Cường Gian
Chương 5
Thứ năm, ngày X tháng X…
Tuy rằng tạm thời tránh được sự trừng phạt của anh hai, lại lợi dụng anh hai để đấu với anh cả, nhưng trong khoảng thời gian này có thể nói là gió yên biển lặng. Hai người này từ nhỏ đã luôn khiến Đỗ Lăng đau đầu, hôm nay đã là thứ năm rồi mà ngay cả cửa công ty mình còn không thể đi ra nữa!
“Mặc kệ, hôm nay dù có thế nào mình cũng phải ra ngoài!" Đứng lên, Đỗ Lăng cụt hứng mà ngồi phịch xuống. Ai! Bị cái kia mãnh liệt hành hạ tiểu huyệt suốt hai ngày hiện tại vẫn còn chưa có hồi phục, làm sao mà đi đến Club đây? Cho dù miễn cưỡng đi thì không phải là tự dẫn xác cho Tiểu Phi nắm được manh mối sao? (chém chém…khúc này ko hiểu :v) Ai!
Ai! Đỗ Lăng ngồi trong phòng làm việc thở dài! Cứ như vậy thật không được, mà thứ bảy sắp đến rồi!
Chết tiệt! Một đầu mối cũng không có, đã tốn không ít công sức vậy mà…Đỗ Lăng đã cho người điều tra số điện thoại kia không ngoài dự đoán là Vu Vân xài số khuyến mãi.Nhưng khi đem địa chỉ email mà Vu Vân đưa cho mình để điều tra, kết quả thu được làm cho Đỗ Lăng không khỏi kinh ngạc. Vu Vân đưa cho ĐỗLlăng email là: [email protected]/* */, mà hắn thì dùng E: [email protected]/* */ gửi tới. Đỗ Lăng cũng đến tìm bạn học cùng lớp của cậu ở Standford, Paul một hacker kiệt xuất nhất thế giới. Cậu đưa cho Paul một số tiền lớn nhờ hắn tìm ra địa chỉ của hai email này. Paul thật sự là cao thủ, buổi sáng thứ ba đã đem sáu địa chỉ đem đến cho cậu làm cho Đỗ Lăng hưng phấn một trận. Thế nhưng…. Ai! khi đối mặt với Thư kí đem báo cáo lên bốn giờ trước, Đỗ Lăng thở dài lần thứ hai, ai!!!!
Ai! Phải suy nghĩ tốt một chút, còn có đầu mối gì nhỉ? Mặc dù không muốn nhớ lại chuyện xảy ra vào hai ngày trước, nhưng bây giờ không còn cách nào khác.
Ừm…nhớ rõ là hắn nói tên mình là Vu Vân, cái này thì có thể nhờ người đi điều tra giúp. Cũng có thể là tên giả, không nên ôm quá nhiều hy vọng.
Nhớ là hắn có nói nếu như mình điều tra bất kỳ việc gì, truy tìm tung tích hắn thì khi gặp lại hắn nhất định sẽ nói cho mình nghe. Bao gồm cả việc vì sao hắn biết Ngũ, hắn sẽ nói hết cho mình. Cái này là sao? Hắn và anh Ngũ quen biết sao. Nhung mà lúc mình và Ngũ sống chung với nhau sáu năm, mình chưa hề nghe Ngũ nhắc qua người nào có tên Vu Vân đâu? Vậy là lúc anh Ngũ còn ở Mỹ thì quen biết nhau. Lúc đó mình còn nhỏ, anh Ngũ và anh cả là bạn học, chắc anh cả biết. Nhưng mà…làm sao nói với anh cả đây? Ha ha…cái này cần phải nghĩ cách rồi.
Còn nữa tên đó hình như rất hiểu rõ mình, hẳn là đã quan sát mình rất lâu rồi. Vậy hẳn là cùng làm chung công ty hay chí ít cũng ở cách công ty không xa, tuy là tiếp xúc với hắn có hai ngày nhưng có cảm giác hắn rất có kinh nghiệm. Hơn nữa hắn còn nói mình “cưng biết không? Ở club cưng là thần tượng của nhiều người! Cưng không biết là có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ ngưỡng mộ cưng sao?". Mình nhớ là lúc đó còn hỏi hắn “Có cả anh sao?" hắn thẹn quá hóa giận nhưng mà cũng có khẳng định. Đó chính là điểm chính, hắn chí ít cũng thường đến Club, cũng có thể là nhân viên của công ty nào đó? Hắn bị mình cự tuyệt thế nhưng mình không nhớ là có nhân viên nào biểu lộ với mình? Còn có mình thật sự không nhớ rõ hắn ta.
Mặc kệ, không thể nào cứ ngồi yên chờ được. Mình phải đến Club, mình muốn đến xem sao nhưng mà Tiểu Phi với Tiểu Quang thì sao đây? Cùng lắm thì hôm nay không luyện tập. Tuy là nhìn qua có chút kỳ quái nhưng mà….. Hừ, có cho hai người đó cũng không dám nói gì nhiều!
Hắc hắc… Tiểu Phi! Tiểu Quang! Chúng ta đi thôi ~!
Bởi vì mục đích hôm nay là tìm người, không phải là luyện tập thân thủ nên Đỗ Lăng không như ngày thường xuống lấy xe liền đi thẳng đến Club. Lúc trước là sợ phiền, mọi người chẳng ai để ý mà hiện tại một tên bạn bè cũng không có. Đỗ Lăng lòng vòng ở bãi đổ xe trong lòng không ngừng kêu khổ.
Lúc trước là từ bãi đổ xe lên thẳng vào, hôm nay Đỗ Lăng cố ý đi một vòng ra cửa chính mà vào. Một bên âm thầm quan sát, một bên tính toán. Sao lại không có người nào ra tiếp đón vậy? Đỗ lăng mang theo dáng vẻ mà tự mình cho là tươi cười đi vào Club.
Giữa lầu chính và cửa lớn có một thảm cỏ xanh đang có vài cô gái tụm lại với nhau trò chuyện, có vài người cũng đứng hút thuốc vì trong lầu cấm hút. Vu Vân dường như cũng không hút thuốc, điểm này mình có thể quên đi v….).
Đi qua mặt cỏ bước lên thang dẫn lên lầu chính,bên cạnh thạch đài có một cô bé chừng tám, chín tuổi cực kỳ đáng yêu, xinh xắn đang ngồi.
Đỗ Lăng quyết định thi triển chút mị lực của mình.
“Em gái, em tên là gì?"
“Em tên Y Vân."
Y Vân? Ha ha….mẹ của cô này chắc mê Quỳnh Dao lắm nha…
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cô gái nghĩ một lát, tính ngón tay nữa ngày thật vất vả mới tính xong.
Đỗ Lăng ở trong lòng thở dài, haizz! Chậm tiếp thu… thật đáng thương, một cô gái đẹp như vậy, lại còn rất nhỏ! Đỗ Lăng tận lực điều chỉnh âm thanh trở nên dịu dàng: " Em gái, em tới đây làm gì?"
“Chờ người nha."
“Hử, là người nhà em sao?"
“Không còn nữa."
“Nói cho anh biết em sao lại tới chỗ này?"
“Papa đưa em tới!"
Ệt mợ…."Ba ba đâu?"
“Ba ba lên thiên đàng rồi!"
Không nói gì…Đỗ Lăng thật sự khó xử, có nên gọi cho cảnh sát không? Có lẽ nên đưa cô bé đi gặp bác sĩ?
Đỗ Lăng đang khó xử thì cô bé kia liền nhảy dựng lên, trong miệng kêu “Ba ba! Ba ba!" hướng cửa chạy đi. Đỗ Lăng hướng theo nhìn ra cửa, chỉ thấy một người thanh niên nho nhã chừng hai mươi mốt cuối người ôm lấy cô bé, xem ra là quen biết. Nhưng mà nhìn thế nào cũng không phải là ba ba của một cô bé chín tuổi được, phải là anh trai chứ!
Đỗ Lăng lắc đầu, thở dài….haizz! Gần đây chẳng xảy ra chuyện gì nhưng lại luôn thở dài, haizz! Không tốt !
Bước lên bậc thềm, Đỗ Lăng tiếp tục cuộc hành trình ngày hôm nay. Toàn bộ Club tổng cộng có ba lầu, Bỏ qua hầm ngầm và tầng cao nhất là chổ ở của quản lý và nhân viên nghỉ ngơi, phòng thay quần áo ra. Chỉ có tầng 1, 2 là tiếp khách. Đỗ lăng chậm rãi đi đến phòng đầu tiên, thế nhưng… thật là kỳ quái, nguyên bản là một bàn ba năm người tụm lại nói chuyện phiếm bỗng nhiên đều nhìn chằm chằm cửa thủy tinh phía trước để nhìn tình hình bên trong. Đỗ Lăng cũng tò mò mà nhìn theo: cũng không có gì mới lạ nha? Chỉ là đang luyện vài chiêu cơ bản mà thôi! Mỗi ngày đều như vậy, có cái gì mới đâu thật là một đám kỳ quái!
Haizz! Thật là, luyện công thì luyện công, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt. Đi khắp nơi ở tằng một, tầng 2, Đỗ Lăng cũng không có phát hiện manh mối gì.
Lết xác tới phòng VIP mình hay sử dụng, bên trong hai thiếu niên tuấn tú đang so chiêu với nhau thấy cậu tới vội vàng chạy ra ngoài. Hai người kia Đỗ Lăng đều có gặp qua, bọn họ là học viên chính thức ở đây. Ở đây khi mà chủ nhân phòng VIP không có mặt thì học viên chính thức có thể sử dụng.
Thấy bọn họ đến gần, Đỗ Lăng nở nụ cười sáng lạng nghênh đón thiếu niên có dáng người cao cao. Đang muốn mở miệng nói chuyện, thì thấy thiếu niên kia bỗng nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt chạy biến mất tiêu. Chỉ còn lại Đỗ Lăng nhìn trời mà thở dài, khóc không ra nước mắt! Trời ạ! Lớn lên đẹp trai lẽ nào là lỗi của mình sao?!! v….)
Chợt Đỗ Lăng phát hiện cách không xa một đám đầu nho nhỏ dán trên tường thủy tinh mà lén lút nhìn cậu, nhưng chẳng có ai dám tiến đến. Đỗ Lăng chính thức thừa nhận mị lực của mình thất bại… Quên đi, Đỗ Lăng quyết định tìm giúp đỡ!
Ở Club, Đỗ Lăng thường hay chỉ đạo và giúp người khác luyện tập, tuy nhìn thoáng qua có chút dữ dằn khó ở chung nhưng tiếp xúc một thời gian dài, mọi người ở đây đều biết cậu thật ra rất hiền hòa. Lâu ngày, cảm tình tự nhiên sẽ sản sinh.
Thấy cậu tới, nhân viên lục đục tiến lại gần. Đỗ Lăng ngày hôm nay không định luyện tập nên mượn cớ muốn thử công phu mới, liền kéo người đi trò chuyện. Người có quan hệ tốt với Đỗ Lăng ở chỗ này là huấn luyện viên Vương, cũng có thể coi là lão làng ở chỗ này. Đỗ Lăng liền hỏi thăm anh ta.
“Vu Vân?" Huấn luyện viên Vương nhíu mày suy nghĩ nữa ngày, lắc đầu: “Anh không nhớ là có người này? Tên gì kỳ cục vậy. Nếu như có thì anh đã nhớ kỹ người này rồi, cậu xác định là hắn ta là thành viên nơi này?!"
“Tôi nghĩ phải nha…."
“Người này quan trọng sao? Nếu như vậy cậu đi chổ quản lý tìm một chút, có lẽ có không chừng."
Quản lý? Hắc hắc…cái này dễ nha! Anh cả với quản lý có quan hệ rất tốt mà. Ha ha…tôi chưa nói qua sao? Chỗ này là do công ty của chúng tôi thiết kế, thi công đương nhiên phải có quan hệ thâm tình với quản lý rồi….
Tìm quản lý? Ý kiến hay! Ha ha ha… Đỗ Lăng ngửa mặt lên trời cười lớn. Cuối cùng Đỗ Lăng thuận lợi cầm được danh sách tên của nhân viên, học viên, hội viên từ trước đến giờ. Nhiều lần cậu cũng lấy được tư liệu bí mật từ nhân viên quản lý.
Nhưng mà….đến ngày thứ hai Đỗ lăng mang theo cặp mắt gấu trúc, sa sút tinh thần đi ra liền có thể đoán biết được kết quả.
Club tạm thời quẳng sang một bên, hiện tại manh mối cuối cùng cần xử lí đó là bạn học chung kiêm bạn thân của anh Ngũ chính là anh cả. Haizzz! Hôm nay thứ sáu rồi đó….
Ngồi ở bàn làm việc là anh cả không giận mà uy nghiêm, cùng Đỗ Lăng giống nhau là khuôn mặt anh tuấn lộ ra sự chín chắn, tác phong kiên nghị cộng thêm vết tích từng nếm trải mùi đời: " Tiểu Lăng, dạo này công việc của em bận rộn lắm sao? Không phải em chủ động tới đây, anh tưởng em chết mất xác ở đâu rồi chứ! Sao vậy? Có phải là có chuyện cần anh hỗ trợ không?"
Ha ha…anh cả ơi là anh cả, luôn luôn thông minh như vậy. Nhưng mà… cái này….
“Ây da…anh cả còn nói em chết mất xác ở đâu, vốn muốn hẹn anh buổi trưa nhưng vừa hỏi thư ký Đường mới biết là công việc của anh chật kín hết cả tháng này rồi ! Không biết là ai bận rộn đâu…."
“Hử? Em là đang dỗi vì anh cả không quan tâm em sao? Hay vầy đi, ngày mai em dọn đến ở với anh, để anh chăm sóc tốt cho em, mỗi ngày hai anh em mình cùng ăn chung. Thấy thế nào?"
Đùa, đây không phải là càng chết nhanh hơn sao? Vất vả lắm mới lấy lại được tự do, sao có thể mà tự chui vào lưới chứ: Anh cả~~~~ anh phải biết là……"
“Được rồi… được rồi, lại muốn nói cái gì mà tự do của em, nhân quyền này nọ….Anh của em không nghe! Haizzz! Biết thế đã không tống em đi Mỹ du học, cái tốt không học, tật xấu thì học không thiếu. Em muốn ở đâu thì ở, nhưng hôm nay phải ở chung với anh, chủ nhật quay về nhà cũ ăn cơm chiều. Đến lúc đó còn để anh thấy hai cái con mắt gấu trúc này nữa thì….., sau này phải ở chung với anh!!"
“Biết rồi, tối chủ nhật chứ gì. Em sẽ về mà…ưm, anh cả này…"
“Rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ muốn hỏi anh về một người."
“Ai??"
“À…Vu Vân."
“Mây đen?"
“Họ Vu, Vu nghĩa phù thủy, Vân theo nghĩa mây."
“Đợi chút…" Đỗ Trọng đứng lên, đi tới ôm lấy Đỗ lăng: “Tiểu Lăng, người đã chết thì không thể nào sống lại. Anh biết Ngũ như anh trai ruột thịt mà chăm sóc cho em, anh cũng biết là hai đứa có cảm tính rất tốt. Hắn chết anh cũng rất đau lòng, thế nhưng đã qua lâu rồi, chúng ta cũng đã báo thù cho hắn. Ngũ trên trời linh thiêng cũng yên nghỉ, em cũng không muốn làm cho hắn không yên lòng đúng không? Nhìn em thành cái bộ dạng này, anh với anh hai em rất thương tâm nha! Em biết là anh hai em đã khổ sở như thế nào rồi? Vì sự việc của Ngũ, nó một mực tự trách mình, em chắc không muốn nó nhìn em với ánh mắt áy náy đâu nhỉ? Em xem ngày giỗ của Ngũ cũng sắp đến rồi, anh hai của em cũng muốn mở ra khúc mắc bao lâu nay, em hiểu không?"
“Em biết rồi! Xin lỗi anh cả, làm cho các anh lo lắng. Anh yên tâm, em biết làm thế nào."
“Haizz!" Đỗ Trọng sờ đầu Đỗ Lăng: " Về nhà ngủ một giấc đi, OK?"
Đỗ lăng nỗ lực nở nụ cười thật tươi: “OK!"
Haizzz… không có kết quả, đầu mối đều bị chặt đứt, làm sao đây? Lẽ nào thật sự phải để hắn ta đùa giỡn trong 3 tháng? Lẽ nào không có biện pháp? Người kia biến thái! Hu~~~~ Đỗ Lăng cảm giác mình muốn khóc, lẽ nào mình lại có kết cục như vậy?! Khỗ não nha, phiền muộn nha~~~~`
Đỗ Lăng ngay cả buổi trưa cũng ăn không vô, Đơn giản như anh cả đã nói. Về nhà ngủ!!!!!
Lúc tỉnh lại đã là nữa đêm rồi, Đỗ Lăng cảm giác được bao tử đang kêu réo. Thế là liền leo xuống giường đi vào bếp tìm hoa quả…hay là cái gì đó có thể lót dạ.
Đỗ Lăng hiện tại ở trên lầu 2 trong biệt thự riêng của Đỗ Bang. Để không làm phiền tới anh hai, Đỗ Lăng nhẹ nhàng mở cửa rón rén đi xuống.
“Tỉnh rồi hả?"
“Ha ha…anh hai hả, như thế nào lại một mình uống rượu lúc nữa đêm vậy?"
“Hắc hắc…. chú nghĩ ai cũng như chú sao. Từ xế chiều bắt đầu ngủ cho đến bây giờ, heo cũng không có ngủ như chú. Xuống đây làm gì đó?"
Đỗ lăng liếc nhìn phòng bếp, không lên tiếng. Haizz! Nếu là nói xuống tìm đồ ăn, sợ là mình thật sự biến thành heo trong mắt anh hai.
Để ly rượu trong tay xuống, Đỗ Bang đi vào phòng bếp: “Đói bụng rồi chứ gì? Muốn ăn gì?"
Đỗ Bang đem thịt bò được cắt sẵn vào lò vi sóng, sau đó đem đến đặt lên bàn chỗ Đỗ Lăng đang ngồi. Anh thì ngồi đối diện với cậu, từ trong lòng lấy ra điếu thuốc lá châm lửa, rít vài hơi.
Đồ ăn rất thơm, người cũng đang đói, nhưng mà anh hai cứ nhìn mình soi mói. Đỗ Lăng như thế nào cũng không nuốt trôi được: “Anh hai, có chuyện gì sao?"
“Anh làm gì có chuyện gì? Tiểu Lăng phải là anh hỏi em mới đúng chứ?"
“Hở…em không sao mà?"
“Hửm?"
“Ha ha,…" Đỗ lăng cười làm lành, anh hai anh sẽ được công nhận là một trong những người thông minh nhất trên thế giới: “Anh hai nè, anh có cùng với người nào đó đánh cược qua chưa?"
“Có!"
“Có thua không?"
“Không nha!"
“Ừm!" Im lặng, không nói nên lời. Anh hai là thiên tài, sao có thể thua chứ. Nhưng mà, Đỗ Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định: “anh hai nếu như…em là nói nếu như anh cùng người khác đánh cược lại thua, mà phần thưởng đặt cược lại làm cho anh khó xử thì nên giải quyết như thế nào?"
“Chú có thật là em của anh không thế? Biết rõ mình sẽ thua mà còn đi cược với người ta! Ngốc chết đi được! Còn nữa, cược thua thì thua, còn muốn thế nào? Khó xử? Khó xử thì chơi xấu với hắn nha! Chú không biết chơi xấu à?" Đỗ Bang ném hộp thuốc lá, chuẩn xác đập trúng đầu Đỗ Lăng: “Chuyển bại thành thắng, chú cũng không hiểu sao? Thật hoài nghi chú có phải là mẹ anh thân sinh không nha, so với heo còn ngốc hơn. Chú sao lại chệnh lệch với bọn anh nhiều như vậy?"
Chơi xấu? Đỗ Lăng đột nhiên cảm giác được trước mắt như mở ra, tiền đồ bừng sáng. Ha ha… ha ha ha….Được lắm, ngày mai mình chính là chơi xấu không đi, để xem hắn làm thế nào? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, có giỏi thì ra chiêu đi nha! Ha ha ha…..
Thứ bảy ngoại lệ có chút ánh nắng, Đỗ Lăng đặc biệt có tâm tình rất tốt, khôi phục bộ dạng sinh long hoạt hổ.
“Anh hai đứng lên đi, đã 6h rồi. Chúng ta đi ra chạy bộ đi, được không?"
“Anh hai, chúng ta cùng đi bơi đi!"
“Anh hai khó có được buổi sáng đầy nắng như vầy, không nên ở yên một chỗ. Đi, chúng ta đi đánh tennis đi!"
“Anh hai đã bao lâu rồi anh không có luyện tập vậy? Đều gỉ sét hết rồi, đến đây. Chúng ta cùng luyện!"
“Anh hai nắng thật nhiều, ngày hôm nay chúng ta nướng thịt ngoài trời nha? Em thấy vườn hoa của anh cũng đẹp, rất thích hợp."
“Anh hai, anh định đi đâu? Đi thành thị? Em cũng đi."
“Anh hai, hôm nay thứ bảy anh không có hẹn sao?"
“Anh hai, không bằng chúng ta đi đá bóng đi."
“Anh hai…."
“Anh hai…."
“Anh hai…."
“Tiểu Phi! Tiểu Quang! Xử đẹp thằng đó, tống nó về nhà cũ mau!!!!!"
“Tiểu Lăng tuần tới bên New York có ký hiệp ước, anh có việc đi không được. New York em cũng quen thuộc, anh nghĩ để em đi thì tương đối thích hợp. Anh sẽ nói với anh cả, em về nhà chuẩn bị trước đi. Còn đây là tài liệu cho buổi ký hiệp ước, em nhìn một chút, tìm hiểu một hcút. Đến lúc trời tối mình cùng ăn ở nhà cũ, có gì không hiểu thì lúc đó hỏi anh!"
Thế là Đỗ Lăng thu dọn hành lý, mang theo Tiểu Quang, Tiểu Phi xem tài liệu cần trong hiệp ước trong miệng ngâm nga bản hòa âm thứ chín của Beethoven. Cậu vô cùng cao hứng trở lại vườn hoa của mình ở trung tâm thành phố.
Thế là vào buổi tối chủ nhật chưng ra vẻ mặt tươi cười thật lớn tặng cho anh cả cùng anh hai. làm cho Đỗ Trọng, Đỗ Bang cũng vui vẻ không ít, chủ yếu là cảm thấy yên tâm hơn.
Vì vậy Đỗ Trọng quyết định tuyên bố sau này mọi người phải về nhà ăn cơm mỗi ngày. Anh hai liều chết kiến nghị, cuối cùng cũng đổi thành 5 ngày cuối tuần. Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của anh hai, Đỗ Lăng có cảm giác vui sướng khi người gặp nạn. Ha ha…vẻ mặt này của anh hai thật là lâu rồi không thấy nha, lâu lắm rồi nha….
Thế là Đỗ Lăng liền gửi một cái email cho Vân, nội dung đại khái là: " Vân cưng ơi, thật xin lỗi nha. Tôi sợ là mình không đến đúng hẹn được, tôi gần đây công việc bận rộn nhiều việc sau này càng nhiều. Thật sự không có thời gian cùng cưng gặp mặt, đoạn MP3 lần trước anh ghi âm cứ việc giữ lại mà chậm rãi thưởng thức đi nha. Tôi tin tưởng anh sẽ không truyền ra ngoài đâu nhỉ, dù sao anh thật sự yêu tôi mà phải không? Còn nữa, nếu anh không muốn đối mặt với anh cả tôi cùng với sự tức giận và sự trả thù của ảnh thì tôi khuyên anh không nên đưa cho ảnh xem đâu. Tin tôi đi, nếu tôi mà nói với anh cả cái MP3 đó là do người ta ghép thì…… anh hiểu mà."
Cuối cùng vào buổi sáng ngày thứ hai 10: 30 tại phi trường của New York, Đỗ Lăng dùng tạp chí che lại dáng vẻ cười điên cuồng không ngừng của mình. Mà ngồi cạnh hắn là một bà cụ đang vô cùng hoang mang tự hỏi: có phải hay không là ta thoát khỏi xã hội quá lâu? Xảy ra chuyện gì, chẳng lẻ hiện tại tạp chí tài chính và kinh tế biến thành tạp chí truyện cười sao?
Tuy rằng tạm thời tránh được sự trừng phạt của anh hai, lại lợi dụng anh hai để đấu với anh cả, nhưng trong khoảng thời gian này có thể nói là gió yên biển lặng. Hai người này từ nhỏ đã luôn khiến Đỗ Lăng đau đầu, hôm nay đã là thứ năm rồi mà ngay cả cửa công ty mình còn không thể đi ra nữa!
“Mặc kệ, hôm nay dù có thế nào mình cũng phải ra ngoài!" Đứng lên, Đỗ Lăng cụt hứng mà ngồi phịch xuống. Ai! Bị cái kia mãnh liệt hành hạ tiểu huyệt suốt hai ngày hiện tại vẫn còn chưa có hồi phục, làm sao mà đi đến Club đây? Cho dù miễn cưỡng đi thì không phải là tự dẫn xác cho Tiểu Phi nắm được manh mối sao? (chém chém…khúc này ko hiểu :v) Ai!
Ai! Đỗ Lăng ngồi trong phòng làm việc thở dài! Cứ như vậy thật không được, mà thứ bảy sắp đến rồi!
Chết tiệt! Một đầu mối cũng không có, đã tốn không ít công sức vậy mà…Đỗ Lăng đã cho người điều tra số điện thoại kia không ngoài dự đoán là Vu Vân xài số khuyến mãi.Nhưng khi đem địa chỉ email mà Vu Vân đưa cho mình để điều tra, kết quả thu được làm cho Đỗ Lăng không khỏi kinh ngạc. Vu Vân đưa cho ĐỗLlăng email là: [email protected]/* */, mà hắn thì dùng E: [email protected]/* */ gửi tới. Đỗ Lăng cũng đến tìm bạn học cùng lớp của cậu ở Standford, Paul một hacker kiệt xuất nhất thế giới. Cậu đưa cho Paul một số tiền lớn nhờ hắn tìm ra địa chỉ của hai email này. Paul thật sự là cao thủ, buổi sáng thứ ba đã đem sáu địa chỉ đem đến cho cậu làm cho Đỗ Lăng hưng phấn một trận. Thế nhưng…. Ai! khi đối mặt với Thư kí đem báo cáo lên bốn giờ trước, Đỗ Lăng thở dài lần thứ hai, ai!!!!
Ai! Phải suy nghĩ tốt một chút, còn có đầu mối gì nhỉ? Mặc dù không muốn nhớ lại chuyện xảy ra vào hai ngày trước, nhưng bây giờ không còn cách nào khác.
Ừm…nhớ rõ là hắn nói tên mình là Vu Vân, cái này thì có thể nhờ người đi điều tra giúp. Cũng có thể là tên giả, không nên ôm quá nhiều hy vọng.
Nhớ là hắn có nói nếu như mình điều tra bất kỳ việc gì, truy tìm tung tích hắn thì khi gặp lại hắn nhất định sẽ nói cho mình nghe. Bao gồm cả việc vì sao hắn biết Ngũ, hắn sẽ nói hết cho mình. Cái này là sao? Hắn và anh Ngũ quen biết sao. Nhung mà lúc mình và Ngũ sống chung với nhau sáu năm, mình chưa hề nghe Ngũ nhắc qua người nào có tên Vu Vân đâu? Vậy là lúc anh Ngũ còn ở Mỹ thì quen biết nhau. Lúc đó mình còn nhỏ, anh Ngũ và anh cả là bạn học, chắc anh cả biết. Nhưng mà…làm sao nói với anh cả đây? Ha ha…cái này cần phải nghĩ cách rồi.
Còn nữa tên đó hình như rất hiểu rõ mình, hẳn là đã quan sát mình rất lâu rồi. Vậy hẳn là cùng làm chung công ty hay chí ít cũng ở cách công ty không xa, tuy là tiếp xúc với hắn có hai ngày nhưng có cảm giác hắn rất có kinh nghiệm. Hơn nữa hắn còn nói mình “cưng biết không? Ở club cưng là thần tượng của nhiều người! Cưng không biết là có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ ngưỡng mộ cưng sao?". Mình nhớ là lúc đó còn hỏi hắn “Có cả anh sao?" hắn thẹn quá hóa giận nhưng mà cũng có khẳng định. Đó chính là điểm chính, hắn chí ít cũng thường đến Club, cũng có thể là nhân viên của công ty nào đó? Hắn bị mình cự tuyệt thế nhưng mình không nhớ là có nhân viên nào biểu lộ với mình? Còn có mình thật sự không nhớ rõ hắn ta.
Mặc kệ, không thể nào cứ ngồi yên chờ được. Mình phải đến Club, mình muốn đến xem sao nhưng mà Tiểu Phi với Tiểu Quang thì sao đây? Cùng lắm thì hôm nay không luyện tập. Tuy là nhìn qua có chút kỳ quái nhưng mà….. Hừ, có cho hai người đó cũng không dám nói gì nhiều!
Hắc hắc… Tiểu Phi! Tiểu Quang! Chúng ta đi thôi ~!
Bởi vì mục đích hôm nay là tìm người, không phải là luyện tập thân thủ nên Đỗ Lăng không như ngày thường xuống lấy xe liền đi thẳng đến Club. Lúc trước là sợ phiền, mọi người chẳng ai để ý mà hiện tại một tên bạn bè cũng không có. Đỗ Lăng lòng vòng ở bãi đổ xe trong lòng không ngừng kêu khổ.
Lúc trước là từ bãi đổ xe lên thẳng vào, hôm nay Đỗ Lăng cố ý đi một vòng ra cửa chính mà vào. Một bên âm thầm quan sát, một bên tính toán. Sao lại không có người nào ra tiếp đón vậy? Đỗ lăng mang theo dáng vẻ mà tự mình cho là tươi cười đi vào Club.
Giữa lầu chính và cửa lớn có một thảm cỏ xanh đang có vài cô gái tụm lại với nhau trò chuyện, có vài người cũng đứng hút thuốc vì trong lầu cấm hút. Vu Vân dường như cũng không hút thuốc, điểm này mình có thể quên đi v….).
Đi qua mặt cỏ bước lên thang dẫn lên lầu chính,bên cạnh thạch đài có một cô bé chừng tám, chín tuổi cực kỳ đáng yêu, xinh xắn đang ngồi.
Đỗ Lăng quyết định thi triển chút mị lực của mình.
“Em gái, em tên là gì?"
“Em tên Y Vân."
Y Vân? Ha ha….mẹ của cô này chắc mê Quỳnh Dao lắm nha…
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cô gái nghĩ một lát, tính ngón tay nữa ngày thật vất vả mới tính xong.
Đỗ Lăng ở trong lòng thở dài, haizz! Chậm tiếp thu… thật đáng thương, một cô gái đẹp như vậy, lại còn rất nhỏ! Đỗ Lăng tận lực điều chỉnh âm thanh trở nên dịu dàng: " Em gái, em tới đây làm gì?"
“Chờ người nha."
“Hử, là người nhà em sao?"
“Không còn nữa."
“Nói cho anh biết em sao lại tới chỗ này?"
“Papa đưa em tới!"
Ệt mợ…."Ba ba đâu?"
“Ba ba lên thiên đàng rồi!"
Không nói gì…Đỗ Lăng thật sự khó xử, có nên gọi cho cảnh sát không? Có lẽ nên đưa cô bé đi gặp bác sĩ?
Đỗ Lăng đang khó xử thì cô bé kia liền nhảy dựng lên, trong miệng kêu “Ba ba! Ba ba!" hướng cửa chạy đi. Đỗ Lăng hướng theo nhìn ra cửa, chỉ thấy một người thanh niên nho nhã chừng hai mươi mốt cuối người ôm lấy cô bé, xem ra là quen biết. Nhưng mà nhìn thế nào cũng không phải là ba ba của một cô bé chín tuổi được, phải là anh trai chứ!
Đỗ Lăng lắc đầu, thở dài….haizz! Gần đây chẳng xảy ra chuyện gì nhưng lại luôn thở dài, haizz! Không tốt !
Bước lên bậc thềm, Đỗ Lăng tiếp tục cuộc hành trình ngày hôm nay. Toàn bộ Club tổng cộng có ba lầu, Bỏ qua hầm ngầm và tầng cao nhất là chổ ở của quản lý và nhân viên nghỉ ngơi, phòng thay quần áo ra. Chỉ có tầng 1, 2 là tiếp khách. Đỗ lăng chậm rãi đi đến phòng đầu tiên, thế nhưng… thật là kỳ quái, nguyên bản là một bàn ba năm người tụm lại nói chuyện phiếm bỗng nhiên đều nhìn chằm chằm cửa thủy tinh phía trước để nhìn tình hình bên trong. Đỗ Lăng cũng tò mò mà nhìn theo: cũng không có gì mới lạ nha? Chỉ là đang luyện vài chiêu cơ bản mà thôi! Mỗi ngày đều như vậy, có cái gì mới đâu thật là một đám kỳ quái!
Haizz! Thật là, luyện công thì luyện công, xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt. Đi khắp nơi ở tằng một, tầng 2, Đỗ Lăng cũng không có phát hiện manh mối gì.
Lết xác tới phòng VIP mình hay sử dụng, bên trong hai thiếu niên tuấn tú đang so chiêu với nhau thấy cậu tới vội vàng chạy ra ngoài. Hai người kia Đỗ Lăng đều có gặp qua, bọn họ là học viên chính thức ở đây. Ở đây khi mà chủ nhân phòng VIP không có mặt thì học viên chính thức có thể sử dụng.
Thấy bọn họ đến gần, Đỗ Lăng nở nụ cười sáng lạng nghênh đón thiếu niên có dáng người cao cao. Đang muốn mở miệng nói chuyện, thì thấy thiếu niên kia bỗng nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt chạy biến mất tiêu. Chỉ còn lại Đỗ Lăng nhìn trời mà thở dài, khóc không ra nước mắt! Trời ạ! Lớn lên đẹp trai lẽ nào là lỗi của mình sao?!! v….)
Chợt Đỗ Lăng phát hiện cách không xa một đám đầu nho nhỏ dán trên tường thủy tinh mà lén lút nhìn cậu, nhưng chẳng có ai dám tiến đến. Đỗ Lăng chính thức thừa nhận mị lực của mình thất bại… Quên đi, Đỗ Lăng quyết định tìm giúp đỡ!
Ở Club, Đỗ Lăng thường hay chỉ đạo và giúp người khác luyện tập, tuy nhìn thoáng qua có chút dữ dằn khó ở chung nhưng tiếp xúc một thời gian dài, mọi người ở đây đều biết cậu thật ra rất hiền hòa. Lâu ngày, cảm tình tự nhiên sẽ sản sinh.
Thấy cậu tới, nhân viên lục đục tiến lại gần. Đỗ Lăng ngày hôm nay không định luyện tập nên mượn cớ muốn thử công phu mới, liền kéo người đi trò chuyện. Người có quan hệ tốt với Đỗ Lăng ở chỗ này là huấn luyện viên Vương, cũng có thể coi là lão làng ở chỗ này. Đỗ Lăng liền hỏi thăm anh ta.
“Vu Vân?" Huấn luyện viên Vương nhíu mày suy nghĩ nữa ngày, lắc đầu: “Anh không nhớ là có người này? Tên gì kỳ cục vậy. Nếu như có thì anh đã nhớ kỹ người này rồi, cậu xác định là hắn ta là thành viên nơi này?!"
“Tôi nghĩ phải nha…."
“Người này quan trọng sao? Nếu như vậy cậu đi chổ quản lý tìm một chút, có lẽ có không chừng."
Quản lý? Hắc hắc…cái này dễ nha! Anh cả với quản lý có quan hệ rất tốt mà. Ha ha…tôi chưa nói qua sao? Chỗ này là do công ty của chúng tôi thiết kế, thi công đương nhiên phải có quan hệ thâm tình với quản lý rồi….
Tìm quản lý? Ý kiến hay! Ha ha ha… Đỗ Lăng ngửa mặt lên trời cười lớn. Cuối cùng Đỗ Lăng thuận lợi cầm được danh sách tên của nhân viên, học viên, hội viên từ trước đến giờ. Nhiều lần cậu cũng lấy được tư liệu bí mật từ nhân viên quản lý.
Nhưng mà….đến ngày thứ hai Đỗ lăng mang theo cặp mắt gấu trúc, sa sút tinh thần đi ra liền có thể đoán biết được kết quả.
Club tạm thời quẳng sang một bên, hiện tại manh mối cuối cùng cần xử lí đó là bạn học chung kiêm bạn thân của anh Ngũ chính là anh cả. Haizzz! Hôm nay thứ sáu rồi đó….
Ngồi ở bàn làm việc là anh cả không giận mà uy nghiêm, cùng Đỗ Lăng giống nhau là khuôn mặt anh tuấn lộ ra sự chín chắn, tác phong kiên nghị cộng thêm vết tích từng nếm trải mùi đời: " Tiểu Lăng, dạo này công việc của em bận rộn lắm sao? Không phải em chủ động tới đây, anh tưởng em chết mất xác ở đâu rồi chứ! Sao vậy? Có phải là có chuyện cần anh hỗ trợ không?"
Ha ha…anh cả ơi là anh cả, luôn luôn thông minh như vậy. Nhưng mà… cái này….
“Ây da…anh cả còn nói em chết mất xác ở đâu, vốn muốn hẹn anh buổi trưa nhưng vừa hỏi thư ký Đường mới biết là công việc của anh chật kín hết cả tháng này rồi ! Không biết là ai bận rộn đâu…."
“Hử? Em là đang dỗi vì anh cả không quan tâm em sao? Hay vầy đi, ngày mai em dọn đến ở với anh, để anh chăm sóc tốt cho em, mỗi ngày hai anh em mình cùng ăn chung. Thấy thế nào?"
Đùa, đây không phải là càng chết nhanh hơn sao? Vất vả lắm mới lấy lại được tự do, sao có thể mà tự chui vào lưới chứ: Anh cả~~~~ anh phải biết là……"
“Được rồi… được rồi, lại muốn nói cái gì mà tự do của em, nhân quyền này nọ….Anh của em không nghe! Haizzz! Biết thế đã không tống em đi Mỹ du học, cái tốt không học, tật xấu thì học không thiếu. Em muốn ở đâu thì ở, nhưng hôm nay phải ở chung với anh, chủ nhật quay về nhà cũ ăn cơm chiều. Đến lúc đó còn để anh thấy hai cái con mắt gấu trúc này nữa thì….., sau này phải ở chung với anh!!"
“Biết rồi, tối chủ nhật chứ gì. Em sẽ về mà…ưm, anh cả này…"
“Rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Không có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ muốn hỏi anh về một người."
“Ai??"
“À…Vu Vân."
“Mây đen?"
“Họ Vu, Vu nghĩa phù thủy, Vân theo nghĩa mây."
“Đợi chút…" Đỗ Trọng đứng lên, đi tới ôm lấy Đỗ lăng: “Tiểu Lăng, người đã chết thì không thể nào sống lại. Anh biết Ngũ như anh trai ruột thịt mà chăm sóc cho em, anh cũng biết là hai đứa có cảm tính rất tốt. Hắn chết anh cũng rất đau lòng, thế nhưng đã qua lâu rồi, chúng ta cũng đã báo thù cho hắn. Ngũ trên trời linh thiêng cũng yên nghỉ, em cũng không muốn làm cho hắn không yên lòng đúng không? Nhìn em thành cái bộ dạng này, anh với anh hai em rất thương tâm nha! Em biết là anh hai em đã khổ sở như thế nào rồi? Vì sự việc của Ngũ, nó một mực tự trách mình, em chắc không muốn nó nhìn em với ánh mắt áy náy đâu nhỉ? Em xem ngày giỗ của Ngũ cũng sắp đến rồi, anh hai của em cũng muốn mở ra khúc mắc bao lâu nay, em hiểu không?"
“Em biết rồi! Xin lỗi anh cả, làm cho các anh lo lắng. Anh yên tâm, em biết làm thế nào."
“Haizz!" Đỗ Trọng sờ đầu Đỗ Lăng: " Về nhà ngủ một giấc đi, OK?"
Đỗ lăng nỗ lực nở nụ cười thật tươi: “OK!"
Haizzz… không có kết quả, đầu mối đều bị chặt đứt, làm sao đây? Lẽ nào thật sự phải để hắn ta đùa giỡn trong 3 tháng? Lẽ nào không có biện pháp? Người kia biến thái! Hu~~~~ Đỗ Lăng cảm giác mình muốn khóc, lẽ nào mình lại có kết cục như vậy?! Khỗ não nha, phiền muộn nha~~~~`
Đỗ Lăng ngay cả buổi trưa cũng ăn không vô, Đơn giản như anh cả đã nói. Về nhà ngủ!!!!!
Lúc tỉnh lại đã là nữa đêm rồi, Đỗ Lăng cảm giác được bao tử đang kêu réo. Thế là liền leo xuống giường đi vào bếp tìm hoa quả…hay là cái gì đó có thể lót dạ.
Đỗ Lăng hiện tại ở trên lầu 2 trong biệt thự riêng của Đỗ Bang. Để không làm phiền tới anh hai, Đỗ Lăng nhẹ nhàng mở cửa rón rén đi xuống.
“Tỉnh rồi hả?"
“Ha ha…anh hai hả, như thế nào lại một mình uống rượu lúc nữa đêm vậy?"
“Hắc hắc…. chú nghĩ ai cũng như chú sao. Từ xế chiều bắt đầu ngủ cho đến bây giờ, heo cũng không có ngủ như chú. Xuống đây làm gì đó?"
Đỗ lăng liếc nhìn phòng bếp, không lên tiếng. Haizz! Nếu là nói xuống tìm đồ ăn, sợ là mình thật sự biến thành heo trong mắt anh hai.
Để ly rượu trong tay xuống, Đỗ Bang đi vào phòng bếp: “Đói bụng rồi chứ gì? Muốn ăn gì?"
Đỗ Bang đem thịt bò được cắt sẵn vào lò vi sóng, sau đó đem đến đặt lên bàn chỗ Đỗ Lăng đang ngồi. Anh thì ngồi đối diện với cậu, từ trong lòng lấy ra điếu thuốc lá châm lửa, rít vài hơi.
Đồ ăn rất thơm, người cũng đang đói, nhưng mà anh hai cứ nhìn mình soi mói. Đỗ Lăng như thế nào cũng không nuốt trôi được: “Anh hai, có chuyện gì sao?"
“Anh làm gì có chuyện gì? Tiểu Lăng phải là anh hỏi em mới đúng chứ?"
“Hở…em không sao mà?"
“Hửm?"
“Ha ha,…" Đỗ lăng cười làm lành, anh hai anh sẽ được công nhận là một trong những người thông minh nhất trên thế giới: “Anh hai nè, anh có cùng với người nào đó đánh cược qua chưa?"
“Có!"
“Có thua không?"
“Không nha!"
“Ừm!" Im lặng, không nói nên lời. Anh hai là thiên tài, sao có thể thua chứ. Nhưng mà, Đỗ Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định: “anh hai nếu như…em là nói nếu như anh cùng người khác đánh cược lại thua, mà phần thưởng đặt cược lại làm cho anh khó xử thì nên giải quyết như thế nào?"
“Chú có thật là em của anh không thế? Biết rõ mình sẽ thua mà còn đi cược với người ta! Ngốc chết đi được! Còn nữa, cược thua thì thua, còn muốn thế nào? Khó xử? Khó xử thì chơi xấu với hắn nha! Chú không biết chơi xấu à?" Đỗ Bang ném hộp thuốc lá, chuẩn xác đập trúng đầu Đỗ Lăng: “Chuyển bại thành thắng, chú cũng không hiểu sao? Thật hoài nghi chú có phải là mẹ anh thân sinh không nha, so với heo còn ngốc hơn. Chú sao lại chệnh lệch với bọn anh nhiều như vậy?"
Chơi xấu? Đỗ Lăng đột nhiên cảm giác được trước mắt như mở ra, tiền đồ bừng sáng. Ha ha… ha ha ha….Được lắm, ngày mai mình chính là chơi xấu không đi, để xem hắn làm thế nào? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, có giỏi thì ra chiêu đi nha! Ha ha ha…..
Thứ bảy ngoại lệ có chút ánh nắng, Đỗ Lăng đặc biệt có tâm tình rất tốt, khôi phục bộ dạng sinh long hoạt hổ.
“Anh hai đứng lên đi, đã 6h rồi. Chúng ta đi ra chạy bộ đi, được không?"
“Anh hai, chúng ta cùng đi bơi đi!"
“Anh hai khó có được buổi sáng đầy nắng như vầy, không nên ở yên một chỗ. Đi, chúng ta đi đánh tennis đi!"
“Anh hai đã bao lâu rồi anh không có luyện tập vậy? Đều gỉ sét hết rồi, đến đây. Chúng ta cùng luyện!"
“Anh hai nắng thật nhiều, ngày hôm nay chúng ta nướng thịt ngoài trời nha? Em thấy vườn hoa của anh cũng đẹp, rất thích hợp."
“Anh hai, anh định đi đâu? Đi thành thị? Em cũng đi."
“Anh hai, hôm nay thứ bảy anh không có hẹn sao?"
“Anh hai, không bằng chúng ta đi đá bóng đi."
“Anh hai…."
“Anh hai…."
“Anh hai…."
“Tiểu Phi! Tiểu Quang! Xử đẹp thằng đó, tống nó về nhà cũ mau!!!!!"
“Tiểu Lăng tuần tới bên New York có ký hiệp ước, anh có việc đi không được. New York em cũng quen thuộc, anh nghĩ để em đi thì tương đối thích hợp. Anh sẽ nói với anh cả, em về nhà chuẩn bị trước đi. Còn đây là tài liệu cho buổi ký hiệp ước, em nhìn một chút, tìm hiểu một hcút. Đến lúc trời tối mình cùng ăn ở nhà cũ, có gì không hiểu thì lúc đó hỏi anh!"
Thế là Đỗ Lăng thu dọn hành lý, mang theo Tiểu Quang, Tiểu Phi xem tài liệu cần trong hiệp ước trong miệng ngâm nga bản hòa âm thứ chín của Beethoven. Cậu vô cùng cao hứng trở lại vườn hoa của mình ở trung tâm thành phố.
Thế là vào buổi tối chủ nhật chưng ra vẻ mặt tươi cười thật lớn tặng cho anh cả cùng anh hai. làm cho Đỗ Trọng, Đỗ Bang cũng vui vẻ không ít, chủ yếu là cảm thấy yên tâm hơn.
Vì vậy Đỗ Trọng quyết định tuyên bố sau này mọi người phải về nhà ăn cơm mỗi ngày. Anh hai liều chết kiến nghị, cuối cùng cũng đổi thành 5 ngày cuối tuần. Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của anh hai, Đỗ Lăng có cảm giác vui sướng khi người gặp nạn. Ha ha…vẻ mặt này của anh hai thật là lâu rồi không thấy nha, lâu lắm rồi nha….
Thế là Đỗ Lăng liền gửi một cái email cho Vân, nội dung đại khái là: " Vân cưng ơi, thật xin lỗi nha. Tôi sợ là mình không đến đúng hẹn được, tôi gần đây công việc bận rộn nhiều việc sau này càng nhiều. Thật sự không có thời gian cùng cưng gặp mặt, đoạn MP3 lần trước anh ghi âm cứ việc giữ lại mà chậm rãi thưởng thức đi nha. Tôi tin tưởng anh sẽ không truyền ra ngoài đâu nhỉ, dù sao anh thật sự yêu tôi mà phải không? Còn nữa, nếu anh không muốn đối mặt với anh cả tôi cùng với sự tức giận và sự trả thù của ảnh thì tôi khuyên anh không nên đưa cho ảnh xem đâu. Tin tôi đi, nếu tôi mà nói với anh cả cái MP3 đó là do người ta ghép thì…… anh hiểu mà."
Cuối cùng vào buổi sáng ngày thứ hai 10: 30 tại phi trường của New York, Đỗ Lăng dùng tạp chí che lại dáng vẻ cười điên cuồng không ngừng của mình. Mà ngồi cạnh hắn là một bà cụ đang vô cùng hoang mang tự hỏi: có phải hay không là ta thoát khỏi xã hội quá lâu? Xảy ra chuyện gì, chẳng lẻ hiện tại tạp chí tài chính và kinh tế biến thành tạp chí truyện cười sao?
Tác giả :
Yuanyan