Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 121: Ông xã, để em ôm anh thêm một cái nữa đi
Hai người vừa mới đến nơi an toàn, dây thừng trên người Diệp Khuyết còn chưa được cởi ra, Trì Tảo Tảo đã gắt gao ôm lấy anh, giống như muốn đem chính mình hãm thật sâu vào trong cơ thể anh vậy.
Động tác cởi dây thừng của Diệp Khuyết dừng lại, ngược lại cũng vòng tay nhẹ nhàng ôm chầm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trì Tảo Tảo.
“Không làm em sợ chứ?" Diệp Khuyết nói nhỏ bên tai cô.
Trì Tảo Tảo gật đầu như giã tỏi, “Dạ dạ, em không sợ, chỉ là em thích ôm anh như vậy thôi, ông xã, sau này lúc em ôm anh như vậy, anh đừng đẩy em ra được không? Anh đã nói, chờ em tốt nghiệp đại học chúng ta sẽ kết hôn, anh còn nói, sẽ để em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện phải nhất ngôn cửu đỉnh, em coi như đây là hứa hẹn của anh với em, anh không thể đổi ý, biết không?"
“……"
Cô đè nặng anh như vậy, tiểu gia hỏa tuy rằng không nặng, cứ đè ở trên ngực anh như vậy, anh thở dốc cũng có chút khó khăn.
“Anh biết, nhưng mà bây giờ, em có thể tránh ra trước không?"
Kỳ lạ là, lúc Diệp Khuyết nói chuyện, cũng ít đi một phần lạnh băng trong quá khứ.
Trì Tảo Tảo không đứng dậy nổi, gắt gao ôm anh không bỏ ra, “Không cần, em muốn ôm anh nhiều thêm một cái, anh nghĩ thử xem, nếu em thật sự ngã xuống, từ đây về sau em sẽ không được ôm anh nữa, ông xã, để em ôm anh thêm một cái nữa đi."
“……"
Diệp Khuyết bất đắc dĩ, khóc không ra nước mắt, tiểu yêu tinh thật là hại người.
Ngực của anh chẳng những nặng nề, mà phía dưới cũng không chịu nổi.
Hai chân đặt ở hông của anh, còn thỉnh thoảng cọ xát hai cái, phải biết rằng, là một người đàn ông bình thường đều sẽ có phản ứng có được không?
Diệp Khuyết khó nhịn đỏ mặt, thở dốc bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
Trì Tảo Tảo cũng phát hiện có điều không thích hợp, vẫn cảm thấy bụng dưới của mình có một thanh tròn, nóng nóng, còn cứng rắn, chọc vào người cô.
Cô bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Diệp Khuyết hỏi, “Ôi mẹ ơi, anh sẽ không…… Sẽ không……"
Vẻ mặt của Diệp Khuyết, đó là sự xấu hổ trước đây chưa từng có, “Em như vậy, anh có thể không có phản ứng sao? Tránh ra."
Trì Tảo Tảo phụt một tiếng bật cười, duỗi tay trượt xuống bụng anh, “Để em sờ thử, xem có bao nhiêu cứng đi."
Diệp Khuyết bỗng nhiên đen mặt, “Trì Tảo Tảo, hồ nháo, tránh ra trước đã."
“Không cần, dù sao sau này em cũng sẽ sờ, anh để em sờ một chút thôi."
“Lại đụng đến anh sẽ tức giận."
“Không sao, dù sao sau này cũng là của em, em sờ, cho em sờ một chút?"
Diệp Khuyết nổi giận, “Anh thật sự sẽ tức giận."
Trời biết, tay nhỏ của cô một khi sờ đi xuống, anh sẽ có bao nhiêu điên cuồng.
Tại vùng núi hoang vắng này, anh không nghĩ muốn làm loại chuyện này.
Trì Tảo Tảo thấy anh đen mặt, không thể làm gì khác, đành phải rút tay về, vẻ mặt uể oải, “Vậy được rồi, em không sờ nữa."
Cởi bỏ dây thừng trên người ra, Trì Tảo Tảo ngồi dậy từ trên người anh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vị trí đáy quần đang phồng lên của Diệp Khuyết.
Thật sự rất tò mò, nơi đó của Diệp Khuyết, sẽ có hình dáng gì?
Sẽ là hình dáng gì đây?
Trì Tảo Tảo thật muốn nhào qua cởi quần anh ra.
Nhìn thấy Diệp Khuyết mắt lạnh trừng mình, cô đành phải thu hồi ánh mắt, chu cái miệng nhỏ, đứng dậy, vỗ vỗ mông, “Đi thôi, chúng ta trở về."
Diệp Khuyết cũng đứng dậy, lấy ba lô trên vai cô, Trì Tảo Tảo mắt cười cong lên, “Cảm ơn."
Anh duỗi tay nhéo lỗ tai cô, “Xem em sau này còn dám không nghe lời hay không, không nghe lời, chết ở loại địa phương này cũng không có người tới nhặt xác cho em."
Trì Tảo Tảo làm mặt quỷ với anh, “Cho dù em có chết, ông xã anh cũng sẽ tới nhặt xác cho em."
Tuy nhiên, mới vừa nói xong lời này, Trì Tảo Tảo tiến về trước một bước bị hụt chân, cả người trượt xuống theo rìa vách núi.
Cô thậm chí còn không kịp phản ứng, cả người đã ngã xuống.
“Tảo Tảo……"
Diệp Khuyết giật mình gọi to một tiếng, thế nhưng, tay lại vớt vào khoảng không.
Anh trơ mắt, nhìn Trì Tảo Tảo trượt xuống vách núi ngay trước mắt mình.
Động tác cởi dây thừng của Diệp Khuyết dừng lại, ngược lại cũng vòng tay nhẹ nhàng ôm chầm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trì Tảo Tảo.
“Không làm em sợ chứ?" Diệp Khuyết nói nhỏ bên tai cô.
Trì Tảo Tảo gật đầu như giã tỏi, “Dạ dạ, em không sợ, chỉ là em thích ôm anh như vậy thôi, ông xã, sau này lúc em ôm anh như vậy, anh đừng đẩy em ra được không? Anh đã nói, chờ em tốt nghiệp đại học chúng ta sẽ kết hôn, anh còn nói, sẽ để em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện phải nhất ngôn cửu đỉnh, em coi như đây là hứa hẹn của anh với em, anh không thể đổi ý, biết không?"
“……"
Cô đè nặng anh như vậy, tiểu gia hỏa tuy rằng không nặng, cứ đè ở trên ngực anh như vậy, anh thở dốc cũng có chút khó khăn.
“Anh biết, nhưng mà bây giờ, em có thể tránh ra trước không?"
Kỳ lạ là, lúc Diệp Khuyết nói chuyện, cũng ít đi một phần lạnh băng trong quá khứ.
Trì Tảo Tảo không đứng dậy nổi, gắt gao ôm anh không bỏ ra, “Không cần, em muốn ôm anh nhiều thêm một cái, anh nghĩ thử xem, nếu em thật sự ngã xuống, từ đây về sau em sẽ không được ôm anh nữa, ông xã, để em ôm anh thêm một cái nữa đi."
“……"
Diệp Khuyết bất đắc dĩ, khóc không ra nước mắt, tiểu yêu tinh thật là hại người.
Ngực của anh chẳng những nặng nề, mà phía dưới cũng không chịu nổi.
Hai chân đặt ở hông của anh, còn thỉnh thoảng cọ xát hai cái, phải biết rằng, là một người đàn ông bình thường đều sẽ có phản ứng có được không?
Diệp Khuyết khó nhịn đỏ mặt, thở dốc bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
Trì Tảo Tảo cũng phát hiện có điều không thích hợp, vẫn cảm thấy bụng dưới của mình có một thanh tròn, nóng nóng, còn cứng rắn, chọc vào người cô.
Cô bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Diệp Khuyết hỏi, “Ôi mẹ ơi, anh sẽ không…… Sẽ không……"
Vẻ mặt của Diệp Khuyết, đó là sự xấu hổ trước đây chưa từng có, “Em như vậy, anh có thể không có phản ứng sao? Tránh ra."
Trì Tảo Tảo phụt một tiếng bật cười, duỗi tay trượt xuống bụng anh, “Để em sờ thử, xem có bao nhiêu cứng đi."
Diệp Khuyết bỗng nhiên đen mặt, “Trì Tảo Tảo, hồ nháo, tránh ra trước đã."
“Không cần, dù sao sau này em cũng sẽ sờ, anh để em sờ một chút thôi."
“Lại đụng đến anh sẽ tức giận."
“Không sao, dù sao sau này cũng là của em, em sờ, cho em sờ một chút?"
Diệp Khuyết nổi giận, “Anh thật sự sẽ tức giận."
Trời biết, tay nhỏ của cô một khi sờ đi xuống, anh sẽ có bao nhiêu điên cuồng.
Tại vùng núi hoang vắng này, anh không nghĩ muốn làm loại chuyện này.
Trì Tảo Tảo thấy anh đen mặt, không thể làm gì khác, đành phải rút tay về, vẻ mặt uể oải, “Vậy được rồi, em không sờ nữa."
Cởi bỏ dây thừng trên người ra, Trì Tảo Tảo ngồi dậy từ trên người anh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vị trí đáy quần đang phồng lên của Diệp Khuyết.
Thật sự rất tò mò, nơi đó của Diệp Khuyết, sẽ có hình dáng gì?
Sẽ là hình dáng gì đây?
Trì Tảo Tảo thật muốn nhào qua cởi quần anh ra.
Nhìn thấy Diệp Khuyết mắt lạnh trừng mình, cô đành phải thu hồi ánh mắt, chu cái miệng nhỏ, đứng dậy, vỗ vỗ mông, “Đi thôi, chúng ta trở về."
Diệp Khuyết cũng đứng dậy, lấy ba lô trên vai cô, Trì Tảo Tảo mắt cười cong lên, “Cảm ơn."
Anh duỗi tay nhéo lỗ tai cô, “Xem em sau này còn dám không nghe lời hay không, không nghe lời, chết ở loại địa phương này cũng không có người tới nhặt xác cho em."
Trì Tảo Tảo làm mặt quỷ với anh, “Cho dù em có chết, ông xã anh cũng sẽ tới nhặt xác cho em."
Tuy nhiên, mới vừa nói xong lời này, Trì Tảo Tảo tiến về trước một bước bị hụt chân, cả người trượt xuống theo rìa vách núi.
Cô thậm chí còn không kịp phản ứng, cả người đã ngã xuống.
“Tảo Tảo……"
Diệp Khuyết giật mình gọi to một tiếng, thế nhưng, tay lại vớt vào khoảng không.
Anh trơ mắt, nhìn Trì Tảo Tảo trượt xuống vách núi ngay trước mắt mình.
Tác giả :
Nhất Tiếu Khuynh Thần