Cưới Vợ Trước So Chiêu

Chương 8

“Ô…lỡ như Tiểu Hồng bị nam nhân xấu lừa bắt mất…."

Mấy ngày nay, Giang Mãn phúc tâm tình rất không tốt, ngoại trừ vừa nhìn thấy con gái bảo bối liền hết lời phê bình nam nhân bên ngoài có bao nhiêu hư đốn, có bao nhiêu tật xấu, cũng không quên ở bên tai vợ khóc lóc kể lể, hi vọng tìm được đồng minh.

Vậy mà Trần Nguyệt Tú sớm đã chung phe với con gái rồi, đối với tiếng khóc của hắn, sau khi nhịn liên tục mấy ngày, rốt cục đương lúc ở nhà xem phim bộ lúc tám giờ bị quấy rầy liền bộc phát—–

“Ông nháo đủ chưa?" Hung hăng nhắm vào cái ót của papa khờ giáng chưởng xuống, Trần Nguyệt Tú liếc mắc bắt đầu mắng, “ Cả ngày chỉ sợ Tiểu Mân bị bắt cóc, sao ông không biết sợ nó thành bà cô già ế chồng?"

“Mẹ!" Giang Tâm Hồng mấy ngày qua cũng chịu chung số phận bị “ ma âm xuyên não", giờ phút này đây đối với hai chữ “ế chồng" của mẹ rất có ý kiến.

Làm ơn! Người ta vừa với “vinh dự" trở thành bạn gái của ai kia, nếu mà thuận lợi, đời này kiếp này nàng chắc chắn sẽ không dính dáng gì với hai chữ “ế chồng" kia đâu.

Nhìn vợ một chút, lại nhìn con gái một chút, Giang Mãn Phúc nhỏ giọng thì thầm. “ Ế chồng cũng không có gì không tốt…" Nói vậy chứ hắn cũng không dám lớn tiếng để cho vợ đại nhân nghe thấy, nếu không cái đầu của mình lại phải nghênh đón một trận ‘Ngọc nữ thần chưởng’.

“Ông nói cái gì?" Trần Nguyêt Tú thính tai nghe thấy, liếc xéo chồng mình một cái, muốn coi xem hắn có can đảm nói lại lần nữa.

Giang Mãn Phúc là ai? Chính là bên hoài hình rồng, về nhà chỉ như con giun, là người đàn ông ba tốt ‘yêu vợ, thương con, có trách nhiệm với gia đình’, cho nên chỉ có thể rụt cổ lại ủy khuất, “ Bà chẳng lẽ không sợ Tiểu Mân bị nam nhân xấu lừa gạt sao?" Papa khờ rất ưu thương, vô cùng ưu thương.

“Sợ cái gì?" Liếc mắt một cái, Trần Nguyệt Tú tràn đầy lòng tin. “ Tôi tìm A Kỳ, A Nhạc hỏi qua, họ Tu kia nhân phẩm rất tốt, ông căn bản không cần lo lắng."

“Đáng chết! Hai tên tiểu tử thúi lại nối giáo cho giặc." Giang Mãn Phúc nổi giận, thật là nuôi được mà không dùng được.

“Mẹ, từ khi nào mẹ lại tìm bọn họ hỏi mấy chuyện này?" Giang Tâm Hồng sợ hãi kêu, hoàn toàn không ngờ mẹ đã sớm thăm dò rõ ràng.

Thật đáng sợ! Quả nhiên mẹ mới là Boss lớn nhất trong nhà.

“Ông nói ai là giặc?" Trừng mắt chất vấn, một cái tay đã ở sẵn trên bụng chồng, chỉ cần đáp án đưa ra không vừa ý lập tức sẽ hạ sát thủ.

“Họ Tu, đương nhiên là họ Tu." Giang Mãn Phúc kêu liên tục.

Nghe vậy, Trần Nguyệt Tú mới hài lòng thu tay lại, cười cười với con gái: “ Lúc nào thì hỏi, con cũng không cần biết, bất quá nếu các con đang kết giao thật thì nhanh nhanh tìm một ngày đem cậu ta về nhà ăn bửa cơm, vui vẻ làm quen với cả nhà đi."

Bởi vì đã cùng Tu Lập Hành xác định quan hệ cho nên khi nghe mẹ nói đưa hắn về nhà ra mắt Giang Tâm Hồng liền đỏ mặt, vừa lúng túng lại thẹn thùng gật đầu.

Còn lại một papa khờ thở hổn hển quang quác kêu to, “ Mẹ nó! Giới thiệu cái gì? Họ Tu kia nếu dám tới, nhìn ta mà không cầm chổi quét hắn ra mới là lạ." Khốn kiếp! Muốn bắt cóc con gái bảo bổi của hắn cũng đừng trách hắn cho ăn đòn một bữa no bụng.

“ Ông rống cái gì?" Lại một chưởng đánh xuống ót, Trần Nguyệt Tú cả giận nói: “ Trên đời này sao lại có người ba như ông? Ông bớt cản trở nhân duyên của Tiểu Mân lại!"

“ Hư hư, bà nói như vậy là không đúng rồi…" Giang Mãn Phúc bị đau bi phẫn kháng nghị.

Chỉ một thoáng, hai vợ chồng già bắt đầu đấu võ miệng, mà Giang Tâm Hồng thì lén lén lút lút trốn về phòng, bắt đầu nghĩ lúc nào thì thích hợp đem Tu Lập Hành về nhà ra mắt.

Đang lúc nàng nắm trên giương ngây ngô suy nghĩ lung tung hết sức thì di động bỗng nhiên đổ chuông—-

“Uy?" Thật nhanh nhận ra số điện thoại, giọng nói của nàng khoan khoái.

Chẳng biết tại sao, bên đầu kia điện thoại không ai lên tiếng, sau khi nàng “Uy" nhiều lần, đối phương mới nhẹ nhàn sâu kín lên tiếng—

“Tiểu Mân…"

“Lập Hành!" Giang Tâm Hồng lật người ngồi dậy, không biết tại sao nàng lại cảm thấy âm thanh của hắn có chút bất thường.

Ư…Hắn đã xáy ra chuyện gì sao?

“ Em…Có thể ra ngoài theo anh đi một chút được không?"

“Anh đang ở đâu?" Nghe ra tâm tình của hắn đang bị đè nén đến dị thường, Giang Tâm Hồng thật nhanh hỏi ngược lại, lần này xác định là hắn có chuyện gì đó.

“ Ở trước ngõ nhà em." Hắn cười khẽ, nụ cười một chút vui vẻ cũng không có.

“ Anh chờ đó, em ra liền!" Nhanh chóng cúp điện thoại, nàng nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng khách thì nói với ba mẹ vẫn còn đang cãi nhau một câu “ Con ra ngoài mua chút đồ" xong liền thật nhanh chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau Giang Tâm Hồng đã chạy ra đầu ngõ, quả nhiên nhìn thấy xe của Tu Lập Hành đậu ở đó.

“Em đến rồi!" nàng thở hổn hển đi đến trước mặt hắn.

Dưới ánh đèn đường, Tu Lập Hành yên lặng nhìn nàng bởi vì chạy vội mà gò má ửng đỏ, trong lòng thật ra không hiểu vì sao trấn an mẹ mình xong lại muốn chạy đến đây gặp nàng.

Coi như đem chuyện che đẻ muốn kiện hắn bỏ rơi thân sinh kể cho nàng nghe cũng đâu có giúp được gì không phải sao? Mặc dù biết rõ như thế hắn vẫn muốn nhìn nàng một chút, tận tình bảy tỏ phẫn hận sâu trong lòng mình.

“Thế nào?" Cảm giác được hắn đè nén trầm ngưng cảm xúc, Giang Tâm Hồng quan tâm hỏi thăm.

Tu Lập Hành không trả lời, đem tầm mắt đang chăm chú nhìn nàng dời đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào phố đêm, thanh âm khàn khàn nghe không ra lời nói. “ Đi tản bộ với anh được không?"

May mắn Giang Tâm Hồng thính tai, không có bỏ lỡ câu hỏi, lập tức liên tục gật đầu. “ Được!"

Vì vậy hai người yên lặng sóng vai đi trên phố, hắn không có mở miệng nói chuyện, nàng cũng không có ý định ép hỏi, chẳng qua là trầm tĩnh theo hắn đi một vòng lại một vòng, đem tay nhỏ bé khoát lên tay hắn, không tiếng động nói cho hắn biết, nàng ở bên cạnh hắn, tùy thời đều có thể làm thùng rác cho hắn tâm sự.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, đang lúc Giang Tâm Hồng cho là hắn sẽ không mở miệng giải thích, Tu Lập Hành lại đột nhiên lên tiếng—-

“Cha đẻ của anh là một người tồi bại!"

Câu nói đầu tiên đã có tính bùng nổ như thế, Giang Tâm Hồng kinh ngạc ngẩn đầu nhìn hắn, trước đây chỉ biết cha mẹ hắn li dị đã nhiều năm, nhung không biết cảm nhận của hắn về cha ruột lại kém như vậy,

Mặc dù cảm giác được nàng đang chú ý nhìn mình nhưng Tu Lập Hành lại không tính quay đầu lại nhì nàng, ánh mắt như cũ rơi vào bóng đêm thâm u, nhàn nhạt nói: “ Lúc anh còn bế trên tay thì ông ta đã ở bên ngoài có người đàn bà khác, lưu luyến ở bên cạnh bà ta, cho dù mẹ anh thỉnh cầu thế nào cũng không trở về, thỉnh thoảng quay lại cũng chỉ là muốn ép mẹ anh li hôn hoặc là lục tung nhà cửa cướp đi chút tiền sinh hoạt của bà."

Nghe đến đó, Giang Tâm Hồng tràn đầy kinh ngạc, thế nào cũng không nghĩ đến cha hắn lại là người như vậy.

“Bởi vì mẹ anh còn hi vọng một ngày ông ta quay đầu nên kiên quyết không chịu li hôn, tình nguyện cô quả một mình kiếm tiền nuôi nấng anh," Hắn lạnh lùng trào phúng. “ Anh sống đến bảy tuổi cũng chỉ gặp ông ta không quá mười lần, mỗi lần đều là ông ta hung ác giật tiền, hoặc là ép mẹ li hôn, không đạt được mục đích liền đánh hai mẹ con, cho đến một lần cuối cùng, ông ta trở lại cưỡng ép lấy đi giấy tờ nhà, bất luận mẹ anh khóc than khẩn cầu thế nào ông ta cũng không để ý, thậm chí còn đánh bà đến hôn mê nhập viện."

“Ông ta đánh anh?" Giang Tâm Hồng khiếp sợ chất vấn, không dám tin tưởng.

Thường thấy tin tức mấy vụ kiện bạo lực gia đình hoặc là ngược đãi trẻ em được đăng báo, mỗi lần như vậy nàng đều vô cùng oán giận, hơn nữa nếu người bị hại là đứa bé không có khả năng tự vệ thì càng khiến người ta đau lòng, nhưng bởi vì gia đình của chính nàng hạnh phúc vui vẻ cho nên đều cho rằng những chuyện kia đều cách nàng thật xa, không nghĩ tới nam nhân nàng yêu mến lại là người từng trải qua hoàn cảnh như vậy, điều này làm cho nàng khiếp sợ, cảm thấy đau lòng thay cho hắn.

Chần chừ một chút, hắn nhẹ nhàn gật đầu, đáy mắt thoáng qua một tia âm ngoan. “ Mẹ anh rất che chở anh, cho nên mõi lần người kia động thủ, quyền cước đều rơi hết lên người bà."

Cũng bởi vì vậy, hắn lúc nhỏ thường trốn âm thầm khóc thút thít, hận mình tại sao lại vô dụng như vậy, ngay cả bảo vệ mẹ cũng làm không được, còn phải để mẹ vì che chở hắn mà chịu nam nhân kia đả thương.

“Đánh vợ đánh con, người như vậy căn bản heo chó không bằng, quá ghê tởm.!" Giang Tâm Hồng tức giận hận hận mắng, nghĩ đến hắn từng bị cha đẻ đối xử như vậy, trong lòng thật khó chịu, vừa không ngừng khẽ vuốt ve cánh tay của hắn, cố gắn cho hắn chút an ủi dù là muộn màng, vừa không nhịn được nước mắt lưng tròng.

Vì sao trên đời này lại có loại cha mẹ không biết quý trọng, tùy tiện chà đạp con cái của mình như vậy chứ?

Thấy nàng vì mình đỏ hốc mắt, vẻ âm ngoan trong mắt Tu Lập Hành nhẹ rút đi, chỉ còn lại một dòng nước ấm chậm rãi lướt qua trong lòng, lập tức vỗ nhẹ lên đôi tay nhỏ bé đang cố an ủi mình, thấp giọng nói. “ Không sao, cũng qua rồi, không phải hiện tại anh sống rất tốt sao?"

Đổi ngược lại là hắn an ủi nàng, Giang Tâm Hồng không khỏi có chút lúng túng cùng quẩn bách, liên tục không ngừng cười lớn gật đầu, luôn miệng hỏi lại. “ Sau đó thì sao? Ông ta vẫn đánh hai người?"

Vì nàng quan tâm mà trong lòng cảm thấy ấm áp, Tu Lập Hành lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: “ Vì vậy mà mẹ anh hoàn toàn chết tâm, đồng ý li hôn, điều kiện duy nhất là giành quyền nuôi con, cũng để anh đổi sang họ của bà. Người đàn ông kia vốn dĩ không có tình cảm gì với anh, chỉ muốn cầm tiền bán nhà cùng người đàn bà kia sống chung, cho nên vui vẻ nhận lời, cũng ngay trong lúc mẹ anh còn đang nằm viện mà đem nhà bán đi, để cho hai mẹ con vừa xuất viện liền không có chổ ở."

Quả nhiên là loại đàn ông thối nát, không chỉ thối nát mà còn không bằng cầm thú.

“Đủ ti tiện!" Càng nghe càng tức giận, Giang Tâm Hồng nhịn không được mắng một câu, cảm thấy người như vậy chính là sỉ nhục cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ.

Làm như không nghe thấy nàng mắng chửi, Tu Lập Hành lại lặng lặng nói: “ Cũng vì vậy mà khi anh còn bé rất nghèo, cũng rất sớm ra đời kiếm tiền, coi như công việc gian khổ đến độ nào, chỉ cần tiền công nhiều anh đều làm; mà mẹ anh càng ôm thêm nhiều công việc, một đường ngậm đắng nuốt cay vun đắp cho anh thật tốt."

Nghe vậy, Giang Tâm Hồng nhịn không được nắm tay hắn thật chặt, cảm thấy quá trình trưởng thành của hắn khổ cực như vậy nhưng lại có thể trở thành một nam nhân thành thục giỏi giang, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy kiêu ngạo.

Trở tay cầm lấy tay nàng, Tu Lập Hành thấp giọng nói: “ Cho đến năm anh tốt nghiệp đại học, người đàn ông đã biến mất nhiều năm đó không biết là moi được tin tức ở đâu, thế nhưng chạy tới nói muốn chúc mừng anh, còn giả vờ giả vịt cùng anh chụp hình lưu niệm, thật ra là muốn tìm mẹ anh vay tiền." Nghĩ đến gương mặt đáng ghét của ông ta lúc đó, hắn liền nhịn không được lần nữa cười lạnh.

Ách…Vậy cũng quá không biết xấu hổ đi!

Giang Tâm Hồng nghẹn họng nhìn trân trối, không tin được trên đời lại có người vô sỉ như vậy. “Bác gái cũng cho mượn?"

“Mẹ anh là người mềm lòng, dù là từng bị tổn thương nhưng xem lại chút duyên nợ vợ chồng, bà cuối cùng vẫn đem tiền bạc vất vả dành dụm trong ngân hàng lấy ra đưa cho ông ta." Nói đến mẹ, hắn có chút bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, sau đó lại nghiêm mặt khinh thường nói. “ Mà ông ta lấy tiền xong lại mất tích lần nữa!"

“Nói thật, loại cha đẻ này…." Vắt hết óc tìm cách nói tương đối uyển chuyển, cuối cùng vẫn là tuyên bố bỏ cuộc, đem lời trong lòng nói thẳng ra. “ Không có cũng được!"

“Em nói không sai, loại cha này không có cũng được!" Gương mặt đông lạnh rốt cục nở ra nụ cười, sau đó Tu Lập Hành thấp giọng nói : “ Trong quá trình trưởng thành của anh, cha đẻ vẫn là nhân vật trường kì vắng mặt, hơn nữa tràn đầy oán hận, căm ghét, căm phẫn…Đủ loại cảm xúc bài xích." Âm thanh mang theo chán ghét, hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng có cách nhìn nào khác đối với người đàn ông kia.

Giang Tâm Hồng hiểu được, lần nữa an ủi vỗ vỗ nam nhân bên cạnh, chờ đợi hắn nói tiếp.

Vậy mà Tu Lập Hành lại không nói tiếp, ngược lại lại lôi kéo nàng trầm mặt đi tiếp, hồi lâu sau mới đột nhiên cười lạnh lên tiếng, “ Chưa từng nuôi dạy qua, cũng chưa từng cho anh miếng cơm, thậm chí còn đem nơi cư trú duy nhất của hai mẹ con bán đi, hại hai mẹ con anh suýt nữa lưu lạc đầu đường xó chợ, người đàn ông đó lại đợi đến lúc anh lớn lên, tự mình cố gắn gây dựng được chút thành tựu, đột nhiên xuất hiện nói muốn kiện anh bỏ rơi thân sinh, em cảm thấy có buồn cười không?"

“Kiện anh bỏ rơi thân sinh?!" Thất thanh sợ hãi kêu lên, Giang Tâm Hồng đơn giản không thể tin được.

“Không sai!" Hắn lạnh giọng châm biếm. “ Cũng hay cho ông ta còn có mặt mũi đó!"

Đúng vậy, hắn hôm nay cũng có chút thành tựu nho nhỏ, cũng có năng lực phụng dưỡng cha mẹ, nhưng mà người đàn ông chưa từng nuôi dạy hắn lấy tư cách gì muốn hắn phụng dưỡng?

Nếu trong quá trình trưởng thành của hắn, người đàn ông kia chỉ cần bỏ ra chút xíu nhu tình, may ra hắn còn có thể nói rằng trong lòng ông ta ít ra cũng có tồn tại đứa con này, như vậy hắn cũng sẽ vì chút tình phụ tử mà nguyện ý hàng tháng cấp sinh hoạt phí cho ông ta.

Nhưng là…Chưa từng có! Người đàn ông kia cho tới bây giờ cũng chưa từng có!

Khó trách thái độ của hắn hôm nay có điểm kì lạ, thì ra là vì nguyên nhân như vậy, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân hắn cư xử bất bình thường, Giang Tâm Hồng từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình ấm áp vui vẻ, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nếu như có một ngày ba ba thương yêu của nàng nói muốn kiện nàng, nàng sẽ có cảm giác gì nữa, lập tức chỉ có thể nắm chặt bàn tay thon dài của hắn. “ Vậy anh phải làm sao?"

Mắt lộ lo lắng, nàng cảm thấy cha con mà lên tòa án gặp mặt thì thật là bi ai, lại thật là châm chọc.

Tu Lập Hành cảm thụ bàn tay ấm áp của nàng, trên mặt lộ ra cười lạnh. “ Coi như ông ta thành tên ăn xin sắp chết đói, anh tình nguyện đem tiền ném vào trong nước cũng không cho ông ta nửa xu."

Chuyện cười! Lúc còn trẻ bỏ vợ bỏ con, cho tới bây giờ chưa từng tận trách nhiệm người làm cha, sao lại có thể sau nhiều năm mất tích lại xuất hiện đòi tiền nuôi dưỡng?"

Ngay cả không có cách nào phủ nhận quan hệ máu mủ, nhưng giữa người với người như thế làm sao chỉ bằng quan hệ máu mủ mà có thể áp đảo tất thảy?

Hắn từ nhỏ lớn lên, trong cuộc sống chưa bao giờ tồn tại nhân vật mang tên “ cha đẻ" này, sau này cũng không có ý định nhận cha con gì với ông ta.

Cổ nhân thường nói lấy ân báo oán, vậy lấy cái gì báo ân? Hắn thừa nhận không tuân theo được!

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng là người có tinh thần bác ái, nếu như người đàn ông kia có thể bỏ vợ bỏ con, không chịu trách nhiệm nhiều năm như vậy, hôm nay trở về muốn lấy tiền của hắn, sung sung sướng sướng dưỡng lão, như vậy hắn làm sao báo đáp người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn trưởng thành?

Cái gì cha con? Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng xem nam nhân kia là cha!

Nói khó nghe một chút, bản thân hắn chẳng qua là năm đó ông ta sau khi hoan lạc không cẩn thận làm rơi một con tinh trùng mà thôi!

Về sau con tinh trùng kia nổ lực cắm rễ trong cơ thể mẹ, từ phôi thai nho nhỏ đến thành hình, quá trình đó đó cùng người đàn ông kia một chút cái rắm quan hệ cũng không có.

Nghĩ đến đây, Tu Lập Hành cười đến càng thêm châm chọc, ý lạnh trong mắt càng thêm thâm trầm.

“Em có cảnh thấy anh quá máu lạnh không, đối với cha đẻ của mình cũng vô tình như vậy?" Bỗng dưng hắn trầm trầm nhìn nàng, muốn biết suy nghĩ của nàng đối với lập trường của hắn.

Giang Tâm Hồng nghe vậy sửng sốt vô cùng, không cách nào tưởng tượng được tình cảnh ‘ cha không ra cha, con không ra con’ như vậy, nhưng đây là do nằng vốn lớn lên trong gia đình vui vẻ hòa thuận, hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh của hắn.

Người ta thường nói ‘ dưới vòm trời không có cha mẹ không thương con’, nhưng nàng cũng không cho là thế, xã hội hiện đại này, người không xứng làm cha mẹ có rất nhiều.

Này đây nàng lắc đầu một cái, ánh mắt mặc dù ngưng trọng nhưng tràn đầy ủng hộ không nói thành lời, “ Có người nói máu mủ là một loại sức mạnh bẩm sinh, muốn tránh cũng không được, kháng cự cũng không xong…"

Dừng một chút, nàng lôi kéo hắn, vừa kiên nghị lại vừa ôn nhu nói tiếp: “ Mặc dù anh không cách nào lựa chọn cha của mình, nhưng lại có thể lựa chọn nguyên tắc làm người cố chấp của riêng anh."

Đúng a! Hắn không cách nào lựa chọn cha của mình, nhưng cũng có thể lựa chọn nguyên tắc làm người…Hắn đời này chỉ biết phụng dưỡng mẹ thật tốt, để cho người mẹ ngậm đắng nuốt cay nhiều năm của hắn được trải qua cuộc sống yên bình nhất.

Tâm tư ủ dột trầm ngưng rốt cục chậm rãi tan ra, Tu Lập Hành nhìn đến nụ cười thông hiểu và ủng hộ của nàng, nhất thời cảm thấy trong ngực có sợi lông vũ vờn qua, để cho tim của hắn vừa đau lại vừa tê dại, vừa nhột nhột, hận không thể đem nàng ôm thật chặc vào trong ngực, đem nàng nhập vào trong cơ thể, mới có thể trấn an trái tim đang xôn xao.

Trên thực tế, hắn cũng làm như vậy thật.

“Lập…Lập Hành?" Giang Tâm Hồng bị cử động đột ngột của hắn dọa cho hết hồn, đợi đến nàng ý thức được mình đang bị ôm chặc trong ngực, trong mũi tràn đầy hơi thở nam tính thuộc về hắn thì lại bỗng dưng nhịp tim tăng mạnh, mặt đỏ tới mang tai, tràn đầy xấu hổ.

“Anh…Ngô!" Vừa há mồm, đôi môi đỏ mọng đã bị một mảnh ấm áp bao trùm, khiến nàng lần nữa không nói nên lời, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể thật nhẹ phát ra tiếng rên rỉ.

Lòng tràn đầy kích động, Tu Lập Hành khó khăn tự kiềm chế tinh tế thưởng thức cánh môi đầy đặng, thật sâu liếm liếm mỗi một góc trong cái miệng nhỏ nhắn, cưỡng chế mà mãnh liệt đoạt đi tất cả ngọt ngào, cuồng nhiệt dây dưa, lửa nóng triền miên.

Cho đến không biết qua bao lâu, hai người rốt cục bởi vì thiếu dưỡng khí mà thở hổn hển tách ra, trên mặt tràn đầy tình cảm mãnh liệt còn chưa rút hết…

Nàng cùng hắn hôn môi…hôn môi…

Giang Tâm Hồng vừa thẹn vừa quẫn nghĩ tới, không nhịn được che hai gò má nóng bừng, đối với nụ hôn đầu cảm giác rất là kích động, rất là kì diệu, cảm giác phi thường tốt đẹp.

Tu Lập Hành liếc thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của nàng, không nhịn được cười khẽ.

“Anh, anh cười cái gì?" Giang Tâm Hồng thẹn quá hóa giận, nhịn không được muốn đánh người.

Nhẹ nhàng cầm tay nàng đặt lên ngực mình, Tu Lập Hành lần nữa ôm nàng vào lòng, trong cái trừng mắt hờn dỗi của nàng, hắn nâng lên khóe miệng mỉm cười nói: “ Anh cười bởi vì vui vẻ nụ hôn đầu của mình cảm giác rất tốt, biểu hiện vô cùng giỏi."

“Gì?" Giang Tâm Hồng kinh ngạc kêu lên một tiếng, có chút không dám tin tưởng. “ Anh…Anh là nụ hôn đầu?"

Trời ạ! Cái này thật khó mà khiến người ta tin tưởng.

“Dĩ nhiên!" Tu Lập Hành nhướn mày, trong mắt tràn đầy ý cười nhưng cũng vô cùng nghiêm túc. “ Anh vẫn luôn giữ mình trong sạch." Cho nên không gặp gỡ một nửa chân chính của mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm loạn.

Lại là thật!

Giang Tâm Hồng nghẹn họng trân trối trừng hắn, lại thấy hắn hết sức ngay thẳng nhìn lại, nàng đột nhiên ngu ngơ cười, đối với việc hắn chưa từng dính liếu tới nữ nhân khác, vẫn còn thân “đồng tử" thuần khiết mà cảm thấy vui vẻ không thôi.

(Ta ngất ~.~)

(Bò dậy edit tiếp)

“Em cảm thấy chúng ta đúng là trời sinh một đối, vô cùng xứng đôi!" Hài lòng vỗ vỗ con gà tơ (Ngất tập 2), nàng cảm thấy mối tình đầu của mình, nụ hôn đầu, về sau có lẽ còn có lần đầu kinh nghiệm lăn lộn trê giường cũng sẽ cho người nam nhân trước mắt này, tuyệt đối là không có thiệt thòi.

A…..Hai người đều là lần đầu tiên, rất công bằng!

(Trên đầu ta có thật là nhiều quạ cạc cạc cạc bay vòng vòng 0o0)

Tu Lập Hành nghe ra ngụ ý của nàng, nhịn không được phốc cười, đem cô gái trong ngực ôm càng chặc hơn.

Trước kia luôn có người cười hắn có phúc không biết hưởng, cũng không biết là ‘ e thẹn’ cái gì, nhưng có lẽ là bị bối cảnh gia đình ảnh hưởng, hắn không thích quan hệ nam nữ tùy tiện mà phức tạp, hơn nữa cho dù là thật lòng thích cũng sẽ lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để lui tới, như vậy hắn mới có thể muốn cùng đối phương có hành động thân mật.

Có lẽ, ở xã hộ hiện đại, loại tư tưởng cũ kỹ này rất là quái lạ, nhưng hắn vẫn cảm thấy như vậy rất tốt.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, đèn đường mờ mờ, hai người lẳng lặng ôm nhau, không khí rất là ngọt ngào.

“Ai nha!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nàng kêu nhỏ, sau đó ngẩng đầu hỏi thăm, “ Ba anh muốn kiện anh bỏ rơi thân sinh, mà anh cũng không có ý định đưa tiền cho ông ấy, như vậy không phải sẽ phải ra tòa sao?"

“Cũng đi!" Tu Lập Hành cảm thấy đây không phải vấn đề. “ Tìm luật sư là được." Hắn tình nguyện đem tiền thuê luật sư thay hắn lên tòa án, cũng không chịu cho người đàn ông đáng ghét kia.

Giang Tâm Hồng nghe vậy nhếch môi, cười đến rực rỡ. “ Em biết một luật sư rất tốt, giới thiệu cho anh!"

Lại đến thứ sau, vừa lúc tan sở, Tu Lập Hành không giống ngày thường ngồi nán lại xem tư liệu, ngược lại rất nhanh thu thập xong bàn làm việc, chuẩn bị rời đi, bởi vì hắn có việc quan trong hơn phải làm.

“Tu đại ca, chờ một chút!"

Bổng dưng vang lên một giọng nói ngọt ngào, Tu Lập Hành vốn định rời đi, quay đầu lại, quả nhiên thấy Vương Di Trăn đuổi theo.

“ Vương tiểu thư, có chuyện gì sao?" Cố nén lại không kiên nhẫn, Tu Lập Hành lễ phép hỏi.

Trên thực tế, hắn đối với chuyện nàng từ “Tu tiên sinh" đổi thành “Tu đại ca" nghe thấy rất không vừa lòng.

Từ vài ngày trước hai nhà ăn cơm xong, nàng liền bắt đầu gọi hắn như vậy, khiến cho đồng nghiệp trong công ty tò mò hỏi thăm.

Mà nàng giống như hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều biết, khắp nơi kêu la, cho đến khi cả công ty đều biết bọn họ bởi vì người lớn hai bên muốn kết hôn mà dính dáng quan hệ, thậm chí có người còn nói loại quan hệ anh em không cùng huyết thống này rất nhanh sẽ biến thành loại ‘ ra tay chính là cầm thú, mà không ra tay chính là không bằng cầm thú’. (trong trường hợp này là ám chỉ gian tình á)

Đối với trêu chọc của mọi người, cộng thêm nàng thỉnh thoảng lại kêu một câu “Tu đại ca", động một chút là lại thân cận lấy lòng, đề cho trong lòng hắn rất không thoải mái, nhưng ngại vì chuyện tình cảm của mẹ, cũng chỉ có thể hết sức lễ phép xa lánh.

“Tu đại ca, bằng vào quan hệ giữa hai nhà chúng ta, anh gọi tên em là tốt rồi, như thế nào còn gọi Vương tiểu thư, cảm giác thật là khách sáo quá!" Ý đồ kéo gần quan hệ, Vương Di Trăn thân thiện cười nói.

Nghe thấy cậy, Tu Lập Hành từ chối cho ý kiến, thần sắc như cũ lãnh đạm. “ Nếu không có việc gì, vậy xin phép đi trước."

“Đợi một chút!" Nàng vội vàng kéo hắn.

Không quá cao hứng bị đụng chạm, Tu Lập Hành lãnh đạm gạt tay nàng ra, cau mày giận tái mặt, giọng nói có vẻ rất không nhịn được. “Rốt cục có chuyện gì?"

(Vật phẩm tư nhân, chỉ có Tiểu Mân tỷ mới được đụng J)

Vương Di Trăn từ nhỏ vốn xinh đẹp, thời đi học có một đống nam sinh đeo đuổi, nói cũng coi như là thiên chi kiêu nữ ( con cưng kiêu ngạo của ông trời), khó khăn lắm mới yêu thích một người lại bị lãnh đạm xa cách, hôm nay hắn như là dầm trong tim nàng, làm cho nàng không khỏi ủy khuất một hồi, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo ra nụ cười, “ Buổi tối em cùng mấy người bạn đi PUB, muốn hỏi anh có muốn đi cùng hay không?"

“Xin lỗi, tôi có hẹn." Lãnh đạm cự tuyệt, Tu Lập Hành xoay người muốn đi.

“Có hẹn? Với ai? Ở đâu?" ( Em gái! Em tưởng em là ai?) Không cam lòng vì vậy mà bỏ cuộc, Vương Di Trăn lần nữa kéo hắn, hấp tấp kêu lên: “ Nếu không chúng ta hai nhóm người cùng đi!"

Nàng cho nàng là gì của hắn? Làm sao lại làm ra bộ dáng ‘đây-là-chuyện-hiển-nhiên’ đi hỏi chuyện của hắn? Tu Lập Hành từ trước đến giờ tính tình trong trẻo lạnh lùng, rất xem trọng vấn đề riêng tư, trừ khi là người thân vô cùng quen thuộc, hoặc là bạn bè, hắn mới có thể cho phép đối phương hỏi chuyện của mình,

Nhưng Vương Di Trăn là ai? Nghiêm túc mà nói, mẹ và bác Vương còn chưa có kết hôn, giữa bọn họ quan hệ gì cũng không có, nàng tại sao lại làm như là rất thân thiết, thân đến nổi có thể quản đến trên đầu hắn?

Sắc mặt Tu Lập Hành trầm xuống, hoàn toàn không nể mặt, vừa nhanh vừa mạnh lần nữa hất tay nàng ra, ánh mắt rất là lạnh lùng. “ Vương tiểu thư, đó là chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ không cần thiết phải chi tiết tỉ mỉ báo cáo cho cô, dù sao chúng ta không có quen thuộc như vậy!"

Bị mạnh tay hất ra, lại nghe hắn không khách khí giễu cợt, Vương Di Trăn chỉ cảm thấy mình cơ hồ là mặt dán vào mông rồi, lập tức xấu hổ thành giận, hổn hển mắng: “ Ngươi kiêu căng cái gì? Nghĩ đến bộ dạng đẹp một chút, tất cả nữ nhân đều muốn ngươi sao? Có loại con trai như ngươi, ta xem mẹ ngươi cũng không phải loại tốt đẹp gì, ngày thường giả vờ ôn nhu hiền thục lừa gạt ba ta, thật ra chính là hồ li tinh!"

( Nhẫn nại là vương đạo, nóng nảy là tặc đạo!)

Vốn là trong lòng cũng không hài lòng chuyện tình già của ba mình, chẳng qua là sau lại biết Tu Lập Hành là con của người phụ nữ kia cho nên mới miễn cưỡng cho chút sắc mặt tốt, nhưng hôm nay bị hắn đối xử lạnh lùng như vậy, mở miệng ra giễu cợt, nàng trong cơn giận giữ liều mạng mắng lên, đem ý nghĩ thật sự về Tu Tú Dung nói ra, ý đồ muốn chọc tức Tu Lập Hành.

Vậy mà Tu Lập Hành chỉ hơi nhướn mày, ném ra ánh nhìn miệt thị, như thể cảm thấy nàng căn bản không có tư cách khiến cho mình đánh trả lại, không nói hai lời liền muốn quay đầu đi.

“Ngươi sẽ không sợ ta không đồng ý đề ba ta cưới mẹ ngươi sao?" Vương Di Trăn không cam lòng gọi theo bóng lưng hắn.

Nghe loại uy hiếp buồn cười này, Tu Lập Hành xoay người cười lạnh. “ Cô cho rằng tôi sẽ để ý chuyện này sao? Bác Vương đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu ông ấy muốn kết hôn mới mẹ tôi, cô có thể cản sao? Hãy nói, có cô con gái không nói lí lẽ như cô, tôi còn không dám để mẹ mình gả vào nhà họ Vương của các người!"

Hắn thốt ra lời này xong, một tràn vỗ tay mãnh liệt vang lên cộng thêm tiếng huýt sao nhiệt tình, mà nguồn gốc âm thanh chính là….Quả nhiên chính là “Kỳ Nhạc huynh đệ" sớm đã đứng một bên xem kịch vui.

“Tốt! Người anh em, nói thật hay nha!" Giang Hâm Kỳ vỗ tay không ngừng, nhiệt tình cổ vũ.

“Đây chính là trong truyền thuyết nhịn nhục lâu ngày cuối cùng cũng bạo phát sao? Thật là hoàn toàn khiến người ta trơ mặt ra!" Giang Hâm Nhạc cảm động rơi lệ.

Thẳng đến lúc này, Tu Lập Hành mới phát hiện xung đột của bọn họ lần này đã khiến cho đông đảo đồng nghiệp chưa tan sở chú ý, mà Vương Di Trăn tựa hồ cũng nhận thấy được tình huống này, lập tức sắt mặt trắng bệch, cực độ khó chịu vội vả thoát đi.

Mắt thấy nàng chật vật rời đi, chúng đồng nghiệp cũng không có ý hỏi gì nhiều, chỉ có “Kỳ Nhạc huynh đệ" vui mừng như điên một phải một trái đi lên—

“Người anh em, ngươi nói lần này người mới đến thử việc là do ai chấm điểm?" Giang Hâm Kỳ khoát vai hắn, sờ sờ cằm cười tà không dứt.

“Đúng a! Ngươi nói xem là ái?" Vươn cánh tay từ bên kia đập lên vai hắn, Giang Hâm Nhạc háo hức muốn thảo luận.

Ai nha! Công ty bọn họ có quy định, chỉ cần có người mới đến, công ty sẽ giao cho một nhân viên tin cậy đi giám sát, âm thầm chấm điểm, chờ ba tháng thử việc qua đi, công ty sẽ dựa theo bảng điểm mà quyết định có giữ người hay không.

Bất quá giám sát viên này là bí mật, trừ cấp cao trong công ty và người trong cuộc ra, ai cũng không được biết.

Đối với nhiệt tình bát quái của hai anh em, Tu Lập Hành tức giận nói: “ Dù sao cũng không phải hai người các ngươi."

“Sao ngươi lại biết không phải là chúng ta?" Giang Hâm Kỳ mờ ám cười, ánh mắt chiếu thẳng lên người hắn quan sát. “Trừ phi…"

“Giám sát viên chính là ngươi!" Hắc hắc cười quái dị, Giang Hâm Nhạc ăn ý mười phần điền vào chổ trống.

Lười phải trả lời, Tu Lập Hành quay đầu đi, “Kỳ Nhạc huynh đệ" thấy vậy hì hì đuổi theo.

“Ai nha! Đừng đi nhanh như vậy, chúng ta đi cùng đường mà…"

“ Thật không nghĩ đến nhanh như vậy đã có thể đánh vào trong nhà ta, ngươi cũng thật lợi hại…"

“Hắc hắc hắc..Nghe nói ba ta đang cầm chổi đợi ngươi trước nhà…"
Tác giả : Trạm Lượng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại