Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 82: Huyết chiến!
“Thì ra đây chính là cái thứ gọi là hình thái chiến đấu của Thiên Ma, thật là………..thú vị!!" Tử Phong nở một nụ cười có chút điên khùng, khẽ cử động một chút mấy cánh tay…….mới mọc ra, cảm giác thật kì lạ, hắn không biết phải diễn tả ra sao nữa, đương nhiên là không giống với bình thường với chỉ hai cánh tay rồi, nhưng hắn không quan tâm lắm, hắn chỉ biết rằng, những cánh tay này đều hoạt động hoàn hảo theo mệnh lệnh của hắn, thế là đủ.
“Vút!"
Y Mộng Lăng cùng Trần Đông lúc này đã trở lại, Y Mộng Lăng thì không vấn đề gì lắm ngoại trừ quần áo có chút xộc xệch, nhưng Trần Đông thì một miệng máu me bê bết, loáng thoáng có thể thấy hắn đã mất mấy chiếc răng.
“Ngươi là cái thứ quái quỷ gì thế hả?" Y Mộng Lăng có chút kinh hãi quát hỏi.
Trần Đông không nói gì nhưng nét dè chừng trong mắt hắn thì lại không giấu đi đâu được.
“Khậc khậc khậc…." Tử Phong cười đứt quãng mà không trả lời, con người luôn như vậy, đứng trước những thứ xa lạ mà không có đáp án thường trở nên sợ hãi, tâm linh của một con người thật là yếu ớt mà. Không biết có phải là do sau khi tiến hóa, Tử Phong không còn là con người, hay là do suy nghĩ của hắn khác với những nhân loại thông thường khác, nhưng những suy nghĩ của hắn lúc này lại có cảm giác giống như hắn đang đánhg iá con người nói chung thông qua một góc nhìn khác. Không ai biết câu trả lời cho điều đó, Tử Phong cũng vậy, nhưng hắn bây giờ chỉ quan tâm tới một thứ, đó là phát tiết lực lượng đang tuôn trào trong cơ thể hắn.
Rống lên một tiếng như dã thú, thân hình Tử Phong chớp động, Thuấn bộ được triển khai, cả người hắn giống như lưu tinh lao thẳng tới Trần Đông. Hai tay nắm lấy Truy Hồn Huyết Kiếm, hắn dùng hết sức vung mạnh lưỡi kiếm nặng hơn hai vạn cân về phía trước. Trần Đông tuy bị thương, nhưng nó cũng chẳng phải là thương thế quá nặng, tốc độ của Tử Phong không thay đổi gì so với lúc trước, hắn có thể dễ dàng bắt được chuyển động của Tử Phong.
Chỉ thấy Trần Đông vung cây lang nha bổng trên tay đỡ lấy Truy Hồn Huyết Kiếm, dường như chỉ đợi có như vậy, Tử Phong trong nháy mắt xoay kiếm, thay vì để mặt kiếm va chạm với thanh lang nha bổng, hắn để lưỡi kiếm trực tiếp chém trúng.
“Keng!!"
Một tiếng kim loại đanh thép vang lên, Truy Hồn Huyết Kiếm dưới lực lượng kinh khủng của Tử Phong trong hình dạng Thiên Ma không gặp mấy khó khăn, trực tiếp chẻ đôi cây lang nha bổng trên tay Trần Đông, biến nó thành hai mảnh phế liệu không hơn không kém.
Con ngươi của Trần Đông không khỏi co rút lại, thanh lang nha bổng hắn dùng nào có phải là phàm vật, nó là một thanh Địa giai trung phẩm Huyền khí hàng thật giá thật, được thành chủ đại nhân ban thưởng năm xưa, đã cùng hắn trải qua biết bao nhiêu là trận chiến, gần như không bao giờ gặp trở ngại trước bất kì vũ khí nào của kẻ địch, nay không ngờ nó lại giống như là khúc củi mục dưới thanh cự kiếm huyết sắc kia chứ không phải là Huyền khí cao giai nữa, bảo sao hắn lại ngạc nhiên.
Không có thời giờ để cho Trần Đông kinh ngạc, Tử Phong lúc này nào chỉ có mỗi hai cánh tay, ngay sau khi chém cây lang nha bổng thành hai đoạn, lập tức sau đó là bốn nắm tay xuất hiện trước mặt hắn. Không kịp phản ứng, Trần Đông chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn nắm đấm càng ngày càng to đang tiến sát mặt mình. Những tưởng Trần Đông sẽ tiếp tục ăn thêm vài đấm nữa, tiếng của Y Mộng Lăng liền vang lên.
“Đừng hòng!!"
Bỗng có hai vật thể xoay tròn giống như chiếc đĩa đang ánh lên tia sáng màu bạc lao tới, đập mạnh vào hai cánh tay của Tử Phong khiến nó đi chệch hướng, đồng thời cùng một lúc, Y Mộng Lăng xuất hiện ở ngay bên cạnh Trần Đông, hai tay là hai chiếc thiết phiến, hoàn hảo chặn đứng thế công của Tử Phong.
Lỡ mất thời cơ tấn công, hay nói đúng hơn là Y Mộng Lăng can thiệp quá mức xảo diệu, Tử Phong buộc phải lui về sau, bởi vì lúc này hắn đang không hề có năng lực phòng thủ, mặc dù cơ thể cũng được bao phủ bởi giáp cốt, nhưng hắn không biết lớp giáp cốt này có lực phòng thủ ra sao, tốt nhất là không nên đánh bạc.
Nhảy ngược về sau, Tử Phong vững vàng đáp xuống đất, hắn liếc nhìn Truy Hồn Huyết Kiếm trên tay, không thể phủ nhận rằng uy lực của thanh Huyền khí này vô cùng lớn, nhưng mà hắn cứ cảm thấy………..không được ổn cho lắm. Vung vẩy thanh cự kiếm này khiến hắn rất khó để điều khiển bốn cánh tay mới có được một cách thuận lợi, đòn tấn công liên hoàn vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất suy đoán của hắn. Mặc dủ những hành động vừa rồi của hắn trông có vẻ vô cùng trơn tru mượt mà, nhưng trên thực tế, nếu không phải vì mất một phần lực lượng để điều khiển Truy Hồn Huyết Kiếm, hắn đã có thể ra quyền nhanh hơn nữa rồi. Thế giới này là một thế giới phi khoa học đối với một người tới từ Địa Cầu như hắn, nhưng một số quy tắc vật lí bình thường thì vẫn hoạt động, quán tính chính là thứ đã khiến hành động của hắn bị kìm hãm đáng kể, phải biết hai vạn cân không phải là dễ điều khiển a.
Tử Phong hắn không quá thông minh, nhưng có một thứ mà hắn rất giỏi, đó là thích nghi và ứng biến. Ném Truy Hồn Huyết Kiếm vào trong không gian giới chỉ, Tử Phong nắm chặt sáu bàn tay lại, cảm giác lực lượng cuồn cuộn đang cháy lên trong mỗi cánh tay, hắn tung người lao tới Y Mộng Lăng lúc này đang đứng bên cạnh Trần Đông.
Nói thì chậm mà trên thực tế chỉ mới có vài giây trôi qua, Y Mộng Lăng vừa thành công đánh lui Tử Phong, còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo, đã thấy Tử Phong cất thanh cự kiếm huyết sắc đi, lao như tên bắn về phía mình, sau đó là ngập trời quyền ảnh đánh tới.
“Keng!! Keng!! Keng!!"
Nắm đấm của Tử Phong va chạm với thiết phiến Y Mộng Lăng phát ra những tiếng leng keng như kim loại đập vào nhau. Hãy thử tưởng tượng một người đấu với sáu người là như thế nào, tình cảnh của Y Mộng Lăng lúc này chính là như thế, hắn chỉ là con người, dù có là cường giả Vương cấp thì chung quy cũng chỉ có thể có hai cánh tay, tốc độ hắn có nhanh hơn Tử Phong thì cũng khó có thể đỡ được với sáu nắm đấm đang tạo thành một cơn mưa quyền đầu trút xuống đầu hắn được.
Y Mộng Lăng lấy hết sức bình sinh vung lên thiết phiến đỡ lấy từng cú đấm của Tử Phong, vừa đủ để có thể phòng thủ, nhưng phản công thì không thế nào, cảm giác bị đè ép khiến trong lồng ngực hắn nghẹn một bầu tức khí. Tử Phong thì ngược lại, hắn chưa bao giờ cảm thấy thống khoái như lúc này, trước nay hắn không thích lắm việc sử dụng sức mạnh cơ bắp một cách thuần túy như thế này, nhưng không thể phủ nhận rằng, đây mới là cách chiến đấu chân chính của Thiên Ma nhất tộc, hắn đã từng là con người, nhưng đó chỉ là quá khứ, giờ hắn là một Thiên Ma, hắn cần phải thích nghi.
Từ lúc Tử Phong lui lại, sau đó lao tới tấn công, tới lúc hắn đè ép Y Mộng Lăng không thể hoàn thủ, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai giây, đủ biết chiến đấu ở cấp bậc Vương cấp võ giả kinh khủng ra sao. Trần Đông sau mấy giây ngỡ ngàng, lúc này đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Tử Phong không ngờ lại từ bỏ không sử dụng thanh cự kiếm lợi hại của mình, hắn không khỏi hưng phấn.
Cây lang nha bổng tuy bị chém làm hai nửa, nhưng không thể phủ nhận nguyên liệu tạo ra nó vẫn là nguyên liệu đỉnh cấp, độ cứng rắn là vô cùng cao, Trần Đông hai tay cầm hai phần của cây lang nha bổng, dùng chúng như là hai cây côn, đánh về phía Tử Phong hòng giải vây cho Y Mộng Lăng.
“Chính là lúc này!!"
Tử Phong lúc này chợt ngừng việc tấn công Y Mộng Lăng lại, sau đó không hề báo trước mà chuyển mục tiêu qua Trần Đông. Đang trong đà tiến công, Trần Đông không thể ngờ được Tử Phong lại có thể hành động như vậy, trước khi hắn kịp phản ứng lại……..
Tử Phong tay trái tung ra một quyền, theo sau đó là hai cánh tay còn lại phía bên trái cũng tung quyền, ba nắm đấm của hắn trước sự kinh ngạc của Trần Đông, trực tiếp nện lên ngực hắn.
“Binh!!"
Ngực Trần Đông lõm vào, cả người hắn hóa thành một hắc ảnh bay về đằng sau như một mũi tên, trực tiếp đâm xuyên qua mấy bức tường, phá hủy mọi thứ trên đường bay của mình. Song trọng Đột phá cực hạn cùng Thiên Ma Hóa Thân tăng lực lượng của Tử Phong lên tới mức còn vượt lên trên cả Y Mộng Lăng, mỗi cánh tay của hắn đều có thể tạo ra lực lượng tương đương với chỉ số đó, ba cánh tay cùng xuất chiêu một lúc, làm sao Trần Đông có thể chịu được cơ chứ.
Trần Đông chưa chết, Tử Phong có thể khẳng định như vậy, bởi vì hắn chưa nhận được kinh nghiệm cùng điểm tích lũy, nhưng đó không phải là thứ hắn quan tâm lúc này, ít nhất hắn đã loại khỏi vòng chiến một người, Song trọng Đột phá cực hạn sắp hết hiệu lực, đến lúc đó hắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, chỉ số của hắn có cao gấp mười lần hiện tại thì cũng vô dụng, hắn cần phải hành động nhanh chóng.
Y Mộng Lăng đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, miệng thét lên: “Đi chết đi con quái vật khốn kiếp!!", thiết phiến trong tay nhanh như chớp chém xuống cổ hắn. Thiết phiến va chạm với lớp giáp cốt trên cổ Tử Phong đến tóe lửa, sau đó liền bị bật trở lại, cổ tay Y Mộng Lăng tê rần giống như vừa chém vào một thứ cứng rắn. Tử Phong không phải là muốn thử nghiệm lớp giáp cốt, mà là hắn không kịp phản ứng, rất may là lớp giáp cốt này quá mức nghịch thiên, đã cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Kể cả mất đầu Tử Phong cũng chưa chắc đã chết, bởi hiệu ứng của Tái sinh siêu tốc vẫn còn đó, trừ khi cả tim lẫn đầu đều bị phá hủy thì hắn mới tử vong, nhưng như vậy đâu có nghĩa là hắn sẽ cảm thấy ổn với việc bị chém đầu cơ chứ.
Ổn định thân hình, nghênh đón Y Mộng Lăng là một cơn mưa quyền đầu như vũ bão, khiến hắn không còn cách nào khác phải tập trung tinh thần đỡ đòn, mỗi cú đấm đều mang theo lực lượng mạnh mẽ khiến cánh tay của hắn như muốn nứt cả xương ra. Hét lên một tiếng hất ngược Tử Phong lại, Y Mộng Lăng nhảy ra sau ra tăng khoảng cách, linh lực trên người liền tuôn ra, thiết phiến trên tay hắn sáng rực lên, tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc chói mắt.
“Hàn Băng Tinh Phiến!!"
Y Mộng Lăng vung tay lên, hai chiếc thiết phiến phát sáng phóng thẳng tới Tử Phong với một tốc độ không tưởng, để lại một đường sáng bạc kéo dài ở đằng sau. Dùng hai tay bắt lấy hai chiếc thiết phiến, tưởng chừng với lớp giáp cốt vô kiên bất tồi của mình, Tử Phong sẽ không khó khăn bắt được chúng.
“Rắc!"
Ngay khi chạm vào hai chiếc thiết phiến, Tử Phong chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu xương xâm nhập vào hai bàn tay hắn, trong nháy mắt đông cứng bàn tay của hắn lại, lực đạo mạnh mẽ của hai chiếc thiết phiến ngay lập tức phá vỡ hai bàn tay đã bị đông cứng của hắn một cách dễ dàng. Không dừng lại ở đó, hai chiếc thiết phiến tiếp tục phóng tới, trực tiếp chặt đứt hai cánh tay của hắn tới tận gốc, nhưng không hề có máu tươi phun ra, bởi miệng vết thương đã trực tiếp đông cứng lại ngay lập tức rồi.
Lảo đảo lui về sau, Tử Phong không ngờ chiêu thức này của Y Mộng Lăng lại lợi hại đến thế, đây là vũ kĩ, hay là bí pháp? Hắn trước nay chiến đấu đều chớp nhoáng khiến đối phương khó có cơ hội sử dụng vũ kĩ, bản thân hắn không sử dụng vũ kĩ chiến đấu nên không có cảm nhận được uy lực của chúng, tạo thành một tâm lí khinh địch, nghĩ rằng vũ kĩ chỉ là mấy thứ múa may hoa mỹ, và sự khinh địch đó đã phải trả giá bằng hai cánh tay của hắn.
Rất may, hai cánh tay bị chặt đứt đó chỉ là hai cánh tay được mọc thêm ra của hắn, không quá mức nghiêm trọng, vấn đề là Song trọng Đột phá cực hạn của hắn sắp kết thúc, không ổn rồi!
Hai chiếc thiết phiến sau khi chém đứt hai cánh tay của Tử Phong, bay lên trời, vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt rồi quay trở lại tay Y Mộng Lăng, ngay lập tức linh lực hắn lại tuôn ra, có vẻ như hắn lại định sử dụng chiêu đó thêm lần nữa.
“Đừng tưởng chỉ mình ngươi có vũ kĩ, Hư Thiểm!!"
Tử Phong lấy ra mấy viên Hồi Nguyên Đan cuối cùng, ném hết vào trong miệng nuốt xuống, bốn cánh tay chỉ về hướng Y Mộng Lăng, bàn tay nắm lại, ngón trỏ giơ lên. Linh lực bộc phát từ mấy viên Hồi Nguyên đan ngay lập tức được Tử Phong lấy hết, biến thành linh lực để hắn phát động Hư Thiểm.
Bốn cánh tay, bốn lần Hư Thiểm cùng một lúc, mỗi chiêu ẩn chứa lượng linh lực bằng với hơn một nửa số linh lực mà Tử Phong có được, trong nháy mắt tạo thành bốn tia sáng màu đen bắn về phía Y Mộng Lăng.
Y Mộng Lăng cũng đã thi triển xong, Hàn Băng Tinh Phiến lại được tung ra, hai chiếc thiết phiến mang theo nhưng tia hàn khí lạnh thấu xương trực tiếp đón đỡ bốn tia Hư Thiểm được bắn tới.
Thời gian giống như chợt dừng lại khi chiêu thức của hai người va chạm vào nhau, rồi sau đó………….
“Chíu!!"
Tử Phong lúc này đã chứng minh, có được đan dược khôi phục linh lực trong lúc chiến đấu là một lợi thế. Hai tia Hư Thiểm bị chặn lại bởi hai chiếc thiết phiến, nhưng hai tia còn lại không có gì ngăn cản, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Y Mộng Lăng. Hai tia Hư Thiểm trực tiếp bỏ qua lớp hộ thể cương khí trên người Y Mộng Lăng, đục thủng hai cái lỗ to bằng miệng chén trên ngực hắn, nhưng không xuyên qua tim, cả người hắn chầm chậm ngã xuống đất.
Tử Phong cảm thấy choáng váng đầu óc, đó là triệu chứng đầu tiên cho thấy linh lực của hắn đã gần cạn kiệt, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, Tử Phong rống lên một tiếng, thân hình hắn chớp động nhảy lên không trung, sau đó lao xuống chỗ Y Mộng Lăng vừa ngã xuống, hai cánh tay bên phải căng cứng, hai bàn tay nắm chặt lại, hắn muốn tung ra đương quyền mạnh mẽ nhất để kết liễu Y Mộng Lăng.
Một bóng người không biết từ đâu ra chợt lao tới, lấy thân mình che chắn cho Y Mộng Lăng nằm dưới đất.
“Hắn tới đây từ lúc nào vậy??!!" Hai mắt Tử Phong mở to, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt.
Trần Đông đứng quay lưng về phía Tử Phong, lồng ngực của hắn lõm vào một hố sâu, thất khiếu hắn chảy máu giàn giụa khiến cả khuôn mặt hắn bê bết trông vô cùng thảm hại, lúc này hắn đang nhìn Y Mộng Lăng, miệng mỉm cười: “Bao năm qua ngươi đã cứu ta nhiều lần, bây giờ hãy để ta cứu ngươi đi!!"
Sắc mặt Y Mộng Lăng chợt biến sắc, trên trán nổi lên gân xanh mà thét lên: “Khôngggggggggggggggg!!!!"
Hai nắm đấm của Tử Phong phân biệt tiếp xúc với đầu cùng lưng của Trần Đông cùng một lúc………
“Bụp!"
Giống như có thứ gì đó vừa mới nổ tung, một tiếng nổ trầm đục vang lên, trong mắt Y Mộng Lăng không còn nhìn thấy gì khác ngoài một màu đỏ tươi tới chói mắt, sau đó là một thứ chất lỏng mang theo một cỗ mùi tanh tưởi ập xuống người hắn.
“Vút!"
Y Mộng Lăng cùng Trần Đông lúc này đã trở lại, Y Mộng Lăng thì không vấn đề gì lắm ngoại trừ quần áo có chút xộc xệch, nhưng Trần Đông thì một miệng máu me bê bết, loáng thoáng có thể thấy hắn đã mất mấy chiếc răng.
“Ngươi là cái thứ quái quỷ gì thế hả?" Y Mộng Lăng có chút kinh hãi quát hỏi.
Trần Đông không nói gì nhưng nét dè chừng trong mắt hắn thì lại không giấu đi đâu được.
“Khậc khậc khậc…." Tử Phong cười đứt quãng mà không trả lời, con người luôn như vậy, đứng trước những thứ xa lạ mà không có đáp án thường trở nên sợ hãi, tâm linh của một con người thật là yếu ớt mà. Không biết có phải là do sau khi tiến hóa, Tử Phong không còn là con người, hay là do suy nghĩ của hắn khác với những nhân loại thông thường khác, nhưng những suy nghĩ của hắn lúc này lại có cảm giác giống như hắn đang đánhg iá con người nói chung thông qua một góc nhìn khác. Không ai biết câu trả lời cho điều đó, Tử Phong cũng vậy, nhưng hắn bây giờ chỉ quan tâm tới một thứ, đó là phát tiết lực lượng đang tuôn trào trong cơ thể hắn.
Rống lên một tiếng như dã thú, thân hình Tử Phong chớp động, Thuấn bộ được triển khai, cả người hắn giống như lưu tinh lao thẳng tới Trần Đông. Hai tay nắm lấy Truy Hồn Huyết Kiếm, hắn dùng hết sức vung mạnh lưỡi kiếm nặng hơn hai vạn cân về phía trước. Trần Đông tuy bị thương, nhưng nó cũng chẳng phải là thương thế quá nặng, tốc độ của Tử Phong không thay đổi gì so với lúc trước, hắn có thể dễ dàng bắt được chuyển động của Tử Phong.
Chỉ thấy Trần Đông vung cây lang nha bổng trên tay đỡ lấy Truy Hồn Huyết Kiếm, dường như chỉ đợi có như vậy, Tử Phong trong nháy mắt xoay kiếm, thay vì để mặt kiếm va chạm với thanh lang nha bổng, hắn để lưỡi kiếm trực tiếp chém trúng.
“Keng!!"
Một tiếng kim loại đanh thép vang lên, Truy Hồn Huyết Kiếm dưới lực lượng kinh khủng của Tử Phong trong hình dạng Thiên Ma không gặp mấy khó khăn, trực tiếp chẻ đôi cây lang nha bổng trên tay Trần Đông, biến nó thành hai mảnh phế liệu không hơn không kém.
Con ngươi của Trần Đông không khỏi co rút lại, thanh lang nha bổng hắn dùng nào có phải là phàm vật, nó là một thanh Địa giai trung phẩm Huyền khí hàng thật giá thật, được thành chủ đại nhân ban thưởng năm xưa, đã cùng hắn trải qua biết bao nhiêu là trận chiến, gần như không bao giờ gặp trở ngại trước bất kì vũ khí nào của kẻ địch, nay không ngờ nó lại giống như là khúc củi mục dưới thanh cự kiếm huyết sắc kia chứ không phải là Huyền khí cao giai nữa, bảo sao hắn lại ngạc nhiên.
Không có thời giờ để cho Trần Đông kinh ngạc, Tử Phong lúc này nào chỉ có mỗi hai cánh tay, ngay sau khi chém cây lang nha bổng thành hai đoạn, lập tức sau đó là bốn nắm tay xuất hiện trước mặt hắn. Không kịp phản ứng, Trần Đông chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn nắm đấm càng ngày càng to đang tiến sát mặt mình. Những tưởng Trần Đông sẽ tiếp tục ăn thêm vài đấm nữa, tiếng của Y Mộng Lăng liền vang lên.
“Đừng hòng!!"
Bỗng có hai vật thể xoay tròn giống như chiếc đĩa đang ánh lên tia sáng màu bạc lao tới, đập mạnh vào hai cánh tay của Tử Phong khiến nó đi chệch hướng, đồng thời cùng một lúc, Y Mộng Lăng xuất hiện ở ngay bên cạnh Trần Đông, hai tay là hai chiếc thiết phiến, hoàn hảo chặn đứng thế công của Tử Phong.
Lỡ mất thời cơ tấn công, hay nói đúng hơn là Y Mộng Lăng can thiệp quá mức xảo diệu, Tử Phong buộc phải lui về sau, bởi vì lúc này hắn đang không hề có năng lực phòng thủ, mặc dù cơ thể cũng được bao phủ bởi giáp cốt, nhưng hắn không biết lớp giáp cốt này có lực phòng thủ ra sao, tốt nhất là không nên đánh bạc.
Nhảy ngược về sau, Tử Phong vững vàng đáp xuống đất, hắn liếc nhìn Truy Hồn Huyết Kiếm trên tay, không thể phủ nhận rằng uy lực của thanh Huyền khí này vô cùng lớn, nhưng mà hắn cứ cảm thấy………..không được ổn cho lắm. Vung vẩy thanh cự kiếm này khiến hắn rất khó để điều khiển bốn cánh tay mới có được một cách thuận lợi, đòn tấn công liên hoàn vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất suy đoán của hắn. Mặc dủ những hành động vừa rồi của hắn trông có vẻ vô cùng trơn tru mượt mà, nhưng trên thực tế, nếu không phải vì mất một phần lực lượng để điều khiển Truy Hồn Huyết Kiếm, hắn đã có thể ra quyền nhanh hơn nữa rồi. Thế giới này là một thế giới phi khoa học đối với một người tới từ Địa Cầu như hắn, nhưng một số quy tắc vật lí bình thường thì vẫn hoạt động, quán tính chính là thứ đã khiến hành động của hắn bị kìm hãm đáng kể, phải biết hai vạn cân không phải là dễ điều khiển a.
Tử Phong hắn không quá thông minh, nhưng có một thứ mà hắn rất giỏi, đó là thích nghi và ứng biến. Ném Truy Hồn Huyết Kiếm vào trong không gian giới chỉ, Tử Phong nắm chặt sáu bàn tay lại, cảm giác lực lượng cuồn cuộn đang cháy lên trong mỗi cánh tay, hắn tung người lao tới Y Mộng Lăng lúc này đang đứng bên cạnh Trần Đông.
Nói thì chậm mà trên thực tế chỉ mới có vài giây trôi qua, Y Mộng Lăng vừa thành công đánh lui Tử Phong, còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo, đã thấy Tử Phong cất thanh cự kiếm huyết sắc đi, lao như tên bắn về phía mình, sau đó là ngập trời quyền ảnh đánh tới.
“Keng!! Keng!! Keng!!"
Nắm đấm của Tử Phong va chạm với thiết phiến Y Mộng Lăng phát ra những tiếng leng keng như kim loại đập vào nhau. Hãy thử tưởng tượng một người đấu với sáu người là như thế nào, tình cảnh của Y Mộng Lăng lúc này chính là như thế, hắn chỉ là con người, dù có là cường giả Vương cấp thì chung quy cũng chỉ có thể có hai cánh tay, tốc độ hắn có nhanh hơn Tử Phong thì cũng khó có thể đỡ được với sáu nắm đấm đang tạo thành một cơn mưa quyền đầu trút xuống đầu hắn được.
Y Mộng Lăng lấy hết sức bình sinh vung lên thiết phiến đỡ lấy từng cú đấm của Tử Phong, vừa đủ để có thể phòng thủ, nhưng phản công thì không thế nào, cảm giác bị đè ép khiến trong lồng ngực hắn nghẹn một bầu tức khí. Tử Phong thì ngược lại, hắn chưa bao giờ cảm thấy thống khoái như lúc này, trước nay hắn không thích lắm việc sử dụng sức mạnh cơ bắp một cách thuần túy như thế này, nhưng không thể phủ nhận rằng, đây mới là cách chiến đấu chân chính của Thiên Ma nhất tộc, hắn đã từng là con người, nhưng đó chỉ là quá khứ, giờ hắn là một Thiên Ma, hắn cần phải thích nghi.
Từ lúc Tử Phong lui lại, sau đó lao tới tấn công, tới lúc hắn đè ép Y Mộng Lăng không thể hoàn thủ, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai giây, đủ biết chiến đấu ở cấp bậc Vương cấp võ giả kinh khủng ra sao. Trần Đông sau mấy giây ngỡ ngàng, lúc này đã tỉnh táo lại, nhìn thấy Tử Phong không ngờ lại từ bỏ không sử dụng thanh cự kiếm lợi hại của mình, hắn không khỏi hưng phấn.
Cây lang nha bổng tuy bị chém làm hai nửa, nhưng không thể phủ nhận nguyên liệu tạo ra nó vẫn là nguyên liệu đỉnh cấp, độ cứng rắn là vô cùng cao, Trần Đông hai tay cầm hai phần của cây lang nha bổng, dùng chúng như là hai cây côn, đánh về phía Tử Phong hòng giải vây cho Y Mộng Lăng.
“Chính là lúc này!!"
Tử Phong lúc này chợt ngừng việc tấn công Y Mộng Lăng lại, sau đó không hề báo trước mà chuyển mục tiêu qua Trần Đông. Đang trong đà tiến công, Trần Đông không thể ngờ được Tử Phong lại có thể hành động như vậy, trước khi hắn kịp phản ứng lại……..
Tử Phong tay trái tung ra một quyền, theo sau đó là hai cánh tay còn lại phía bên trái cũng tung quyền, ba nắm đấm của hắn trước sự kinh ngạc của Trần Đông, trực tiếp nện lên ngực hắn.
“Binh!!"
Ngực Trần Đông lõm vào, cả người hắn hóa thành một hắc ảnh bay về đằng sau như một mũi tên, trực tiếp đâm xuyên qua mấy bức tường, phá hủy mọi thứ trên đường bay của mình. Song trọng Đột phá cực hạn cùng Thiên Ma Hóa Thân tăng lực lượng của Tử Phong lên tới mức còn vượt lên trên cả Y Mộng Lăng, mỗi cánh tay của hắn đều có thể tạo ra lực lượng tương đương với chỉ số đó, ba cánh tay cùng xuất chiêu một lúc, làm sao Trần Đông có thể chịu được cơ chứ.
Trần Đông chưa chết, Tử Phong có thể khẳng định như vậy, bởi vì hắn chưa nhận được kinh nghiệm cùng điểm tích lũy, nhưng đó không phải là thứ hắn quan tâm lúc này, ít nhất hắn đã loại khỏi vòng chiến một người, Song trọng Đột phá cực hạn sắp hết hiệu lực, đến lúc đó hắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, chỉ số của hắn có cao gấp mười lần hiện tại thì cũng vô dụng, hắn cần phải hành động nhanh chóng.
Y Mộng Lăng đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, miệng thét lên: “Đi chết đi con quái vật khốn kiếp!!", thiết phiến trong tay nhanh như chớp chém xuống cổ hắn. Thiết phiến va chạm với lớp giáp cốt trên cổ Tử Phong đến tóe lửa, sau đó liền bị bật trở lại, cổ tay Y Mộng Lăng tê rần giống như vừa chém vào một thứ cứng rắn. Tử Phong không phải là muốn thử nghiệm lớp giáp cốt, mà là hắn không kịp phản ứng, rất may là lớp giáp cốt này quá mức nghịch thiên, đã cứu hắn một bàn thua trông thấy.
Kể cả mất đầu Tử Phong cũng chưa chắc đã chết, bởi hiệu ứng của Tái sinh siêu tốc vẫn còn đó, trừ khi cả tim lẫn đầu đều bị phá hủy thì hắn mới tử vong, nhưng như vậy đâu có nghĩa là hắn sẽ cảm thấy ổn với việc bị chém đầu cơ chứ.
Ổn định thân hình, nghênh đón Y Mộng Lăng là một cơn mưa quyền đầu như vũ bão, khiến hắn không còn cách nào khác phải tập trung tinh thần đỡ đòn, mỗi cú đấm đều mang theo lực lượng mạnh mẽ khiến cánh tay của hắn như muốn nứt cả xương ra. Hét lên một tiếng hất ngược Tử Phong lại, Y Mộng Lăng nhảy ra sau ra tăng khoảng cách, linh lực trên người liền tuôn ra, thiết phiến trên tay hắn sáng rực lên, tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc chói mắt.
“Hàn Băng Tinh Phiến!!"
Y Mộng Lăng vung tay lên, hai chiếc thiết phiến phát sáng phóng thẳng tới Tử Phong với một tốc độ không tưởng, để lại một đường sáng bạc kéo dài ở đằng sau. Dùng hai tay bắt lấy hai chiếc thiết phiến, tưởng chừng với lớp giáp cốt vô kiên bất tồi của mình, Tử Phong sẽ không khó khăn bắt được chúng.
“Rắc!"
Ngay khi chạm vào hai chiếc thiết phiến, Tử Phong chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu xương xâm nhập vào hai bàn tay hắn, trong nháy mắt đông cứng bàn tay của hắn lại, lực đạo mạnh mẽ của hai chiếc thiết phiến ngay lập tức phá vỡ hai bàn tay đã bị đông cứng của hắn một cách dễ dàng. Không dừng lại ở đó, hai chiếc thiết phiến tiếp tục phóng tới, trực tiếp chặt đứt hai cánh tay của hắn tới tận gốc, nhưng không hề có máu tươi phun ra, bởi miệng vết thương đã trực tiếp đông cứng lại ngay lập tức rồi.
Lảo đảo lui về sau, Tử Phong không ngờ chiêu thức này của Y Mộng Lăng lại lợi hại đến thế, đây là vũ kĩ, hay là bí pháp? Hắn trước nay chiến đấu đều chớp nhoáng khiến đối phương khó có cơ hội sử dụng vũ kĩ, bản thân hắn không sử dụng vũ kĩ chiến đấu nên không có cảm nhận được uy lực của chúng, tạo thành một tâm lí khinh địch, nghĩ rằng vũ kĩ chỉ là mấy thứ múa may hoa mỹ, và sự khinh địch đó đã phải trả giá bằng hai cánh tay của hắn.
Rất may, hai cánh tay bị chặt đứt đó chỉ là hai cánh tay được mọc thêm ra của hắn, không quá mức nghiêm trọng, vấn đề là Song trọng Đột phá cực hạn của hắn sắp kết thúc, không ổn rồi!
Hai chiếc thiết phiến sau khi chém đứt hai cánh tay của Tử Phong, bay lên trời, vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt rồi quay trở lại tay Y Mộng Lăng, ngay lập tức linh lực hắn lại tuôn ra, có vẻ như hắn lại định sử dụng chiêu đó thêm lần nữa.
“Đừng tưởng chỉ mình ngươi có vũ kĩ, Hư Thiểm!!"
Tử Phong lấy ra mấy viên Hồi Nguyên Đan cuối cùng, ném hết vào trong miệng nuốt xuống, bốn cánh tay chỉ về hướng Y Mộng Lăng, bàn tay nắm lại, ngón trỏ giơ lên. Linh lực bộc phát từ mấy viên Hồi Nguyên đan ngay lập tức được Tử Phong lấy hết, biến thành linh lực để hắn phát động Hư Thiểm.
Bốn cánh tay, bốn lần Hư Thiểm cùng một lúc, mỗi chiêu ẩn chứa lượng linh lực bằng với hơn một nửa số linh lực mà Tử Phong có được, trong nháy mắt tạo thành bốn tia sáng màu đen bắn về phía Y Mộng Lăng.
Y Mộng Lăng cũng đã thi triển xong, Hàn Băng Tinh Phiến lại được tung ra, hai chiếc thiết phiến mang theo nhưng tia hàn khí lạnh thấu xương trực tiếp đón đỡ bốn tia Hư Thiểm được bắn tới.
Thời gian giống như chợt dừng lại khi chiêu thức của hai người va chạm vào nhau, rồi sau đó………….
“Chíu!!"
Tử Phong lúc này đã chứng minh, có được đan dược khôi phục linh lực trong lúc chiến đấu là một lợi thế. Hai tia Hư Thiểm bị chặn lại bởi hai chiếc thiết phiến, nhưng hai tia còn lại không có gì ngăn cản, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Y Mộng Lăng. Hai tia Hư Thiểm trực tiếp bỏ qua lớp hộ thể cương khí trên người Y Mộng Lăng, đục thủng hai cái lỗ to bằng miệng chén trên ngực hắn, nhưng không xuyên qua tim, cả người hắn chầm chậm ngã xuống đất.
Tử Phong cảm thấy choáng váng đầu óc, đó là triệu chứng đầu tiên cho thấy linh lực của hắn đã gần cạn kiệt, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, Tử Phong rống lên một tiếng, thân hình hắn chớp động nhảy lên không trung, sau đó lao xuống chỗ Y Mộng Lăng vừa ngã xuống, hai cánh tay bên phải căng cứng, hai bàn tay nắm chặt lại, hắn muốn tung ra đương quyền mạnh mẽ nhất để kết liễu Y Mộng Lăng.
Một bóng người không biết từ đâu ra chợt lao tới, lấy thân mình che chắn cho Y Mộng Lăng nằm dưới đất.
“Hắn tới đây từ lúc nào vậy??!!" Hai mắt Tử Phong mở to, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên mặt.
Trần Đông đứng quay lưng về phía Tử Phong, lồng ngực của hắn lõm vào một hố sâu, thất khiếu hắn chảy máu giàn giụa khiến cả khuôn mặt hắn bê bết trông vô cùng thảm hại, lúc này hắn đang nhìn Y Mộng Lăng, miệng mỉm cười: “Bao năm qua ngươi đã cứu ta nhiều lần, bây giờ hãy để ta cứu ngươi đi!!"
Sắc mặt Y Mộng Lăng chợt biến sắc, trên trán nổi lên gân xanh mà thét lên: “Khôngggggggggggggggg!!!!"
Hai nắm đấm của Tử Phong phân biệt tiếp xúc với đầu cùng lưng của Trần Đông cùng một lúc………
“Bụp!"
Giống như có thứ gì đó vừa mới nổ tung, một tiếng nổ trầm đục vang lên, trong mắt Y Mộng Lăng không còn nhìn thấy gì khác ngoài một màu đỏ tươi tới chói mắt, sau đó là một thứ chất lỏng mang theo một cỗ mùi tanh tưởi ập xuống người hắn.
Tác giả :
Hư Không