Cưới Trước Yêu Sau
Chương 6
Lúc này trong bàn chỉ còn lại hai người bọn họ, Thượng Thái Lăng vốn bị kích động cũng dần bình tĩnh trở lại. Anh nhíu mày, nhìn Khang Vi Băng chăm chú , giống như muốn tìm một dấu vết gì đó còn sót lại.
"Đừng nhìn tôi làm gì , tôi cũng đang kinh ngạc giống anh thôi." Khang Vi Băng mất kiên nhẫn, gọi bồi bàn, “Cho tôi một ly rượu đỏ."
Giờ phút này, cô đang cần hơi cồn để thả lòng thân kinh. Tuy rằng sau khi say, cô đã mệt mỏi cả tháng, nhưng hiện tại cô rất cần một ly rượu để thư giãn.
"Đừng lấy rượu đỏ, cho chúng tôi hay ly cà phê nóng." Thượng Thái Lăng nói với bồi bàn.
Cô trừng mắt nhìn anh, lông mày vì không vui cũng nhíu lại.
Anh ta lấy quyền gì để thay đổi ý định của cô?
Anh nhìn thấy sự khó chịu của cô ."Cô không nên uống rượu và tôi cũng vậy. Chúng ta tỉnh táo một chút khi nói chuyện thì sẽ tốt hơn. Nếu cô đói thì cứ gọi đồ ăn, tôi không phiền."
Cô mỉa mai nâng cằm, “Khó trách trông anh được như vậy mà lại phải dựa vào bà nội."
Thượng Thái Lăng nhíu mày, “Cô có ý gì?"
Khang Vi Băng thẳng thắn đáp, "Nhất định là do không có cô gái nào chịu được cái tính tự cho mình đúng và không tôn trọng ý định của người khác của anh, phải không?"
Anh ngẩng đầu, bình thản nhìn cô, “Chính xác là ngược lại đấy. Tôi đã có bạn gái rồi, mà không chỉ thế, chúng tôi còn đã yêu nhau những mười năm . Chúng tôi đã xác định là một nửa còn lại của nhau, bây giờ tôi ở đây chỉ vì lời hứa với bà nội. Chẳng lẽ cô không như vậy? Hay là cô thực sự muốn tìm chồng?"
"Đương nhiên là không!" Mặt mày cô suy sụp, “Vì muốn người ông nội giới thiệu không hài lòng với mình, tôi còn phải tìm tình một đêm. Vì vậy, so với anh, tôi còn ghét chuyện bị sắp đặt tương lai hơn!"
Nghe cô nhắc tới “tình một đêm", cổ họng anh nghẹn lại, không còn tâm tình để mà đấu võ mồm với cô.
Tình huống trước mắt đang vô cùng rối loạn, vì người lên giường cùng anh lại chính là người anh phải xem mắt. Người lớn hai bên lại vô cùng chờ mong vào mối quan hệ của anh và cô.
Cô nói, vì muốn làm cho người mà ông nội của cô giới thiệu không hài lòng nên mới đi tìm tình một đêm. Điều này chẳng thấy hợp lý ở chỗ nào cả.
Bồi bàn đưa cà phê tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, “Cà phê nóng của hai vị, mời dùng."
Khang Vi Băng không hài lòng lắm, nhưng cô vẫn nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê nóng hổi.
Cô vốn rất đói nhưng bây giờ lại chẳng thèm ăn món nào.
Chết tiệt, liệu có ai gặp lại người tình một đêm không muốn gặp nhất mà có thể nuốt trôi không?
Huống chi người này lại còn là đối tượng kết hôn ông nội giới thiệu, chỉ cần điều đó thôi cũng đủ khiến cho cô hết muốn ăn. Chẳng may ông nội biết được quan hệ của họ, kiểu gì cô cũng bị ép tiến vào lễ đường!
"Để cho chúng ta bình tĩnh một chút, sau đó mới có tiếng nói chung được." Thượng Thái Lăng cũng nhấp vài ngụm cà phê. Anh nhìn thẳng vào cô, dò xét xem cô đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, chúng ta cần tiếng nói chung." Nói là vậy nhưng cô lại không kìm lòng được mà hỏi, "Buổi gặp mặt này, bạn gái anh cũng biết à?"
Anh cau mày, cô nàng này thật là khó ưa."Tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, cô ấy sẽ thông cảm cho tôi."
Thực ra, lúc anh gác máy sáng nay, bầu không khí giữa bọn họ cực kỳ căng thẳng. Cung Kỳ không chịu nhún nhường, cho dù anh khuyên thế nào cũng không xong, mà anh thì lại không đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô vô thời hạn như thế.
"Vì sao anh không kết hôn với bạn gái mà lại để bà nội giới thiệu buổi xem mắt này? Chẳng lẽ bà nội anh không thích bạn gái của anh?" Ha ha, nếu lời nói của cô thiếu đi sự chói tai thì cô đâu còn là Khang Vi Băng? Cô hi vọng Thượng Thái Lăng càng ghét cô càng tốt.
"Không liên quan tới cô." Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói cứng nhắc, môi mím lại thành một đường thẳng tắp.
"Đúng vậy." Cô không thèm để ý tới lời nói của anh. Biết được tình cảnh của anh còn tồi tệ hơn cô, cô lập tức vui vẻ hẳn lên."Nếu vậy anh nói xem, chúng ta cần có tiếng nói chung về điều gì?"
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Thứ nhất, chúng ta không có khả năng kết hôn."
Cô thoải mái gật đầu."Tôi đồng ý."
"Thứ hai, bà nội tôi và ông nội cô sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này."
Cô không phản đối, "Quả thật là như thế, hơn nữa bà nội anh lại không hài lòng với bạn gái của anh nên bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta."
Anh lại trừng mắt nhìn cô lần nữa, "Vấn đề của tôi tôi tự xử lý, không bắt cô lo hộ, không cần cô phải nhắc."
Vẻ mặt cô rất vô tội."Tôi nói sai gì sao?"
Anh tìn rằng mình sẽ không bao giờ thích cô gái này, vì đêm qua giống như ác mộng vậy, anh làm sao có thể lên giường cùng cô?
Anh xoa xoa huyệt thái dương đang đau rồi nhấp một ngụm cà phê. Sau khi đặt ly cà phê xuống, anh mới nói tiếp: "Thứ ba, chúng ta không được để người thứ ba biết chuyện hôm qua, phải lấy cha mẹ mình ra thề."
Khang Vi Băng cười nhạt, nhướn mày, "Khỏi cần thề! Tin tôi đi, tôi còn muốn không cho người khác biết hơn cả anh." Chẳng qua “người khác" của cô không bao gồm bạn bè mà thôi, họ chưa từng có bí mật với nhau.
Thượng Thái Lăng nhìn cô, dựa vào gương mặt của cô để chắc chắn rằng cô đáng tin tưởng! Cô không muốn cho người khác biết về chuyện tình một đêm của mình.
Nhưng tin tưởng là một chuyện, vì anh vẫn không thể hiểu được, tại sao cô lại muốn hiến đêm đầu tiên cho đúng người như vậy? Rốt cuộc cô có mục đích gì?
“ Nếu anh còn nghi ngờ tại sao đêm qua tôi làm thế thì bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết". Miệng cô chợt cong lên, thẳng thắn nói:" Tối hôm qua, trong lúc tôi đang uống rượu thì bạn tôi giễu cợt tôi rằng tôi đã sống hơn hai mươi tám năm rồi mà chưa có bạn trai, chính vì thế mà ông nội mới cằn nhằn, bắt tôi đi xem mắt. Vì muốn chứng minh với cô ấy rằng tôi còn nguyên vẹn là lựa chọn của tôi chứ không phải tôi ế nên tôi mới quyết định tìm tình một đêm".
Càng nghe cô nói Thượng Thái Lăng càng nhíu chặt mày lại.
Thật là hoang đường.
Chỉ vì muốn chứng minh mình không còn nguyên vẹn mà cô ta đi tìm tình một đêm sao?
Cô gái này quả thật là ngớ ngẩn….
“ Anh không cần dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn tôi, anh cũng thế mà thôi". Cô không hề để mình chịu thiệt. “ Tôi đã nói rồi, đêm qua là do tôi uống say, nhưng không phải anh cũng vì say rượu nên mất lí trí mà theo tôi lên giường sao? Chúng ta cũng giống như nhau thôi."
“ Tôi không giống cô". Anh bảo vệ sự trong sạch của bản thân. “ Bởi vì tôi cứ nghĩ cô là bạn gái của tôi nên mới lên giường với cô, tôi không phải là người say rượu ìa mất đi lí trí, chọn bừa một cô gái để mà lên giường".
“À…." Giọng cô mỉa mai, ngân dài.
Giọng điệu châm chọc của cô làm anh vô cùng phản cảm, nhíu mày tiếp tục hỏi : " Tóm lại chúng ta đã có cùng quan điểm, chuyện đêm qua chỉ có cô biết, tôi biết, không có người thứ ba biết ".
Khang Vi Băng không hề băn khoăn gật đầu: «Đồng ý».
Tuy rằng đồng ý như thế, nhưng cô vẫn nói chuyện này với mấy cô bạn thân. Họ không nằm trong danh sách không được biết, chỉ có người nhà của anh ta mới không thể biết đến chuyện này, trong lòng cô nhận định như thế.
Từ trước tới nay, giữa cô và Thừa Vũ, Băng Khiết không hề có bí mật, huống chi bọn họ đã làm chuyện lớn như vậy, làm sao không thế cho cô gái đầu sỏ Tần Gia Di biết ?
" Mặt khác, nếu cô không phản đối lời tôi nói, tôi đề nghị chúng ta giả vờ tìm hiểu một thời gian, sau đó nói rằng do tính cách không hợp mà chia tay, như vậy hai ông nội cô và bà nội tôi sẽ không có gì để nói ". Anh tin rằng cách này sẽ làm cho hai ông bà không còn gì để nói.
" Ý kiến cũ rích này của anh rất được. " Cô đồng ý gật đầu, lần đầu tiên thấy lời nói của anh dễ nghe.
Sắc mặt của anh xem ra cũng không tốt hơn là mấy. " Cô có thể tìm một ý kiến cũ rích khác "
" Có gì khác nhau sao ? " Cô nhướng mày, cười hai tiếng yếu ớt " Dù sao chúng ta cũng không ở với nhau cả đời, thói quen của tôi không cần anh quản.".
Nói xong, Khang Vi Băng đứng lên, bộ váy vừa người làm lộ ra đường cong quyến rũ của cô, nhìn cô giống như một người mẫu.
" Nếu mọi chuyện đã ổn, tôi đi trước đây. Nếu tiếp tục ngồi ở đây với anh, tôi thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn».
Bỏ lại một lời cay nghiệt, cô nở nụ cười mê người với anh rồi cầm túi xách rời khỏi nhà hàng.
Thượng Thái Lăng nhìn chằm chằm cô điệu đà rời đi, đè nén mọi khát vọng trong lòng của mình xuống.
Cô gái này thật không biết nhường nhịn.
Nếu làm cho bà nội nhìn thấy bộ dạng kia của cô, anh không tin bà còn muốn anh kết hôn cùng cô.
Vài ngày sau, hai người bắt đầu hẹn hò theo như thỏa thuận.
Nói đến việc hẹn hò, thực tế chính là anh đến nhà đón cô, sau đó mỗi người đi một nơi, đến thời gian giao hẹn thì anh lại chở cô về nhà. Hai người ở cùng một chỗ để lừa cho hai gia đình xem.
Anh lạc quan tin rằng, hai tháng sau có thể tuyên bố tính cách hai người không hợp mà chia tay, đến lúc đó bà nội cùng ông nội của cô dù tiếc nuối nhưng đó là sự thật.
Tối tứ bảy, như thường lệ anh đến nhà họ Khang đón Vi Băng. Trong một tháng này, bọn họ vẫn tương kính như tân, ở trước mặt người nhà thì sắm vai ngườii yêu, nhưng khi chỉ có hai người thì họ chỉ nói những câu khách sáo mà thôi.
Như vậy cũng tốt, coi như cô là một cô gái rõ ràng, đối với sinh hoạt cá nhận của hắn không một chút hứng thú, hơn nữa còn phối hợp với kế hoạch của anh làm cho phiền toái của anh giảm đi đáng kể.
" Tốt rồi, các cháu về muộn một chút cũng không sao, không cần lần nào cũng đưa công chúa nhà chúng ta về nhà đúng 10 giờ, có thể đi đến 12 giờ cũng không sao ". Khang Lập Đức vui vẻ tiễn cháu ra cửa, còn cổ vũ nhiệt tình.
" Ông nội». Vi Băng trừng mắt nhìn ông nội.
Gì cơ? Ông nội cô đang ước cô bị anh ta ăn sạch sớm một chút á?
" Ông không nói thêm gì nữa, cháu đừng có tức giận. " Khang Lập Đức cười giả lả, vừa lòng nhìn hai người ra cửa.
Hẳn là rất nhanh ông có thể uống rượu mừng của bọn họ rồi. Còn có thể cùng với Thượng Lâm Thải Hà ngồi ở trên bàn chủ hôn, thực hiện tâm nguyện lúc còn trẻ của hai người, mọi việc thật là tốt đẹp.
Bên ngoài ánh sáng long lanh, mùi hương hoa thoang thoảng, tuy hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Khang Vi Băng không kiên nhẫn hỏi: " Chúng ta còn phải diễn bao lâu nữa? Đã hơn một tháng rồi, hẳn là có thể tuyên bố chia tay được rồi. "
Cô thực sự không muốn phải nhìn anh nữa, anh làm cho cô không được tự nhiên, sự tồn tại của anh không lúc nào không nhắc nhở cô vè cái đêm tình kia.
Làm sao cô có thể như vậy ? Ngay cả việc tìm đối tượng tình một đêm cũng không thuận lợi, bây giờ lại còn phải gặp mặt anh ta một tuần hai lần, quả thực giống như lăng trì.
May mắn anh ta cũng không có nhắc đến chuyện hôm đó, kể ra anh ta cũng là một người có phong đọ, bằng không cô sẽ không phối hợp với kế hoạch của hắn.
Lại nói tiếp, kế hoạch này nếu thành công đối với cô cũng tốt, từ nay về sau cô sẽ không bị ông nội bức hôn mà có thể tiếp tục tìm kiếm chân mệnh thiên tử của mình.
Đối tượng kết hôn lý tưởng của cô tuyệt đối không giống như Thượng Thái Lăng kia, cô muốn tìm một người có vẻ bề ngoài giống như thần Thái Dướng, thật là đẹp trai, cũng muốn giống Apollon bình thường biết âm nhạc, biết nghệ thuật, càng muốn giống Aponllon không nói lời giả dối. Còn phải biết dịu dàng săn sóc, hơn nữa phải ngoan ngoãn phục tùng cô.
" Ít nhất phải đợi hai tháng, nếu không họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. " Thượng Thái Lăng mở cửa ngồi vào xe, đương nhiên sẽ không mở cửa cho cô.
Vừa lên xe, Khang Vi Băng đột nhiên buồn nôn không thôi «Đáng ghét, là cái mùi gì khó chịu vậy? "
" Cái gì mà cô khó chịu vậy? ". Anh chậm rãi giơ lên môi, không cho là đúng nhìn cô nhăn mặt.
" Trưa nay tôi không ăn, dạ dày không thoải mái, thế nên thư ký mua pizza hải sản để ăn luôn ở trên xe ".
«Anh hạ cửa xe xuống đi ". Cô bịt mũi nói " Mùi vị thật khó chịu vậy mà anh cũng nuốt trôi ".
Anh trừng mắt liếc cô một cái, khó chịu hạ hết cửa kính xuống, hơn nữa còn cảm giác được thấy cô gái này thực sự không thể sống chung.
May mắn là anh sắp thoát khỏi cô ta rồi.
"Đừng nhìn tôi làm gì , tôi cũng đang kinh ngạc giống anh thôi." Khang Vi Băng mất kiên nhẫn, gọi bồi bàn, “Cho tôi một ly rượu đỏ."
Giờ phút này, cô đang cần hơi cồn để thả lòng thân kinh. Tuy rằng sau khi say, cô đã mệt mỏi cả tháng, nhưng hiện tại cô rất cần một ly rượu để thư giãn.
"Đừng lấy rượu đỏ, cho chúng tôi hay ly cà phê nóng." Thượng Thái Lăng nói với bồi bàn.
Cô trừng mắt nhìn anh, lông mày vì không vui cũng nhíu lại.
Anh ta lấy quyền gì để thay đổi ý định của cô?
Anh nhìn thấy sự khó chịu của cô ."Cô không nên uống rượu và tôi cũng vậy. Chúng ta tỉnh táo một chút khi nói chuyện thì sẽ tốt hơn. Nếu cô đói thì cứ gọi đồ ăn, tôi không phiền."
Cô mỉa mai nâng cằm, “Khó trách trông anh được như vậy mà lại phải dựa vào bà nội."
Thượng Thái Lăng nhíu mày, “Cô có ý gì?"
Khang Vi Băng thẳng thắn đáp, "Nhất định là do không có cô gái nào chịu được cái tính tự cho mình đúng và không tôn trọng ý định của người khác của anh, phải không?"
Anh ngẩng đầu, bình thản nhìn cô, “Chính xác là ngược lại đấy. Tôi đã có bạn gái rồi, mà không chỉ thế, chúng tôi còn đã yêu nhau những mười năm . Chúng tôi đã xác định là một nửa còn lại của nhau, bây giờ tôi ở đây chỉ vì lời hứa với bà nội. Chẳng lẽ cô không như vậy? Hay là cô thực sự muốn tìm chồng?"
"Đương nhiên là không!" Mặt mày cô suy sụp, “Vì muốn người ông nội giới thiệu không hài lòng với mình, tôi còn phải tìm tình một đêm. Vì vậy, so với anh, tôi còn ghét chuyện bị sắp đặt tương lai hơn!"
Nghe cô nhắc tới “tình một đêm", cổ họng anh nghẹn lại, không còn tâm tình để mà đấu võ mồm với cô.
Tình huống trước mắt đang vô cùng rối loạn, vì người lên giường cùng anh lại chính là người anh phải xem mắt. Người lớn hai bên lại vô cùng chờ mong vào mối quan hệ của anh và cô.
Cô nói, vì muốn làm cho người mà ông nội của cô giới thiệu không hài lòng nên mới đi tìm tình một đêm. Điều này chẳng thấy hợp lý ở chỗ nào cả.
Bồi bàn đưa cà phê tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, “Cà phê nóng của hai vị, mời dùng."
Khang Vi Băng không hài lòng lắm, nhưng cô vẫn nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê nóng hổi.
Cô vốn rất đói nhưng bây giờ lại chẳng thèm ăn món nào.
Chết tiệt, liệu có ai gặp lại người tình một đêm không muốn gặp nhất mà có thể nuốt trôi không?
Huống chi người này lại còn là đối tượng kết hôn ông nội giới thiệu, chỉ cần điều đó thôi cũng đủ khiến cho cô hết muốn ăn. Chẳng may ông nội biết được quan hệ của họ, kiểu gì cô cũng bị ép tiến vào lễ đường!
"Để cho chúng ta bình tĩnh một chút, sau đó mới có tiếng nói chung được." Thượng Thái Lăng cũng nhấp vài ngụm cà phê. Anh nhìn thẳng vào cô, dò xét xem cô đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, chúng ta cần tiếng nói chung." Nói là vậy nhưng cô lại không kìm lòng được mà hỏi, "Buổi gặp mặt này, bạn gái anh cũng biết à?"
Anh cau mày, cô nàng này thật là khó ưa."Tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, cô ấy sẽ thông cảm cho tôi."
Thực ra, lúc anh gác máy sáng nay, bầu không khí giữa bọn họ cực kỳ căng thẳng. Cung Kỳ không chịu nhún nhường, cho dù anh khuyên thế nào cũng không xong, mà anh thì lại không đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô vô thời hạn như thế.
"Vì sao anh không kết hôn với bạn gái mà lại để bà nội giới thiệu buổi xem mắt này? Chẳng lẽ bà nội anh không thích bạn gái của anh?" Ha ha, nếu lời nói của cô thiếu đi sự chói tai thì cô đâu còn là Khang Vi Băng? Cô hi vọng Thượng Thái Lăng càng ghét cô càng tốt.
"Không liên quan tới cô." Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói cứng nhắc, môi mím lại thành một đường thẳng tắp.
"Đúng vậy." Cô không thèm để ý tới lời nói của anh. Biết được tình cảnh của anh còn tồi tệ hơn cô, cô lập tức vui vẻ hẳn lên."Nếu vậy anh nói xem, chúng ta cần có tiếng nói chung về điều gì?"
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Thứ nhất, chúng ta không có khả năng kết hôn."
Cô thoải mái gật đầu."Tôi đồng ý."
"Thứ hai, bà nội tôi và ông nội cô sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này."
Cô không phản đối, "Quả thật là như thế, hơn nữa bà nội anh lại không hài lòng với bạn gái của anh nên bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta."
Anh lại trừng mắt nhìn cô lần nữa, "Vấn đề của tôi tôi tự xử lý, không bắt cô lo hộ, không cần cô phải nhắc."
Vẻ mặt cô rất vô tội."Tôi nói sai gì sao?"
Anh tìn rằng mình sẽ không bao giờ thích cô gái này, vì đêm qua giống như ác mộng vậy, anh làm sao có thể lên giường cùng cô?
Anh xoa xoa huyệt thái dương đang đau rồi nhấp một ngụm cà phê. Sau khi đặt ly cà phê xuống, anh mới nói tiếp: "Thứ ba, chúng ta không được để người thứ ba biết chuyện hôm qua, phải lấy cha mẹ mình ra thề."
Khang Vi Băng cười nhạt, nhướn mày, "Khỏi cần thề! Tin tôi đi, tôi còn muốn không cho người khác biết hơn cả anh." Chẳng qua “người khác" của cô không bao gồm bạn bè mà thôi, họ chưa từng có bí mật với nhau.
Thượng Thái Lăng nhìn cô, dựa vào gương mặt của cô để chắc chắn rằng cô đáng tin tưởng! Cô không muốn cho người khác biết về chuyện tình một đêm của mình.
Nhưng tin tưởng là một chuyện, vì anh vẫn không thể hiểu được, tại sao cô lại muốn hiến đêm đầu tiên cho đúng người như vậy? Rốt cuộc cô có mục đích gì?
“ Nếu anh còn nghi ngờ tại sao đêm qua tôi làm thế thì bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết". Miệng cô chợt cong lên, thẳng thắn nói:" Tối hôm qua, trong lúc tôi đang uống rượu thì bạn tôi giễu cợt tôi rằng tôi đã sống hơn hai mươi tám năm rồi mà chưa có bạn trai, chính vì thế mà ông nội mới cằn nhằn, bắt tôi đi xem mắt. Vì muốn chứng minh với cô ấy rằng tôi còn nguyên vẹn là lựa chọn của tôi chứ không phải tôi ế nên tôi mới quyết định tìm tình một đêm".
Càng nghe cô nói Thượng Thái Lăng càng nhíu chặt mày lại.
Thật là hoang đường.
Chỉ vì muốn chứng minh mình không còn nguyên vẹn mà cô ta đi tìm tình một đêm sao?
Cô gái này quả thật là ngớ ngẩn….
“ Anh không cần dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn tôi, anh cũng thế mà thôi". Cô không hề để mình chịu thiệt. “ Tôi đã nói rồi, đêm qua là do tôi uống say, nhưng không phải anh cũng vì say rượu nên mất lí trí mà theo tôi lên giường sao? Chúng ta cũng giống như nhau thôi."
“ Tôi không giống cô". Anh bảo vệ sự trong sạch của bản thân. “ Bởi vì tôi cứ nghĩ cô là bạn gái của tôi nên mới lên giường với cô, tôi không phải là người say rượu ìa mất đi lí trí, chọn bừa một cô gái để mà lên giường".
“À…." Giọng cô mỉa mai, ngân dài.
Giọng điệu châm chọc của cô làm anh vô cùng phản cảm, nhíu mày tiếp tục hỏi : " Tóm lại chúng ta đã có cùng quan điểm, chuyện đêm qua chỉ có cô biết, tôi biết, không có người thứ ba biết ".
Khang Vi Băng không hề băn khoăn gật đầu: «Đồng ý».
Tuy rằng đồng ý như thế, nhưng cô vẫn nói chuyện này với mấy cô bạn thân. Họ không nằm trong danh sách không được biết, chỉ có người nhà của anh ta mới không thể biết đến chuyện này, trong lòng cô nhận định như thế.
Từ trước tới nay, giữa cô và Thừa Vũ, Băng Khiết không hề có bí mật, huống chi bọn họ đã làm chuyện lớn như vậy, làm sao không thế cho cô gái đầu sỏ Tần Gia Di biết ?
" Mặt khác, nếu cô không phản đối lời tôi nói, tôi đề nghị chúng ta giả vờ tìm hiểu một thời gian, sau đó nói rằng do tính cách không hợp mà chia tay, như vậy hai ông nội cô và bà nội tôi sẽ không có gì để nói ". Anh tin rằng cách này sẽ làm cho hai ông bà không còn gì để nói.
" Ý kiến cũ rích này của anh rất được. " Cô đồng ý gật đầu, lần đầu tiên thấy lời nói của anh dễ nghe.
Sắc mặt của anh xem ra cũng không tốt hơn là mấy. " Cô có thể tìm một ý kiến cũ rích khác "
" Có gì khác nhau sao ? " Cô nhướng mày, cười hai tiếng yếu ớt " Dù sao chúng ta cũng không ở với nhau cả đời, thói quen của tôi không cần anh quản.".
Nói xong, Khang Vi Băng đứng lên, bộ váy vừa người làm lộ ra đường cong quyến rũ của cô, nhìn cô giống như một người mẫu.
" Nếu mọi chuyện đã ổn, tôi đi trước đây. Nếu tiếp tục ngồi ở đây với anh, tôi thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn».
Bỏ lại một lời cay nghiệt, cô nở nụ cười mê người với anh rồi cầm túi xách rời khỏi nhà hàng.
Thượng Thái Lăng nhìn chằm chằm cô điệu đà rời đi, đè nén mọi khát vọng trong lòng của mình xuống.
Cô gái này thật không biết nhường nhịn.
Nếu làm cho bà nội nhìn thấy bộ dạng kia của cô, anh không tin bà còn muốn anh kết hôn cùng cô.
Vài ngày sau, hai người bắt đầu hẹn hò theo như thỏa thuận.
Nói đến việc hẹn hò, thực tế chính là anh đến nhà đón cô, sau đó mỗi người đi một nơi, đến thời gian giao hẹn thì anh lại chở cô về nhà. Hai người ở cùng một chỗ để lừa cho hai gia đình xem.
Anh lạc quan tin rằng, hai tháng sau có thể tuyên bố tính cách hai người không hợp mà chia tay, đến lúc đó bà nội cùng ông nội của cô dù tiếc nuối nhưng đó là sự thật.
Tối tứ bảy, như thường lệ anh đến nhà họ Khang đón Vi Băng. Trong một tháng này, bọn họ vẫn tương kính như tân, ở trước mặt người nhà thì sắm vai ngườii yêu, nhưng khi chỉ có hai người thì họ chỉ nói những câu khách sáo mà thôi.
Như vậy cũng tốt, coi như cô là một cô gái rõ ràng, đối với sinh hoạt cá nhận của hắn không một chút hứng thú, hơn nữa còn phối hợp với kế hoạch của anh làm cho phiền toái của anh giảm đi đáng kể.
" Tốt rồi, các cháu về muộn một chút cũng không sao, không cần lần nào cũng đưa công chúa nhà chúng ta về nhà đúng 10 giờ, có thể đi đến 12 giờ cũng không sao ". Khang Lập Đức vui vẻ tiễn cháu ra cửa, còn cổ vũ nhiệt tình.
" Ông nội». Vi Băng trừng mắt nhìn ông nội.
Gì cơ? Ông nội cô đang ước cô bị anh ta ăn sạch sớm một chút á?
" Ông không nói thêm gì nữa, cháu đừng có tức giận. " Khang Lập Đức cười giả lả, vừa lòng nhìn hai người ra cửa.
Hẳn là rất nhanh ông có thể uống rượu mừng của bọn họ rồi. Còn có thể cùng với Thượng Lâm Thải Hà ngồi ở trên bàn chủ hôn, thực hiện tâm nguyện lúc còn trẻ của hai người, mọi việc thật là tốt đẹp.
Bên ngoài ánh sáng long lanh, mùi hương hoa thoang thoảng, tuy hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Khang Vi Băng không kiên nhẫn hỏi: " Chúng ta còn phải diễn bao lâu nữa? Đã hơn một tháng rồi, hẳn là có thể tuyên bố chia tay được rồi. "
Cô thực sự không muốn phải nhìn anh nữa, anh làm cho cô không được tự nhiên, sự tồn tại của anh không lúc nào không nhắc nhở cô vè cái đêm tình kia.
Làm sao cô có thể như vậy ? Ngay cả việc tìm đối tượng tình một đêm cũng không thuận lợi, bây giờ lại còn phải gặp mặt anh ta một tuần hai lần, quả thực giống như lăng trì.
May mắn anh ta cũng không có nhắc đến chuyện hôm đó, kể ra anh ta cũng là một người có phong đọ, bằng không cô sẽ không phối hợp với kế hoạch của hắn.
Lại nói tiếp, kế hoạch này nếu thành công đối với cô cũng tốt, từ nay về sau cô sẽ không bị ông nội bức hôn mà có thể tiếp tục tìm kiếm chân mệnh thiên tử của mình.
Đối tượng kết hôn lý tưởng của cô tuyệt đối không giống như Thượng Thái Lăng kia, cô muốn tìm một người có vẻ bề ngoài giống như thần Thái Dướng, thật là đẹp trai, cũng muốn giống Apollon bình thường biết âm nhạc, biết nghệ thuật, càng muốn giống Aponllon không nói lời giả dối. Còn phải biết dịu dàng săn sóc, hơn nữa phải ngoan ngoãn phục tùng cô.
" Ít nhất phải đợi hai tháng, nếu không họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. " Thượng Thái Lăng mở cửa ngồi vào xe, đương nhiên sẽ không mở cửa cho cô.
Vừa lên xe, Khang Vi Băng đột nhiên buồn nôn không thôi «Đáng ghét, là cái mùi gì khó chịu vậy? "
" Cái gì mà cô khó chịu vậy? ". Anh chậm rãi giơ lên môi, không cho là đúng nhìn cô nhăn mặt.
" Trưa nay tôi không ăn, dạ dày không thoải mái, thế nên thư ký mua pizza hải sản để ăn luôn ở trên xe ".
«Anh hạ cửa xe xuống đi ". Cô bịt mũi nói " Mùi vị thật khó chịu vậy mà anh cũng nuốt trôi ".
Anh trừng mắt liếc cô một cái, khó chịu hạ hết cửa kính xuống, hơn nữa còn cảm giác được thấy cô gái này thực sự không thể sống chung.
May mắn là anh sắp thoát khỏi cô ta rồi.
Tác giả :
Giản Anh