Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 116: Anh là người bao che khuyết điểm
Khi Trì Tảo Tảo đến chỗ tập kết, Diệp Khuyết đã giúp cô dựng lều, năm người một tổ, tất cả đều đã phân xong chỉ còn lại Trì Tảo Tảo.
Cô đứng giữa các bạn học, không ai muốn gọi cô, chỉ có người có quan hệ tốt nhất với cô là Mộ Hương Ninh muốn gọi cô nhưng bị người khác giữ lại.
Nói thật, cô đứng đó, giống như một đứa trẻ xấu xa, không ai muốn, cảm thấy rất xấu hổ.
Mãi cho đến khi Diệp Khuyết gọi cô: “Trì Tảo Tảo, em đến đây."
Trì Tảo Tảo đi đến đó, bên tổ Diệp Khuyết là bốn sinh viên nữ, hơn nữa họ chính là người mới đánh cô.
Cô có chút giận dỗi, sao Diệp Khuyết có thể cùng một tổ với những người đó.
Cô còn chưa đi qua, An Nhã đã khó chịu nói: “Thầy Diệp, tổ của chúng ta đã đủ, lại thêm một người là quá dư thừa."
Vẻ mặt Diệp Khuyết không có biểu tình, nhìn về phía An Nhã: “Không sao cả, tôi sẽ rời khỏi tổ."
Vừa nghe thấy thầy Diệp muốn rời tổ, Anh Nhã chạy nhanh ra giữa anh lại “Thôi được, thêm một người cũng không có gì, dù sao chúng ta cũng thiếu một người làm việc vặt, Trì Tảo Tảo sẽ giúp chúng ta làm việc vặt."
Diệp Khuyết không nói, ánh mắt chăm chú nhìn Trì Tảo Tảo.
Cô giống như có khúc mắc, không muốn đến gần nhóm người này.
Cô đứng cách anh khoảng hai mét: “Thầy gọi em ạ!"
Diệp Khuyết vân đạm phong khinh nói: “Những tổ khác đã đầy, em tạm chấp nhận ở tổ này đi!"
An Nhã bất mãn: “Thầy Diệp, cái gì gọi là tạm chấp nhận, cậu ta được là một thành viên trong nhóm, đó là vinh hạnh của cậu ta."
Trì Tảo Tảo còn không nói đồng ý hay không, An Nhã đã phân phó: “Trì Tảo Tảo, nếu câu gia nhập thì nhanh chóng chạy đi nhặt củi nấu cơm đi!"
“…" Trì Tảo Tảo cắn răng, cô có loại xúc động muốn bóp chết An Nhã này.
Còn không đợi cô ra tay, Diệp Khuyết đã mở miệng: “Bạn học An Nfhã, nghe nói em chạy rất nhanh?"
An Nhã vừa nghe thầy Diệp nói chuyện với mình, cả người kích động, hai mắt hình trái tim: “Dạ, dạ, em chạy rất nhanh, sao thế thầy."
Diệp Khuyết giơ tay nhìn đồng hồ: “Những tổ khác đã nắt đầu nấu cơm, nếu như em chạy nhanh, thì nhanh chóng di vào núi ôm hai bó củi về đây, chúng ta chờ củi về nhóm lửa."
“A?" An Nhã sửng sốt.
Diệp Khuyết bảo ba người khác: “Các em cũng theo giúp bạn ấy."
Anh đứng dậy nói với Trì Tảo Tảo: “Trì Tảo Tảo, ra bờ sông rửa rau cùng thầy."
Nói xong một mình anh đi về phía trước.
Trì Tảo Tảo phản ứng lại, tung tăng đi theo anh.
Nhìn thấy thầy Diệp dẫn theo Trì Tảo Tảo đi rửa rau, An Nhã tức giận đến mức dậm chân, cô ta là tiểu thư sống trong nhung lụa, sao có thể vào trong núi nhặt củi.
Nhưng đó là do thầy Diệp phân phó, cô ta không thể không đi.
…………
Bờ sông.
Trì Tảo Tảo nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ngồi xổm bên cạnh cô,anh rửa rau, cô cũng muốn rửa nhưng anh không đưa đồ cho cô
Trì Tảo Tảo nói: “Anh đưa cho em một ít để em rửa."
“Anh sợ em rửa sẽ còn sâu, ngồi lui về phía sau một chút." Anh sợ cô sẽ rơi xuống sông.
Trì Tảo Tảo bĩu môi: “Không sao, em bơi rất giỏi, ông xã, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh rửa rau, có phải anh đau lòng, nên không cho em rửa phải không."
Anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt mị mị: “Vừa rồi em còn chưa chạm nước đủ, còn muốn chạm vào nước sao."
Thật ra anh sợ cô bị cảm cho nên mới không cho cô động.
Trì Tảo Tảo ý vị thâm tường nhìn anh: “Vậy được rồi, để em nhìn anh rửa."
Bỗng nhiên cô cảm thấy, Diệp Khuyết đối xử với cô rất tốt.
Anh phân phó cho mọi người làm việc, chỉ có cô việc gì cũng không cần làm
Cô đứng giữa các bạn học, không ai muốn gọi cô, chỉ có người có quan hệ tốt nhất với cô là Mộ Hương Ninh muốn gọi cô nhưng bị người khác giữ lại.
Nói thật, cô đứng đó, giống như một đứa trẻ xấu xa, không ai muốn, cảm thấy rất xấu hổ.
Mãi cho đến khi Diệp Khuyết gọi cô: “Trì Tảo Tảo, em đến đây."
Trì Tảo Tảo đi đến đó, bên tổ Diệp Khuyết là bốn sinh viên nữ, hơn nữa họ chính là người mới đánh cô.
Cô có chút giận dỗi, sao Diệp Khuyết có thể cùng một tổ với những người đó.
Cô còn chưa đi qua, An Nhã đã khó chịu nói: “Thầy Diệp, tổ của chúng ta đã đủ, lại thêm một người là quá dư thừa."
Vẻ mặt Diệp Khuyết không có biểu tình, nhìn về phía An Nhã: “Không sao cả, tôi sẽ rời khỏi tổ."
Vừa nghe thấy thầy Diệp muốn rời tổ, Anh Nhã chạy nhanh ra giữa anh lại “Thôi được, thêm một người cũng không có gì, dù sao chúng ta cũng thiếu một người làm việc vặt, Trì Tảo Tảo sẽ giúp chúng ta làm việc vặt."
Diệp Khuyết không nói, ánh mắt chăm chú nhìn Trì Tảo Tảo.
Cô giống như có khúc mắc, không muốn đến gần nhóm người này.
Cô đứng cách anh khoảng hai mét: “Thầy gọi em ạ!"
Diệp Khuyết vân đạm phong khinh nói: “Những tổ khác đã đầy, em tạm chấp nhận ở tổ này đi!"
An Nhã bất mãn: “Thầy Diệp, cái gì gọi là tạm chấp nhận, cậu ta được là một thành viên trong nhóm, đó là vinh hạnh của cậu ta."
Trì Tảo Tảo còn không nói đồng ý hay không, An Nhã đã phân phó: “Trì Tảo Tảo, nếu câu gia nhập thì nhanh chóng chạy đi nhặt củi nấu cơm đi!"
“…" Trì Tảo Tảo cắn răng, cô có loại xúc động muốn bóp chết An Nhã này.
Còn không đợi cô ra tay, Diệp Khuyết đã mở miệng: “Bạn học An Nfhã, nghe nói em chạy rất nhanh?"
An Nhã vừa nghe thầy Diệp nói chuyện với mình, cả người kích động, hai mắt hình trái tim: “Dạ, dạ, em chạy rất nhanh, sao thế thầy."
Diệp Khuyết giơ tay nhìn đồng hồ: “Những tổ khác đã nắt đầu nấu cơm, nếu như em chạy nhanh, thì nhanh chóng di vào núi ôm hai bó củi về đây, chúng ta chờ củi về nhóm lửa."
“A?" An Nhã sửng sốt.
Diệp Khuyết bảo ba người khác: “Các em cũng theo giúp bạn ấy."
Anh đứng dậy nói với Trì Tảo Tảo: “Trì Tảo Tảo, ra bờ sông rửa rau cùng thầy."
Nói xong một mình anh đi về phía trước.
Trì Tảo Tảo phản ứng lại, tung tăng đi theo anh.
Nhìn thấy thầy Diệp dẫn theo Trì Tảo Tảo đi rửa rau, An Nhã tức giận đến mức dậm chân, cô ta là tiểu thư sống trong nhung lụa, sao có thể vào trong núi nhặt củi.
Nhưng đó là do thầy Diệp phân phó, cô ta không thể không đi.
…………
Bờ sông.
Trì Tảo Tảo nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ngồi xổm bên cạnh cô,anh rửa rau, cô cũng muốn rửa nhưng anh không đưa đồ cho cô
Trì Tảo Tảo nói: “Anh đưa cho em một ít để em rửa."
“Anh sợ em rửa sẽ còn sâu, ngồi lui về phía sau một chút." Anh sợ cô sẽ rơi xuống sông.
Trì Tảo Tảo bĩu môi: “Không sao, em bơi rất giỏi, ông xã, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh rửa rau, có phải anh đau lòng, nên không cho em rửa phải không."
Anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt mị mị: “Vừa rồi em còn chưa chạm nước đủ, còn muốn chạm vào nước sao."
Thật ra anh sợ cô bị cảm cho nên mới không cho cô động.
Trì Tảo Tảo ý vị thâm tường nhìn anh: “Vậy được rồi, để em nhìn anh rửa."
Bỗng nhiên cô cảm thấy, Diệp Khuyết đối xử với cô rất tốt.
Anh phân phó cho mọi người làm việc, chỉ có cô việc gì cũng không cần làm
Tác giả :
Nhất Tiếu Khuynh Thần