Cuồng Luyến Pharaoh Vương
Chương 78
“Bảo bối nghe lời! Đừng khóc, nói cho ta biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Oropesa Seth khẽ vuốt lưng Khải Nhạc, nhẹ nhàng an ủi.
“A..aaa…"
Khải Nhạc vẫn không nhịn được mà khóc, ngoan cường ở cổ Oropesa Seth lắc đầu, giống như là sợ mất đi người mà cậu đang dán chặt.
“Khải… Nghe lời, đừng khóc nữa được không?"
Cho dù không biết nguyên nhân khiến Khải Nhạc hành động khác thường như vậy là gì, nhưng mà, nhìn người mình yêu như vậy trông thật đáng yêu, mặc dù có nhiều nghi vấn, nhưng đều đã say chết bởi sự ngọt ngào bên trong phần điềm mật rồi. Chút bất tri bất giác, Oropesa Seth liền có chút hưởng thụ phần điềm mật, ngọt ngào này.
“Ưm…"
Đột nhiên, một hồi đau đớn mãnh liệt từ vai trái truyền đến, lập tức đem Oropesa Seth đang suy nghĩ trên mây kéo về thực tại, bị đau nên kêu lên một tiếng, hắn theo phản xạ nhìn về phía đầu vai của mình. Chỉ thấy đầu Khải Nhạc đang vùi vào, hàm răng cứng rắn có lẽ đã đâm xuyên qua da thịt của hắn, điều này làm cho Oropesa Seth rất là khó hiểu, chỉ khi hắn phát giác được nội tâm cậu đang khủng hoảng, cũng liền cau mày yên lặng chịu đựng, chỉ mong có thể an ủi Khải Nhạc phần nào.
Dần dần vết thương trên vai áp bách giảm bớt, Oropesa Seth nhíu chặt lông mày cũng chầm chậm mà giãn ra, trước mắt hiện ra khuôn mặt Khải Nhạc đang mê mang và yếu ớt, hắn quả thực là chưa từng thấy qua vẻ mặt không muốn xa rời này, nước gợn lưu chuyển hiển thị rõ mê ly.
“Thật sự không phải là mộng… Anh thật sự không có rời bỏ tôi…"
Khải Nhạc ung dung mà nói ra một câu làm cho Oropesa Seth cảm thấy không thể hiểu nỗi.
“Rời bỏ?"
Oropesa Seth khó hiểu mà hỏi lại.
Không nghĩ tới Khải Nhạc nghe hắn nói hai chữ ‘Rời bỏ’, nước mắt vừa mới khô trong hốc mắt lại lần nữa dâng lên, bộ dáng ủy khuất làm cho Oropesa Seth lập tức không đành lòng, muốn an ủi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ở trong nội tâm tràn đầy lo lắng, may mắn không đợi hắn mở miệng, Khải Nhạc đã lên tiếng trước.
“Bội! Tôi nằm mơ thấy anh mặc trang phục rất đẹp, bộ dáng rất anh tuấn đi về phía tôi, lòng tôi tràn đầy vui mừng nghĩ anh sẽ hôn tôi, nhưng mà… Nhưng mà…"
Vừa mới nói chưa hết hai câu, nước mắt trong hốc mắt tích tụ thoáng cái lại bừng lên, Khải Nhạc nghẹn ngào một chút mới đứt quãng nói:
“Nhưng mà… Anh lại nói với tôi anh sắp thành hôn rồi, chính là lấy một mỹ nữ của Thượng Ai Cập đưa tới, còn nói… Còn nói… Không quan tâm tôi nữa, tôi chỉ là người trong lúc nhàm chán anh sẽ tìm tới, tôi đau lòng giữ chặt anh, mà anh lại hung hăng gạt tôi ra cũng không quay đầu lại mà bước đi… Tôi muốn đuổi theo anh, nhưng không cách nào nhúc nhích được; muốn kêu to, lại phát hiện mình không thể phát ra thanh âm nào… Tôi một mực khóc, trong nội tâm luôn hò hét, nhưng mà… Cuối cùng anh vẫn biến mất trước mắt tôi… Tôi rất sợ, rất thống khổ, tôi cảm giác được lòng của mình đều muốn nát cả rồi… Lòng tôi đau quá, đau đến mức tôi cho rằng sẽ đau đến chết đi, thì anh lại nắm lấy tay của tôi…"
Trần thuật lại sự việc lại khiến cho Khải Nhạc đau xót lần nữa bị kích thích, cậu vô lực mà bổ nhào vào lồng ngực Oropesa Seth nức nở, nhớ tới từng cảnh trong mộng, cảm giác đau lòng lại dâng lên, dạ dày cũng không ngừng mà xoắn lại, hiện lên từng đợt ghen tuông.
“Khải…"
Oropesa Seth giờ phút này tâm tình cơ hồ có thể dùng khiếp sợ để hình dung, mà phần khiếp sợ này lại xuất phát từ nội tâm cuồng hỉ, hắn quả thực không thể tin vào tai của mình, càng không thể tin được mình lại may mắn như thế, lập tức một dòng nước ấm từ trái tim lưu chuyển đến trăm mạch tứ chi của hắn, hắn cảm thấy rất vui sướng.
Mặc dù cảnh trong mơ của Khải Nhạc với hắn mà nói là hoang đường, nhưng mà, hết lần này tới lần khác vì giấc mơ hoang đường như vậy lại khiến cho Khải Nhạc nhận thức được tình cảm với hắn càng khắc sâu, càng làm cho hắn biết rõ vị trí của mình ở trong lòng Khải…
Khải Nhạc hành động khác thường đều là bởi vì hắn, là vì sợ mất đi hắn, cái này làm sao hắn có thể không kích động được, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, lại làm cho cậu khóc đến thương tâm, cậu…
Là yêu hắn như vậy sao?
Oropesa Seth khẽ vuốt lưng Khải Nhạc, nhẹ nhàng an ủi.
“A..aaa…"
Khải Nhạc vẫn không nhịn được mà khóc, ngoan cường ở cổ Oropesa Seth lắc đầu, giống như là sợ mất đi người mà cậu đang dán chặt.
“Khải… Nghe lời, đừng khóc nữa được không?"
Cho dù không biết nguyên nhân khiến Khải Nhạc hành động khác thường như vậy là gì, nhưng mà, nhìn người mình yêu như vậy trông thật đáng yêu, mặc dù có nhiều nghi vấn, nhưng đều đã say chết bởi sự ngọt ngào bên trong phần điềm mật rồi. Chút bất tri bất giác, Oropesa Seth liền có chút hưởng thụ phần điềm mật, ngọt ngào này.
“Ưm…"
Đột nhiên, một hồi đau đớn mãnh liệt từ vai trái truyền đến, lập tức đem Oropesa Seth đang suy nghĩ trên mây kéo về thực tại, bị đau nên kêu lên một tiếng, hắn theo phản xạ nhìn về phía đầu vai của mình. Chỉ thấy đầu Khải Nhạc đang vùi vào, hàm răng cứng rắn có lẽ đã đâm xuyên qua da thịt của hắn, điều này làm cho Oropesa Seth rất là khó hiểu, chỉ khi hắn phát giác được nội tâm cậu đang khủng hoảng, cũng liền cau mày yên lặng chịu đựng, chỉ mong có thể an ủi Khải Nhạc phần nào.
Dần dần vết thương trên vai áp bách giảm bớt, Oropesa Seth nhíu chặt lông mày cũng chầm chậm mà giãn ra, trước mắt hiện ra khuôn mặt Khải Nhạc đang mê mang và yếu ớt, hắn quả thực là chưa từng thấy qua vẻ mặt không muốn xa rời này, nước gợn lưu chuyển hiển thị rõ mê ly.
“Thật sự không phải là mộng… Anh thật sự không có rời bỏ tôi…"
Khải Nhạc ung dung mà nói ra một câu làm cho Oropesa Seth cảm thấy không thể hiểu nỗi.
“Rời bỏ?"
Oropesa Seth khó hiểu mà hỏi lại.
Không nghĩ tới Khải Nhạc nghe hắn nói hai chữ ‘Rời bỏ’, nước mắt vừa mới khô trong hốc mắt lại lần nữa dâng lên, bộ dáng ủy khuất làm cho Oropesa Seth lập tức không đành lòng, muốn an ủi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ở trong nội tâm tràn đầy lo lắng, may mắn không đợi hắn mở miệng, Khải Nhạc đã lên tiếng trước.
“Bội! Tôi nằm mơ thấy anh mặc trang phục rất đẹp, bộ dáng rất anh tuấn đi về phía tôi, lòng tôi tràn đầy vui mừng nghĩ anh sẽ hôn tôi, nhưng mà… Nhưng mà…"
Vừa mới nói chưa hết hai câu, nước mắt trong hốc mắt tích tụ thoáng cái lại bừng lên, Khải Nhạc nghẹn ngào một chút mới đứt quãng nói:
“Nhưng mà… Anh lại nói với tôi anh sắp thành hôn rồi, chính là lấy một mỹ nữ của Thượng Ai Cập đưa tới, còn nói… Còn nói… Không quan tâm tôi nữa, tôi chỉ là người trong lúc nhàm chán anh sẽ tìm tới, tôi đau lòng giữ chặt anh, mà anh lại hung hăng gạt tôi ra cũng không quay đầu lại mà bước đi… Tôi muốn đuổi theo anh, nhưng không cách nào nhúc nhích được; muốn kêu to, lại phát hiện mình không thể phát ra thanh âm nào… Tôi một mực khóc, trong nội tâm luôn hò hét, nhưng mà… Cuối cùng anh vẫn biến mất trước mắt tôi… Tôi rất sợ, rất thống khổ, tôi cảm giác được lòng của mình đều muốn nát cả rồi… Lòng tôi đau quá, đau đến mức tôi cho rằng sẽ đau đến chết đi, thì anh lại nắm lấy tay của tôi…"
Trần thuật lại sự việc lại khiến cho Khải Nhạc đau xót lần nữa bị kích thích, cậu vô lực mà bổ nhào vào lồng ngực Oropesa Seth nức nở, nhớ tới từng cảnh trong mộng, cảm giác đau lòng lại dâng lên, dạ dày cũng không ngừng mà xoắn lại, hiện lên từng đợt ghen tuông.
“Khải…"
Oropesa Seth giờ phút này tâm tình cơ hồ có thể dùng khiếp sợ để hình dung, mà phần khiếp sợ này lại xuất phát từ nội tâm cuồng hỉ, hắn quả thực không thể tin vào tai của mình, càng không thể tin được mình lại may mắn như thế, lập tức một dòng nước ấm từ trái tim lưu chuyển đến trăm mạch tứ chi của hắn, hắn cảm thấy rất vui sướng.
Mặc dù cảnh trong mơ của Khải Nhạc với hắn mà nói là hoang đường, nhưng mà, hết lần này tới lần khác vì giấc mơ hoang đường như vậy lại khiến cho Khải Nhạc nhận thức được tình cảm với hắn càng khắc sâu, càng làm cho hắn biết rõ vị trí của mình ở trong lòng Khải…
Khải Nhạc hành động khác thường đều là bởi vì hắn, là vì sợ mất đi hắn, cái này làm sao hắn có thể không kích động được, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, lại làm cho cậu khóc đến thương tâm, cậu…
Là yêu hắn như vậy sao?
Tác giả :
Ngư Mộ Diêu