Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 6
Editor: Puck
Hơi thở cường hãn của người đàn ông cuốn tới, cô không có cách nào chống lại, chỉ có thể bị động chịu đựng.
Cô giống như con thuyền nhỏ mất phương hướng trong biển rộng, đương đầu với sóng lớn ụp tới, mắt thấy thân thuyền sẽ bị lật trong gió lớn sóng dữ.
“Đừng! Tôi không muốn, anh tránh ra..." Bị thân thể cường tráng chặn lại, Phương Tịnh Vân ra sức uốn éo người, hai chân đá lại đạp.
Cô giãy giụa giống như bọ ngựa đấu xe, thân thể mềm mại bị giữ chặt vào trong giường, hông tráng kiện của Lôi Quân lập tức chen vào giữa hai chân cô, thân mật mà ngăn chặn.
Ấn đôi môi nóng bỏng xuống, mặc kệ cô gái nhỏ tránh né như thế nào, Lôi Quân vẫn một mực mút miệng nhỏ của cô, hôn đến cô đầu váng mắt hoa.
“Ưm ưm... Không..." Cô đau đớn mà nhíu mày.
Sau một khắc, bàn tay nhỏ bé liều mình đánh vào lồng ngực anh bị trói buộc lại, cô hoảng sợ trợn tròn hai mắt, phát hiện anh lại dùng caravat mới cởi trói cổ tay cô lại, lại kéo thẳng lên cột vào thành đầu giường làm bằng đồng khắc hoa cao hơn đầu.
“Thả tôi ra! Hu hu -" Áo bỗng nhiên bị sức mạnh giật ra, toàn bộ nút áo bị bung, sợ tới mức cô không khỏi thét chói tai.
“Tiểu Vân, nói em là của tôi." Tròng mắt của Lôi Quân nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ điên cuồng, “Chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn em, tôi muốn nghe em nói."
“Đừng! Không cần..."
“Tôi muốn nghe em nói."
Phương Tịnh Vân cứng rắn nóng nảy cắn môi, không nói chính là không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn có vẻ bất lực lại quật cường.
“Em muốn chọc giận tôi sao?" Lôi Quân nhỏ giọng quát hỏi, bàn tay tục tằng đã vuốt ve ngực mềm nhũn của cô, cách áo lót trắng tinh tìm được nụ hoa nhạy cảm, vô tình hay cố ý bóp nặn.
“Hừ ừ..." Phương Tịnh Vân phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu, ngay sau đó liều chết nhịn được, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang bên không nhìn anh.
“Cô gái quật cường. Đây là tự em tìm." Bỏ lại lời nói, bàn tay phái nam giật áo lót cản trở đi, bầu ngực đẹp trắng nõn lập tức nhảy ra, mới trải qua trêu chọc nho nhỏ vừa rồi, trái mơ nụ hoa cũng kiều diễm đứng thẳng.
“Không... Không nên như vậy! Thả tôi ra..." Rốt cuộc anh muốn giày vò như thế nào?!
“Em phải muốn, không được không thừa nhận." Lôi Quân hừ lạnh một tiếng, trong lòng đốt lửa.
“Đừng để cho tôi hận anh... Không cần..."
“Em hận tôi, vậy thì hận thôi."
Đột nhiên, tay của anh dò vào trong váy cô, mặc dù cô liều chết kẹp chặt hai chân chống cự, nhưng quần lót phía dưới vẫn không thể thoát khỏi số mạng bị lột ra.
“Tôi trợn mắt nhìn xem em còn quật cường đến khi nào." Trong quần, ngón tay dài của Lôi Quân thò về phía đóa hoa của cô, chính xác tìm được nhụy hoa kia, lấy ngón tay xù xì không ngừng cọ xát qua lại.
“Hừ..." Phương Tịnh Vân phí hết hơi sức muốn nhịn những rên rỉ xấu hổ kia lại, cái trán xinh đẹp đã tỏa ra mồ hôi thật mỏng.
Lôi Quân cúi đầu ngậm một bên vú cô, cực kỳ mải mê mút, sức lực của anh hơi trừng phạt, khẽ cắn trái mâm xôi đỏ vô cùng nhạy cảm này, một tay gần như giày xéo bóp phía ngực bên kia của cô.
Cô vĩnh viễn là người thất bại dưới tay anh.
Cô giao tình cảm, giao toàn bộ tấm lòng bày hết trước mặt anh, trong tay anh nắm giữ tất cả lợi thế, anh vuốt ve và hôn hít giống như độc của anh túc, cô cai cũng cai không hết.
Phương Tịnh Vân cắn miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi vẫn không kiềm chết nổi phát ra nức nở nghẹn ngào yếu đuối.
Không có cách nào... Quá nhiều kích thích đồng thời thiêu đốt thân thể mềm mại của cô, ý chí của cô trở nên yếu kém, da thịt hiện ra màu đỏ xinh đẹp, nơi cấm địa phái nữ vốn khô khốc cũng nhanh chóng ướt át, bị ngón tay tà ác của anh quyến rũ chảy ra dịch ấm nhỏ giọt.
Người đàn ông giống như đang cười, tiếng cười trầm thấp hơn nữa đùa cợt.
“Trước hết để cho em thoải mái một lúc." Anh nói xong, ngón tay dài của phái nam đang nghịch nhụy hoa giữa hai chân, đột nhiên chui vào theo dịch tình trơn ướt từ trong huyệt nhỏ chảy ra, chui vào chỗ thật sâu.
“A a -" cuối cùng cô không chịu nổ hét to lên, eo nhỏ nhắn thậm chí còn theo bản năng cong lên.
Một giây kế tiếp, ngón tay mạnh mẽ thô ráp giữ lấy cô mà đút vào, khuấy tung lên trong huyệt nhỏ, đè ép, anh càng động càng nhanh, nhanh đến mức làm cho cô kêu lên liên tục, ẩm ướt càng nhiều, dịch tình ấm áp tuôn trào, thấm ướt bàn tay to của anh, cũng làm ẩm bên đùi cô và ga giường phía dưới.
“Tiểu Vân, trò chơi giờ mới bắt đầu, em không nhanh chóng lên đỉnh như vậy chứ?" Lôi Quân nhếch môi mỏng, ngón tay rung động thoáng chậm lại, không đợi cô trả lời, anh đã từ từ đút cái lưỡi nóng bỏng vào trong miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, cách thức giống như xâm nhập vào huyệt nhỏ thơm dịu của cô.
Anh hôn đến rất sâu, tay cũng không ngừng nghỉ, vẫn nhẹ nhàng chậm chạp thong thả ung dung kéo ra đút vào nơi bao quấn nhắn nhụi kia.
Nhìn mỗi tiếng ưm từ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hòa tan toàn bộ trong miệng Lôi Quân, sau khi nếm khắp môi đỏ ngọt ngào của cô, anh tạm thời rút ra khỏi cô.
Cảm giác trống không lập tức đánh tới, Phương Tịnh Vân mơ mơ màng màng mở to cặp mắt đẹp, nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên giường, động tác gọn gàng mà cởi toàn bộ quần áo xuống.
Tỷ lệ dáng người của anh hoàn mỹ, giống như thần Thái Dương Apollo, tràn đầy lực lượng.
“Thích nhìn đến thế sao?" Lôi Quân cười cười hỏi, phái nam giữa hai chân đã sớm thức tỉnh, hơn nữa còn đang ngẩng đầu chờ phát động.
“Ôi..." Trời ạ... Phương Tịnh Vân đỏ cả mặt, mặc dù bị anh yêu nhiều lần như vậy, giữa hai người đã sớm không có bí mật gì, nhìn thấy anh hào phóng biểu diễn lực lượng “Đáng sợ" này, lòng của cô vẫn run rẩy một trận.
“Tiểu Vân, sau khi làm người phụ nữ của tôi, em còn có thể chịu được người đàn ông khác đụng chạm sao?" Anh trở lạitrên giường lần nữa, động tác tao nhã như một đầu báo đen săn thú, vừa hỏi chuyện, hai bàn tay thô ráp đã đẩy cao gấu váy của cô, cầm lấy hai chân mảnh khảnh, mở hai chân ngọc thon dài của cô sang hai bên.
Đóa hoa xinh đẹp của phái nữ phun đầy dịch tình trong suốt, đối diện anh làm ra mời mọc không lời.
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt Phương Tịnh Vân, đáp án anh muốn quá rõ ràng, trừ anh ra, cô sao có thể có người đàn ông khác? Nhưng anh chưa bao giờ thuộc về một mình cô.
Ván bài tình yêu này, ngay từ đầu đã định trước cô không thể không thua.
Cô yêu anh, vốn không cách nào hận anh, kể cả hận cũng không làm được, cô có thể thế nào?
Anh đối với cô chỉ là tình yêu đơn thuần, thưởng thức hương thơm của cô, chiếm lấy mềm mại từ cô, anh muốn chỉ vẻn vẹn là thân thể ấm áp của cô làm bạn, về mặt tình dục chìm nổi thôi.
“Anh... Anh bỏ qua cho tôi..." Hít hít mũi, cô làm bộ đáng thương cầu xin, định khép hai chân, lại không chống được lực lượng của anh, chỉ có thể mặc cho anh nhìn tâm nhụy hoa quyến rũ của cô.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho em." Lôi Quân đáp đơn giản, đáy mắt vọt lên lửa dục.
Cái đầu nhỏ của cô bất lực mà lắc lư, “Như vậy có ý gì? Tôi... Tôi không muốn tiếp tục nữa, hu.... Tôi không muốn anh, không cần..."
Cô nhất định phải nói như vậy mới có thể, bắt buộc mình không cần anh, không biết bao nhiêu lần dùng lời nói dối thuyết phục mình không cần anh, mặc dù đau lòng đến chảy máu, nhưng chỉ có như vậy mới có thể cắt đứt tâm tư lưu luyến với anh.
Thoáng cái nói muốn hận anh, thoáng cái la hét không cần anh, cô gái nhỏ này... Tức giận của Lôi Quân bị khơi dậy lần nữa.
Mím chặt đôi môi, cằm anh căng cứng, quyết định dùng hành động đánh bại ý chí và lời nói dối của cô.
Không để ý tới lời của cô, anh đỡ phái nam nóng lên, eo ếch thẳng tiến về phía trước, sau khi dính dịch tình trơn ướt kia, anh thăm dò vào đóa hoa, dùng lực lượng vô cùng chuyên chú đoạt lấy cô trong nháy mắt.
“A a..." Đường hoa bị to lớn nóng lên mở rộng ra, Phương Tịnh Vân ưỡn người hét to lên, cho dù hai người từng làm bao nhiêu lần, cô vẫn không cách nào thích ứng được với số đo của anh trong nháy mắt.
Vừa tiến vào trong vùng ấm áp của phái nữ, cảm giác xiết chặt tinh tế bao chặt lấy mà đến ngay sau đó, như tầng da thứ hai xiết chặt lấy anh.
Rất thoải mái, cảm nhận này mặc cho anh thưởng thức với nếm như thế nào, đều không đủ.
Lôi Quân cũng không kiềm chế được mà phát ra tiếng gầm nhẹ thô ráp, chân mày nhíu lên, hưởng thụ phần sảng khoái này.
Anh đè chân ngọc của cô ra sức mà luật động, tiến hành vận động pít-tông.
Anh đụng chạm lấy cô, da thịt hai người không ngừng phát ra tiếng vỗ chụp, nơi kết hợp thân mật cũng vì tình dịch trơn ướt mà không ngừng phát ra tiếng vang hưng phấn, ướt át lẫn nhau.
“Hu hu hu... Van cầu anh... Van cầu anh mà..." Phương Tịnh Vân vốn không hiểu được rốt cuộc mình van cầu cái gì, là cầu người đàn ông càng thêm điên cuồng giữ lấy, hay là cầu anh rủ lòng thương xót bỏ qua cho cô, cô đã sớm không phân rõ.
Cô ngọt ngào đã hoàn toàn cám dỗ con thú hoang trong cơ thể người đàn ông này đi ra.
Tăng cường kéo ra đưa vào một hồi, sau khi sửa đến cô gái nhỏ ở phía dưới ý thức bất tỉnh, Lôi Quân kéo hai cổ tay cô vẫn bị trói buộc một chỗ lên cổ mình, tiếp theo đó bàn tay nâng mông mềm mại của cô ngồi dậy.
Cô mở rộng chân ngọc trực tiếp dạng chân trên đùi anh, chày nóng bỏng của an chôn sâu trong cơ thể cô, tư thế như vậy khiến cho hai người kết hợp càng sâu, càng triệt để hơn.
“Ừ hừ..." Phương Tịnh Vân vô lực dựa trán trước ngực anh, khẽ cúi mắt xuống tránh cũng không thể tránh nhìn dáng vẻ anh ra vào giữa đùi cô.
Trời ơi... Cô đỏ bừng mặt rên rỉ, mới nghiêng khuôn mặt nhỏ sang bên, môi anh đã cúi xuống che kín miệng cô, lại một cái hôn sâu triền miên.
Đột nhiên, người đàn ông nâng lấy mông trắng của cô xuống giường, hai chân của cô cũng tự nhiên vòng chặt lấy eo khỏe của anh.
“Quân..." Tất cả đều điên rồi, cô cũng điên cuồng, giờ phút này, cô không nhớ ra mâu thuẫn và xung đột giữa hai người, không nhớ ra được đau khổ của tình yêu, không nghĩ đến quá khứ và tương lai, cô chỉ cảm nhận được anh.
Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sức quyến rũ khiến phái nữ say mê của Lôi Quân, anh vẫn không nói lời nào, nhưng dùng động tác hoàn toàn thể hiện ra tham muốn giữ lấy cô.
Một giây kế tiếp, khi anh che lại cái miệng không ngừng ngâm nga của cô lần nữa thì thân thể cường tráng của anh để lưng cô chống đỡ trên tường, đè nén cô, anh ngang tàng mà cao hứng công kích hết đợt này đến đợt khác, vào sâu ra cạn mà đút vào.
“Ưmh ưmh ưmh..." Tất cả tiếng thét chói tai đều tan ra toàn bộ trong môi nóng của người đàn ông, chỉ còn dư lại nức nở nghẹn ngào đáng thương.
Không biết rõ bao lâu, lực lượng kinh người bàng trướng hết lần này đến lần khác trong cơ thể của cô, Phương Tịnh Vân rơi đầy lệ trên má, vừa khổ sở lại vừa sảng khoái cực đoan, hai chân cô kẹp chặt eo người đàn ông, nhiệt liệt phản ứng.
“A a... Quân -"
“Em vẫn không thể rời bỏ tôi đấy!" Lôi Quân trầm giọng tuyên bố, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, mạnh mẽ mà tiến công vào chỗ sâu mềm mại của cô.
Nương theo tiếng gầm rú của người đàn ông, núi lửa cuối cùng bùng nổ.
Đỉnh ứ máu đạt được phóng thích, số lượng dịch ấm đặc dính lớn bắn vào nơi tinh tế của phái nữ trong nháy mắt, như giật điện, anh đè nặng cô vội vàng run rẩy, lưu lại mồi lửa mạnh mẽ trong cơ thể xinh đẹp của cô.
“Quân..."
“Tiểu Vân... Tiểu Vân xinh đẹp của tôi... Đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho em." Ghé sát vào lỗ tai nóng lên của cô, Lôi Quân thở hổn hển, lời thề son sắt.
Ý thức của Phương Tịnh Vân đã sớm mơ hồ, chỉ có thể không chủ định chảy nước mắt, mềm nhũn mà dựa vào trong lòng anh.
Trận đọ sức dục vọng và tình yêu này, vĩnh viễn quấn hai người một chỗ rồi...
“Tiểu thư... Tiểu thư?"
Cô nghe thấy tiếng dì Lan gọi mình, ý thức vẫn hỗn loạn, giống như đi trong bóng tối thật lâu, thật lâu, không tìm được phương hướng ra ngoài.
“Tiểu thư?"
“Ưmh..."
“Tiểu thư, ngài có khỏe không? Ngài ngủ thật lâu, bữa sáng và bữa trưa cũng không dậy ăn, tôi nấu một chén cháo trai, dậy ăn chút gì được không? Nếu vẫn còn muốn ngủ, ăn một chút rồi ngủ tiếp?"
“Ừ hừ..." Mệt mỏi chớp mắt mấy cái, Phương Tịnh Vân miễn cưỡng kéo thần trí chìm trong bóng tối về, vừa mở hai mắt ra, đã nhìn thấy dì Lan lo lắng ngồi bên giường.
“Dì Lan... Tôi mệt quá..." Thân thể cô vừa yếu ớt vừa mềm nhũn, dồn không ra chút sức lực, cảm giác ý thức vẫn trôi nổi, chuyện gì cũng không chân thực.
“Haizzz, lần này tiên sinh thật sự quá đáng."
Nghe dì Lan thở dài, tất cả những gì phát sinh tối hôm qua ở trong phòng này tràn vào đầu Phương Tịnh Vân trong nháy mắt.
Cô khiến mình tỉnh táo, phát hiện thân thể dưới chăn vẫn trần trụi, da thịt lưu lại từng vết đỏ, mà khắp trong phòng xốc xếch không chịu nổi, cô cực kỳ ngượng ngùng cắn môi, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Dì Lan không nói thêm gì, chỉ lo lắng lắc đầu, thử đỡ cô ngồi dậy.
Phương Tịnh Vân chịu đựng khó chịu, kéo chăn che ngực, nhỏ giọng nói: “Dì Lan, không quan trọng... Tự tôi có thể."
“Bụng cô nhất định đói lắm, tắm trước, rồi ra ăn chén cháo."
“Tôi ăn không vô." Lung la lung lay đứng dậy, cô cười gượng.
Dì Lan lắc đầu, “Sao có thể không ăn?"
“Tôi thật sự... Ưmh -" Lời còn chưa nói xong, một cảm giác buồn nôn xông lên, cô vội vã che miệng lại, chân mày nhíu chặt.
“Sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Dì Lan khẩn trương.
“Không có..." Phương Tịnh Vân vốn định mở miệng nói chuyện, không ngờ khó chịu này tăng thêm, cô nắm lấy chăn bao lấy thân thể vội xông vào phòng tắm, gục trên bồn cầu ói lên ói xuống.
“Tiểu thư?!" Dì Lan xông vào ngay sau đó, ngạc nhiên không chắc chắn, nhanh chóng ngồi xổm xuống vỗ lưng cô.
Mười mấy phút trôi qua, thật sự phun không ra thứ gì, chỉ có thể ói ra nước chua, Phương Tịnh Vân mới gần như mệt lả mà ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ vô cùng tái nhợt.
Sau khi dì Lan xử lý xong đồ dơ, bưng một ly nước tới, “Nào, súc miệng."
Phương Tịnh Vân nghe lời nhận lấy, súc miệng, dì Lan lại đưa khăn lông tới, cô nhỏ giọng cám ơn, nhận lấy khăn lông lau mặt.
Sợ dì Lan lo lắng cho cô, cô vội vàng đứng lên, khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra nụ cười, thản nhiên nói: “Tôi sao sao... Thời gian gần đây dạ dày của tôi không được tốt lắm, thường sẽ cảm thấy muốn ói, nhưng sau khi ói xong sẽ không có chuyện gì."
Chân mày dì Lan nhíu lại, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
“Sao vậy?" Phương Tịnh Vân e sợ hỏi, bị nhìn hơi mất tự nhiên.
“Thời gian này đều như vậy sao?"
“Ừ, đúng vậy. Chẳng qua từ nhỏ dạ dày của tôi không được tốt, thật ra cũng không có chuyện gì -"
“Tiểu thư có nghĩ tới không, có lẽ bởi vì mang thai?"
Lời dì Lan nói giống như kinh động lòng người.
Phương Tịnh Vân không chắc chắn mình nghe được cái gì, như ngốc, ngơ ngác.
Có lẽ... Bởi vì... Mang thai...
Mang thai?!
Cô mang thai một sinh mệnh nhỏ?!
Ở trong bụng của cô, có kết tinh của cô và Lôi Quân?!
“Tiểu thư?!" Dì Lan nhanh chóng đỡ lấy cô lung lay sắp đổ.
“Tôi..." Rốt cuộc bản thân định nói gì, Phương Tịnh Vân cũng không hiểu được, trong đầu nhỏ hoàn toàn rối loạn, không tìm được đầu mối.
“Trời ơi... Sắc mặt của cô thật xấu, không được, nhất định phải mời bác sỹ tới xem một chút." Dì Lan vội vàng hạ nắp bồn cầu xuống, để cho cô ngồi phía trên. “Đúng ròi, còn phải liên lạc với tiên sinh, mời ngài ấy trở về một chuyến."
“Không cần, dì Lan." Ngực Phương Tịnh Vân run lên, khẽ thở hổn hển, tay nhỏ bé kéo chặt cổ tay dì Lan, nhẹ giọng cầu khẩn, “Đừng náo lớn chuyện này lên, nói không chừng... Nói không chừng vốn không phải mang thai, không cần thông báo anh ấy trở lại, van xin dì..."
“Nhưng mà..."
“Van xin dì..."
Sợ rằng người lạnh lùng đến cỡ nào, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối lúc này của Phương Tịnh Vân, cũng sẽ không hạ được quyết tâm.
Cuối cùng dì Lan không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, “Cho dù như thế nào, vẫn cần mời bác sỹ tới đây một chuyến mới được."
Phương Tịnh Vân hơi dẩu môi định từ chối, nhưng dì Lan tỏ vẻ kiên trì.
Thật sự có đứa bé sao? Tưởng tượng đến khả năng này, trong lòng Phương Tịnh Vân thật loạn, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.
Nhưng cô lại xác định được một chút –
Nếu quả thật mang thai, cô tuyệt đối phải có đứa bé này. Coi như cô và Lôi Quân không có tương lai, coi như làm mẹ chưa lập gia đình, cô vẫn muốn đứa trẻ này.
Nếu như có đứa bé... Cô sẽ rất thương bé cưng này, dùng toàn bộ hơi sức và sinh mạng đi thương yêu, quý trọng, cô nhất định sẽ như vậy.
“Dì Lan... Dường như tôi hơi đói bụng." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thẹn thùng mỉm cười, một bàn tay mềm mại đặt lên trên bụng theo bản năng.
Nghe vậy, đầu tiên dì Lan ngẩn ra, sau đó cũng khẽ cười.
“Vậy thì tốt, sau khi tắm xong, ra ngoài ăn hết cháo. Lấp no bụng trước, rồi mời bác sỹ tới kiểm tra."
“Ừ." Cô ôn hòa gật đầu.
Sau khi khẳng định cô có thể tự mình dọn dẹp cho bản thân, dì Lan lui ra khỏi phòng tắm.
Phương Tịnh Vân đi đến trước gương, yên lặng nhìn khuôn mặt trong gương kia.
Môi cô kéo nhẹ, khẽ nổi lên nụ cười hơi khổ sở, mơ hồ nghĩ tới... Nếu quả thật có đứa bé, sẽ là hình thức dây dưa như thế nào?
Cô không hiểu, trong lòng khổ sở, vô biên vô hạn...
Hơi thở cường hãn của người đàn ông cuốn tới, cô không có cách nào chống lại, chỉ có thể bị động chịu đựng.
Cô giống như con thuyền nhỏ mất phương hướng trong biển rộng, đương đầu với sóng lớn ụp tới, mắt thấy thân thuyền sẽ bị lật trong gió lớn sóng dữ.
“Đừng! Tôi không muốn, anh tránh ra..." Bị thân thể cường tráng chặn lại, Phương Tịnh Vân ra sức uốn éo người, hai chân đá lại đạp.
Cô giãy giụa giống như bọ ngựa đấu xe, thân thể mềm mại bị giữ chặt vào trong giường, hông tráng kiện của Lôi Quân lập tức chen vào giữa hai chân cô, thân mật mà ngăn chặn.
Ấn đôi môi nóng bỏng xuống, mặc kệ cô gái nhỏ tránh né như thế nào, Lôi Quân vẫn một mực mút miệng nhỏ của cô, hôn đến cô đầu váng mắt hoa.
“Ưm ưm... Không..." Cô đau đớn mà nhíu mày.
Sau một khắc, bàn tay nhỏ bé liều mình đánh vào lồng ngực anh bị trói buộc lại, cô hoảng sợ trợn tròn hai mắt, phát hiện anh lại dùng caravat mới cởi trói cổ tay cô lại, lại kéo thẳng lên cột vào thành đầu giường làm bằng đồng khắc hoa cao hơn đầu.
“Thả tôi ra! Hu hu -" Áo bỗng nhiên bị sức mạnh giật ra, toàn bộ nút áo bị bung, sợ tới mức cô không khỏi thét chói tai.
“Tiểu Vân, nói em là của tôi." Tròng mắt của Lôi Quân nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ điên cuồng, “Chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn em, tôi muốn nghe em nói."
“Đừng! Không cần..."
“Tôi muốn nghe em nói."
Phương Tịnh Vân cứng rắn nóng nảy cắn môi, không nói chính là không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn có vẻ bất lực lại quật cường.
“Em muốn chọc giận tôi sao?" Lôi Quân nhỏ giọng quát hỏi, bàn tay tục tằng đã vuốt ve ngực mềm nhũn của cô, cách áo lót trắng tinh tìm được nụ hoa nhạy cảm, vô tình hay cố ý bóp nặn.
“Hừ ừ..." Phương Tịnh Vân phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu, ngay sau đó liều chết nhịn được, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang bên không nhìn anh.
“Cô gái quật cường. Đây là tự em tìm." Bỏ lại lời nói, bàn tay phái nam giật áo lót cản trở đi, bầu ngực đẹp trắng nõn lập tức nhảy ra, mới trải qua trêu chọc nho nhỏ vừa rồi, trái mơ nụ hoa cũng kiều diễm đứng thẳng.
“Không... Không nên như vậy! Thả tôi ra..." Rốt cuộc anh muốn giày vò như thế nào?!
“Em phải muốn, không được không thừa nhận." Lôi Quân hừ lạnh một tiếng, trong lòng đốt lửa.
“Đừng để cho tôi hận anh... Không cần..."
“Em hận tôi, vậy thì hận thôi."
Đột nhiên, tay của anh dò vào trong váy cô, mặc dù cô liều chết kẹp chặt hai chân chống cự, nhưng quần lót phía dưới vẫn không thể thoát khỏi số mạng bị lột ra.
“Tôi trợn mắt nhìn xem em còn quật cường đến khi nào." Trong quần, ngón tay dài của Lôi Quân thò về phía đóa hoa của cô, chính xác tìm được nhụy hoa kia, lấy ngón tay xù xì không ngừng cọ xát qua lại.
“Hừ..." Phương Tịnh Vân phí hết hơi sức muốn nhịn những rên rỉ xấu hổ kia lại, cái trán xinh đẹp đã tỏa ra mồ hôi thật mỏng.
Lôi Quân cúi đầu ngậm một bên vú cô, cực kỳ mải mê mút, sức lực của anh hơi trừng phạt, khẽ cắn trái mâm xôi đỏ vô cùng nhạy cảm này, một tay gần như giày xéo bóp phía ngực bên kia của cô.
Cô vĩnh viễn là người thất bại dưới tay anh.
Cô giao tình cảm, giao toàn bộ tấm lòng bày hết trước mặt anh, trong tay anh nắm giữ tất cả lợi thế, anh vuốt ve và hôn hít giống như độc của anh túc, cô cai cũng cai không hết.
Phương Tịnh Vân cắn miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi vẫn không kiềm chết nổi phát ra nức nở nghẹn ngào yếu đuối.
Không có cách nào... Quá nhiều kích thích đồng thời thiêu đốt thân thể mềm mại của cô, ý chí của cô trở nên yếu kém, da thịt hiện ra màu đỏ xinh đẹp, nơi cấm địa phái nữ vốn khô khốc cũng nhanh chóng ướt át, bị ngón tay tà ác của anh quyến rũ chảy ra dịch ấm nhỏ giọt.
Người đàn ông giống như đang cười, tiếng cười trầm thấp hơn nữa đùa cợt.
“Trước hết để cho em thoải mái một lúc." Anh nói xong, ngón tay dài của phái nam đang nghịch nhụy hoa giữa hai chân, đột nhiên chui vào theo dịch tình trơn ướt từ trong huyệt nhỏ chảy ra, chui vào chỗ thật sâu.
“A a -" cuối cùng cô không chịu nổ hét to lên, eo nhỏ nhắn thậm chí còn theo bản năng cong lên.
Một giây kế tiếp, ngón tay mạnh mẽ thô ráp giữ lấy cô mà đút vào, khuấy tung lên trong huyệt nhỏ, đè ép, anh càng động càng nhanh, nhanh đến mức làm cho cô kêu lên liên tục, ẩm ướt càng nhiều, dịch tình ấm áp tuôn trào, thấm ướt bàn tay to của anh, cũng làm ẩm bên đùi cô và ga giường phía dưới.
“Tiểu Vân, trò chơi giờ mới bắt đầu, em không nhanh chóng lên đỉnh như vậy chứ?" Lôi Quân nhếch môi mỏng, ngón tay rung động thoáng chậm lại, không đợi cô trả lời, anh đã từ từ đút cái lưỡi nóng bỏng vào trong miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, cách thức giống như xâm nhập vào huyệt nhỏ thơm dịu của cô.
Anh hôn đến rất sâu, tay cũng không ngừng nghỉ, vẫn nhẹ nhàng chậm chạp thong thả ung dung kéo ra đút vào nơi bao quấn nhắn nhụi kia.
Nhìn mỗi tiếng ưm từ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hòa tan toàn bộ trong miệng Lôi Quân, sau khi nếm khắp môi đỏ ngọt ngào của cô, anh tạm thời rút ra khỏi cô.
Cảm giác trống không lập tức đánh tới, Phương Tịnh Vân mơ mơ màng màng mở to cặp mắt đẹp, nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên giường, động tác gọn gàng mà cởi toàn bộ quần áo xuống.
Tỷ lệ dáng người của anh hoàn mỹ, giống như thần Thái Dương Apollo, tràn đầy lực lượng.
“Thích nhìn đến thế sao?" Lôi Quân cười cười hỏi, phái nam giữa hai chân đã sớm thức tỉnh, hơn nữa còn đang ngẩng đầu chờ phát động.
“Ôi..." Trời ạ... Phương Tịnh Vân đỏ cả mặt, mặc dù bị anh yêu nhiều lần như vậy, giữa hai người đã sớm không có bí mật gì, nhìn thấy anh hào phóng biểu diễn lực lượng “Đáng sợ" này, lòng của cô vẫn run rẩy một trận.
“Tiểu Vân, sau khi làm người phụ nữ của tôi, em còn có thể chịu được người đàn ông khác đụng chạm sao?" Anh trở lạitrên giường lần nữa, động tác tao nhã như một đầu báo đen săn thú, vừa hỏi chuyện, hai bàn tay thô ráp đã đẩy cao gấu váy của cô, cầm lấy hai chân mảnh khảnh, mở hai chân ngọc thon dài của cô sang hai bên.
Đóa hoa xinh đẹp của phái nữ phun đầy dịch tình trong suốt, đối diện anh làm ra mời mọc không lời.
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt Phương Tịnh Vân, đáp án anh muốn quá rõ ràng, trừ anh ra, cô sao có thể có người đàn ông khác? Nhưng anh chưa bao giờ thuộc về một mình cô.
Ván bài tình yêu này, ngay từ đầu đã định trước cô không thể không thua.
Cô yêu anh, vốn không cách nào hận anh, kể cả hận cũng không làm được, cô có thể thế nào?
Anh đối với cô chỉ là tình yêu đơn thuần, thưởng thức hương thơm của cô, chiếm lấy mềm mại từ cô, anh muốn chỉ vẻn vẹn là thân thể ấm áp của cô làm bạn, về mặt tình dục chìm nổi thôi.
“Anh... Anh bỏ qua cho tôi..." Hít hít mũi, cô làm bộ đáng thương cầu xin, định khép hai chân, lại không chống được lực lượng của anh, chỉ có thể mặc cho anh nhìn tâm nhụy hoa quyến rũ của cô.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho em." Lôi Quân đáp đơn giản, đáy mắt vọt lên lửa dục.
Cái đầu nhỏ của cô bất lực mà lắc lư, “Như vậy có ý gì? Tôi... Tôi không muốn tiếp tục nữa, hu.... Tôi không muốn anh, không cần..."
Cô nhất định phải nói như vậy mới có thể, bắt buộc mình không cần anh, không biết bao nhiêu lần dùng lời nói dối thuyết phục mình không cần anh, mặc dù đau lòng đến chảy máu, nhưng chỉ có như vậy mới có thể cắt đứt tâm tư lưu luyến với anh.
Thoáng cái nói muốn hận anh, thoáng cái la hét không cần anh, cô gái nhỏ này... Tức giận của Lôi Quân bị khơi dậy lần nữa.
Mím chặt đôi môi, cằm anh căng cứng, quyết định dùng hành động đánh bại ý chí và lời nói dối của cô.
Không để ý tới lời của cô, anh đỡ phái nam nóng lên, eo ếch thẳng tiến về phía trước, sau khi dính dịch tình trơn ướt kia, anh thăm dò vào đóa hoa, dùng lực lượng vô cùng chuyên chú đoạt lấy cô trong nháy mắt.
“A a..." Đường hoa bị to lớn nóng lên mở rộng ra, Phương Tịnh Vân ưỡn người hét to lên, cho dù hai người từng làm bao nhiêu lần, cô vẫn không cách nào thích ứng được với số đo của anh trong nháy mắt.
Vừa tiến vào trong vùng ấm áp của phái nữ, cảm giác xiết chặt tinh tế bao chặt lấy mà đến ngay sau đó, như tầng da thứ hai xiết chặt lấy anh.
Rất thoải mái, cảm nhận này mặc cho anh thưởng thức với nếm như thế nào, đều không đủ.
Lôi Quân cũng không kiềm chế được mà phát ra tiếng gầm nhẹ thô ráp, chân mày nhíu lên, hưởng thụ phần sảng khoái này.
Anh đè chân ngọc của cô ra sức mà luật động, tiến hành vận động pít-tông.
Anh đụng chạm lấy cô, da thịt hai người không ngừng phát ra tiếng vỗ chụp, nơi kết hợp thân mật cũng vì tình dịch trơn ướt mà không ngừng phát ra tiếng vang hưng phấn, ướt át lẫn nhau.
“Hu hu hu... Van cầu anh... Van cầu anh mà..." Phương Tịnh Vân vốn không hiểu được rốt cuộc mình van cầu cái gì, là cầu người đàn ông càng thêm điên cuồng giữ lấy, hay là cầu anh rủ lòng thương xót bỏ qua cho cô, cô đã sớm không phân rõ.
Cô ngọt ngào đã hoàn toàn cám dỗ con thú hoang trong cơ thể người đàn ông này đi ra.
Tăng cường kéo ra đưa vào một hồi, sau khi sửa đến cô gái nhỏ ở phía dưới ý thức bất tỉnh, Lôi Quân kéo hai cổ tay cô vẫn bị trói buộc một chỗ lên cổ mình, tiếp theo đó bàn tay nâng mông mềm mại của cô ngồi dậy.
Cô mở rộng chân ngọc trực tiếp dạng chân trên đùi anh, chày nóng bỏng của an chôn sâu trong cơ thể cô, tư thế như vậy khiến cho hai người kết hợp càng sâu, càng triệt để hơn.
“Ừ hừ..." Phương Tịnh Vân vô lực dựa trán trước ngực anh, khẽ cúi mắt xuống tránh cũng không thể tránh nhìn dáng vẻ anh ra vào giữa đùi cô.
Trời ơi... Cô đỏ bừng mặt rên rỉ, mới nghiêng khuôn mặt nhỏ sang bên, môi anh đã cúi xuống che kín miệng cô, lại một cái hôn sâu triền miên.
Đột nhiên, người đàn ông nâng lấy mông trắng của cô xuống giường, hai chân của cô cũng tự nhiên vòng chặt lấy eo khỏe của anh.
“Quân..." Tất cả đều điên rồi, cô cũng điên cuồng, giờ phút này, cô không nhớ ra mâu thuẫn và xung đột giữa hai người, không nhớ ra được đau khổ của tình yêu, không nghĩ đến quá khứ và tương lai, cô chỉ cảm nhận được anh.
Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sức quyến rũ khiến phái nữ say mê của Lôi Quân, anh vẫn không nói lời nào, nhưng dùng động tác hoàn toàn thể hiện ra tham muốn giữ lấy cô.
Một giây kế tiếp, khi anh che lại cái miệng không ngừng ngâm nga của cô lần nữa thì thân thể cường tráng của anh để lưng cô chống đỡ trên tường, đè nén cô, anh ngang tàng mà cao hứng công kích hết đợt này đến đợt khác, vào sâu ra cạn mà đút vào.
“Ưmh ưmh ưmh..." Tất cả tiếng thét chói tai đều tan ra toàn bộ trong môi nóng của người đàn ông, chỉ còn dư lại nức nở nghẹn ngào đáng thương.
Không biết rõ bao lâu, lực lượng kinh người bàng trướng hết lần này đến lần khác trong cơ thể của cô, Phương Tịnh Vân rơi đầy lệ trên má, vừa khổ sở lại vừa sảng khoái cực đoan, hai chân cô kẹp chặt eo người đàn ông, nhiệt liệt phản ứng.
“A a... Quân -"
“Em vẫn không thể rời bỏ tôi đấy!" Lôi Quân trầm giọng tuyên bố, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, mạnh mẽ mà tiến công vào chỗ sâu mềm mại của cô.
Nương theo tiếng gầm rú của người đàn ông, núi lửa cuối cùng bùng nổ.
Đỉnh ứ máu đạt được phóng thích, số lượng dịch ấm đặc dính lớn bắn vào nơi tinh tế của phái nữ trong nháy mắt, như giật điện, anh đè nặng cô vội vàng run rẩy, lưu lại mồi lửa mạnh mẽ trong cơ thể xinh đẹp của cô.
“Quân..."
“Tiểu Vân... Tiểu Vân xinh đẹp của tôi... Đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho em." Ghé sát vào lỗ tai nóng lên của cô, Lôi Quân thở hổn hển, lời thề son sắt.
Ý thức của Phương Tịnh Vân đã sớm mơ hồ, chỉ có thể không chủ định chảy nước mắt, mềm nhũn mà dựa vào trong lòng anh.
Trận đọ sức dục vọng và tình yêu này, vĩnh viễn quấn hai người một chỗ rồi...
“Tiểu thư... Tiểu thư?"
Cô nghe thấy tiếng dì Lan gọi mình, ý thức vẫn hỗn loạn, giống như đi trong bóng tối thật lâu, thật lâu, không tìm được phương hướng ra ngoài.
“Tiểu thư?"
“Ưmh..."
“Tiểu thư, ngài có khỏe không? Ngài ngủ thật lâu, bữa sáng và bữa trưa cũng không dậy ăn, tôi nấu một chén cháo trai, dậy ăn chút gì được không? Nếu vẫn còn muốn ngủ, ăn một chút rồi ngủ tiếp?"
“Ừ hừ..." Mệt mỏi chớp mắt mấy cái, Phương Tịnh Vân miễn cưỡng kéo thần trí chìm trong bóng tối về, vừa mở hai mắt ra, đã nhìn thấy dì Lan lo lắng ngồi bên giường.
“Dì Lan... Tôi mệt quá..." Thân thể cô vừa yếu ớt vừa mềm nhũn, dồn không ra chút sức lực, cảm giác ý thức vẫn trôi nổi, chuyện gì cũng không chân thực.
“Haizzz, lần này tiên sinh thật sự quá đáng."
Nghe dì Lan thở dài, tất cả những gì phát sinh tối hôm qua ở trong phòng này tràn vào đầu Phương Tịnh Vân trong nháy mắt.
Cô khiến mình tỉnh táo, phát hiện thân thể dưới chăn vẫn trần trụi, da thịt lưu lại từng vết đỏ, mà khắp trong phòng xốc xếch không chịu nổi, cô cực kỳ ngượng ngùng cắn môi, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Dì Lan không nói thêm gì, chỉ lo lắng lắc đầu, thử đỡ cô ngồi dậy.
Phương Tịnh Vân chịu đựng khó chịu, kéo chăn che ngực, nhỏ giọng nói: “Dì Lan, không quan trọng... Tự tôi có thể."
“Bụng cô nhất định đói lắm, tắm trước, rồi ra ăn chén cháo."
“Tôi ăn không vô." Lung la lung lay đứng dậy, cô cười gượng.
Dì Lan lắc đầu, “Sao có thể không ăn?"
“Tôi thật sự... Ưmh -" Lời còn chưa nói xong, một cảm giác buồn nôn xông lên, cô vội vã che miệng lại, chân mày nhíu chặt.
“Sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Dì Lan khẩn trương.
“Không có..." Phương Tịnh Vân vốn định mở miệng nói chuyện, không ngờ khó chịu này tăng thêm, cô nắm lấy chăn bao lấy thân thể vội xông vào phòng tắm, gục trên bồn cầu ói lên ói xuống.
“Tiểu thư?!" Dì Lan xông vào ngay sau đó, ngạc nhiên không chắc chắn, nhanh chóng ngồi xổm xuống vỗ lưng cô.
Mười mấy phút trôi qua, thật sự phun không ra thứ gì, chỉ có thể ói ra nước chua, Phương Tịnh Vân mới gần như mệt lả mà ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt nhỏ vô cùng tái nhợt.
Sau khi dì Lan xử lý xong đồ dơ, bưng một ly nước tới, “Nào, súc miệng."
Phương Tịnh Vân nghe lời nhận lấy, súc miệng, dì Lan lại đưa khăn lông tới, cô nhỏ giọng cám ơn, nhận lấy khăn lông lau mặt.
Sợ dì Lan lo lắng cho cô, cô vội vàng đứng lên, khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra nụ cười, thản nhiên nói: “Tôi sao sao... Thời gian gần đây dạ dày của tôi không được tốt lắm, thường sẽ cảm thấy muốn ói, nhưng sau khi ói xong sẽ không có chuyện gì."
Chân mày dì Lan nhíu lại, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
“Sao vậy?" Phương Tịnh Vân e sợ hỏi, bị nhìn hơi mất tự nhiên.
“Thời gian này đều như vậy sao?"
“Ừ, đúng vậy. Chẳng qua từ nhỏ dạ dày của tôi không được tốt, thật ra cũng không có chuyện gì -"
“Tiểu thư có nghĩ tới không, có lẽ bởi vì mang thai?"
Lời dì Lan nói giống như kinh động lòng người.
Phương Tịnh Vân không chắc chắn mình nghe được cái gì, như ngốc, ngơ ngác.
Có lẽ... Bởi vì... Mang thai...
Mang thai?!
Cô mang thai một sinh mệnh nhỏ?!
Ở trong bụng của cô, có kết tinh của cô và Lôi Quân?!
“Tiểu thư?!" Dì Lan nhanh chóng đỡ lấy cô lung lay sắp đổ.
“Tôi..." Rốt cuộc bản thân định nói gì, Phương Tịnh Vân cũng không hiểu được, trong đầu nhỏ hoàn toàn rối loạn, không tìm được đầu mối.
“Trời ơi... Sắc mặt của cô thật xấu, không được, nhất định phải mời bác sỹ tới xem một chút." Dì Lan vội vàng hạ nắp bồn cầu xuống, để cho cô ngồi phía trên. “Đúng ròi, còn phải liên lạc với tiên sinh, mời ngài ấy trở về một chuyến."
“Không cần, dì Lan." Ngực Phương Tịnh Vân run lên, khẽ thở hổn hển, tay nhỏ bé kéo chặt cổ tay dì Lan, nhẹ giọng cầu khẩn, “Đừng náo lớn chuyện này lên, nói không chừng... Nói không chừng vốn không phải mang thai, không cần thông báo anh ấy trở lại, van xin dì..."
“Nhưng mà..."
“Van xin dì..."
Sợ rằng người lạnh lùng đến cỡ nào, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối lúc này của Phương Tịnh Vân, cũng sẽ không hạ được quyết tâm.
Cuối cùng dì Lan không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, “Cho dù như thế nào, vẫn cần mời bác sỹ tới đây một chuyến mới được."
Phương Tịnh Vân hơi dẩu môi định từ chối, nhưng dì Lan tỏ vẻ kiên trì.
Thật sự có đứa bé sao? Tưởng tượng đến khả năng này, trong lòng Phương Tịnh Vân thật loạn, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.
Nhưng cô lại xác định được một chút –
Nếu quả thật mang thai, cô tuyệt đối phải có đứa bé này. Coi như cô và Lôi Quân không có tương lai, coi như làm mẹ chưa lập gia đình, cô vẫn muốn đứa trẻ này.
Nếu như có đứa bé... Cô sẽ rất thương bé cưng này, dùng toàn bộ hơi sức và sinh mạng đi thương yêu, quý trọng, cô nhất định sẽ như vậy.
“Dì Lan... Dường như tôi hơi đói bụng." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thẹn thùng mỉm cười, một bàn tay mềm mại đặt lên trên bụng theo bản năng.
Nghe vậy, đầu tiên dì Lan ngẩn ra, sau đó cũng khẽ cười.
“Vậy thì tốt, sau khi tắm xong, ra ngoài ăn hết cháo. Lấp no bụng trước, rồi mời bác sỹ tới kiểm tra."
“Ừ." Cô ôn hòa gật đầu.
Sau khi khẳng định cô có thể tự mình dọn dẹp cho bản thân, dì Lan lui ra khỏi phòng tắm.
Phương Tịnh Vân đi đến trước gương, yên lặng nhìn khuôn mặt trong gương kia.
Môi cô kéo nhẹ, khẽ nổi lên nụ cười hơi khổ sở, mơ hồ nghĩ tới... Nếu quả thật có đứa bé, sẽ là hình thức dây dưa như thế nào?
Cô không hiểu, trong lòng khổ sở, vô biên vô hạn...
Tác giả :
Lâm Tuyết Nhi