Cuồng Đế

Chương 44: Án binh bất động

Trên bình nguyên Xích Hạp Ba nơi quân đội Yến Vũ đang đóng quân, lúc này, binh sĩ trong doanh trại đang vì một trận chiến thắng mà vui mừng không thôi, nhưng Yến Đạt Lãng thân là chủ soái lại ở trong chủ trướng vô cùng nóng nảy.

“Cái gì ‘Phong minh ám binh’ vô địch thiên hạ cứ như vậy bị một đội ‘kỵ binh’ không biết từ đâu nhảy ra đánh cho hoa rơi nước chảy, để cho quân Long Lân chạy thoát ngay trước mắt, toàn bộ đều là đồ bỏ đi." Yến Đạt Lãng ngồi trên cái ghế làm bằng da sói tại vị trí chính chủ, thô lỗ rống lớn.

Một tướng quân Yến Vũ ngồi ở phía dưới câm như hến, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, không tự chủ đem ánh mắt ném về hướng quân sư mặc y phục màu tím, đầu đội nón đen.

“Yến hoàng tử, xin chú ý thái độ nói chuyện của ngươi." Giọng nói nhẹ nhàng mà tràn đầy áp lực từ trong nón truyền ra, mang theo sự u ám, khiến cho người không rét mà run.

“Thái độ nói chuyện của bản hoàng tử làm sao, nói cho ngươi biết, trong quân doanh này, bản hoàng tử là nguyên soái, là lớn nhất, ngươi…." Yến Đạt Lãng đang tức giận, gương mặt đỏ bừng, lỗ mũi phình lên, há miệng muốn chửi mắng lại bị phó tướng Hác Nhĩ ngồi ở bên tay phải ngăn lại.

“Nhị hoàng tử." Hác Nhĩ lên tiếng ngăn cản Yến Đạt Lãng không biết nặng nhẹ, xoay đầu, lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Quân sư đừng trách, không thể tiêu diệt hết quân Long Lân trong một lần nên tâm tình của Nhị hoàng tử không tốt mới nhất thời không lựa lời, tuyệt đối không cố ý."

Quân sư mặc y phục màu tím lại im lặng không nói, áp suất thấp nặng nề khiến người khác nghẹt thở tràn ngập chủ trướng, dồn ép đến nỗi toàn bộ mọi người ngay cả thở cũng không dám, ngay cả Yến Đạt Lãng không phục cũng không kìm được ngậm miệng lại.

“Quân sư, Nhị hoàng tử của chúng tôi chỉ là…." Hác Nhĩ chống lại áp lực, lau mồ hôi lạnh trên trán nói.

“Lần này thôi đi, Yến hoàng tử, loại lời nói như vậy ta không hi vọng nghe lại lần thứ hai." Quân sư mặc y phục màu tím cuối cùng ‘từ bi’ khoát tay, nhàn nhạt nói, trong lời nói tràn đầy âm khí rét lạnh, khiến cho da đầu mọi người run lên.

Lúc này mọi người mới thở ra một hơi, cho dù suy nghĩ trong lòng như thế nào, đều không hi vọng chính mình bị loại áp lực khủng bố u ám này làm sợ chết.

“Khụ, quân sư, đội ‘chiến kỵ’ kì quái kia có nguồn gốc như thế nào? Lại lợi hại như vậy." Một tướng quân da trắng như tuyết ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái ho nhẹ một tiếng hỏi, lần này ngoài mặt hắn là tướng quân tiên phong của Yến Vũ, thực ra, hắn là tướng quân Cao Lộc của Hàn Sương.

Những tướng quân khác cũng nghiêng người chờ quân sư áo tím trả lời, ở đây có người trực tiếp tham gia trận chiến kia có người không, nhưng bọn họ đối với đội kỵ binh giống như từ trên trời rơi xuống tràn đầy tò mò và hoảng sợ.

“Các vị hẳn có nghe qua ‘Huyền La quân’ chứ?" Đôi mắt dưới cái nón màu đen quét nhìn toàn bộ mọi người một cái, giọng nói của quân sư áo tím trầm thấp nói ra ba từ kia khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi lớn, đôi mắt lộ ra vô cùng kinh hoàng.

“Huyền….Huyền La quân? Bọn họ….bọn họ là Huyền La quân?" Hạ Đồ ngồi ở vị trí bên dưới Hác Nhĩ run rẩy lẩm bẩm nói, thân thể run như lá mùa thu rơi trong gió.

Cả người Yến Đạt Lãng đều vì ba chữ ‘Huyền La quân’ này mà sợ đến thiếu chút nữa ngã từ vị trí chính chủ xuống, nếu như hôm nay nhìn thấy sức chiến đấu kinh người như vậy, thủ đoạn tác chiến mạnh mẽ của đội chiến kị kia như vậy khiến cho hắn phải kinh sợ thì lúc này ba chữ ‘Huyền La quân’ lại khiến cho hắn phải kinh hoàng.

“Quân sư, xin cho phép ta hỏi một câu, không biết quân sư đem đến bao nhiêu ‘Phong minh ám binh’, có thể đánh được mấy nghìn ‘Huyền La quân’ nổi tiếng kia không?" Cho dù là lúc này, Đồng Dương vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ để hỏi, đôi mắt đen âm u nằm trên khuôn mặt búp bê sâu không thấy đáy.

Nếu như là người khác hỏi ra một câu như vậy nhất định sẽ khiến cho mọi người tức giận, nhưng vừa nhìn thấy trên gương mặt còn mang theo một chút trẻ con hiện lên sự ham học hỏi rất mạnh thì cũng không tức giận được nữa, đây cũng là thứ mà hắn dùng tuổi còn nhỏ đã ở trên triều đình Yến Vũ không kiêng nể luyện thành, mà nguyên nhân là được hoàng đế Yến Vũ thậm chí là mấy vị hoàng tử vô cùng yêu mến.

Quân sư áo tím yên lặng nhìn Đồng Dương nửa buổi, trong giọng nói trầm thấp xuất ra một tiếng than thở nhỏ đến không thể nghe được nói: “Có thể đánh được hay không còn chưa biết được, dù sao thực lực thật sự của Huyền La quân ngay cả ta cũng nói không chắc." Hắn biết, mỗi người ở đây đều luôn muốn làm rõ thực chất của ‘Phong minh ám binh’, nhưng hắn không phải là đồ đần.

Biết hắn vẫn không thể tiết lộ thực lực của ‘Phong minh ám binh’, Đồng Dương cũng không nắm chặt không tha nữa, tiếp tục nói: “Như vậy, có Huyền La quân bảo vệ, quân của ta muốn đánh bại Bắc Cảnh, chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?"

“Đúng vậy, thì ra Huyền La quân là quân đội của Long Lân quốc, quá đáng sợ, thực lực của Long Lân quốc vốn đã mạnh nhất trong bảy nước, lại thêm Huyền La quân, muốn đánh bại nó, e là…" Cao Lộc nhíu chặt chân mày, trong lòng có chút hối hận, lúc đầu không nên khuyên hoàng thượng liên minh với hai nước Tề Nguyệt, Yến Vũ cùng tiêu diệt Long Lân, kẻ thù mạnh nhất của mỗi nước.

“Cái này cũng chưa chắc." Quân sư áo tím nhàn nhạt ngắt lời Cao Lộc, hắn sao lại không biết suy nghĩ trong lòng y, muốn bỏ cuộc nửa chứng, muộn rồi, đã tiến vào tham gia trận chiến này thì không có cách nào tự mình thoát ra.

“Chẳng lẽ quân sư còn có nước cờ nào sao?" Đồng Dương hưng phấn hỏi.

Tinh thần Yến Đạt Lãng cũng chấn động mạnh nói: “Thực lực của Tề Nguyệt quốc vốn không kém hơn Long Lân, hôm nay lại thêm Yến Vũ ta còn có Hàn Sương quốc, cho dù hắn có Huyền La quân thì có thể làm sao, quân sư còn có ‘Phong minh ám binh’ mà. Nói không chừng còn lợi hại hơn, cho nên thiên hạ này vẫn là vật trong túi chúng ta có phải không?" Trong đôi mắt phân rõ hai phần trắng đen hiện lên sự tham lam.

Quân sư áo tím thần bí cười một cái nói: “Có nước cờ nào, cái này về sau các ngươi sẽ biết." Giọng điệu thay đổi, khẽ vung tay áo nói: “Ta nói không chắc không phải chỉ cái này mà là cái khác, lí do thứ nhất, theo như phản ứng của Liễu Kiếm Khung khi nhìn thấy Huyền La quân có thể biết, hắn thân là Trấn bắc tướng quân được hoàng thượng coi trọng nhất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Huyền La quân, cho nên, hôm nay mặc dù Huyền La quân giúp đỡ quân Long Lân nhưng nó có phải là quân đội của Long Lân hay không? Bản quân sư vẫn tạm thời để đó, lí do thứ hai, đánh bại Bắc Cảnh bản quân sư tự có nắm chắc, cho dù có Huyền La quân cũng ngăn không được đội quân tinh nhuệ của ba nước san bằng Bắc Cảnh cho đến toàn bộ Long Lân."

“Ha ha….có lời này của quân sư, bản hoàng tử liền yên tâm rồi." Yến Đạt Lãng ngẩng đầu cười lớn, đôi mắt hai phần trắng đen rõ ràng đảo một cái, căm hận nói: “Nghe nói tên hoàng tử đáng chết mạc Khuynh Cuồng cũng đến bắc cảnh rồi, hừ, đến rất đúng lúc, lần này, bản hoàng tử nhất định để cho tên ‘hoàng tử tai nạn’ này biết cái gì kêu là ‘tai nạn’, để xem hắn còn dám hung hăng càn quấy nữa không, hừ…" Hắn vẫn còn ghi hận, mười năm trước trận ‘ân oán’ tại Nguyên đô kia, tên ‘hoàng tử’ hung hăng không ai bằng kia ở trước mặt hoàng tử các nước làm cho hắn khó xử.

Hác Nhĩ cũng không phải là người không có đầu óc giồn Yến Đạt Lãng, vẫn không yên tâm hỏi: “Vậy….quân sư cho là quân ta bây giờ nên làm sao?" Trong lòng hắn vẫn không yên tâm, có thể đánh bại bắc cảnh tất nhiên là tốt, nếu như không thể, việc vô cớ xuất quân xâm phạm gây chiến tranh này là dùng danh nghĩa của Yến Vũ để phát động, bề ngoài cũng là một mình nước của hắn tấn công Long Lân, một khi thất bại, tất cả hậu quả đều do nước Yến Vũ gánh vác, nếu hoàng đế Long Lân thật sự tức giận, có khả năng sẽ tiêu diệt quốc gia của bọn hắn, mà hai nước Tề Nguyệt, Hàn Sương rất có khả năng không những không giúp đỡ ngược lại sẽ giậu đổ bìm leo.

Do dự một hồi, quân sư áo tím nói: “Tạm thời án binh bất động trước, chờ điều tra ra Huyền La quân phải chăng còn đang bảo vệ quân Long Lân hay không rồi nói tiếp."

Mọi người đều gật gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

Trong lều nguyên soái tại doanh trại quân Long Lân, các tướng quân trên mặt hiện ra lo lắng nhìn Liễu Kiếm Khung hôn mê nằm trên giường.

“Liễu tướng quân tỉnh rồi, tỉnh rồi….." Hàn Mặc đột nhiên kinh ngạc vui mừng nói, cao hứng chạy đến bên giường.

Các tướng quân cũng vội vàng chạy đến, quả nhiên ngón tay của Liễu Kiếm Khung đã động đậy, mí mắt cũng mở ra, sau đó từ từ mở to, trong con con ngươi màu đỏ nhất thời xuất hiện một chút mơ màng, quét nhìn mọi người bên cạnh hắn một cái, sau đó ngọ nguậy muốn ngồi dậy.

“A…." thân thể vừa động đậy ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau đến nỗi Liễu Kiếm Khung hít vào một hơi, đôi lông mày như đao hơi nhíu lại, xem ra lần này hắn bị thương không nhẹ rồi!

“Tướng quân từ từ thôi." Hàn Mặc lập tức cúi người nâng hắn dậy, giúp hắn ngồi thoải mái.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?" Vì vừa mới tỉnh lại, giọng nói Liễu Kiếm Khung trở nên khàn khàn trầm thấp.

“Tướng quân người hôn mê một ngày một đêm rồi, chúng ta đều không ngừng lo lắng, may mắn, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chúng ta cũng yên tâm rồi." Lý tướng quân trả lời, trong đôi mắt đỏ hoe tràn đầy kích động, cánh tay bị thương còn treo lủng lẳng!

“Để mọi người lo lắng rồi." Giọng nói Liễu Kiếm Khung vẫn nhàn nhạt, nhưng mọi người ở đây đều biết trong lời nói của hắn mang theo áy náy, chuyển lời nói: “Hàn Mặc, chiến dịch lần này, quân ta thương vong như thế này?" Trận chiến dịch trước khi hôn mê kia cả đời hắn cũng không thể quên, lần nữa lại tái hiện trong đầu hắn.

Sắc mặt của nhóm người Hàn Mặc lập tức trở nên nghiêm trọng, nói: “Hồi bẩm tướng quân, trận chiến dịch kia, quân ta tổn thất năm nghìn kỵ binh, một vạn bộ binh, Trần tướng quân tử trận tại chiến trường, tướng sĩ còn lại cũng đều bị thương, tinh thần binh sĩ trong doanh trại bây giờ suy sụp, may mắn quân Yến Vũ không biết vì sao án binh bất động, không tấn công nữa."

“Bọn họ nhất định là kinh sợ Huyền La quân, nhưng một khi nước Yến Vũ biết Huyền La quân đã đi, nhất định sẽ lại tấn công, trong tay bọn chúng có ‘Phong minh ám binh’, dùng thực lực trước mắt của quân ta, căn bản là không có cách nào chống lại." Liễu Kiếm Khung nhíu chặt lông mày.

Mặc dù trong tay hắn nắm năm mươi vạn binh mã, nhưng bốn mươi vạn binh mã còn lại đang canh giữ tại cửa khẩu phía bắc, nước xa không cứu được lửa gần, mà hai mươi vạn binh mã ở thành Lạc Tư gần đây nhất lại nghe lệnh Đại hoàng tử, hắn căn bản là không có cách điều động, chỉ dựa vào mười vạn binh mã trong tay hắn muốn chống lại ba mươi vạn tinh binh của Yến Vũ vốn đã khó khăn, bây giờ lại thêm ‘Phong minh ám binh’, càng khó mà chống được, thật sự không ngờ được nước Yến Vũ lại có được ‘Phong minh ám binh’, đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

“Huyền La quân? Phong minh ám binh?" Nhóm tướng lĩnh cùng với Hàn Mặc bị giật mình lớn, không ngăn được kinh sợ kêu thành tiếng, hai đội ‘kỵ binh’ này lại đồng thời xuất hiện?

“Phải, chuyện này về sau ta sẽ nói tường tận cho các ngươi biết, bây giờ, quan trọng nhất là chống lại quân Yến Vũ." Liễu Kiếm Khung gật gật đầu, ngọ nguậy muốn ngồi dậy nói.

“Tướng quân, người muốn làm cái gì thì căn dặn mạt tướng là được rồi." Hàn Mặc lập tức đỡ Liễu Kiếm Khung nói, lại thấy hắn vẫy vẫy tay, ý nói đỡ hắn đến ngồi xuống bên cạnh cái bàn trong trướng.

May mắn tay phải không bị thương, Liễu Kiếm Khung dưới sự trợ giúp của Hàn Mặc, cầm bút viết xuống một bản tấu chương, hơi thở hơi gấp gáp nói: “Hàn Mặc, lập tức cho người dùng ngựa nhanh tám trăm dặm đem bản tấu chương này đưa đến kinh thành."

Chờ sau khi Hàn Mặc lĩnh mệnh nhận lấy tấu chương, lại cúi đầu, viết nhanh lên một tờ giấy, sau đó giao cho một tướng quân khác nói: “Cưỡi ngựa nhanh đưa đến cửa bắc. Đưa cho Âu Dương tướng quân." Hi vọng có thể kịp thời điều động binh mã đến trì hoãn.

Đợi sau khi làm xong những việc này, trên trán Liễu Kiếm Khung đã chảy đầy mồ hôi, lung lay sắp đổ.

“Tướng quân." Lý tướng quân lo lắng kêu lên.

Xua xua tay, Liễu Kiếm Khung miễn cưỡng giữ vững tinh thần nói: “Truyền lệnh xuống, thám tử các đường theo dõi chặt chẽ hành động của quân Yến Vũ, toàn quân tạm thời án binh bất động, chỉ cần quân địch không đến tấn công, đều không cần manh động, người nào trái lệnh xử theo quân pháp."

Liễu Kiếm Khung vừa nói xong mệnh lệnh, lúc Hàn Mặc cùng một vị tướng quân khác đang muốn đi ra thì bên ngoài doanh trướng liền vang lên một tiếng la lớn làm mọi người tức muốn thổ huyết: “Nghe nói Liễu đại tướng quân của chúng ta bị thương rồi, bản hoàng tử đến xem xem, hẳn là vẫn chưa chết chứ?" Lời nói chưa hết, Khuynh Cuồng được bao bọc trong một cái áo choàng màu trắng quý giá cũng đang vô cùng lớn tiếng mà đi vào.

“Ô, không phải rất khỏe sao? Vẫn đang chăm chỉ mà! Là tên đáng chết nào dám lừa bản hoàng tử, nói Liễu đại tướng quân bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, coi chừng bản hoàng tử chém đầu hắn." Một mắt Khuynh Cuồng quét qua đám tướng quân, tất cả đều là vẻ mặt tức giận nhưng không dám nói một câu, sau cùng dừng lại trên người Liễu Kiếm Khung, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn như cũ thẳng tắp lưng, bộ dạng giống như đã trút giận vì Liễu Kiếm Khung, giọng nói cam đoan lại càng lớn hơn: “Liễu đại tướng quân, ngươi yên tâm, bản hoàng tử đã hạ lệnh, nếu tên đáng chết nào dám nguyền rủa tướng quân, bản hoàng tử liền đem hắn bóc gân lột da, sau đó đưa cho các tướng sĩ nhắm rượu, hừ, cũng không suy nghĩ, Liễu đại tướng quân ngươi thế nhưng là ‘Long Lân thần chiến’ trăm trận trăm thắng nha, ai có thể làm ngươi bị thương, chỉ dựa vào Yến Đạt Lãng tên ngu ngốc kia, sao có thể đánh thắng được ngươi."

Rất quá đáng rồi, đường đường một hoàng tử lại nói ra những lời như vậy với một đại tướng quân đã đủ để tức chết người, vậy mà vẫn còn ở đây châm chọc khiêu khích, rất quá đáng rồi, các tướng lĩnh nhóm người Hàn Mặc đều tức giận đến nỗi nghiến răng kêu ken két, nơi này ai không biết tướng quân bại trận và bị thương là sự thật đây! Hắn ta nói như vậy chẳng phải rõ ràng là mỉa mai danh xưng ‘Long Lân thần chiến’ của Liễu đại tướng quân chỉ là hữu danh vô thực sao? Nào có hoàng tử như vậy!

Nhưng Liễu Kiếm Khung lại không mảy may tức giận một chút nào, ngược lại, gương mặt tái nhợt hiện lên kinh ngạc và không thể tin được, một đôi con ngươi màu đỏ khi nhìn về phía Khuynh Cuồng trở nên sâu thẳm không nhìn thấy đáy: Có thể sao? Không, hẳn là trùng hợp, hắn….hắn làm sao có thể có suy nghĩ như vậy, có lẽ chủ ý của hắn thật sự là muốn sỉ nhục hắn, mà đánh bậy đánh bạ giúp hắn một việc lớn.

Phải biết rằng, Liễu Kiếm Khung ba chữ này ở trong suy nghĩ của các tướng sĩ tại Bắc Cảnh này đại diện cho một ẩn ý như thế nào, đó là một thần thoại không bao giờ thất bại, chỉ cần có hắn ở đây, toàn bộ quân dân ở Bắc Cảnh liền tin tưởng, tướng quân của bọn họ sẽ bảo vệ bọn họ, có thể nói, hắn chính là linh hồn của đội quân.

Từ khi Yến Vũ xâm phạm đến nay, quân Long Lân thất bại khắp nơi đã khiến trong lòng quân dân ở Bắc Cảnh bất an, nhưng vẫn bởi vì tin tưởng hắn mà tinh thần binh sĩ không giảm, nếu như tin tức hắn thất bại, bị thương nặng mà hôn mê bất tỉnh truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho lòng người hoang mang, cứ thế tinh thần binh sĩ càng thêm suy sụp, lòng quân không ổn định.

Vốn là hắn còn đang lo lắng vì hắn rơi vào hôn mê còn chưa kịp phong tỏa tin tức, các tướng quân nhóm người Hàn Mặc tuy đánh trận dũng cảm nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện này, bây giờ, hắn có thể yên tâm rồi, có đạo mệnh lệnh nghiêm khắc này của Tam hoàng tử, tin tức hắn hôn mê cũng sẽ không truyền ra ngoài để khiến cho tinh thần quân dân không ổn định.

“Tam hoàng tử, cám ơn ngươi." Liễu Kiếm Khung miễn cưỡng ngồi dậy, thật lòng nói với Khuynh Cuồng, bất luận là hắn có ý xấu tình cờ làm việc tốt, hay là…hắn, Tam hoàng tử căn bản không phải là một bao cỏ như bề ngoài, mà là…, tóm lại, hắn ta thật sự giúp hắn một việc lớn, cũng cứu vô số quân dân.

“Tướng quân?" Nhóm tướng quân Hàn Mặc không tin nhìn Liễu Kiếm Khung kinh ngạc kêu lên, nếu như không phải bọn họ nghe lầm, chính là tướng quân của bọn họ bị thương quá nặng, suy nghĩ không rõ ràng.

“Không cần cám ơn, đây là việc bản hoàng tử nên làm, Liễu đại tướng quân ngươi thế nhưng là đại tướng quân mà phụ hoàng ta gửi kỳ vọng nhiều nhất, một Yến Vũ quốc nho nhỏ sao có thể có năng lực lớn như vậy đánh thắng được tướng sĩ Long Lân ta, tên Yến Đạt Lãng đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia cho dù cho hắn quân đội nhiều hơn cũng đánh không lại một binh một tốt của Liễu đại tướng quân, hừ, người mà phụ hoàng ta yêu quý sao có thể vô dụng." Xua xua tay, Khuynh Cuồng ngẩng đầu, lỗ mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng, thật là hung hăng càn quấy không ai bằng.

Nghe vậy, Liễu Kiếm Khung liền nhăn mi lại, trong đầu chợt hiện lên một tia sáng, cả người lập tức hơi chấn động, đột nhiên đụng phải cặp mắt đen thẳm sâu xa mà lại tràn trề linh khí, giống như có ma lực, thật mãnh liệt hút lấy linh hồn hắn, khiến cho lòng hắn nhảy lên theo ánh sáng hiện lên trong mắt nàng.

Liễu Kiếm Khung hơi chấn động khiến cho Hàn Mặc nghĩ là hắn bị chọc tức, hướng về phía Khuynh Cuồng nói giọng cực kỳ không thân thiện: “Tam hoàng tử, thời tiết ở Bắc Cảnh rất lạnh, ngài vừa đến nhất định không thích ứng, vẫn là nhanh chóng trở về trướng đi! Bị lạnh cóng sẽ không tốt đâu." Thái độ hoàn toàn là đuổi ‘ôn thần’, hắn nghĩ không ra, quân hưởng vật tư này đều đã đưa đến, sao hắn ta còn không nhanh chóng trở về kinh thành đây?

“Hàn phó tướng, ngươi đang đuổi bản hoàng tử sao?" Lông mày như mực của Khuynh Cuồng ngả ngớn, liếc mắt nhìn qua nói, khóe miệng cong lên hung hăng càn quấy ngỗ ngược cười nhạt.

“Không dám." Bị đôi mắt mang theo ý cười kì lạ của nàng nhìn chăm chú, Hàn Mặc chỉ cảm thấy da đầu run lên, tránh đi ánh mắt của nàng, gượng gạo nói.

“Nhìn bộ dạng của ngươi, không giống như không dám nha?" Thu hồi ánh mắt bức ép người, Khuynh Cuồng vô tâm mỉm cười nói: “Được rồi, nể mặt Liễu đại tướng quân, lần bất kính bản hoàng tử này của ngươi ta cũng không tính toán nữa, chẳng qua là chỉ một lần này thôi."

Quấn quấn áo khoác lên người, Khuynh Cuồng tiêu sái đi ra khỏi trướng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ừ, nên nói đã nói xong, nên nhắc nhở đã nhắc nhở, vẫn là trở về ngủ tiếp thôi! Thời tiết như vậy thích hợp nhất là làm ổ trong chăn lười biếng ngủ một giấc.

“Tướng quân, Tam hoàng tử hắn….hắn khinh người quá đáng." Hàn Mặc căm hận mắng chửi, đem toàn bộ sự tức giận lúc nãy phát tiết ra ngoài.

“Đúng vậy." Mấy tướng quân khác cũng tức giận như vậy.

Hoàn hồn lại, Liễu Kiếm Khung dùng giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Hàn Mặc, cho dù thế nào thì hắn cũng là Tam hoàng tử, thân là một thần tử, sao có thể có ý nghĩ bất kính với chủ nhân, sau này đối với Tam hoàng tử không thể có bất cứ sự bất kính nào, còn có, các vị tướng quân cũng vậy, nếu không, bản tướng quân cũng không bảo vệ được các ngươi." Một câu nói cuối cùng, giọng điệu trở nên có chút xa xăm.

“Vâng, tướng quân." Mặc dù không phục, nhóm người Hàn Mặc cũng chỉ có thể nghe lệnh, chỉ là đối với câu sau cùng kia ‘không bảo vệ được các ngươi’ lại cảm thấy chỉ là dọa bọn họ.

“Lý tướng quân, lập tức thả bồ câu cho thám tử ẩn nấp tại các nước, điều tra xem có phải gần đây các nước có thay đổi quân sự không bình thường hay không." Liễu Kiếm Khung chống lên bàn, từ từ ngồi xuống, hạ lệnh, lời nói lúc nãy của ‘Tam hoàng tử’ đã làm hắn tỉnh ngộ.

Thực lực quân sự của nước Yến Vũ hắn rất rõ ràng, căn bản không có khả năng có một đội quân vô địch như vậy, hơn nữa hắn cũng không tin ‘Phong minh ám binh’ là đội kỵ binh do một tay nước Yến Vũ lập nên, nếu không dựa vào tính cách của hoàng đế Yến Vũ, đã sớm không chờ được để cho các nước biết hắn có một đội kỵ binh như vậy, hơn nữa Yến Đạt Lãng thân là nguyên soái căn bản là không biết dùng đội ‘ám binh’ này, cho nên, rất có khả năng, các nước khác cũng tham gia cuộc chiến xâm lược lần này.

Thật ra từ lúc nước Yến Vũ chỉ cần dùng một ngày đã phá được thành Tuyết Minh, hắn nên nghĩ đến, lại bởi vì chỉ luôn luẩn quẩn trong thất bại của thành Tuyết Minh, vì sự sỉ nhục này mà mất đi sự phán đoán nên có, hôm nay nếu như không phải ‘Tam hoàng tử’ nhắc nhở hắn, e là hắn sẽ tiếp tục luẩn quẩn như vậy.

Lời nói của Tam hoàng tử giống như hung hăng càn quấy gây hấn, thật ra mỗi một câu đều hàm chứa ý nghĩa sâu xa, nhắc nhở hắn mọi nơi, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ thì liền phát hiện mỗi một câu của nàng đều nhắc đến điểm quan trọng, lần đầu tiên có thể là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, tóm lại không thể có chuyện thần kì như vậy chứ?

Tam hoàng tử? Chẳng lẽ thật sự không phải không chịu được giống như trước đây hắn đã nghĩ, có lẽ cái gọi là ‘du đãng’, ‘bao cỏ’, chỉ là nàng tự mình làm ra hiện tượng giả? Một đôi mắt sâu sắc tinh khôn như vậy làm cho hắn kinh ngạc rất lớn, hắn không tin một ‘bao cỏ’ phóng đãng sẽ có đôi mắt như vậy, sẽ có ánh mắt ngang ngược ngông cuồng như vậy?

Màn đêm buông xuống, cho dù là buổi tối không ánh trăng dưới ánh sáng phản chiếu của tuyết trắng, không gian giữa trời và đất vẫn xuất hiện ánh sáng yếu ớt.

Khuynh Cuồng làm ổ trong chăn đang ngủ thoải mái, lại bị một hơi thở không bình thường đột nhiên xuất hiện trong lều quấy nhiễu mộng đẹp, rất không vui vẻ tỉnh dậy từ trong mộng : Mặc kệ người đến là ai? Kẻ dám quấy nhiễu mộng đẹp của ta tuyệt đối sẽ chết rất thảm.

Một tên, hai tên, ba tên…vừa đúng mười tên, nhắm mắt, Khuynh Cuồng âm thầm đếm, từ hơi thở của bọn họ có thể cảm nhận được, bọn họ là cao thủ được huấn luyện, lại không phải là sát thủ chuyên nghiệp, rất không biết thu lại hơi thở.

Đại đao sang loáng dưới ánh sáng phản chiếu của tuyết hiện lên một chút ánh sáng, mười đao đồng loạt hướng Khuynh Cuồng đang ‘ngủ’ say trên giường chém xuống, ‘răng rắc…’, quá giỏi…..cái giường lập tức bị chém vỡ thành từng mảnh.

“Oa, các ngươi thật sự độc ác nha! Mười cái đao chém xuống, không phải ta sẽ bị băm thây sao? Quá độc ác, cái này cũng không phải là cách giết người nha!" Trong bóng tối vang lên một giọng nói lười biếng, giống như kèm theo than thở.

Giọng nói lười biếng kèm theo ý cười này khiến cho mười người cầm đao kinh sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy, càng vô cùng sợ hãi, người nào đó vốn nên bị băm thây vẫn hoàn toàn bình yên nhàn nhã đứng cách đó năm bước, hai tay khoanh trước ngực, ánh sáng không quá rõ khiến bọn họ nhìn không ra thái độ trên mặt nàng, nhưng bọn họ rất khẳng định, nàng đang cười, cười đến nỗi khiến toàn thân bọn họ phát run.

Giống như để xác nhận lại, một người trong đó còn dùng đao đào trong cái ‘giường’ đã vỡ thành từng mảnh, quả thật không có ‘Tam hoàng tử’ vốn nên bị bằm thây, chuyện này…..chuyện này sao có thể, lúc nãy bọn họ rõ ràng nhìn thấy nàng nằm trên giường mới chém xuống, nàng làm sao có thể ‘chạy thoát’ dưới đao của bọn họ, mà bọn họ lại không phát hiện, chuyện này, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi!

Khuynh Cuồng có thể nhìn thấy trong bóng tối tà mị cười một cái, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng rét lạnh, lạnh lùng nhìn mười người mặc trang phục binh lính Long Lân.
Tác giả : Tùy Phong Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại