Cưỡng Đoạt
Chương 31: Điện thoại di động…
Lăng Sóc cùng Cốc Vũ rời khỏi sân bay, mãi cho đến khi xe chạy trên đường cao tốc ra khỏi sân bay, một chiếc máy bay từ từ cất cánh, bay lên cao, sau đó, ầm ầm bay qua nóc xe Lăng Sóc, chớp mắt chỉ còn lại là một chấm nhỏ, biến mất ở chân trời xanh lam.
Lăng Sóc vừa lái xe, vừa để ý nhìn Cốc Vũ một chút, nói: “Anh rể tôi gọi nói tôi qua bên chỗ anh ấy một chút, nhưng mà tôi sẽ đưa cậu đến siêu thị mua một cái điện thoại di động trước. Tôi không muốn đến lúc muốn tìm cậu lại chẳng biết làm sao mà tìm. Sau khi mua điện thoại xong, cậu về nhà hay đến nhà tôi?
“Tôi về nhà." Cốc Vũ nói, không về nhà thì làm sao có thể làm được quà tặng vừa mới đồng ý với anh lúc nãy.
Sau đó hai người cũng không nói gì cả, Lăng Sóc là đang nghĩ anh rể đột nhiên gọi điện thoại gọi mình qua rốt cuộc là có chuyện gì; Cốc Vũ thì nếu như không phải ở nhà, trước mặt người ngoài, nếu như người khác không nói trước, cậu cũng có thể im lặng cả ngày không nói một lời, là người im lặng đến tận cùng vô tận.
Đến con đường chuyên kinh doanh điện thoại di động, Lăng Sóc căn bản là không tham khảo ý kiến Cốc Vũ, liền mua một cái điện thoại giống y như đúc cái của mình đưa cho Cốc Vũ, cầm điện thoại của mình gọi qua, lưu số điện thoại của mình vào máy, đưa cho Cốc Vũ, nói: “Được rồi, cho cậu. Đi nào, tôi đưa cậu về."
Cốc Vũ ngơ ngác theo sát theo sau Lăng Sóc đầy mạnh mẽ, cầm chặt cái điện thoại mới trong tay, trong lòng rất kích động, cũng rất bất an, không biết mẹ có la vì sao cậu lại nhận điện thoại của Lăng Sóc không nữa, nhưng mà nếu như là chính Lăng Sóc nói muốn mua điện thoại cho cậu thì cậu cũng chẳng có can đảm phản đối dù chỉ một câu, Lăng Sóc nhất định mà trừng mắt nhìn cậu không nể tình, căn bản là không cho cậu có bất kì một cơ hội chống đối nào.
Cốc Vũ thề, nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc cho Lăng Sóc, hết sức nghe lời Lăng Sóc. Cậu thật ra cũng phát hiện Lăng Sóc là người rất tốt, chỉ là người xuất thân từ gia đình quyền cao chức trọng, tính tình theo đó cũng bá đạo mãnh mẽ, không thích người khác phản đối anh, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, Lăng Sóc sẽ không nói gì cả.
“Cậu còn suy nghĩ cái gì? Lên xe!" Lăng Sóc vịn cửa xe, nheo mắt nhìn Cốc Vũđang cúi đầu nhìn cái điện loại mà hạ giọng.
Cốc Vũ vội vàng đem ánh mắt rời khỏi chiếc điện thoại ngước lên, nói: “Tôi tự ngồi xe bus vềđược rồi, anh cứ đi gặp bác sĩ Vạn Hoa đi."
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, lên xe." Lăng Sóc ra lệnh.
Cốc Vũ không ngờ được, Lăng Sóc lại mạnh mẽ cứng rắn muốn đưa cậu trở về, chính là vì lo lắng cho chân trái của cậu.
Keke, cho nên nói, Lăng Sóc bá đạo thì bá đạo, nhưng có lúc, nhu tình của hắn đều bị ẩn sâu trong sự bá đạo cường thếđó nha.
—
Lăng Tu Dương (Chú tư của Lăng Sóc) gần đây không hiểu tại sao bị mất ngủ, ở trên giường đếm qua không biết bao nhiêu con cừu cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể trợn mắt đến sáng.
Điều này làm cho rất nhiều người trong viện kiểm sát bởi vì khuôn mặt càng lúc càng đen của chú mà khẩn trương vô cùng, giống như là đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, chỉ sợ ai xui xẻo bị chú cho ăn một trận nên thân.
Hôm nay, bé trợ lí mới của Lăng Tu Dương rốt cuộc bị mọi người đẩy ra, để cho bé thay mặt mọi người đi tìm hiểu xem đại công tố Lăng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bé trợ lí sau khi báo cáo công việc xong, nghĩ muốn len lén trốn ra rồi lại nghĩđến cái đám chuyên “hại người" đang ở bên ngoài phòng làm việc kia, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lăng Tu Dương ngồi ở sau bàn làm việc cất giọng lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì đi ra ngoài! Vụ án của Hồng bang theo sát cho tôi, nếu để đối phương trốn thoát, tôi sẽ đem cậu thế vào đó!"
Trợ lí khóc không ra nước mắt, cậu ta tại sao lại bị làm dưới trướng của Lăng Tu Dương thiết diện vô tư tâm can sắt đá chứ? Uổng công cậu ta sùng bái chú như vậy, lấy chuyện được làm dưới quyền của chú là vinh quang lớn lao, thì ra, các bậc tiền bối trong viện kiểm soát nói rất đúng! Công tố viên Lăng Tu Dương thật sự rất lãnh khốc vô tình. Trong khoảng thời gian này cậu ta đã hoàn toàn thấm thía rồi!
“Tôi… Tôi…"
“Tôi cái gì mà tôi?! Đi ra ngoài!" Lăng Tu Dương mất ngủ nghiêm trọng đến gân hai bên thái dương cũng giật đùng đùng, cơn tức rất lớn, nếu không phải vì thiết quân luật của nhà họ Lăng thấm vào người, chú cũng rất muốn đập phá đồ đạc.
Bởi vì mí mắt Lăng Tu Dương không có vì mất ngủ mà đen sì như gấu mèo, cho nên ngoại trừ chính chú thì chẳng ai biết chú bị mất ngủ, lại còn mất ngủ cả một thời gian dài rồi, đã đứng trên mép vực thẳm của sự bùng nổ rồi.
Bé trợ lí mới đến đã bay nhanh ra khỏi phòng làm việc, lắc đầu đối với cả đám người đang tha thiết đứng ở ngoài, hít sâu một hơi, lại quẹt đi mồ hôi lạnh túa ra do bị hù, nói: “Bị đuổi ra rồi, tôi sợ nếu còn ở nhiều hơn một giây thôi thì sẽ bị biến thành tượng băng luôn."
“Vậy thì phải làm sao bây giờ hả?! Ngài Lăng có phải bị thất tình không vậy? Rõ ràng hơn nửa tháng trước vẫn còn tốt lắm mà." Bé thư kí A nói.
“Không có khả năng đó đâu! Ngài Lăng là người nghiêm nghị lạnh lùng như vậy, nếu như lỡ có bị thất tình thì cũng không có bộc lộ ra ngoài đâu, huống chi nửa tháng trước cũng đâu có nghe nói ngài Lăng gần gũi với ai đâu, anh ta là kẻ cuồng công việc mà." Bé thư kí B nói.
“Vậy thì rốt cuộc là lí do gì lại khiến cho ngài Lăng trở nên lạnh lùng hơn vậy? Không phải, chính là tự nhiên lúc nóng lúc lạnh?" Bé C trong bồi thẩm đoàn nói.
“Nếu có thể biết, chúng ta còn ở đây thảo luận sao?" Bé thư kí D nói.
“Oh ~ Vậy thảo luận ra cái gì chưa?"
Một giọng nam lạnh lẽo xé gió vang lên ngay sau tai mọi người, sau đó cả bầy đông cứng ngoái cổ nhìn lại, nhìn thấy là khuôn mặt của Lăng Tu Dương không hề có chút xíu thay đổi đang đứng dựa cửa.
Những con người “nhát cáy" đờ ra nửa giây, đồng thanh hét lên, sau đó dùng tốc độc nhanh nhất liền bỏ chạy.
Lăng Tu Dương nhìn trong chớp mắt chỉ còn lại một bé trợ lí đứng ở cửa, day day trán, quay người đi vô phòng làm việc cầm lấp cặp táp đi ra, khóe mắt liếc đến bé trợ lí vừa thở được nửa hơi rồi lại đứng thẳng người, cảm giác rất chi là buồn cười, vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, bởi vì tâm tình của chú đã ảnh hưởng đến người xung quanh rồi, cái này không tốt, nếu không lại ảnh hưởng đến không việc.
“Ngài… Lăng?" Bé trợ lí đuổi theo được hai bước thì ngừng lại, bởi vì Lăng Tu Dương quay đầu lại lộ ra khuôn mặt lạnh lùng hơi nghiêng nghiêng.
Sau khi Lăng Tu Dương rời đi, cả đám vừa mới trốn thoát lại chui ra từ các hướng, vây quanh cửa sổ nhìn xuống Lăng Tu Dương lái xe ra khỏi cổng viện kiểm sát, tất cả mọi người đều bị giật mình, bọn họ cảm thấy có chuyện lớn rồi, kẻ cuồng công việc hóa ra lại về sớm?!
—
Lăng Tu Dương thầm nghĩ phải tìm biện pháp mà ngủ cho tốt vào, nhưng mà mười mấy viên thuốc ngủ bị chú uống vào bụng thế mà nửa điểm buồn ngủ cũng không có; muốn dùng rượu để dỗ giấc ngủ, kết quả là hơn hai tiếng sau tỉnh lại đầu đau như là có người đang đánh nhau kịch liệt ở bên trong; đi tìm đàn bà để buông thả, ngu ngốc vô vị, cũng chẳng thể làm cho chú ngủ ngon giấc… Mọi biện pháp có thể thử chú đều thử hết rồi, nhưng hoàn toàn vô tác dụng.
Cho nên, Lăng Tu Dương nhịn hơn nửa tháng, vẫn là quyết định phải chữa bệnh, nhưng mà trước hết vẫn phải đi tìm đứa cháu rể làm bác sĩ nhờ tư vấn một chút.
Lăng Tu Dương trốn việc thoải mái đi vào phòng làm việc của Vạn Hoa, Vạn Hoa không có trong phòng, không biết là đang làm cái gì, có lẽ là đi WC, bởi vì bên bàn làm việc của đứa cháu này có một tác cà phê còn đang bốc khói.
Lăng Tu Dương nhìn thấy tách cà phê được dùng để nâng cao tinh thần kia liền thấy đau đầu, chú bây giờ hoàn toàn không muốn nhìn thấy bất kì thứ gì có tác dụng kích thích thần kinh dù chỉ một chút, cho nên bước qua, định đem tách cà phê kia đi đổ.
Động tác đưa tay cầm tách cà phê rất dứt khoát, bên cạnh tách cà phê có một túi tài liệu làm cho chú vốn là công tố viên cảm thấy rất khả nghi.
Rút ra vài thứ bên trong xem thử, Lăng Tu Dương thiếu điều nghĩ muốn đen mấy đứa nhóc ác ôn kia bắt lại toàn bộ. Chú nổi tiếng rất lãnh khốc cũng cảm thấy phẫn nộ kinh khủng, có thể thấy được thông tin bên trong tập tài liệu này rất kinh người.
Vạn Hoa mở cửa đi vào nhìn thấy chú anh là Lăng Tu Dương đang ngồi ngốc sau bàn làm việc, cười nói: “Chú Tư, sao chú lại tới đây? Tìm con có việc gì à?"
Lăng Tu Dương cầm tập tài liệu trong tay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vạn Hoa, con là bác sĩ, tập hợp những thông tin này làm cái gì? Đúng rồi, con giúp ai thu thập à?"
“Để cho Tiểu Sóc đó. Còn về phần tài liệu này, chính là do một người bạn mở văn phòng thám tử tư hỗ trợ." Vạn Hoa vừa nói vừa đi đến trước máy nước uống, hỏi: “Chú Tư, chú uống cái gì?"
“Nước lọc là được rồi. Tiểu Sóc cần những cái này để làm gì vậy? Hả, chẳng lẽ bọn nó làm gì với Tiểu Sóc hả? Chết tiệt, chú muốn làm thịt toàn bộ bọn nó, quan tâm gì đến chúng nó còn là vị thành niên hay trưởng thành chứ! Dám bắt nạt người nhà họ Lăng chúng ta sao, muốn chết!" Nếu đám người trong viện kiểm sát nhìn thấy bộ dạng siêu cấp bùng cháy này của Lăng Tu Dương, đảm bảo sẽ rớt hàm hết.
Khóe miệng Vạn Hoa co rút, đem nước đặt đến trước mặt Lăng Tu Dương, nói: “Tiểu Sóc làm sao có thể bị người khác bắt nạt chứ? Chú Tư, chú khẩn trương quá rồi."
“Vậy đưa thông tin này cho Tiểu Sóc…" Lăng Tu Dương đụng đến chuyện gì có liên quan đến gia đình thường rất dễ dàng kích động đột nhiên nhớ tới những thứ khiến cho chú nổi điên lên, liền phản ứng lại rất nhanh, nói chắc chắn: “Đứa bé bị bắt nạt thiếu chút thì mất mạng là người Tiểu Sóc để ý à."
Vạn Hoa không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: “Tiểu Sóc rất thích ăn đồ ăn cậu ấy nấu, lại còn đem chìa khóa nhà giao cho cậu ấy luôn."
Lăng Sóc vừa lái xe, vừa để ý nhìn Cốc Vũ một chút, nói: “Anh rể tôi gọi nói tôi qua bên chỗ anh ấy một chút, nhưng mà tôi sẽ đưa cậu đến siêu thị mua một cái điện thoại di động trước. Tôi không muốn đến lúc muốn tìm cậu lại chẳng biết làm sao mà tìm. Sau khi mua điện thoại xong, cậu về nhà hay đến nhà tôi?
“Tôi về nhà." Cốc Vũ nói, không về nhà thì làm sao có thể làm được quà tặng vừa mới đồng ý với anh lúc nãy.
Sau đó hai người cũng không nói gì cả, Lăng Sóc là đang nghĩ anh rể đột nhiên gọi điện thoại gọi mình qua rốt cuộc là có chuyện gì; Cốc Vũ thì nếu như không phải ở nhà, trước mặt người ngoài, nếu như người khác không nói trước, cậu cũng có thể im lặng cả ngày không nói một lời, là người im lặng đến tận cùng vô tận.
Đến con đường chuyên kinh doanh điện thoại di động, Lăng Sóc căn bản là không tham khảo ý kiến Cốc Vũ, liền mua một cái điện thoại giống y như đúc cái của mình đưa cho Cốc Vũ, cầm điện thoại của mình gọi qua, lưu số điện thoại của mình vào máy, đưa cho Cốc Vũ, nói: “Được rồi, cho cậu. Đi nào, tôi đưa cậu về."
Cốc Vũ ngơ ngác theo sát theo sau Lăng Sóc đầy mạnh mẽ, cầm chặt cái điện thoại mới trong tay, trong lòng rất kích động, cũng rất bất an, không biết mẹ có la vì sao cậu lại nhận điện thoại của Lăng Sóc không nữa, nhưng mà nếu như là chính Lăng Sóc nói muốn mua điện thoại cho cậu thì cậu cũng chẳng có can đảm phản đối dù chỉ một câu, Lăng Sóc nhất định mà trừng mắt nhìn cậu không nể tình, căn bản là không cho cậu có bất kì một cơ hội chống đối nào.
Cốc Vũ thề, nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc cho Lăng Sóc, hết sức nghe lời Lăng Sóc. Cậu thật ra cũng phát hiện Lăng Sóc là người rất tốt, chỉ là người xuất thân từ gia đình quyền cao chức trọng, tính tình theo đó cũng bá đạo mãnh mẽ, không thích người khác phản đối anh, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, Lăng Sóc sẽ không nói gì cả.
“Cậu còn suy nghĩ cái gì? Lên xe!" Lăng Sóc vịn cửa xe, nheo mắt nhìn Cốc Vũđang cúi đầu nhìn cái điện loại mà hạ giọng.
Cốc Vũ vội vàng đem ánh mắt rời khỏi chiếc điện thoại ngước lên, nói: “Tôi tự ngồi xe bus vềđược rồi, anh cứ đi gặp bác sĩ Vạn Hoa đi."
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, lên xe." Lăng Sóc ra lệnh.
Cốc Vũ không ngờ được, Lăng Sóc lại mạnh mẽ cứng rắn muốn đưa cậu trở về, chính là vì lo lắng cho chân trái của cậu.
Keke, cho nên nói, Lăng Sóc bá đạo thì bá đạo, nhưng có lúc, nhu tình của hắn đều bị ẩn sâu trong sự bá đạo cường thếđó nha.
—
Lăng Tu Dương (Chú tư của Lăng Sóc) gần đây không hiểu tại sao bị mất ngủ, ở trên giường đếm qua không biết bao nhiêu con cừu cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể trợn mắt đến sáng.
Điều này làm cho rất nhiều người trong viện kiểm sát bởi vì khuôn mặt càng lúc càng đen của chú mà khẩn trương vô cùng, giống như là đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, chỉ sợ ai xui xẻo bị chú cho ăn một trận nên thân.
Hôm nay, bé trợ lí mới của Lăng Tu Dương rốt cuộc bị mọi người đẩy ra, để cho bé thay mặt mọi người đi tìm hiểu xem đại công tố Lăng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bé trợ lí sau khi báo cáo công việc xong, nghĩ muốn len lén trốn ra rồi lại nghĩđến cái đám chuyên “hại người" đang ở bên ngoài phòng làm việc kia, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lăng Tu Dương ngồi ở sau bàn làm việc cất giọng lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì đi ra ngoài! Vụ án của Hồng bang theo sát cho tôi, nếu để đối phương trốn thoát, tôi sẽ đem cậu thế vào đó!"
Trợ lí khóc không ra nước mắt, cậu ta tại sao lại bị làm dưới trướng của Lăng Tu Dương thiết diện vô tư tâm can sắt đá chứ? Uổng công cậu ta sùng bái chú như vậy, lấy chuyện được làm dưới quyền của chú là vinh quang lớn lao, thì ra, các bậc tiền bối trong viện kiểm soát nói rất đúng! Công tố viên Lăng Tu Dương thật sự rất lãnh khốc vô tình. Trong khoảng thời gian này cậu ta đã hoàn toàn thấm thía rồi!
“Tôi… Tôi…"
“Tôi cái gì mà tôi?! Đi ra ngoài!" Lăng Tu Dương mất ngủ nghiêm trọng đến gân hai bên thái dương cũng giật đùng đùng, cơn tức rất lớn, nếu không phải vì thiết quân luật của nhà họ Lăng thấm vào người, chú cũng rất muốn đập phá đồ đạc.
Bởi vì mí mắt Lăng Tu Dương không có vì mất ngủ mà đen sì như gấu mèo, cho nên ngoại trừ chính chú thì chẳng ai biết chú bị mất ngủ, lại còn mất ngủ cả một thời gian dài rồi, đã đứng trên mép vực thẳm của sự bùng nổ rồi.
Bé trợ lí mới đến đã bay nhanh ra khỏi phòng làm việc, lắc đầu đối với cả đám người đang tha thiết đứng ở ngoài, hít sâu một hơi, lại quẹt đi mồ hôi lạnh túa ra do bị hù, nói: “Bị đuổi ra rồi, tôi sợ nếu còn ở nhiều hơn một giây thôi thì sẽ bị biến thành tượng băng luôn."
“Vậy thì phải làm sao bây giờ hả?! Ngài Lăng có phải bị thất tình không vậy? Rõ ràng hơn nửa tháng trước vẫn còn tốt lắm mà." Bé thư kí A nói.
“Không có khả năng đó đâu! Ngài Lăng là người nghiêm nghị lạnh lùng như vậy, nếu như lỡ có bị thất tình thì cũng không có bộc lộ ra ngoài đâu, huống chi nửa tháng trước cũng đâu có nghe nói ngài Lăng gần gũi với ai đâu, anh ta là kẻ cuồng công việc mà." Bé thư kí B nói.
“Vậy thì rốt cuộc là lí do gì lại khiến cho ngài Lăng trở nên lạnh lùng hơn vậy? Không phải, chính là tự nhiên lúc nóng lúc lạnh?" Bé C trong bồi thẩm đoàn nói.
“Nếu có thể biết, chúng ta còn ở đây thảo luận sao?" Bé thư kí D nói.
“Oh ~ Vậy thảo luận ra cái gì chưa?"
Một giọng nam lạnh lẽo xé gió vang lên ngay sau tai mọi người, sau đó cả bầy đông cứng ngoái cổ nhìn lại, nhìn thấy là khuôn mặt của Lăng Tu Dương không hề có chút xíu thay đổi đang đứng dựa cửa.
Những con người “nhát cáy" đờ ra nửa giây, đồng thanh hét lên, sau đó dùng tốc độc nhanh nhất liền bỏ chạy.
Lăng Tu Dương nhìn trong chớp mắt chỉ còn lại một bé trợ lí đứng ở cửa, day day trán, quay người đi vô phòng làm việc cầm lấp cặp táp đi ra, khóe mắt liếc đến bé trợ lí vừa thở được nửa hơi rồi lại đứng thẳng người, cảm giác rất chi là buồn cười, vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, bởi vì tâm tình của chú đã ảnh hưởng đến người xung quanh rồi, cái này không tốt, nếu không lại ảnh hưởng đến không việc.
“Ngài… Lăng?" Bé trợ lí đuổi theo được hai bước thì ngừng lại, bởi vì Lăng Tu Dương quay đầu lại lộ ra khuôn mặt lạnh lùng hơi nghiêng nghiêng.
Sau khi Lăng Tu Dương rời đi, cả đám vừa mới trốn thoát lại chui ra từ các hướng, vây quanh cửa sổ nhìn xuống Lăng Tu Dương lái xe ra khỏi cổng viện kiểm sát, tất cả mọi người đều bị giật mình, bọn họ cảm thấy có chuyện lớn rồi, kẻ cuồng công việc hóa ra lại về sớm?!
—
Lăng Tu Dương thầm nghĩ phải tìm biện pháp mà ngủ cho tốt vào, nhưng mà mười mấy viên thuốc ngủ bị chú uống vào bụng thế mà nửa điểm buồn ngủ cũng không có; muốn dùng rượu để dỗ giấc ngủ, kết quả là hơn hai tiếng sau tỉnh lại đầu đau như là có người đang đánh nhau kịch liệt ở bên trong; đi tìm đàn bà để buông thả, ngu ngốc vô vị, cũng chẳng thể làm cho chú ngủ ngon giấc… Mọi biện pháp có thể thử chú đều thử hết rồi, nhưng hoàn toàn vô tác dụng.
Cho nên, Lăng Tu Dương nhịn hơn nửa tháng, vẫn là quyết định phải chữa bệnh, nhưng mà trước hết vẫn phải đi tìm đứa cháu rể làm bác sĩ nhờ tư vấn một chút.
Lăng Tu Dương trốn việc thoải mái đi vào phòng làm việc của Vạn Hoa, Vạn Hoa không có trong phòng, không biết là đang làm cái gì, có lẽ là đi WC, bởi vì bên bàn làm việc của đứa cháu này có một tác cà phê còn đang bốc khói.
Lăng Tu Dương nhìn thấy tách cà phê được dùng để nâng cao tinh thần kia liền thấy đau đầu, chú bây giờ hoàn toàn không muốn nhìn thấy bất kì thứ gì có tác dụng kích thích thần kinh dù chỉ một chút, cho nên bước qua, định đem tách cà phê kia đi đổ.
Động tác đưa tay cầm tách cà phê rất dứt khoát, bên cạnh tách cà phê có một túi tài liệu làm cho chú vốn là công tố viên cảm thấy rất khả nghi.
Rút ra vài thứ bên trong xem thử, Lăng Tu Dương thiếu điều nghĩ muốn đen mấy đứa nhóc ác ôn kia bắt lại toàn bộ. Chú nổi tiếng rất lãnh khốc cũng cảm thấy phẫn nộ kinh khủng, có thể thấy được thông tin bên trong tập tài liệu này rất kinh người.
Vạn Hoa mở cửa đi vào nhìn thấy chú anh là Lăng Tu Dương đang ngồi ngốc sau bàn làm việc, cười nói: “Chú Tư, sao chú lại tới đây? Tìm con có việc gì à?"
Lăng Tu Dương cầm tập tài liệu trong tay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vạn Hoa, con là bác sĩ, tập hợp những thông tin này làm cái gì? Đúng rồi, con giúp ai thu thập à?"
“Để cho Tiểu Sóc đó. Còn về phần tài liệu này, chính là do một người bạn mở văn phòng thám tử tư hỗ trợ." Vạn Hoa vừa nói vừa đi đến trước máy nước uống, hỏi: “Chú Tư, chú uống cái gì?"
“Nước lọc là được rồi. Tiểu Sóc cần những cái này để làm gì vậy? Hả, chẳng lẽ bọn nó làm gì với Tiểu Sóc hả? Chết tiệt, chú muốn làm thịt toàn bộ bọn nó, quan tâm gì đến chúng nó còn là vị thành niên hay trưởng thành chứ! Dám bắt nạt người nhà họ Lăng chúng ta sao, muốn chết!" Nếu đám người trong viện kiểm sát nhìn thấy bộ dạng siêu cấp bùng cháy này của Lăng Tu Dương, đảm bảo sẽ rớt hàm hết.
Khóe miệng Vạn Hoa co rút, đem nước đặt đến trước mặt Lăng Tu Dương, nói: “Tiểu Sóc làm sao có thể bị người khác bắt nạt chứ? Chú Tư, chú khẩn trương quá rồi."
“Vậy đưa thông tin này cho Tiểu Sóc…" Lăng Tu Dương đụng đến chuyện gì có liên quan đến gia đình thường rất dễ dàng kích động đột nhiên nhớ tới những thứ khiến cho chú nổi điên lên, liền phản ứng lại rất nhanh, nói chắc chắn: “Đứa bé bị bắt nạt thiếu chút thì mất mạng là người Tiểu Sóc để ý à."
Vạn Hoa không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: “Tiểu Sóc rất thích ăn đồ ăn cậu ấy nấu, lại còn đem chìa khóa nhà giao cho cậu ấy luôn."
Tác giả :
Lê Tiểu Bất