Cuồng Đế
Chương 71: Thì ra là ngươi
Edit: Mặc Mặc
Beta: Tiểu Ngân
Không để ý ba người Minh Lôi nhíu mày lại thành chữ Xuyên (川), Khuynh Cuồng cười mê đắm, duỗi tay ra khoác lên vai Lăng Ngạo Trần, quàng qua cổ của hắn, nhếch khóe miệng cười nói: “Lăng công tử nói thật hợp khẩu vị của bổn hoàng tử, ha ha, bổn hoàng tử ưa thích…"
Ách! Động tác này, những lời này quá mập mờ rồi! Đầu óc của Lăng Ngạo Trần ngừng hoạt động tại chỗ, thoáng cái lập tức biến thành rặng mây đỏ như chân trời.
Khuynh Cuồng thấy thế lại tán thưởng một tiếng tuyệt, quả thật là đẹp như hoa đào! Thật sự là hận không thể cắn một miếng.
May mắn trước khi nàng hóa thân thành Sói, sau khi Lăng Ngạo Trần thoáng nhìn biểu tình bị sét đánh của đám người Minh Lôi rốt cục bừng tỉnh, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người, chậm rãi bỏ xuống bàn tay khoác lên bờ vai, khẽ cười nói: “Tam hoàng tử quá khen."
Mẹ ơi, đây là chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà lại vì một ‘Nam tử’ tới gần mà ngây ngốc, thật sự là đã ném hết mặt mũi xuống rồi, chuyện này nếu như bị Tử Phong biết, nhất định sẽ chết rất khó coi.
“Tam hoàng tử, xin ngươi tự trọng…" Giang Hàn Phong bỗng nhiên nhoáng một cái đứng lên, phẫn nộ chỉ vào Khuynh Cuồng, sát khí dâng lên, như chỉ cần Khuynh Cuồng dám chạm vào Lăng Ngạo Trần một lần nữa, hắn lập tức sẽ lấy mạng của ‘hắn’, thật quá đáng, đồng tính thì đồng tính, lại dám có ý xấu với Ngạo Trần, hừ, sớm muộn cũng băm nát đôi tay kia của ‘hắn’.
“Ha ha…" Khuynh Cuồng khẽ cười liếc Lăng Ngạo Trần một cái, chuyển động quạt xếp trong tay, đùa giỡn ra vẻ cung kính cười nói: “Giang công tử, bổn hoàng tử lại không chạm vào ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Thật là, Lăng ca ca là thiên sứ chỉ thuộc về mình nàng, nàng muốn thân mật với hắn thế nào, liên quan gì những người này, còn tự trọng, buồn cười! Nàng vẫn cứ không thích tự trọng, làm gì được nàng?
“Ngươi…" Mặt Giang Hàn Phong hết đỏ lại trắng, cuối cùng rất là tức giận quăng một ánh mắt về phía Lăng Ngạo Trần: Người ta đây rõ ràng là đang đùa giỡn ngươi, sao ngươi lại không tức giận đi! Lúc nên ra tay thì ra tay, không cần quản cái gì mà tu dưỡng.
Đọc hiểu ánh mắt Giang Hàn Phong quăng tới, Lăng Ngạo Trần liếc một ánh mắt không sao cả trở về: Ta cũng không biết là ‘hắn’ đang đùa giỡn a! Cho nên cũng không cần thiết ra tay, chuyện này có tu dưỡng cũng không sao.
Giang Hàn Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm tức giận, người ta là người trong cuộc còn không tức giận, không cho rằng đó là đang đùa giỡn, ngươi kích động cái quái gì a!
“Tam hoàng tử." Minh Lôi xanh mặt, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng Khuynh Cuồng đang cười đến vô cùng du côn, cao giọng, âm thanh tràn ngập ý tứ cảnh cáo, cho dù ‘hắn’ là hoàng tử, bọn họ là người của Minh Tông, sao có thể để ‘hắn’ đùa giỡn.
Buông Lăng Ngạo Trần ra, Khuynh Cuồng tự rót một chén rượu, nhẹ nhấp một ngụm, khẽ cười nói: “Còn có gì chỉ giáo sao? Minh trưởng lão." Lôi lão đầu hình như tức giận không nhẹ đi! Ừ, tôn trọng người già là mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa, vẫn là không nên làm bọn họ tức chết, bằng không thì lỗi lớn rồi!
“Nếu Tam hoàng tử kiên quyết muốn xuất binh, Minh Tông ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ là còn muốn khuyên Tam hoàng tử một câu, giết chóc quá nặng, luôn tổn thương đến thiên hòa (ý chỉ hòa khí của đất trời), cuối cùng tất sẽ tự nếm hậu quả xấu, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt." Hít sâu một hơi, ống tay áo Minh Lôi buông xuống, đứng lên, giọng điệu rất bất thiện nói, sống vài thập niên, cho tới bây giờ còn chưa từng chịu loại bực bội chết tiệt này, gặp được Mạc Khuynh Cuồng, dù cho có tự chủ hơn nữa, cũng vô dụng.
Tự nếm hậu quả xấu? A, được, ta lại muốn nhìn xem sẽ là hậu quả xấu thế nào, Khuynh Cuồng nhíu mày nói: “Đa tạ lời khuyên cảnh báo của quý tông, nhưng…" Đứng lên, hai tay chống mặt bàn, cong môi cuồng tứ cười nói: “Bổn hoàng tử tin tưởng, mặc dù bổn hoàng giết chết tới ngàn vạn, Thiên Đạo này, cũng không làm gì được bổn hoàng tử." Tổn thương thiên hòa? Trời, thật có thể kiềm chế được nàng? A, vậy thì thử xem!
Hay cho một Tam hoàng tử cuồng vọng không sợ hãi, Lăng Ngạo Trần cong môi khẽ cười, kín đáo gật gật đầu, cúi đầu xuống, nếu lại để Minh trưởng lão thấy biểu lộ của hắn, tuyệt đối sẽ khiến bọn họ tức giận đến thổ huyết.
“Như vậy, chúng ta cũng không thể nói gì hơn." Đôi mắt Minh Lôi nhíu lại, chắp tay với Khuynh Cuồng nói: “Chúng ta cáo từ, Tạ Tam hoàng tử khoản đãi, mời." Lạc Bắc cùng Lăng Ngạo Trần cũng đi theo.
“Đợi một chút." Khuynh Cuồng một tay giữ chặt ống tay áo của Lăng Ngạo Trần, nhưng lại nhìn mấy người Minh Lôi, cười đến rất là thân thiết nói: “Chính sự đã nói xong, cũng không cần đi vội vã a! Đến, Tiên nhi, nhanh rót đầy cốc cho các vị bằng hữu Minh Tông, chúng ta cùng vui vẻ."
“Không cần." Minh Lôi khoát tay chặn lại, nói một tiếng: “Thời gian không còn sớm, cáo từ." Không đợi Khuynh Cuồng lên tiếng đã đi trước, liền lôi kéo Lăng Ngạo Trần rời đi, nói đùa gì vậy, lại ở lại, không chừng sẽ thật sự bị tức chết, đêm nay bọn hắn đến thật đúng là tự rước lấy nhục, sớm biết như vậy để cho Minh Điện đến là tốt rồi.
“Tam hoàng tử, sau này còn gặp lại." Lăng Ngạo Trần chắp tay, lời ít ý nhiều cười nói.
Mắt thấy bốn người đi ra khỏi sương phòng, Khuynh Cuồng cũng không giữ lại nữa, ống tay áo buông xuống, bốn mỹ nữ trong phòng không bỏ đi.
Tiên nhi đi đến trước, châm một chén rượu cho Khuynh Cuồng, nhõng nhẽo cười nói: “Minh Tông sẽ từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy sao?"
Cầm lên chén rượu, Khuynh Cuồng nhẹ nhàng lắc lư, như có điều suy nghĩ mà nói: “Minh Tông? Nếu từ bỏ ý đồ thì đã không phải là Minh Tông rồi." Chỉ là, mục đích bọn họ muốn gặp nàng thật sự chỉ vì khuyên bảo nàng không nên xuất binh với Yến Hàn? Nếu như vậy, sao có thể lại đơn giản rời đi như vậy, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Mở tay ra, bên trong nằm một tờ giấy nhỏ, đúng là Lăng Ngạo Trần vụng trộm kín đáo đưa cho nàng, mở ra xem xét, nhẹ nhàng cong khóe miệng, một tay chống lên cằm.
“Thánh tôn, đây là…" Tiên nhi cực kỳ nhiều chuyện mà duỗi dài cổ, muốn nhìn rõ bên trên tờ giấy nhỏ kia viết cái gì, còn không thấy rõ ràng, liền bị Khuynh Cuồng thu lại rồi.
“Đừng nhiều chuyện, ta đi trước, nếu như Ảnh tới, nói với hắn, tối nay ta lại trở về." Vừa dứt lời, Khuynh Cuồng đã biến mất khỏi phòng.
“Ngay cả nhìn một chút cũng không được, bí mật như vậy? …" Tiên nhi bĩu môi miệng lẩm bẩm nói.
“Tiên nhi." Diệp Ảnh vừa đến, quét mắt liếc qua gian phòng, không nhìn thấy người muốn gặp, lại chỉ thấy Liễu Tiên ở đằng kia lầm bầm lầu bầu, ngay cả hắn đến cũng không biết, không khỏi lên tiếng gọi.
“Ách, Thánh sứ, là người à? Làm ta sợ giật mình." Nhìn Diệp Ảnh đột nhiên xuất hiện, Liễu Tiên vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ bình tĩnh cả kinh nói, này… không khỏi tới quá nhanh a! Thánh tôn chân trước vừa đi, chân sau hắn đã tới rồi.
“Ừ, lão đại đâu rồi?" Không để ý nàng giật mình ở đằng kia, Diệp Ảnh trực tiếp hỏi ra vấn đề để ý nhất, ở đây chỉ có Tiên nhi, vậy chính là đã nói chuyện xong rồi, nhưng lão đại sao lại không ở đây, chẳng lẽ đã trở về? Bọn họ đã bỏ lỡ?
“Ah, Thánh tôn vừa đi, còn để thuộc hạ nói cho người biết, tối nay ngài ấy lại trở về."
“Lão đại chưa trở lại dịch quán?" Đêm nay không phải hành động sao?
“Vừa rồi Lăng Ngạo Trần cho Thánh tôn một tờ giấy, sau đó Thánh tôn đi rồi."
Lăng Ngạo Trần? ánh mắt Diệp Ảnh tối lại, trong lòng đau xót, đưa tay che lấy tim đau nhức, nhún người lóe lên, liền biến mất ở trong bóng đêm mênh mông.
Trở lại Lạc phủ, nơi đặt chân của Minh Tông tại Nguyên Đô, Giang Hàn Phong liền lập tức bạo phát: “Dưới gầm trời này tại sao có thể có người không coi ai ra gì như vậy, thật sự là quá cuồng vọng khoa trương."
“Trần Nhi, tối nay ngươi là xảy ra chuyện gì?" Minh Lôi tất nhiên là cũng giận dữ đến chết, nhưng thái độ của Lăng Ngạo Trần mới khiến cho hắn càng thêm lo lắng.
Lăng Ngạo Trần còn đang suy nghĩ về loại cảm giác kỳ quái khi Khuynh Cuồng tới gần hắn, bỗng nhiên bị Minh Lôi hỏi như vậy, dừng lại một chút, mới giang tay ra nói: “Không có chuyện gì xảy ra!"Hắn cũng biết, bọn họ rất bất mãn với hành động của hắn đêm nay, nhưng không có cách nào, chính hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, có lẽ, chờ một lát, là hắn có thể biết rõ đáp án rồi.
“Có phải ngươi trước kia đã từng gặp Mạc Khuynh Cuồng hay không?" Minh Lôi thăm dò hỏi một tiếng, xem bộ dạng bọn họ quen thuộc như vậy, tuyệt không như là mới quen hôm nay.
“Vấn đề này, ta cũng muốn biết." Hắn nói rất thật, đáng tiếc hắn vừa rồi cũng không có được đáp án, ngược lại khiến hắn càng thêm mê hoặc, vì cái gì hắn vẫn cảm thấy, bọn họ hình như đã sớm quen biết, thế nhưng, nếu như hắn thật sự đã gặp hắn ta, không có khả năng sẽ quên được! Một công tử tuyệt thế như vậy, cho dù chỉ gặp qua một lần, nhất định khó có thể quên, trừ phi. . ."
“Ngươi không biết?" Ba người đồng thời kinh ngạc, đây là đáp án gì, chẳng lẽ. . . Ba người đồng thời mang theo ánh mắt khác thường nhìn Lăng Ngạo Trần, sẽ không phải là như bọn hắn suy nghĩ đó chứ?
“Không biết." Lắc đầu, giống như là không thấy được ánh mắt khác thường của bọn họ, Lăng Ngạo Trần nhún vai nói.
“Được rồi, chúng ta đi gặp sư tông trước rồi nói sau!" Minh Lôi như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lăng Ngạo Trần nói.
Rốt cục “thảo luận xong việc" Lăng Ngạo Trần tranh thủ thời gian nhanh chóng phi thân về địa điểm ước định, chết tiệt, sớm biết thương nghị lâu như vậy, hắn chọn thời gian ước định muộn hơn, bây giờ muộn như vậy, cũng không biết ‘hắn’ có còn chờ hắn hay không?
Đạp gió lướt trúc mà đi, ngay khi sắp đến vùng ngoại ô ven hồ Lục Liễu, đột nhiên chậm lại, thiếu chút nữa rơi xuống từ giữa không trung, toàn thân xoay lại, tung người lên trở mình một cái, lập tức liền ngừng lại, rơi vào bên cạnh vùng ngoại ô Lục Liễu, nụ cười trên mặt đã sớm ngây dại, tiếng tiêu kia. . .là tiếng tiêu nghe được ở trong vườn hoa mai phía sau Vân Vũ Lâu, sao có thể xuất hiện tại đây?
Giương mắt nhìn lên, bên cạnh ven hồ sóng gợn lăn tăn, có một ‘Thiếu niên’ áo trắng đưa lưng về phía hắn, những tiết tấu động lòng người nhất bay ra từ ống tiêu trong tay ‘Hắn’, vẫn làm lòng hắn rung chuyển như trước, Lăng Ngạo Trần lần nữa đắm chìm trong kinh ngạc, tiếng tiêu kia đắm chìm thật sâu trong linh hồn hắn, không cách nào đi suy nghĩ, cũng quên phải tranh thủ thời gian xông lên xem một chút ‘Thiếu niên áo trắng’ cho tới nay vẫn khiến hắn gấp gáp muốn gặp lại là người phương nào.
Nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe, tình cảnh chung quanh như theo tiếng tiêu mà thay đổi, giống như đưa thân vào trong cảnh tuyết hoa mai phong đãng, rõ ràng cảm thấy mùa đông giá lạnh, nhưng hiển hiện trước mắt lại là Hồng Mai trong tuyết, ngửi thấy hương thầm bay tới. . .
Một khúc kết thúc, Lăng Ngạo Trần thỏa mãn mà cảm thán một tiếng, như trước đắm chìm trong cảnh giới cao thâm kia mà không cách nào tự kềm chế, vốn tưởng rằng lần kia lỡ mất dịp tốt, cuộc đời này, khó lại nghe được tiên nhạc ý cảnh sâu thẳm như thế, không thể tưởng được, hôm nay lại vẫn có thể lần nữa cảm nhận được loại kinh ngạc thật sâu này.
Lúc này đây, hắn cũng không thể lại bỏ lỡ tri kỷ này nữa, tưởng tượng một chút, kích động mà mở mắt ra, tranh thủ thời gian thả người bay đến bên người ‘Thiếu niên áo trắng’ kia, may mắn lúc này, ‘hắn’ không thoáng một cái đã đi.
“Lăng công tử, để cho bổn hoàng tử đợi thật lâu a!" ‘Thiếu niên áo trắng’ đột nhiên xoay người lại, cười nhẹ nhàng nhìn Lăng Ngạo Trần mặt mũi tràn đầy kích động cuồng nhiệt.
“Tại sao lại là ngươi?" Trên mặt Lăng Ngạo Trần vẫn còn mang hưng phấn không thôi bỗng trở nên kinh ngạc, không thể tin mà thét một tiếng kinh hãi, chuyện này, thiếu niên áo trắng kia, thiếu niên áo trắng mà hắn vẫn tìm lâu nay lại là ‘Long Lân Tam hoàng tử’ ?
Ai nha, hắn thật là ngốc! Sao không nghĩ tới cái này! Lúc trước phía sau Vân Vũ lâu đã bị ‘hắn’ bao rồi, người ngoài không thể vào được, hắn sao lại không nghĩ tới trên người ‘hắn’ nhỉ?
“Kỳ quái, không phải Lăng công tử hẹn bổn hoàng tử đến đây sao?" Khuynh Cuồng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, điển hình đã đoán trước rõ ràng lại giả bộ hồ đồ.
“Ách. . . Ta không có ý này." Giật mình nhớ tới ý định ban đầu khi mình hẹn ‘hắn’ đến, cả người tiến lên trước hai bước, cầm chặt hai vai mềm mại của ‘hắn’, mượn ánh trăng, ngưng thần nín thở, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đi dò xét người trước mắt.
Khuynh Cuồng rất là hào phóng mà mặc hắn đánh giá.
“Thì ra là ngươi!" Lăng Ngạo Trần bỗng nhiên cười cười, thì ra là như vậy, thì ra hắn có cái loại cảm giác quen thuộc không hiểu này là vì như vậy a! Ha ha. . .
“Đương nhiên là bổn hoàng tử rồi." Khuynh Cuồng một tay nhẹ nâng cằm Lăng Ngạo Trần, ngả ngớn cười nói: “Lăng công tử, đêm dài dài đằng đẵng, ngươi cũng không cần gấp gáp như vậy a!"
“Ách. . ." Lăng Ngạo Trần sững sờ, sau đó thoáng một phát khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng đến tận bên tai, nhớ tới động tác mình đang làm bây giờ, xác thực là mập mờ đến cực điểm, nếu như đối tượng là người khác, cũng sẽ không nghĩ tới cái gì khác, nhưng bây giờ lại là ‘Tam hoàng tử " phong lưu thành tính này có thể sẽ rất khó không bị ‘hắn’ hiểu sai rồi.
Như bị điện giật, đột nhiên buông nàng ra, cười xấu hổ nói: “Tam hoàng tử chớ trách, ta chỉ là, chỉ là không nghĩ tới, ngươi lại là tri âm ta tìm tìm kiếm kiếm lâu như vậy, ta nhất thời thật cao hứng. . ."
Đúng vậy, sau khi biết rõ ‘hắn’ chính là người thổi tiêu trong rừng mai kia, hắn lập tức cho rằng đây chính là nguyên nhân cho hắn có loại cảm giác quen thuộc không hiểu này, đó là bởi vì hắn chính là người thổi tiêu có ‘Gặp mặt một lần’ cùng mình, tuy nhiên lúc ấy chỉ có một bóng lưng, nhưng từ lúc ban đầu, thứ cho mình cảm giác quen thuộc không phải là bóng lưng của hắn sao?
Thì ra là nguyên nhân này, làm hại hắn vừa rồi còn lo lắng lâu như vậy, rất tốt rất tốt. . .
“Tri âm? Ha ha, bổn hoàng tử còn thích cách nói tri kỷ này hơn, Lăng công tử, đêm nay ngày tốt cảnh đẹp, sao không. . ." Nói xong, vẻ mặt chờ mong mà kéo tay Lăng Ngạo Trần.
Lăng Ngạo Trần đột cảm thấy không ổn, ngã ngửa người về phía sau, hai tay che ở trước người, gấp nói gấp: “Tam hoàng tử chắc là đã hiểu lầm, ta, ta cũng không phải như Tam hoàng tử suy nghĩ. . ." Không ổn, không ổn, vô cùng không ổn, chẳng lẽ ‘Tam hoàng tử’ thật sự thích nam nhân? Còn coi trọng hắn? Còn hiểu lầm hắn cũng giống như ‘hắn’, cho nên cho rằng hắn đêm nay hẹn ‘hắn’ đi ra ngoài là muốn cùng ‘hắn’ làm chuyện “trước Hoa dưới trăng" thì thật là hiểu lầm lớn rồi.
“Nha.., nói như vậy là bổn hoàng tử đã hiểu lầm, còn tưởng rằng trong lòng Lăng công tử cũng có tâm tư như như ta đấy!" Khuynh Cuồng vẻ mặt ảm đạm mà rũ mắt xuống nói, trong đôi mắt buông xuống hiện lên một tia tinh quang.
Lúc nhận được tờ giấy Lăng ca ca cho nàng, trong đó hẹn nàng đến bên hồ, nàng đã biết, tuy hắn không nhận ra nàng, nhưng hẳn là có chỗ hoài nghi, có lẽ là nàng cho hắn một loại cảm giác quen thuộc a! Nhưng, hiện tại, nàng vẫn không thể cho hắn biết thân phận thật của nàng.
Dù sao Minh Tông quá mức quỷ dị, mà địa vị của hắn tại Minh Tông rõ ràng không thấp, tuy nàng có thể tin tưởng mặc dù hắn biết rõ nàng chính là “Tử Phong" cũng sẽ không xảy ra chuyện bán đứng nàng, nhưng nàng không thể mạo hiểm, thân phận của nàng không chỉ liên quan đến một mình nàng, cho nên nàng cố ý để cho hắn hiểu lầm, cố ý ở trước mặt hắn thổi khúc “Mai hoa tam lộng" này dẫn hắn vào chỗ nhầm lẫn.
Lăng ca ca, thật xin lỗi, một ngày kia, ta nhất định sẽ cho huynh biết Mạc Khuynh Cuồng ta chính là ‘Tử Phong’ .
“Cái này. . ." Lăng Ngạo Trần ngượng ngập cười mà gãi gãi đầu, ánh mắt chuyển động lung tung, không dám nhìn tới gương mặt thất vọng của ‘hắn’, bởi vì hắn phát hiện, hắn vậy mà lại cảm thấy mềm lòng, gặp quỷ rồi mới mềm lòng, cả đời này, ngoại trừ Tử Phong, người thứ hai khiến hắn mềm lòng lại là vị ‘Tam hoàng tử’ này.
Lăng Ngạo Trần, đầu óc ngươi không thanh tỉnh sao! ‘Hắn’ là “Long Lân Tam hoàng tử " tài trí hơn người, võ công cái thế – Mạc Khuynh Cuồng, ngươi mềm lòng với ‘hắn’ cái quái gì nha, huống chi người ta có nhiều “Tình nhân" như vậy thiếu một mình ngươi, cũng không có gì, thất vọng chỉ là nhất thời thôi. . . Ah! Đây là có chuyện gì nha, đêm nay thật sự không bình thường, chẳng lẽ đúng như lời Hàn Phong, ‘hắn’ biết tà thuật? Quá buồn bực, vô cùng buồn bực.
Vụng trộm giương mắt thoáng nhìn, âm thầm buồn cười, hắn bình thường luôn tiêu sái như gió, trước mặt nàng lại ngốc nghếch tới như vậy, nhưng mà, bộ dạng bất an gãi đầu gãi tai kia, so với bộ dạng mang theo nhàn nhạt xa cách ban ngày đáng yêu hơn nhiều, ha ha, đây mới là thiên sứ của nàng mà!
“Nếu Lăng công tử không muốn cùng bổn hoàng tử. . ." Thoáng dừng một chút, Khuynh Cuồng cười nói: “Cùng tấu một khúc, như vậy bổn hoàng tử cũng không miễn cưỡng, trước. . ." Lời còn chưa dứt, liền bị cắt đứt.
Lăng Ngạo Trần bắt lấy hai vai của nàng lần nữa, không quá xác định nói: “Ngươi nói, ý của ngươi là muốn cùng ta đàm âm luận khúc?" Ách, chẳng lẽ hắn vừa mới hiểu lầm nàng?
“Đương nhiên, nếu Lăng công tử nói bổn hoàng tử là tri âm của ngươi, vậy chắc hẳn cũng là cao thủ trong âm luật, ngày tốt cảnh đẹp như thế, bổn hoàng tử vừa vặn hào hứng, cảm thấy một người độc tấu không thú vị, liền muốn mời ngươi cùng đàm luận một phen, nếu ngươi không muốn. . ." Khuynh Cuồng rất là vô tội nói, nhưng trong lòng đã sắp nghẹn cười thành nội thương.
“Nguyện ý, nguyện ý, sao có thể không muốn, có thể tấu khúc cùng ngươi, đây chính là chuyện ta chờ mong đã lâu! Đêm nay bất kể thế nào, ta cũng không bỏ qua cho ngươi." Lăng Ngạo Trần tranh thủ thời gian đánh gãy lời của nàng, hắn vẫn luôn chờ mong có thể cùng ‘người thổi tiêu’ hợp tấu một khúc, hôm nay có cơ hội, hắn có thể nào buông tha.
“Vậy ngươi vừa rồi còn. . ." Khuynh Cuồng cố ý khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn Lăng Ngạo Trần xấu hổ, vỗ tay một cái, cười tà ác tiến lên phía trước nói: “Ngươi vừa rồi vội vã cự tuyệt như vậy, có phải hiểu nhầm hay không?" Ha ha ha, không được, nàng sắp buồn cười đến rút gân rồi.
“Khụ. . ." Không được tự nhiên mà cúi đầu ho nhẹ một tiếng, trong lúc lơ đãng liếc thấy khuôn mặt vặn vẹo của ‘hắn’, lập tức liền hiểu được: “Ngươi, ngươi. . . Ngươi đùa bỡn ta?" Quá ghê tởm, quả thực là ‘hoàng tử ác liệt ‘ .
“Ha ha ha. . ." Khuynh Cuồng dùng động tác ôm bụng cười to thay thế đáp án, tiếng cười to rõ vui sướng quanh quẩn bên ven hồ thật lâu.
Nhìn nàng cười đến vui vẻ như vậy, lập tức Lăng Ngạo Trần cũng không còn tức giận gì nữa, trong mắt đen hiện lên sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
Beta: Tiểu Ngân
Không để ý ba người Minh Lôi nhíu mày lại thành chữ Xuyên (川), Khuynh Cuồng cười mê đắm, duỗi tay ra khoác lên vai Lăng Ngạo Trần, quàng qua cổ của hắn, nhếch khóe miệng cười nói: “Lăng công tử nói thật hợp khẩu vị của bổn hoàng tử, ha ha, bổn hoàng tử ưa thích…"
Ách! Động tác này, những lời này quá mập mờ rồi! Đầu óc của Lăng Ngạo Trần ngừng hoạt động tại chỗ, thoáng cái lập tức biến thành rặng mây đỏ như chân trời.
Khuynh Cuồng thấy thế lại tán thưởng một tiếng tuyệt, quả thật là đẹp như hoa đào! Thật sự là hận không thể cắn một miếng.
May mắn trước khi nàng hóa thân thành Sói, sau khi Lăng Ngạo Trần thoáng nhìn biểu tình bị sét đánh của đám người Minh Lôi rốt cục bừng tỉnh, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người, chậm rãi bỏ xuống bàn tay khoác lên bờ vai, khẽ cười nói: “Tam hoàng tử quá khen."
Mẹ ơi, đây là chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà lại vì một ‘Nam tử’ tới gần mà ngây ngốc, thật sự là đã ném hết mặt mũi xuống rồi, chuyện này nếu như bị Tử Phong biết, nhất định sẽ chết rất khó coi.
“Tam hoàng tử, xin ngươi tự trọng…" Giang Hàn Phong bỗng nhiên nhoáng một cái đứng lên, phẫn nộ chỉ vào Khuynh Cuồng, sát khí dâng lên, như chỉ cần Khuynh Cuồng dám chạm vào Lăng Ngạo Trần một lần nữa, hắn lập tức sẽ lấy mạng của ‘hắn’, thật quá đáng, đồng tính thì đồng tính, lại dám có ý xấu với Ngạo Trần, hừ, sớm muộn cũng băm nát đôi tay kia của ‘hắn’.
“Ha ha…" Khuynh Cuồng khẽ cười liếc Lăng Ngạo Trần một cái, chuyển động quạt xếp trong tay, đùa giỡn ra vẻ cung kính cười nói: “Giang công tử, bổn hoàng tử lại không chạm vào ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Thật là, Lăng ca ca là thiên sứ chỉ thuộc về mình nàng, nàng muốn thân mật với hắn thế nào, liên quan gì những người này, còn tự trọng, buồn cười! Nàng vẫn cứ không thích tự trọng, làm gì được nàng?
“Ngươi…" Mặt Giang Hàn Phong hết đỏ lại trắng, cuối cùng rất là tức giận quăng một ánh mắt về phía Lăng Ngạo Trần: Người ta đây rõ ràng là đang đùa giỡn ngươi, sao ngươi lại không tức giận đi! Lúc nên ra tay thì ra tay, không cần quản cái gì mà tu dưỡng.
Đọc hiểu ánh mắt Giang Hàn Phong quăng tới, Lăng Ngạo Trần liếc một ánh mắt không sao cả trở về: Ta cũng không biết là ‘hắn’ đang đùa giỡn a! Cho nên cũng không cần thiết ra tay, chuyện này có tu dưỡng cũng không sao.
Giang Hàn Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm tức giận, người ta là người trong cuộc còn không tức giận, không cho rằng đó là đang đùa giỡn, ngươi kích động cái quái gì a!
“Tam hoàng tử." Minh Lôi xanh mặt, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng Khuynh Cuồng đang cười đến vô cùng du côn, cao giọng, âm thanh tràn ngập ý tứ cảnh cáo, cho dù ‘hắn’ là hoàng tử, bọn họ là người của Minh Tông, sao có thể để ‘hắn’ đùa giỡn.
Buông Lăng Ngạo Trần ra, Khuynh Cuồng tự rót một chén rượu, nhẹ nhấp một ngụm, khẽ cười nói: “Còn có gì chỉ giáo sao? Minh trưởng lão." Lôi lão đầu hình như tức giận không nhẹ đi! Ừ, tôn trọng người già là mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa, vẫn là không nên làm bọn họ tức chết, bằng không thì lỗi lớn rồi!
“Nếu Tam hoàng tử kiên quyết muốn xuất binh, Minh Tông ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ là còn muốn khuyên Tam hoàng tử một câu, giết chóc quá nặng, luôn tổn thương đến thiên hòa (ý chỉ hòa khí của đất trời), cuối cùng tất sẽ tự nếm hậu quả xấu, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt." Hít sâu một hơi, ống tay áo Minh Lôi buông xuống, đứng lên, giọng điệu rất bất thiện nói, sống vài thập niên, cho tới bây giờ còn chưa từng chịu loại bực bội chết tiệt này, gặp được Mạc Khuynh Cuồng, dù cho có tự chủ hơn nữa, cũng vô dụng.
Tự nếm hậu quả xấu? A, được, ta lại muốn nhìn xem sẽ là hậu quả xấu thế nào, Khuynh Cuồng nhíu mày nói: “Đa tạ lời khuyên cảnh báo của quý tông, nhưng…" Đứng lên, hai tay chống mặt bàn, cong môi cuồng tứ cười nói: “Bổn hoàng tử tin tưởng, mặc dù bổn hoàng giết chết tới ngàn vạn, Thiên Đạo này, cũng không làm gì được bổn hoàng tử." Tổn thương thiên hòa? Trời, thật có thể kiềm chế được nàng? A, vậy thì thử xem!
Hay cho một Tam hoàng tử cuồng vọng không sợ hãi, Lăng Ngạo Trần cong môi khẽ cười, kín đáo gật gật đầu, cúi đầu xuống, nếu lại để Minh trưởng lão thấy biểu lộ của hắn, tuyệt đối sẽ khiến bọn họ tức giận đến thổ huyết.
“Như vậy, chúng ta cũng không thể nói gì hơn." Đôi mắt Minh Lôi nhíu lại, chắp tay với Khuynh Cuồng nói: “Chúng ta cáo từ, Tạ Tam hoàng tử khoản đãi, mời." Lạc Bắc cùng Lăng Ngạo Trần cũng đi theo.
“Đợi một chút." Khuynh Cuồng một tay giữ chặt ống tay áo của Lăng Ngạo Trần, nhưng lại nhìn mấy người Minh Lôi, cười đến rất là thân thiết nói: “Chính sự đã nói xong, cũng không cần đi vội vã a! Đến, Tiên nhi, nhanh rót đầy cốc cho các vị bằng hữu Minh Tông, chúng ta cùng vui vẻ."
“Không cần." Minh Lôi khoát tay chặn lại, nói một tiếng: “Thời gian không còn sớm, cáo từ." Không đợi Khuynh Cuồng lên tiếng đã đi trước, liền lôi kéo Lăng Ngạo Trần rời đi, nói đùa gì vậy, lại ở lại, không chừng sẽ thật sự bị tức chết, đêm nay bọn hắn đến thật đúng là tự rước lấy nhục, sớm biết như vậy để cho Minh Điện đến là tốt rồi.
“Tam hoàng tử, sau này còn gặp lại." Lăng Ngạo Trần chắp tay, lời ít ý nhiều cười nói.
Mắt thấy bốn người đi ra khỏi sương phòng, Khuynh Cuồng cũng không giữ lại nữa, ống tay áo buông xuống, bốn mỹ nữ trong phòng không bỏ đi.
Tiên nhi đi đến trước, châm một chén rượu cho Khuynh Cuồng, nhõng nhẽo cười nói: “Minh Tông sẽ từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy sao?"
Cầm lên chén rượu, Khuynh Cuồng nhẹ nhàng lắc lư, như có điều suy nghĩ mà nói: “Minh Tông? Nếu từ bỏ ý đồ thì đã không phải là Minh Tông rồi." Chỉ là, mục đích bọn họ muốn gặp nàng thật sự chỉ vì khuyên bảo nàng không nên xuất binh với Yến Hàn? Nếu như vậy, sao có thể lại đơn giản rời đi như vậy, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Mở tay ra, bên trong nằm một tờ giấy nhỏ, đúng là Lăng Ngạo Trần vụng trộm kín đáo đưa cho nàng, mở ra xem xét, nhẹ nhàng cong khóe miệng, một tay chống lên cằm.
“Thánh tôn, đây là…" Tiên nhi cực kỳ nhiều chuyện mà duỗi dài cổ, muốn nhìn rõ bên trên tờ giấy nhỏ kia viết cái gì, còn không thấy rõ ràng, liền bị Khuynh Cuồng thu lại rồi.
“Đừng nhiều chuyện, ta đi trước, nếu như Ảnh tới, nói với hắn, tối nay ta lại trở về." Vừa dứt lời, Khuynh Cuồng đã biến mất khỏi phòng.
“Ngay cả nhìn một chút cũng không được, bí mật như vậy? …" Tiên nhi bĩu môi miệng lẩm bẩm nói.
“Tiên nhi." Diệp Ảnh vừa đến, quét mắt liếc qua gian phòng, không nhìn thấy người muốn gặp, lại chỉ thấy Liễu Tiên ở đằng kia lầm bầm lầu bầu, ngay cả hắn đến cũng không biết, không khỏi lên tiếng gọi.
“Ách, Thánh sứ, là người à? Làm ta sợ giật mình." Nhìn Diệp Ảnh đột nhiên xuất hiện, Liễu Tiên vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ bình tĩnh cả kinh nói, này… không khỏi tới quá nhanh a! Thánh tôn chân trước vừa đi, chân sau hắn đã tới rồi.
“Ừ, lão đại đâu rồi?" Không để ý nàng giật mình ở đằng kia, Diệp Ảnh trực tiếp hỏi ra vấn đề để ý nhất, ở đây chỉ có Tiên nhi, vậy chính là đã nói chuyện xong rồi, nhưng lão đại sao lại không ở đây, chẳng lẽ đã trở về? Bọn họ đã bỏ lỡ?
“Ah, Thánh tôn vừa đi, còn để thuộc hạ nói cho người biết, tối nay ngài ấy lại trở về."
“Lão đại chưa trở lại dịch quán?" Đêm nay không phải hành động sao?
“Vừa rồi Lăng Ngạo Trần cho Thánh tôn một tờ giấy, sau đó Thánh tôn đi rồi."
Lăng Ngạo Trần? ánh mắt Diệp Ảnh tối lại, trong lòng đau xót, đưa tay che lấy tim đau nhức, nhún người lóe lên, liền biến mất ở trong bóng đêm mênh mông.
Trở lại Lạc phủ, nơi đặt chân của Minh Tông tại Nguyên Đô, Giang Hàn Phong liền lập tức bạo phát: “Dưới gầm trời này tại sao có thể có người không coi ai ra gì như vậy, thật sự là quá cuồng vọng khoa trương."
“Trần Nhi, tối nay ngươi là xảy ra chuyện gì?" Minh Lôi tất nhiên là cũng giận dữ đến chết, nhưng thái độ của Lăng Ngạo Trần mới khiến cho hắn càng thêm lo lắng.
Lăng Ngạo Trần còn đang suy nghĩ về loại cảm giác kỳ quái khi Khuynh Cuồng tới gần hắn, bỗng nhiên bị Minh Lôi hỏi như vậy, dừng lại một chút, mới giang tay ra nói: “Không có chuyện gì xảy ra!"Hắn cũng biết, bọn họ rất bất mãn với hành động của hắn đêm nay, nhưng không có cách nào, chính hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, có lẽ, chờ một lát, là hắn có thể biết rõ đáp án rồi.
“Có phải ngươi trước kia đã từng gặp Mạc Khuynh Cuồng hay không?" Minh Lôi thăm dò hỏi một tiếng, xem bộ dạng bọn họ quen thuộc như vậy, tuyệt không như là mới quen hôm nay.
“Vấn đề này, ta cũng muốn biết." Hắn nói rất thật, đáng tiếc hắn vừa rồi cũng không có được đáp án, ngược lại khiến hắn càng thêm mê hoặc, vì cái gì hắn vẫn cảm thấy, bọn họ hình như đã sớm quen biết, thế nhưng, nếu như hắn thật sự đã gặp hắn ta, không có khả năng sẽ quên được! Một công tử tuyệt thế như vậy, cho dù chỉ gặp qua một lần, nhất định khó có thể quên, trừ phi. . ."
“Ngươi không biết?" Ba người đồng thời kinh ngạc, đây là đáp án gì, chẳng lẽ. . . Ba người đồng thời mang theo ánh mắt khác thường nhìn Lăng Ngạo Trần, sẽ không phải là như bọn hắn suy nghĩ đó chứ?
“Không biết." Lắc đầu, giống như là không thấy được ánh mắt khác thường của bọn họ, Lăng Ngạo Trần nhún vai nói.
“Được rồi, chúng ta đi gặp sư tông trước rồi nói sau!" Minh Lôi như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lăng Ngạo Trần nói.
Rốt cục “thảo luận xong việc" Lăng Ngạo Trần tranh thủ thời gian nhanh chóng phi thân về địa điểm ước định, chết tiệt, sớm biết thương nghị lâu như vậy, hắn chọn thời gian ước định muộn hơn, bây giờ muộn như vậy, cũng không biết ‘hắn’ có còn chờ hắn hay không?
Đạp gió lướt trúc mà đi, ngay khi sắp đến vùng ngoại ô ven hồ Lục Liễu, đột nhiên chậm lại, thiếu chút nữa rơi xuống từ giữa không trung, toàn thân xoay lại, tung người lên trở mình một cái, lập tức liền ngừng lại, rơi vào bên cạnh vùng ngoại ô Lục Liễu, nụ cười trên mặt đã sớm ngây dại, tiếng tiêu kia. . .là tiếng tiêu nghe được ở trong vườn hoa mai phía sau Vân Vũ Lâu, sao có thể xuất hiện tại đây?
Giương mắt nhìn lên, bên cạnh ven hồ sóng gợn lăn tăn, có một ‘Thiếu niên’ áo trắng đưa lưng về phía hắn, những tiết tấu động lòng người nhất bay ra từ ống tiêu trong tay ‘Hắn’, vẫn làm lòng hắn rung chuyển như trước, Lăng Ngạo Trần lần nữa đắm chìm trong kinh ngạc, tiếng tiêu kia đắm chìm thật sâu trong linh hồn hắn, không cách nào đi suy nghĩ, cũng quên phải tranh thủ thời gian xông lên xem một chút ‘Thiếu niên áo trắng’ cho tới nay vẫn khiến hắn gấp gáp muốn gặp lại là người phương nào.
Nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe, tình cảnh chung quanh như theo tiếng tiêu mà thay đổi, giống như đưa thân vào trong cảnh tuyết hoa mai phong đãng, rõ ràng cảm thấy mùa đông giá lạnh, nhưng hiển hiện trước mắt lại là Hồng Mai trong tuyết, ngửi thấy hương thầm bay tới. . .
Một khúc kết thúc, Lăng Ngạo Trần thỏa mãn mà cảm thán một tiếng, như trước đắm chìm trong cảnh giới cao thâm kia mà không cách nào tự kềm chế, vốn tưởng rằng lần kia lỡ mất dịp tốt, cuộc đời này, khó lại nghe được tiên nhạc ý cảnh sâu thẳm như thế, không thể tưởng được, hôm nay lại vẫn có thể lần nữa cảm nhận được loại kinh ngạc thật sâu này.
Lúc này đây, hắn cũng không thể lại bỏ lỡ tri kỷ này nữa, tưởng tượng một chút, kích động mà mở mắt ra, tranh thủ thời gian thả người bay đến bên người ‘Thiếu niên áo trắng’ kia, may mắn lúc này, ‘hắn’ không thoáng một cái đã đi.
“Lăng công tử, để cho bổn hoàng tử đợi thật lâu a!" ‘Thiếu niên áo trắng’ đột nhiên xoay người lại, cười nhẹ nhàng nhìn Lăng Ngạo Trần mặt mũi tràn đầy kích động cuồng nhiệt.
“Tại sao lại là ngươi?" Trên mặt Lăng Ngạo Trần vẫn còn mang hưng phấn không thôi bỗng trở nên kinh ngạc, không thể tin mà thét một tiếng kinh hãi, chuyện này, thiếu niên áo trắng kia, thiếu niên áo trắng mà hắn vẫn tìm lâu nay lại là ‘Long Lân Tam hoàng tử’ ?
Ai nha, hắn thật là ngốc! Sao không nghĩ tới cái này! Lúc trước phía sau Vân Vũ lâu đã bị ‘hắn’ bao rồi, người ngoài không thể vào được, hắn sao lại không nghĩ tới trên người ‘hắn’ nhỉ?
“Kỳ quái, không phải Lăng công tử hẹn bổn hoàng tử đến đây sao?" Khuynh Cuồng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, điển hình đã đoán trước rõ ràng lại giả bộ hồ đồ.
“Ách. . . Ta không có ý này." Giật mình nhớ tới ý định ban đầu khi mình hẹn ‘hắn’ đến, cả người tiến lên trước hai bước, cầm chặt hai vai mềm mại của ‘hắn’, mượn ánh trăng, ngưng thần nín thở, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đi dò xét người trước mắt.
Khuynh Cuồng rất là hào phóng mà mặc hắn đánh giá.
“Thì ra là ngươi!" Lăng Ngạo Trần bỗng nhiên cười cười, thì ra là như vậy, thì ra hắn có cái loại cảm giác quen thuộc không hiểu này là vì như vậy a! Ha ha. . .
“Đương nhiên là bổn hoàng tử rồi." Khuynh Cuồng một tay nhẹ nâng cằm Lăng Ngạo Trần, ngả ngớn cười nói: “Lăng công tử, đêm dài dài đằng đẵng, ngươi cũng không cần gấp gáp như vậy a!"
“Ách. . ." Lăng Ngạo Trần sững sờ, sau đó thoáng một phát khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng đến tận bên tai, nhớ tới động tác mình đang làm bây giờ, xác thực là mập mờ đến cực điểm, nếu như đối tượng là người khác, cũng sẽ không nghĩ tới cái gì khác, nhưng bây giờ lại là ‘Tam hoàng tử " phong lưu thành tính này có thể sẽ rất khó không bị ‘hắn’ hiểu sai rồi.
Như bị điện giật, đột nhiên buông nàng ra, cười xấu hổ nói: “Tam hoàng tử chớ trách, ta chỉ là, chỉ là không nghĩ tới, ngươi lại là tri âm ta tìm tìm kiếm kiếm lâu như vậy, ta nhất thời thật cao hứng. . ."
Đúng vậy, sau khi biết rõ ‘hắn’ chính là người thổi tiêu trong rừng mai kia, hắn lập tức cho rằng đây chính là nguyên nhân cho hắn có loại cảm giác quen thuộc không hiểu này, đó là bởi vì hắn chính là người thổi tiêu có ‘Gặp mặt một lần’ cùng mình, tuy nhiên lúc ấy chỉ có một bóng lưng, nhưng từ lúc ban đầu, thứ cho mình cảm giác quen thuộc không phải là bóng lưng của hắn sao?
Thì ra là nguyên nhân này, làm hại hắn vừa rồi còn lo lắng lâu như vậy, rất tốt rất tốt. . .
“Tri âm? Ha ha, bổn hoàng tử còn thích cách nói tri kỷ này hơn, Lăng công tử, đêm nay ngày tốt cảnh đẹp, sao không. . ." Nói xong, vẻ mặt chờ mong mà kéo tay Lăng Ngạo Trần.
Lăng Ngạo Trần đột cảm thấy không ổn, ngã ngửa người về phía sau, hai tay che ở trước người, gấp nói gấp: “Tam hoàng tử chắc là đã hiểu lầm, ta, ta cũng không phải như Tam hoàng tử suy nghĩ. . ." Không ổn, không ổn, vô cùng không ổn, chẳng lẽ ‘Tam hoàng tử’ thật sự thích nam nhân? Còn coi trọng hắn? Còn hiểu lầm hắn cũng giống như ‘hắn’, cho nên cho rằng hắn đêm nay hẹn ‘hắn’ đi ra ngoài là muốn cùng ‘hắn’ làm chuyện “trước Hoa dưới trăng" thì thật là hiểu lầm lớn rồi.
“Nha.., nói như vậy là bổn hoàng tử đã hiểu lầm, còn tưởng rằng trong lòng Lăng công tử cũng có tâm tư như như ta đấy!" Khuynh Cuồng vẻ mặt ảm đạm mà rũ mắt xuống nói, trong đôi mắt buông xuống hiện lên một tia tinh quang.
Lúc nhận được tờ giấy Lăng ca ca cho nàng, trong đó hẹn nàng đến bên hồ, nàng đã biết, tuy hắn không nhận ra nàng, nhưng hẳn là có chỗ hoài nghi, có lẽ là nàng cho hắn một loại cảm giác quen thuộc a! Nhưng, hiện tại, nàng vẫn không thể cho hắn biết thân phận thật của nàng.
Dù sao Minh Tông quá mức quỷ dị, mà địa vị của hắn tại Minh Tông rõ ràng không thấp, tuy nàng có thể tin tưởng mặc dù hắn biết rõ nàng chính là “Tử Phong" cũng sẽ không xảy ra chuyện bán đứng nàng, nhưng nàng không thể mạo hiểm, thân phận của nàng không chỉ liên quan đến một mình nàng, cho nên nàng cố ý để cho hắn hiểu lầm, cố ý ở trước mặt hắn thổi khúc “Mai hoa tam lộng" này dẫn hắn vào chỗ nhầm lẫn.
Lăng ca ca, thật xin lỗi, một ngày kia, ta nhất định sẽ cho huynh biết Mạc Khuynh Cuồng ta chính là ‘Tử Phong’ .
“Cái này. . ." Lăng Ngạo Trần ngượng ngập cười mà gãi gãi đầu, ánh mắt chuyển động lung tung, không dám nhìn tới gương mặt thất vọng của ‘hắn’, bởi vì hắn phát hiện, hắn vậy mà lại cảm thấy mềm lòng, gặp quỷ rồi mới mềm lòng, cả đời này, ngoại trừ Tử Phong, người thứ hai khiến hắn mềm lòng lại là vị ‘Tam hoàng tử’ này.
Lăng Ngạo Trần, đầu óc ngươi không thanh tỉnh sao! ‘Hắn’ là “Long Lân Tam hoàng tử " tài trí hơn người, võ công cái thế – Mạc Khuynh Cuồng, ngươi mềm lòng với ‘hắn’ cái quái gì nha, huống chi người ta có nhiều “Tình nhân" như vậy thiếu một mình ngươi, cũng không có gì, thất vọng chỉ là nhất thời thôi. . . Ah! Đây là có chuyện gì nha, đêm nay thật sự không bình thường, chẳng lẽ đúng như lời Hàn Phong, ‘hắn’ biết tà thuật? Quá buồn bực, vô cùng buồn bực.
Vụng trộm giương mắt thoáng nhìn, âm thầm buồn cười, hắn bình thường luôn tiêu sái như gió, trước mặt nàng lại ngốc nghếch tới như vậy, nhưng mà, bộ dạng bất an gãi đầu gãi tai kia, so với bộ dạng mang theo nhàn nhạt xa cách ban ngày đáng yêu hơn nhiều, ha ha, đây mới là thiên sứ của nàng mà!
“Nếu Lăng công tử không muốn cùng bổn hoàng tử. . ." Thoáng dừng một chút, Khuynh Cuồng cười nói: “Cùng tấu một khúc, như vậy bổn hoàng tử cũng không miễn cưỡng, trước. . ." Lời còn chưa dứt, liền bị cắt đứt.
Lăng Ngạo Trần bắt lấy hai vai của nàng lần nữa, không quá xác định nói: “Ngươi nói, ý của ngươi là muốn cùng ta đàm âm luận khúc?" Ách, chẳng lẽ hắn vừa mới hiểu lầm nàng?
“Đương nhiên, nếu Lăng công tử nói bổn hoàng tử là tri âm của ngươi, vậy chắc hẳn cũng là cao thủ trong âm luật, ngày tốt cảnh đẹp như thế, bổn hoàng tử vừa vặn hào hứng, cảm thấy một người độc tấu không thú vị, liền muốn mời ngươi cùng đàm luận một phen, nếu ngươi không muốn. . ." Khuynh Cuồng rất là vô tội nói, nhưng trong lòng đã sắp nghẹn cười thành nội thương.
“Nguyện ý, nguyện ý, sao có thể không muốn, có thể tấu khúc cùng ngươi, đây chính là chuyện ta chờ mong đã lâu! Đêm nay bất kể thế nào, ta cũng không bỏ qua cho ngươi." Lăng Ngạo Trần tranh thủ thời gian đánh gãy lời của nàng, hắn vẫn luôn chờ mong có thể cùng ‘người thổi tiêu’ hợp tấu một khúc, hôm nay có cơ hội, hắn có thể nào buông tha.
“Vậy ngươi vừa rồi còn. . ." Khuynh Cuồng cố ý khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn Lăng Ngạo Trần xấu hổ, vỗ tay một cái, cười tà ác tiến lên phía trước nói: “Ngươi vừa rồi vội vã cự tuyệt như vậy, có phải hiểu nhầm hay không?" Ha ha ha, không được, nàng sắp buồn cười đến rút gân rồi.
“Khụ. . ." Không được tự nhiên mà cúi đầu ho nhẹ một tiếng, trong lúc lơ đãng liếc thấy khuôn mặt vặn vẹo của ‘hắn’, lập tức liền hiểu được: “Ngươi, ngươi. . . Ngươi đùa bỡn ta?" Quá ghê tởm, quả thực là ‘hoàng tử ác liệt ‘ .
“Ha ha ha. . ." Khuynh Cuồng dùng động tác ôm bụng cười to thay thế đáp án, tiếng cười to rõ vui sướng quanh quẩn bên ven hồ thật lâu.
Nhìn nàng cười đến vui vẻ như vậy, lập tức Lăng Ngạo Trần cũng không còn tức giận gì nữa, trong mắt đen hiện lên sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tác giả :
Tùy Phong Thanh