Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 19: Hạ độc? Một chút thủ đoạn mà thôi!
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Sau khi Nam Ức Tịch trở lại Doãn phủ nàng sống rất thoải mái qua vài ngày, bởi vì cùng Các chủ Ám các xác lập quan hệ hợp tác, nàng không cần gấp gáp động thủ, dù sao sau đại thọ Nam Vũ, hoàng hậu và quý phi sẽ tự tìm tới cửa, đến lúc đó muốn làm cho nội vụ Nam Hải hỗn loạn, không phải là chuyện dễ dàng sao.
Chỉ là có một chút việc khiến nàng rất phiền não. Đó chính là kể từ ngày đó nàng thuận tay cứu Doãn Lưu Quang một mạng, sau đó châm chọc hắn mấy câu, Doãn Lưu Quang giống như là biến thành người khác vậy, luôn là chạy tới nơi này tìm nàng đánh cờ tâm sự.
Mặc dù nàng không ngại có người cùng nàng giết thời gian, thuận tiện còn có thể để cho nàng moi ra một chút tình báo, chỉ là Doãn Lưu Quang mỗi ngày tới đây, lại đưa tới một nữ nhân điên cuồng ghen tỵ, bí quá hoá liều hạ độc trong nước trà của nàng.
"Cung chủ sao không uống trà?" Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịch cầm ly trà nhẹ nhàng ngửi một cái, liền lại đem ly trà để lên bàn, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Nam Ức Tịch nhíu lông mày, bên trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia lạnh, khóe môi hiện lên nụ cười lười biếng, đưa tay xoay nắp bình trà, từ từ nói, "Có hủ cốt tán trong nước trà, còn có thể uống sao?"
Hủ cốt tán là một loại dược cực kỳ âm độc, nếu trúng loại độc này, thi thể sẽ rất nhanh rữa nát, tử trạng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa trước khi chết còn có thể trải nghiệm xương ống chân đứt từng đoạn đau đớn. Cho thấy người hạ độc quả nhiên là hận thấu nàng.
Chỉ tiếc nàng từ nhỏ đã trải qua cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời, không khác nhiều lắm, nhiều nhất chính là thời gian. Mặc kệ là cầm kỳ thư họa, hay là quyền mưu chi đạo, y lý võ công, nàng đều đọc lướt qua, ở Ma Cung bốn năm, càng thêm dốc lòng nghiên cứu võ công và thuốc độc. Muốn sống sót ở nơi người ăn thịt người này, nhất định bản lãnh không được để bị ăn sạch!
"Hủ cốt tán?! Tại sao có thể là hủ cốt tán?!" Tiểu Tuyết mặc dù không thể phân biệt ra trong nước trà có độc vì mùi trong trà vô cùng nhạt nhẽo, nhưng hủ cốt tán nàng lại biết đến, nghe Nam Ức Tịch nói như thế, lập tức vẻ mặt đại biến, thất kinh hỏi.
Nam Ức Tịch chậm rãi đứng lên, bên trong con ngươi đen nhánh có từng tia hàn quang, giống như chủy thủ ẩn trong vỏ đao, môi nàng hiện ra một tia cười lạnh lùng, hỏi, "Lá trà này không phải Ma Cung mang tới, ta nhớ được là Doãn Lưu Quang sai người đưa tới?"
"Không sai. Đích xác là Doãn Thiếu chủ phái người đưa tới. Nhưng Doãn Thiếu chủ làm sao có hạ độc Cung chủ chứ?" Chân mày Tiểu Tuyết cau chặt một chỗ, nàng thấy Doãn Thiếu chủ đối sử với Cung chủ cực tốt, làm sao có thể muốn hại Cung chủ đây? Huống chi nếu hắn muốn hại Cung chủ, sẽ có rất nhiều cơ hội, cần gì đặc biệt đưa tới lá trà có độc?
Nam Ức Tịch cũng không ngay lập tức trả lời, mà là đi tới chỗ đặt lá trà, đưa tay cầm một nhúm lá trà, để trước mũi ngửi một cái, tròng mắt đen xẹt qua một tia tinh quang, khóe môi nâng lên nụ cười bí ẩn, "Quả nhiên là lá trà có vấn đề. Đi, chúng ta đi hỏi Doãn Thiếu chủ một chút, lá trà này rốt cuộc là từ đâu tới, hi vọng không là Doãn tiểu thư cho hắn!"
Tiểu Tuyết nghe được lời Nam Ức Tịch nói, lúc này mới sáng tỏ. Trong lúc Doãn Thiếu chủ mang lá trà đưa tới không kiểm tra qua, e rằng hắn cũng không biết trong lá trà có độc, chỉ là làm sao Cung chủ có thể biết lá trà có vấn đề?
"Cung chủ làm thế nào người biết lá trà có vấn đề, mà không phải nước hoặc là cái ly có vấn đề?" Tiểu Tuyết vừa đi theo Nam Ức Tịch đến viện, vừa tò mò hỏi.
Trong mắt Nam Ức Tịch vẫn mang vẻ cao thâm như cũ, giọng nói nàng từ từ, giải thích, "Thời điểm Doãn Lưu Quang cầm lá trà đến đây ta liền chú ý tới lá trà giống như đã bị mở qua. Nhưng Doãn Dưu Quang tuyệt đối sẽ không đưa lá trà dùng qua cho ta, vì vậy lúc đó ta cũng có chút nghi ngờ."
Mà nàng từng trải qua những thứ biến cố kia, nàng làm việc vẫn luôn tương đối cẩn thận, đồ đưa đến, dĩ nhiên sẽ quan sát kỹ. Khi nàng phát hiện nước trà có độc, cũng nghĩ đến mấy loại khả năng này.
Thứ nhất, có người hạ độc. Điều này không có khả năng. Bởi vì nước trà là Tiểu Tuyết tự mình thay nàng lấy, nàng tin Tiểu Tuyết, tự nhiên sẽ loại bỏ khả năng này.
Thứ hai, nước có độc. Điều này cũng không thể nào. Bởi vì cả Doãn phủ dùng nước đều từ một nguồn, lấy thủ vệ Doãn phủ, không thể nào xuất hiện khả năng nguồn nước bị người đầu độc, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra, mà nàng cũng không đến nỗi xui xẻo là người đầu tiên uống nước.
Thứ ba, cái ly có độc. Không thể nào. Cái ly là nàng mang từ Ma Cung tới, vẫn để bên trong phòng, mà phòng của nàng luôn không cho phép người ngoài tiến vào, căn bản không thể có người tới hạ độc.
Vì vậy, chỉ còn lại vấn đề lá trà, đúng lúc nàng nhớ tới điểm hiềm nghi hôm qua, vì thế mới có suy đoán như vậy. Người độc hại nàng, tuyệt không phải Doãn Lưu Quang, như vậy tất nhiên là người Doãn Lưu Quang tin tưởng.
Cả Doãn phủ, người Doãn Lưu Quang tin tưởng rồi muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chỉ có một người. Đáp án này đã rõ ràng.
"Kẻ hạ độc là Doãn tiểu thư?" Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch nói, nghĩ đến lúc trước nàng nói hi vọng lá trà không phải là Doãn tiểu thư cho hắn, lập tức phản ứng lại, có chút kinh ngạc hỏi.
Doãn Lưu Nguyệt thoạt nhìn dịu dàng động lòng người, sao lại có thể ác độc như vạy. Ngay cả lúc trước nàng và Cung chủ có chút hiểu lầm, nhưng cũng không đến nỗi hạ độc chứ?
"Trừ nàng, ta thật không nghĩ tới người khác." Nam Ức Tịch hình như không kinh ngạc, Doãn Lưu Nguyệt vốn không phải là hạng người lương thiện gì, nếu nàng sống được đến lúc này, sao có thể bị người bề ngoài lừa gạt, như vậy nàng đã chết một trăm lần rồi, cũng không nhận nhiều khổ như vậy.
"Thật không nhìn ra, nàng ác độc như vậy!" Tiểu Tuyết rất tin lời Nam Ức Tịch nói không nghi ngờ, nghe Nam Ức Tịch nói, trong lòng lập tức đầy căm phẫn.
Nam Ức Tịch từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng cười một tiếng, mâu trung xoẹt qua thần sắc phức tạp, nhìn Tiểu Tuyết, từ từ nói, "Nếu để cho ngươi nhìn ra nàng là người ác độc, chỉ sợ ngay cả vẻ ác độc cũng không thấy."
Người chân chính đả thương, vĩnh viễn sẽ là trong ngày thường dịu dàng vô cùng với ngươi, thời điểm ngươi không có phòng bị nhất, bất ngờ không kịp đề phòng cho ngươi một đao chí mạng!
Sau khi Nam Ức Tịch trở lại Doãn phủ nàng sống rất thoải mái qua vài ngày, bởi vì cùng Các chủ Ám các xác lập quan hệ hợp tác, nàng không cần gấp gáp động thủ, dù sao sau đại thọ Nam Vũ, hoàng hậu và quý phi sẽ tự tìm tới cửa, đến lúc đó muốn làm cho nội vụ Nam Hải hỗn loạn, không phải là chuyện dễ dàng sao.
Chỉ là có một chút việc khiến nàng rất phiền não. Đó chính là kể từ ngày đó nàng thuận tay cứu Doãn Lưu Quang một mạng, sau đó châm chọc hắn mấy câu, Doãn Lưu Quang giống như là biến thành người khác vậy, luôn là chạy tới nơi này tìm nàng đánh cờ tâm sự.
Mặc dù nàng không ngại có người cùng nàng giết thời gian, thuận tiện còn có thể để cho nàng moi ra một chút tình báo, chỉ là Doãn Lưu Quang mỗi ngày tới đây, lại đưa tới một nữ nhân điên cuồng ghen tỵ, bí quá hoá liều hạ độc trong nước trà của nàng.
"Cung chủ sao không uống trà?" Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịch cầm ly trà nhẹ nhàng ngửi một cái, liền lại đem ly trà để lên bàn, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Nam Ức Tịch nhíu lông mày, bên trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia lạnh, khóe môi hiện lên nụ cười lười biếng, đưa tay xoay nắp bình trà, từ từ nói, "Có hủ cốt tán trong nước trà, còn có thể uống sao?"
Hủ cốt tán là một loại dược cực kỳ âm độc, nếu trúng loại độc này, thi thể sẽ rất nhanh rữa nát, tử trạng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa trước khi chết còn có thể trải nghiệm xương ống chân đứt từng đoạn đau đớn. Cho thấy người hạ độc quả nhiên là hận thấu nàng.
Chỉ tiếc nàng từ nhỏ đã trải qua cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời, không khác nhiều lắm, nhiều nhất chính là thời gian. Mặc kệ là cầm kỳ thư họa, hay là quyền mưu chi đạo, y lý võ công, nàng đều đọc lướt qua, ở Ma Cung bốn năm, càng thêm dốc lòng nghiên cứu võ công và thuốc độc. Muốn sống sót ở nơi người ăn thịt người này, nhất định bản lãnh không được để bị ăn sạch!
"Hủ cốt tán?! Tại sao có thể là hủ cốt tán?!" Tiểu Tuyết mặc dù không thể phân biệt ra trong nước trà có độc vì mùi trong trà vô cùng nhạt nhẽo, nhưng hủ cốt tán nàng lại biết đến, nghe Nam Ức Tịch nói như thế, lập tức vẻ mặt đại biến, thất kinh hỏi.
Nam Ức Tịch chậm rãi đứng lên, bên trong con ngươi đen nhánh có từng tia hàn quang, giống như chủy thủ ẩn trong vỏ đao, môi nàng hiện ra một tia cười lạnh lùng, hỏi, "Lá trà này không phải Ma Cung mang tới, ta nhớ được là Doãn Lưu Quang sai người đưa tới?"
"Không sai. Đích xác là Doãn Thiếu chủ phái người đưa tới. Nhưng Doãn Thiếu chủ làm sao có hạ độc Cung chủ chứ?" Chân mày Tiểu Tuyết cau chặt một chỗ, nàng thấy Doãn Thiếu chủ đối sử với Cung chủ cực tốt, làm sao có thể muốn hại Cung chủ đây? Huống chi nếu hắn muốn hại Cung chủ, sẽ có rất nhiều cơ hội, cần gì đặc biệt đưa tới lá trà có độc?
Nam Ức Tịch cũng không ngay lập tức trả lời, mà là đi tới chỗ đặt lá trà, đưa tay cầm một nhúm lá trà, để trước mũi ngửi một cái, tròng mắt đen xẹt qua một tia tinh quang, khóe môi nâng lên nụ cười bí ẩn, "Quả nhiên là lá trà có vấn đề. Đi, chúng ta đi hỏi Doãn Thiếu chủ một chút, lá trà này rốt cuộc là từ đâu tới, hi vọng không là Doãn tiểu thư cho hắn!"
Tiểu Tuyết nghe được lời Nam Ức Tịch nói, lúc này mới sáng tỏ. Trong lúc Doãn Thiếu chủ mang lá trà đưa tới không kiểm tra qua, e rằng hắn cũng không biết trong lá trà có độc, chỉ là làm sao Cung chủ có thể biết lá trà có vấn đề?
"Cung chủ làm thế nào người biết lá trà có vấn đề, mà không phải nước hoặc là cái ly có vấn đề?" Tiểu Tuyết vừa đi theo Nam Ức Tịch đến viện, vừa tò mò hỏi.
Trong mắt Nam Ức Tịch vẫn mang vẻ cao thâm như cũ, giọng nói nàng từ từ, giải thích, "Thời điểm Doãn Lưu Quang cầm lá trà đến đây ta liền chú ý tới lá trà giống như đã bị mở qua. Nhưng Doãn Dưu Quang tuyệt đối sẽ không đưa lá trà dùng qua cho ta, vì vậy lúc đó ta cũng có chút nghi ngờ."
Mà nàng từng trải qua những thứ biến cố kia, nàng làm việc vẫn luôn tương đối cẩn thận, đồ đưa đến, dĩ nhiên sẽ quan sát kỹ. Khi nàng phát hiện nước trà có độc, cũng nghĩ đến mấy loại khả năng này.
Thứ nhất, có người hạ độc. Điều này không có khả năng. Bởi vì nước trà là Tiểu Tuyết tự mình thay nàng lấy, nàng tin Tiểu Tuyết, tự nhiên sẽ loại bỏ khả năng này.
Thứ hai, nước có độc. Điều này cũng không thể nào. Bởi vì cả Doãn phủ dùng nước đều từ một nguồn, lấy thủ vệ Doãn phủ, không thể nào xuất hiện khả năng nguồn nước bị người đầu độc, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra, mà nàng cũng không đến nỗi xui xẻo là người đầu tiên uống nước.
Thứ ba, cái ly có độc. Không thể nào. Cái ly là nàng mang từ Ma Cung tới, vẫn để bên trong phòng, mà phòng của nàng luôn không cho phép người ngoài tiến vào, căn bản không thể có người tới hạ độc.
Vì vậy, chỉ còn lại vấn đề lá trà, đúng lúc nàng nhớ tới điểm hiềm nghi hôm qua, vì thế mới có suy đoán như vậy. Người độc hại nàng, tuyệt không phải Doãn Lưu Quang, như vậy tất nhiên là người Doãn Lưu Quang tin tưởng.
Cả Doãn phủ, người Doãn Lưu Quang tin tưởng rồi muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chỉ có một người. Đáp án này đã rõ ràng.
"Kẻ hạ độc là Doãn tiểu thư?" Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịch nói, nghĩ đến lúc trước nàng nói hi vọng lá trà không phải là Doãn tiểu thư cho hắn, lập tức phản ứng lại, có chút kinh ngạc hỏi.
Doãn Lưu Nguyệt thoạt nhìn dịu dàng động lòng người, sao lại có thể ác độc như vạy. Ngay cả lúc trước nàng và Cung chủ có chút hiểu lầm, nhưng cũng không đến nỗi hạ độc chứ?
"Trừ nàng, ta thật không nghĩ tới người khác." Nam Ức Tịch hình như không kinh ngạc, Doãn Lưu Nguyệt vốn không phải là hạng người lương thiện gì, nếu nàng sống được đến lúc này, sao có thể bị người bề ngoài lừa gạt, như vậy nàng đã chết một trăm lần rồi, cũng không nhận nhiều khổ như vậy.
"Thật không nhìn ra, nàng ác độc như vậy!" Tiểu Tuyết rất tin lời Nam Ức Tịch nói không nghi ngờ, nghe Nam Ức Tịch nói, trong lòng lập tức đầy căm phẫn.
Nam Ức Tịch từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng cười một tiếng, mâu trung xoẹt qua thần sắc phức tạp, nhìn Tiểu Tuyết, từ từ nói, "Nếu để cho ngươi nhìn ra nàng là người ác độc, chỉ sợ ngay cả vẻ ác độc cũng không thấy."
Người chân chính đả thương, vĩnh viễn sẽ là trong ngày thường dịu dàng vô cùng với ngươi, thời điểm ngươi không có phòng bị nhất, bất ngờ không kịp đề phòng cho ngươi một đao chí mạng!
Tác giả :
Thủy Thanh Thiển