Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 122: Ông xã, em không muốn chết
Anh trơ mắt, nhìn Trì Tảo Tảo trượt xuống vách núi ngay trước mắt mình.
Không có bất cứ âm thanh gì của cô, đảo mắt một cái, cô đang đứng trước mắt mình biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tảo Tảo……"
Anh nỉ non một tiếng, ngực giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ xé toang ra, lại đau đớn, khó chịu, nặng nề, không thở nổi.
Cả người có loại xúc động không ngăn được, thiếu chút nữa đã trượt xuống theo cô.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không thể.
Tảo Tảo……
Trong lòng vẫn luôn gọi thầm cái tên này, luống cuống tay chân lấy dây thừng leo núi từ trong ba lô ra, cột chắc, sau đó theo phương hướng mà Trì Tảo Tảo tuột xuống, trèo xuống từng bước một.
Ước chừng đi xuống khoảng ba mươi mét, Diệp Khuyết mới nhìn thấy, đã nằm trên mặt đất, cô gái khắp người là máu.
“Tảo Tảo ……"
Anh thống khổ nghẹn ngào gọi tên của cô, nhanh chóng thả dây thừng, rốt cuộc lúc dừng lại bên người cô, nhìn bộ dáng cả người cô là máu, ngực anh hít thở không thông giống như muốn lấy luôn nửa cái mạng của anh.
Anh bùm một tiếng quỳ gối bên người cô, bế cô lên, lắc lắc, “Trì Tảo Tảo …… Tảo Tảo…… Tỉnh tỉnh, em tỉnh lại……"
Anh gọi vài tiếng, nhưng mà cô gái nhỏ khắp người là máu nằm trong ngực anh, căn bản là không có phản ứng gì.
Anh đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước, từ nhỏ đến lớn, cứng cỏi bất khuất, gặp chuyện gì cũng là dáng vẻ gặp nguy không loạn, gợn sóng không sợ hãi.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Trì Tảo Tảo như vậy, vậy mà anh…… Vậy mà đỏ hốc mắt, nhẹ nhàng trong nháy mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới.
Nước mắt lớn chừng hạt đậu, tí tách rơi trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt toàn máu của Trì Tảo Tảo.
Tâm trạng anh hoảng sợ, vừa ôm cô vừa lay người cô, “Trì Tảo Tảo, em tỉnh tỉnh, tỉnh lại được không? Nha đầu thối, em đừng làm anh sợ, em tỉnh lại, nhìn anh xem, Tảo Tảo ……"
Mặc kệ anh nói như thế nào, cô vẫn không hề nhúc nhích, yên lặng dựa vào trong ngực anh.
Anh giống như điên rồi, ngửa đầu la lên một tiếng, “A……"
Không!
Cô không thể chết như vậy, cô mới mười mấy tuổi, cô còn trẻ như vậy.
Nhiều năm như thế, không phải anh không thích cô, không phải bởi vì chán ghét mới xa cách cô, chỉ là, mỗi lần anh đều sợ hãi lúc mình tới gần cô, sẽ không kiềm chế được.
Anh vẫn luôn đợi cô lớn lên.
Tiểu yêu tinh này, cô nhóc, không được cứ như vậy chết trong ngực anh, không được……
Diệp Khuyết tâm hoảng ý loạn, nhanh chóng đặt cô nằm trên mặt đất, anh cúi người, muốn làm hô hấp nhân tạo cho cô.
Bỗng nhiên, thiên hạ trên mặt đất suy yếu ra tiếng, “Đau quá……"
Nghe tiếng, Diệp Khuyết ngẩn ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, theo bản năng, anh nắm chặt tay nhỏ của cô, hôn môi cô, vừa mừng vừa sợ.
“Nha đầu, nha đầu em tỉnh rồi? Nhìn anh xem, biết anh là ai không?"
Trì Tảo Tảo cố gắng mở to mắt, dù cho cố gắng thế nào đi nữa, nhưng mà, cô vẫn không thấy rõ lắm hình ảnh trước mắt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Cô càng cảm thấy, cả người đều đau, đau như vậy, giống như bị một chiếc xe tải lớn nghiền áp trên người mình.
Cô phải chết có phải hay không?
Cô theo thói quen gọi lên, “Ông xã, đau quá, em rất khó chịu……"
Giọng nói suy yếu lại vô lực, còn có vẻ mặt thống khổ kia, Diệp Khuyết nhìn thấy, tim như bị đao cắt.
Anh cúi người ôm chặt cô, “Không đau, lập tức sẽ không đau nữa, Tảo Tảo, em phải nghe lời, không được ngủ nhé, anh ôm em, một lát sẽ không đau nữa, được không?"
Tay cô dính đầy máu tươi, cố gắng nâng lên, tìm kiếm theo giọng nói, đặt ở trên mặt anh.
Cô cười rộ lên, tươi cười có vẻ thê lương mà mệt mỏi.
Giọng nói đứt quãng như cũ, rất là suy yếu, “Dạ, em không ngủ, em không muốn chết, ông xã, nhất định, nhất định phải cứu, cứu em."
Không có bất cứ âm thanh gì của cô, đảo mắt một cái, cô đang đứng trước mắt mình biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tảo Tảo……"
Anh nỉ non một tiếng, ngực giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ xé toang ra, lại đau đớn, khó chịu, nặng nề, không thở nổi.
Cả người có loại xúc động không ngăn được, thiếu chút nữa đã trượt xuống theo cô.
Nhưng lý trí nói cho anh biết, anh không thể.
Tảo Tảo……
Trong lòng vẫn luôn gọi thầm cái tên này, luống cuống tay chân lấy dây thừng leo núi từ trong ba lô ra, cột chắc, sau đó theo phương hướng mà Trì Tảo Tảo tuột xuống, trèo xuống từng bước một.
Ước chừng đi xuống khoảng ba mươi mét, Diệp Khuyết mới nhìn thấy, đã nằm trên mặt đất, cô gái khắp người là máu.
“Tảo Tảo ……"
Anh thống khổ nghẹn ngào gọi tên của cô, nhanh chóng thả dây thừng, rốt cuộc lúc dừng lại bên người cô, nhìn bộ dáng cả người cô là máu, ngực anh hít thở không thông giống như muốn lấy luôn nửa cái mạng của anh.
Anh bùm một tiếng quỳ gối bên người cô, bế cô lên, lắc lắc, “Trì Tảo Tảo …… Tảo Tảo…… Tỉnh tỉnh, em tỉnh lại……"
Anh gọi vài tiếng, nhưng mà cô gái nhỏ khắp người là máu nằm trong ngực anh, căn bản là không có phản ứng gì.
Anh đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước, từ nhỏ đến lớn, cứng cỏi bất khuất, gặp chuyện gì cũng là dáng vẻ gặp nguy không loạn, gợn sóng không sợ hãi.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Trì Tảo Tảo như vậy, vậy mà anh…… Vậy mà đỏ hốc mắt, nhẹ nhàng trong nháy mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới.
Nước mắt lớn chừng hạt đậu, tí tách rơi trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt toàn máu của Trì Tảo Tảo.
Tâm trạng anh hoảng sợ, vừa ôm cô vừa lay người cô, “Trì Tảo Tảo, em tỉnh tỉnh, tỉnh lại được không? Nha đầu thối, em đừng làm anh sợ, em tỉnh lại, nhìn anh xem, Tảo Tảo ……"
Mặc kệ anh nói như thế nào, cô vẫn không hề nhúc nhích, yên lặng dựa vào trong ngực anh.
Anh giống như điên rồi, ngửa đầu la lên một tiếng, “A……"
Không!
Cô không thể chết như vậy, cô mới mười mấy tuổi, cô còn trẻ như vậy.
Nhiều năm như thế, không phải anh không thích cô, không phải bởi vì chán ghét mới xa cách cô, chỉ là, mỗi lần anh đều sợ hãi lúc mình tới gần cô, sẽ không kiềm chế được.
Anh vẫn luôn đợi cô lớn lên.
Tiểu yêu tinh này, cô nhóc, không được cứ như vậy chết trong ngực anh, không được……
Diệp Khuyết tâm hoảng ý loạn, nhanh chóng đặt cô nằm trên mặt đất, anh cúi người, muốn làm hô hấp nhân tạo cho cô.
Bỗng nhiên, thiên hạ trên mặt đất suy yếu ra tiếng, “Đau quá……"
Nghe tiếng, Diệp Khuyết ngẩn ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm Trì Tảo Tảo, theo bản năng, anh nắm chặt tay nhỏ của cô, hôn môi cô, vừa mừng vừa sợ.
“Nha đầu, nha đầu em tỉnh rồi? Nhìn anh xem, biết anh là ai không?"
Trì Tảo Tảo cố gắng mở to mắt, dù cho cố gắng thế nào đi nữa, nhưng mà, cô vẫn không thấy rõ lắm hình ảnh trước mắt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Cô càng cảm thấy, cả người đều đau, đau như vậy, giống như bị một chiếc xe tải lớn nghiền áp trên người mình.
Cô phải chết có phải hay không?
Cô theo thói quen gọi lên, “Ông xã, đau quá, em rất khó chịu……"
Giọng nói suy yếu lại vô lực, còn có vẻ mặt thống khổ kia, Diệp Khuyết nhìn thấy, tim như bị đao cắt.
Anh cúi người ôm chặt cô, “Không đau, lập tức sẽ không đau nữa, Tảo Tảo, em phải nghe lời, không được ngủ nhé, anh ôm em, một lát sẽ không đau nữa, được không?"
Tay cô dính đầy máu tươi, cố gắng nâng lên, tìm kiếm theo giọng nói, đặt ở trên mặt anh.
Cô cười rộ lên, tươi cười có vẻ thê lương mà mệt mỏi.
Giọng nói đứt quãng như cũ, rất là suy yếu, “Dạ, em không ngủ, em không muốn chết, ông xã, nhất định, nhất định phải cứu, cứu em."
Tác giả :
Nhất Tiếu Khuynh Thần