Cưới Trước Yêu Sau Mai Thùy Hân
Chương 39: Vô cùng xoắn xuýt
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tà ác, giọng nói rót vào tai lại vẫn lạnh lẽo như trước: “Muốn học xong đại học? Vậy, cô phải học được cách lấy lòng tôi đã!"
Lấy lòng hắn, Mai Thùy Hân cân nhắc lợi hại một phen trong lòng.
Tên đàn ông như lợn giống này, lấy lòng hắn, chẳng qua là dâng cơ thể mình lên. Chuyện này thì có gì? Dù sao cô đã không còn thuần khiết từ lâu. Hai lần và ba lần, bị động và chủ động, có gì khác nhau?
Mai Thùy Hân hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới bên Trịnh Thiên Ngọc.
…
Sáng ngày thứ hai, khi Mai Thùy Hân đang ngồi trong phòng học, cả người cô vẫn đau nhức không thôi!
Còn chưa lên lớp, các bạn học vẫn đang ăn bữa sáng, có người chuyện phiếm tán dóc, có người lật đọc báo chí ngày hôm nay.
“Aiyo, mấy người có tiền này, chăm chỉ đổi tình nhân thật đấy!" Hàng trước có một bạn học chỉ vào tin tức mới trên báo khinh thường nói.
“Tớ còn tưởng là ai chứ? Thì ra là tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc của tập đoàn Trịnh thị à! Anh ta là playboy có tiếng, nghe nói tình nhân của anh ta nhiều như lông trâu, cả ngôi sao XX đang nổi tiếng cũng vì anh ta ghen tuông tranh giành đấy!" Một bạn học khác chúi đầu vào tờ báo vừa đọc vừa nói.
Trái tim Mai Thùy Hân đột nhiên nảy lên.
Lưu Gia Linh ngồi bên cạnh gặm bánh báo, phát âm không tròn chữ nói chuyện với Mai Thùy Hân: “Mấy người phụ nữ này ấy, sao đều nông cạn thấp hèn như vậy chứ? Không phải vì thỏa mãn lòng hư vinh của mình sao? Lục tục chạy đi làm tình nhân cho người ta? Thật không biết xấu hổ!"
“Đúng vậy! Còn không phải nhìn trúng tiền trong túi Trịnh Thiên Ngọc sao! Tớ không tin giữa bọn họ có mấy phần thật lòng!" Một bạn học nữ khác khinh bỉ chỉ vào Trịnh Thiên Ngọc thân mật ôm người con gái trên báo.
Trên báo, bức ảnh lớn chiếm đầu trang là Trịnh Thiên Ngọc đang cùng một người con gái thân mật ôm nhau, góc độ của cánh săn ảnh rất khéo, có thể nhìn được ráng hồng động lòng trên khuôn mặt người con gái kia rất rõ ràng.
Đột nhiên Mai Thùy Hân cảm thấy hơi thở có phần khó khăn, lồng ngực có chút buồn bực.
Thì ra, ngày hôm qua Trịnh Thiên Ngọc ra ngoài lúc nửa đêm là vì hẹn họ với người phụ nữ này…. Quả thực, phụ nữ của hắn nhiều vô số kể, mà Mai Thùy Hân cô, chỉ là một con mồi hắn mới bắt được. Đối với Trịnh Thiên Ngọc mà nói, cũng chỉ mới mẻ nhất thời. Thời gian của cô tuyệt đối cũng không vượt qua người phụ nữ khác!
Mai Thùy Hân tự giễu lắc đầu. Như vậy cũng được, đồng giá trao đổi mà thôi. Đợi cơ thể ba hồi phục rồi, đường ai nấy đi, đôi bên kết thúc, không ai nợ gì ai.
Rất tốt. Thật sự rất tốt.
Nhưng mà, nếu, nếu sau này bị các bạn học biết được mình cũng là một thành viên trong đại quân tình nhân của Trịnh Thiên Ngọc, không biết các cô ấy sẽ dùng ánh mắt như thế nào để khinh thường mình đây?
Mai Thùy Hân rùng mình một cái.
Lấy lòng hắn, Mai Thùy Hân cân nhắc lợi hại một phen trong lòng.
Tên đàn ông như lợn giống này, lấy lòng hắn, chẳng qua là dâng cơ thể mình lên. Chuyện này thì có gì? Dù sao cô đã không còn thuần khiết từ lâu. Hai lần và ba lần, bị động và chủ động, có gì khác nhau?
Mai Thùy Hân hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới bên Trịnh Thiên Ngọc.
…
Sáng ngày thứ hai, khi Mai Thùy Hân đang ngồi trong phòng học, cả người cô vẫn đau nhức không thôi!
Còn chưa lên lớp, các bạn học vẫn đang ăn bữa sáng, có người chuyện phiếm tán dóc, có người lật đọc báo chí ngày hôm nay.
“Aiyo, mấy người có tiền này, chăm chỉ đổi tình nhân thật đấy!" Hàng trước có một bạn học chỉ vào tin tức mới trên báo khinh thường nói.
“Tớ còn tưởng là ai chứ? Thì ra là tổng giám đốc Trịnh Thiên Ngọc của tập đoàn Trịnh thị à! Anh ta là playboy có tiếng, nghe nói tình nhân của anh ta nhiều như lông trâu, cả ngôi sao XX đang nổi tiếng cũng vì anh ta ghen tuông tranh giành đấy!" Một bạn học khác chúi đầu vào tờ báo vừa đọc vừa nói.
Trái tim Mai Thùy Hân đột nhiên nảy lên.
Lưu Gia Linh ngồi bên cạnh gặm bánh báo, phát âm không tròn chữ nói chuyện với Mai Thùy Hân: “Mấy người phụ nữ này ấy, sao đều nông cạn thấp hèn như vậy chứ? Không phải vì thỏa mãn lòng hư vinh của mình sao? Lục tục chạy đi làm tình nhân cho người ta? Thật không biết xấu hổ!"
“Đúng vậy! Còn không phải nhìn trúng tiền trong túi Trịnh Thiên Ngọc sao! Tớ không tin giữa bọn họ có mấy phần thật lòng!" Một bạn học nữ khác khinh bỉ chỉ vào Trịnh Thiên Ngọc thân mật ôm người con gái trên báo.
Trên báo, bức ảnh lớn chiếm đầu trang là Trịnh Thiên Ngọc đang cùng một người con gái thân mật ôm nhau, góc độ của cánh săn ảnh rất khéo, có thể nhìn được ráng hồng động lòng trên khuôn mặt người con gái kia rất rõ ràng.
Đột nhiên Mai Thùy Hân cảm thấy hơi thở có phần khó khăn, lồng ngực có chút buồn bực.
Thì ra, ngày hôm qua Trịnh Thiên Ngọc ra ngoài lúc nửa đêm là vì hẹn họ với người phụ nữ này…. Quả thực, phụ nữ của hắn nhiều vô số kể, mà Mai Thùy Hân cô, chỉ là một con mồi hắn mới bắt được. Đối với Trịnh Thiên Ngọc mà nói, cũng chỉ mới mẻ nhất thời. Thời gian của cô tuyệt đối cũng không vượt qua người phụ nữ khác!
Mai Thùy Hân tự giễu lắc đầu. Như vậy cũng được, đồng giá trao đổi mà thôi. Đợi cơ thể ba hồi phục rồi, đường ai nấy đi, đôi bên kết thúc, không ai nợ gì ai.
Rất tốt. Thật sự rất tốt.
Nhưng mà, nếu, nếu sau này bị các bạn học biết được mình cũng là một thành viên trong đại quân tình nhân của Trịnh Thiên Ngọc, không biết các cô ấy sẽ dùng ánh mắt như thế nào để khinh thường mình đây?
Mai Thùy Hân rùng mình một cái.
Tác giả :
Lạt Tiêu