa rời giường đã thấy Cuồng Phong ba người hầu ở cửa, biểu tình nghiêm túc mà rối rắm.

Nàng chưa kịp hỏi Thiểm Điện đã vội vàng bước tới bẩm báo: “Vương phi, Bắc Yến công chúa kia ……… đã chết!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại