Cuồng Lãng Chi Tinh
Chương 3
Tại đảo Bắc Cực Tinh
“Ngươi nói Nhật Liên Tổ để ý ngươi?" Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành nhăn trán, gương mặt nhã nhặn tuấn dật hiện lên nét trầm ngâm.
“Đúng vậy! Hóa ra Nhật Liên Quỳnh Tử là đại tiểu thư của Nhật Liên Tổ, em gái cô ta hình như muốn tìm chúng ta báo thù." Đoàn Duẫn Phi không khẩn trương chút nào, trái lại trông có vẻ hưng phấn.
“Cô ta biết ngươi là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh ư?" Thiên Toàn Diêm Quýnh nhướn đôi mày rậm.
“Hẳn là vậy! Ngay cả ta thích ăn gì và loại gái ta thích, cô ta cũng đều điều tra nhất thanh nhị sở……" Đoàn Duẫn Phi nhớ lại đôi môi thơm tho ngon miệng của vị Băng Thất Hàn tiểu thư kia.
“Ngươi thích phụ nữ, loại việc này chả cần điều tra thì cả thế giới ai cũng vẫn biết hết." Diêm Quýnh hừ lạnh.
“Này, nói nghe hay nhỉ, Nhật Liên Quỳnh Tử là ngươi giết mà, bây giờ ta phải gánh vác hậu quả thay ngươi đây." Đoàn Duẫn Phi trừng mắt nhìn Diêm Quýnh (nghe anh nói quá ủy khuất, tội nghiệp cái thân anh).
“Ta thấy chắc bọn hắn cho rằng ngươi có vẻ dễ đối phó, mới khai đao từ ngươi đó!" Diêm Quýnh châm biếm.
“Ngươi nói cái gì?" Đoàn Duẫn Phi quắc mắt bật dậy.
“Mọi việc đều quá rõ ràng, Nhật Liên Tổ không dám chọc ta, đành phải xuống tay với ngươi trước." Diêm Quýnh lạnh lùng liếc lại.
“Bọn họ không phải không dám chọc ngươi, mà là không tìm thấy thì có, bởi vì dạo này ngươi suốt ngày trốn ở đây viết sách cùng Đông Tâm Ngữ của ngươi, thành một con rùa đen rụt đầu chính hiệu." Đoàn Duẫn Phi phản bác ngay.
“Ngươi nói ai là rùa đen rụt đầu?" Diêm Quýnh cũng đứng dậy, áp sát vào hắn, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Không phải ngươi sao? Tiểu thuyết gia kinh dị hiện tại biến thành sáng tác tiểu thuyết diễm tình, thực buồn cười." Đoàn Duẫn Phi hất cằm đùa cợt.
“Có gì buồn cười? Ta dùng đầu óc viết chuyện tình yêu, còn ngươi chỉ biết dùng nửa thân dưới đùa bỡn tình yêu, cẩn thận lại phạm sai lầm bây giờ……" Diêm Quýnh nói móc tứ phía.
“Thì sao nào, từ lúc nào ngươi lại quan tâm ta đến vậy?" Hắn trừng mắt nhìn Diêm Quýnh.
“Ta thèm mà quản ngươi! Chỉ sợ ngươi nhiễm AIDS, làm mất mặt Bắc Đẩu Thất Tinh thôi." Diêm Quýnh trừng mắt nhìn lại.
“Câm miệng! Ngươi là đồ ma thủ quái nam!" Đoàn Duẫn Phi quả thực bị chọc giận.
“Mẹ nó, khỉ lông vàng ngươi vừa nói gì?" Diêm Quýnh cũng bị chọc phát hỏa.
Hai đại nam nhân cao tương đương nhau cứ giằng co như vậy, không khí giương cung bạt kiếm, những người khác đứng xem lại cảm thấy toàn thân vô lực.
“Lại nữa! Các ngươi có thể dừng đấu chưa? Lúc nào cũng thế, thật khó coi mà." Thiên Ki Địch Kiếm Hoài liếc một cái xem thường, chịu không nổi xoa xoa hai bên thái dương.
“Khó coi ngươi có thể không nhìn." Đoàn Duẫn Phi và Diêm Quýnh trăm miệng một lời bác bỏ.
Mọi người thấy bọn họ không hẹn mà cùng nói một câu, đều mỉm cười. Thiên Xu từng nói Diêm Quýnh âm trầm nhanh nhẹn dũng mãnh, Đoàn Duẫn Phi lại phong lưu chải chuốt phóng đãng, bọn họ tuy thường xuyên đấu võ mồm, không vừa mắt nhau, nhưng trên thực tế lại như hình với bóng, khó mà tách ra.
“Kỳ lạ nhỉ, rốt cuộc hai người là kẻ thù hay là bạn vậy?" Địch Kiếm Hoài phất mái tóc dài đen của hắn, nhịn không được cười.
Đoàn Duẫn Phi và Diêm Quýnh chỉ cần vừa thấy mặt thì không thể không cãi nhau, nhưng một khi có người không có mặt, người kia thể nào cũng có vẻ cô đơn, thực làm người ta không hiểu bọn họ rốt cuộc muốn gì.
“Giống kẻ thù lại như bằng hữu, dị kỷ lại đồng tâm." Diêu Quang Vọng Nguyệt Tinh Dã tựa lưng vào ghế, thấp giọng nói như ngâm thơ.
Hắn vốn lạnh như băng lại có chút tự bế, chưa bao giờ tùy tiện mở lời, đột nhiên thốt ra câu này, làm những người khác đều có chút kinh ngạc.
Gia Cát Tung Hoành lại vì lời nói của hắn mà trái tim lay động sâu sắc.
Dị kỷ đồng tâm! Bắc Đẩu Thất Tinh bọn họ, không phải dùng bốn chữ này để hình dung là tốt nhất sao? Tính cách khác nhau, nhưng bảy người cũng là một tập thể không thể chia tách, do bị cải tạo tàn khốc mà gặp gỡ, ngược lại càng làm cho bọn họ trở thành một đoàn thể đặc thù, vì có vận mệnh giống nhau mà càng thêm đoàn kết.
“Diêu Quang, ngươi đang nói gì vậy? Ai thèm đồng tâm với người này? Trái tim Thiên Toàn sớm bị Đông Tâm Ngữ chiếm đầy, còn của ta thì chẳng có gì." Đoàn Duẫn Phi khoa trương làm thành cái mặt quỷ.
“Ngươi có tim sao? Cứ hỏi thử những cô gái bị ngươi trêu đùa là biết, ngươi căn bản là thằng đàn ông không tim không phổi." Diêm Quýnh cười lạnh.
Đoàn Duẫn Phi hai hàng lông mày nhíu chặt như muốn giao nhau, đôi mắt sáng như bóng đèn vừa nguy hiểm vừa có mị lực mười phần nheo lại, thanh âm thoát ra theo nhịp ra vào của hầu (là cái gồ ra ở cổ đàn ông): “Ta thấy ngươi thật sự muốn đánh nhau một trận với ta……"
“Đúng vậy, ta đã sớm nghĩ thế đó." Diêm Quýnh cũng không yếu thế, xoa xoa tay.
Mắt thấy hai người sắp xung đột, Thiên Xu bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình, nhắc nhẹ một tiếng:“Đừng náo loạn nữa."
Một câu, lại mười phần quyền uy, Đoàn Duẫn Phi hừ thật to, xoay người ngồi về chỗ.
Một bàn tay ngừng vỗ, đương nhiên tay kia vỗ cũng không kêu, Diêm Quýnh đành ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt ủ dột.
Gia Cát Tung Hoành âm thầm buồn cười, cũng chỉ có Thiên Xu mới chế ngự được hai con ngựa hoang này.
“Khai Dương, vừa rồi bác sĩ Canh đã phân tích cái nhẫn ngươi mang đến, trong đó giấu dịch gì đó có thành phần thuốc phiện, loại này chỉ cần tiêm vào mạch máu, không tới ba phút, có thể khống chế não người, khiến người bị tiêm trở thành một con rối bị khống chế……" Thiên Xu lập tức nói vào trọng điểm.
“Băng Thất Hàn muốn lợi dụng Khai Dương đối phó chúng ta, phải vậy không?" Gia Cát Tung Hoành hỏi.
“Đúng vậy." Thiên Xu trả lời.
“Hừ, cô bé kia cho ta là đối tượng dễ dàng nhất để bắt đầu? Thật quá coi thường ta." Đoàn Duẫn Phi cũng không kinh ngạc, hắn đã sớm hoài nghi Băng Thất Hàn trăm phương nghìn kế mời hắn ăn cơm là chuyện rất kì quái.
“Ta nghĩ Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ tìm chúng ta báo thù, không nghĩ là Nhật Liên Tổ lại tìm đến cửa……" Địch Kiếm Hoài vuốt cằm, ngũ quan xinh đẹp hơi nhăn lại.
“Ừ, so với Tập đoàn tài chính Minh Nhật, tổ chức hắc đạo này khó đối phó hơn." Gia Cát Tung Hoành sớm có dự cảm này.
“Cũng chỉ là một bang phái Nhật Bản thôi, có gì mà lo vậy?" Diêm Quýnh hơi nhíu mày.
“Nhật Liên Tổ không phải bang phái bình thường, Thiên Toàn à, tổ trưởng Băng Thất Long Hình có năng lực hô gió gọi mưa trong giới hắc đạo, hơn nữa có giao tình với đơn vị tình báo các quốc gia, người vợ đã chết của lão còn là em gái của Thủ tướng Nhật Bản." Gia Cát Tung Hoành lại nói.
“Ngươi thật lợi hại, ngay cả chuyện đó cũng biết……" Đoàn Duẫn Phi bội phục khen ngợi, mọi chuyện lớn nhỏ trên thế giới Thiên Quyền luôn rõ như lòng bàn tay, không kém Thiên Xu chút nào.
“Băng Thất Hàn có thể nắm được thân phận của ngươi, là dựa vào thế lực Nhật Liên Tổ trải rộng toàn thế giới, Nhật Liên Quỳnh Tử vừa chết, cô ta chính là người kế thừa Nhật Liên Tổ, nghiêm túc mà nói, cô ta là đối thủ rất mạnh." Điều mà Gia Cát Tung Hoành thực sự cố kỵ là lực lượng của Nhật Liên Tổ.
“Đối thủ càng mạnh, đánh càng đã nghiền." Đoàn Duẫn Phi hồn nhiên không để Nhật Liên Tổ vào mắt.
“Ngươi phải cẩn thận chút, Khai Dương." Ngọc Hành Thạch Dật đột nhiên nói.
Bộ dạng cương mãnh cao lớn tráng kiện khí khái mười phần, trong bảy người, hắn và Vọng Nguyệt Tinh Dã giống nhau ở chỗ không nhiều lời, chẳng qua Vọng Nguyệt Tinh Dã miệng lưỡi lợi hại lại có khuynh hướng tự bế, còn hắn lại là người thành thực không thạo ăn nói, chỉ biết dùng nắm đấm và vũ lực giải quyết vấn đề, bởi vậy khó tránh khỏi làm việc xúc động.
Có điều, đừng nhìn hắn mang bộ dáng như phần tử bạo lực, hắn lại là người dễ mềm lòng nhất trong Bắc Đẩu Thất Tinh, không quên tình bạn cũ lại cực kì nghĩa khí, là người đồng chí vô cùng đáng tin cậy.
“Sao hả? Ngọc Hành, ngươi lo lắng ta đánh không lại Băng Thất Hàn?" Đoàn Duẫn Phi vỗ vỗ bả vai dày rộng của Thạch Dật, cười nói.
“Không, ta muốn ngươi cẩn thận với Nhật Liên Tổ, bang phái này khác hắc đạo bình thường, hai năm trước ta từng tiếp xúc với họ, Băng Thất Long Hình không phải nhân vật dễ đối phó, hắn tâm ngoan thủ lạt, không chuyện ác nào không làm, hơn nữa rất chú ý nghiên cứu thuốc phiện, ta tin thứ thuốc Băng Thất Hàn dùng để đối phó ngươi cũng là vũ khí của Nhật Liên Tổ." Thân phận vỏ bọc của Thạch Dật là vệ sĩ, hắn tiếp xúc không ít người, trong đó lại càng không thiếu những phần tử kì lạ nguy hiểm.
“Ngọc Hành nói đúng đó, Khai Dương, không thể khinh thường Nhật Liên Tổ, phải tiếp tục quan sát, nếu Nhật Liên Tổ tiến thêm một bước, ngươi phải giải quyết bọn họ." Thiên Xu nghiêm túc nói.
“Không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta." Đoàn Duẫn Phi cười, ngẩng cao cái đầu tóc vàng, vỗ vỗ ngực mình.
Mới vài ngày, hắn đã bắt đầu nhớ Băng Thất Hàn rồi!
“Băng Thất Hàn luôn truy tìm hành tung của ngươi, lần này người đừng rời đảo Bắc Cực Tinh vội, chờ thêm một chút sẽ có nhân viên rời đảo, ngươi hãy đi cùng họ. Hành trình trong tương lai của ngươi cũng không cần thay đổi, ta nghĩ, Băng Thất Hàn hẳn là sẽ chủ động tìm tới ngươi, nếu gặp phiền toái, lập tức báo cho ta." Thiên Xu lại nói.
“Ta sao có thể gặp phiền toái? Phiền toái phải là Băng Thất Hàn!" Đoàn Duẫn Phi cười đứng lên, làm tư thế tay tiêu sái tạm biệt mọi người, chuẩn bị ra khỏi phòng họp.
Địch Kiếm Hoài lắc đầu, tò mò hỏi: “Kỳ lạ thật, sao thoạt nhìn hắn trông quá là cao hứng vậy?"
Đoàn Duẫn Phi còn chưa trả lời, Diêm Quýnh đã trả lời hộ:
“Còn phải hỏi sao? Cô nàng Băng Thất Hàn khẳng định là một đại mỹ nữ, tiểu tử này tám phần muốn mượn việc công làm việc riêng, đem đối phương lên giường rồi." Diêm Quýnh nói với khẩu khí hiểu rõ tất cả.
“Thì ra là thế……" Địch Kiếm Hoài giật mình, có điều trên gương mặt đẹp của hắn thoáng hiện một tia buồn bã không ai chú ý tới.
Trong Bắc Đẩu Thất Tinh, Thiên Toàn có vẻ có cảm tình tốt nhất với Thiên Quyền, nhưng hắn vẫn nhìn ra, người thực sự là tri kỉ của Thiên Toàn, lại là Khai Dương.
Mà hắn…… Vĩnh viễn chỉ có thể ở xa lẳng lặng nhìn Thiên Toàn, không thể đến gần……
Hội nghị chấm dứt, những người khác lục tục ra khỏi phòng họp, Thiên Xu đột nhiên gọi hắn lại.
“Thiên Ki, chờ chút."
Địch Kiếm Hoài xoay người, ngạc nhiên hỏi: “Việc gì vậy?"
“Ta hy vọng ngươi có thể đi hỗ trợ Khai Dương, mình hắn đối phó Nhật Liên Tổ có thể sẽ nguy hiểm." Thiên Xu nói với Địch Kiếm Hoài.
Địch Kiếm Hoài nhíu mày, hắn và Khai Dương dù không thường cãi nhau, nhưng cá tính thật sự không thể hợp nhau nổi, muốn hắn hỗ trợ Khai Dương, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
“Hắn không phải rất nắm chắc về việc đối phó phụ nữ sao?" Địch Kiếm Hoài hừ lạnh.
“Càng nắm chắc càng dễ chủ quan, Khai Dương sẽ cần hỗ trợ, ngươi phải sẵn sàng bất cứ lúc nào." Thiên Xu nói.
“Đã rõ." Hắn nhanh chóng gật đầu. Thiên Xu nói gì hắn sẽ làm nấy, cho tới giờ vẫn lười nghi ngờ hoặc cãi lại.
Sau khi Địch Kiếm Hoài rời đi, chỉ còn Gia Cát Tung Hoành lưu lại, nhìn chằm chằm Thiên Xu trên màn hình máy tính, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
“Thiên Quyền, có việc gì sao?" Thiên Xu hỏi.
“Ngươi đang lo lắng, đúng không?" Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của Thiên Xu.
“Ta đang lo cái gì?" Thiên Xu hỏi lại.
“Nặc Á Phương Châu!" Hắn chậm rãi nói đáp án.
Thiên Xu đơ vài giây, cười than, “Ta thật sự càng lúc càng muốn tán thưởng ngươi, Thiên Quyền."
“Đừng lạc đề, ngươi tra ra tài liệu liên quan tới “Nặc Á Phương Châu" rồi sao?" Gia Cát Tung Hoành nhíu mày.
“Đúng vậy, tổ chức từ thiện “Nặc Á Phương Châu" tạo thành từ ba tập đoàn tài chính đúng là kẻ khả nghi vạch kế hoạch nghiên cứu làm đột biến gen người năm xưa, chẳng qua chứng cớ sớm bị chôn vùi." Gương mặt màu trắng trống rỗng của Thiên Xu trên màn hình hơi dịch chuyển.
“Cho nên, tuy nhóm nhà khoa học năm đó đều đã chết, nhưng kẻ đầu sỏ phía sau thực ra vẫn còn sống, đúng không?" Gia Cát Tung Hoành trầm giọng hỏi.
“Đúng, hơn nữa, tựa hồ đang chuẩn bị săn chúng ta về."
“Ngươi sợ bọn họ tránh ở chỗ tối, lợi dụng Nhật Liên Tổ khiến chúng ta hết sức ra tay?"
“Cái này rất có thể, sở dĩ Đường Thiệu Tông và Nhật Liên Tổ biết được thân phận của chúng ta, nhất định là có cao nhân chỉ điểm……"
“Nói vậy, chúng ta sắp lâm vào một trận chiến khốc liệt? Ngươi tính sao?" Đôi mắt phía sau cặp kính của Gia Cát Tung Hoành chợt lóe sáng.
“Lấy tĩnh chế động, ta sẽ quăng ra hai thứ dẫn rắn ra khỏi hang." Thiên Xu thâm trầm nói.
“Hai thứ? Trời ơi! Ý ngươi là……" Thiên Quyền vừa động tâm tư, liền giật mình.
“Cho nên ta mới nói sẽ nguy hiểm." Thiên Xu nở nụ cười.
Thiên Quyền trợn mắt, thật lâu sau mới thốt ra được một câu, “Ngươi thật sự là tên âm hiểm, Thiên Xu."
“Ta cũng thấy thế…… Ha ha……" Thiên Xu lấy tràng cười rất đáng giận để hưởng ứng lời “khen tặng" này.
==========
Los Angeles
Một chiếc xe thể thao Porsche màu bạc phi nhanh vào ngôi nhà cao cấp của khu biệt thự Beverly, làm ngắt quãng bầu không khí của cuộc vui chơi ngoài trời, mỗi người ở đây đều có chút kinh ngạc, không rõ vị khách cứ xông thẳng mà vào này rốt cuộc là ai.
Cửa xe mở ra, Băng Thất Hàn mặc âu phục đen bước xuống, mọi người đều bị vẻ đẹp của cô làm lóa mắt, tuy bộ âu phục nam tính đã bao bọc lấy cô, nhưng vẫn khó che được hào quang diễm lệ bắn ra bốn phía, rất nhiều đàn ông đã có bạn gái vẫn hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm cô, không thể dời ra.
Cô vừa xuống xe, chủ nhà lập tức tiến lên, vui mừng mà nhã nhặn hỏi: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là……"
Băng Thất Hàn không mở miệng, Võ Điền Lôi Thái theo sát phía sau đã nhanh chóng vọt lên chắn trước mặt cô, ngăn đối phương lại.
“Chúng tôi tới tìm người." Hắn lạnh lùng thốt.
“Tìm người? Các vị muốn tìm ai?" Chủ nhà ngây người hỏi.
Khi chủ nhà đang kinh ngạc hết sức, Băng Thất Hàn đã sớm đi thẳng vào, không ngại ngùng xông vào phòng ở của chủ nhà.
Trong ngôi nhà xa hoa rộng lớn, có rất nhiều người cả trai lẫn gái đang hôn nhau, vừa thấy đã biết, thông báo là tiệc ngoài trời thực ra chủ yếu là tổ chức loại tiệc mờ ám này, loại chuyện này đã xảy ra khá nhiều trong khu biệt thự Beverly.
Băng Thất Hàn cũng không thèm liếc mắt một cái, nhanh chóng đi tới vườn sau, ngay trên bờ bể bơi, một đôi nam nữ cơ hồ lộ ra trọn vẹn đang quấn quýt trên ghế, cô gái không ngừng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, còn người đàn ông kia đang nhấp nhô trên người cô ta……
Băng Thất Hàn phút chốc đứng lại, mắt trợn trừng, cảnh tượng trước mắt làm cô nhớ tới một cảnh nhiều ngày trước, chỉ khác là Mẫu Đơn được thay bằng cô gái này, hai người đều phát ra thanh âm dâm đãng, đều cùng bộ dạng lửa dục đốt người như làm trò hề, dường như chỉ cần đụng phải Đoàn Duẫn Phi, dạng đàn bà nào cũng trở nên hạ lưu như nhau!
Đúng vậy! Người đàn ông đang điên cuồng hôn cô gái kia chính là Đoàn Duẫn Phi mà cô muốn tìm, cô đã sớm biết hắn sẽ tham gia buổi tiệc tùng đêm nay, loại hành vi phóng đãng hắn thích nhất này, chỉ cần có người mời, hắn nhất định sẽ tham gia. Huống chi, chủ nhân nơi này còn là người hâm mộ của hắn.
Cô chán ghét nhăn mặt, còn chưa mở miệng, Đoàn Duẫn Phi đã cười ngẩng đầu, chậm rãi xoay người.
“Đúng là em có cách tìm ra tôi, Băng Thất Hàn, từ Đức đuổi đến tận Mỹ…… Tôi thực không hiểu, tôi đã làm gì chọc đến em? Vì sao em đuổi theo tôi không từ bỏ?"
Băng Thất Hàn lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy sương.
“Sao anh có thể không hiểu? Hẳn là trong lòng anh phải rất hiểu ấy chứ,… Khai Dương." Cô đọc danh hiệu của hắn lên.
Đoàn Duẫn Phi nhướn mày, đứng lên, kéo cái quần dài đã cởi một nửa lên, thân trên để trần, không keo kiệt chút nào khoe ra cơ ngực cân xứng tráng kiện của hắn.
“Khai Dương là gì? Tôi không biết em đang nói gì." Hắn tra thắt lưng, đến gần cô, hơn nữa còn cúi đầu nhìn cô.
Cô quả nhiên biết thân phận của hắn, thú vị đây. Hắn thầm nghĩ.
Hơi thở nam tính xông vào mũi không hiểu sao khiến tim cô đập loạn lên, đầu cô hơi hỗn loạn trong vài giây, chỉ vì hương vị quen thuộc này làm cô nhớ đến nụ hôn cưỡng đoạt của hắn……
Không biết chừng là trúng tà rồi, mấy ngày nay cô thường xuyên nhớ tới cảm giác đầu lưỡi lửa nóng của hắn tiến vào trong miệng cô, một đám lửa theo đầu lưỡi cô dần cháy lan xuống ngực, điên cuồng không kiêng nể thiêu đốt nơi này.
Nhưng điều làm cô tức giận nhất, là dù có làm thế nào cô cũng không dập tắt được hoa lửa trong ngực, nụ hôn của Đoàn Duẫn Phi quả thực là một mồi lửa, là loại cổ độc, nếu không giết hắn, sẽ không thể dập tắt lửa lòng!
Chỉ cần giết hắn……
“Đừng giả bộ nữa! Anh gạt được người khác, nhưng không lừa được tôi đâu." Cô hít một hơi, làm dịu lại những suy nghĩ trong lòng.
Đoàn Duẫn Phi khôn khéo với mọi phụ nữ, nhưng cô sẽ cho hắn biết, cô khác những người phụ nữ bình thường!
“Này, rốt cuộc cô là ai? Sao lại chen ngang vào chuyện tốt của tôi……" Cô nàng tóc vàng nằm trên ghế khó chịu đứng lên, không để ý thân trên của mình lõa lồ, trừng mắt nhìn cô và Đoàn Duẫn Phi.
“Không có gì, Jenny, anh có chút dây dưa với vị tiểu thư này, em cứ về phòng trước chờ anh." Đoàn Duẫn Phi trấn an bạn tình.
Jenny không nghe, xoay người ôm gáy hắn , nói: “Không muốn đâu, người ta thật vất vả mới đợi được cưng, người ta không muốn giao cưng cho đứa con gái khác."
“Ai dà, ngoan một chút, đi vào chờ anh, cô gái này không dễ chọc đâu!" Hắn ôm thắt lưng Jenny, cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi của cô nàng.
“Chỉ là một con nhãi ranh, em không sợ……" Jenny nói xong dùng sức kéo hắn xuống, nhiệt tình hôn hắn.
Hắn không bao giờ cự tuyệt bất kì ai, hé miệng, đầu lưỡi hai người liền nhiệt liệt quấn quít.
Băng Thất Hàn nhìn hai người hôn nhau chẳng coi ai ra gì, cơn tức dâng lên, rút súng ở thắt lưng nhằm vào Jenny mà bắn.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Đoàn Duẫn Phi lại trong một giây buông Jenny, xoay người, ra tay, giữ chặt cổ tay cô, nòng súng liền chĩa sang phía khác……
“Pàng!" một tiếng, viên đạn bắn vào không trung.
Quá nhanh! Cô khiếp sợ ngây cả người, động tác của Đoàn Duẫn Phi trong chớp mắt vẫn liền mạch lưu loát, nhanh kinh người.
“Chưa chi đã nổ súng, thật nóng nảy quá!" Hắn chậc chậc lắc lắc cái đầu, liếc nhìn Jenny đang sợ hãi, thương tiếc nói: “Em khiến tiểu bảo bối của tôi sợ tới mức……"
Cô giận dữ giật tay ra, lấy thanh âm có thể làm người đông thành băng hừ lạnh: “Bảo ả cút, sau đó anh phải đi theo tôi."
Hắn thở dài một hơi, nói với Jenny: “Em đi nhanh đi! Jenny, bây giờ anh đang có chút phiền toái."
Jenny không nghĩ là cô gái nhỏ này lại hung hãn đến thế, trợn to mắt, sợ tới mức chạy thục mạng.
Họng súng của Băng Thất Hàn ngược lại nhắm ngay Đoàn Duẫn Phi, một bộ dáng đắc ý như nắm được kết cục trong tay: “Đêm nay, anh không đi cùng tôi cũng không được."
“Thì ra em quá nhớ tôi, vội vã muốn tôi theo em……" Hắn cười, mồm mép lém lỉnh nói.
“Câm miệng, tôi đang muốn tính sổ với anh đây, anh bất kính với tôi, tôi muốn đòi hết nợ trong hôm nay." Cô âm trầm nói.
“Thì ra em còn canh cánh chuyện hôm đó tôi hôn em?" Hắn ra vẻ kinh ngạc.
“Không ai dám làm vậy với tôi mà có thể sống tiêu dao cả." Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Thật sao? Chưa từng có ai hôn em sao?" Hắn mở to mắt, khó tin.
Đôi mày lá liễu của cô nhướn lên, cực kì chán ghét bộ mặt lưu manh của hắn.
“Được rồi! Thế thì tôi xin lỗi em vậy, cùng lắm thì đền cho em một cái hôn nữa……" Hắn nói xong chu miệng ghé sát vào cô.
“Muốn chết……" Cô cực kì tức giận, lên đạn, chĩa súng vào giữa trán hắn, mặt cười đầy băng lạnh.
“Em sẽ không dám nổ súng, giết tôi, em không thể tìm Bắc Đẩu Thất Tinh." Hắn không úy kỵ đứng thẳng, mỉm cười đắc ý.
Cô trong lòng hơi run sợ, hắn nói đúng, hiện tại xúc động giết hắn, cô không thể tìm ra Bắc Đẩu Thất Tinh, càng không thể đứng trước cha cô.
“Bây giờ tôi không giết anh, tuy nhiên mạng của anh đã nằm trong tay tôi, vĩnh viễn trốn không thoát." Cô cười lạnh, ra hiệu cho Võ Điền Lôi Thái.
Võ Điền Lôi Thái tiến lên giữ lấy tay Đoàn Duẫn Phi, chĩa súng trong tay vào ngực hắn, lạnh lùng nói: “Đi."
Đoàn Duẫn Phi bất đắc dĩ cầm lấy áo sơmi trên ghế, bị bắt đi ra cổng.
Lúc này, chủ nhà vội vàng chạy tới, thấy hắn bị người bắt đi, kinh hãi nói: “Anh Đoàn, đây…… Đây là sao?"
“Đừng lo, Brown tiên sinh, Băng Thất tiểu thư chỉ muốn mời tôi tới nhà cô ấy làm khách thôi." Hắn cười nói với chủ nhà.
“Thật…… Thật sao?" Nhìn vào tình huống, cũng không giống mời khách cho lắm!
“Thật! Anh yên tâm, tôi không sao." Hắn vừa đi vừa mặc áo sơmi, cứ như thế bị áp giải tới chiếc Porsche của Băng Thất Hàn đang đỗ ở cổng chính.
“Ồ! Xe đến thật đúng giờ, giống chủ của nó như đúc, có vẻ em rất thích xe Porsche……" Hắn vừa thấy xe liền khen ngợi liên thanh, tay sờ vào vỏ xe màu bạc.
Băng Thất Hàn cực kì khó chịu với động tác của hắn, bước lên phía trước, xoá sạch vết đụng chạm của hắn trên chiếc xe yêu quý của cô. “Đừng sờ loạn vào xe của tôi, lên xe!"
“Hả? Ngay cả xe cũng không cho người khác chạm vào? Em như vậy là không được!" Hắn nhăn mặt, sao lại có loại con gái lạnh như băng thế này? Cô thật sự cần được dạy dỗ cho tốt.
Băng Thất Hàn không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của hắn, dùng tay đẩy mạnh hắn vào ghế sau, nhưng người hắn lại trong nháy mắt chớp lên, xoay người thoát ra từ mui sau xe, thân hình nhanh như điện chớp.
“A! Võ Điền, ngăn hắn lại……" Băng Thất Hàn la hoảng.
Võ Điền Lôi Thái nhanh chóng nhào lên bắt hắn, nhưng đã muộn một bước, Đoàn Duẫn Phi đã kịp chạy tới chiếc Ferrari đỏ của mình, lên xe khởi động, hơn nữa thò tay ra ngoài cửa sổ khiêu khích, ngoắc ngoắc muốn đấu tay đôi với Băng Thất Hàn.
Đuổi kịp tôi, tôi mới đi cùng cô. Ý của hắn đã quá rõ ràng.
Băng Thất Hàn giận dữ, lên xe đuổi theo, hai chiếc xe một trước một sau gầm rú lao ra khỏi khu biệt thự, tiếng động cơ làm cho mọi người đều khiếp sợ.
“Tiểu thư! Quay lại, nguy hiểm lắm……" Võ Điền Lôi Thái hét lớn, đuổi theo ra cổng, nhưng Porsche của Băng Thất Hàn đã sớm biến mất cùng Ferrari của Đoàn Duẫn Phi ở chỗ rẽ, chỉ để lại khói bụi phía sau.
==========
Hai chiếc xe thể thao phóng nhanh trong đêm tối, một chiếc đỏ như lửa, một chiếc trắng màu bạc, hoàn toàn không để ý những xe khác trên đường, ngang nhiên biến ngã tư đường thành đường đua xe.
Có điều, ở ngã tư bình thường việc điều khiển xe có độ khó rất cao, chẳng những phải tránh xe khác, mà còn phải xử lí các tình huống bất ngờ sao cho phù hợp.
Nhưng Đoàn Duẫn Phi không lo lắng chút nào, chiếc Ferrari đỏ mà hắn đang điều khiển này giống hệt chiếc hắn dùng để đua, động cơ bên trong đều được nâng cấp, tính năng rất tốt, mã lực mười phần. Hơn nữa, hắn có thói quen mặc sức phóng trên đường vào ban đêm, bởi vậy vào thời khắc này hắn đang cực kì hưởng thụ lạc thú bị truy đuổi.
Băng Thất Hàn cũng phóng bình thường, những năm gần đây cô vẫn được huấn luyện các kĩ thuật lái xe, học để vừa truy đuổi tốc độ cao vừa giữ an toàn cho bản thân, cho nên dù Đoàn Duẫn Phi có dùng mọi cách bứt lên, cô vẫn có thể bám chặt lấy đuôi xe hắn.
Tốt lắm, hết sức theo kịp, trò chơi đang bắt đầu!
Đoàn Duẫn Phi nhìn gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch.
Hắn càng lúc càng hứng thú với Băng Thất Hàn, vị Băng Thất Hàn này lãnh diễm tàn khốc, lại có vẻ như không thích đàn ông, điều này càng khơi dậy tính hiếu kì của hắn, rốt cuộc là loại người nào giáo dục cô thành bức tượng bằng băng vậy? Phụ nữ vốn nên quyến rũ, ôn nhu, nên giống như ngọn lửa đốt sạch đàn ông không lưu lại manh giáp. Chắc cô chưa bao giờ biết mình cũng là người bình thường, khi cười đôi mắt hoàn toàn không có độ ấm, ngay cả khi nhìn người khác ánh mắt cũng mang sương lạnh. Mỗi khi cô đối mặt với hắn bằng bộ mặt lạnh như băng, lòng hắn lại có nỗi xúc động muốn nhiệt độ cơ thể chính mình hòa tan mặt nạ võ trang khắc từ băng của cô.
Đúng vậy, hắn phải dạy cho cô biết thế nào là nhiệt tình.
Lượn một cái, hắn nhanh chóng vượt lên xe phía trước, lẩn theo kẽ hở giữa các xe đang chạy để tiến lên, sau đó thoáng giảm tốc chờ cô đuổi theo.
Băng Thất Hàn quả nhiên y như học vẹt, không dám thả lỏng chút nào gấp gáp đuổi theo, Đoàn Duẫn Phi cứ nhanh một lúc, lại cố ý giảm tốc một lúc, dẫn cô vào đường hẻo lánh.
Không lâu sau, đi tới một sườn dốc, khoảng cách giữa hai xe đã cực kì gần, hắn đột nhiên phanh một cách gọn lẹ, quay xe 360 độ chạy sang đường xe ngược chiều, Băng Thất Hàn kinh hãi, vội vàng quay xe theo hắn, bánh xe vẽ trên mặt đất một đường ngoằn ngoèo, tiếng phanh xe vang giữa đêm khuya.
Đoàn Duẫn Phi cười cười, tiếp tục phi nhanh về phía trước, Băng Thất Hàn nhấn mạnh chân ga, cố gắng đuổi sát.
Cô buồn bực phát hiện, từ đầu Đoàn Duẫn Phi đã muốn đùa cô, cô sớm nhìn ra kĩ xảo lái xe của hắn cao hơn mình nhiều, sở dĩ có thể đuổi kịp hắn, tất cả là do hắn cố ý nhường.
Đáng giận! Cô cắn môi dưới, cá tính không chịu thua hoàn toàn bị khơi dậy.
Cô không tin là không bắt được hắn!
Đổi tốc độ lần nữa, thêm mã lực, cô quyết định mạnh tay đọ sức một lần, nhấn ga tăng tốc khiến xe phóng nhanh về phía trước, vượt qua Ferrari của Đoàn Duẫn Phi, hai chiếc xe chạy song song trên đường.
Đoàn Duẫn Phi quay đầu nhìn cô, ý đùa bỡn nổi lên, cũng dùng tốc độ cao để cạnh tranh với cô.
Cứ không ai nhường ai vài km nữa, đột nhiên, một chiếc container lớn chạy đến theo hướng ngược lại, Băng Thất Hàn chiếm dụng đường ngược chiều nên hơi kinh hãi, sốt ruột muốn lái về làn đường đúng, nhưng Đoàn Duẫn Phi không chịu để cô lái về.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn hắn, tức đến nỗi mặt trắng bệch.
Chiếc container to nhấn còi mạnh, mắt thấy sắp đâm nhau, Đoàn Duẫn Phi không cản cô nữa, hơi phanh chậm lại một chút, tạo ra một khe hở, cô thừa cơ chuyển làn đường, tránh được tình trạng nguy ngập, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bánh xe phía sau bên phải của Porsche không hề báo trước nổ một tiếng, lốp xe rời ra. Xe đang chạy với tốc độ cao lập tức nghiêng ngả, ma sát với mặt đường tạo thành một vệt tia lửa, xe lắc lư dữ dội, tay lái hoàn toàn không khống chế được……
“A……" Cô kinh hoảng muốn ổn định xe, nhưng túi khí an toàn ngăn tầm mắt cô, cô căn bản không nhìn được phía trước.
Xe của Đoàn Duẫn Phi chạy ngay phía sau, xe cô xảy ra sự cố, khiến Ferrari sắp đụng thẳng vào xe cô đến nơi.
“Shit!" Hắn kinh hãi hô nhỏ, việc không ngừng gạt cần số, phanh xe, chuyển hướng, mạo hiểm muôn phần mới tránh được Porsche của cô, thoát trong gang tấc.
Nhưng Băng Thất Hàn không may mắn như vậy, cô nghĩ cách phanh xe lại, nhưng vì xe hỏng nên bị lật, Porsche liền chổng ba bánh lên trời trượt trên thảm cỏ bên đường, tới hơn mười mét mới dừng lại.
Đoàn Duẫn Phi ngừng Ferrari, lao nhanh xuống xe, tiến lên xem kỹ tình trạng của cô.
“Băng Thất Hàn!" Hắn ngồi xổm xuống kêu, thử lôi cô ra từ phía mui xe trần, nhưng thân thể cô bị kẹt giữa ghế ngồi và túi khí an toàn, không thể động đậy.
“A……" Cô đau quá thở phì phò.
“Đợi chút, đừng nhúc nhích." Hắn lập tức đá một cú vào thân xe, cú đá quá mạnh khiến xe lật trở về, sau đó, hắn vặn bung cửa xe đã biến dạng, rút một lưỡi dao sắc bén từ trong giày ra, cắt thủng túi khí, cắt đứt dây an toàn, thuận lợi bế Băng Thất Hàn lên.
“Thả…… Buông ra……" Băng Thất Hàn lấy chút hơi sức còn lại để né hắn, lung lay sắp ngã nhưng vẫn cố cách xa sự ôm ấp của hắn.
Hắn nhướn mày, cười lạnh nhìn thân hình nghiêng ngả của cô.
Cô căn bản đứng cũng không nổi, hơn nữa chân có vẻ bị trật, trán vẫn đang chảy máu, suy yếu vậy mà vẫn kiêu ngạo tử thủ, buồn cười.
“Này, em bị thương không nhẹ, cần đến bệnh viện kiểm tra……" Hắn tốt bụng khuyên.
“Không cần anh quản……" Cô âm lãnh quay đầu, nhưng quay người lại làm cho đầu càng thêm choáng váng, thân thể lập tức mất hết sức, ngã quỵ xuống phía trước.
Hắn không tiến lên đỡ cô, mà ung dung thong thả, thờ ơ lạnh nhạt.
Cô liền ngã lăn ra đất, đau đến kêu rên, nhưng có chết cũng không cầu xin hắn.
“Chậc chậc chậc, chắc đau lắm……" Hắn hỏi như vui sướng khi người gặp họa.
Cô buồn bực muốn di động thân mình, nhưng vừa dịch chuyển đầu, đã cảm thấy trời đất không ngừng quay quay, ngay cả hình ảnh Đoàn Duẫn Phi cũng càng lúc càng mơ hồ……
“Tôi thấy em không ổn rồi." Hắn cười nhạo một tiếng, đi tới chỗ cô.
Trực giác bảo cô nên cách xa hắn, bất đắc dĩ cả người đều không nghe theo ý muốn, trước mắt nhanh chóng bị bao trùm bởi một mảng tối đen, thứ cuối cùng truyền vào tai cô, là tiếng cười sâu kín mang chút ngả ngớn của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống bên người cô, lại ôm cô lần nữa, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lẩm bẩm: “Em thật là! Đúng là thích cậy mạnh!"
Cô ôn thuần nằm trong lòng hắn, không như thường lệ lạnh giọng đấu khẩu, hắn không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy loại cảm giác chết tiệt này đúng là tốt……
Chỉ là, đến tột cùng là ai làm? Bánh xe của Băng Thất Hàn rõ ràng bị động tay động chân, mới có thể nổ khi chạy xe tốc độ cao, đây cũng không đơn thuần là việc ngoài ý muốn.
Quay đầu nhìn chiếc Porsche hỏng của cô, hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
“Quên đi, mặc kệ ai giở trò quỷ, tôi đều cảm tạ, bởi vì do vậy, tôi mới có thể ở riêng cùng em, chỉ hai người trong một buổi đêm tốt đẹp!" Thấp giọng cười khẽ, hắn ôm cô trở lại xe mình.
Một hồi truy đuổi chấm dứt, nhưng một đêm cuồng hoan sắp bắt đầu, đêm còn dài, nên đi đâu hưởng thụ diễm phúc từ trên trời rơi xuống này cho thật tốt đây?
Hắn mang cô lên xe, mắt sắc bén phát hiện trên cúc áo cô gắn thiết bị theo dõi, không nói hai lời liền đem bỏ đi, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười giả tạo.
Từ giờ trở đi, đừng ai mong có thể quấy rầy chúng ta.
Lên xe, nhấn mạnh chân ga, lửa đỏ Ferrari chở tiếng cười của Đoàn Duẫn Phi phóng về phía trước.
“Ngươi nói Nhật Liên Tổ để ý ngươi?" Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành nhăn trán, gương mặt nhã nhặn tuấn dật hiện lên nét trầm ngâm.
“Đúng vậy! Hóa ra Nhật Liên Quỳnh Tử là đại tiểu thư của Nhật Liên Tổ, em gái cô ta hình như muốn tìm chúng ta báo thù." Đoàn Duẫn Phi không khẩn trương chút nào, trái lại trông có vẻ hưng phấn.
“Cô ta biết ngươi là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh ư?" Thiên Toàn Diêm Quýnh nhướn đôi mày rậm.
“Hẳn là vậy! Ngay cả ta thích ăn gì và loại gái ta thích, cô ta cũng đều điều tra nhất thanh nhị sở……" Đoàn Duẫn Phi nhớ lại đôi môi thơm tho ngon miệng của vị Băng Thất Hàn tiểu thư kia.
“Ngươi thích phụ nữ, loại việc này chả cần điều tra thì cả thế giới ai cũng vẫn biết hết." Diêm Quýnh hừ lạnh.
“Này, nói nghe hay nhỉ, Nhật Liên Quỳnh Tử là ngươi giết mà, bây giờ ta phải gánh vác hậu quả thay ngươi đây." Đoàn Duẫn Phi trừng mắt nhìn Diêm Quýnh (nghe anh nói quá ủy khuất, tội nghiệp cái thân anh).
“Ta thấy chắc bọn hắn cho rằng ngươi có vẻ dễ đối phó, mới khai đao từ ngươi đó!" Diêm Quýnh châm biếm.
“Ngươi nói cái gì?" Đoàn Duẫn Phi quắc mắt bật dậy.
“Mọi việc đều quá rõ ràng, Nhật Liên Tổ không dám chọc ta, đành phải xuống tay với ngươi trước." Diêm Quýnh lạnh lùng liếc lại.
“Bọn họ không phải không dám chọc ngươi, mà là không tìm thấy thì có, bởi vì dạo này ngươi suốt ngày trốn ở đây viết sách cùng Đông Tâm Ngữ của ngươi, thành một con rùa đen rụt đầu chính hiệu." Đoàn Duẫn Phi phản bác ngay.
“Ngươi nói ai là rùa đen rụt đầu?" Diêm Quýnh cũng đứng dậy, áp sát vào hắn, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Không phải ngươi sao? Tiểu thuyết gia kinh dị hiện tại biến thành sáng tác tiểu thuyết diễm tình, thực buồn cười." Đoàn Duẫn Phi hất cằm đùa cợt.
“Có gì buồn cười? Ta dùng đầu óc viết chuyện tình yêu, còn ngươi chỉ biết dùng nửa thân dưới đùa bỡn tình yêu, cẩn thận lại phạm sai lầm bây giờ……" Diêm Quýnh nói móc tứ phía.
“Thì sao nào, từ lúc nào ngươi lại quan tâm ta đến vậy?" Hắn trừng mắt nhìn Diêm Quýnh.
“Ta thèm mà quản ngươi! Chỉ sợ ngươi nhiễm AIDS, làm mất mặt Bắc Đẩu Thất Tinh thôi." Diêm Quýnh trừng mắt nhìn lại.
“Câm miệng! Ngươi là đồ ma thủ quái nam!" Đoàn Duẫn Phi quả thực bị chọc giận.
“Mẹ nó, khỉ lông vàng ngươi vừa nói gì?" Diêm Quýnh cũng bị chọc phát hỏa.
Hai đại nam nhân cao tương đương nhau cứ giằng co như vậy, không khí giương cung bạt kiếm, những người khác đứng xem lại cảm thấy toàn thân vô lực.
“Lại nữa! Các ngươi có thể dừng đấu chưa? Lúc nào cũng thế, thật khó coi mà." Thiên Ki Địch Kiếm Hoài liếc một cái xem thường, chịu không nổi xoa xoa hai bên thái dương.
“Khó coi ngươi có thể không nhìn." Đoàn Duẫn Phi và Diêm Quýnh trăm miệng một lời bác bỏ.
Mọi người thấy bọn họ không hẹn mà cùng nói một câu, đều mỉm cười. Thiên Xu từng nói Diêm Quýnh âm trầm nhanh nhẹn dũng mãnh, Đoàn Duẫn Phi lại phong lưu chải chuốt phóng đãng, bọn họ tuy thường xuyên đấu võ mồm, không vừa mắt nhau, nhưng trên thực tế lại như hình với bóng, khó mà tách ra.
“Kỳ lạ nhỉ, rốt cuộc hai người là kẻ thù hay là bạn vậy?" Địch Kiếm Hoài phất mái tóc dài đen của hắn, nhịn không được cười.
Đoàn Duẫn Phi và Diêm Quýnh chỉ cần vừa thấy mặt thì không thể không cãi nhau, nhưng một khi có người không có mặt, người kia thể nào cũng có vẻ cô đơn, thực làm người ta không hiểu bọn họ rốt cuộc muốn gì.
“Giống kẻ thù lại như bằng hữu, dị kỷ lại đồng tâm." Diêu Quang Vọng Nguyệt Tinh Dã tựa lưng vào ghế, thấp giọng nói như ngâm thơ.
Hắn vốn lạnh như băng lại có chút tự bế, chưa bao giờ tùy tiện mở lời, đột nhiên thốt ra câu này, làm những người khác đều có chút kinh ngạc.
Gia Cát Tung Hoành lại vì lời nói của hắn mà trái tim lay động sâu sắc.
Dị kỷ đồng tâm! Bắc Đẩu Thất Tinh bọn họ, không phải dùng bốn chữ này để hình dung là tốt nhất sao? Tính cách khác nhau, nhưng bảy người cũng là một tập thể không thể chia tách, do bị cải tạo tàn khốc mà gặp gỡ, ngược lại càng làm cho bọn họ trở thành một đoàn thể đặc thù, vì có vận mệnh giống nhau mà càng thêm đoàn kết.
“Diêu Quang, ngươi đang nói gì vậy? Ai thèm đồng tâm với người này? Trái tim Thiên Toàn sớm bị Đông Tâm Ngữ chiếm đầy, còn của ta thì chẳng có gì." Đoàn Duẫn Phi khoa trương làm thành cái mặt quỷ.
“Ngươi có tim sao? Cứ hỏi thử những cô gái bị ngươi trêu đùa là biết, ngươi căn bản là thằng đàn ông không tim không phổi." Diêm Quýnh cười lạnh.
Đoàn Duẫn Phi hai hàng lông mày nhíu chặt như muốn giao nhau, đôi mắt sáng như bóng đèn vừa nguy hiểm vừa có mị lực mười phần nheo lại, thanh âm thoát ra theo nhịp ra vào của hầu (là cái gồ ra ở cổ đàn ông): “Ta thấy ngươi thật sự muốn đánh nhau một trận với ta……"
“Đúng vậy, ta đã sớm nghĩ thế đó." Diêm Quýnh cũng không yếu thế, xoa xoa tay.
Mắt thấy hai người sắp xung đột, Thiên Xu bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình, nhắc nhẹ một tiếng:“Đừng náo loạn nữa."
Một câu, lại mười phần quyền uy, Đoàn Duẫn Phi hừ thật to, xoay người ngồi về chỗ.
Một bàn tay ngừng vỗ, đương nhiên tay kia vỗ cũng không kêu, Diêm Quýnh đành ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt ủ dột.
Gia Cát Tung Hoành âm thầm buồn cười, cũng chỉ có Thiên Xu mới chế ngự được hai con ngựa hoang này.
“Khai Dương, vừa rồi bác sĩ Canh đã phân tích cái nhẫn ngươi mang đến, trong đó giấu dịch gì đó có thành phần thuốc phiện, loại này chỉ cần tiêm vào mạch máu, không tới ba phút, có thể khống chế não người, khiến người bị tiêm trở thành một con rối bị khống chế……" Thiên Xu lập tức nói vào trọng điểm.
“Băng Thất Hàn muốn lợi dụng Khai Dương đối phó chúng ta, phải vậy không?" Gia Cát Tung Hoành hỏi.
“Đúng vậy." Thiên Xu trả lời.
“Hừ, cô bé kia cho ta là đối tượng dễ dàng nhất để bắt đầu? Thật quá coi thường ta." Đoàn Duẫn Phi cũng không kinh ngạc, hắn đã sớm hoài nghi Băng Thất Hàn trăm phương nghìn kế mời hắn ăn cơm là chuyện rất kì quái.
“Ta nghĩ Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ tìm chúng ta báo thù, không nghĩ là Nhật Liên Tổ lại tìm đến cửa……" Địch Kiếm Hoài vuốt cằm, ngũ quan xinh đẹp hơi nhăn lại.
“Ừ, so với Tập đoàn tài chính Minh Nhật, tổ chức hắc đạo này khó đối phó hơn." Gia Cát Tung Hoành sớm có dự cảm này.
“Cũng chỉ là một bang phái Nhật Bản thôi, có gì mà lo vậy?" Diêm Quýnh hơi nhíu mày.
“Nhật Liên Tổ không phải bang phái bình thường, Thiên Toàn à, tổ trưởng Băng Thất Long Hình có năng lực hô gió gọi mưa trong giới hắc đạo, hơn nữa có giao tình với đơn vị tình báo các quốc gia, người vợ đã chết của lão còn là em gái của Thủ tướng Nhật Bản." Gia Cát Tung Hoành lại nói.
“Ngươi thật lợi hại, ngay cả chuyện đó cũng biết……" Đoàn Duẫn Phi bội phục khen ngợi, mọi chuyện lớn nhỏ trên thế giới Thiên Quyền luôn rõ như lòng bàn tay, không kém Thiên Xu chút nào.
“Băng Thất Hàn có thể nắm được thân phận của ngươi, là dựa vào thế lực Nhật Liên Tổ trải rộng toàn thế giới, Nhật Liên Quỳnh Tử vừa chết, cô ta chính là người kế thừa Nhật Liên Tổ, nghiêm túc mà nói, cô ta là đối thủ rất mạnh." Điều mà Gia Cát Tung Hoành thực sự cố kỵ là lực lượng của Nhật Liên Tổ.
“Đối thủ càng mạnh, đánh càng đã nghiền." Đoàn Duẫn Phi hồn nhiên không để Nhật Liên Tổ vào mắt.
“Ngươi phải cẩn thận chút, Khai Dương." Ngọc Hành Thạch Dật đột nhiên nói.
Bộ dạng cương mãnh cao lớn tráng kiện khí khái mười phần, trong bảy người, hắn và Vọng Nguyệt Tinh Dã giống nhau ở chỗ không nhiều lời, chẳng qua Vọng Nguyệt Tinh Dã miệng lưỡi lợi hại lại có khuynh hướng tự bế, còn hắn lại là người thành thực không thạo ăn nói, chỉ biết dùng nắm đấm và vũ lực giải quyết vấn đề, bởi vậy khó tránh khỏi làm việc xúc động.
Có điều, đừng nhìn hắn mang bộ dáng như phần tử bạo lực, hắn lại là người dễ mềm lòng nhất trong Bắc Đẩu Thất Tinh, không quên tình bạn cũ lại cực kì nghĩa khí, là người đồng chí vô cùng đáng tin cậy.
“Sao hả? Ngọc Hành, ngươi lo lắng ta đánh không lại Băng Thất Hàn?" Đoàn Duẫn Phi vỗ vỗ bả vai dày rộng của Thạch Dật, cười nói.
“Không, ta muốn ngươi cẩn thận với Nhật Liên Tổ, bang phái này khác hắc đạo bình thường, hai năm trước ta từng tiếp xúc với họ, Băng Thất Long Hình không phải nhân vật dễ đối phó, hắn tâm ngoan thủ lạt, không chuyện ác nào không làm, hơn nữa rất chú ý nghiên cứu thuốc phiện, ta tin thứ thuốc Băng Thất Hàn dùng để đối phó ngươi cũng là vũ khí của Nhật Liên Tổ." Thân phận vỏ bọc của Thạch Dật là vệ sĩ, hắn tiếp xúc không ít người, trong đó lại càng không thiếu những phần tử kì lạ nguy hiểm.
“Ngọc Hành nói đúng đó, Khai Dương, không thể khinh thường Nhật Liên Tổ, phải tiếp tục quan sát, nếu Nhật Liên Tổ tiến thêm một bước, ngươi phải giải quyết bọn họ." Thiên Xu nghiêm túc nói.
“Không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta." Đoàn Duẫn Phi cười, ngẩng cao cái đầu tóc vàng, vỗ vỗ ngực mình.
Mới vài ngày, hắn đã bắt đầu nhớ Băng Thất Hàn rồi!
“Băng Thất Hàn luôn truy tìm hành tung của ngươi, lần này người đừng rời đảo Bắc Cực Tinh vội, chờ thêm một chút sẽ có nhân viên rời đảo, ngươi hãy đi cùng họ. Hành trình trong tương lai của ngươi cũng không cần thay đổi, ta nghĩ, Băng Thất Hàn hẳn là sẽ chủ động tìm tới ngươi, nếu gặp phiền toái, lập tức báo cho ta." Thiên Xu lại nói.
“Ta sao có thể gặp phiền toái? Phiền toái phải là Băng Thất Hàn!" Đoàn Duẫn Phi cười đứng lên, làm tư thế tay tiêu sái tạm biệt mọi người, chuẩn bị ra khỏi phòng họp.
Địch Kiếm Hoài lắc đầu, tò mò hỏi: “Kỳ lạ thật, sao thoạt nhìn hắn trông quá là cao hứng vậy?"
Đoàn Duẫn Phi còn chưa trả lời, Diêm Quýnh đã trả lời hộ:
“Còn phải hỏi sao? Cô nàng Băng Thất Hàn khẳng định là một đại mỹ nữ, tiểu tử này tám phần muốn mượn việc công làm việc riêng, đem đối phương lên giường rồi." Diêm Quýnh nói với khẩu khí hiểu rõ tất cả.
“Thì ra là thế……" Địch Kiếm Hoài giật mình, có điều trên gương mặt đẹp của hắn thoáng hiện một tia buồn bã không ai chú ý tới.
Trong Bắc Đẩu Thất Tinh, Thiên Toàn có vẻ có cảm tình tốt nhất với Thiên Quyền, nhưng hắn vẫn nhìn ra, người thực sự là tri kỉ của Thiên Toàn, lại là Khai Dương.
Mà hắn…… Vĩnh viễn chỉ có thể ở xa lẳng lặng nhìn Thiên Toàn, không thể đến gần……
Hội nghị chấm dứt, những người khác lục tục ra khỏi phòng họp, Thiên Xu đột nhiên gọi hắn lại.
“Thiên Ki, chờ chút."
Địch Kiếm Hoài xoay người, ngạc nhiên hỏi: “Việc gì vậy?"
“Ta hy vọng ngươi có thể đi hỗ trợ Khai Dương, mình hắn đối phó Nhật Liên Tổ có thể sẽ nguy hiểm." Thiên Xu nói với Địch Kiếm Hoài.
Địch Kiếm Hoài nhíu mày, hắn và Khai Dương dù không thường cãi nhau, nhưng cá tính thật sự không thể hợp nhau nổi, muốn hắn hỗ trợ Khai Dương, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
“Hắn không phải rất nắm chắc về việc đối phó phụ nữ sao?" Địch Kiếm Hoài hừ lạnh.
“Càng nắm chắc càng dễ chủ quan, Khai Dương sẽ cần hỗ trợ, ngươi phải sẵn sàng bất cứ lúc nào." Thiên Xu nói.
“Đã rõ." Hắn nhanh chóng gật đầu. Thiên Xu nói gì hắn sẽ làm nấy, cho tới giờ vẫn lười nghi ngờ hoặc cãi lại.
Sau khi Địch Kiếm Hoài rời đi, chỉ còn Gia Cát Tung Hoành lưu lại, nhìn chằm chằm Thiên Xu trên màn hình máy tính, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
“Thiên Quyền, có việc gì sao?" Thiên Xu hỏi.
“Ngươi đang lo lắng, đúng không?" Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của Thiên Xu.
“Ta đang lo cái gì?" Thiên Xu hỏi lại.
“Nặc Á Phương Châu!" Hắn chậm rãi nói đáp án.
Thiên Xu đơ vài giây, cười than, “Ta thật sự càng lúc càng muốn tán thưởng ngươi, Thiên Quyền."
“Đừng lạc đề, ngươi tra ra tài liệu liên quan tới “Nặc Á Phương Châu" rồi sao?" Gia Cát Tung Hoành nhíu mày.
“Đúng vậy, tổ chức từ thiện “Nặc Á Phương Châu" tạo thành từ ba tập đoàn tài chính đúng là kẻ khả nghi vạch kế hoạch nghiên cứu làm đột biến gen người năm xưa, chẳng qua chứng cớ sớm bị chôn vùi." Gương mặt màu trắng trống rỗng của Thiên Xu trên màn hình hơi dịch chuyển.
“Cho nên, tuy nhóm nhà khoa học năm đó đều đã chết, nhưng kẻ đầu sỏ phía sau thực ra vẫn còn sống, đúng không?" Gia Cát Tung Hoành trầm giọng hỏi.
“Đúng, hơn nữa, tựa hồ đang chuẩn bị săn chúng ta về."
“Ngươi sợ bọn họ tránh ở chỗ tối, lợi dụng Nhật Liên Tổ khiến chúng ta hết sức ra tay?"
“Cái này rất có thể, sở dĩ Đường Thiệu Tông và Nhật Liên Tổ biết được thân phận của chúng ta, nhất định là có cao nhân chỉ điểm……"
“Nói vậy, chúng ta sắp lâm vào một trận chiến khốc liệt? Ngươi tính sao?" Đôi mắt phía sau cặp kính của Gia Cát Tung Hoành chợt lóe sáng.
“Lấy tĩnh chế động, ta sẽ quăng ra hai thứ dẫn rắn ra khỏi hang." Thiên Xu thâm trầm nói.
“Hai thứ? Trời ơi! Ý ngươi là……" Thiên Quyền vừa động tâm tư, liền giật mình.
“Cho nên ta mới nói sẽ nguy hiểm." Thiên Xu nở nụ cười.
Thiên Quyền trợn mắt, thật lâu sau mới thốt ra được một câu, “Ngươi thật sự là tên âm hiểm, Thiên Xu."
“Ta cũng thấy thế…… Ha ha……" Thiên Xu lấy tràng cười rất đáng giận để hưởng ứng lời “khen tặng" này.
==========
Los Angeles
Một chiếc xe thể thao Porsche màu bạc phi nhanh vào ngôi nhà cao cấp của khu biệt thự Beverly, làm ngắt quãng bầu không khí của cuộc vui chơi ngoài trời, mỗi người ở đây đều có chút kinh ngạc, không rõ vị khách cứ xông thẳng mà vào này rốt cuộc là ai.
Cửa xe mở ra, Băng Thất Hàn mặc âu phục đen bước xuống, mọi người đều bị vẻ đẹp của cô làm lóa mắt, tuy bộ âu phục nam tính đã bao bọc lấy cô, nhưng vẫn khó che được hào quang diễm lệ bắn ra bốn phía, rất nhiều đàn ông đã có bạn gái vẫn hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm cô, không thể dời ra.
Cô vừa xuống xe, chủ nhà lập tức tiến lên, vui mừng mà nhã nhặn hỏi: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là……"
Băng Thất Hàn không mở miệng, Võ Điền Lôi Thái theo sát phía sau đã nhanh chóng vọt lên chắn trước mặt cô, ngăn đối phương lại.
“Chúng tôi tới tìm người." Hắn lạnh lùng thốt.
“Tìm người? Các vị muốn tìm ai?" Chủ nhà ngây người hỏi.
Khi chủ nhà đang kinh ngạc hết sức, Băng Thất Hàn đã sớm đi thẳng vào, không ngại ngùng xông vào phòng ở của chủ nhà.
Trong ngôi nhà xa hoa rộng lớn, có rất nhiều người cả trai lẫn gái đang hôn nhau, vừa thấy đã biết, thông báo là tiệc ngoài trời thực ra chủ yếu là tổ chức loại tiệc mờ ám này, loại chuyện này đã xảy ra khá nhiều trong khu biệt thự Beverly.
Băng Thất Hàn cũng không thèm liếc mắt một cái, nhanh chóng đi tới vườn sau, ngay trên bờ bể bơi, một đôi nam nữ cơ hồ lộ ra trọn vẹn đang quấn quýt trên ghế, cô gái không ngừng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, còn người đàn ông kia đang nhấp nhô trên người cô ta……
Băng Thất Hàn phút chốc đứng lại, mắt trợn trừng, cảnh tượng trước mắt làm cô nhớ tới một cảnh nhiều ngày trước, chỉ khác là Mẫu Đơn được thay bằng cô gái này, hai người đều phát ra thanh âm dâm đãng, đều cùng bộ dạng lửa dục đốt người như làm trò hề, dường như chỉ cần đụng phải Đoàn Duẫn Phi, dạng đàn bà nào cũng trở nên hạ lưu như nhau!
Đúng vậy! Người đàn ông đang điên cuồng hôn cô gái kia chính là Đoàn Duẫn Phi mà cô muốn tìm, cô đã sớm biết hắn sẽ tham gia buổi tiệc tùng đêm nay, loại hành vi phóng đãng hắn thích nhất này, chỉ cần có người mời, hắn nhất định sẽ tham gia. Huống chi, chủ nhân nơi này còn là người hâm mộ của hắn.
Cô chán ghét nhăn mặt, còn chưa mở miệng, Đoàn Duẫn Phi đã cười ngẩng đầu, chậm rãi xoay người.
“Đúng là em có cách tìm ra tôi, Băng Thất Hàn, từ Đức đuổi đến tận Mỹ…… Tôi thực không hiểu, tôi đã làm gì chọc đến em? Vì sao em đuổi theo tôi không từ bỏ?"
Băng Thất Hàn lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy sương.
“Sao anh có thể không hiểu? Hẳn là trong lòng anh phải rất hiểu ấy chứ,… Khai Dương." Cô đọc danh hiệu của hắn lên.
Đoàn Duẫn Phi nhướn mày, đứng lên, kéo cái quần dài đã cởi một nửa lên, thân trên để trần, không keo kiệt chút nào khoe ra cơ ngực cân xứng tráng kiện của hắn.
“Khai Dương là gì? Tôi không biết em đang nói gì." Hắn tra thắt lưng, đến gần cô, hơn nữa còn cúi đầu nhìn cô.
Cô quả nhiên biết thân phận của hắn, thú vị đây. Hắn thầm nghĩ.
Hơi thở nam tính xông vào mũi không hiểu sao khiến tim cô đập loạn lên, đầu cô hơi hỗn loạn trong vài giây, chỉ vì hương vị quen thuộc này làm cô nhớ đến nụ hôn cưỡng đoạt của hắn……
Không biết chừng là trúng tà rồi, mấy ngày nay cô thường xuyên nhớ tới cảm giác đầu lưỡi lửa nóng của hắn tiến vào trong miệng cô, một đám lửa theo đầu lưỡi cô dần cháy lan xuống ngực, điên cuồng không kiêng nể thiêu đốt nơi này.
Nhưng điều làm cô tức giận nhất, là dù có làm thế nào cô cũng không dập tắt được hoa lửa trong ngực, nụ hôn của Đoàn Duẫn Phi quả thực là một mồi lửa, là loại cổ độc, nếu không giết hắn, sẽ không thể dập tắt lửa lòng!
Chỉ cần giết hắn……
“Đừng giả bộ nữa! Anh gạt được người khác, nhưng không lừa được tôi đâu." Cô hít một hơi, làm dịu lại những suy nghĩ trong lòng.
Đoàn Duẫn Phi khôn khéo với mọi phụ nữ, nhưng cô sẽ cho hắn biết, cô khác những người phụ nữ bình thường!
“Này, rốt cuộc cô là ai? Sao lại chen ngang vào chuyện tốt của tôi……" Cô nàng tóc vàng nằm trên ghế khó chịu đứng lên, không để ý thân trên của mình lõa lồ, trừng mắt nhìn cô và Đoàn Duẫn Phi.
“Không có gì, Jenny, anh có chút dây dưa với vị tiểu thư này, em cứ về phòng trước chờ anh." Đoàn Duẫn Phi trấn an bạn tình.
Jenny không nghe, xoay người ôm gáy hắn , nói: “Không muốn đâu, người ta thật vất vả mới đợi được cưng, người ta không muốn giao cưng cho đứa con gái khác."
“Ai dà, ngoan một chút, đi vào chờ anh, cô gái này không dễ chọc đâu!" Hắn ôm thắt lưng Jenny, cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi của cô nàng.
“Chỉ là một con nhãi ranh, em không sợ……" Jenny nói xong dùng sức kéo hắn xuống, nhiệt tình hôn hắn.
Hắn không bao giờ cự tuyệt bất kì ai, hé miệng, đầu lưỡi hai người liền nhiệt liệt quấn quít.
Băng Thất Hàn nhìn hai người hôn nhau chẳng coi ai ra gì, cơn tức dâng lên, rút súng ở thắt lưng nhằm vào Jenny mà bắn.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Đoàn Duẫn Phi lại trong một giây buông Jenny, xoay người, ra tay, giữ chặt cổ tay cô, nòng súng liền chĩa sang phía khác……
“Pàng!" một tiếng, viên đạn bắn vào không trung.
Quá nhanh! Cô khiếp sợ ngây cả người, động tác của Đoàn Duẫn Phi trong chớp mắt vẫn liền mạch lưu loát, nhanh kinh người.
“Chưa chi đã nổ súng, thật nóng nảy quá!" Hắn chậc chậc lắc lắc cái đầu, liếc nhìn Jenny đang sợ hãi, thương tiếc nói: “Em khiến tiểu bảo bối của tôi sợ tới mức……"
Cô giận dữ giật tay ra, lấy thanh âm có thể làm người đông thành băng hừ lạnh: “Bảo ả cút, sau đó anh phải đi theo tôi."
Hắn thở dài một hơi, nói với Jenny: “Em đi nhanh đi! Jenny, bây giờ anh đang có chút phiền toái."
Jenny không nghĩ là cô gái nhỏ này lại hung hãn đến thế, trợn to mắt, sợ tới mức chạy thục mạng.
Họng súng của Băng Thất Hàn ngược lại nhắm ngay Đoàn Duẫn Phi, một bộ dáng đắc ý như nắm được kết cục trong tay: “Đêm nay, anh không đi cùng tôi cũng không được."
“Thì ra em quá nhớ tôi, vội vã muốn tôi theo em……" Hắn cười, mồm mép lém lỉnh nói.
“Câm miệng, tôi đang muốn tính sổ với anh đây, anh bất kính với tôi, tôi muốn đòi hết nợ trong hôm nay." Cô âm trầm nói.
“Thì ra em còn canh cánh chuyện hôm đó tôi hôn em?" Hắn ra vẻ kinh ngạc.
“Không ai dám làm vậy với tôi mà có thể sống tiêu dao cả." Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Thật sao? Chưa từng có ai hôn em sao?" Hắn mở to mắt, khó tin.
Đôi mày lá liễu của cô nhướn lên, cực kì chán ghét bộ mặt lưu manh của hắn.
“Được rồi! Thế thì tôi xin lỗi em vậy, cùng lắm thì đền cho em một cái hôn nữa……" Hắn nói xong chu miệng ghé sát vào cô.
“Muốn chết……" Cô cực kì tức giận, lên đạn, chĩa súng vào giữa trán hắn, mặt cười đầy băng lạnh.
“Em sẽ không dám nổ súng, giết tôi, em không thể tìm Bắc Đẩu Thất Tinh." Hắn không úy kỵ đứng thẳng, mỉm cười đắc ý.
Cô trong lòng hơi run sợ, hắn nói đúng, hiện tại xúc động giết hắn, cô không thể tìm ra Bắc Đẩu Thất Tinh, càng không thể đứng trước cha cô.
“Bây giờ tôi không giết anh, tuy nhiên mạng của anh đã nằm trong tay tôi, vĩnh viễn trốn không thoát." Cô cười lạnh, ra hiệu cho Võ Điền Lôi Thái.
Võ Điền Lôi Thái tiến lên giữ lấy tay Đoàn Duẫn Phi, chĩa súng trong tay vào ngực hắn, lạnh lùng nói: “Đi."
Đoàn Duẫn Phi bất đắc dĩ cầm lấy áo sơmi trên ghế, bị bắt đi ra cổng.
Lúc này, chủ nhà vội vàng chạy tới, thấy hắn bị người bắt đi, kinh hãi nói: “Anh Đoàn, đây…… Đây là sao?"
“Đừng lo, Brown tiên sinh, Băng Thất tiểu thư chỉ muốn mời tôi tới nhà cô ấy làm khách thôi." Hắn cười nói với chủ nhà.
“Thật…… Thật sao?" Nhìn vào tình huống, cũng không giống mời khách cho lắm!
“Thật! Anh yên tâm, tôi không sao." Hắn vừa đi vừa mặc áo sơmi, cứ như thế bị áp giải tới chiếc Porsche của Băng Thất Hàn đang đỗ ở cổng chính.
“Ồ! Xe đến thật đúng giờ, giống chủ của nó như đúc, có vẻ em rất thích xe Porsche……" Hắn vừa thấy xe liền khen ngợi liên thanh, tay sờ vào vỏ xe màu bạc.
Băng Thất Hàn cực kì khó chịu với động tác của hắn, bước lên phía trước, xoá sạch vết đụng chạm của hắn trên chiếc xe yêu quý của cô. “Đừng sờ loạn vào xe của tôi, lên xe!"
“Hả? Ngay cả xe cũng không cho người khác chạm vào? Em như vậy là không được!" Hắn nhăn mặt, sao lại có loại con gái lạnh như băng thế này? Cô thật sự cần được dạy dỗ cho tốt.
Băng Thất Hàn không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của hắn, dùng tay đẩy mạnh hắn vào ghế sau, nhưng người hắn lại trong nháy mắt chớp lên, xoay người thoát ra từ mui sau xe, thân hình nhanh như điện chớp.
“A! Võ Điền, ngăn hắn lại……" Băng Thất Hàn la hoảng.
Võ Điền Lôi Thái nhanh chóng nhào lên bắt hắn, nhưng đã muộn một bước, Đoàn Duẫn Phi đã kịp chạy tới chiếc Ferrari đỏ của mình, lên xe khởi động, hơn nữa thò tay ra ngoài cửa sổ khiêu khích, ngoắc ngoắc muốn đấu tay đôi với Băng Thất Hàn.
Đuổi kịp tôi, tôi mới đi cùng cô. Ý của hắn đã quá rõ ràng.
Băng Thất Hàn giận dữ, lên xe đuổi theo, hai chiếc xe một trước một sau gầm rú lao ra khỏi khu biệt thự, tiếng động cơ làm cho mọi người đều khiếp sợ.
“Tiểu thư! Quay lại, nguy hiểm lắm……" Võ Điền Lôi Thái hét lớn, đuổi theo ra cổng, nhưng Porsche của Băng Thất Hàn đã sớm biến mất cùng Ferrari của Đoàn Duẫn Phi ở chỗ rẽ, chỉ để lại khói bụi phía sau.
==========
Hai chiếc xe thể thao phóng nhanh trong đêm tối, một chiếc đỏ như lửa, một chiếc trắng màu bạc, hoàn toàn không để ý những xe khác trên đường, ngang nhiên biến ngã tư đường thành đường đua xe.
Có điều, ở ngã tư bình thường việc điều khiển xe có độ khó rất cao, chẳng những phải tránh xe khác, mà còn phải xử lí các tình huống bất ngờ sao cho phù hợp.
Nhưng Đoàn Duẫn Phi không lo lắng chút nào, chiếc Ferrari đỏ mà hắn đang điều khiển này giống hệt chiếc hắn dùng để đua, động cơ bên trong đều được nâng cấp, tính năng rất tốt, mã lực mười phần. Hơn nữa, hắn có thói quen mặc sức phóng trên đường vào ban đêm, bởi vậy vào thời khắc này hắn đang cực kì hưởng thụ lạc thú bị truy đuổi.
Băng Thất Hàn cũng phóng bình thường, những năm gần đây cô vẫn được huấn luyện các kĩ thuật lái xe, học để vừa truy đuổi tốc độ cao vừa giữ an toàn cho bản thân, cho nên dù Đoàn Duẫn Phi có dùng mọi cách bứt lên, cô vẫn có thể bám chặt lấy đuôi xe hắn.
Tốt lắm, hết sức theo kịp, trò chơi đang bắt đầu!
Đoàn Duẫn Phi nhìn gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch.
Hắn càng lúc càng hứng thú với Băng Thất Hàn, vị Băng Thất Hàn này lãnh diễm tàn khốc, lại có vẻ như không thích đàn ông, điều này càng khơi dậy tính hiếu kì của hắn, rốt cuộc là loại người nào giáo dục cô thành bức tượng bằng băng vậy? Phụ nữ vốn nên quyến rũ, ôn nhu, nên giống như ngọn lửa đốt sạch đàn ông không lưu lại manh giáp. Chắc cô chưa bao giờ biết mình cũng là người bình thường, khi cười đôi mắt hoàn toàn không có độ ấm, ngay cả khi nhìn người khác ánh mắt cũng mang sương lạnh. Mỗi khi cô đối mặt với hắn bằng bộ mặt lạnh như băng, lòng hắn lại có nỗi xúc động muốn nhiệt độ cơ thể chính mình hòa tan mặt nạ võ trang khắc từ băng của cô.
Đúng vậy, hắn phải dạy cho cô biết thế nào là nhiệt tình.
Lượn một cái, hắn nhanh chóng vượt lên xe phía trước, lẩn theo kẽ hở giữa các xe đang chạy để tiến lên, sau đó thoáng giảm tốc chờ cô đuổi theo.
Băng Thất Hàn quả nhiên y như học vẹt, không dám thả lỏng chút nào gấp gáp đuổi theo, Đoàn Duẫn Phi cứ nhanh một lúc, lại cố ý giảm tốc một lúc, dẫn cô vào đường hẻo lánh.
Không lâu sau, đi tới một sườn dốc, khoảng cách giữa hai xe đã cực kì gần, hắn đột nhiên phanh một cách gọn lẹ, quay xe 360 độ chạy sang đường xe ngược chiều, Băng Thất Hàn kinh hãi, vội vàng quay xe theo hắn, bánh xe vẽ trên mặt đất một đường ngoằn ngoèo, tiếng phanh xe vang giữa đêm khuya.
Đoàn Duẫn Phi cười cười, tiếp tục phi nhanh về phía trước, Băng Thất Hàn nhấn mạnh chân ga, cố gắng đuổi sát.
Cô buồn bực phát hiện, từ đầu Đoàn Duẫn Phi đã muốn đùa cô, cô sớm nhìn ra kĩ xảo lái xe của hắn cao hơn mình nhiều, sở dĩ có thể đuổi kịp hắn, tất cả là do hắn cố ý nhường.
Đáng giận! Cô cắn môi dưới, cá tính không chịu thua hoàn toàn bị khơi dậy.
Cô không tin là không bắt được hắn!
Đổi tốc độ lần nữa, thêm mã lực, cô quyết định mạnh tay đọ sức một lần, nhấn ga tăng tốc khiến xe phóng nhanh về phía trước, vượt qua Ferrari của Đoàn Duẫn Phi, hai chiếc xe chạy song song trên đường.
Đoàn Duẫn Phi quay đầu nhìn cô, ý đùa bỡn nổi lên, cũng dùng tốc độ cao để cạnh tranh với cô.
Cứ không ai nhường ai vài km nữa, đột nhiên, một chiếc container lớn chạy đến theo hướng ngược lại, Băng Thất Hàn chiếm dụng đường ngược chiều nên hơi kinh hãi, sốt ruột muốn lái về làn đường đúng, nhưng Đoàn Duẫn Phi không chịu để cô lái về.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn hắn, tức đến nỗi mặt trắng bệch.
Chiếc container to nhấn còi mạnh, mắt thấy sắp đâm nhau, Đoàn Duẫn Phi không cản cô nữa, hơi phanh chậm lại một chút, tạo ra một khe hở, cô thừa cơ chuyển làn đường, tránh được tình trạng nguy ngập, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bánh xe phía sau bên phải của Porsche không hề báo trước nổ một tiếng, lốp xe rời ra. Xe đang chạy với tốc độ cao lập tức nghiêng ngả, ma sát với mặt đường tạo thành một vệt tia lửa, xe lắc lư dữ dội, tay lái hoàn toàn không khống chế được……
“A……" Cô kinh hoảng muốn ổn định xe, nhưng túi khí an toàn ngăn tầm mắt cô, cô căn bản không nhìn được phía trước.
Xe của Đoàn Duẫn Phi chạy ngay phía sau, xe cô xảy ra sự cố, khiến Ferrari sắp đụng thẳng vào xe cô đến nơi.
“Shit!" Hắn kinh hãi hô nhỏ, việc không ngừng gạt cần số, phanh xe, chuyển hướng, mạo hiểm muôn phần mới tránh được Porsche của cô, thoát trong gang tấc.
Nhưng Băng Thất Hàn không may mắn như vậy, cô nghĩ cách phanh xe lại, nhưng vì xe hỏng nên bị lật, Porsche liền chổng ba bánh lên trời trượt trên thảm cỏ bên đường, tới hơn mười mét mới dừng lại.
Đoàn Duẫn Phi ngừng Ferrari, lao nhanh xuống xe, tiến lên xem kỹ tình trạng của cô.
“Băng Thất Hàn!" Hắn ngồi xổm xuống kêu, thử lôi cô ra từ phía mui xe trần, nhưng thân thể cô bị kẹt giữa ghế ngồi và túi khí an toàn, không thể động đậy.
“A……" Cô đau quá thở phì phò.
“Đợi chút, đừng nhúc nhích." Hắn lập tức đá một cú vào thân xe, cú đá quá mạnh khiến xe lật trở về, sau đó, hắn vặn bung cửa xe đã biến dạng, rút một lưỡi dao sắc bén từ trong giày ra, cắt thủng túi khí, cắt đứt dây an toàn, thuận lợi bế Băng Thất Hàn lên.
“Thả…… Buông ra……" Băng Thất Hàn lấy chút hơi sức còn lại để né hắn, lung lay sắp ngã nhưng vẫn cố cách xa sự ôm ấp của hắn.
Hắn nhướn mày, cười lạnh nhìn thân hình nghiêng ngả của cô.
Cô căn bản đứng cũng không nổi, hơn nữa chân có vẻ bị trật, trán vẫn đang chảy máu, suy yếu vậy mà vẫn kiêu ngạo tử thủ, buồn cười.
“Này, em bị thương không nhẹ, cần đến bệnh viện kiểm tra……" Hắn tốt bụng khuyên.
“Không cần anh quản……" Cô âm lãnh quay đầu, nhưng quay người lại làm cho đầu càng thêm choáng váng, thân thể lập tức mất hết sức, ngã quỵ xuống phía trước.
Hắn không tiến lên đỡ cô, mà ung dung thong thả, thờ ơ lạnh nhạt.
Cô liền ngã lăn ra đất, đau đến kêu rên, nhưng có chết cũng không cầu xin hắn.
“Chậc chậc chậc, chắc đau lắm……" Hắn hỏi như vui sướng khi người gặp họa.
Cô buồn bực muốn di động thân mình, nhưng vừa dịch chuyển đầu, đã cảm thấy trời đất không ngừng quay quay, ngay cả hình ảnh Đoàn Duẫn Phi cũng càng lúc càng mơ hồ……
“Tôi thấy em không ổn rồi." Hắn cười nhạo một tiếng, đi tới chỗ cô.
Trực giác bảo cô nên cách xa hắn, bất đắc dĩ cả người đều không nghe theo ý muốn, trước mắt nhanh chóng bị bao trùm bởi một mảng tối đen, thứ cuối cùng truyền vào tai cô, là tiếng cười sâu kín mang chút ngả ngớn của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống bên người cô, lại ôm cô lần nữa, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lẩm bẩm: “Em thật là! Đúng là thích cậy mạnh!"
Cô ôn thuần nằm trong lòng hắn, không như thường lệ lạnh giọng đấu khẩu, hắn không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy loại cảm giác chết tiệt này đúng là tốt……
Chỉ là, đến tột cùng là ai làm? Bánh xe của Băng Thất Hàn rõ ràng bị động tay động chân, mới có thể nổ khi chạy xe tốc độ cao, đây cũng không đơn thuần là việc ngoài ý muốn.
Quay đầu nhìn chiếc Porsche hỏng của cô, hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
“Quên đi, mặc kệ ai giở trò quỷ, tôi đều cảm tạ, bởi vì do vậy, tôi mới có thể ở riêng cùng em, chỉ hai người trong một buổi đêm tốt đẹp!" Thấp giọng cười khẽ, hắn ôm cô trở lại xe mình.
Một hồi truy đuổi chấm dứt, nhưng một đêm cuồng hoan sắp bắt đầu, đêm còn dài, nên đi đâu hưởng thụ diễm phúc từ trên trời rơi xuống này cho thật tốt đây?
Hắn mang cô lên xe, mắt sắc bén phát hiện trên cúc áo cô gắn thiết bị theo dõi, không nói hai lời liền đem bỏ đi, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười giả tạo.
Từ giờ trở đi, đừng ai mong có thể quấy rầy chúng ta.
Lên xe, nhấn mạnh chân ga, lửa đỏ Ferrari chở tiếng cười của Đoàn Duẫn Phi phóng về phía trước.
Tác giả :
Bồng Vũ