Cuồng Luyến Pharaoh Vương
Chương 98
Vào lúc này có lẽ người còn giữ được bình tĩnh chỉ có Mông Nạp Hughes, hắn không cần nghĩ ngợi mà xông lên phía trước, bắt lấy hai vai Tác Baker, đưa y từ trên mặt đất kéo lên, hắn hoàn toàn không để ý máu đang chảy từ cổ tay y, hắn không kềm được mà lay động vai y, gầm nhẹ nói:
“Tại sao nươi lại cải lại mệnh lệnh của ta? Ngươi thả hắn đúng không? Rốt cuộc ngươi đã đưa hắn đi đâu?"
Tác Baker đờ đẫn tùy ý Mông Nạp Hughes phát tiết, không nói một lời, càng không chống cự.
“Ngươi nói gì đi! Tại sao không nói?" Tác Baker yên lặng khiến Mông Nạp Hughes nghĩ suy đoán của hắn là đúng.
“Những điều này còn quan trọng với ngài sao? Ngài yên tâm, hắn vĩnh viễn khó có khả năng trở lại, càng sẽ không có khả năng gây nguy hiểm đến địa vị của ngài, những thứ ngài muốn, hiện tại thần đã đáp ứng toàn bộ rồi nên cũng đã đến lúc thần phải rời đi!" Tác Baker ngẩng đầu, ung dung nói, y vô lực đẩy Mông Nạp Hughes ra rồi quay người rời đi.
Không ngờ tới Tác Baker sẽ có loại phản ứng này, Mông Nạp Hughes cảm thấy nao nao, hắn không thể tin được mà trừng mắt nhìn Tác Baker bước chân nặng nề rời đi, trong nháy mắt đầu óc hắn rơi vào trạng thái trống rỗng.
Y nói cái gì?
Rời đi?
Y phải rời đi?
Rời khỏi hắn?
Không! Không thể! Hắn không cho phép! Mặc dù hắn đã được có được toàn bộ Ai Cập, nhưng mà Tác Baker cũng là của hắn, là của hắn! Y sao có thể rời đi như vậy?
Nhìn Tác Baker từng bước rời đi, Mông Nạp Hughes đột nhiên có một cảm giác hoảng hốt trước nay chưa có, chưa bao giờ chân tay hắn luống cuống khiến hắn trở nên gấp gáp mà reo lên như vậy:
“Tác Baker! Đứng lại! Ta không cho phép ngươi đi!"
Nghe vậy, bước chân Tác Baker dừng lại một chút, cũng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi sau đó liền lập tức tiếp tục bước đi không quay đầu lại, bước chân có một chút tập tễnh vô lực.
“Ngươi có nghe hay không? Ta ra lệnh cho ngươi đứng lại! Không có mệnh lệnh của ta, ngươi chỗ nào cũng không được đi!"
Mắt thấy Tác Baker muốn đi khỏi đại điện, Mông Nạp Hughes không tự chủ được nâng cao giọng nghiêm nghị ra lệnh, nhưng Tác Baker vẫn như cũ bước đi không dừng lại, rốt cuộc hắn không thể không áp dụng thủ đoạn được.
“Thị vệ! Ngăn y lại cho ta!"
Trong nháy mắt, Tác Baker đã bị thị vệ trong điện bao vây, thời điểm Mông Nạp Hughes nhẹ nhàng thở phào thì thị vệ đang ngăn cản Tác Baker lại bị một luồn sáng đánh ngã, tốc độ nhanh nhanh đến mức khiến cho người khác hoa mắt, căn bản không cách nào nhìn rõ chuyện đang phát sinh, đợi qua một lúc, trong điện chỉ còn lại tiếng kêu gào, mà Tác Baker lại không bị tổn hại gì mà đứng yên tại chỗ, thậm chí y ngay cả động một ngón tay cũng không có.
“Ngài đã có được tất cả như ngài muốn, đối với ngài giá trị của thần cũng không còn! Cho tới bây giờ, giữ lấy thần đối với ngài cũng không có ý nghĩa gì? Huống chi… Ngài nhất định sẽ khuông muốn chứng kiến bộ dạng hiện tại của thần…"
Tác Baker tựa hồ muốn nói lại thôi, không đợi Mông Nạp Hughes có động tác tiếp theo, Tác Baker kiên định đi về phía cửa chính của đại điện, lưng thẳng tắp nhưng ngăn không được run rẩy, bóng lưng mảnh khảnh cô độc, lời nói ung dung giống như ai oán, càng giống như bất đắc dĩ.
“Không… Ngươi không được đi!"
Mặc dù còn không biết rõ nguyên nhân khiến hắn cố chấp là gì, mặc dù vẫn không rõ trong lòng không muốn như vậy đến cùng là vì sao, mặc dù... có quá nhiều điều khó hiểu, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép… Tuyệt đối không cho phép Tác Baker rời khỏi hắn.
Xông về phía trước một bước, thời điểm không đợi Mông Nạp Hughes ý thức được mình làm cái gì, đã xông lên phía trước một lực kéo lấy áo choàng của Tác Baker, dưới tình thế cấp bách, áo choàng lại đột nhiên bị kéo, trước mắt lập tức hiện ra cảnh tượng làm hắn khiếp sợ mà lùi bước, chính là…
“Ma quỷ…"
“Ah… Ma quỷ…"
“Hắn là ma quỷ…"
Mái tóc dài màu bạc trắng kéo dài đến eo, da thịt tái nhợt không có một chút huyết sắc nào, đôi mắt màu xanh, đôi môi đỏ hồng ướt át, cùng với trên đỉnh đầu xuất hiện hai sừng nhọn màu đen biểu tượng của Ma tộc…
Đây là… Tác Baker sao? Tất cả mọi người đều trầm trồ, còn Mông Nạp Hughes thì cứng ngắc nhìn chằm chằm "ma quỷ" trước mắt…
“Tại sao nươi lại cải lại mệnh lệnh của ta? Ngươi thả hắn đúng không? Rốt cuộc ngươi đã đưa hắn đi đâu?"
Tác Baker đờ đẫn tùy ý Mông Nạp Hughes phát tiết, không nói một lời, càng không chống cự.
“Ngươi nói gì đi! Tại sao không nói?" Tác Baker yên lặng khiến Mông Nạp Hughes nghĩ suy đoán của hắn là đúng.
“Những điều này còn quan trọng với ngài sao? Ngài yên tâm, hắn vĩnh viễn khó có khả năng trở lại, càng sẽ không có khả năng gây nguy hiểm đến địa vị của ngài, những thứ ngài muốn, hiện tại thần đã đáp ứng toàn bộ rồi nên cũng đã đến lúc thần phải rời đi!" Tác Baker ngẩng đầu, ung dung nói, y vô lực đẩy Mông Nạp Hughes ra rồi quay người rời đi.
Không ngờ tới Tác Baker sẽ có loại phản ứng này, Mông Nạp Hughes cảm thấy nao nao, hắn không thể tin được mà trừng mắt nhìn Tác Baker bước chân nặng nề rời đi, trong nháy mắt đầu óc hắn rơi vào trạng thái trống rỗng.
Y nói cái gì?
Rời đi?
Y phải rời đi?
Rời khỏi hắn?
Không! Không thể! Hắn không cho phép! Mặc dù hắn đã được có được toàn bộ Ai Cập, nhưng mà Tác Baker cũng là của hắn, là của hắn! Y sao có thể rời đi như vậy?
Nhìn Tác Baker từng bước rời đi, Mông Nạp Hughes đột nhiên có một cảm giác hoảng hốt trước nay chưa có, chưa bao giờ chân tay hắn luống cuống khiến hắn trở nên gấp gáp mà reo lên như vậy:
“Tác Baker! Đứng lại! Ta không cho phép ngươi đi!"
Nghe vậy, bước chân Tác Baker dừng lại một chút, cũng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi sau đó liền lập tức tiếp tục bước đi không quay đầu lại, bước chân có một chút tập tễnh vô lực.
“Ngươi có nghe hay không? Ta ra lệnh cho ngươi đứng lại! Không có mệnh lệnh của ta, ngươi chỗ nào cũng không được đi!"
Mắt thấy Tác Baker muốn đi khỏi đại điện, Mông Nạp Hughes không tự chủ được nâng cao giọng nghiêm nghị ra lệnh, nhưng Tác Baker vẫn như cũ bước đi không dừng lại, rốt cuộc hắn không thể không áp dụng thủ đoạn được.
“Thị vệ! Ngăn y lại cho ta!"
Trong nháy mắt, Tác Baker đã bị thị vệ trong điện bao vây, thời điểm Mông Nạp Hughes nhẹ nhàng thở phào thì thị vệ đang ngăn cản Tác Baker lại bị một luồn sáng đánh ngã, tốc độ nhanh nhanh đến mức khiến cho người khác hoa mắt, căn bản không cách nào nhìn rõ chuyện đang phát sinh, đợi qua một lúc, trong điện chỉ còn lại tiếng kêu gào, mà Tác Baker lại không bị tổn hại gì mà đứng yên tại chỗ, thậm chí y ngay cả động một ngón tay cũng không có.
“Ngài đã có được tất cả như ngài muốn, đối với ngài giá trị của thần cũng không còn! Cho tới bây giờ, giữ lấy thần đối với ngài cũng không có ý nghĩa gì? Huống chi… Ngài nhất định sẽ khuông muốn chứng kiến bộ dạng hiện tại của thần…"
Tác Baker tựa hồ muốn nói lại thôi, không đợi Mông Nạp Hughes có động tác tiếp theo, Tác Baker kiên định đi về phía cửa chính của đại điện, lưng thẳng tắp nhưng ngăn không được run rẩy, bóng lưng mảnh khảnh cô độc, lời nói ung dung giống như ai oán, càng giống như bất đắc dĩ.
“Không… Ngươi không được đi!"
Mặc dù còn không biết rõ nguyên nhân khiến hắn cố chấp là gì, mặc dù vẫn không rõ trong lòng không muốn như vậy đến cùng là vì sao, mặc dù... có quá nhiều điều khó hiểu, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép… Tuyệt đối không cho phép Tác Baker rời khỏi hắn.
Xông về phía trước một bước, thời điểm không đợi Mông Nạp Hughes ý thức được mình làm cái gì, đã xông lên phía trước một lực kéo lấy áo choàng của Tác Baker, dưới tình thế cấp bách, áo choàng lại đột nhiên bị kéo, trước mắt lập tức hiện ra cảnh tượng làm hắn khiếp sợ mà lùi bước, chính là…
“Ma quỷ…"
“Ah… Ma quỷ…"
“Hắn là ma quỷ…"
Mái tóc dài màu bạc trắng kéo dài đến eo, da thịt tái nhợt không có một chút huyết sắc nào, đôi mắt màu xanh, đôi môi đỏ hồng ướt át, cùng với trên đỉnh đầu xuất hiện hai sừng nhọn màu đen biểu tượng của Ma tộc…
Đây là… Tác Baker sao? Tất cả mọi người đều trầm trồ, còn Mông Nạp Hughes thì cứng ngắc nhìn chằm chằm "ma quỷ" trước mắt…
Tác giả :
Ngư Mộ Diêu