Cưỡng Hôn Vợ Yêu
Chương 309
45309.Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, Sở Nhiễm đi ra.
“Thật xin lỗi, các người nén đau buồn." Cô trầm giọng nói.
“Cô ta? Cô ta chết rồi?" Bắc Minh Phong kinh ngạc.
“Mất máu quá nhiều, sinh non mất máu có tỷ lệ tử rất cao. Tôi đã cố hết sức." Sở Nhiễm nói.
“Ai, đáng tiếc cho đứa bé nhà chúng ta. Có lẽ, đứa bé này không có duyên với nhà mình rồi." Đào Dung không có cảm giác gì đối với Lăng Tuyết, chẳng qua là thương tiếc cháu trai mình.
“Cô ta chết không sao, nhưng tôi vẫn còn có nhiều câu hỏi, còn có mẹ ruột của con tôi rốt cuộc là ai?" Bắc Minh Phong nắm chặt tay thành quả đấm.
“Cái thằng này, chuyện con làm con còn không biết người phụ nữ kia là ai? Chỉ có thể trách con! Ta đi xem cháu ta. Con sắp xếp hậu sự cho Lăng Tuyết đi." Đào Dung nói.
Bắc Minh Phong gọi cho Khang Dũng, để Khang Dũng mang thi thể của Lăng Tuyết đi, tìm một nghĩa trang công cộng an táng. Loại đàn bà này không thể được vào gia phả nhà họ Bắc Minh được.
Khi anh sắp xếp xong những chuyện này, lúc quay trở lại phòng bệnh thăm con trai, Bắc Minh Ý đã biết Lăng Tuyết chết.
“Chết thì thôi, nhưng cha à, mẹ ruột của con rốt cục là ai?" Cậu bé tròn mắt hỏi Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong bị hỏi chẳng biết đáp như thế nào: “Cái kia, cha cũng không biết, còn chưa kịp hỏi Lăng Tuyết."
“Trời! Vô dụng! Ngay cả mẹ con là ai cũng không biết." Bắc Minh Ý trợn trắng mắt nhìn Bắc Minh Phong.
Đậu má! Bắc Minh Phong bị con trai khinh thường.
Nếu như không phải do thằng nhóc này còn chưa khỏe lại, anh đã đánh cho nó một trận rồi!
Đời này anh ta đã từng bị hai người khinh bỉ, một là Thủy Tinh, một là Bắc Minh Ý. Hơn nữa dáng vẻ bọn họ trợn trắng mắt lại giống nhau y như đúc!
Một sự tức giận dồn nén trong ngực, thằng nhóc này học ai không học, lại đi học Thủy Tinh cái này. Đúng là giống như tạc!
Trong nháy mắt, trong đầu của anh ta thoáng qua gương mặt Thủy Tinh. Anh trừng to mắt nhìn Bắc Minh Ý, nghĩ ngợi một chút, Thủy Tinh và Bắc Minh Ý cũng thật giống nhau!
Đứa con của Thủy Tinh sinh non vào lúc nào nhỉ? Anh lục soát trí nhớ trong đầu.
Nếu như anh nhớ không nhầm, đứa con của Thủy Tinh sinh non bị chết được hai ngày, Lăng Tuyết cũng sinh con. Rõ ràng là sinh đủ tháng nhưng đứa trẻ lại hết sức gầy yếu, vẫn phải ở phòng giữ ấm một tháng.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao một đứa trẻ sinh đủ tháng lại gầy yếu như vậy, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, cho là khi đó bác sĩ nói Lăng Tuyết thiếu dinh dưỡng, thân thể yếu ớt.
Rất nhiều điểm nghi vấn năm đó giờ mới được khui lại, lũ lượt tràn về.
“Phong nhi, con đang làm gì? Tại sao lại ngây ra thế?" Đào Dung nhìn con trai mình đang ngẩn người, hỏi.
“Con, con không có gì. Mẹ, con có chút việc, con đi trước." Bắc Minh Phong vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng. Quá nhiều điểm khả nghi, nhưng chẳng qua là điểm khả nghi ấy lại không có chứng cứ nào chứng minh. Thế nhưng có một điểm anh khẳng định, đó là Bắc Minh Ý rất giống Thủy Tinh.
Cho dù có phải là ý nghĩ hão huyền, anh cũng phải đi kiểm chứng.
Đào Dung nhìn Bắc Minh Phong chạy đi, kinh ngạc: “Thằng này làm sao vậy? Không biết là Lăng Tuyết chết, nó bị kích thích cái gì vậy?"
“Bà nội, con cũng bị đả kích, con cũng muốn đi." Bắc Minh Ý nói.
“Không được, vết thương chưa lành, biết điều thì ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi." Đào Dung đè lại Bắc Minh Ý, không để cho cậu bé động đậy.
Trong ánh mắt Bắc Minh Ý vùn vụt bay nhiều suy nghĩ, trở mình một cái, cậu phải nghĩ biện pháp, không thể tốn thời gian ở đây được. Cậu phải đi cứu cục cưng của mình.
_
Diệp Phi lấy được huân hương mà Như Yên đem đến, cô biết đêm nay nhất định cần có vật này.
Cô nhìn sắc trời dần ngả về đen, đi tìm Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ hơi bất ngờ, Diệp Phi lại đột nhiên đến tìm anh ta: “Phi Phi, em ngồi đi, anh đi pha trà cho em."
Anh ta vừa nói vừa cầm ly nước đi pha trà cho Diệp Phi, còn lấy cả hoa quả.
Diệp Phi đốt hương, để phía dưới bàn của Cung Trạch Vũ. Cô bôi dầu trước cánh mũi, có thể nâng cao tinh thần, huân hương tạm thời không ảnh hưởng đến cô. Tuy nhiên, thời gian dài thì cô cũng không trụ được, cô phải nghĩ cách rời đi thật nhanh.
“Học trưởng, em không uống trà nữa. Em tới chỉ là muốn hỏi anh, đã mời được nữ bác sĩ chưa? Hôm nay em thấy mấy người phụ nữ muốn khám bệnh." Diệp Phi nói.
“Có phải là bọn họ tìm em gây phiền phức cho em? Phi Phi, em đừng để ý đến bọn họ! Bọn họ nếu dám bắt nạt em, em liền nói cho anh, anh xử lý bọn họ." Cung Trạch Vũ bưng ly trà và hoa quả đi tới.
“Không có, bọn họ không bắt nạt em. Thật ra thì bọn họ cũng thật đáng thương, luôn bị nhốt ở nơi này." Diệp Phi nói.
“Ừ, anh tìm cơ hội nói chuyện cùng cha anh một chút. Nhưng mà ông cũng sốt ruột cháu trai, nếu chúng ta có thể sớm kết hôn, sinh con, ông ta nhất định sẽ không giữ mấy người đàn bà kia nữa." Cung Trạch Vũ nói.
Sắc mặt Diệp Phi cứng đờ: “Cái này, cái này em còn chưa chuẩn bị xong."
Cung Trạch Vũ cầm tay Diệp Phi: “Không có gì cần chuẩn bị cả, em chỉ cần tiếp nhận anh là được."
Cánh tay anh ta ôm hông Diệp Phi, cúi đầu thì thầm hôn cô.
Tay Diệp Phi che lại miệng người đàn ông, vừa muốn cự tuyệt Cung Trạch Vũ liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Cung Trạch Vũ, cậu muốn chết!" Tiếng đàn ông gầm thét đánh vỡ cửa sổ thủy tinh, vọt vào phòng, đánh tới Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ đứng dậy ứng chiến: “Mộ Thương Nam, anh cuối cùng cũng chịu hiện thân?"
Bọn họ đã phát hiện Mộ Thương Nam lẻn lên đảo từ sớm. Nhưng công phu Mộ Thương Nam quá tốt, bọn họ làm cách nào cũng không bắt được, hơn nữa ngay cả Mộ Thương Nam ở đâu cũng không biết.
Anh ta cố ý vô lễ với Diệp Phi, chính là muốn dụ Mộ Thương Nam ra mặt.
Diệp Phi nhìn hai người đàn ông đánh nhau, ngẩn ra, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mùi hương càng ngày càng nồng, cô ở lại nữa sẽ bị ngất mất.
Hai người trong phòng, càng đánh động tác càng chậm lại, không khống chế được đầu óc mình liền buồn ngủ.
“Chuyện gì vậy? Cung Trạch Vũ, phòng cậu có cái gì?" Mộ Thương Nam cố gắng chống đỡ ý thức, hỏi.
“Phòng tôi không có gì hết! Tại sao tôi lại buồn ngủ như vậy chứ? Mùi thơm này là gì?" Cung Trạch Vũ đáp.
“Là huân hương! Huân hương ở đâu?" Mộ Thương Nam chất vấn.
“Không biết, tôi không để cho người thắp huân hương, làm sao biết…" Cung Trạch Vũ vừa nói, thân thể liền té xuống đất mềm nhũn.
Huân hương phát tác công dụng, anh ta không nhịn được liền té xuống đất ngủ.
Mộ Thương Nam cũng ngã xuống theo. Thuốc ngủ mạnh này tác dụng quá tốt, anh có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng không chống cự nổi.
Diệp Phi từ cửa sổ nhìn hai người đàn ông ngã xuống, mi mắt cong lại. Cả hai người đều ngủ gục rồi, nhưng Mộ Thương Nam phải làm sao đây?
Như Yên đi đến nhìn hai người đàn ông trong phòng: “Tại sao lại là hai người? Tôi chỉ cần Cung Trạch Vũ, cô lấy người đàn ông kia đi. Đúng rồi, người kia ở đâu ra? Có phải là người mà chủ nhân muốn bắt?"
Diệp Phi khổ sở nhếch môi, cô phải đem Mộ Thương Nam đi đâu đây?
“Thật xin lỗi, các người nén đau buồn." Cô trầm giọng nói.
“Cô ta? Cô ta chết rồi?" Bắc Minh Phong kinh ngạc.
“Mất máu quá nhiều, sinh non mất máu có tỷ lệ tử rất cao. Tôi đã cố hết sức." Sở Nhiễm nói.
“Ai, đáng tiếc cho đứa bé nhà chúng ta. Có lẽ, đứa bé này không có duyên với nhà mình rồi." Đào Dung không có cảm giác gì đối với Lăng Tuyết, chẳng qua là thương tiếc cháu trai mình.
“Cô ta chết không sao, nhưng tôi vẫn còn có nhiều câu hỏi, còn có mẹ ruột của con tôi rốt cuộc là ai?" Bắc Minh Phong nắm chặt tay thành quả đấm.
“Cái thằng này, chuyện con làm con còn không biết người phụ nữ kia là ai? Chỉ có thể trách con! Ta đi xem cháu ta. Con sắp xếp hậu sự cho Lăng Tuyết đi." Đào Dung nói.
Bắc Minh Phong gọi cho Khang Dũng, để Khang Dũng mang thi thể của Lăng Tuyết đi, tìm một nghĩa trang công cộng an táng. Loại đàn bà này không thể được vào gia phả nhà họ Bắc Minh được.
Khi anh sắp xếp xong những chuyện này, lúc quay trở lại phòng bệnh thăm con trai, Bắc Minh Ý đã biết Lăng Tuyết chết.
“Chết thì thôi, nhưng cha à, mẹ ruột của con rốt cục là ai?" Cậu bé tròn mắt hỏi Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong bị hỏi chẳng biết đáp như thế nào: “Cái kia, cha cũng không biết, còn chưa kịp hỏi Lăng Tuyết."
“Trời! Vô dụng! Ngay cả mẹ con là ai cũng không biết." Bắc Minh Ý trợn trắng mắt nhìn Bắc Minh Phong.
Đậu má! Bắc Minh Phong bị con trai khinh thường.
Nếu như không phải do thằng nhóc này còn chưa khỏe lại, anh đã đánh cho nó một trận rồi!
Đời này anh ta đã từng bị hai người khinh bỉ, một là Thủy Tinh, một là Bắc Minh Ý. Hơn nữa dáng vẻ bọn họ trợn trắng mắt lại giống nhau y như đúc!
Một sự tức giận dồn nén trong ngực, thằng nhóc này học ai không học, lại đi học Thủy Tinh cái này. Đúng là giống như tạc!
Trong nháy mắt, trong đầu của anh ta thoáng qua gương mặt Thủy Tinh. Anh trừng to mắt nhìn Bắc Minh Ý, nghĩ ngợi một chút, Thủy Tinh và Bắc Minh Ý cũng thật giống nhau!
Đứa con của Thủy Tinh sinh non vào lúc nào nhỉ? Anh lục soát trí nhớ trong đầu.
Nếu như anh nhớ không nhầm, đứa con của Thủy Tinh sinh non bị chết được hai ngày, Lăng Tuyết cũng sinh con. Rõ ràng là sinh đủ tháng nhưng đứa trẻ lại hết sức gầy yếu, vẫn phải ở phòng giữ ấm một tháng.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao một đứa trẻ sinh đủ tháng lại gầy yếu như vậy, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, cho là khi đó bác sĩ nói Lăng Tuyết thiếu dinh dưỡng, thân thể yếu ớt.
Rất nhiều điểm nghi vấn năm đó giờ mới được khui lại, lũ lượt tràn về.
“Phong nhi, con đang làm gì? Tại sao lại ngây ra thế?" Đào Dung nhìn con trai mình đang ngẩn người, hỏi.
“Con, con không có gì. Mẹ, con có chút việc, con đi trước." Bắc Minh Phong vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng. Quá nhiều điểm khả nghi, nhưng chẳng qua là điểm khả nghi ấy lại không có chứng cứ nào chứng minh. Thế nhưng có một điểm anh khẳng định, đó là Bắc Minh Ý rất giống Thủy Tinh.
Cho dù có phải là ý nghĩ hão huyền, anh cũng phải đi kiểm chứng.
Đào Dung nhìn Bắc Minh Phong chạy đi, kinh ngạc: “Thằng này làm sao vậy? Không biết là Lăng Tuyết chết, nó bị kích thích cái gì vậy?"
“Bà nội, con cũng bị đả kích, con cũng muốn đi." Bắc Minh Ý nói.
“Không được, vết thương chưa lành, biết điều thì ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi." Đào Dung đè lại Bắc Minh Ý, không để cho cậu bé động đậy.
Trong ánh mắt Bắc Minh Ý vùn vụt bay nhiều suy nghĩ, trở mình một cái, cậu phải nghĩ biện pháp, không thể tốn thời gian ở đây được. Cậu phải đi cứu cục cưng của mình.
_
Diệp Phi lấy được huân hương mà Như Yên đem đến, cô biết đêm nay nhất định cần có vật này.
Cô nhìn sắc trời dần ngả về đen, đi tìm Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ hơi bất ngờ, Diệp Phi lại đột nhiên đến tìm anh ta: “Phi Phi, em ngồi đi, anh đi pha trà cho em."
Anh ta vừa nói vừa cầm ly nước đi pha trà cho Diệp Phi, còn lấy cả hoa quả.
Diệp Phi đốt hương, để phía dưới bàn của Cung Trạch Vũ. Cô bôi dầu trước cánh mũi, có thể nâng cao tinh thần, huân hương tạm thời không ảnh hưởng đến cô. Tuy nhiên, thời gian dài thì cô cũng không trụ được, cô phải nghĩ cách rời đi thật nhanh.
“Học trưởng, em không uống trà nữa. Em tới chỉ là muốn hỏi anh, đã mời được nữ bác sĩ chưa? Hôm nay em thấy mấy người phụ nữ muốn khám bệnh." Diệp Phi nói.
“Có phải là bọn họ tìm em gây phiền phức cho em? Phi Phi, em đừng để ý đến bọn họ! Bọn họ nếu dám bắt nạt em, em liền nói cho anh, anh xử lý bọn họ." Cung Trạch Vũ bưng ly trà và hoa quả đi tới.
“Không có, bọn họ không bắt nạt em. Thật ra thì bọn họ cũng thật đáng thương, luôn bị nhốt ở nơi này." Diệp Phi nói.
“Ừ, anh tìm cơ hội nói chuyện cùng cha anh một chút. Nhưng mà ông cũng sốt ruột cháu trai, nếu chúng ta có thể sớm kết hôn, sinh con, ông ta nhất định sẽ không giữ mấy người đàn bà kia nữa." Cung Trạch Vũ nói.
Sắc mặt Diệp Phi cứng đờ: “Cái này, cái này em còn chưa chuẩn bị xong."
Cung Trạch Vũ cầm tay Diệp Phi: “Không có gì cần chuẩn bị cả, em chỉ cần tiếp nhận anh là được."
Cánh tay anh ta ôm hông Diệp Phi, cúi đầu thì thầm hôn cô.
Tay Diệp Phi che lại miệng người đàn ông, vừa muốn cự tuyệt Cung Trạch Vũ liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Cung Trạch Vũ, cậu muốn chết!" Tiếng đàn ông gầm thét đánh vỡ cửa sổ thủy tinh, vọt vào phòng, đánh tới Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ đứng dậy ứng chiến: “Mộ Thương Nam, anh cuối cùng cũng chịu hiện thân?"
Bọn họ đã phát hiện Mộ Thương Nam lẻn lên đảo từ sớm. Nhưng công phu Mộ Thương Nam quá tốt, bọn họ làm cách nào cũng không bắt được, hơn nữa ngay cả Mộ Thương Nam ở đâu cũng không biết.
Anh ta cố ý vô lễ với Diệp Phi, chính là muốn dụ Mộ Thương Nam ra mặt.
Diệp Phi nhìn hai người đàn ông đánh nhau, ngẩn ra, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mùi hương càng ngày càng nồng, cô ở lại nữa sẽ bị ngất mất.
Hai người trong phòng, càng đánh động tác càng chậm lại, không khống chế được đầu óc mình liền buồn ngủ.
“Chuyện gì vậy? Cung Trạch Vũ, phòng cậu có cái gì?" Mộ Thương Nam cố gắng chống đỡ ý thức, hỏi.
“Phòng tôi không có gì hết! Tại sao tôi lại buồn ngủ như vậy chứ? Mùi thơm này là gì?" Cung Trạch Vũ đáp.
“Là huân hương! Huân hương ở đâu?" Mộ Thương Nam chất vấn.
“Không biết, tôi không để cho người thắp huân hương, làm sao biết…" Cung Trạch Vũ vừa nói, thân thể liền té xuống đất mềm nhũn.
Huân hương phát tác công dụng, anh ta không nhịn được liền té xuống đất ngủ.
Mộ Thương Nam cũng ngã xuống theo. Thuốc ngủ mạnh này tác dụng quá tốt, anh có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng không chống cự nổi.
Diệp Phi từ cửa sổ nhìn hai người đàn ông ngã xuống, mi mắt cong lại. Cả hai người đều ngủ gục rồi, nhưng Mộ Thương Nam phải làm sao đây?
Như Yên đi đến nhìn hai người đàn ông trong phòng: “Tại sao lại là hai người? Tôi chỉ cần Cung Trạch Vũ, cô lấy người đàn ông kia đi. Đúng rồi, người kia ở đâu ra? Có phải là người mà chủ nhân muốn bắt?"
Diệp Phi khổ sở nhếch môi, cô phải đem Mộ Thương Nam đi đâu đây?
Tác giả :
Vô Danh