Cuồng Chủ Phòng Bị Thê

Chương 9

Y Phiến Vũ chọn đi theo Hướng Tuyết Xuyên, vì thế lại khiến cho hắn nhớ tới Khiếu Tuyết Các. Vốn tất cả đều hẳn là theo giai đoạn nàng chọn, mà ở một ngày này, nàng vẫn phát giác ra mình quá ngây thơ, bởi nàng hiểu Cách Tinh Quyết với người ta mà nói vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.

Nàng không biết Hướng Tuyết Xuyên có còn cướp lấy Cách Tinh Quyết nữa không, nhưng đối mặt với Lâu chủ Bán Tuyết lâu, lòng nàng lại xao động lần nữa.

“Tuyết Xuyên muốn kết hôn với ngươi, lão phu cũng không phản đối, nhưng Cách Tinh Quyết không thể không tới tay Bổn lâu chủ" Hướng Tác Sam nhìn Y Phiến Vũ chằm chằm, nói lạnh lùng.

Y Phiến Vũ vốn đang chơi đùa thoải mái không ngừng ở trong lương đình, thì Hướng Tác Sam xuất hiện và nói một câu này rồi đột nhiên bật cười.

“Vãn bối bái kiến Hướng Lâu chủ" Nàng miễn cưỡng nhếch môi, khom mình hành lễ với ông ta.

Nàng đã quên mất, dù Hướng Tuyết Xuyên có thể nắm Bán Tuyết lâu trong tay, thì hắn vẫn chỉ là một thiếu lâu chủ, có nhiều chuyện không do hắn quyết được.

“Y cô nương, cô hẳn biết đối tượng lệnh tôn chọn không phải là Hướng Tuyết Xuyên rồi"

“Vãn bối biết ạ" Nàng đáp lại buồn bã.

“Một khi đã vậy, có câu này lão phu không thể không nói"

“Xin Hướng Lâu chủ cứ nói ạ"

“Lão phu hy vọng lệnh tôn có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lúc cô gả cho Hướng gia ta thì chủ động dâng Cách Tinh Quyết lên" Nếu không thế, vậy con của ông ta lấy Y Phiến Vũ cũng chẳng có nghĩa gì.

“Chuyện này…"

“Sao, có khó khăn gì à?"

Ha! Thật không hổ là cha con, miệng họ uy hiếp người ta cũng chẳng khác nhau cho lắm.

“Hướng Lâu chủ, quả thật có khó khăn ạ" Nàng nín thở, nói thành thật.

Hướng Tác Sam bất giác cau mày lại, “Hừ! Lão phu cũng không sợ ngươi biết, nếu không phải Y gia các ngươi có chỗ dựa là Thừa tướng đương triều, thì Bán Tuyết Lâu đã sớm bỏ qua Y gia rồi"

“Hướng lâu chủ nói đúng lắm ạ, nếu không phải có Thừa tướng đại nhân che chở cho Y gia chúng ta, thì Thiếu lâu chủ cũng không cần lấy địa vị của người trên cao mà đầu hàng nhân nhượng với kẻ có địa vị thấp như vãn bối đâu ạ" Qua lời nhắc nhở của Hướng Tác Sam, Y Phiến Vũ mới chợt nhớ ra đúng là Y Phú Quý có giao tình với Thừa tướng đương triều, cũng bởi thế mới dọa cho không ít kẻ không dám ra tay với Y gia.

Hướng Tác Sam nở nụ cười lạnh nhạt, “Con nhóc ngươi này cũng khá lắm, nhưng lại chọc tới lão phu rồi!"

“Vãn bối không dám" Y Phiến Vũ cười tủm tỉm đáp lại.

“Con nhóc, ngươi đại khái còn không biết cha ngươi có quan hệ thế nào với ‘con rể" và Bán Tuyết Lâu đi ha?"

Nghe vậy, trong lòng Y Phiến Vũ đột nhiên cảm thấy khác thường. Trước đây nàng nhận thấy Lý Vệ Trì lúc nào cũng khúm núm trước mặt Hướng Tuyết Xuyên, hơn nữa lúc trước ở trên thuyền hoa, Hướng Tuyết Xuyên lại càng chẳng có chút lưu tình tý nào với hắn.

“Nói thế này đi, Lý Vệ Trì vốn là nghe lệnh Hướng Tuyết Xuyên, vì thế, nếu Lý Vệ Trì cưới ngươi, vậy Cách Tinh Quyết cũng chẳng khác gì gián tiếp rơi vào tay Bán Tuyết Lâu rồi, nhưng Hướng tuyết Xuyên nó thế mà lại…"

Nghe ra ý tứ trong lời ông ta nói, Y phiến Vũ vừa kinh ngạc vừa mừng sợ.

“NHóc con, ngươi đừng có nghĩ là Hướng Tuyết Xuyên mang ngươi về thì coi như mọi chuyện đã xong nhá, vì Bán Tuyết Lâu, có nhiều chuyện nó còn phải xem xét đó" Lúc quan trọng, ông ta vẫn cần con mang Y Phiến Vũ trả lại cho Lý Vệ Trì.

“Hướng Lâu chủ, ta tin Hướng đại ca có thể vì Bán Tuyết Lâu mà bỏ qua gì đó, nhưng chỉ mình ta là huynh ấy tuyệt đối không thể bỏ qua được" Nàng cố gắng duy trì thanh âm vững vàng, không để sự bất an trong lòng làm tan vỡ.

“Ngươi!" Hướng Tác Sam không ngờ Y phiến Vũ lại khó nhằn đến thế.

“Hướng Lâu chủ, nếu Vãn bối có chỗ nào thất lễ, mong ngài thông cảm giùm cho" Nàng cố gượng cười, lại hạ thấp người lần nữa.

“Nhóc con, lão phu vẫn nên nói xấu trước vậy, nếu cha ngươi tới lúc đó không tuân thủ hứa hẹn, vậy ngươi cũng đừng vọng tưởng được gả vào Hướng gia chúng ta đó" Hướng Tác Sam nói xong, lập tức đi nhanh rời đi. Hừ! Ông cho là bổn cô nương không gả cho con ông thì không thể sao?

Đôi mắt Y Phiến Vũ ngập tràn sự khuất nhục, nước mắt dâng đầy nhìn lấp lánh thần kỳ, tay nhỏ bé của nàng run rẩy khe khẽ, lại nắm loạn quân cờ trên bàn lên.

Tốt! Bổn cô nương hiện giờ phải đi hỏi con của ông, xem hắn muốn ta hay là muốn Cách tinh Quyết đây? Nghiến răng nghiến lợi, Y Phiến Vũ căm giận xoay người…

“Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao phải đem toàn bộ quân cờ túm hết thế?" Đầu Y Phiến Vũ đụng phải bờ ngực rộng, Hướng Tuyết Xuyên nhướng mày quét mắt nhìn số quân cờ hỗn loạn đang phân tán trên bàn cờ.

Không ngờ Hướng Tuyết Xuyên đứng ngay sau lưng Y Phiến Vũ, ý thức chỉ trong nháy mắt bỗng thấy choáng váng, nhưng nàng lập tức dùng sức định đẩy hắn ra, “Phát sinh chuyện gì? Hừ, sao nàng không tới hỏi xem…"

Hướng Tuyết Xuyên đúng lúc tiến lên giữ chặt lấy vai nàng, mới khiến Y Phiến Vũ đứng vững không bị té ngã.

“Không cần ngươi đến để giả mù sa mưa!" Nàng vừa đứng vững, lập tức tránh tay hắn ra.

“Vũ Nhi, nàng sao vậy?" Mặc cho nàng lùi thế nào, HướngTtuyết Xuyên cũng có cách tới gần nàng.

“Trong lòng ngươi hẳn rất rõ mới đúng chứ"

Hướng Tuyết Xuyên vươn tay ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ của nàng, nâng cằm nàng lên, “Cha ta tìm tới nàng, đúng không?" Mắt hắn chợt lóe, cười tủm tỉm hỏi.

Nghe vậy, Y Phiến Vũ bị ép ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên trong mắt lóe lên ảo não, “Cha ngươi tới tìm ta, chẳng lẽ không phải là mưu kế ngươi bày ra sao?"

“Vũ Nhi, đừng hoài nghi ta được không" Giọng hắn chợt lạnh đi vài phần. Y Phiến Vũ chấn động, đôi mắt nhanh chóng ảm đạm cụp xuống.

Không phải nàng cố ý hoài nghi hắn, chẳng qua nàng thật sự sợ cha hắn vì Cách Tinh Quyết mà cố ý chia rẽ họ.

“Vũ Nhi, cha ta rốt cuộc nói gì với nàng vậy?" Hắn buông cằm nàng ra, lại ấn đầu nàng vào trong ngực mình.

“Ngươi chắc không muốn biết đâu" Hắn vỗ nhè nhẹ mái tóc dài của nàng cười khẽ.

“Nha, vậy ngươi cứ nói thật ra xem nào!"

“Cha ta muốn lệnh tôn giao Cách Tinh Quyết ra, đúng không?"

“Vâng, cha ngươi còn nói nếu không có Cách tinh Quyết, ta đừng có mơ mà tiến vào cổng lớn nhà ngươi đó" Nàng hơi nghếch khuôn mặt nhỏ lên, trên mặt có tia bất an.

“Đừng để ý đến ông ấy" Hướng Tuyết Xuyên cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc miệng nhỏ của nàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu, “Ta sao dám làm trái ý cha ngươi chứ, huống chi, Cách tinh Quyết có liên quan đến tương lai phát triển của Bán tuyết lâu các ngươi mà"

“Thế nào, hiện giờ nàng đang khảo nghiệm ta muốn nàng hay muốn Cách Tinh Quyết đó hử?" Hắn biết trong lòng nàng vẫn còn mấy phần bất an, hơn nữa bị cha hắn làm rộn như vậy, lại càng khiến nàng sầu lo thêm.

Đúng vậy, nàng đích xác rất muốn nghe chính mồm hắn nói muốn nàng, bởi vì như thế nàng mới gỡ được tảng đá treo mãi trong lòng lâu rồi, nhưng mà…

“Vừa rồi, cha ngươi nói Lý Vệ Trì là người của ngươi…" Bỗng nàng lại bật thốt lên một câu nói chẳng liên quan gì tới bên trong.

“Vũ Nhi, đừng nhắc tới người này nữa" Hắn cười cười cắt ngang lời nàng. Theo dõi nụ cười tươi trên mặt hắn, Y phiến Vũ bất giác cảm thấy da đầu run lên, “Ta, ta chỉ là…"

“Chúng ta có thể quay lại chủ đề chính được không?" Hắn hỏi ôn nhu.

“Được, có thể mà" Aizz, nàng thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng đây.

“Vũ Nhi, hiện giờ ta muốn nàng nghe cho rõ đây, mặc kệ cha ta không cho phép cái gì, Hướng Tuyết Xuyên ta đều…."

“Thiếu lâu chủ" Đột nhiên thị vệ xuất hiện đột ngột bên cạnh đã cắt ngang lời Hướng Tuyết Xuyên, đồng thời cũng khiến cho khát vọng của Y Phiến Vũ muốn thoát khỏi sự bất an lại thành thất vọng.

“Đừng như vậy, ta đi rồi sẽ về" Hướng Tuyết Xuyên hiểu thị vệ chắc có việc gấp cần bẩm báo, nên sau khi ôm chặt lấy nàng chút, lập tức cùng thị vệ rời đi.

NHìn theo hướng hắn rời đi, Y Phiến Vũ giật mình sửng sốt mãi. Đáng đời! Đây là báo ứng chuyện nàng làm rùa đen rụt đầu đó, nếu nàng vừa rồi không đề cập tới Lý Vệ Trì thì sớm đã biết đáp án nàng muốn rồi. Aizz, điều này còn phải chờ tới năm tháng nào nữa đây?

“Y tiểu thư"

Định ngồi thụp xuống lục tìm quân cờ, người phía sau đột nhiên cất giọng kỳ lạ gọi tên. Nào biết nàng vừa quay lại thì đã lập tức hôn mê rồi. Một bóng nhanh chóng bay tới ôm lấy thân hình nàng nhũn xuống, chỉ trong nháy mắt nhảy đi, biến mất.

“Cha, sao lại là người hả?"

Y Phiến Vũ trợn to mắt nhìn thấy Y Phú Quý đang nhìn nàng cười. “Vũ Nhi, mấy ngày nay uất ức cho con rồi" Vẻ mặt Y Phú Quý từ ái nhìn về hai mắt con gái. Nàng nháy nháy mắt mấy cái, “Ơ, nơi này là biệt uyển Lan tương mà" biệt uyển Lan Tương thuộc vùng ngoại thành kinh thành, là biệt quán của Y gia, nàng gần như năm nào cũng đều tới đây nghỉ một thời gian.

“Vũ Nhi, cha sẽ không ép con gả cho Lý Vệ Trì nữa" Hừ, hóa ra, Lý Vệ Trì và Bán Tuyết Lâu lại là một người.

“Vì sao ạ?" Y Phiến Vũ hơi nghi hoặc, cũng không dám tin.

“Là cha không tốt, con tốt nhất nên ở đây tĩnh dưỡng đi" Y Phú Quý trả lời thẳng nàng.

“Cha, người thật ra trả lời vấn đề của con đi mà!" Có vấn đề, ở đây tuyệt đối có vấn đề.

“Vũ Nhi, con yên tâm đi, cha mời rất nhiều võ lâm cao thủ ở biệt uyển bảo vệ con, cho dù Hướng Tuyết Xuyên có tìm tới, con cũng không phải sợ hắn" Nói xong Y Phú Quý định rời đi.

“Cha, người thay đổi rồi, trở thảnh người mà Vũ Nhi đã nhanh không nhận ra người nữa rồi"

Nghe được tiếng gọi thương tâm đầy bất đắc dĩ của nàng, Y Phú Quý bất giác dừng chân, “Đúng, cha đã thay đổi, nhưng mặc kệ thế nào, cha chắc chắn sẽ tìm một nhà chồng thật tốt cho con, cho con cả đời được hưởng vinh hoa phú quý"

NHìn theo bóng lưng Y Phú Quý, Y Phiến Vũ cảm thấy mờ mịt, “Cha, nhà chúng ta đã đủ giàu rồi, vì thế người đừng dùng bốn từ vinh hoa phú quý qua loa lên người con gái nữa, con gái hiện giờ chỉ muốn biết người rốt cuộc làm vậy là vì cái gì ạ?"

“Không, Vũ Nhi, con sai rồi, Y Gia vẫn chưa đủ giàu, không đủ quyền quý. Vì thế cha mới nghĩ ra cách đoạt được Hạo Dương, Cách Tinh, Vòng Nguyệt ba khối ngọc quyết, một khi đoạt được ba khối ngọc quyết này, thì cha có thể thuận lợi đạt được bảo tàng, cũng luyện được một thân tuyệt thế võ công, tới lúc đó, đến cả triều đình cũng phải kiêng kị ta ba phần! Ha…" Nói xong, Y Phú Quý bất giác cười to.

Cho tới tận hôm nay, Y Phiến Vũ mới hiểu được vì sao mà Y Phú Quý lại thay đổi to lớn tới vậy, mà nàng thì đã tuyệt vọng tới mức chẳng muốn phản bác lại gì ông ta nữa, chỉ là nàng vẫn nghi vấn, “Một khi đã vậy, vì sao cha lại tuyên bố với bên ngoài là lấy Cách Tinh quyết làm đồ cưới của con chứ?"

Rốt cuộc Y Phú Quý cũng xoay người nhìn về phía nàng, “Cha định lấy Cách Tinh Quyết làm mồi nhử, dụ dẫn người khác để có được hai khối ngọc quyết khác"

“Cha định muốn chiếm được hai khối ngọc quyết khác nữa sao?" TRải qua trầm mặc khá lâu, Y phiến Vũ mới thì thào hỏi.

“Cha cũng không định giấu con, hiện giờ cha sắp lấy được một khối ngọc quyết rồi"

“Vậy chúc mừng cha"

“A, Vũ Nhi à, con là con gái bảo bối của cha, vì thế cha tuyệt đối sẽ…"

“Cha, con gái đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì rồi, xin cha thả cho con một con ngựa để đi đi ạ" Trong giọng nói của nàng ngập tràn bi ai và mệt mỏi.

“Con!" Nét mặt già nua của Y Phú Quý bất giác trở nên rất khó coi, “Hừ, con ngoan ngoãn ở lại trong biệt uyển đi, còn phần hôn sự của con, cha sẽ giúp con chọn người thật cẩn thận"

Ha, sẽ giúp nàng chọn một kẻ chẳng ra gì nữa sao?

Đột nhiên bị vấp một cái đầu gối của nàng đụng mạnh vào góc bàn, trên bàn có một ly trà men sứ xanh lập tức bị rơi xuống vỡ thành từng mảnh, vừa lúc đó, Y Phiến Vũ bỗng nhảy xuống giường nhặt một mảnh vỡ nhỏ sắc lên.

“Vũ Nhi con làm gì vậy? Y Phú Quý hoảng sợ trừng mắt nhìn mảnh nhỏ đặt trên cổ Y Phiến Vũ.

“Cha, con gái nếu ngốc thật lại bị cha lợi dụng một lần nữa, chẳng bằng tự kết thúc như vậy đi!" Nàng chịu đủ, chịu đủ lắm rồi!

“Vũ Nhi!"

“Cha, con gái chẳng cản cha thu được nghiệp lớn, nhưng con cũng hy vọng cha đừng đem con gái bức vào đường cùng, tránh ra!" Nàng giả vờ đặt mảnh sứ nhỏ lên động mạch mình định cứa.

Tuy nàng vẫn mong Hướng Tuyết Xuyên sẽ tới kịp để cứu nàng nhưng nàng cũng có thể vì hạnh phúc tương lai của mình mà ra sức chút, hơn nữa việc hắn có tìm được người này hay không thì cũng chẳng mong đợi cho lắm.

“Dừng tay! Được, cha tránh ra, cha tránh ra…"

Vì thế Y Phiến Vũ thuận lợi bước qua cửa, xuống cầu thang, đang định đi xuyên ra đình viện thì đột nhiên xuất hiện 6 người.

Trong lòng Y Phiến Vũ cả kinh, mảnh sắc nhỏ trong tay bất giác cứa sâu vào lòng bàn tay non mềm của nàng, nhưng nàng cũng không thấy đau, bởi vì trong đầu nàng đều đang nghĩ cách làm thế nào để đột phá cửa ải khó khăn trước mắt này.

“Vũ Nhi, mau đưa mảnh nhỏ cho cha"

“Cha, con gái hiện giờ chỉ có hai con đường có thể đi, một là cha thả con rời đi, hai chính là chết!"

“Vũ Nhi, dù sao con cũng là con gái của cha, cha sao nhẫn tâm nhìn con…" Y Phú Quý vừa nói vừa lấy ánh mắt bảo thuộc hạ ra tay.

“Con không muốn nghe…." Y Phiến Vũ chỉ thất thần một chút, lập tức đã bị điểm huyệt câm, không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn mảnh sứ nhỏ trên tay bị Y Phú Quý giật mất.

“Vũ Nhi, con thật sự không ngoan, người đâu, dẫn tiểu thư đi"

Bất thình lình có luồng chưởng phong mạnh mẽ sắc bén ập tới phía tay hai kẻ đang tóm lấy Y Phiến Vũ, “Ai? “ Hai gã đại hán lùi lại mãnh liệt, cùng hợp với bốn kẻ còn lại rút kiếm hét lớn.

“Hướng, Tuyết, Xuyên"

Một tiếng nói tựa như từ âm phủ vang lên, trong nháy mắt cứ quanh quẩn bên tai mọi người, ai cũng đều kinh ngạc đồng thời có hai gã mặt áo đen đột nhiên từ trên mái hiên rớt xuống, nhanh chóng giao thủ với sáu người kia.

Hướng đại ca đã đến đây rồi!

Y Phiến Vũ kích động vô cùng, dù nàng không động đậy được hoàn toàn, đành chỉ trợn to mắt lo lắng mãi.

“Tay nàng bị thương à?" Hướng Tuyết Xuyên nói giọng khàn khàn lo lắng, hơn nữa lúc hắn phát hiện tay nàng có máu, đôi mắt hắn lập tức xuất hiện tia nham hiểm hung ác.

“Huynh, huynh vẫn tới đây" Y Phiến Vũ không thể quay đầu, nhưng thanh âm nàng tràn ngập cảm động vô hạn.

“Là ai làm nàng bị thương?" Hướng Tuyết Xuyên lại mở miệng lần nữa, đồng thời thừa cơ đánh về phía một gã to lớn đang thừa nước đục thả câu đánh lén.

Y Phiến Vũ không rõ Hướng Tuyết Xuyên ra tay thế nào, chỉ vội vã nói với hắn, “Hướng đại ca, huynh có thể giải huyệt đạo cho ta được không?"

“Là ai làm nàng bị thương hả?" Hướng Tuyết Xuyên cố ý muốn biết đáp án.

“Phải…" Phải làm sao bây giờ? Nàng thật sự không dám nói ra mà!

Lúc này nàng đột nhiên nghe thấy tiếng vải bị xé, nàng cả kinh sợ tới mức người run cả lên.

“Đừng có nói với ta là nàng tự làm đó nhé"

Nghe vậy, Y Phiến Vũ thật sự sợ hãi, vốn chẳng để ý tới Hướng Tuyết Xuyên đã kéo ống tay áo của nàng xuống bọc lấy vết cắt trên tay nàng.

“Nói chuyện" Đợi mãi chẳng thấy nàng đáp lại, Hướng Tuyết Xuyên nhanh nhẹn chuyển tầm mắt tới chỗ nàng.

“Ta…" Mới liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng lập tức lại cúi đầu. Làm ơn đi, vết thương này cũng chẳng chết người được đâu, hắn cần gì phải đau khổ ép hỏi chứ, hơn nữa hiện giờ hắn phải làm một chuyện nhất đó là nghĩ cách mang nàng rời đi mới đúng chứ!

“Hướng Tuyết Xuyên, ngươi vốn chẳng coi lão phu ra gì phải không?" NHìn thấy hắn mang hai người võ lâm cao thủ tới đánh cho người của ông tơi bời, Y Phú Quý tức giận mãi.

“Ông nói đúng lắm, bản thiếu chủ đúng thật chẳng coi ông ra gì đâu" Hướng Tuyết Xuyên đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta, đôi mắt cứ chăm chút nhìn khắp người Y Phiến Vũ xem có còn vết thương nào nữa không.

“Ngươi! Hừ, Hướng Tuyết Xuyên, cho dù ngươi có là thiếu lâu chủ Bán Tuyết Lâu đi chăng nữa, cũng chẳng có tư cách mang con gái ta đi" Thấy Hướng Tuyết Xuyên cuồng ngạo như thế, Y Phú Quý lại thở hổn hển nói.

“Y Phú Quý, bản thiếu chủ cố tình mang Vũ Nhi đi đó, xem ông có năng lực gì ngăn cản lại không"

“Hừ! Lão phu cam kết cao thủ không chỉ có số đó, người đâu, lên hết cho ta!" Y Phú Quý rống lên một tiếng như vậy, một số người nấp trong chỗ tối lập tức gia nhập ứng chiến.

Mắt thấy có nhiều người lao ra, Y Phiến Vũ thật sự hoảng, “Cha, người đừng làm tổn thương Hướng Đại ca" Rống to lên với Y Phú qúy xong, nàng lập tức chuyển ánh mắt sang Hướng Tuyết Xuyên “Hướng đại ca, huynh đừng lo cho ta nữa, đi mau đi"

“Nàng rốt cuộc dám xem thường ta" Hướng Tuyết Xuyên vừa giễu cợt nàng, vừa phất ống tay áo lên, một gã đại hán bổ đao tới bỗng hét lên quái dị, ngồi phịch xuống.

Thấy hắn ứng phó thành thạo, lo sợ trong lòng Y Phiến Vũ bất chợt giảm xuống, nhưng nàng vẫn không yên lòng. “Hướng đại ca, họ người đông thế mạnh, hay huynh vẫn nên…"

“Vũ Nhi, vì sao nàng lại muốn làm mình bị thương hả? Chẳng lẽ nàng không tin ta sẽ tới dẫn nàng đi sao?" Giọng hắn dày đặc tình ý, khiến y Phiến Vũ mắt đỏ hoe.

“Không phải thế! Ta chỉ là không muốn lần nào cũng ỷ lại huynh thôi!" Y Phiến Vũ khịt mũi, giơ tay lau nước mắt, “Hở? Ta cử động được rồi!" Thấy huyệt đạo trên người đã được giải, nàng lập tức bỏ chạy.

Đột nhiên có một bàn tay giữ chặt nàng, cũng ấn nàng vào trong lồng ngực ấm áp. “Ỷ lại ta có gì không tốt chứ?"

“Đúng, là không có gì không tốt cả, nhưng ta cũng không ngốc tới mức cả ngày cứ mong đợi huynh tới cứu ta đâu" Nàng rất quyến luyến ngực của hắn, nhưng hiện giờ thời cơ như thế này cũng không đúng lắm, bởi vì hiện giờ quanh họ vẫn có tiếng đánh nhau mãi không ngừng, hơn nữa cha nàng có vẻ như muốn bắn thủng Hướng Tuyết Xuyên thành một cái động lớn vậy.

“Vũ Nhi, Hướng đại ca cam đoan với nàng, đây là lần cuối cùng" Nếu không có cha hắn cố ý lơi lỏng, người của Y Phú Quý sao dễ dàng mang Vũ Nhi đi được chứ.

“Hướng đại ca, Vũ Nhi tin tưởng huynh" Nàng ngửa đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đầy xấu hổ yếu ớt rốt cuộc không giấu được tình yêu say đắm thâm tình với hắn.

“Hướng tuyết xuyên, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi mang con gái ta đi đâu" Y Phú Quý đột nhiên nhằm về phía hai người đang ôm chặt lấy nhau.

“Cha!" Thấy Hướng Tuyệt Xuyên bị một chưởng của cha bức lùi lại, Y PhiếnVũ theo bản năng định tiến lên, nhưng bàn tay to đặt bên hông nàng kềm chặt không cho động, “Hướng đại ca, cha ta ông ấy…"

“Không chết được, Vũ Nhi, cáo biệt với cha nàng đi! Bởi vì kiếp này, ta sẽ không để cho ông ấy gần nàng từng bước nữa"

“Hướng… Hướng Tuyết Xuyên, ngươi….Ngươi…." Y Phú Quý định động đậy song không được.

“Cha, con gái muốn đi cùng với Hướng đại ca, xin người bảo trọng" Y phiến Vũ được Hướng Tuyết Xuyên ôm trong lòng, nói lời từ biệt với Y Phú Quý.

“Con, cái đứa con gái mất nết…."

Y Phiến Vũ gần như không nghe được ông kêu la gì, bởi vì Hướng Tuyết Xuyên đã nhanh nhẹn ôm nàng rời đi, còn phần tùy tùng thị vệ của hắn, đợi lúc hắn biến mất cũng bật nhảy lên rời đi.

“Hướng đại ca, chẳng may cha huynh vẫn không chấp nhận được Vũ Nhi thì sao?"

Sau khi rời biệt uyển Lan Tương, Hướng Tuyết Xuyên cũng không mang nàng về Bán Tuyết Lâu, mà đi lên thuyền hoa bên hồ, cùng nàng ngắm trăng thưởng hoa.

“Vây chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, dạo chơi tứ hải" KInh thành nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, để tránh hỗn loạn không cần thiết, hắn đã sớm tính đem Bán Tuyết Lâu về phía hắn, nếu cha hắn không muốn, vậy hắn quyết định mang Vũ Nhi đi dạo chơi tứ hải, chẳng muốn nhúng tay vào việc của Bán Tuyết Lâu nữa.

“Tuyệt quá" Nàng rất vui, rất hưng phấn nha!" Hướng đại ca, có chuyện này ta vẫn không dám hỏi huynh, tuy ta đã biết đáp án rồi, nhưng ta vẫn muốn nghe chính mồm huynh nói với ta" Nàng e lẹ dựa vào trong lòng hắn.

“Vũ NHi, Cách Tinh Quyết với ta mà nói cũng chỉ như một khối phế vật thôi, chỉ có nàng mới là báu vật vô giá trong lòng ta, trả lời vậy, nàng hài lòng rồi chứ?"

Hài lòng, rất hài lòng, nàng đương nhiên là hài lòng rồi! Y Phiến Vũ ngẩng đầu, nặng nề hôn lên môi hắn.
Tác giả : Vu Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại