Cuồng Nhiệt Vì Anh

Chương 6

Đối chiếu địa chỉ trong tay, Tần Ngữ Nghê cẩn thận, tỉ mỉ tìm từng nhà một, rốt cuộc cũng thấy được số nhà ghi trên địa chỉ.

Tìm được chỗ ở của Mạnh Vĩ Giác, Tần Ngữ Nghê đi đến một góc để cho người khác khỏi chú ý, quan sát quang cảnh xung quanh. Không biết có phải do sắc trời đã tối, cô cảm thấy nơi đây rất thanh tĩnh. Mỗi căn nhà đều có vườn hoa riêng, ga ra, nhà ở có lớn có nhỏ, được quy hoạch khá chỉnh tề.

Cô càng nhìn, càng có một cảm giác kích động muốn đi vào, nhưng xuất hiện đột ngột thế kia, biết giải thích thế nào với Mạnh Vĩ Giác? Tần Ngữ Nghê không thể làm gì hơn là cố gắng kiềm chế bản thân, hôm nay đã đến được đây rồi, từ từ sẽ có kế hoạch.

Đang muốn rời đi, đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu thẳng đến, Tần Ngữ Nghê vội vàng lui về phía sau ẩn nấp.

Trong chốc lát, cô nhìn thấy một chiếc xe con dừng lại ở phía trước chỗ ở của Mạnh Vĩ Giác, cửa sắt ga ra chậm rãi cuộn lên. Mặc dù không thấy rõ người trong xe, nhưng Tần Ngữ Nghê biết người đó chính là Mạnh Vĩ Giác, bởi vì Mạnh Vĩ Giác một mình sống ở đây, nên người kia chắc chắn là Mạnh Vĩ Giác. Vừa ngẫm nghĩ, cô giống như lại nhìn thấy Mạnh Vĩ Giác, nhịp tim không tự chủ được lại đập nhanh.

Đứng ở trong bóng tối, cô yên lặng nhìn xe tiến vào ga ra, cho đến khi cửa sắt chậm rãi hạ xuống, lần nữa đóng lại, Tần Ngữ Nghê mới lưu luyến từ trong góc đi ra, cô thật muốn bất chấp tất cả chạy đến bấm chuông……….

Cô thở dài, bất đắc dĩ me theo con đường nhỏ lúc trước đi về.

Cô đi bộ ước chừng khảng bảy phút, còn một đoạn đường nữa mới đến được trạm xe bus. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang khống chế một cô gái trẻ, đẩy mạnh cô ấy vào một chiếc xe taxi. Cô gái kia liều mạng đá chân, vung tay muốn thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông lớn.

Tần Ngữ Nghê cẩn thận nhìn lên, phát hiện miệng của cô gái kia đã bị bịt lại, miệng của cô ấy chỉ phát ra tiếng y y ưm ưm, có lẽ là đang kêu cứu. Vì vậy, Tần Ngữ Nghê cũng không chần chờ nữa, cô nhặt viên đá trên mặt đất, không sợ hãi đến gần.

Khi cách đối phương vài bước chân, cô cẩn thận đem hòn đá đập chính xác vào đầu đối phương.

Người đàn ông cao lớn bất ngờ bị Ngữ Nghê đập vào đầu, lui về sau chốn tránh, cô gái kia rất thong minh, nhân cơ hội cắn vào tay của người đàn ông.

“Đồ đàn bà thối!" Người đàn ông cao lớn sợ hãi kêu lên một tiếng, không tự chủ buông tay ra, nhưng đồng thời cũng làm kinh động đến đồng bọn trong xe.

Lúc này, Tần Ngữ Nghê xông lên phía trước giúp đỡ cô gái nhỏ, dùng túi sách của mình đập vào đầu đối phương, đánh còn chưa thỏa mãn, cô gái trẻ lại kéo tay của cô kêu lên: “Nhanh chạy đi!"

Chỉ là đang muốn chạy, đồng bọn của người đàn ông cao lớn cầm dao chạy thẳng về phía các cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém một đao về phía trước khiến cho bả vai của Tần Ngữ Nghê chảy máu đầm đìa.

“A Tử, không được giết cô ta!" Người đàn ông cao lớn bị Tần Ngữ Nghê đập đến đầu óc choáng váng, căn bản cũng không có thời gian nhìn rõ người bị đâm là ai, chỉ cố lên tiếng nhắc nhở đồng bọn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện không may.

Hai người đàn ông nhất thời phân tâm, cô gái trẻ nhân cơ hội này kéo Tần Ngữ Nghê liều mạng chạy về phía đường tắt.

“Thảm rồi! Cô ta chạy trốn, nhanh đuổi theo đi!" Người đàn ông cao lớn gọi là A Tử phát hiện ra cô gái trẻ và Tần Ngữ Nghê đã chạy mất, vội vàng gọi đồng bọn đuổi theo.

Tần Ngữ Nghê bị thương, phía sau lại có người đuổi theo, nếu không tìm chỗ trốn đi, họ nhất định sẽ trốn không thoát. Cô gái trẻ nhận thấy rõ tình cảnh của hai người, vì vậy kéo Tần Ngữ Nghê vào một cái ngõ tối, núp ở phía sau một gian nhà trệt.

“Cô kiên nhẫn một chút" cô gái trẻ nhỏ giọng nói: “Trời tối như vậy, bọn chúng không phát hiện ra dấu chân của chúng ta sẽ đi".

Tần Ngữ Nghê chịu đựng đau đớn trên bả vai gật đầu một cái.

Không đến một phút, giọng nói Đài Loan của hai người đàn ông cao lớn truyền vào tai các cô.

“Tại sao kỳ quái như vậy, không thấy người đâu?"

“Chạy mất dĩ nhiên là không thấy, đừng nói nhiều nữa, mau đuổi theo nhanh lên!"

“Mày nhìn xem! Phía sau nhiều đường rẽ như vậy, tao biết đuổi theo hướng nào?

Ước chừng ba mươi giây, tiếng nói lại truyền đến, “Vậy làm sao bây giờ?"

“tao làm sao biết làm như thế nào………. Thảm rồi! Mày đuổi theo đi, tao quay lại xe xem thế nào!"

“Thôi, không cần đuổi theo, tao cũng không tin một co nhóc có thể chạy trốn được bao lâu? Đi thôi! Đi về".

“Có được không? Trở về biết nói thế nào với đại ca?"

“Thành thật mà nói, bằng không biết nói như thế nào? Đồ đàn bà thối! Nếu lần sau để tao bắt được, tao sẽ đập nát miệng cô ta, lại dám cắn tao?"

“Tao sớm đã nói với mày, nhét chặt miệng cô ta lại, mày lại nói không có việc gì, hiện tại chắc là biết miệng của đàn bà lợi hại như thế nào rồi………"

Hai người tao một câu mày một câu, tiếng nói dần dần biến mất, cô gái trẻ cẩn thận kéo Tần Ngữ Nghê đang có chút hoảng hốt ra ngoài.

“Cô có khỏe không?" Rốt cuộc thấy rõ ràng vết máu trên người Tần Ngữ Nghê, cô gái trẻ tháo khăn lụa trên cổ xuống, giúp Tần Ngữ Nghê băng lại vết thương, “Vết thương hình như rất sâu, tôi phải nhanh đưa cô đến bệnh viện, nhưng nơi này không gọi được xe, cô cố gắng chịu đựng một chút…….."

“Không……. Không cần đến bệnh viện, tôi có một người bạn………. Ở gần đây, anh ấy là…… Bác sĩ".

“Thật tốt quá, cô cố gắng chịu đựng một chút, nói cho tôi biết nên đi đường nào, tốt nhất là cho tôi biết địa chỉ, đường ở đây tôi cũng biết tương đối, ngộ nhỡ cô ngất xỉu tôi cũng có thể tìm đến nhà bạn cô".

Tần Ngữ Nghê lấy quyển sổ ghi chép ở trong túi sách ra, đưa địa chỉ cho cô gái.

Cô gái cầm lấy địa chỉ, gật đầu một cái, “Đi thôi!"

Cô gái vừa đỡ tần Ngữ Nghê, vừa nhìn địa chỉ, từng bước từng bước đi về phía nhà của Mạnh Vĩ Giác.

******************************

Trong lúc mê man, Tần Ngữ Nghê cảm thấy Mạnh Vĩ Giác ôm cô vào trong nhà, ánh mắt của hắn tràn đầy lo lắng. Hắn nhẹ nhàng xử lý vết thương giúp cô, chỉ sợ làm cô đau, hắn còn cẩn thận dùng khăn lông lau mặt giúp cô. Loại cảm giác này thật đẹp, cô muốn tỉnh lại, tận mắt nhìn thấy tất cả, chỉ là cô không thể làm gì được. Nhưng cô không buông tha, cố gắng mở mắt, rốt cuộc, dưới sự nổ lực của cô, mắt đã từ từ mở ra.

“Vĩ Giác……." Tần Ngữ Nghê cử đông muốn ngồi dậy.

“Không nên cử động, ngoan ngoãn nằm xuống, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra." Giữ Tần Ngữ Nghê lại, Mạnh Vĩ Giác quan tâm hỏi, “Cô bây giờ cảm thấy như thế nào?"

“Tôi rất khỏe, chỉ là bả vai rất đau". Tần Ngữ Nghê nhăn mặt lại nói.

“Vết thương rất sâu nên nhất định là rất đau, đợi tôi lấy thuốc cho cô uống, cô sẽ thoải mái hơn một chút".

Tần Ngữ Nghê gật đầu một cái, hỏi: “Cô gái kia đâu?"

Mạnh Vĩ Giác nhìn về phía ghế sa lon, cười nói: “Ngủ thiếp đi rồi, có vẻ rất mệt mỏi".

“Cùng hai người xấu rằng co lâu như vậy, lại mang theo tôi chạy trốn, đương nhiên sẽ rất mệt mỏi". Tần Ngữ Nghê đau lòng nhìn cô gái đang ngủ say.

Nhìn Tần Ngữ Nghê mềm mại như nước, Mạnh Vĩ Giác thật vì cô mà đau lòng. Cô gái kia nói cho hắn biết, cô vì cứu cô gái ấy nên mới bị thương, thế nhưng cô lại nói giống như mình là gánh nặng. Nghĩ tới lúc hắn đi ra ngoài mở cửa, toàn thân cô đầy máu ngã vào trong ngực hắn, khiến cho hắn rất sợ. Không ngờ mới hai ngày không gặp, vốn đang là một người khỏe mạnh liền biến thành bộ dạng này, hắn làm sao không đau lòng? Mặc dù không đáng sợ giống như trong cơn ác mộng của hắn, nhưng cũng làm cho hắn hoảng sợ.

“Ngữ Nghê, tôi đi rót cho cô ly nước trái cây, cô chảy rất nhiều máu, cần uống nhiều nước một chút".

Nhân lúc Mạnh Vĩ Giác đi lấy nước, Tần Ngữ Nghê quan sát căn phòng một chút. Đây là một gian phòng khách (phòng dành cho khách ý), trong phòng trừ những đồ nội thất cơ bản thì cũng không có đồ trang trí nào khác, có thể thấy được thường ngày không ai sử dụng. Không ngờ cô có thể đi vào đây, cảm giác giống như đang nằm mơ, không quá chân thật.

Lúc này Mạnh Vĩ Giác bưng hai ly nước trái cây đi vào, hắn đặt nước trái cây trên bàn trang điểm ở mép giường, cẩn thận đỡ Tần Ngữ Nghê ngồi dậy, bưng một ly nước trái cây đưa cho cô.

“Cô ấy có nói tại sao hai kẻ xấu đó lại bắt cô ấy không?" Tần Ngữ Nghê vừa uống nước trái cây vừa hỏi.

“Không nói, chỉ nói cô thấy cô ấy bị hai người kia bắt đi, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, vì vậy nên bị một dao’.

“Mới vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, chúng tôi suýt nữa thì bị hai người xấu bắt được". Bây giờ nhớ lại, Tần Ngữ Nghê không biết mình lấy đâu ra can đảm.

Mạnh Vĩ Giác nghe vậy, không nhịn được trách cứ: “Cô quá mạo hiểm rồi, chỉ lo cứu người, cũng không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu năng lực, thật may là chỉ bị một dao, hơn nữa là tôi lại ở nơi này, còn có người ở nhà".

Cũng bởi vì hắn ở đây, nên cô mới xuất hiện ở chỗ này, cũng mới có thể giúp đỡ người ta.

Cầm lấy cái ly rỗng trên tay cô, Mạnh Vĩ Giác hỏi: “Sao cô lại biết tôi ở chỗ này?"

“À………. Tôi giúp ba tôi đến nơi này thăm một người bạn, chỉ là ông ấy đã dọn nhà". Cô lại vội vã nói dối, mặc dù không có ý xấu, nhưng trong lòng rất áy náy.

Mạnh Vĩ Giác chưa kịp sinh lòng nghi ngờ, cô gái trẻ đã đi tới, “Cô đã tỉnh rồi!"

Tần Ngữ Nghê cười gật đầu một cái, những lời này nên là cô hỏi mới đúng.

“Ai nha! Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Hà Lạc."

“Tôi tên là Tần Ngữ Nghê, anh ấy gọi Mạnh Vĩ Giác"

“Cám ơn cô, nếu không nhờ cô giúp đỡ, tôi đã bị bọn họ bắt đi rồi, thật may là không có gì nguy hiểm". Hà Lạc vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.

“Có thể nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì không?"

Hà Lạc cắn cắn môi dưới, làm bộ đáng thương nói: “Ba tôi đánh bạc nợ người ta rất nhiều tiền, không thể làm gì khác hơn là bán tôi cho quán rượu lấy tiền trả nợ. Không ngờ hôm đầu tiên tôi đến quán rượu liền gặp phải cảnh sátđi kiểm tra, thừa dịp hỗn loạn yooi liền trốn thoát. Tôi không dám trở về tìm ba, sợ ông ấy lại bán tôi cho quán rượu, không thể làm gì khác hơn là chạy đi tìm bạn bè, ai biết, tôi ở chỗ đó chưa được ba ngày, bọn họ lại đến tìm tôi……tôi không thể làm gì khác hơn là lại trốn đi, nhưng tôi không dám đi tìm những bạn bè khác, sợ bọn họ bị liên lụy. Tôi không còn cách nào khác, trốn đến đâu cũng chỉ một ngày, qua một ngày tính một ngày."

“Tai sao lại có người cha độc ác như vậy chứ?" Tần Ngữ Nghê không thể tin được trên đời này lại có người cha độc ác như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đều được cha cô nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở lớn lên. Trong suy nghĩ của cha cô, cô giống như là bảo bối vô giá, đừng nói là đánh cô, ngay cả mắng cũng không nỡ, cô thật sự khó mà hiểu nổi, lại có người cha bán con gái của mình!

“Ba tôi cũng bất đắc dĩ thôi, đối phương tuyên bố nếu ông ấy không lấy tiền trả nợ thì sẽ chặt tay của ông ấy, tôi là con gái của ông ấy, tôi không thể bỏ mặc sống chết của ông ấy được". Hà Lạc bất đắc dĩ nói.

“Cô thật thiện lương".

Hà Lạc lắc đầu một cái, nhìn cô cảm kích, “Chân chính cô mới là người thiện lương, thật ra thì cô có thể mặc kệ tôi…..tôi chỉ là người xa lạ, cô là cô gái tay trói gà không chặt, nếu là người bình thường thì đã sớm tránh xa rồi, nhưng cô thì không, cô vì giúp tôi mà bị thương, cô mới thật là người tốt".

“Cùng là con gái, tôi làm sao có thể nhìn cô bị người ta khi dễ, chỉ là, về sau cô định thế nào?" Tần Ngữ Nghê không nhịn được lo lắng thay cho Hà Lạc, một cô gái phải đối mặt với xã hội đen, lại không có người có thế lực để dựa vào, coi như cô ấy có thể tránh thoát lần này, cũng không trốn được lần sau.

“Tôi không biết, đi tới chỗ nào trốn đến nơi đâu, bằng không tôi còn có thể như thế nào ?" Hà Lạc thở dài.

“Chuyện này…… Không bằng cô đi theo tôi, cho dù thế nào thì hai người chúng ta cũng tốt hơn một mình cô, huống chi, hiện giờ tôi đang ở khách sạn, chắc bọn họ không trắng trợn đến nỗi vào khách sạn bắt người đâu".

Hà Lạc rất cảm động, hốc mắt đầy nước mắt, “Cô……. Là người tốt nhất tôi từng gặp!"

“hông được!" Mạnh Vĩ Giác nghe được đến đó, không thể không mở miệng nói chuyện rồi, “Như vậy rất nguy hiểm, nhỡ may gặp phải tình huống như hôm nay thì phải làm thế nào?"

“Nhưng ngoài cách đó ra, còn cách nào khác sao?" Muốn cô mặc kệ Hà Lạc, cô thật sự không làm được.

Mạnh Vĩ Giác lẳng lặng suy nghĩ một chút, quyết định nói: “Hai người các cô ở chỗ của tôi cũng rất tốt, nói sao đi nữa thì chỗ này an toàn hơn so với ở khách sạn".

Thế nào cô cũng không nghĩ đến sẽ có một bước ngoặt lớn như vậy, trước đây không lâu cô vẫn luôn cố vắt óc suy nghĩ xem nên làm như thể nào để có thể đến gần hắn, ai biết nhờ có một chuyện ngoài ý muốn mà cô có thể vào ở nơi này. Tần Ngữ Nghê không thể tưởng tượng nổi.

“Ngữ Nghê, bây giờ cô đang ở khách sạn nào, tôi sẽ nhờ người đi lấy hành lý của cô về đây’.

“Trong túi sách của tôi có danh thiếp". Nhận lấy túi sách Hà lạc đưa qua, Tần Ngữ Nghê tìm danh thiếp khách sạn trong ví da, đưa cho Mạnh Vĩ Giác.

Mạnh Vĩ Giác cầm lấy danh thiếp: “Cô nói nói chuyện với Hà tiểu thư đi rồi nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi sắp xếp một chút, thuận tiện lấy chút đồ ăn cho các cô".

“Đừng gọi tôi là Hà tiểu thư, gọi tôi là Hà Lạc là được rồi". Hà Lạc không nhịn được chen miệng đính chính.

Mạnh Vĩ Giác hiểu ý gật đầu, cẩn thận dặn dò: “Không nên cử động nhiều, có chuyện gì thì cứ gọi tôi".

“Vĩ Giác, cám ơn anh".

Mạnh Vĩ Giác thương tiếc nhìn Tần Ngữ Nghê một cái, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Hà lạc, cô có thể giúp tôi một chút không? Tôi cảm thấy hơi mệt, muốn nằm xuống".

“Được". Hà Lạc nhẹ nhàng đỡ Tần Ngữ Nghê nằm xuống, giúp cô kéo chăn lại.

Chỉ trong chốc lát, Tần Ngữ Nghê đã ngủ rồi, Hà lạc cũng chạy về ghế sa lon tiếp tục gặp Chu công, khi Mạnh Vĩ Giác trở lại đã thấy cảnh tượng hai người đang ngủ say.

Hắn ngồi ở mép giường nhìn Tần Ngữ Nghê thật lâu, sắc mặt của cô tái nhợt, bộ dáng yếu ớt làm cho hắn đau lòng. Mạnh Vĩ Giác không nhịn được đưa tay sờ nhẹ lông mày của cô, mắt, mũi, môi của cô, thật lâu thật lâu hắn mới đứng dậy, cầm một cái chăn đắp cho Hà Lạc, cũng kéo lại chăn giúp Tần Ngữ Nghê mới lặng lẽ ra khỏi phòng.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương của Tần Ngữ Ngữ Nghê cũng tốt hơn rất nhiều, có thể xuống giường hoạt động, cô lập tức vào bếp trình diện.

Sáng sớm khi Mạnh Vĩ Giác rời giường, thấy trong phòng bếp có một bữa ăn tràn đầy hương vị đang chờ hắn thì kinh ngạc nói không ra lời.

“Chào buổi sáng". Tần Ngữ Nghê kéo ghế giúp hắn, “Anh tới thật đúng lúc, tôi đang định đến phòng gọi anh".

Rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói, Mạnh Vĩ Giác lo lắng nói: “Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, đừng làm những chuyện này".

“Tôi tốt hơn rất nhiều rồi, nếu không hoạt động thì lại cảm thấy cả người như muốn rỉ sét vậy". Tần Ngữ Nghê giúp hắn rót một ly sữa, khanh khách cười nói: “Nếm thử một chút xem đồ ăn sáng tôi làm có hợp khẩu vị của anh không?"

“Bữa sáng của tôi rất đơn giản, chỉ cần một ly sữa tươi và hai lát bánh mì là đã xong rồi".

“Như vậy làm sao đủ dinh dưỡng? Anh là một bác sĩ, chẳng nhẽ không biết bữa ăn sáng rất quan trọng sao?"

Mạnh Vĩ Giác khẽ mỉm cười, bắt đầu ăn bữa sáng. Hắn không nên chìm vào trong sự dịu dàng của cô, nhưng cảm giác được người khác chăm sóc làm cho hắn thấy quyến luyến, khiến cho hắn chìm đắm trong đó.

“Tôi đi gọi Tiểu Lạc rời giường……………"

“Oa! Bữa sáng hôm nay thật là phong phú!" Tần Ngữ Nghê còn chưa kịp đến gọi, Hà Lạc đã theo mùi thơm chạy đến.

“Tiểu Lạc, chào buổi sáng". Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Tần Ngữ Nghê và Hà Lạc đã trở thành một đôi chị em tốt.

“Chị Ngữ Nghê, anh Vĩ Giác, chào buổi sáng". Hà Lạc cười một tiếng, vội vàng kéo ghế ngồi xuống. Nhận lấy ly sữa tươi Tần Ngữ Nghê rót cho mình, ăn ngấu ăn nghiến.

“Vĩ Giác, tôi muốn đến một số chỗ gần đây, mua một ít đồ rồi sẽ trở về".

Mạnh Vĩ Giác lắc đầu một cái: “Không được, tôi quên vẫn chưa nói cho cô biết. Mấy ngày nay xung quanh đây xuất hiện vài người lạ mặt, nếu như tôi đoán không nhầm, bọn họ chắc là đi tìm Hà Lạc. Đêm hôm đó có lẽ bọn họ không thấy rõ mặt cô, nhưng hiện tại trên vai cô còn bị thương, mục tiêu rõ ràng như vậy, bọn họ nhất định sẽ đoán được cô là người đã đi cùng Hà Lạc.

Vừa nghe đến những người muốn bắt mình ở gần đây, Hà Lạc lo lắng, “Ngộ nhỡ bọn họ biết em ở đây, vậy phải làm sao?"

“Không cần lo lắng, bọn họ mất dấu cô ở chỗ này, đương nhiên họ muốn xác định xem cô có thể còn ở xung quanh đây hay không. Dù sao nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, có khả năng rất lớn cô vẫn còn ở chỗ này, chỉ là bọn họ nếu không tìm thấy cô, sẽ loại bỏ suy nghĩ này, đến tìm những chỗ khác."

“Tình hình này, chúng ta chỉ có thể ở đây chờ đợi thôi sao?" Tần Ngữ Nghê thở dài nói.

“Có vấn đề gì sao?" Vừa thấy Tần Ngữ Nghê thở dài, Mạnh Vĩ Giác không tự chủ được lo lắng.

“Không có vấn đề gì." Tần Ngữ Nghê lắc đầu một cái.

Hà Lạc mở to đôi mắt linh hoạt nói: “Chị Ngữ Nghê, có phải chị muốn đi mua quần áo cho em không?"

Qua mấy ngày sống chung, Tần Ngữ Nghê phát hiện Hà Lạc là một cô gái rất thông minh, trong lòng cô đang suy nghĩ gì, rất khó thoát được con mắt của Hà Lạc.

Tần Ngữ Nghê cười nói: “Bộ quần áo trên người em đã hỏng, mà quần áo của chị em mặc thì có vẻ rộng, chị muốn giúp em mua vài bộ quần áo vừa vặn".

“Chị Ngữ Nghê, có thể mặc quần áo của chị cũng tốt rồi, chị không cần phải mua quần áo cho em đâu".

“Tiểu Lạc, em chịu khó nhịn một vài ngày nữa, đợi bọn họ rời đi, chị sẽ ra ngoài mua cho em vài bộ quần áo".

Nhìn Tần Ngữ Nghê thân thiết, Mạnh Vĩ Giác không kiềm chế được động lòng. Mặc dù hắn luôn nghĩ phải kháng cự lại lực hút của cô, nhưng hắn càng lúc càng không quản được trái tim mình.

“Không cần vội, chuyện quần áo tôi sẽ giúp, tôi sẽ nhờ một người bạn giúp đỡ một tay". Mạnh Vĩ Giác từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình, ở mặt sau ghi lại một dãy số điện thoại, đưa cho Tần Ngữ Nghê, “Ngữ Nghê, nếu như cô cần gì, cứ gọi vào số điện thoại này, cô ấy sẽ giúp cô".

“Lôi Hạnh Nhi?". Tần Ngữ Nghê nhìn tên của cô gái này, cảm thấy có một áp lực ập vào lòng, cô gái này là ai? Vĩ Giác giống như rất thân với cô ấy, bọn họ có quan hệ như thế nào?

“Hạnh Nhi là em gái của một người anh em tốt của tôi, cũng coi như là người nhà, cho dù có chuyện gì, cô có thể tìm cô ấy giúp đỡ. Hành lý của cô chính là do cô ấy đưa tới đây". Lôi Hạnh Nhi là em gái của ‘Black’ Lôi Hạo, cô ấy và Lôi Hạo đều được Lôi Mạnh Thiên nhận nuôi từ nhỏ. Mạnh Vĩ Giác nghĩ rằng Tần Ngữ Nghê không biết Lôi Hạo là ai, nên cũng không giải thích rõ hơn.

Tần Ngữ Nghê miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Tôi biết rồi."

Tần Ngữ Nghê đắn đo muốn từ chối nhưng lại không chống lại được tò mò trong lòng, cô muốn biết Lôi Hạnh Nhi là cô gái như thế nào, muốn biết quan hệ giữa Lôi Hạnh Nhi và Mạnh Vĩ Giác là loại quan hệ gì, muốn biết……. Không kiềm chế được, cô gọi điện thoại cho Lôi Hạnh Nhi nhờ cô ấy mua vài bộ quần áo và một số đồ dùng của phụ nữ.

Đang buồn bực chờ đợi, rốt cuộc Lôi Hạnh Nhi cũng xuất hiện trước mắt cô.

“Ngữ Nghê, cô tới xem xem có cần tôi giúp cô mua thứ gì nữa không?" Ngay cả lời giới thiệu cũng tiết kiệm, Lôi Hạnh Nhi ném túi lớn túi nhỏ lên trên bàn, thân thiết kéo tay Tần Ngữ tới xem.

“Chị Ngữ Nghê, ở chỗ em đang còn nữa, Lôi tiểu thư mua rất nhiều". Tần Ngữ Nghê chưa kịp phản ứng, Hà Lạc đi mở cửa cho Lôi Hạnh Nhi cũng xách hai túi đi vào.

Lôi Hạnh Nhi vỗ trán mọt cái, oa oa kháng nghị: “Tôi cầu xin cô, xin cô đừng gọi tôi là Lôi tiểu thư có được hay không? Nghe già quá, gọi tôi là Hạnh Nhi là được rồi."

Nhìn Lôi Hạnh Nhi khiến cho mình lo lắng, Tần Ngữ Nghê phát hiện mình rất khó ghét cô bé này. Một khuôn mặt trang nhã, một đôi mắt có ánh mắt gian xảo, toàn thân cô ấy toát lên vẻ nhiệt tình làm cho người ta không thể ghét được. Nhưng cho dù như thế, nhưng trong lòng Tần Ngữ Nghê không khỏi có chút vướng mắc, cô ấy và Mạnh Vĩ Giác đến tột cùng là có bao nhiêu thân thiết?

Khi Tần Ngữ Nghê đang quan sát Lôi Hạnh Nhi thì Lôi Hạnh Nhi cũng quan sát Tần Ngữ Nghê. Tần Ngữ Nghê trước mắt cô giống như là tiên trên trời vậy, xinh đẹp không nhiễm trần thế, bất giác Lôi Hạnh Nhi phát ra một tiếng thở dài.

“Chị Ngữ Nghê rất đẹp có phải hay không?" Hà Lạc híp mắt cười nói ra suy nghĩ của Lôi Hạnh Nhi.

Lôi Hạnh Nhi nhìn chằm chằm, hốt hoảng kêu lên: “Wow! Cô là giun trong bụng tôi à?"

Hà Lạc nhướn mi, hả hê nói: “Giờ đã biết sự lợi hại của tôi rồi chứ?"

Lôi Hạnh Nhi hừ lạnh một tiếng, chuyển hứng thú sang Tần Ngữ Nghê, kéo cô ngồi xuống, ríu rít nói: “Tôi chỉ giúp các cô mua vài bộ quần áo cần thiết, còn một số đồ dùng phụ nữ linh tinh, còn quần áo mặc đi ra ngoài, tôi cũng không biết hai người thích dạng quần áo như thế nào, nên tôi đem quần áo của tôi đến cho hai người. Vóc người của tôi nằm ở giữa hai người, nên chắc ai mặc cũng không có vấn đề gì, hai người tự mình chọn đi, thích cái nào thì lấy".

“Thật ngại quá! Như vậy làm sao được?" Lôi Hạnh Nhi nhiệt tình với cô như vậy, cô lại đối với cô ấy có chút đề phòng, bất giác trong lòng Tần Ngữ Nghê cảm thấy áy náy.

“Không sao, quần áo của tôi rất nhiều, đây chỉ là một phần nhỏ thôi". Nói xong, mở túi quần áo, đem từng bộ quần áo lấy ra, “Ngữ Nghê, cô cảm thấy cái váy này như thế nào…….. Tiểu Lạc, bộ quần áo này rất dễ thương, rất thích hợp với cô…….. Ngữ Nghê, bộ này cô mặc nhất định sẽ rất đẹp…….. Tiểu Lạc, bộ này rất thời trang, nhất định cô sẽ thích………"

Cứ như vậy, Tần Ngữ Nghê và Hà Lạc bận rộn cầm lấy quần áo của Lôi Hạnh Nhi đưa cho. Miệng của Lôi Hạnh Nhi lúc nào cũng giương lên, giống như không bao giờ biết mệt mỏi, đưa từng bộ quần áo cho từng người, cũng không để ý xem hai người bọn họ có thích hay không, cho đến khi phân phát xong đống quần áo.

“Tôi biết mình có rất có mắt thẩm mỹ, tôi thích chắc chắn hai người cũng sẽ thích". Lôi Hạnh Nhi phân phát quần áo đến một thứ cũng không còn dư, cảm thấy rất khâm phục bản thân.

“Cô có cảm thấy khát không? Hà Lạc mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi.

Lôi Hạnh Nhi nuốt nước miếng, gật đầu một cái, “Hình như cũng hơi khát".

“Thật xin lỗi, cô đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lấy nước cho cô, cô chờ một chút, tôi sẽ đi lấy ngay". Tần Ngữ Nghê liền vội vàng đứng lên đi về phía phòng bếp.

Thừa dịp Tần Ngữ Nghê đi vào bếp, Hà Lạc hỏi “Hạnh Nhi, cô và anh Vĩ Giác có quan hệ gì thế?"

“Cô hỏi chuyện này làm gì? Lôi Hạnh Nhi híp mắt hỏi ngược lại.

“Tôi không thể tò mò được sao?’ Cô thấy chị Ngữ Nghê rất thích anh Vĩ Giác, chị Ngữ Nghê lại là ân nhân của cô, cô tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ khác cướp mất anh Vĩ Giác.

Có chuyện muốn hỏi người khác mà bày ra thái độ cao ngạo như vậy sao? Lôi Hạnh Nhi quay đầu, hừ lạnh nói: “Tôi không nói cho cô".

“Cô……." Vừa lúc đấy Hà Lạc thấy Tần Ngữ Nghữ Nghê đang từ trong phòng bếp đi ra, cô chỉ tiện đem lời nói thu lại.

“Ngữ Nghê, cám ơn cô". Nhận lấy ly nước trái cây, Lôi Hạnh Nhi ừng ực ừng ực uống, không đến hai ba cái đã thấy đáy ly hướng lên trời, “Oa! Thoải mái quá!"

“Cô muốn uống nữa không?"

Lôi Hạnh Nhi lắc đầu một cái, cười hì hì nói: “Không cần". Nói xong, điện thoại trong túi cô lại vang lên, cô lập tức nge máy, “Alo……. Không có……… Em không phải cố ý trốn học đâu, anh Vĩ Giác có việc cần nhờ em giúp…….. Thật, em thề với trời……….. Được rồi! Em sẽ về ngay bây giờ". Lôi Hạnh Nhi tắt điện thoại, thở phì phò nhìn điện thoại làm mặt quỷ.

“Sao vậy?" Tần Ngữ Nghê không nhịn được quan tâm hỏi. Trong lời nói của Lôi Hạnh Nhi không khó nghe ra, cô ấy là giúp Vĩ Giác mua đồ nên mới không đi học, điều này làm cho trong lòng Tần Ngữ Nghê cảm thấy khó chịu.

“Không có gì, tôi phải về rồi, lần sau sẽ đến chơi với hai người, bye bye!" Không đến năm giây đã không thấy tăm hơi của Lôi Hạnh Nhi đâu nữa.

Nhìn một đống đồ trên bàn, Tần Ngữ Nghê không khỏi ngẩn người. Là do cô yêu quá nhiều, quá chung tình cho nên trong lòng mới nhỏ nhen như vậy sao? Trước đây cô thường nói với bản thân, yêu một ngưới sẽ không oán không hối, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất mờ mịt, một khi đã yêu hết lòng thì cô còn có thể tự nhiên như vậy nữa không? Nếu như cô không giành được hạnh phúc, vậy cô sẽ như thế nào?

“Chị Ngữ Nghê!" Hà Lạc vỗ nhẹ Tần Ngữ Nghê một cái.

Tần Ngữ Nghe phục hồi tinh thần lại, gượng cười nói: “Tiểu Lạc, trước tiên nên đem những thứ đồ này dọn đi đã, rồi sẽ sửa sang lại sau".

***********************************

Đã qua hơn một tuần kể từ khi Lôi Hạnh Nhi xuất hiện, ngoái mặt Tần Ngữ Nghê vẫn xem như Lôi Hạnh Nhi chưa từng xuất hiện, nhưng trong lòng, ba chữ ‘Lôi Hạnh Nhi’ giống như một khối đá đè nặng làm cho cô không thở nổi.

Hôm nay cô gọi điện thoại về Canada, mẹ nhắc nhở cô thời gian đã qua một tháng, việc này làm cho cô cảm thấy sợ. Mắt thấy thời gian đã qua được một phần ba, nhưng giữa cô và Vĩ Giác một chút tiến triển cũng không có. Hắn đối với cô rất tốt, nhưng cô biết đó không phải là tình cảm trai gái, mà chỉ là đối tốt với cô giống như bạn bè.

Hai chuyện giằng co ở trong tim cô, làm cho tâm trạng của cô tối nay khó có thể ngủ, cô nên làm gì tiếp theo?

“Một mình ở trong vườn hoa nghĩ gì vậy?" Nhìn thấy Tần Ngữ Nghê nhíu chặt chân mày lại, Mạnh Vĩ Giác muốn đưa tay lên vuốt, nhưng hắn không thể. Hắn đã rất dung túng chính mình rồi, nhìn thấy Tần Ngữ Nghê buồn bực ngồi ở trong vườn hoa, hắn nên làm như không thấy mới đúng. Nhưng tim của hắn lại giống như không chịu nghe điều khiển đi xuống, như vậy đã không làm theo quyết tâm của hắn, hắn có thể phóng túng chính mình ôm cô vào lòng không?

Lẳng lặng nhìn Mạnh Vĩ Giác, hắn như vậy làm cho cô si ngốc quyến luyến. Tần Ngữ Nghê thật hy vọng mình cái gì cũng không cần để ý, ôm hắn thật chặt, cả đời đều không buông tay ra.

“Có phải ngày nào cũng ở trong phòng, nên cảm thấy buồn bực?" Cô không nói gì nên hắn chỉ có thẻ hỏi.

“Có một chút".

“Ngày mai tôi sẽ bảo Hạnh Nhi đưa hai người ra ngoài, có cô ấy bảo vệ, tôi cũng yên tâm".

Tần Ngữ Nghê giống như bị đánh một tai, liền lùi lại hai ba bước, “Không!"

Mạnh Vĩ Giác đi tới trước mặt Tần Ngữ Nghê, lo lắng hỏi: “Sao vậy?"

“Không có………... Không có việc gì, ý tôi nói là không cần, không cần làm phiền Hạnh Nhi".

“Sẽ không phiền đâu, có thể đưa các cô đi chơi, cô ấy vui mừng còn không kịp ý chứ". Hạnh Nhi từ Purple biết được Tần Ngữ Nghê, lại biết được đang ở đây, cô ấy đối với Ngữ Nghê rất thích, nếu như có cơ hội để cô ấy đấn gần Tần Ngữ Nghê, cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.

Tần Ngữ Nghe bĩu môi một cái, lo lắng hỏi, “Tình cảm của hai người rất tốt?"

“Có thể nói cô ấy giống như em gái của chúng tôi, đương nhiên tình cảm sẽ rất tốt". Mạnh Vĩ Giác thản nhiên nói.

Trong nháy mắt, Tần Ngữ Nghê cảm thấy như mình đã tìm được hy vọng, “Em gái của mọi người?"

“Tôi, Black, Yellow, White, Red, Purple, trừ Black, những người còn lại cô đều gặp rồi".

Giờ phút này, Tần Ngữ Nghê cảm thấy buồn cười vì sự ghen tuông của mình. Cô lại quên mất Lôi Hạo, khi Vĩ Giác nói cô ấy là em gái của một người an hem tốt, cô hoàn toàn không ngờ người an hem đó là Lôi Hạo.

Tâm trạng buông lỏng, Tần Ngữ Nghê cảm thấy rất vui vẻ, nhất thời kích động, cô ôm chặt lấy cổ Mạnh Vĩ Giác, hôn lên môi hắn. Lần trước Mạnh Vĩ Giác làm với cô thế nào, lần này cô cũng bắt trước học theo. Lưỡi của cô dây dưa, trêu đùa lưỡi của hắn, mặc dù không lưu loát nhưng lại rất mnongs bỏng, kích thích.

Thế giới chỉ còn lại hai người, đã không còn phân biệt ai là người chủ động, ai là người bị động. Bọn họ đều chìm trong sự nhiệt tình, ôm chặt thân thể của đối phương, đôi môi nóng dực dây dưa, cho đến khi hai người đều cảm thấy thiếu dưỡng khí, lúc này mới buông nhau ra.

Trở về thực tê, Tần Ngữ Nghê xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng nói một tiếng “Ngủ ngon". Sau đó chạy như bay vào trong nhà.

Nhẹ nhàng vuốt môi của mình,bên trên đang còn vương lại hơi ấm, Mạnh Vĩ Giác cảm thấy rất kích động. Mới vừa rồi hắn không có ý định đẩy ra, khi chạm vào môi cô, hắn không kiềm chế được tan chảy. Hắn bị sao vậy, thế nào mà càng lúc càng không khống chế được bản thân? Như vậy là không đúng, hắn không thể tiếp tục chìm đắm……………..
Tác giả : Ngải Đông
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại