Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 35

“Cô ấy và tôi có quan hệ thế nào bà không biết hay sao mà còn hỏi." Tiêu Quân chỉ nói một câu cũng đủ làm mẹ mình đỏ mặt xấu hổ… mà cũng có thể là vì quá tức giận, nói không nên lời. Chẳng những thế, anh còn nói thêm: “Hai người tới đây làm gì?"

Tôi mặc đồ ngủ đứng bên cạnh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chợt nhận ra là dù tôi có làm gì thì lão bà trước mắt cũng cảm thấy không vừa mắt, vậy thì thà rằng lỉnh vào phòng thu dọn cho tốt rồi tìm cơ hội mà trốn thoát còn hơn. Vừa từ phòng đi ra , tôi không khỏi cảm thán : Giỏi thật đó. Suốt từ lúc tôi vào phòng đến giờ, ba người họ vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi trên sô pha trừng mắt với nhau.

Lặng lẽ rót một chút trà ( lần đầu tiên tôi tự nguyện làm việc này trong yên lặng), tranh thủ liếc nhìn Chu Tuyền – người cho đến giờ vẫn im như phỗng. Bộ dáng ôn nhu hiền lành lúc này với cái vẻ kiêu sa, cá tính hôm đó ở quán bar thì đúng là hai con người khác nhau, quả nhiên là… kiều nữ luôn là những kẻ giỏi đóng kịch.

Giúp Tiêu Quân mặc đồ xong xuôi, im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của lão bà, càng nhìn tôi càng tức, càng tức tôi càng muốn đùa dai, đùa dai thì phải ngồi càng gần anh, trong lòng không khỏi cười thầm: tôi càng tiếp cận con bà đó, thì sao, hê hê, có giỏi thì cắn tôi xem!

“Tiêu Quân, em làm phiền anh rồi." Mắt đen mỹ nhân lấp lánh sương mù, mỹ nhân đẹp đã khiến người ta thích, mỹ nhân buồn càng động lòng người hơn. Dù thế thì tôi vẫn cảm thấy nổi hết cả da gà.

Vừa rồi lúc vào phòng thay đồ tôi đã bỏ lỡ một phần quan trọng trong cuộc nói chuyện, nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy rất thích thú, muốn xem anh có đủ bản lĩnh để đối phó với nước mắt mỹ nhân không.

Anh mấp máy môi, tỏ ra không vui, “Thiếu gì chỗ cho thuê nhà, tùy tiện chọn một nơi là được. Tôi không đồng ý ở đây ."

Anh nói vậy làm lão bà khó chịu “Tiểu Tuyền chỉ là một cô gái nhỏ, mới tới đây làm sao đã quen được với cuộc sống nơi này, mẹ không để con bé ở một mình,dù sao tới đây ở có gì khó khăn con còn có thể giúp đỡ con bé."

Tôi nhíu mày ,cuối cùng cũng hiểu ra nội dung câu chuyện. Hóa ra là lão bà khó tính muốn để Chu Tuyền tới đây sống, để Tiêu Quân sống cùng một cô gái xinh đẹp ngời ngời, lão thái thái, tâm tư bà thật kinh khủng, rốt cuộc trong đầu bà còn chứa những cái gì ghê gớm hơn không.

“Nếu sợ nguy hiểm, đưa cô ta về nhà mà sống." Tiêu Quân hừ một tiếng, không kiên nhẫn nói .

“Quá xa, đi lại làm việc của Chu Tuyền không tiện. Vả lại Chu Tuyền tới đây sống cũng đâu ảnh hưởng gì, ở vài ngày rồi sẽ đi, vì sao con phải khó khăn như thế ?" Lão bà càng nói càng kích động, thậm chí các nếp nhân trên mặt có lẽ đã sâu thêm cả phân rồi.

Chu Tuyền ngồi một bên kéo tay lão bà, rất thức thời nói: “Bác, nếu anh Tiêu Quân đã không muốn thì đâu cần miễn cưỡng."

Tôi cũng vội vàng khuyên Tiêu Quân: “Tiêu Quân, anh đừng keo kiệt thế, Chu tiểu thư cũng chỉ ở vài ngày thôi mà." Chê cười, chuyện tốt như vậy sao tôi có thể bỏ qua được, dù sao cũng chỉ vài ngày mà nhân thể có thể điều tra xem họ có gian tình không, một phát trúng hai con chim Pằng pằng!

Nào ngờ, rõ ràng là nói giúp bà ta, vậy mà vẫn có kẻ không biết điều trừng mắt nhìn tôi nói, “Chúng tôi nói chuyện gia đình, người ngoài như cô lấy tư cách gì mà xen miệng vào."

Bà ta nói hai chữ “người ngoài" đúng là khiến người ta giận điên lên mà, tôi cùng con trai yêu của bà ta đi ra từ cùng một phòng, còn chịu khó rót trà cho mà uống sướng miệng, còn nhiệt tình giúp bà ta, cuối cùng lại thành ra người ngoài! Được rồi được rồi,người ngoài thì người ngoài, không có người ngoài này XEN MIỆNG thì ngồi đó mà mơ Tiêu Quân đồng ý.

Quả nhiên, Tiêu Quân không thèm liếc mắt qua bà ta…, nghiêng người nói chuyện với tôi , ánh mắt quá mức sắc bén làm tôi có chút sợ hãi, “Ngôn Tử Kỳ này, em vừa bảo mời cô ta tới đây?"

Chết, gọi đầy đủ tên như vậy, không cần nói cũng biết bị chọc cho tức giận rồi, tôi cười hắc hắc, “Giúp người là truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc ta, giờ đây Chu tiểu thư gặp khó khăn, chẳng phải anh nên giúp sao?" Thuyết giảng đạo lí xong, tôi ghé vào tai anh , âm lượng vừa đủ cho hai người kia không nghe thấy: “Nhưng đừng ở cùng một phòng với cô ta, không thì em biết ở đâu."

Quả nhiên, Tiêu Quân nghe được câu cuối cùng, nét mặt tựa phi tựa tiếu ngắm nhìn tôi , sau đó tốt bụng gật gật đầu, “Giúp người là truyền thống tốt đẹp? Được, làm người tốt cũng không tồi."

Tôi dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn anh, hừ người gì mà…. Mặt thì cười hiền lành, mồm thì bảo làm người tốt mà đuôi sói sau lưng còn vỗ bành bạch .

Hai người ngồi đối diện kinh ngạc nhìn tôi , hoàn toàn không hiểu vì sao tôi lại giúp cô ta được ở lại, vẫn là Chu Tuyền mặt dày, bình tĩnh hơn. Cô ta cảm tạ tôi, “Đúng là bà chủ có bản lĩnh, cảm ơn chị."

Tôi cười hắc hắc, “Đều là bạn bè, đừng khách khí." Cắt,muốn chơi thì tôi chiều, cô tưởng cướp người đàn ông của tôi mà dễ ư, được , lần này chơi công bằng cho cô biết điều mà biến đi sớm sớm chút.

Sau đó , tôi lại ngây người để nhận ra tình trạng hiện giờ của mình, Chu Tuyền có cớ đã từng giúp Tiêu Quân cứu tôi, giờ lại đến bà lão khó tính muốn tác thành cho họ , nhìn cách bà ta đối đãi với cô ta, chắc hẳn trong lòng đã xác định coi là con dâu tương lai. HƠn nữa thái độ của Tiêu Quân còn chưa làm rõ được,có thể nói trong tương lai, con đường tôi lựa chọn sẽ khó khăn biết bao!

Đã định chờ cho Chu Tuyền rời đi, ai dè lão bà lại quyết định kéo cô ta đi luôn, tôi cũng rất lễ phép tiễn bà ta ra thang máy, trong lúc chờ thang máy lên, bà ta quay ra nói với tôi, “Ngôn Tử Kỳ, tôi nói cho cô biết, con người có giấc mơ là rất tốt, nhưng nếu cả ngày chỉ biết mơ mộng những giấc mơ hão huyền thì không tốt chút nào, chỉ thiệt cho mình thôi."

Tôi ngẩng đầu nhìn bà ta , lại thấy vẻ mặt Chu Tuyền giống như đang đợi câu trả lời của tôi ( vẻ mặt cực kì thích thú), trong lòng không khỏi có loại ảo giác, có phải cô ta tới đây để xem trò vui .

Hắng giọng, tôi nghiêm túc đáp lại: “Bác, giấc ngủ của cháu rất chất lượng, rất ít khi nằm mơ."

“Phốc. . . . . ."

Tôi lại nhìn về phía Chu Tuyền, tiếng cười chính là của cô ta, dù rất buồn cười nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của lão bà, cô ta phải cố mà nhịn cười. Nhìn gương mặt cố nhịn thật là tội nghiệp .

Cửa thang máy mở ra hóa giải cái không khí đầy xấu hổ lúc này, tôi cười cười vẫy tay chào, thang máy đóng cái sầm, ngay lập tức mọi ý chí đấu tranh sôi sục theo đó mà tuột dốc không phanh, cho dù không có những người phụ nữ khác cùng tôi tranh giành Tiêu Quân, chỉ riêng việc tôi hay đấu khẩu với lão bà cũng đủ làm bà ta ghét tôi rồi!

Tiêu Quân tựa người ở cửa thấy bộ dáng ủ rũ của tôi, xoa đầu tôi, hỏi, “Lại bị mẹ bắt chẹp gì sao?"

Tôi bĩu môi, mặt tôi dày dặn như gang thép thế này, lão bà có chèn ép đến mấy cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ sợ bà ấy không đụng vào tôi mà lại làm đau chính mình ấy, “Tiêu Quân, trước kia anh cứ nhắc nhở em, có phải chính là muốn em đối phó với cái cô con dâu tương lai của mẹ anh?"

Tiêu Quân vòng tay ôm chặt tôi, hừ hừ, “Cô ta là con dâu con rể ai anh không quan tâm, nếu không phải trước kia cô ta giả bệnh tim uy hiếp anh thì anh cũng không cần tới cô ta."

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh , “Có chuyện đó sao? Vậy sao anh không nói, làm em cứ suy nghĩ mãi."

Anh gục đầu vào cổ tôi, hít hà, “Anh không não nhỏ như em cũng biết suy nghĩ mãi!"

Tôi trừng mắt oán giận, nói, “Xem em cùng người ta tranh giành anh thoải mái lắm đúng không, Tiêu Quân, em cảnh cáo anh đừng có làm quá phận."

“Nhưng nếu mẹ anh ép anh cùng cô ta kết hôn thì phải làm sao đây?" Tôi rốt cuộc cũng nói ra được cái điều trong lòng canh cánh bấy lâu.

Anh khẽ cắn lấy cổ tôi, không kiên nhẫn nổi, lạnh lùng nhìn tôi,"Bà ấy thích thì tự đi mà cưới cô ta, anh chỉ cưới người anh yêu."

Nghe anh nói vậy, tôi có chút xúc động, sau đó liền ngượng ngùng hỏi, “Vậy khi nào anh định cưới em?"

“Anh nói sẽ cưới em sao?" Anh kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt vô tội hết biết.

Tôi lập tức chán nản, hung hăng đá anh một cái,chưa kịp đá anh đã tránh được, tôi níu lấy vạt áo anh, hung hăng nói: “Anh còn nói không? Được, vậy em sẽ đánh tới khi nào anh đồng ý!"

“Có ai giống em đi bức hôn người ta như vậy không! Đừng tưởng anh dễ bắt nạt, em dám đánh anh , anh đi mách bà ngoại." Tiêu Quân cầm lấy tay tôi, cười cười, đe dọa.

“Tùy anh, kiện hay không có khác gì nhau, dù sao thì bà vẫn theo anh, có không kiện thì bà vẫn theo!"

Nói thật, tôi thích gương mặt tươi cười của anh, bởi tôi hiểu đó là đặc thù của riêng tôi , anh nguyện ý vui vẻ , yêu thương người nhà tôi chứng tỏ anh yêu tôi, chỉ là bây giờ anh chưa thú nhận mà tôi,tôi sẽ cố gắng hết sức, cho đến khi nào anh có thể toàn tâm toàn ý nói ra ba chữ ấy.

Được rồi, tôi thừa nhận kẻ bảo anh cho cô ta vào nhà ở chính là tôi, kẻ bảo cô ta ở phòng mình cũng là tôi. Nhưng đấy là tôi muốn xem trò vui thôi, ai mà ngờ được lại xảy ra lắm chuyện như vậy, cứ tưởng cô ta chỉ ngủ lại 1,2 tối , thế mà sao phải cùng ăn cơm với cô ta, chia sẻ thức ăn trên bàn của tôi, chia sẻ cơm của tôi, lại còn để cô ta thân thiện với người thân của mình, chết tiệt, con bà nó! !

Vẻ mặt tôi trở nên đen sì, máy móc xới cơm, khó khăn ăn từng miếng cơm, coi miếng thịt trong bát kia là Chu Tuyền để ra sức cắn, cứ thế hung hăng mà cắn nuốt, khiến người ngồi đối diện là Tiêu Quân cũng không khỏi…. Nhìn ánh mắt đó rõ ràng là mỉa mai : tự mình là thì cố mà chịu!

Đúng vậy, anh nhạo báng chuẩn lắm, chuẩn muốn chết đi được, đúng là tự mình đi tìm cái khổ cho mình, rõ ràng là ghét Chu Tuyền như thế, vậy mà còn tạo cơ hội cho tình địch của mình? Dù tôi có hiếu khách đến đâu cũng không rảnh mà đi ăn cùng bàn với tình địch!

Nói, rốt cuộc vì sao mà sự tình ra nông nỗi này a ?

Tiêu Quân tới nhà tôi, Chu Tuyền đi theo,sau đó cô ta nhận ra trong nhà tôi có một tiểu thiên sứ đáng yêu vô cùng ( nguyên văn lời của Chu Tuyền), vì thế, cô ta ở lại cùng chơi với tiểu thiên sứ, ừ , chơi vui lắm, vui rồi ăn trưa, rồi cô ta nhận ra bà ngoại làm cơm rất ngon, nói là mình cả đời chưa từng được ăn những món ngon như thế, cuối cùng làm bà ngoại mềm lòng nói cô ta nếu không ngại thì ở lại dùng bữa đi!

Lúc ấy tôi đang uống nước, vì quá xúc động mà phun thẳng nước vào mặt Tiêu Quân làm anh ướt hết cả mặt, hừ, bà ngoại a, cô ta không chê nhưng cháu thì ghét! Ai bảo tôi có một người bà chưa từng coi trọng ý kiến của cháu chứ, đành phải nín nhịn mà thôi .

Vì thế bây giờ mới xuất hiện cái màn quỷ dị thế này, mới khiến tôi khó chịu thế này!

“A, thì ra chị Tiểu Tuyền là người từng đánh nhau ở quán bar với chị em." Ngôn Tử Phàm giật mình nói, “Hóa ra chị cũng biết võ công!"

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Tử Phàm, không nói không ai bảo ngươi câm điếc, có võ công thì hay lắm đấy à , có cần phải dùng biểu tình sùng bái muốn chết ấy không?Chị mày đây còn đánh thắng cô ta sao không có chút sùng bái nào!

Chu Tuyền ngượng ngùng cười, “Chị chỉ là mèo cào, Ngôn tỷ còn giỏi hơn nhiều."

Tôi thiếu chút nữa là bị miếng thịt nướng làm nghẹn chết, cô tới chỗ tôi ở cũng được, nhưng từ bao giờ tôi là Ngôn tỷ của cô . . . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trường quay biến thái:

Tuyết Mặc: xin hỏi hai người có hài lòng về cuộc sống OOXX của mình không?

Ngôn Tử Kỳ: cái gì mà cuộc sống OOXX? Nên viết là cuộc sống OOXX giữa người và thú vật! !

Tiêu Quân: hắc hắc, con thú vật kia chính là tôi .

Tuyết Mặc: ( chỉ vào Tiêu Quân) dã thú mạnh bạo vậy sao? Nhưng trong tiểu thuyết luôn nói vậy , nam chính luôn là người thú tính mà.

Ngôn Tử Kỳ: vậy viết đi 《 cuộc sống OOXX của người và thú 》 tốt lắm!

Tiêu Quân: thế đã là gì, anh còn nghĩ có thể thú tính hơn nữa kia!

Tuyết Mặc: ( choáng váng đầu óc, thinh lặng suy nghĩa. . . . . . ) cuộc sống OOXX của người và thú, cuộc sống OOXX của người và thú, OOXX, người và thú, thú tính, dã thú….( máu mũi bay tứ tung ing. . . . . . )

Ngôn Tử Kỳ: Tiêu Quân, đem kẻ này ném đi đi, mới có vậy đã không chịu nổi thì làm sao mà viết được H!

Tiêu Quân: đúng thế, lần nào cũng khiến anh không được thoải mái đã đời, sớm muộn cũng có ngày anh cho vào thùng rác!
Tác giả : Tuyết Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại