Cưỡng Đoạt

Chương 40: Chồng sắp cưới…

Cốc Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mi mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, mọi vật trước mắt có chút mờ ảo.

Cơ thể vừa cử động, đầu liền đau đớn không thể nhịn được giống như là sắp nổ tới nơi, toàn bộ xương cốt trên người giống như đều đã nát vụn, cảm giác được bản thân bây giờ chẳng khác nào da bọc đống xương gãy. Cốc Vũ chẳng cách nào kềm chế những tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng.

Tại sao người đau và kiệt sức đến như vậy?

Đây là đâu? Cốc Vũ há to miệng, cổ họng khô khốc lại không nói ra được lời nào, suy nghĩ hỗn loạn làm cho cậu nhất thời không biết được mình đang ở đâu.

“Em tỉnh rồi?"

Cốc Vũ quay đầu về phía tiếng nói, đôi mắt mông lung cố gắng mở ra, đến sau khi thấy rõ người đang nói chuyện là ai, đồng tử liền co rút lại, “Lăng… Sóc?"

Giọng nói của Cốc Vũ cũng khàn khàn, giống như bị cát chặn lại.

“Đừng nói chuyện." Lăng Sóc vừa nói vừa cẩn thận đỡ Cốc Vũ dậy dựa vào trong lòng mình, cầm lấy cốc nước lọc đã chuẩn bị tốt để sẵn nơi tủ đầu giường chạm vào môi Cốc Vũ: “Nào, uống nước đi. Em ngủ hai ngày rồi, nếu không tỉnh dậy, anh phải nghe theo lời anh rể, đưa em đến bệnh viện đó."

Cốc Vũ có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, nhưng mà cổ họng khát cháy, bây giờ nhìn thấy nước lọc ngay bên miệng, giống như là lữ nhân nhìn thấy ốc đảo trong sa mạc, có chút gấp gáp không thể chờ được, sau đó tất nhiên là bị sặc đến mức khiến cho người khác bị dọa sợ.

“Khụ khụ"

“Bé ngốc, nước đâu có chạy mất đâu, gấp gáp như vậy làm cái gì." Trong lời trách mắng của Lăng Sóc mang theo một chút cưng chiều mà cả hai người đều không biết được.

Sau khi uống xong hai li nước lớn, Cốc Vũ mới chậm chạp phát hiện ra mình đang bị Lăng Sóc ôm trong lòng, cơ thể đau nhức liền căng cứng, bao nhiêu lời muốn hỏi cũng kẹt lại ở trong cổ, nhưng lại không dám tránh ra.

Đột nhiên, Cốc Vũ nhớ lại chuyện trước khi bị ngất, đôi mắt mở lớn liền phủ đầy nước, quay đầu nhìn về Lăng Sóc, đôi tay gầy guộc muốn chụp lấy áo Lăng Sóc nhưng chụp không được, nghẹn ngào nói: “Lăng Sóc, mẹ em, mẹ em mất, hu ~ mẹ em mất rồi."

“Anh biết, không sao đâu. Trong hai ngày em bất tỉnh, anh đã tìm được một chỗ tốt trong nghĩa trang, đợt khi nào em khỏe lại, thì sẽ đưa mẹ đến đó đó nhé." Lăng Sóc dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Cốc Vũ, thật ra anh rất muốn hôn, nhưng mà sợ lại dọa đến người vừa mới tỉnh lại, cho nên mới phải dùng đến cách này.

“Dạ, cảm ơn anh, Lăng Sóc, may mà có anh." Cốc Vũ tự nhiên chẳng còn cảm thấy sợ Lăng Sóc nữa, vòng tay đang ôm cậu vào lòng này khiến cho cậu cảm giác an tâm đến vô cùng vô tận, giống như chỉ cần nép vào anh, cậu sẽ không còn sợ bất kì điều gì, bao nhiêu cô đơn, tịch mịch, sợ hãi, bối rối, hoang mang,… sau khi mẹ ra đi thì vòm ngực ấm áp vững chãi này đều có thể xua tan giúp cậu.

Tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên bên tai làm cho Cốc Vũ mơ màng buồn ngủ, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một tia sáng bạc mà giật mình tỉnh lại.

Cốc Vũ có chút yếu ớt nâng tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn được ***g vào ngón vô danh, rút ra thử, nhưng không có tháo ra được, nghi vấn một câu lại tiếp một câu lần lượt xuất hiện khắp trong đầu.

Chiếc nhẫn này được đeo lên tay lúc nào? Là ai đeo cho cậu? Tại sao lại đeo nhẫn cho cậu?

Lăng Sóc khi Cốc Vũ nghiên cứu bàn tay trái thì đã biết, nhẹ nhàng cầm lấy tay trái Cốc Vũ, không cho Cốc Vũ tháo nhẫn ra, ngón cái vuốt ve lên chiếc nhẫn, nói: “Đây là anh đeo cho em, sau này, anh là chồng sắp cưới của em, chờ đến khi em hai mươi tuổi, chúng ta sẽ ra nước ngoài đăng kí kết hôn."

Cốc Vũ thừ người ra, ngốc nghếch hỏi: “Anh nói gì vậy? Tại sao em nghe chẳng hiểu gì hết."

Lăng Sóc cảm thấy bộ dáng ngơ ngác này của Cốc Vũ sao mà đáng yêu quá, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi Cốc Vũ.

Qua một lúc lâu, Lăng Sóc buông Cốc Vũ đã nhũn ra, nói: “Đã hiểu chưa? Nếu như chưa hiểu, anh còn có nhiều cách làm cho em hiểu rõ chuyện anh là chồng sắp cưới của em."

Lăng Sóc nghĩ định dùng một nụ hôn để khiến cho Cốc Vũ hiểu ra vốn là chuyện không có khả năng, bởi vì cậu đã bị Diệp Đồng hôn rất là nhiều lần, nếu như chỉ hôn hôn vài cái liền biến thành chồng sắp cưới, vậy thì Diệp Đồng chẳng phải chính là chồng của cậu sao? Cho nên Cốc Vũ lắc đầu, nói: “Lăng Sóc, anh cũng định để cho em làm bạn với anh à? Em có thể sao?"

Lăng Sóc làm sao nghe rõ được Cốc Vũ nói, thấy đôi mắt Cốc Vũ tự nhiên trong veo sáng rực, liền lại cúi thấp đầu, tiện thể áp đảo Cốc Vũ.



Lăng Sóc cuối cùng vẫn dừng lại ở phút cuối, bởi vì cơ thể Cốc Vũ rất yếu ớt, không thể tiêu hóa được dù chỉ một lần âu yếm của anh. Bất quá anh sẽ nhớ kĩ, chờ cho Cốc Vũ khỏe lại, sẽ đòi lại liền.

Mà Cốc Vũ bị Lăng Sóc sờ mó toàn thân đến nhũn hết cả người, trong đầu vẫn mơ hồ không hiểu những cái này thì có quan hệ gì tới cái gọi là [chồng sắp cưới]; thậm chí còn không biết tại sao Lăng Sóc lại sờ đến hạ thân của cậu, ngón tay lại còn chui vào phía sau cậu, nghĩ lại liền mắc cỡ muốn chết. Cốc Vũ không biết, lần đầu tiên của cậu đã bị cướp mất trong lúc nửa tỉnh nửa mê rồi.

Lăng Sóc ôm lấy Cốc Vũ, hai người vẫn không nhúc nhích, hơi thở đứt quãng dần dần bình ổn trở lại, trong bầu không khí yên tĩnh là cơ thể ấm áp của cả hai.

Đợi đến khi thứ giữa hai chân cũng đã mềm xuống, Cốc Vũ mới có chút giật mình khiến cơ thể cũng cứng ngắc lại, cố lấy can đảm cùng khó hiểu mà hỏi nhỏ: “Lăng Sóc, em là con trai mà, tại sao anh lại trở thành chồng sắp cưới của em?"

“Không nhớ rõ sao? Cái ngày em gọi điện thoại cho anh, là ngày anh chuẩn bị đính hôn với một cô gái, bởi vì em mà anh bỏ cô ấy đến gặp em, cho nên, em phải bồi thường cho anh một người vợ sắp cưới, anh chỉ cố mà bắt em làm vợ sắp cưới của anh thôi." Sau đó, giọng điệu thay đổi, hung dữ nói: “Nếu như em dám không đồng ý, ngay bây giờ anh liền đem em về nhà anh gặp người lớn!"

Lời này không phải cũng cùng một ý nghĩa sao?

“Hả?" Cốc Vũ thật sự không thể ngờ được câu trả lời lại là thế này, khiếp sợ nhìn Lăng Sóc, “Anh… Đó là ngày anh đính hôn sao? Xin lỗi, em không biết. Nếu như em biết, em sẽ không gọi điện thoại cho anh. Xin lỗi, xin lỗi…"

“Vậy thì ráng mà làm vợ chưa cưới của anh cho tốt, tương lai thì làm vợ của anh." Lăng Sóc kéo đầu Cốc Vũ vùi vào trong ngực, không cho Cốc Vũ nhìn thấy vẻ âm trầm cùng tà ác trong mắt anh lúc này.

Cốc Vũ bị làm cho choáng váng, ngơ ngác gật đầu: “Dạ."



Cốc Vũ vốn bi thương sau khi tỉnh lại còn chưa kịp bi thương thì đã bị tuyên bố của Lăng Sóc hù cho ngẩn ngơ cả người.

Cứ như thế, Cốc Vũ sau khi mẹ qua đời, cha chưa tìm thấy, nhưng thật ra không hiểu vì sao lại xuất hiện ra một vị chồng sắp cưới, mà người chồng sắp cưới này lại là ông chủ của cậu – Lăng Sóc.

Cốc Vũ cảm giác rất sâu sắc, cho dù Lăng Sóc có trở thành chồng sắp cưới, nhưng vẫn còn có chút sờ sợ, chỉ là nỗi sợ này không phải là nỗi sợ lúc nào cũng phải dè dặt cẩn thận như trước đây, mà là sợ Lăng Sóc hở ra một cái liền ôm chầm lấy, ôm không còn chưa tính, lại còn muốn hôn cậu rất sâu, vừa trải qua vài ngày ngắn ngủi, số lần cọ qua xát lại so với việc ăn ngày ba bữa cơm lại thêm trà chiều ăn khuya vẫn còn nhiều hơn.

Cậu không biết cự tuyệt thì chỉ có bị Lăng Sóc ăn sạch, nếu không phải nhờ khả năng tự khống chế của Lăng Sóc tốt, cậu có khi giường cũng chẳng bước xuống được, tâm tình lo lắng không biết lúc nào thì bị ôm kéo lên giường thì còn đào đâu ra được thời gian để bi thương chứ?!



Ngọt ngào bên nhau thoắt cái đã qua một tuần, cơ thể Cốc Vũ cũng tốt lên nhiều, bi thương vì mẹ qua đời cũng phôi pha ít nhiều. Chỉ là mỗi lần nhớ lại, trong lòng cũng sẽ khổ sở, may mà, Lăng Sóc vẫn ở bên cạnh cậu.

Hôm nay không khí rất tốt, Cốc Vũ im lặng ôm hũ tro của mẹ ngồi trên ghế phụ xe hơi, đôi mắt phủ đầy nước, cố nhịn không bật ra tiếng khóc.

Sau khi đem hũ tro hạ táng, Cốc Vũ vẫn cố nhịn không khóc, mặc dù đôi mắt cậu đã bị nước mắt phủ mờ khiến cho không nhìn thấy rõ mộ bia trước mặt.

Nhưng mà khi Lăng Sóc quì trước mộ mẹ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc Cốc Vũ chu đáo."

Một tiếng “Mẹ" này của Lăng Sóc, làm cho bao nhiêu bi thương trong lòng Cốc Vũ đều tràn ra, nước mắt mang theo cảm động từ trong đáy lòng chảy xuống, vừa quì vừa nhào vào trong lòng Lăng Sóc, “Lăng Sóc, Lăng Sóc, Lăng Sóc, cảm ơn anh…"

Lăng Sóc ôm lấy Cốc Vũ, không nói gì, đợi đến khi Cốc Vũ bình tĩnh lại mới nói: “Đứng lên đi, trên đất lạnh lắm, chân của em sẽ chịu không được đâu."

Quả nhiên, khi Cốc Vũ đứng dậy nếu không phải nhờ Lăng Sóc đỡ một bên, chắc chắn đã ngã quị rồi, hơn nữa, mới đi được hai bước, mồ hôi hột đã thấm đầy trên trán Cốc Vũ.

Lăng Sóc nhìn sự quật cường của Cốc Vũ, chẳng muốn hỏi, liền chặn Cốc Vũ lại bế lên, từng bước chân vững chãi đi ra khỏi nghĩa trang.



Còn vài ngày nữa là đã đến tết rồi, Lăng Sóc bởi vì chuyện của Cốc Vũ mà từ lúc rời khỏi lễ đính hôn cho đến giờ cũng chưa từng quay lại nhà chính, chỉ gọi điện thoại về thông báo sơ sơ với ông nội và cha, nói trước tết sẽ đưa Cốc Vũ về, dù sao chính là không cho phép mọi người qua nhà bên khu Thính Phong, lí do ngụy biện là sợ là cho Cốc Vũ sợ, liền bị mọi người khinh bỉ, nhưng mọi người thật sự cũng không đến, chính là ba người Ryan ở lại chơi đến qua tết mới quay về Mĩ cũng rất thức thời ở lại trong nhà chính, không quấy rầy cuộc sống của đôi vợ chồng sắp cưới Lăng Sóc cùng Cốc Vũ.

Hôm nay, Cốc Vũ nói phải về nhà một chút, sắp đến tết rồi, cho dù ở đó không có ai ở, nhưng cũng muốn quét dọn sạch sẽ. Không còn cách nào khác, Cốc Vũ đã bị Lăng Sóc ép phải sống chung rồi, ai bảo quan hệ của hai người bây giờ so với quan hệ giữa ông chủ và người giúp việc còn sâu sắc hơn nhiều, trở thành quan hệ vợ chồng sắp cưới chứ.

“Em không mệt sao? Nói chỉ về nhà xem một chút, bây giờ lại còn lau nhà." Bàn tay của Lăng Sóc vươn ra, đem Cốc Vũ đang quì gối trên nền nhà lau đến trước chân anh vớt lên, ôm siết lấy eo cậu, thì thầm bên tai cậu.

“Đừng mà, Lăng… Lăng Sóc, anh thả em ra, em còn phải lau nhà mà." Nhiều lần như vậy, cơ thể Cốc Vũ đối với những đụng chạm của Lăng Sóc đã trở nên mẫn cảm vô cùng.

Mà Lăng Sóc, lại giống như tên nhóc vừa mới cưới xong, hơn nữa đã được nếm qua cảm giác tuyệt vời khi hai cơ thể kết hợp, gần như ngày nào cũng muốn kéo Cốc Vũ đè ra giường vận động. Có đôi khi, Lăng Sóc cũng hoài nghi khả năng tự khống chế của bản thân tại sao lại thấp xuống nhiều dữ vậy, trong đầu lúc nào cũng tràn đầy ý nghĩ muốn đè lên người Cốc Vũ, làm cho chính anh cũng thấy kinh hãi. Ai bảo Cốc Vũ của anh quá mức ngon lành chứ?!

“Em đã có tinh lực như vậy thì chúng ta làm chút vận động có lợi đi." Vừa nói thì đồng thời bàn tay nóng rực cũng nhanh chóng chui vào trong áo len xoa lên xoa xuống, rồi dừng lại vuốt ve nơi eo của Cốc Vũ.

“Anh!?" Cốc Vũ trợn trừng mắt, nói không nên lời, tối hôm qua không phải mới làm sao? Tại sao Lăng Sóc lại dư thừa cái kia quá vậy?

Lăng Sóc một bên lấy giẻ lau trên tay Cốc Vũ ra, một bên hôn sâu Cốc Vũ, đem Cốc Vũ muốn nói nhưng lại không dám nói khống chế hoàn toàn, chờ đến khi cơ thể Cốc Vũ nhũn ra, Lăng Sóc liền bế lấy Cốc Vũ đã động tình đi vào trong phòng thực hiện vận động đen tối đen tối.
Tác giả : Lê Tiểu Bất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại