Cưỡng Đoạt
Chương 22: Ăn sáng bằng cháo trắng…
Jude cảm thấy mắc tiểu, vẫn nghĩ rằng đang ở trong nhà mình, cho nên nhắm mắt đứng dậy, chân đạp đạp một hồi vẫn không đạp được xuống đất, sau đó cuối cùng đạp được dép bông, đứng dậy.
“Á ——!!!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Ryan ôm bắp đùi của mình bật dậy.
“Bịch —"
Rất nhanh ngay sau đó, Jude mở mắt, cảm giác cái ót rất đau, giơ tay lên sờ sờ, rờ thấy một cục u, nghi hoặc nhìn Ryan đang trừng trừng mình, hỏi: “Ryan, sáng sớm ra sao cậu lại ở trong phòng tôi vậy?"
“Chết tiệt! Jude, tôi muốn giết cậu! Cậu nhìn cho rõ coi chúng ta đang ở đâu! Đừng mới sáng sớm ra mà đã bị mộng du với tôi! Tôi cảnh cáo cậu, nếu niềm tự hào của tôi bị cậu đạp trúng có vấn đề gì, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho cậu phải cấm dục cả đời này." Ryan “ác độc" nói.
Bị tiếng gào thảm thiết của Ryan cùng tiếng hét của Jude khuấy động khiến cho Lăng Sóc cùng Dickens cũng phải tỉnh ngủ.
Dickens lào khào nói: “Các cậu im lặng cho tôi nhờ, tôi buồn ngủ muốn chết."
Lăng Sóc thấy cũng đã bị đánh thức rồi, dứt khoát rời khỏi giường, cẩn thận đi qua Dickens đã nằm vật xuống ngủ tiếp, nhưng còn chưa đi tới cửa thì đã nhìn thấy ông nội cùng bác Lâu đứng ở ngay cửa phòng, cùng với Cốc Vũđang đeo tạp dề, có chút ngạc nhiên hỏi: “Ông nội, bác Lâu, hai người sao qua đây vậy?"
Ryan, Dickens, Jude ở sau lưng Lăng Sóc nghe thấy như vậy, cũng bất chấp là đang buồn ngủ hay mơ màng hay là đang nguyền rủa đều nhanh chóng chỉnh trang lại y phục một chút, được rồi, không có áo ngủ, chỉ có quần lót, đứng lên, đồng loạt quơ lấy chăn che người lại, đi đến bên cạnh Lăng Sóc, đồng thanh chào Lăng Tập Trạo: “Ông nội, buổi sáng tốt lành."
Khóe mắt Lăng Tập Trạo giật giật, nếu như không phải bị tiết hét quá mức thê thảm kia làm cho giật mình, thì hai ông đang ngồi trong phòng khách uống trà cũng không có mở cái cửa phòng không khóa này ra coi thử.
Lúc này nhìn ba cậu thanh niên nước ngoài đẹp trai cao to dùng mớ tiếng Trung không được nhuần nhuyễn chào hỏi ông mà quên mất bản thân còn chưa có mặc đồ, Lăng Tập Trạo hết bị khóe mắt giật giật thì đến khóe miệng cũng giật theo.
Thật ra Lăng Tập Trạo cũng không phải chưa từng gặp mấy cậu thanh niên trẻ tuổi đi ngủ chỉ mặc mỗi cái quần lót, ông là quân nhân, cho nên không quen nhìn bọn họ lấy cái chăn nhăn nheo mà quấn lên người, tuy vẫn tốt hơn nhiều so với kiểu ăn mặc khiến người ta cười muốn rụng răng của tân binh trong quân đội khi chịu huấn luyện xung kích. Chỉ là ông có thói quen ăn mặc chỉnh tề nên muốn có cảm giác muốn răn dạy một chút.
Bất quá, Lăng Tập Trạo vẫn nén cảm giác muốn dạy dỗ xuống, bình thản dùng một câu tiếng Anh phát âm tiêu chuẩn nói: “Các cậu là bạn của Tiểu Sóc phải không, chào mừng các cậu đến Trung Quốc chơi. Nếu các cậu tỉnh rồi thì đi rửa mặt mũi đi, quản gia Tiểu Sóc đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định gọi các cậu dậy."
“Quản gia?!" Mắt mũi ba người Ryan sáng rỡ lên, nhìn sang ốc tiêu đang cúi gằm mặt vo vo tạp dề núp ở sau cửa.
Lăng Sóc đi lên mấy bước, đứng trước mặt Cốc Vũ, chặn đứng ánh mắt của ba tên bạn tốt đang săm soi Cốc Vũ, cúi mắt quét qua người Cốc Vũ, tâm tình tốt đẹp, đang định hỏi Cốc Vũ tới làm gì, thế nhưng Cốc Vũ lại giống như thỏ con bị giật mình lui ra xa, chỉ để lại một câu.
“Để tôi dọn bữa sáng."
—
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là cháo trắng, mà ăn kèm theo đó là dưa muối Cốc Vũ tự làm.
Sáu người ngồi vào bàn ăn, chỉ có Lăng Sóc là quen thuộc, năm người còn lại thì mang theo vẻ mặt không thể tin được trợn trừng mắt nhìn vào bữa sáng quá mức đơn giản này, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Sóc.
“Cậu chủ à, chẳng lẽ sáng nào cậu cũng đều ăn uống đơn giản như vậy sao?" Bác Lâu rất đau lòng hỏi.
“Cái này có thể no bụng không? Có thể ăn được không?" Dickens cau mày hỏi.
“Tôi thích! Còn nữa, đừng có nói như vậy, sẽ làm Cốc Vũ không thoải mái." Lăng Sóc vì Cốc Vũ mà cất tiếng, “Hơn nữa, các người còn chưa có ăn, sao biết được là không thể ăn? Nếu các người không muốn ăn thì đừng ăn, tự mình ra ngoài ăn đi, tôi còn thể ăn được nhiều hơn một chút."
Vừa nói, vừa cúi đầu múc ăn.
“Ặc… Lăng, chúng tôi không phải có ý coi thường cậu ấy hay là cháo này. Chỉ là cho tới bây giờ chưa từng ăn qua mà. Được rồi, Lăng, không cần gọi cậu ấy đến ăn chung sao?" Jude vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cốc Vũđứng bên cạnh, anh ta cảm thấy Cốc Vũ hình như lại nhìn bé thêm một chút.
Cốc Vũ nghe không hiểu Dickens nói gì, nhưng mà giọng điệu khinh miệt cũng có thể nghe được; cũng không biết Jude nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được sự đồng tình bên trong, hơn nữa ánh mắt của những người này, làm sao không biết họ không hài lòng về bữa sáng sơ sài này chứ.
Hai tay Cốc Vũ buông thõng bên người không ngừng vo lấy tạp dề, đầu cúi gằm đến mức không thể thấp hơn, đôi môi run rẩy nói: “Thật… Xin lỗi, tôi… tôi…"
Lăng Sóc thoắt một cái đã ăn xong một chén cháo, mà năm người còn lại đều chưa động đậy.
Lăng Sóc đưa cái chén không đến trước mặt Cốc Vũ, cắt ngang lời Cốc Vũ bởi vì sợ hãi mà cà lăm, nói: “Cho thêm chén nữa."
Cốc Vũ cũng mặc kệ bản thân mình đang muốn xin lỗi năm người kia, nhận lấy chén của Lăng Sóc quay người đi lại bệ bếp múc thêm một chén cháo từ trong nồi ra, cẩn thận đặt trước mặt Lăng Sóc.
Năm người Lăng Tập Trạo, bác Lâu, Ryan, Dickens, Jude thấy Lăng Sóc chớp mắt đã ăn hết một chén cháo, ngỡ ngàng chẳng lẽ cháo này thật sự ăn ngon vậy sao? Hơn nữa Lăng Sóc không để ý đến năm người bọn họ, cũng chính là gián tiếp bảo vệ Cốc Vũ, giải vây cho Cốc Vũ, để cho bọn họ đừng có mà “nhìn chằm chằm" Cốc Vũ nữa.
Sau đó, năm người bởi vì đã bị đói bụng, lại thấy Lăng Sóc ăn ngon lành như vậy, cũng bắt đầu ăn.
Vậy mà, cháo loãng nhìn qua thật bình thường kia hóa ra lại ngon vượt quá sức tưởng tượng.
Trong nhất thời, chỉ nghe tiếng húp cháo “sì sụp" vang lên.
“Oa, ngon quá." Dickens nhịn không được khen một tiếng, đem chén không đưa về phía Cốc Vũ, “Cho tôi một chén nữa."
Cốc Vũ nghe không hiểu, nhưng từ động tác của anh ta, lại có thể hiểu được, tất nhiên là kính cẩn lấy hai tay nhận lấy chén định đi múc cháo tiếp, nhưng lại bị Lăng Sóc cản lại: “Không cần để ý đến cậu ta, để cho bọn họ tự đi múc, cậu chỉ cần nghe lời tôi là được rồi!"
Dickens cầm lấy cái chén không ngơ ngẩn, một bên đứng dậy tự mình đi múc tiếp chén cháo nữa, vừa hỏi: “Lăng, cậu thật sự rất ích kỉ!"
“Hừ!" Lăng Sóc hừ lạnh một tiếng, “Không phải nói không ăn được sao? Ăn được không hả!"
“…" Dickens xấu hổ không nói gì, bốn người khác thì gục đầu ăn hùng hục cũng chẳng biết phản bác lại Lăng Sóc như thế nào, bởi vì trong khoảnh khắc mọi người nhìn đến phần cháo trắng để ăn sáng, quả thật là có chút xem thường, lại càng xem thường người làm bữa sáng là Cốc Vũ.
Lúc này thì mọi người đã biết rồi, người không thể nhìn dung mạo, Cốc Vũ lớn lên gầy gò lại bị tật nhưng mà tay nghề nấu ăn thì cao vô cùng.
Chẳng được bao lâu, toàn bộ cháo trắng cho bữa sáng đã hết sạch, sáu người no nê ngồi phịch xuống ghế không nghĩđến việc nhúc nhích.
Cốc Vũ nhìn cái nồi cạn sạch, khóe miệng không biết là đang cong lên hay đang co rút, bởi vì nhìn thấy ba cái li không, lại nhìn thấy hai người Lăng Tập Trạo nói chưa ăn sáng, Cốc Vũ liền dựa theo sức ăn của Lăng Sóc mà nấu cho sáu người, thật không ngờ, vẫn ăn hết sạch.
Cốc Vũ không có vội vàng dọn bàn ăn, mà đi xuống bếp pha sáu tách trà nóng, sau đó cẩn thận thu dọn bàn ghế, trốn trong nhà bếp rửa chén.
—
Cốc Vũ ở trong nhà bếp rửa chén không biết sáu người ở bên ngoài dùng tiếng Anh nhỏ giọng bàn tán về mình.
“Cậu chủ à, cậu tìm được quản gia ở đâu vậy chứ? Nấu ăn ngon, cần cù, lại không nhiều lời, là một đứa trẻ ngoan." Bác Lâu đã hoàn toàn thay đổi thái độ với Cốc Vũ, hỏi Lăng Sóc.
“Cậu ấy là bạn học của con, bởi vì nhà nghèo, vừa lúc con thiếu người nấu cơm, mà cậu ấy nấu ăn lại rất hợp với khẩu vị của con, cho nên nhờ cậu ấy đến giúp." Lăng Sóc mặc dù ý nói như vậy, nhưng hắn cũng không có nói khởi đầu là ép Cốc Vũđến.
“Bạn học của con? Cho dù nhỏ hơn hai tuổi, cậu ấy chắc cũng mười bảy mười tám tuổi rồi chứ? Sao lại nhỏ con như vậy?" Lăng Tập Trạo kinh ngạc nói.
“Không biết được." Lăng Sóc nói, trong lòng có chút khó chịu, nghĩđến phải làm thế nào đem ốc tiêu nuôi cho mập lên, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, Cốc Vũ chưa bao giờ dám ăn cơm ở chỗ hắn, nếu mà được như vậy, hắn có thể ép mua cùng nấu thêm đồ bổ dưỡng rồi.
“Lăng, cậu thật quá đáng, cậu ấy là bạn học của cậu nha." Uh, Dickens đã bị chén cháo thơm ngon của bữa sáng “thu phục" rồi, thay Cốc Vũ bất bình.
Lăng Sóc đứng dậy, nói: “Ông nội, bác Lâu, hai người đi chưa?" Rồi quay đầu nói với ba người Ryan: “Nếu như các cậu không ngủ tiếp, tôi đưa các cậu ra ngoài chơi."
Lăng Sóc thay đổi chủ đề một cái xoạch, những người đang bưng tách trà uống căn bản không theo kịp nhịp độ của hắn.
“Tiểu Sóc, con tại sao lại có để xua đuổi ông nội đi vậy? Trà ông còn chưa uống xong mà." Lăng Tập Trạo buồn bực nói.
Lăng Sóc nhướng mắt: “Chẳng lẽ ông định cùng bốn đứa thanh niên bọn con ra ngoài chơi sao?"
Bác Lâu vội vàng an ủi Lăng Tập Trạo: “Lão gia, cậu chủ còn có việc, chúng ta về nhà trước đi, dù sao nhìn thấy cậu ấy cũng rất tốt mà."
Lăng Tập Trạo buông tách trà, nói: “Được rồi. Tiểu Sóc, bạn con tới Trung Quốc, nhớ đưa bạn về nhà ăn cơm nha."
“Dạ, con biết rồi, đến lúc đó con sẽ gọi điện thoại về nhà báo trước."
—
Sau khi ông nội cùng bác Lâu đi, Lăng Sóc quay người nhìn ba người bạn tốt còn chưa nhúc nhích ngồi trên ghế salon hỏi: “Các cậu còn chờ gì nữa?"
“Chúng tôi nghĩ muốn mời quản gia của cậu cùng đi." Ba người đồng thanh nói.
“Đừng có dọa cậu ấy, cậu ấy không dám đâu, hơn nữa, tiếng Anh của cậu ấy rất tệ, chúng ta nói chuyện cậu ấy nghe không hiểu, quan trọng nhất là, cậu ấy căn bản không muốn đi cùng chúng ta! Giống như cậu ấy chưa bao giờ ngồi xuống ăn một bữa cơm nào với tôi! Điều duy nhất khiến cậu ấy ngồi xuống chính là lúc giúp tôi gấp quần áo!" Lăng Sóc bất đắc dĩ nói.
Ba người nghe xong đổ mồ hôi hột điên cuồng, cứ cảm thấy trong lời của Lăng Sóc sao lại mang theo một tia tình cảm vô danh cùng với oán giận kì quái dành cho Cốc Vũ.
“Á ——!!!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Ryan ôm bắp đùi của mình bật dậy.
“Bịch —"
Rất nhanh ngay sau đó, Jude mở mắt, cảm giác cái ót rất đau, giơ tay lên sờ sờ, rờ thấy một cục u, nghi hoặc nhìn Ryan đang trừng trừng mình, hỏi: “Ryan, sáng sớm ra sao cậu lại ở trong phòng tôi vậy?"
“Chết tiệt! Jude, tôi muốn giết cậu! Cậu nhìn cho rõ coi chúng ta đang ở đâu! Đừng mới sáng sớm ra mà đã bị mộng du với tôi! Tôi cảnh cáo cậu, nếu niềm tự hào của tôi bị cậu đạp trúng có vấn đề gì, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho cậu phải cấm dục cả đời này." Ryan “ác độc" nói.
Bị tiếng gào thảm thiết của Ryan cùng tiếng hét của Jude khuấy động khiến cho Lăng Sóc cùng Dickens cũng phải tỉnh ngủ.
Dickens lào khào nói: “Các cậu im lặng cho tôi nhờ, tôi buồn ngủ muốn chết."
Lăng Sóc thấy cũng đã bị đánh thức rồi, dứt khoát rời khỏi giường, cẩn thận đi qua Dickens đã nằm vật xuống ngủ tiếp, nhưng còn chưa đi tới cửa thì đã nhìn thấy ông nội cùng bác Lâu đứng ở ngay cửa phòng, cùng với Cốc Vũđang đeo tạp dề, có chút ngạc nhiên hỏi: “Ông nội, bác Lâu, hai người sao qua đây vậy?"
Ryan, Dickens, Jude ở sau lưng Lăng Sóc nghe thấy như vậy, cũng bất chấp là đang buồn ngủ hay mơ màng hay là đang nguyền rủa đều nhanh chóng chỉnh trang lại y phục một chút, được rồi, không có áo ngủ, chỉ có quần lót, đứng lên, đồng loạt quơ lấy chăn che người lại, đi đến bên cạnh Lăng Sóc, đồng thanh chào Lăng Tập Trạo: “Ông nội, buổi sáng tốt lành."
Khóe mắt Lăng Tập Trạo giật giật, nếu như không phải bị tiết hét quá mức thê thảm kia làm cho giật mình, thì hai ông đang ngồi trong phòng khách uống trà cũng không có mở cái cửa phòng không khóa này ra coi thử.
Lúc này nhìn ba cậu thanh niên nước ngoài đẹp trai cao to dùng mớ tiếng Trung không được nhuần nhuyễn chào hỏi ông mà quên mất bản thân còn chưa có mặc đồ, Lăng Tập Trạo hết bị khóe mắt giật giật thì đến khóe miệng cũng giật theo.
Thật ra Lăng Tập Trạo cũng không phải chưa từng gặp mấy cậu thanh niên trẻ tuổi đi ngủ chỉ mặc mỗi cái quần lót, ông là quân nhân, cho nên không quen nhìn bọn họ lấy cái chăn nhăn nheo mà quấn lên người, tuy vẫn tốt hơn nhiều so với kiểu ăn mặc khiến người ta cười muốn rụng răng của tân binh trong quân đội khi chịu huấn luyện xung kích. Chỉ là ông có thói quen ăn mặc chỉnh tề nên muốn có cảm giác muốn răn dạy một chút.
Bất quá, Lăng Tập Trạo vẫn nén cảm giác muốn dạy dỗ xuống, bình thản dùng một câu tiếng Anh phát âm tiêu chuẩn nói: “Các cậu là bạn của Tiểu Sóc phải không, chào mừng các cậu đến Trung Quốc chơi. Nếu các cậu tỉnh rồi thì đi rửa mặt mũi đi, quản gia Tiểu Sóc đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định gọi các cậu dậy."
“Quản gia?!" Mắt mũi ba người Ryan sáng rỡ lên, nhìn sang ốc tiêu đang cúi gằm mặt vo vo tạp dề núp ở sau cửa.
Lăng Sóc đi lên mấy bước, đứng trước mặt Cốc Vũ, chặn đứng ánh mắt của ba tên bạn tốt đang săm soi Cốc Vũ, cúi mắt quét qua người Cốc Vũ, tâm tình tốt đẹp, đang định hỏi Cốc Vũ tới làm gì, thế nhưng Cốc Vũ lại giống như thỏ con bị giật mình lui ra xa, chỉ để lại một câu.
“Để tôi dọn bữa sáng."
—
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là cháo trắng, mà ăn kèm theo đó là dưa muối Cốc Vũ tự làm.
Sáu người ngồi vào bàn ăn, chỉ có Lăng Sóc là quen thuộc, năm người còn lại thì mang theo vẻ mặt không thể tin được trợn trừng mắt nhìn vào bữa sáng quá mức đơn giản này, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Sóc.
“Cậu chủ à, chẳng lẽ sáng nào cậu cũng đều ăn uống đơn giản như vậy sao?" Bác Lâu rất đau lòng hỏi.
“Cái này có thể no bụng không? Có thể ăn được không?" Dickens cau mày hỏi.
“Tôi thích! Còn nữa, đừng có nói như vậy, sẽ làm Cốc Vũ không thoải mái." Lăng Sóc vì Cốc Vũ mà cất tiếng, “Hơn nữa, các người còn chưa có ăn, sao biết được là không thể ăn? Nếu các người không muốn ăn thì đừng ăn, tự mình ra ngoài ăn đi, tôi còn thể ăn được nhiều hơn một chút."
Vừa nói, vừa cúi đầu múc ăn.
“Ặc… Lăng, chúng tôi không phải có ý coi thường cậu ấy hay là cháo này. Chỉ là cho tới bây giờ chưa từng ăn qua mà. Được rồi, Lăng, không cần gọi cậu ấy đến ăn chung sao?" Jude vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cốc Vũđứng bên cạnh, anh ta cảm thấy Cốc Vũ hình như lại nhìn bé thêm một chút.
Cốc Vũ nghe không hiểu Dickens nói gì, nhưng mà giọng điệu khinh miệt cũng có thể nghe được; cũng không biết Jude nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được sự đồng tình bên trong, hơn nữa ánh mắt của những người này, làm sao không biết họ không hài lòng về bữa sáng sơ sài này chứ.
Hai tay Cốc Vũ buông thõng bên người không ngừng vo lấy tạp dề, đầu cúi gằm đến mức không thể thấp hơn, đôi môi run rẩy nói: “Thật… Xin lỗi, tôi… tôi…"
Lăng Sóc thoắt một cái đã ăn xong một chén cháo, mà năm người còn lại đều chưa động đậy.
Lăng Sóc đưa cái chén không đến trước mặt Cốc Vũ, cắt ngang lời Cốc Vũ bởi vì sợ hãi mà cà lăm, nói: “Cho thêm chén nữa."
Cốc Vũ cũng mặc kệ bản thân mình đang muốn xin lỗi năm người kia, nhận lấy chén của Lăng Sóc quay người đi lại bệ bếp múc thêm một chén cháo từ trong nồi ra, cẩn thận đặt trước mặt Lăng Sóc.
Năm người Lăng Tập Trạo, bác Lâu, Ryan, Dickens, Jude thấy Lăng Sóc chớp mắt đã ăn hết một chén cháo, ngỡ ngàng chẳng lẽ cháo này thật sự ăn ngon vậy sao? Hơn nữa Lăng Sóc không để ý đến năm người bọn họ, cũng chính là gián tiếp bảo vệ Cốc Vũ, giải vây cho Cốc Vũ, để cho bọn họ đừng có mà “nhìn chằm chằm" Cốc Vũ nữa.
Sau đó, năm người bởi vì đã bị đói bụng, lại thấy Lăng Sóc ăn ngon lành như vậy, cũng bắt đầu ăn.
Vậy mà, cháo loãng nhìn qua thật bình thường kia hóa ra lại ngon vượt quá sức tưởng tượng.
Trong nhất thời, chỉ nghe tiếng húp cháo “sì sụp" vang lên.
“Oa, ngon quá." Dickens nhịn không được khen một tiếng, đem chén không đưa về phía Cốc Vũ, “Cho tôi một chén nữa."
Cốc Vũ nghe không hiểu, nhưng từ động tác của anh ta, lại có thể hiểu được, tất nhiên là kính cẩn lấy hai tay nhận lấy chén định đi múc cháo tiếp, nhưng lại bị Lăng Sóc cản lại: “Không cần để ý đến cậu ta, để cho bọn họ tự đi múc, cậu chỉ cần nghe lời tôi là được rồi!"
Dickens cầm lấy cái chén không ngơ ngẩn, một bên đứng dậy tự mình đi múc tiếp chén cháo nữa, vừa hỏi: “Lăng, cậu thật sự rất ích kỉ!"
“Hừ!" Lăng Sóc hừ lạnh một tiếng, “Không phải nói không ăn được sao? Ăn được không hả!"
“…" Dickens xấu hổ không nói gì, bốn người khác thì gục đầu ăn hùng hục cũng chẳng biết phản bác lại Lăng Sóc như thế nào, bởi vì trong khoảnh khắc mọi người nhìn đến phần cháo trắng để ăn sáng, quả thật là có chút xem thường, lại càng xem thường người làm bữa sáng là Cốc Vũ.
Lúc này thì mọi người đã biết rồi, người không thể nhìn dung mạo, Cốc Vũ lớn lên gầy gò lại bị tật nhưng mà tay nghề nấu ăn thì cao vô cùng.
Chẳng được bao lâu, toàn bộ cháo trắng cho bữa sáng đã hết sạch, sáu người no nê ngồi phịch xuống ghế không nghĩđến việc nhúc nhích.
Cốc Vũ nhìn cái nồi cạn sạch, khóe miệng không biết là đang cong lên hay đang co rút, bởi vì nhìn thấy ba cái li không, lại nhìn thấy hai người Lăng Tập Trạo nói chưa ăn sáng, Cốc Vũ liền dựa theo sức ăn của Lăng Sóc mà nấu cho sáu người, thật không ngờ, vẫn ăn hết sạch.
Cốc Vũ không có vội vàng dọn bàn ăn, mà đi xuống bếp pha sáu tách trà nóng, sau đó cẩn thận thu dọn bàn ghế, trốn trong nhà bếp rửa chén.
—
Cốc Vũ ở trong nhà bếp rửa chén không biết sáu người ở bên ngoài dùng tiếng Anh nhỏ giọng bàn tán về mình.
“Cậu chủ à, cậu tìm được quản gia ở đâu vậy chứ? Nấu ăn ngon, cần cù, lại không nhiều lời, là một đứa trẻ ngoan." Bác Lâu đã hoàn toàn thay đổi thái độ với Cốc Vũ, hỏi Lăng Sóc.
“Cậu ấy là bạn học của con, bởi vì nhà nghèo, vừa lúc con thiếu người nấu cơm, mà cậu ấy nấu ăn lại rất hợp với khẩu vị của con, cho nên nhờ cậu ấy đến giúp." Lăng Sóc mặc dù ý nói như vậy, nhưng hắn cũng không có nói khởi đầu là ép Cốc Vũđến.
“Bạn học của con? Cho dù nhỏ hơn hai tuổi, cậu ấy chắc cũng mười bảy mười tám tuổi rồi chứ? Sao lại nhỏ con như vậy?" Lăng Tập Trạo kinh ngạc nói.
“Không biết được." Lăng Sóc nói, trong lòng có chút khó chịu, nghĩđến phải làm thế nào đem ốc tiêu nuôi cho mập lên, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, Cốc Vũ chưa bao giờ dám ăn cơm ở chỗ hắn, nếu mà được như vậy, hắn có thể ép mua cùng nấu thêm đồ bổ dưỡng rồi.
“Lăng, cậu thật quá đáng, cậu ấy là bạn học của cậu nha." Uh, Dickens đã bị chén cháo thơm ngon của bữa sáng “thu phục" rồi, thay Cốc Vũ bất bình.
Lăng Sóc đứng dậy, nói: “Ông nội, bác Lâu, hai người đi chưa?" Rồi quay đầu nói với ba người Ryan: “Nếu như các cậu không ngủ tiếp, tôi đưa các cậu ra ngoài chơi."
Lăng Sóc thay đổi chủ đề một cái xoạch, những người đang bưng tách trà uống căn bản không theo kịp nhịp độ của hắn.
“Tiểu Sóc, con tại sao lại có để xua đuổi ông nội đi vậy? Trà ông còn chưa uống xong mà." Lăng Tập Trạo buồn bực nói.
Lăng Sóc nhướng mắt: “Chẳng lẽ ông định cùng bốn đứa thanh niên bọn con ra ngoài chơi sao?"
Bác Lâu vội vàng an ủi Lăng Tập Trạo: “Lão gia, cậu chủ còn có việc, chúng ta về nhà trước đi, dù sao nhìn thấy cậu ấy cũng rất tốt mà."
Lăng Tập Trạo buông tách trà, nói: “Được rồi. Tiểu Sóc, bạn con tới Trung Quốc, nhớ đưa bạn về nhà ăn cơm nha."
“Dạ, con biết rồi, đến lúc đó con sẽ gọi điện thoại về nhà báo trước."
—
Sau khi ông nội cùng bác Lâu đi, Lăng Sóc quay người nhìn ba người bạn tốt còn chưa nhúc nhích ngồi trên ghế salon hỏi: “Các cậu còn chờ gì nữa?"
“Chúng tôi nghĩ muốn mời quản gia của cậu cùng đi." Ba người đồng thanh nói.
“Đừng có dọa cậu ấy, cậu ấy không dám đâu, hơn nữa, tiếng Anh của cậu ấy rất tệ, chúng ta nói chuyện cậu ấy nghe không hiểu, quan trọng nhất là, cậu ấy căn bản không muốn đi cùng chúng ta! Giống như cậu ấy chưa bao giờ ngồi xuống ăn một bữa cơm nào với tôi! Điều duy nhất khiến cậu ấy ngồi xuống chính là lúc giúp tôi gấp quần áo!" Lăng Sóc bất đắc dĩ nói.
Ba người nghe xong đổ mồ hôi hột điên cuồng, cứ cảm thấy trong lời của Lăng Sóc sao lại mang theo một tia tình cảm vô danh cùng với oán giận kì quái dành cho Cốc Vũ.
Tác giả :
Lê Tiểu Bất