Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]
Chương 43

Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Bình ngọc màu trắng vỡ tung, bột phấn màu trắng mang theo khí tức âm lãnh bao phủ một vùng rộng lớn, phủ lên phần đầu của hỏa mãng.

    Hỏa mãng như gặp phải khắc tinh bắt đầu uể oải, vô hình hỏa diễm quanh thân dần nhạt đi. Xem ra để có được dị hỏa thứ hai Hàn Phong từ lâu đã chuẩn bị vô số ám chiêu.

    Hàn Phong vui vẻ nhìn hỏa mãng, hỏa diễm màu lam tuôn ra ngưng tụ thành một mũi kích, mũi kích xoay tròn như mũi khoan phát ra từng tiếng ong ong sắc bén xé gió.

"Đi."

    Mũi khoan dị hỏa như tia chớp xuyên qua lớp hàn vụ đâm vào người hỏa mãng, tiếng rống thê lương phẫn nộ vang lên, vô hình hỏa diễm phun ra ngập trời.

    Hỏa mãng phun ra một cột lửa về phía Hàn Phong, nhìn hỏa diễm thổi trực diện vào người Hàn Phong chỉ có thể dùng dị hỏa đối kháng lại.

    Đẩy lui vô hình hỏa diễm Hàn Phong nhìn quanh biển lửa không thấy thân ảnh hỏa mãng đâu, trong lòng dâng lên một trận bất an, hắn liên tục đảo mắt tìm kiếm.

    Một mảng vô hình hỏa diễm sau lưng hắn đột nhiên dao động, hỏa mãng hiện ra, cái đuôi to lớn mang theo lực lượng phá sơn quật mạnh vào lưng Hàn Phong.

    Hứng một đòn nghiêm trọng này thân thể Hàn Phong như trái pháo ập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu.

    Hỏa mãng lúc này không vội vàng kết liễu Hàn Phong mà quay sang nhìn Tiêu Đình, vô hình hỏa diễm rào rạt tản ra, hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Tiêu Đình.

     Tiêu Đình điểm mũi giày tung mình lên cao, một đòn đánh bại Hàn Phong cô đã nhìn thấu cách thức của hỏa mãng, đối với bốn phía đều là vô hình hỏa diễm, nó có thể ẩn thân trong biển lửa, sau khi tiếp cận mục tiêu nó mới hiện ra bản thể.

     Hỏa mãng nhìn Tiêu Đình thoát khỏi phạm vi biển lửa, nó rống giận lại phun ra một cột lửa. Tiêu Đình nâng hai tay lên ngưng tụ ra một đóa hỏa liên, cường nghạnh đối kháng với hỏa mãng.

"Ầm."

     Cả người và xà cùng bị chấn lui về sau. Toàn thân Tiêu Đình được dị hỏa bao lấy bảo hộ, con ngươi dần biến thành màu xanh.

     Chỉ trong khoảnh khắc, âm thanh xung quanh dần nhỏ lại, biến mất, chỉ còn lại hỏa mãng to lớn trước mắt, thân hình hỏa mãng càng lúc càng mờ đi, chỉ hiện ra một đoàn hỏa diễm liên tục dao động ở dưới cổ họng hỏa mãng.

     Đã tìm ra bổn nguyên tâm hỏa của hỏa mãng. Kim quang dưới chân Tiêu Đình bạo động, chỉ để lại một đạo tàn ảnh màu đen cắt qua không trung, Tiêu Đình như kiến hôi đối đầu với hỏa mãng to lớn.

     Một kiếm chuẩn xác cắt qua cổ họng hỏa mãng.

    Hỏa mãng ngửa đầu lên trời thê lương thét dài, thân thể dần trở nên hư ảo sau cùng biến mất. Chỉ còn lại một đoàn hỏa diễm vô hình to như nắm tay, yên lặng phiêu phù cách mặt đất tầm hai thước.

"Chuẩn bị cướp lấy dị hỏa." Dược Lão nhắc nhở.

    Tiêu Viêm lắc mình nhanh chóng tiến về phía căn nguyên tâm hỏa, Hàn Phong cũng muốn tiến tới.

"Ngăn hắn lại." Tô Thiên quát lên, vô số cường giả nội viện vây lấy hắn.

"Kim Ngân nhị lão, các vị... nếu dốc lòng tương trợ ngày sau Hàn Phong nhất định hậu tạ."

    Hàn Phong nhìn đám người Hắc Giáp vực nói, bắt đầu phá vòng vây muốn lao tới chỗ dị hỏa, đám người Hắc Giáp Vực chỉ có thể cắn răng tiếp tục ứng chiến.

    Tiêu Viêm kích động nhìn căn nguyên tâm hỏa, tuy bị đánh trở về bản thể nhưng nó vẫn tản ra nhiệt độ nóng cháy hủy diệt. Toàn thân Tiêu Viêm được bao bọc trong Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược Lão nhanh chóng đi tới.

    Nhìn dị hỏa gần ngay trước mặt, Tiêu Viêm vươn tay ra định bắt lấy nó, đột nhiên gương mặt đỏ bừng, toàn thân cứng đờ.

    Một đoàn vô hình tâm hỏa xuất hiện trong ngực hắn, không ôn hòa như lúc tu luyện trong tháp mà mang theo sức nóng hủy diệt. Vội đem bạch hỏa trong người bao lấy tâm hỏa khống chế nó, Tiêu Viêm điểm mũi chân lui ra xa hơn mười mét.

    Càng xa căn nguyên tâm hỏa càng yếu đi, Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn Hàn Phong đang lao tới, trong mắt lóe lên sát ý.

    Hàn Phong mừng như điên tới gần dị hỏa, hai tay được bao bọc trong dị hảo lam sắc muốn bắt lấy căn nguyên tâm hỏa, thân thể đột nhiên cứng đờ.

    Tiêu Viêm bắt lấy thời cơ bay đến sau lưng Hàn Phong, đấu khí truyền vào trọng thước làm nó đỏ như sắt nung hung hăng bổ vào gáy hắn.

    Hàn Phong cảm nhận một đạo kình khủng bố kèm theo sát ý mãnh liệt ở phía sau ập tới nhưng bản thân đang đối phó tâm hỏa không thể cử động, hắn vội nghiêng người qua một bên.

"Bang."

   Trọng thước bổ một đòn nặng như trời giáng vào vai Hàn Phong, mà Tiêu Viêm cũng bị một đạo hỏa cầu lam sắc bắn vào ngực, cả hai bị dư lực đánh văng ra xa đồng loạt ói máu.

    Hàn Phong hung ác nhìn Tiêu Viêm, hỏa diễm màu lam bạo liệt tản ra, kình phong mang theo sát ý tận trời, dị hỏa trong tay như sóng biển lớp lớp lao về phía Tiêu Viêm, vừa ra tay đã hạ sát chiêu.

    Nhìn Hàn Phong lao tới Tiêu Viêm cười lạnh không né tránh, nâng lên hai tay, đấu khí từ nhẫn trữ vật chảy vào người, Cốt Linh Lãnh Hỏa trên người bốc lên.

"Oành."

    Dị hỏa hai màu mang theo sức mạnh phô thiên cái địa trộn lẫn vào nhau, quét qua bốn phương tám hướng. Cả người Hàn Phong và Tiêu Viêm đều rách rưới loang lỗ vết thương.

"Ngươi luyện công pháp gì... mau nói! Tại sao ngươi có được Cốt Linh Lãnh Hỏa." Hàn Phong khiếp sợ nhìn Tiêu Viêm, sát ý bắt đầu khởi lên.

"Tên phản đồ khi sư diệt tổ như ngươi không có tư cách hỏi." Linh hồn lực của Dược Lão tràn ra, giọng nói tuy vẫn là của Tiêu Viêm nhưng quanh thân hắn dần nổi lên khí tức quen thuộc.

"Ngươi... vẫn còn sống? Sao có thể." Hàn Phong gầm lên.

"Nhờ phúc của ngươi ta mới gặp được sư phụ, tu luyện Phần Quyết mà ngươi bỏ dở." Tiêu Viêm mỉa mai nói.

    Truyền cho Tiêu Viêm lại không truyền cho hắn, cho hắn mượn dùng tu vi mượn cả dị hỏa, trong mắt Hàn Phong nổi lên sát ý xen lẫn ganh ghét.

"Ta mặc kệ lão còn sống hay chết, hôm nay hai người các ngươi đều phải ngậm miệng lại."

     Hàn Phong nắm chặt hai tay, Hải Tâm Diễm tràn ra cấp tốc ngưng tụ thành một thanh tam xoa kích. Rót thêm dị hỏa vào tam xoa kích nháy mắt tam xoa kích đã to lớn gần một trượng, phát ra từng tiếng hải nộ sóng gầm.

    Tiêu Viêm nhíu mày đan hai tay lại, một quang cầu màu trắng hình thành từ dị hỏa  dần dần bành trướng, Dược Lão cũng muốn dốc hết sức lực gϊếŧ tên phản đồ này.

    Kim Ngân nhị lão, Tô Thiên và mọi người nhìn thấy không khỏi kinh hãi vội ngừng chiến lui ra xa. Tiêu Đình thở dài nhìn cảnh tượng này, những gì cô có thể làm đều đã làm, có giành được dị hỏa hay không Tiêu Viêm phải tự dựa vào bản thân.

"Oành."

    Hai đạo năng lượng hủy thiên điệt địa va vào nhau, không gian văn vẹo như cái khăn lụa bị vặn theo hình xoắn ốc. Từng đợt sóng lửa lan ra hơn mười dặm, tạo ra một cột lửa hình nấm như vụ nổ nguyên tủ.

    Bầu trời ngập trong dị hỏa, khung cảnh như ngày tận thế.

    Hàn Phong bị nghiền áp văng ra ngoài, toàn thân đều là máu như diều đứt dây rơi xuống đất, may nhờ Kim Ngân nhị lão nâng lấy, Hàn Phong đã không còn sức chiến đấu chỉ còn thở thoi thóp.

    Tiêu Viêm được Tô Thiên đỡ lấy, phun ra hai búng máu, sắc mặt tái nhợt toàn thân bủn rủn mềm oặt sắp ngã.

"Dị hỏa... Vẫn Lạc Tâm Viêm..." Tiêu Viêm lờ đờ ngó tìm dị hỏa, mọi người cũng nhìn quanh tìm kiếm, không khỏi kinh hãi.

    Căn nguyên tâm hỏa vốn an tĩnh lúc này đã bay lên cao, điên cuồng cắn nuốt thôn phệ tầng tầng lớp lớp biển lửa của hai loại dị hỏa còn phiêu tán trên trời, căn nguyên tâm hỏa dần to ra. Nháy mắt đã to hơn một trượng.

"Nguy rồi." Tô Thiên biến sắc hét lên.

"Tô lão đầu, chúng ta đi trước, hy vọng ngày mai không nghe tin nội viện bị hủy diệt." Kim Ngân nhị lão nâng Hàn Phong, trước khi đi không quên châm chọc.

     Vô hình hỏa diễm cuồng nộ tản ra bốn phía, đoàn tâm hỏa to lớn như núi đổ ép xuống dưới, mặt đất như muốn lún xuống.

"Tất cả rời nội viện tiến vào thâm sơn!" Tô Thiên ném Tiêu Viêm cho người khác mang đi, lão tung lên không đứng ở phía trên đoàn tâm hỏa.

      Nghe được lời này tất cả học viên như ong vỡ tổ bỏ chạy tán loạn.

"Tất cả trưởng lão kết trận, tồn vong của nội viện trông cậy vào mọi người." Tô Thiên hướng các trưởng lão nói.

     Những trưởng lão khác ngẩn ra, sau đó đồng loạt bay lên kết trận, một tấm lưới năng lượng lần nữa hiện ra, nhưng trải qua một ngày chiến đấu dai dẳng tất cả mọi người đều đã kiệt sức.

    Tấm lưới mỏng manh ảm đạm thất sắc vây lấy Vẫn Lạc Tâm Viêm, nói phong ấn cũng không biết có thể hay không.

"Học trò cũng muốn góp sức." Tiêu Đình chậm rãi xuất hiện đứng cạnh Tô Thiên, chân nguyên kim sắc trong người bạo dũng xuất ra bắn về phía tấm lưới.

     Trong nháy mắt tấm lưới dần phát ra kim quang rực rỡ, Tô Thiên trừng mắt nhìn Tiêu Đình.

"Đợi xong việc ta sẽ hỏi tội nha đầu ngươi sau." Tuy vậy nhưng trong giọng nói không hế có ý tức giận.

     Tiêu Đình lè lưỡi không nói tiếp tục truyền chân nguyên vào tấm lưới, bên trong đoàn tâm hỏa khổng lồ chậm rãi hiện lên một đôi đồng tử hình tam giác.

    Một đạo tiếng rít bén nhọn vang lên, vô hình hỏa diễm bạo phát hiện ra thân thể hỏa mãng, hỏa mãng nhanh như thiểm điện há miệng lao về phía Tiêu Đình.

    Xung quanh đều là các trưởng lão, bên cạnh còn có Tô Thiên, hỏa mãng ngay lúc này vẫn tham lam muốn cắn nuốt Tiêu Đình và dị hỏa của cô.

    Tiêu Đình cắn răng phóng xuất một đạo chân nguyên, dị hỏa bao lấy thân thể nói với Tô Thiên.

"Chuyện còn lại xin nhờ các vị trưởng lão."

     Nói xong Tiêu Đình lao về phía hỏa mãng.

"Nha đầu điên... mau quay lại!!!" Tô Thiên trừng mắt nhìn Tiêu Đình quát lớn.

"Ầm."

    Một người một xà va chạm làm bạo phát năng lượng xung kích khủng khiếp, tấm lưới năng lượng và các trưởng lão đều lung lay như sắp đổ.

     Tiêu Đình bị hỏa mãng khổng lồ ngoạm vào trong miệng, nhưng sau đó Tiêu Đình gồng người đứng dậy đẩy ra miệng của hỏa mãng, hỏa mãng gầm lên phun ra vô hình hỏa diễm, toàn bộ hỏa diễm đều ập vào người Tiêu Đình.

"Phụt." Một trưởng lão không chịu được hộc máu.

"Đại trưởng lão mau kết trận, nếu không..." Vài trưởng lão mặt trắng không còn giọt máu thấp giọng nói.

''Chờ một chút!" Tô Thiên nhìn Tiêu Đình thoáng lưỡng lự.

    Hỏa mãng bị Tiêu Đình xé miệng, càng lúc càng vùng vẫy dữ dội, cái đuôi và thân hình to lớn liên tục quật vào tấm lưới năng lượng.

"Đại trưởng lão..." Các trưởng lão đồng loạt gấp giọng nói.

"Các ngươi chỉ cần duy trì tấm lưới việc phong ấn nó cứ giao cho ta." Tô Thiên nhìn Tiêu Đình, nắm tay siết chặt ngưng trọng nói.

"Đại trưởng lão!!!" Như nhận ra điều gì tất cả mọi người đều kinh hoảng.

    Tô Thiên không để ý bay đến trung tâm tấm lưới, tàn nhẫn tự đấm vào ngực mình, dùng máu làm vật dẫn kết một loạt thủ ấn, một đạo năng lượng ám trầm từ thủ ấn lão lập lòe hiện ra.

"Súc sinh, dù phải mất cái mạng già này ta cũng quyết phong ấn ngươi." Tô Thiên bạo rống.

    Một đạo quang mang ám trầm từ nội thể lão tràn ra phủ lên tấm lưới năng lượng, một sức ép cường đại áp xuống người hỏa mãng.

    Nhìn hỏa mãng đang giãy giụa trên mặt đất trong mắt Tô Thiên hiện ra nét tàn nhẫn, hai tay giao nhau điểm về phía Hỏa mãng.

"Kết ấn."

    Tầm lưới năng lượng như đại chùy ấn mạnh hỏa mãng vào trong tháp, dìm nó xuống tận cùng dưới đáy tháp, cùng với Tiêu Đình.

     Không gian trở về sự yên lặng vốn có, Tô thiên ngã xuống, hai ba trưởng lão lao đến đỡ lấy lão. Tô Thiên chỉ trong nháy mắt như già đi hàng chục tuổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn.

"Phong ấn tầng cuối cùng của tháp, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào."

    Một giọng nói thều thào già nua yếu ớt vang lên.

.....................................

"Ấm."

     Cả Tiêu Đình và hỏa mãng bị ép xuống biển dung nham dưới đáy tháp, vẫn điên cuồng vật lộn đấu với nhau. Nhưng tình thế nào vô bất lợi cho Tiêu Đình.

"Tiểu Hỏa, mở không gian."

    Tiểu Hỏa từ lồng ngực Tiêu Đình chui ra, tình thế cấp bách nó không nghĩ nhiều trong lúc vội vàng đã không phát hiện lúc nó chuẩn bị lao ra từ trong không gian, Tiểu Thải đã thuấn di lao tới ngoạm vào lưng Tiểu Hỏa cùng ra ngoài.

    Tiểu Hỏa mở một không gian hút Tiêu Đình và hỏa mãng vào đó, tự mình cũng chui vào, sau khi vào trong không gian khác Tiểu Thải nhả ra Tiểu Hỏa lén trốn vào một góc tối.

    Nơi này là một vùng không gian loạn lưu chưa được định hình, xung quanh to lớn vô tận ngập tràn trong hắc ám. Không còn biển dung nham sẽ cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng cho hỏa mãng.

    Tiêu Đình cố đứng thẳng người lên làm cho hỏa mãng há miệng ra, một tay cầm trường kiếm chém rách miệng nó.

    Nhân lúc hỏa mãng ăn đau há miệng kêu to Tiêu Đình thoát ra ngoài, bắt đầu cùng Tiểu Hỏa thảo phạt hỏa mãng. Tiêu Hỏa phun ra hoàng loạt hỏa châu bắn phá khắp người hỏa mãng, kiếm khí ngập trời của Tiêu Đình cơ hồ muốn băm nát toàn thân hỏa mãng.

    Tiểu Hỏa vừa đánh vừa hút lấy năng lượng hỏa diễm của hỏa mãng tẩm bổ cho mình, sức mạnh vừa hao hụt đã đầy lại, lấy năng lượng của hỏa mãng đánh lại hỏa mãng.

     Tiểu Đình không muốn kéo dài thời gian nên liên tục ra sát chiêu làm hao tổn sức lực của hỏa mãng.

"Hức."

     Cả ba giằng co trong nhiều giờ đột nhiên Tiểu Hỏa nấc lên, ủ rũ nằm trên vai Tiêu Đình, liên tục thè lưỡi thở hắt ra từng đột khí nóng.

"Tiểu Hỏa, làm sao vậy?" Một bên cảnh giác hỏa mãng một tay ôm lấy Tiêu Hỏa, Tiêu Đình lo lắng nói.

     Tiểu Hỏa lắc lắc đầu lấy cánh tay bé xíu béo mập của mình xoa xoa quanh bụng, ý nói nó đã tới giới hạn vì đã hấp thu quá nhiều năng lượng từ hỏa mãng.

     Tiêu Đình thở phào nhẹ nhõm cho Tiểu Hỏa vào lại không gian trong ngực để ngủ, nuốt vào vài viên đan dược, Tiêu Đình híp mắt nhìn hỏa mãng chật vật nằm ở đằng xa.

     Thân ảnh quỷ dị tới gần hỏa mãng bắt đầu tấn công, hỏa mãng tuy chật vật bất kham nhưng sau khi hấp thu năng lượng của hai loại dị hỏa nó đã mạnh hơn trước không ít, không phải đèn khô dầu cạn.

     Sau một hồi giao chiến Tiêu Đình cố dụ cho hỏa mãng vươn cổ ra, sau đó lao đến bám chặt vào cổ họng nó đâm vào một kiếm, trường kiếm tâm xuyên qua tâm hỏa làm hỏa mãng đau đớn liên tục vùng vẫy muốn hất văng Tiêu Đình ra.

    Hai tay Tiêu Đình nắm chặt chuôi kiếm, nghiến răng dùng hết sức rạch một đường dài ở cổ hỏa mãng. Hỏa mãng yếu ớt vùng vẫy sau đó ngã xuống đất, thân hình to lớn dần biến mất, để lại hai mạnh tâm hỏa phiêu phù trên không.

     Tiêu Đình thở dốc nhìn hai mảnh căn nguyên tâm hỏa một lớn một nhỏ, không ngờ một kiếm này đã cắt tâm hỏa ra thành hai mảnh.

    Thở ra một hơi nhẹ nhỏm, Tiêu Đình ngồi phịch xuống đất, Vẫn Lạc Tâm Viêm đã bị chế ngự, chờ Tiểu Hỏa tỉnh lại mở ra không gian là có thể thoát khỏi nơi này.

"Chi...chi..."

    Tiểu Thải thấy Tiêu Đình thoải mái mới dàm bò ra, trườn lên vai cô, cái lưỡi nhỏ vẫy vẫy lên mặt cô làm nũng.

"Tiểu Thải hư, sao lại trốn ra?" Tuy vậy những Tiêu Đình vui vẻ liên tục vuốt ve lên đầu nhỏ của Tiểu Thải, còn bóp nhỏ một viên đan dược đút cho Tiểu Thải.

     Cả hai khanh khanh ta ta hoàn toàn khôn g hay biết hai mảnh tâm hỏa bắt đầu di động, thình lình đột nhiên lao tới tiến vào trong người Tiêu Đình.

    Vô hình hỏa diễm từ trong người phát ra, Tiêu Đình biến sắc ném Tiểu Thải ra xa kèm bình đan dược trong tay, dị hỏa màu xanh tràn ra bao lấy toàn thân và hai mảnh tâm hỏa.

"Ah!!!"

     Tâm hỏa mang theo sức nóng hủy diệt thiêu đốt mỗi một tế bào trên người, đau đớn xông thẳng vào đại não khắc vào linh hồn.

        Tiêu Đình hét thảm một tiếng gục đầu xuống. Rơi vào trạng thí hôn mê, nhưng thần thức chìm vào thân thể bắt đầu giằng co đối kháng với Vẫn Lạc Tâm Viêm.

     Tiểu Thải vừa muốn tới gần Tiêu Đình đã bị biển hỏa diễm vô hình bức lui, Tiểu Thải không cam lòng rít lên, quang mang bảy màu đại thịnh, một cự mãng to lớn không thua gì hỏa mãng hiện ra.

      Thân hình khổng lồ uốn lượn trên không theo quỷ đạo kì dị, quanh thân nổi lên một lốc xoáy bắt đầu thôn phệ vô hình hỏa mãng.

................................

     Ngày hôm sau ở nội viện, Tô Thiên yếu ớt ngồi trên xe lăn nghe các trưởng lão báo cáo.

"Đại trưởng lão, tầng dưới cùng đã được phong ấn vĩnh viễn. Nhưng sau đó không có bất kỳ ba động năng lượng nào của Vẫn Lạc Tâm Viêm tỏa ra giống như nó đã hoàn toàn biến mất, nếu cứ như vậy e rằng không thể vào tháp tiếp tục tu luyện được."

     Các trưởng lão lo lắng nói, nếu không phải đã vĩnh viễn phong ấn đáy tháp họ rất muốn mở ra xem Vẫn Lạc Tâm Viêm thế nào.

    Tô Thiên lúc này như một người già gần đất xa trời ốm yếu, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng vẫn ánh lên tia sắc bén, tâm tình Tô Thiên phức tạp hỏi.

"Có phát hiện dấu hiệu sự sống nào không?"

   Các trưởng lão nhìn nhau, cúi đầu không dám lên tiếng, Tô Thiên thở dài âm trầm nói.

"Trước đây nghe nói Đại ca Nhị ca của nha đầu đó muốn thành lập thế lực ở Hắc Giáp Vực, điều tra cho người âm thầm bảo hộ bọn họ."

..........................................

    Ở trong không gian mở không có khái niệm thời gian, chỉ có đau đớn khắc sâu vào linh hồn tra tấn từng phút từng giây chưa từng gián đoạn, Tiêu Đình ngoài chịu đựng sự hành hạ tra tấn này đến chết lặng ra hoàn toàn không thể làm gì khác.

     Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tuy thứ hạng thấp hơn Vẫn Lạc Tâm Viêm đến năm bậc nhưng vẫn có thể bảo hộ Tiêu Đình không mất mạng.

    Đôi bên liên tục giằng co chèn ép nhau, chỉ có thể là tâm hỏa bị luyện hóa hoặc là Tiêu Đình và Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bị luyện hóa.

    Tiêu Đình ngoài việc dùng dị hỏa áp chế tâm hỏa, còn vận dụng Khống Hỏa Thuật xuất ra một tầng kim văn dày đặc bao lấy hai mảnh tâm hỏa, muốn áp chế và vô hiệu hóa nó.

    Vẫn Lạc Tâm Viêm không gấp gáp, nó đã ở dưới đáy tháp không biết bao nhiêu năm vẫn ẩn nhẫn chờ thời cơ thoát ra được, nó sẽ dùng thời gian dài tra tấn Tiêu Đình, mài mòn ý chí của cô, làm cho con mồi không còn sức vẫy vùng kháng cự sau đó nuốt trọn.

....................................

    Tiêu Ngọc lau chùi xong phòng của Tiêu Đình, bước ra ngoài thẩn thờ nhìn căn phòng, tất cả vẫn như mới, minh chứng cho việc từng có mặt ở trên thế gian này một người tên Tiêu Đình.

    Đáng tiếc một năm đã trôi qua vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tiêu Đình.

"Tiêu Ngọc, ngươi làm gì đứng thừ người ở đó." Tử Nghiên dẫn một đám người trở về Tiêu Môn.

    Một năm qua Lâm Diễm, Tử Nghiên đều gia nhập Bàn Môn, ngoài Tiêu Ngọc Hổ Gia, Bàn Môn tới ngày hôm nay có vẫn là quái vật tồn tại ở nội viện là nhờ vào Lâm Diễm và Tử Nghiên.

"Không có gì." Tiêu Ngọc cười nhạt đóng cửa phòng Tiêu Đình lại.

"Không phải Tiểu Tuệ đã nói rồi sao, Tiểu Đình tỷ không sao, sẽ sớm ngày trở lại." Tử Nghiên rũ mắt nói, một năm qua Tử Nghiên vẫn không thay đổi, vóc dáng tuy nhỏ nhưng phải gồng gánh ra vẻ người lớn.

     Lâm Minh Tuệ nghe tin Tiêu Đình bị phong ấn cùng Vẫn Lạc Tâm Viêm, hại nàng khóc ngất một trận, sau đó liên lạc với Lâm a di và Tuyết di, cuối cùng nhận được cái cười nhạt của hai người, nói Tiêu Đình không sao chỉ là đang rèn luyện.

    Nếu thật có nguy hiểm đến tính mạng, miếng ngọc đỏ đeo trên cổ Tiêu Đình sẽ báo động cho họ biết đồng thời mở ra kết giới bảo hộ cô.

"Nếu nha đầu đó còn sống chẳng lẽ không biết chúng ta đều lo lắng mong ngóng sao, một năm rồi vẫn không chịu trở về, sau này trở về ta sẽ đánh nha đầu này vì cái tội ham chơi." Tiêu Ngọc gượng cười nói.

     Tuy Lâm Minh Tuệ đã bảo đảm nhưng đứng trước một tồn tại mang tính hủy diệt như dị hỏa, mọi người đều bất an, nhưng họ vẫn chọn cách tin tưởng rằng Tiêu Đình vẫn không sao, sẽ sớm trở lại.

............................

    Ở trong thế giới vô tận không biết năm tháng đầy tịch mịch này, chỉ có đau đớn hành hạ làm bạn, không còn khái niệm thời gian.

    Hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài không câu thông được với thiên địa, chỉ còn vô tận bóng tối và im lặng vĩnh hằng, trong thân tâm Tiêu Đình nhợt nhạt hiện ra sự mệt mỏi.

    Nhưng trải qua thời gian dài bị thiêu đốt, từng tế bào trên người Tiêu Đình bắt đầu sinh ra một ít tính kháng hỏa. Kinh mạch, xương cốt tuy khô héo co rút nhưng càng qua tôi luyện càng cứng rắn mạnh mẽ.

    Trí óc Tiêu Đình luôn trong trạng thái mơ hồ, cơ thể đã tự vận chuyển hình thành bản năng tự đối kháng giằng co với tâm hỏa.

    Qua không biết bao lâu ở vùng không gian tăm tối đột nhiên phát ra quang mang bảy màu sặc sỡ lấp lánh, một nữ nhân mỹ mạo tuyệt thế với thân thể tràn đầy nóng bỏng dụ hoặc, hoàn mỹ như bạch ngọc, vưu vật trời sinh từ trong quang mang bảy màu bước ra.

    Thân thể xinh đẹp mềm mại không tỳ vết hoàn toàn phơi bày, xuân quang nộ phóng. Nàng nhíu mày nhìn xung, xác định chỉ có Tiêu Đình đang cô độc ngồi đả tọa, đôi chân trần thon dài đạp bước đi tới.

    Tiêu Đình nhìn qua có phần tiều tụy, da dẻ khô vàng, môi khô nứt nẻ, đang trong trạng thái mơ hồ đột nhiên cảm nhận được hai đầu ngón tay thon dài mát lạnh chạm vào mặt, nâng lên cằm.

"Không ngờ ngươi cũng có lúc chật vật thê thảm như vậy." Mỹ Đổ Toa nhíu mày lạnh giọng nói.

    Tiêu Đình lờ đờ mở mắt ra, đôi mắt không có tiêu cự, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo trước mắt, cổ họng vừa động đã bị cảm giác khô khốc nóng rát phát ra vài tiếng khò khè yếu ớt, cảm thấy giọng nói rất quen nhưng lại không nghĩ ra được là ai.

    Mỹ Đổ Toa nhìn quanh, phát hiện một lọ đan dược, nàng vung tay phát ra một tia hấp lực thu lọ dược vào tay, lấy ra hai viên nhét vào miệng Tiêu Đình.

     Là đan dược bổ sung năng lượng Tiêu Đình luyện chế cho Tiểu Thải và Tiểu Hỏa ăn nhưng lúc này như cam lộ tưới vào thân thể khô cằn của Tiêu Đình.

    Tiêu Đình như bắt lấy sự cứu rỗi cố gắng há miệng gian nan nuốt hai viên đan dược, môi không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Mỹ Đổ Toa.

    Mỹ Đổ Toa như bị điện giật vội rụt tay lại trừng mắt nhìn Tiêu Đình, là nữ vương kiêu ngạo được vạn dân kính ngưỡng nàng đã bao giờ phải săn sóc người khác, lại bị người này chiếm tiện nghi.

    Ăn vào hai viên đan dược, tinh thần Tiêu Đình khá hơn, dôi mắt mở ra dần thanh minh, nhìn mỹ nhân xinh đẹp kiều mị trước mặt Tiêu Đình vội nhắm mắt lại.

"Nhìn cái gì, bổn vương móc mắt ngươi."

    Mỹ Đổ Toa thẹn quá hóa giận chân mày dựng ngược quát, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên vài phần, nàng liếc xéo nhìn Tiêu Đình, đáng ghét.

"Đa tạ..."

     Tiêu Đình khàn khàn nói, Mỹ Đổ Toa nhướng mày không nói thêm, hiện tại cả hai đều không mảnh vải che thân, quần áo trên người Tiêu Đình đều bị tâm hỏa thiêu đốt, không khí có phần vi diệu xấu hổ.

    Mỹ Đổ Toa nhìn Tiêu Đình từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá, sau đó nhìn vào ngực mình, âm thầm đắc ý, tuy không tệ nhưng so với nàng vẫn thua kém.

    Đặt ngọc thủ thon dài lên ngực Tiêu Đình, cảm giác cũng không tệ, đàn hồi tốt, bên dưới là vòng eo thon gọn săn chắc ẩn ẩn đường cơ, Mỹ Đổ Toa bị hấp dẫn nhìn không chớp mắt.

    Nữ vương hung danh một phương gϊếŧ người như ngóe không ngờ có một ngày đối với thân thể người khác lại nổi lên hiếu kỳ, bởi trước đây trong mắt nàng chỉ có người sống hoặc người chết.

     Tiêu Đình bị chạm vào người thoáng run rẩy, gương mặt vốn đỏ lại muốn nóng hơn, Tiêu Đình nhíu mày hừ nhạt một tiếng, kéo Mỹ Đổ Toa về lại thực tại.

    Mỹ Đổ Toa chột dạ bắt đầu nghiêm túc dò xét, nàng nhíu mày nói.

"Dị hỏa?"

    Từ sau lần mượn dị hỏa để tiến gian, bị dị hỏa thiêu đốt đến suýt mất mạng, từ sâu trong bản năng nàng đối với dị hỏa luôn e sợ.

"Đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây." Nàng nhìn quanh hỏi, Tiêu Đình cười khổ kể lại ngắn gọn. Mỹ Đổ Toa trừng mắt nhìn Tiêu Đình bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Bổn vương thật muốn gϊếŧ chết ngươi." Vừa thức tỉnh mở mắt ra đã thấy bản thân ở trong tử địa.

      Đấu khí của Mỹ Đổ Toa ồ ạt chảy vào ngực Tiêu Đình đánh một đòn vào mảnh tâm hỏa, lập tức bị mảnh tâm hỏa dùng lực lượng đánh bật ra.

    Mỹ Đổ Toa ngưng trọng nhìn vào ngực Tiêu Đình, đòn vừa rồi tuy không phải mạnh nhất nhưng một đòn của Đấu Tông không phải yếu, lại bị tâm hỏa dễ dàng đánh bật ra.

     Nộ hỏa đại thịnh, quang mang thất thải ồ ạt lại tiến vào nhìn qua còn tưởng một kích đánh chết Tiêu Đình.

"Ầm."

       Mỹ Đổ Toa lại bị đánh bật ra, lồng ngực Tiêu Đình càng thêm đau đớn.

"Ngươi... giằng co với nó đã bao lâu." Cảm nhận lực lượng đáng sợ của tâm hỏa, Mỹ Đổ Toa kinh hãi hỏi. Tiêu Đình chậm rãi lắc đầu.

"Không biết, ta và nó đã rất lâu nhưng vẫn chưa phân thắng bại, hiện tại tỷ chỉ có thể chờ, chờ ta bị luyện hóa chúng ta cùng... hoặc là chờ ta luyện hóa nó chúng ta mới có thể rời khỏi đây."

"Có hiểm cảnh nào mà bổn vương chưa trải qua, bổn vương không tin không phá được ngươi."

    Dung nhan xinh đẹp hiện lên chiến ý và quyết tâm lăng liệt, Mỹ Đổ Toa tiếp tục công kích, mồ hôi trên trán Tiêu Đình càng nhiều.

       Đột nhiên  Mỹ Đổ Toa khẽ kêu rên một tiếng, sắc mặt bạo hồng, toàn thân cứng đờ ngã vào người Tiêu Đình.

      Da thịt nóng bỏng không có gì cản trở thân mật dán vào nhau, bản thân mỗi người đều cảm giác thân thể đối phương và mình đều run lên, có lẽ do ảnh hưởng của tâm hỏa, dung nhan xinh đẹp sắc bén của Mỹ Đổ Toa đỏ như thép nung.

"Đây là thứ gì, tại sao có thể tiến vào nội thể ta?"

      Tâm hỏa nùng liệt chỉ trong nháy mắt thiêu đốt toàn thân Mỹ Đổ Toa, nàng kinh hãi dò xét thân thể, vội dùng đấu khí bao lấy chống chọi với nó. Liên tục bị tấn công làm cho hai mảnh căn nguyên tức giận, chúng bắt đầu ầm ầm đáp trả.

    Mỹ Đổ Toa liên tục ôm đầu rên siết, nàng còn không có dị hỏa hộ thân, mảnh tâm hỏa tiến vào người nàng lại là mảnh to sáu phần, trong người Tiêu Đình là mảnh nhỏ bốn phần.

     Mà Tiêu Đình lúc này cũng đau đến chết đi sống lại, Tiêu Đình cắn răng ốm lấy Mỹ Đổ Toa, mạnh mẽ áp môi mình vào môi nàng, đầu luỗi vươn ra đẩy ra khớp hàm làm nàng há miệng ra, dị hỏa màu xanh diệp lục ồ ạt tiến vào người nàng.

"Ưʍ..." 

    Mỹ Đổ Toa mở to mắt nhìn Tiêu Đình, toàn bộ sức lực đều dùng để khống chế tâm hỏa bảo hộ thân thể, nàng không còn sức lực để phân tâm, sau khi dị hỏa tiến vào người bao lấy tâm hỏa nàng mới cảm thấy thống khổ giảm bớt một ít.

     Chỉ là một ít, còn lại vẫn là đau đến chết lặng, Mỹ Đổ Toa không thể nghĩ nhiều vào lúc này, chậm rãi nhắm mắt lại phối hợp cùng Tiêu Đình.

     Cả hai duy trì tư thế ôm "hôn", chính thức bước vào thời khắc sinh tử quan trọng. Có dị hỏa bảo hộ, đấu khí bảy màu của Mỹ Đổ Toa chảy sang Tiêu Đình, giúp Tiêu Đình hồi phục chút sức lực.

     Tiêu Đình bắt đầu thúc giục Khống Hỏa Thuật tăng cường áp chế lên hai mảnh tâm hỏa, chín đạo kim văn từ trước đến nay luôn quấn quanh hai mảnh tâm hỏa được rót thêm lực lượng bắt đầu càng thêm nghiền áp tâm hỏa.

      Đánh rắn phải đánh đầu, Tiêu Đình quyết định trước áp chế mảnh tâm hỏa lớn bên người Mỹ Đổ Toa, nếu lo áp chế mảnh nhỏ trong người cô, đến lúc sức cùng lực kiệt Tiêu Đình sợ mình không còn đủ sức áp chế mảnh tâm hóa lớn.

      Hai người dựa vào nhau đi qua Quỷ Môn Quan, trải qua không biết bao lâu, miệt mài cố gắng của hai người cuối cùng cũng được đến đáp.

      Một trong chín đạo kim văn liên tục xoay tròn nghiền áp quanh mảnh tâm hỏa rốt cuộc thành công chìm vào tâm hỏa, bên trong tâm hỏa  ánh lên một tia kim sắc.

      Một đạo kim văn như một đạo xiềng xích khóa lấy căn nguyên tâm hỏa khống chế vô hiệu hóa nó. Áp lực trong người đột nhiên nhẹ đi một phần, làm cả hai mừng như điên, như một người cô độc trong đường hầm tăm tối dần thấy được ánh sáng sự sống.

       Hai cánh tay Mỹ Đổ Toa ôm lấy bả vai Tiêu Đình trườn người lên, hai thân thể trần trụi càng thêm thân mật dán sát vào nhau, chỉnh sửa tư thế làm cho hai người ngồi càng thêm thoải mái, trời mới biết nàng có bao nhiêu thẹn thùng, nhưng tư thế cũ thật sự quá mỏi.

      Ba ngày sau đạo bí văn thứ hai thành công nhập vào căn nguyên tâm hỏa, hai ngày sau đã có thêm hai đạo bí văn thành công tiến vào.

       Đến đạo bí văn thứ năm chìm vào, căn nguyên tâm hỏa giãy dụa trong bất lực, nó bắt đầu câu thông với Tiêu Đình.

      Cầu xin tha mạng sao, Tiêu Đình cười lạnh, nếu không phải cả hai Đấu Tông cùng liên hợp lại áp chế nó, e là hai người đã bị nó luyện hóa không còn cặn.

    Nhưng dưới sức nóng hủy diệt đó, đã khiến linh hồn và hình dáng lúc hóa thành thân người của Mỹ Đổ Toa càng thêm ổn định, rèn luyện thân thể và linh hồn nàng, Vẫn Lạc Tâm Viêm không ngờ đã giúp nàng một đại ân.

      Đạo bí văn thứ sáu chìm vào, căn nguyên tâm hỏa run lên hóa hình thành một đoàn hỏa diễm trắng ngà như sữa.

       Đến đạo kim văn thứ chín chìm vào, đoàn hỏa diễm như sữa đó hóa hình thành một tiểu xà, mà trên người tiểu xà bị thiếu mất một đoạn đuôi, nói vậy mảnh tâm hỏa trong người Tiêu Đình là cái đuôi.

      Như thằn lằn bị đứt đuôi, sau khi tiểu xà Vẫn Lạc Tâm Viêm bị khống chế hoàn toàn, mảnh tâm hỏa của Tiêu Đình như bị ngắt liên lạc, bắt đầu không có dị động, cũng không tiếp tục dùng tâm hỏa thiêu đốt Tiêu Đình.

      Tiêu Đình mừng rỡ đến muốn khóc, một đạo bí văn dày đặc khác  tiếp tục bao lấy tiểu xà, Tiêu Đình dùng thần thức câu thông với Mỹ Đổ Toa.

"Đây là huyết khế, cần một giọt máu đầu quả tim để kích hoạt huyết khế, khế ước bình đẳng, từ nay về sau nó sẽ là bằng hữu, là đồng đội chiến đấu của tỷ."

     Mỹ Đổ Toa lại trợn mắt nhìn Tiêu Đình, còn tưởng cô nói đùa, khoảng cách của hai người gần kề, chỉ nhìn thấy đôi mắt an tĩnh nhắm lại như ngủ của Tiêu Đình, không thể thấy được biểu cảm.

       Đây là dị hỏa, không phải bó rau con cá ngoài chợ, nếu Hàn Phong biết được nhất định phun huyết đến chết.

"Nhanh lên." Tiêu Đình bắt đầu thúc giục, sau khi không biết mệt mỏi luyện hóa tâm hỏa hưởng thụ niềm vui chiến thắng, lúc này bao nhiêu mệt mỏi bắt đầu đánh ập về.

       Mỹ Đổ Toa không biết trong hồ lô Tiêu Đình bán thuốc gì, nhưng xác thật không thể cứ kéo dài thời gian, nàng nhắm mắt dang chân... khụ, nhắm mắt đưa chân liều mạng nghe theo Tiêu Đình, xuất ra một giọt huyết đầu quả tim làm nó nhỏ lên kim văn bao quanh tiểu xà.

     Có huyết làm vật dẫn, kim văn trên huyết khế càng thêm phát ra kim quang rực rỡ, từng đạo kim văn dán lên người tiểu xà như hình xăm, lúc ẩn lúc hiện sau đó biến mất.

"Hô." Tiêu Đình buông ra tách ra khoảng cách cùng Mỹ Đổ Toa.

      Cả hai ăn ý đều quay đầu sang hướng khác không dám nhìn người đối diện liên tục thở dốc, mặc dù tâm hỏa không còn thiêu đốt nhưng mặt hai người vẫn đỏ lợi hại. 

     Trên đôi môi căng mọng của Mỹ Đổ Toa vẫn dính lại một  ít dấu vết trộn lẫn của hai người, càng thêm ướŧ áŧ mê diễm.

"Tỷ còn cần phải dung hợp với nó, nếu dung hợp thành công sẽ được rất nhiều chỗ tốt từ nó, ta cũng phải luyện hóa mảnh tâm hỏa trong người ta."

      Tiêu Đình lấy ra một lọ ngọc nuốt vào vài viên đan dược, sau đó lấy ra một bộ trường bào một ống tre có chứa nước ép linh quả và lọ đan dược đưa nàng.

     Mỹ Đổ Toa ngây ngốc nhìn ba món đồ vật để trước mặt mình, xà đồng màu tím hơi nâng lên nhìn Tiêu Đình đang đứng quay người lại mặc vào y phục.

     Thân hình thon thả cân đối, từng thớ thịt trên người đều mềm dẻo đầy lực lượng không thiếu không thừa.

     Ẩn sau bộ hắc y vừa không mất đi âm nhu của nử tử vừa bộc lộ anh khí sắc bén, Mỹ Đổ Toa siết chặt y bào trong tay nhanh chóng vận vào, trường bào dính thượng một ít thanh hương như cây cỏ làm tinh thần đang mệt mỏi cảm giác dễ chịu.

      Từ trước đến này từ ăn ở đi lại các món phục dụng của nàng đều là mới nguyên chưa từng qua tay người khác, Mỹ Đổ Toa kì quái tự hỏi sao bản thân lại không quá ghét bỏ nó.

       Hoàn cảnh thiếu thốn nên bổn vương buộc phải tự thích nghi với hoàn cảnh, Mỹ Đổ Toa tự nói với mình.

       Nước linh quả mùi vị thanh mát ngon ngọt, Mỹ Đổ Toa uống hết vẫn chưa đã thèm, nàng ngẩn người nhìn ống tre tâm tình đang tốt dần xấu đi. Trước đây nàng đối với ăn uống đều không quá để tâm, vô dục vô cầu, vậy mà hôm nay...

       Tất cả là tại Tiêu Đình, những việc Tiểu Thải trải qua nàng đều biết rõ, bao gồm việc Tiểu Thải quý mến ríu tít quấn lấy Tiêu Đình, những thứ Tiểu Thải ăn qua.

       Tiêu Đình không bao giờ cho Tiểu Thải và Tiểu Hỏa ăn thịt sống, một ngày ba bữa đều do Tiêu Đình đảm trách, ăn quen nhớ vị, nàng bắt đầu sa vào hưởng thụ mỹ vị ăn uống, vừa nhìn những thứ Tiêu Đình đưa dạ dày đã bắt đầu réo rắt.

      Nàng không tự chủ được đều là tại Tiêu Đình, càng nghĩ càng bạo nộ, Mỹ Đổ Toa siết chặt ống tre trong tay làm nó nát thành bụi phấn.

        Tiêu Đình ngửa cổ uống cạn nước linh quả chưa kịp hưởng thụ mỹ vị sau bao ngày cực khổ đã cảm thấy có luồng khí lạnh quét qua, cô cảnh giác nhìn Mỹ Đổ Toa, không phải muốn hỏi tội cô vì đã mạo phạm nàng chứ?

      Mỹ Đổ Toa tự giận tự tiêu nhìn Tiêu Đình đả tọa, bản thân cũng bắt đầu dung hợp với dị hỏa. Tiểu xà tuy đã kết khế ước với nàng nhưng vẫn không cam tâm, bắt đầu ở trong đan điền quấy phá.

      Cảm giác đau nhức như kim châm truyền ra khắp người, Mỹ Đổ Toa vận dụng đấu khí tiếp tục luyện hóa nó. Quá trình luyện hóa lúc này có phần  bằng phẳng dễ dàng.

      Mảnh tâm hỏa nhỏ không còn quấy phá cũng khiến việc luyện hóa và thôn phệ của Tiêu Đình dễ dàng hơn, chín đạo kim văn nhanh chóng chìm vào chế trụ nó, sau một hồi bị Thanh Liên Địa Tâm Hỏa luyện hóa mảnh tâm hỏa bắt đầu biến thành một đoàn hỏa diễm sóng sánh trắng ngà như sữa.

     Dù bản thể ôn hòa như thanh liên thì bản năng của vạn vật trên đời đều là cắn nuốt kẻ yếu hơn mình để tồn tại, dưới sự thúc giục của Tiêu Đình Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nhanh chóng cắn nuốt sạch sẽ đoàn hỏa diễm trắng sữa này.

      Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vốn xanh màu lá cây nay đã biến thành màu xanh ngọc, Tiêu Đình gãi đầu nghĩ cho nó một cái tên mới sau cùng dựa vào màu sắc của nó gọi là Lục Ngọc Liên Hỏa.

      Nếu Lục Ngọc Liên Hỏa biết nói chắc chắn sẽ bỉu môi xem thường.

     Sau khi dung hợp xong dị hỏa, tiểu xà phun ra một đoàn dịch màu trắng sữa tràn ngập năng lượng tinh nhuần tưới tắm tẩm bổ toàn bộ thân thể Mỹ Đổ Toa, khiến cho đấu khí trong người nàng sôi trào ầm ầm xông lên trùng kích bích chướng tu vi.

     Đấu Tông nhị tinh.

    Mỹ Đổ Toa nhìn đấu khí tràn gập lực lượng lưu chuyển trong cơ thể, vẻ mặt còn mang theo kinh ngạc khó tin, nhân họa đắc phúc.

       Nàng thở ra một hơi lắc lắc đầu nhìn Tiêu Đình, có thể nàng vẫn chưa ý thức được lúc này ánh mắt nàng ngoài sự phức tạp khó hiểu ra còn trộn lẫn một tia mềm mại.

"Thình thịch."

      Cơn đau đầu như búa bổ đột nhiên ập tới, nỗi đau phát ra từ sâu trong thức hải linh hồn, Mỹ Đổ Toa ôm đầu cố nén đau, đôi mắt đẹp nhìn về thân ảnh đang dần mơ hồ của Tiêu Đình, theo bản năng muốn vươn tay gọi cô. 

     Bóng tối sập xuống trong mắt, nàng nhanh chóng lâm vào hôn mê.

      Bởi vì Tiểu Thải hấp thu một lượng lớn năng lượng tâm hỏa cộng thêm có sự gia tốc khi bị tâm hỏa Thiêu đốt, Mỹ Đổ Toa có bước nhảy vọt trong việc trở lại hình người, nhưng việc hóa thân này vẫn chưa ổn định, sau thời gian dài duy trì hình người nàng bị phản phệ.

      Thôn phệ xong mảnh tâm hỏa, Lục Ngọc Liên Hỏa cũng phun ra một đoàn chất lỏng màu xanh ngọc bồi đắp cho thân thể Tiêu Đình, các tế bào khô héo sắp tới cực hạn ầm ầm tươi tốt sống lại.

       Tiêu Đình sảng khoái thở ra một hơi hưởng thu cảm giác tốt đẹp mày, mí mắt càng lúc nặng, sau cùng ngã lăn ra ngủ như chết.

      Tiêu Đình có lý do để đưa dị hỏa cho Mỹ Đổ Toa sở hữu, theo nguyên tác, sau này nàng đóng vai trò rất quan trọng. Trận chiến giữa Xuất Vân đế quốc và Gia Mã đế quốc, vì yêu Tiêu Viêm nàng đã góp rất nhiều sức người sức của góp vào thắng lợi chung.

     Sau khi Tiêm Viêm thành lập Viêm Minh, cũng là thế lực tiền đề để chống lại Hồn Điện, qua một thời gian hắn bỏ đi Trung Châu, cả Viêm Minh đều do Mỹ Đổ Toa quản lý, gánh nặng đều đặt lên vai nàng.

       Tiêu Đình đưa dị hỏa cho Mỹ Đổ Toa, chính là muốn xà nhân tộc có thêm lực lượng bảo hộ, và cũng bởi vì nàng xứng đáng có được những thứ này.

       Ngủ sang ngày thứ ba Tiêu Đình bị một trận liếʍ ɭáρ ướt hết mặt mày dọa tỉnh, Tiểu Hỏa ngủ đông thức dậy, không ngờ nhờ hấp thu năng lượng của tâm hỏa Tiểu Hỏa cũng đã tiến giai.

      Tiểu Hỏa liên tục lắc cái mông to tròm múm míp thịt cho Tiêu Đình xem các viền hoa văn trên người nó, không chỉ thay đổi mà còn đỏ sậm hơn, thân hình cũng mập map to hơn trước.

      Tiêu Đình ôm lấy hôn bẹp lên mặt Tiểu Hỏa, cả hai hi hi ha ha một lát Tiêu Đình mới nhớ ra hình như đã quên gì đó, giật mình đi tìm Mỹ Đổ Toa, thấy nàng hôn mê suýt bị dọa cho nhảy dựng, may mà không sao.

        Nhẹ nhàng bế lên Mỹ Đổ Toa cả ba đi ra khỏi không gian này, nhất thời bị nhiệt năng của biển dung nham vây lấy.

     Tiêu Đình tìm một phiến đá hơi nhô ra trên vách hắc động, cẩn thận để nàng nằm xuống. Đứng dậy hoạt động gân cốt.

"Tiểu Hỏa, chúng ta lặn xuống dưới đáy dung nham dạo chơi một chút được không?"

     Tiểu Hỏa đương nhiên đồng ý, ở đâu có Tiêu Đình Tiểu Hỏa đều muốn đi, Tiêu Đình muốn xuống dưới là vì trong nguyên tác dưới đáy dung nham có một Vẫn Lạc Tâm Viêm ấu sinh.

      Vẫn Lạc Tâm Viêm đã bị cô và Mỹ Đổ Toa hấp thụ sạch sẽ, Thiên Phần Luyện Khí Tháp đã không còn có thể tu luyện, tổn hại nghiệm trọng đến danh vọng của nội viện, Tiêu Đình muốn tìm bản thể ấu sinh để cứu vớt phần nào.

      Vừa hạ mình xuống muốn tiến nhập dung nham, Tiêu Đình xoay người lại mới nhớ ra Mỹ Đổ Toa vẫn chưa tỉnh, tại sâu bên dưới dung nham còn có một bầy Tích Dịch Hỏa-thằn lằn lửa, để nàng ở đây không an toàn.

      Cẩn thận đặt nàng lên lưng, dị hỏa tràn ra bao lấy hai người không một kẻ hỡ, lúc này mới yên tâm nhảy vào biển dung nham.

      Bởi vì bận tản thần thức ra bốn phía dò xét cảnh giới nên Tiêu Đình sẽ không biết được, mỹ nhân sau lưng  như ngủ say, khóe môi đỏ mọng hơi gợi lên cong cong như hình trăng khuyết.

"Xem như ngươi còn có lương tâm." Mỹ Đổ Toa tựa vào vai Tiêu Đình trộm cười nghĩ thầm.

       Dọc đường Tiêu Đình luôn để lại ấn ký linh hồn, càng lại sâu xuống dưới nơi này lại càng rộng ra, cả hai như kiến bò trên chảo gang loay hoay dò xét khắp nơi.

"Thình thịch."

       Tiểu xà bên trong đan điền Mỹ Đổ Toa đột nhiên có cảm ứng, bắt đầu rục rịch náo động, Mỹ Đổ Toa không thể tiếp tục giả ngủ đành phải thức dậy.

"Ưʍ... đây là đâu, ngươi lại đưa bổn vương đi đâu?" Nàng đúng lý hợp tình dụi mắt nâng đầu dậy nhìn xung quanh hỏi.

      Cảm nhận móng vuốt nàng đang cắm vào cổ, Tiêu Đình nhăn mặt xin tha bỏ nàng xuống, kể lại mọi việc. Mỹ Đổ Toa hừ lạnh tự xuất ra dị hỏa bao lấy thân mình khoanh tay nói.

"Ta cảm ứng được có một đạo năng lượng rất giống với Vẫn Lạc Tâm Viêm trong người ta."

"Thật sao, tỷ cảm ứng được nó ở nơi nào?" Tiêu Đình mừng rỡ hỏi.

"Cảm ứng vẫn còn rất mơ hồ, ta..." Mỹ Đổ Toa ngưng thần tập trung sau một hồi chỉ tay về một hướng.

"Ở hướng đó." Cả ba lập tức bơi về hướng đó.

       Càng lúc cảm ứng càng mãnh liệt, sau hơn một giờ di chuyển cả ba dừng lại tại một vách đá màu đen, đoàn Vẫn Lạc Tâm Viêm đang bám vào đó phát ra một vòng vô hình hỏa diễm nóng cháy, làm cho dung nham xung quanh cũng sáng màu hơn.

"Thật là Vẫn Lạc Tâm Viêm ấu sinh."

"Ầm."

     Ngay lúc này một hỏa cầu bắn về phía Tiêu Đình, lúc này đã có hơn mấy mươi sinh vật gần giống với thằn lằn, thân hình to lớn bao vây hai người.

      Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa không ai bảo ai bắt đầu xuất kích gϊếŧ sạch đám thằn lằn lửa, kiếm khí quét đến đâu làm đám thằn lằn bị chém thành muôn mảnh.

      Mỹ Đổ Toa càng trực tiếp hơn dùng móng vuốt sắc bén xé nát bọn chúng.

"Tiểu Hỏa, thay mama thu thập những huyết hỏa châu trong người chúng."

      Tiểu Hỏa như cá bơi trong nước linh hoạt di chuyển tìm lấy những huyết hỏa châu trong người đám thằn lằn, chẳng những không có mùi tanh hôi mà còn tràn đầy năng lượng hệ hỏa cực kỳ tinh nhuần.

     Gặp đối thủ mạnh, đám thằn lằn còn lại đồng loạt rít lên gọi chi viện, rất nhanh lại có mấy chục đầu thằn lằn lửa tìm đến, trong nhóm còn có hai đầu thăn lằn lửa cấp bậc Đấu Hoàng.

      Chúng ngưng tụ dung nham trong miệng thành một hỏa châu liên tục bắn phá về phía kẻ địch, biết được chỗ tốt trên người chúng, Tiêu Đình càng đỏ mắt gϊếŧ chúng, Tiểu Hỏa nhặt huyết hỏa châu đến lóa mắt.

      Tiếng rít gọi chi viện của chúng càng lớn thêm, cảm nhận được một số lượng lớn hơi thở cường đại tiến tới đây, trong đó có bốn năm đầu Đấu Tông, Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa bất đắc dĩ nhìn nhau.

     Cả hai cùng phối hợp tạo ra một vùng không gian chi lực hình cầu to hơn một trượng, bao lấy cả Vẫn Lạc Tâm Viêm ấu sinh.

      Trong vùng che chắn của không gian chi lực nhìn đám thằn lằn điên cuồng gầm rống sục sạo tìm kiếm khắp nơi, bọn chúng có thể có tu vi của Đấu Tông nhưng may mắn áo nghĩa không gian chúng vẫn lĩnh hội được, nên không thể cảm nhận được nhóm Tiêu Đình.

       Vừa bị quang cầu bao lấy, Vẫn Lạc Tâm Viêm ấu sinh lập tức bất an phóng xuất là một cỗ lực lượng chống đối, đến khi cảm nhận khí tức hỏa diễm quen thuộc của hai người mới an tĩnh lại.

      Tiêu Đình rót vào một đoàn năng lượng vào Vẫn Lạc Tâm Viêm ấu sinh như người lớn dùng kẹo ngon dỗ trẻ con trấn an nó, dùng kim văn bao lấy giữ gìn nó sau đó thu vào một bình ngọc đặc biệt.

      Một đường thông thuận, nhìn đám thằn lằn hậm hực bỏ đi, Tiêu Đình vẫn không dám lập tức rời đi, một núi không thể có hai hổ, trong bầy có đến bốn năm Đấu Tông tức là càng có đầu lĩnh mạnh hơn chúng, có thể là Đấu Tôn.

       Bọn chúng như cá trong nước, đối với dao động trong dung nham đều rất nhạy cảm, qua một lúc lâu mới dám di chuyển quang cầu từ từ nổi lên.

      Lúc ra khỏi mặt biển dung nham, cả hai đều rợn người cảm giác được sâu dưới đáy dung nham như có một đôi mắt mang theo hơi thở cực kỳ cường đại đang nhìn bọn họ, loại cảm giác áp bách bị nhìn từ đầu đến chân này làm cả hai không tự chủ được rùng mình.

      Sâu dưới biển dung nham là Đà Xế Cổ Đế Phủ, phủ đệ của Đà Xá Cổ Đế đương nhiên sẽ có tồn tại thủ hộ giả, đáng tiếc hiện tại Tiêu Đình còn không có thực lực để xuống dưới xem xét.

      Bò lên phiến đá nhô ra trên vách hắc động, Tiêu Đình cùng Tiểu Hỏa bắt đầu kiểm kê số huyết hỏa châu, có hơn một trăm viên huyết hỏa châu.

      Mỗi viên ẩn chưa năng lượng nồng  hậu, nếu lấy tu vi Đấu Tông phải tốn hơn một  ngày đêm mới có thể luyện hóa nó. Tiêu Đình chia làn ba phần, đưa một phần cho Mỹ Đổ Toa.

"Tỷ giữ lấy cái này, Vẫn Lạc Tâm Viêm bị cắt làm đôi thực lực suy giảm rất nhiều, nếu tỷ dùng đấu khí và các loại năng lượng hệ hỏa bồi dưỡng nó, sau này nó sẽ khôi phục lại thực lực đỉnh phong."

    Người khác nhìn vào  có lẽ sẽ nghĩ Tiêu Đình  đang có ý muốn bao dưỡng Mỹ Đổ Toa, nhưng Mỹ Đổ Toa đã quá quen đến chết lặng vì trình độ tài đại khí thô của Tiêu Đình, cái gì ít mới quý, khi quá nhiều sẽ không còn biết quý, nàng thở dài nhận lấy.

     Những thứ này nếu đem ra ngoài có thứ nào mà không làm người thèm muốn. Người với người không chỉ hơn nhau về thiên phú hoàn cảnh, mà còn hơn nhau về vận khí.

      Ổn thỏa mọi việc xong Tiêu Đình bất chấp hình tượng nằm liệt trên phiến đá nhắm mắt dưỡng thần.

       Mỹ Đổ Toa như bị hành động phóng túng không câu nệ của Tiêu Đình làm ảnh hưởng, nàng uể oải dựa vào vách đá, đường tà của trường bào trượt xuống để lộ đôi chân thon dài gợi cảm đang chồng điệp lên nhau, hắc bào càng tôn thêm làn da trắng như bạch ngọc.

        Cả người nàng lúc này tản ra tư vị lười nhác nhu nhược đầy mỹ cảm tràn ngập dụ hoặc, đáng tiếc người muốn thấy lại không thấy được, người có phúc lại chỉ lo ngủ.

         Hai giờ sau tỉnh dậy, Mỹ Đổ Toa đang ngồi đả tọa, Tiểu Hỏa ngủ còn chưa dậy, Tiêu Đình vỗ mặt xốc lên tinh thần nhìn lên tầng phong ấm hắc sắc trên đầu.

        Bắt đầu lấy ra giấy bút và quyển bút ký về trận pháp của phu quân Lam Thiên Tuyết ra nghiên cứu, sau đó bay khắp nơi quanh đáy tháp dò xét đo đạc, sờ soạng được cái gì Tiêu Đình lại quay về phiến đá ghi lại trên giấy.

       Liên tục di chuyển tới lui ghi chép, làm người xem vô cùng chóng mặt, đến mức huyệt Thái Dương của Mỹ Đổ Toa cũng nhảy lên thình thịch. Nàng không ngăn được hiếu kỳ mở mắt ra nhìn Tiêu Đình đang chổng mông vẽ một đồ hình bát quái với các phương vị và kí hiệu chi chít.

"Ngươi lại muốn làm gi?" Mỹ Đổ Toa nhìn đồ hình trận pháp dày đặc bắt đầu cảm thấy chóng mặt, chi bằng cho nàng một cây đao sống chết trên chiến trường còn hơn làm những việc này.

"A... xin lỗi, làm ồn đến tỷ sao? Ta đang tính toán phương vị  tìm mắt trận của lồng năng lượng phong ấn này, nếu chúng ta liên thủ đánh vào mắt trận là có thể phá tháp ra ngoài, đáng tiếc ta không tinh thông về trận pháp..."

      Nói xong Tiêu Đình lại nhập tâm vào các đồ hình, thỉnh thoàng nhíu mày lật xem bút ký, Mỹ Đổ Toa nhìn bộ dạng nghiêm túc chuyên chú làm việc của Tiêu Đình, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cảm thấy không ngờ Tiêu Đình cũng có một mặt tốt đẹp như vậy.

"Tìm ra rồi."

       Một câu nói kéo Mỹ Đổ Toa về lại thực tại, thì ra nàng luôn nhìn Tiêu Đình, nhìn đến xuất thần. Một cỗ tức giận không biết từ đâu kéo tới, rốt cuộc không phát tác được đành như quả bóng xì hơi vừa ủ rũ vừa buốn bực.

...................................

         Nội viện không thể tu luyện, thanh thế sụt giảm rõ rệt, một số lựa chọn lưu lạc khắp đại lục tiếp tục rèn luyện nhưng số khác vẫn chọn ở lại.

        Tô Thiên đã khôi phục lại như xưa đang ngồi nghe các trưởng lão báo cáo tình hình Hắc Giáp Vực, mà sau lưng lão có ba thiếu niên đang đứng, trên người vận áo bào trưởng lão đeo huy hiệu của nội viện, hiểu nhiên đã là trưởng lão nội viện.

      Ba người lần lượt là Lâm Diễm, Lâm Tu Nhai và Liễu Kinh.

      Hai năm qua nội viện đã có vài lần thảo phạt đám những người tấn công nội viện năm xưa, để đối chọi với sự trả thù của nội viện Hàn Phong đã đứng ra hiệu triệu thành lập Hắc Minh.

      Một đám ô hợp ở Hắc Giáp Vực không thể uy hiếp đối được nội viện, nhưng sau một thời gian ngắn Hắc Minh ra đời, thực lực càng thêm lớn mạnh, nội viện qua vài lần đến thảo phạt đều phải ngậm ngùi trở về.

        Hắc Minh hiện tại đã trở thành mối uy hiếp lớn với nội viện. Sắc mặt các trưởng lão trong phòng nghị sự đều căng thẳng khó coi.

"Ầm!"

      Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tại phòng nghị sự vẫn có thể cảm nhận được dư chấn, mọi người biến sắc nhìn về hướng Thiên Phần Luyện Khí Tháp.

      Bởi vì sau khi phong ấn, Vẫn Lạc Tâm Viêm đột nhiên biến mất, không còn cảm ứng được bất cứ ba động năng lượng nào từ nó, không thể tiếp tục tu luyện Tô Thiên ra lệnh đóng tháp, một lần đóng lại  nháy mắt đã hai nắm.

"Súc sinh đó chẳng lẽ đã thức tỉnh muốn phá tháp thoát ra?!"

       Tiếng nổ lớn thu hút rất nhiều người đến xem, đối với những học viên mới vào nội viện họ không biết gì nhưng những học viên cũ đều lo lắng nhìn về tháp. Hai năm trước học viện đã suýt bị hủy diệt.

"Ầm."

     Một tiếng nổ kinh thiên tiếp tục vang lên, đỉnh tháp bị phá tan tành, một cột dung nham từ đỉnh tháp không ngừng phun trào ra, nhưng không biết nó đã bị lực lượng gì khống chế, chưa chạm đất đã hóa thành nham thạch.

      Có hai đạo tàn ảnh màu đen từ trong tháp thoát ra ngoài.

      Xung quanh yên lặng, khó tin nhìn hai người thoát ra từ đỉnh tháp.

"Là Tiêu Đình? Đại trưởng lão... là Tiêu Đình, nha đầu đó còn sống!" Lâm Diễm là người đầu tiên phá tan thế im lặng.

     Tiêu Ngọc cắn chặt răng nhìn Tiêu Đình, bởi vì quá kích động thân thể liên tục run rẩy.

"Không chết là tốt, không chết là tốt rồi." Tô Thiên chậm rãi nói, tuy vậy trên gương mặt sắc bén nghiêm nghị thoáng hiện lên vẻ kích động.

"Đại trưởng lão, đã lâu không gặp ngài càng già càng dẻo dai." Tiêu Đình chấp tay chào Tô Thiên, không quên châm chọc.

"Nha đầu ngươi ta còn chưa hỏi tội ngươi đã làm gì Vẫn Lạc Tâm Viêm!" Tô Thiên giả vờ tức giận nói.

      Tiêu Đình chột dạ nhìn sang người bên cạnh, lúc này mọi người mới dời sự chú ý lên bóng hồng đứng cạnh Tiêu Đình. Các học viên trẻ người non dạ lần đầu nhìn thấy nữ nhân này đều lập tức ngây ngốc.

       Mỹ nhân như ngọc, mị hoặc thiên thanh, yêu mị thiên hạ, phong tình vạn chủng... dùng những mỹ từ này miêu tả nàng cũng không ngoa.

"Tiêu Đình, còn chưa giới thiệu vị bằng hữu mới tới." Tô Thiên cảnh giác cẩn thận xem xét cường giả Đấu Tông đứng cạnh Tiêu Đình.

       Tiêu Đình không nói mà nhìn sang Mỹ Đổ Toa, nữ vương cao cao tại thượng của chúng ta không biết có đồng ý cho người khác biết danh xưng cao quý của mình hay không, Tiêu Đình không dám tự ý nói.

        Mỹ Đổ Toa dùng đôi mắt đẹp hẹp dài nhìn một vòng mọi người ở đây, những ai có định lực kém đều đỏ mặt tim run. Dung nhan xinh đẹp khí chất lạnh lùng lay động lòng ng?

Tác giả : Hổ Cáp
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại