Cưới Sau Một Đêm
Chương 26: Tình hữu nghị trong bóng tối
Mỗ Anh nói: Đêm đêm gió mát trăng thanh, tâm sự nhộn nhạo.
Bàn tay nhỏ bé theo thói quen sờ soạng một bên đệm giường, phát hiện nơi đó trống không, lạnh lẽo, không chút hơi ấm, hiển nhiên là không có ai nằm cả.
Tôi mở ra cặp mắt không chút nào buồn ngủ, nhìn vị trí bên cạnh trống không thuộc về Hàn Lỗi kia, khẽ thở dài.
Xem ra thói quen này quả thật đúng là không vui gì hết cả, tôi vốn dĩ vẫn luôn có thể ngủ một mình, đến hôm nay thì sao, thiếu lồng ngực ấm áp cùng hơi thở an tâm kia của Hàn Lỗi, tôi mất ngủ!
Lại thở dài lần nữa, tôi chậm rãi ngồi dậy, thả hai chân xuống đất sờ soạng tìm được dép xong, rón rén mở cửa phòng, hướng phòng ngủ cho khách bên cạnh đi tới.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi cùng với Âu Dương Suất trông coi nhà cửa một mình, kết quả sáng nay nó biểu hiện hết sức lạ thường, đây có thể hiểu như là tôi với anh thủy hỏa bất dung được không?
Nhẹ nhàng mở cửa phòng khách sau, tôi tì tay lên khung cửa, ló đầu vào nhìn gương mặt tiểu tử Âu Dương Suất đang bị ánh sáng mờ mờ nhu hòa của đèn ngủ trên đầu giường bao vây xung quanh, lại không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp đuổi giết tới nhà Tần Hạo chiều nay.
Khi ấy tay tôi vẫn còn cầm mấy cái túi, một tay kia lôi kéo Âu Dương Suất đang làm bộ ông cụ non bên cạnh, vẻ mặt bi thương sắp khóc đến nơi điên cuồng ấn chuông cửa nhà Tần Hạo.
Rất nhanh, cửa được ôn nhu mở ra, gương mặt tuấn tú đeo mắt kiếng của Tần Hạo xuất hiện ở trước mắt, một khắc đó, tôi cảm thấy được dường như phía sau anh ta có ánh sáng trắng lấp lánh lóe lên, anh giống như là thiên sứ được thượng đế phái xuống cứu vớt mình vậy.
Nhưng mà một giây sau, tôi lập tức nghi ngờ, nếu Hàn Lỗi đi công tác thì tại sao thân là thư ký của anh mà Tần Hạo ngược lại lại ung dung ở nhà a?!
Tần Hạo tựa hồ cũng nhìn thấy nghi ngờ của tôi, anh ta khép môi âm trầm nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng đầu nở nụ cười kéo Âu Dương Suất nãy giờ vẫn cúi gằm mặt vào nhà.
Nhìn bóng lưng của anh ta, tôi đột nhiên cho cảm thấy hết sức tiếc nuối trong lòng: aizzz, xem ra là bị thất sủng rồi, tiếc cho một đời Tần Hạo, nhất định là đã thất sủng!
^____^
Tôi cùng với Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở trên ghế salon nhà Tần Hạo, im lặng uống nước chanh, không khí có chút lúng túng cùng quỷ dị.
Thừa dịp Âu Dương Suất vẫn còn đang thất thần, Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Cô đã làm gì với thằng bé vậy?" Trong giọng nói có khinh bỉ, trách cứ, nghi ngờ và…không tín nhiệm.
Nhìn vẻ mặt Tần Hạo, tôi oan ức đầy mình, vẻ mặt vô tội kể hết mọi chuyện buổi sáng ở cửa hàng quần áo trẻ em ra cho anh ta.
Nghe xong lời tôi kể, Tần Hạo liền dựa lưng vào salon, một tay sờ cằm, một tay khoác lên tay vịn của ghế, vẻ mặt trầm tư vô cùng.
Đột nhiên, hai mắt anh ta sáng ngời, nhẹ nhàng gọi Âu Dương Suất: “Tiểu Suất, trò chơi lần trước em bảo anh hình như Tần Dương đang download thì phải, em vào trong gian phòng kia tìm nó xem sao đi!"
Nghe thấy lời Tần Hạo, Âu Dương Suất đột nhiên “thức tỉnh", khôi phục thần sắc bình thường sau đó nhanh như chớp dạ một tiếng rồi phóng như bay vào gian phòng mà Tần Hạo chỉ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười một lần nữa hiện lên trên gương mặt thằng nhóc, tôi chỉ muốn cảm khái, thì ra, “Hàn Lỗi" vẫn là không sánh bằng được với trò chơi kia rồi.
“Quả nhiên cậu đã có đối sách, đúng bệnh bốc thuốc rồi!" Vẻ mặt tôi vạn phần bội phục nhìn Tần Hạo-kẻ có thể làm cho Âu Dương Suất khôi phục bộ dáng bình thường.
Ai dè Tần Hạo đảo mắt nói: “Làm sao mà được, chiêu của tôi đây là dời đi lực chú ý, như thế nào, cao tay không?"
“..."
Sau đó, tôi cùng với Tần Hạo cũng đi vào gian phòng của Tần Dương, không thể không nói, thứ ấn tượng nhất trong này vẫn là cái đầu trọc sáng bóng có thể phản quang của nó.
Lúc này Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở bên người Tần Dương, hai người đối mặt với máy vi tính, vừa nói vừa cười.
Tôi đi tới phía sau bọn họ, phát hiện bọn họ đang download trò chơi, ngó thử danh sách xong, tôi khẽ cau mày.
Warcraft, bóng rổ đường phố, Mộng Ảo Tây Du, Nhiệt Huyết Giang Hồ…
Mọi người nói xem, bọn trẻ bây giờ đang thích chơi cái gì cơ chứ, không phải là ma thú thì là đánh nhau máu me đầm đìa, lại nhớ tới mình năm đó, chơi toàn là xe tăng với cả Mario, hơn nữa còn là chơi trên máy điện tử* cơ nhé, có phải máy tính như thế này đâu, sau đó bị cha phát hiện ra, kết quả là bị một trận cải cách “Tư tưởng giáo dục" tơi bời.
(*Máy điện tử: Loại máy ngày xưa hay chơi ý các nàng, dạo ấy thịnh hành mua đĩa trò chơi về bỏ vào đầu đĩa, sau đó cắm dắchai cái tay cầm vào, thế là chỉnh trò chơi, bấm bấm nút=]], có loại khác thì là nhét băng vào máy, nhưng ngày ấy bạn Momo chơi cái loại đầu đĩa cơ nên hem rõ lắm ^^~ Ai, một thời thơ trẻ ngày xưa, lần nào cũng chơi đến liệt tay cầm, lại mếu máo đòi bố đi mua tay cầm khác, về…làm liệt tiếp=]] Chơi mãi hình như đến năm lớp 3, lớp 4, dạo đó papa mua máy tính về, cái đầu cũng bỏ không, rồi cũng chẳng ai chơi nữa, người ta xài máy tính với cả Internet, rồi di động hết rồi =.=. Đoạn này trong convert nói là tay cầm cùng vô tuyến truyền hình nên tai nghĩ chắc là cái loại đó thôi, chứ còn chơi cái khỉ gì mà Mario với xe tăng trên vô tuyến nữa~~Ngày xưa ta còn chơi cả Xếp hình với tìm đường cho ếch nữa cơ ^___^)
Quả nhiên là thời đại tiến bộ, trò chơi cũng theo đó mà đổi mới a.
“Các cậu không chơi Sức Mạnh Vô Song à?" Tôi không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, Tần Dương thì khinh bỉ nhìn, còn Âu Dương Suất thì nghi hoặc ngó tôi chằm chặp.
Tôi lạnh lùng nhìn trả lại Tần Dương, đó là Sức Mạnh Vô Song a, tôi bây giờ chỉ mới miễn cưỡng chơi đến cấp 140 thôi đó, hơn nữa, game muốn hỏi nhất tôi còn chưa có nói ra khỏi miệng đâu, nếu tôi mà hỏi, đầu trọc này có mà nhảy dựng lên luôn ấy chứ!
Thật ra thì tôi muốn hỏi nhất chính là, các cậu có chơi “Mắt kiếng của quỷ" không?
Cho nên suốt cả buổi chiều, Tần Dương cùng với Âu Dương Suất một lớn một nhỏ ngồi chơi hết mấy trò game kia, hò hét ầm ĩ, mặc kệ tôi đang nước mắt ròng ròng ngồi ngay bên cạnh.
Thật sự là không thể không thừa nhận, tuổi mình cũng đã lớn rồi a, những trò chơi nhiệt huyết kia chẳng còn thích hợp với “lão thái gia" đây nữa rồi, sau này có lẽ chỉ có thể chơi đùa một chút với QQ được thôi, tỷ như game đúng sai, cờ caro, chọn điểm khác biệt, tìm lỗi sai hay mạt chược là tốt rồi.
TT___TT
Suy nghĩ chán chê, tôi liếc nhìn Âu Dương Suất đang ngủ say sau đó xoay người muốn rời đi, nhưng chỉ mới thoáng quay đầu, tôi đã lập tức trở lại, rón rén hướng chiếc giường tiến tới.
Quả nhiên, tôi không có nhìn lầm, khóe mắt Âu Dương Suất thật sự vẫn còn đọng những giọt nước, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên như đang lầm bầm cái gì đó.
Tôi nhẹ nhàng quỳ gối xuống cạnh giường, đưa lỗ tai nhích tới gần cái miệng nhỏ của nó, lấy bộ dáng nghe lén thô tục nhất cố giải nghĩa tiếng nói mớ từ miệng tiểu tử này.
“Mẹ... Mẹ..."
Thì ra là nó nhớ mẹ.
Tôi đứng thẳng người, vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu bé, kìm lòng không được vươn tay xoa đầu đứa nhỏ.
Từ thư của mẹ già tôi biết được, khi Âu Dương Suất năm tuổi đã theo cha mẹ tới nước Mỹ định cư, hai người họ bận rộn làm ăn thường xuyên không có cách nào chăm sóc ở bên cạnh nó, vì thế tiểu tử này rất cô độc, thiếu thốn tình cảm gia đình, không có mẹ đau, không có cha thương, mà bây giờ hai bên cha mẹ lại muốn ly hôn, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, họ thì dễ dàng thôi, chỉ có đứa nhỏ này là đáng thương, ở bên cha hay mẹ cũng không tốt, bất luận đi theo ai, đối với nó mà nói cũng là một tổn thương không nhỏ. Cho nên thân là bạn bè tốt, mẹ tôi mới chủ động đề nghị trong giai đoạn làm thủ tục này đưa thằng bé sang chỗ tôi nghỉ ngơi, thực tế là muốn thoát khỏi thực tế tàn khốc lúc cha mẹ chia tay, ít nhất trong tháng này nó có thể thật vui vẻ chơi đùa, có người khác làm bạn.
Nhìn Âu Dương Suất đã dần dần không còn nói mớ nữa, tôi biết lòng mình đang dần dần mềm nhũn ra, nhìn từ một khía cạnh khác, chúng tôi cũng có thể coi như là đồng bệnh tương liên, cùng là kẻ lưu lạc, nhưng mà nó so với tôi đáng thương hơn rất nhiều. Nhớ năm đó, khi cả cha lẫn mẹ đều song song “rời nhà trốn đi", tôi đã lên cấp 2 rồi, suy nghĩ cùng năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn so với đứa nhỏ này, chủ yếu nhất là, tôi vẫn có thể hưởng thụ tình yêu thương của mẹ, mà Âu Dương Suất thì sao, tuổi còn nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương, bây giờ cha mẹ còn muốn tách ra mỗi người một ngả nữa, haizz, thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Thật khó có thể hiểu được làm sao để nó lớn lên hiểu chuyện, biết điều lại ngoan ngoãn như thế này a!
Tình thương của mẹ thì tôi không cách nào có thể cho anh, cho dù mẹ ruột của đứa trẻ này cũng không phải tôi, nhưng mà sự ấm áp thì ít nhất Hạ Anh này vẫn còn làm được.
Thế nên tôi nhẹ nhàng bò lên giường của nó, nằm nghiêng bên cạnh, đem đứa nhỏ người sang hướng mình, dịu dàng kéo nó vào trong ngực.
Âu Dương Suất chơi đến mệt mỏi nên ngủ rất say, dĩ nhiên không hề hay biết đậu hũ nho nhỏ của mình đã bị tôi không chút khách khí hưởng dụng, chỉ thấy nó mơ màng phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái, cái đầu nhỏ cũng hướng trong ngực tôi mà dụi vào, khóe môi nhếch lên nụ cười mờ ảo, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đã khô nước, còn có cả tiếng ngáy nhỏ đều đều phát ra.
Tôi không có chút nào buồn ngủ nhìn nó, lấy tay sờ soạng mơn trớn gương mặt trơn mềm, aizz, xúc cảm này quả thực là dễ chịu chết đi được.
Khi ngoài cửa sổ đã bắt đầu tờ mờ sáng, tôi cẩn thận nhẹ nhàng, cố gắng không đánh thức đứa nhỏ, xuống giường ra khỏi phòng.
Vuốt vuốt khóe mắt khô cong, tôi âm thầm rơi lệ trong lòng, tại sao mình phải sợ đứa nhóc này biết cả hai cùng nhau ngủ một đêm chứ, lại còn vô tư dùng cả buổi tối để cho nó ngủ yên ổn nữa, quả nhiên tôi chính là một người phụ nữ nhân hậu mà, làm chuyện tốt không cần báo ơn nha!
Âu Dương Suất sau khi tỉnh ngủ, mặc dù không có giả bộ thâm trầm như hôm qua nữa, nhưng vẻ mặt lại mâu thuẫn khiến tôi không cách nào chấp nhận được.
Từ lúc đi ra cửa phòng nhìn thấy tôi, thằng nhóc này luôn dùng vẻ mặt phức tạp ngó tôi chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn cứ lúc khép lúc mở, muốn nói lại thôi làm tôi chả biết nó đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi hỏi nó có muốn đi đâu chơi hay không, ví dụ như phòng của Tần Dương trong nhà của đồng chí Tần Hạo chẳng hạn, thằng nhóc đầu tiên là tỏ vẻ đăm chiêu nhìn tôi, sau đó nghiêng đầu né tránh tầm mắt tôi, lắc đầu tỏ vẻ nó không muốn ra khỏi cửa, kết quả, đứa nhỏ này ngồi trong nhà ngây người suốt cả buổi chiều.
Mặc dù tôi biết tiểu tử có tâm sự, đây rõ ràng là sự thật mồn một nha, nhưng mà tôi cũng không ép nó làm gì, cứ chờ tới lúc nó mở miệng hỏi mình là được.
Mỗi lần nhìn thấy cửa phòng anh, tôi đều len lén đến gần thăm dò, nhìn trộm vào xem bên trong có động tĩnh gì hay không, trong phòng không có máy tính, không có điện thoại, mọi người nói xem có cái gì hay ho để mà nó ở lâu trong đó đến thế, không phải là đọc lén mấy thứ sách báo trộm mang đến đ
Sau bữa cơm chiều, vì không để cho thằng nhóc tiếp tục ngây ngốc ở trong phòng chơi với cái bóng nữa, tôi lôi kéo nó đến ngồi ở trên salon phòng khách xem tivi.
Ngoài ý muốn, tiểu tử lại hết sức phối hợp, biết điều ngồi ở vị trí cách tôi rất xa, vẻ mặt chuyên tâm xem tivi.
Vì tưởng thưởng cho sự biết điều này, tôi nổi hứng làm một chuyện rất ngu xuẩn, đó chính là đem điều khiển tivi cho nó.
Mọi người nói xem đây có phải là thứ mà một đứa trẻ mười tuổi nên xem hay không a?! Không phải là kênh bóng đá, không phải kênh thiếu nhi, không phải kênh thể thao, cũng không phải kênh phim truyện, mà là kênh thời sự tiếng Anh???
Được rồi, nó là người tới từ nước Mỹ, cho nên nghe hiểu được tiếng Anh, nhưng vấn đề là lấy trình độ của tôi mà nói thì hoàn toàn không thể cắt nghĩa được lưu loát thứ tiếng kia nha.
Nhưng mà chuyện ngu xuẩn làm cũng đã làm rồi, vì thể diện, tôi còn cách giả bộ cũng hiểu, vẻ mặt thành thật ngồi xem tin tức cùng nó.
Cực kì thống khổ nha!
Đúng lúc nội tâm của tôi đang đau đớn kêu gào, bất chợt “bụp" một tiếng, không còn bất cứ tiếng động nào, giọng tiếng Anh cũng tắt ngấm, màn hình đen ngòm, trước mắt một mảnh tối om.
Tốt lắm, chung cư nhà tôi bị cúp điện rồi.
Muốn biết tại sao tôi có thể khẳng định được chắc chắn như thế sao? Bởi vì tôi nghe được một khắc lúc mọi thứ tối om, đồng loạt nổ ra một tràng kêu gào vang khắp khu nhà, đinh tai nhức óc chứ sao.
Trái lại, hai người chúng tôi vẫn thong dong bình tĩnh ngồi yên một chỗ trong bóng tối, không thét chói tai, không kêu loạn xạ, chỉ khẽ khàng thở ra, lẳng lặng chờ ánh sáng khôi phục.
“Cái đó…" Một giọng nói non nớt, do dự vang lên trong bóng tối. “Em có thể hỏi chị một vấn đề được không?"
“Được, chị còn có thể miễn ph nữa cơ, bây giờ em có thể hỏi chị hai vấn đề cũng được." Tôi rất hào phóng nói.
“Ngày hôm qua…trong cửa hàng quần áo trẻ em, vì sao chị không phủ nhận chuyện em là con trai của chị?"
“A? Tại sao chị lại phải phủ nhận? Mặc dù em quả thật không phải con trai chị."
“Bởi vì phụ nữ không phải luôn hy vọng mọi người không ai biết mình có một đứa con lớn như vậy hay sao?" Giọng nói vang lên có chút kích động nho nhỏ.
“Ai nói thế?"
“Mẹ của em…Mỗi lần cùng bà ra khỏi nhà, bà luôn phủ nhận rằng mình không có đứa con nào lớn như vậy…" Giọng nói trở nên mất mát cùng thương tâm.
“Cắt, đó là do mẹ em quá đần, hiểu không!"
“A?"
“A cái gì a, đúng là thế còn gì, nếu chị mà có đứa con lớn như em, vừa đẹp trai, vừa biết điều, lễ phép, đi ra ngoài sẽ hết sức kiêu ngạo nói với mọi người, đây là con trai bảo bối của tôi đấy, sau đó người khác sẽ xúm vào ca ngợi ‘Còn trẻ như vậy mà đã có một đứa con lớn như thế, thật là hạnh phúc quá!’. Chẳng lẽ em không cảm thấy, làm một người mẹ xinh đẹp lúc tuổi còn trẻ rất là thoải mái sao?"
“..."
“A...Em sẽ không phải vì ngày hôm qua chị giả mạo mẹ của em mà tức giận đi?"
“..."
“Khó chịu cứ việc nói thẳng đi ra ngoài a! Cùng lắm thì chị nói xin lỗi là được chứ sao!"
“..."
Sau một hồi dài trầm mặc, đè nén, thằng nhóc mới cúi đầu, mở miệng : “Cám ơn chị."
Nghe thế, tôi liền hiểu đứa trẻ thông minh này đang nói tới cái gì, liền trêu chọc: “Muốn cám ơn thì tới đây chị ôm một cái
Không nghĩ tới, tiểu tử thật sự di động cơ thể, đưa cái đầu nhỏ tựa vào vai của tôi, đơn thuần cho rằng đây chính là để cho tôi “Ôm một cái".
Trong bóng tối, tôi cong khóe miệng, để đứa nhỏ an tâm dựa vào vai. Cảm giác thấy nó hoàn toàn buông lỏng thân thể, tôi biết nó đã quyết định chấp nhận, tin tưởng tôi rồi, thật là một hiện tượng tốt nha!
Đúng lúc cả hai đang lẳng lặng hưởng thụ thời khắc “hòa bình" hiếm có này thì một tiếng “tạch" vang lên, kèm theo một tiếng mở khóa cửa, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Tôi cùng Âu Dương Suất ăn ý quay đầu về phía cửa liền nhìn thấy Hàn Lỗi đang nghi hoặc nhìn cảnh tượng hòa ái trước mặt, Âu Dương Suất vẫn còn tựa đầu vào vai của tôi mà.
Đột nhiên ý thức được điều gì đó, người bạn nhỏ Âu Dương Suất liền đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng, nhanh như chớp chạy vội về phòng.
“Cưng à, em không thể làm như vậy được a, tại sao có thể ngay cả đứa trẻ con cũng không buông tha chứ!"
“..."
“Nếu em có nhu cầu thì hãy gọi điện thoại cho anh, anh đảm bảo cho dù lúc ấy mình ở đâu trên Trái Đất cũng lập tức bay về với em mà—"
“..."
“Mau khai thật đi, em đã làm gì nó rồi, tại sao khuôn mặt bé tẹo của thằng nhóc đỏ ửng lên như vậy?"
“..."
“Chẳng lẽ em thật sự đã xuống tay với nó rồi?!!!"
“Cút!"
Người đàn ông này, dám biến tôi thành con sói háo sắc sao?
Bàn tay nhỏ bé theo thói quen sờ soạng một bên đệm giường, phát hiện nơi đó trống không, lạnh lẽo, không chút hơi ấm, hiển nhiên là không có ai nằm cả.
Tôi mở ra cặp mắt không chút nào buồn ngủ, nhìn vị trí bên cạnh trống không thuộc về Hàn Lỗi kia, khẽ thở dài.
Xem ra thói quen này quả thật đúng là không vui gì hết cả, tôi vốn dĩ vẫn luôn có thể ngủ một mình, đến hôm nay thì sao, thiếu lồng ngực ấm áp cùng hơi thở an tâm kia của Hàn Lỗi, tôi mất ngủ!
Lại thở dài lần nữa, tôi chậm rãi ngồi dậy, thả hai chân xuống đất sờ soạng tìm được dép xong, rón rén mở cửa phòng, hướng phòng ngủ cho khách bên cạnh đi tới.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi cùng với Âu Dương Suất trông coi nhà cửa một mình, kết quả sáng nay nó biểu hiện hết sức lạ thường, đây có thể hiểu như là tôi với anh thủy hỏa bất dung được không?
Nhẹ nhàng mở cửa phòng khách sau, tôi tì tay lên khung cửa, ló đầu vào nhìn gương mặt tiểu tử Âu Dương Suất đang bị ánh sáng mờ mờ nhu hòa của đèn ngủ trên đầu giường bao vây xung quanh, lại không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp đuổi giết tới nhà Tần Hạo chiều nay.
Khi ấy tay tôi vẫn còn cầm mấy cái túi, một tay kia lôi kéo Âu Dương Suất đang làm bộ ông cụ non bên cạnh, vẻ mặt bi thương sắp khóc đến nơi điên cuồng ấn chuông cửa nhà Tần Hạo.
Rất nhanh, cửa được ôn nhu mở ra, gương mặt tuấn tú đeo mắt kiếng của Tần Hạo xuất hiện ở trước mắt, một khắc đó, tôi cảm thấy được dường như phía sau anh ta có ánh sáng trắng lấp lánh lóe lên, anh giống như là thiên sứ được thượng đế phái xuống cứu vớt mình vậy.
Nhưng mà một giây sau, tôi lập tức nghi ngờ, nếu Hàn Lỗi đi công tác thì tại sao thân là thư ký của anh mà Tần Hạo ngược lại lại ung dung ở nhà a?!
Tần Hạo tựa hồ cũng nhìn thấy nghi ngờ của tôi, anh ta khép môi âm trầm nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng đầu nở nụ cười kéo Âu Dương Suất nãy giờ vẫn cúi gằm mặt vào nhà.
Nhìn bóng lưng của anh ta, tôi đột nhiên cho cảm thấy hết sức tiếc nuối trong lòng: aizzz, xem ra là bị thất sủng rồi, tiếc cho một đời Tần Hạo, nhất định là đã thất sủng!
^____^
Tôi cùng với Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở trên ghế salon nhà Tần Hạo, im lặng uống nước chanh, không khí có chút lúng túng cùng quỷ dị.
Thừa dịp Âu Dương Suất vẫn còn đang thất thần, Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Cô đã làm gì với thằng bé vậy?" Trong giọng nói có khinh bỉ, trách cứ, nghi ngờ và…không tín nhiệm.
Nhìn vẻ mặt Tần Hạo, tôi oan ức đầy mình, vẻ mặt vô tội kể hết mọi chuyện buổi sáng ở cửa hàng quần áo trẻ em ra cho anh ta.
Nghe xong lời tôi kể, Tần Hạo liền dựa lưng vào salon, một tay sờ cằm, một tay khoác lên tay vịn của ghế, vẻ mặt trầm tư vô cùng.
Đột nhiên, hai mắt anh ta sáng ngời, nhẹ nhàng gọi Âu Dương Suất: “Tiểu Suất, trò chơi lần trước em bảo anh hình như Tần Dương đang download thì phải, em vào trong gian phòng kia tìm nó xem sao đi!"
Nghe thấy lời Tần Hạo, Âu Dương Suất đột nhiên “thức tỉnh", khôi phục thần sắc bình thường sau đó nhanh như chớp dạ một tiếng rồi phóng như bay vào gian phòng mà Tần Hạo chỉ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười một lần nữa hiện lên trên gương mặt thằng nhóc, tôi chỉ muốn cảm khái, thì ra, “Hàn Lỗi" vẫn là không sánh bằng được với trò chơi kia rồi.
“Quả nhiên cậu đã có đối sách, đúng bệnh bốc thuốc rồi!" Vẻ mặt tôi vạn phần bội phục nhìn Tần Hạo-kẻ có thể làm cho Âu Dương Suất khôi phục bộ dáng bình thường.
Ai dè Tần Hạo đảo mắt nói: “Làm sao mà được, chiêu của tôi đây là dời đi lực chú ý, như thế nào, cao tay không?"
“..."
Sau đó, tôi cùng với Tần Hạo cũng đi vào gian phòng của Tần Dương, không thể không nói, thứ ấn tượng nhất trong này vẫn là cái đầu trọc sáng bóng có thể phản quang của nó.
Lúc này Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở bên người Tần Dương, hai người đối mặt với máy vi tính, vừa nói vừa cười.
Tôi đi tới phía sau bọn họ, phát hiện bọn họ đang download trò chơi, ngó thử danh sách xong, tôi khẽ cau mày.
Warcraft, bóng rổ đường phố, Mộng Ảo Tây Du, Nhiệt Huyết Giang Hồ…
Mọi người nói xem, bọn trẻ bây giờ đang thích chơi cái gì cơ chứ, không phải là ma thú thì là đánh nhau máu me đầm đìa, lại nhớ tới mình năm đó, chơi toàn là xe tăng với cả Mario, hơn nữa còn là chơi trên máy điện tử* cơ nhé, có phải máy tính như thế này đâu, sau đó bị cha phát hiện ra, kết quả là bị một trận cải cách “Tư tưởng giáo dục" tơi bời.
(*Máy điện tử: Loại máy ngày xưa hay chơi ý các nàng, dạo ấy thịnh hành mua đĩa trò chơi về bỏ vào đầu đĩa, sau đó cắm dắchai cái tay cầm vào, thế là chỉnh trò chơi, bấm bấm nút=]], có loại khác thì là nhét băng vào máy, nhưng ngày ấy bạn Momo chơi cái loại đầu đĩa cơ nên hem rõ lắm ^^~ Ai, một thời thơ trẻ ngày xưa, lần nào cũng chơi đến liệt tay cầm, lại mếu máo đòi bố đi mua tay cầm khác, về…làm liệt tiếp=]] Chơi mãi hình như đến năm lớp 3, lớp 4, dạo đó papa mua máy tính về, cái đầu cũng bỏ không, rồi cũng chẳng ai chơi nữa, người ta xài máy tính với cả Internet, rồi di động hết rồi =.=. Đoạn này trong convert nói là tay cầm cùng vô tuyến truyền hình nên tai nghĩ chắc là cái loại đó thôi, chứ còn chơi cái khỉ gì mà Mario với xe tăng trên vô tuyến nữa~~Ngày xưa ta còn chơi cả Xếp hình với tìm đường cho ếch nữa cơ ^___^)
Quả nhiên là thời đại tiến bộ, trò chơi cũng theo đó mà đổi mới a.
“Các cậu không chơi Sức Mạnh Vô Song à?" Tôi không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, Tần Dương thì khinh bỉ nhìn, còn Âu Dương Suất thì nghi hoặc ngó tôi chằm chặp.
Tôi lạnh lùng nhìn trả lại Tần Dương, đó là Sức Mạnh Vô Song a, tôi bây giờ chỉ mới miễn cưỡng chơi đến cấp 140 thôi đó, hơn nữa, game muốn hỏi nhất tôi còn chưa có nói ra khỏi miệng đâu, nếu tôi mà hỏi, đầu trọc này có mà nhảy dựng lên luôn ấy chứ!
Thật ra thì tôi muốn hỏi nhất chính là, các cậu có chơi “Mắt kiếng của quỷ" không?
Cho nên suốt cả buổi chiều, Tần Dương cùng với Âu Dương Suất một lớn một nhỏ ngồi chơi hết mấy trò game kia, hò hét ầm ĩ, mặc kệ tôi đang nước mắt ròng ròng ngồi ngay bên cạnh.
Thật sự là không thể không thừa nhận, tuổi mình cũng đã lớn rồi a, những trò chơi nhiệt huyết kia chẳng còn thích hợp với “lão thái gia" đây nữa rồi, sau này có lẽ chỉ có thể chơi đùa một chút với QQ được thôi, tỷ như game đúng sai, cờ caro, chọn điểm khác biệt, tìm lỗi sai hay mạt chược là tốt rồi.
TT___TT
Suy nghĩ chán chê, tôi liếc nhìn Âu Dương Suất đang ngủ say sau đó xoay người muốn rời đi, nhưng chỉ mới thoáng quay đầu, tôi đã lập tức trở lại, rón rén hướng chiếc giường tiến tới.
Quả nhiên, tôi không có nhìn lầm, khóe mắt Âu Dương Suất thật sự vẫn còn đọng những giọt nước, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên như đang lầm bầm cái gì đó.
Tôi nhẹ nhàng quỳ gối xuống cạnh giường, đưa lỗ tai nhích tới gần cái miệng nhỏ của nó, lấy bộ dáng nghe lén thô tục nhất cố giải nghĩa tiếng nói mớ từ miệng tiểu tử này.
“Mẹ... Mẹ..."
Thì ra là nó nhớ mẹ.
Tôi đứng thẳng người, vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu bé, kìm lòng không được vươn tay xoa đầu đứa nhỏ.
Từ thư của mẹ già tôi biết được, khi Âu Dương Suất năm tuổi đã theo cha mẹ tới nước Mỹ định cư, hai người họ bận rộn làm ăn thường xuyên không có cách nào chăm sóc ở bên cạnh nó, vì thế tiểu tử này rất cô độc, thiếu thốn tình cảm gia đình, không có mẹ đau, không có cha thương, mà bây giờ hai bên cha mẹ lại muốn ly hôn, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, họ thì dễ dàng thôi, chỉ có đứa nhỏ này là đáng thương, ở bên cha hay mẹ cũng không tốt, bất luận đi theo ai, đối với nó mà nói cũng là một tổn thương không nhỏ. Cho nên thân là bạn bè tốt, mẹ tôi mới chủ động đề nghị trong giai đoạn làm thủ tục này đưa thằng bé sang chỗ tôi nghỉ ngơi, thực tế là muốn thoát khỏi thực tế tàn khốc lúc cha mẹ chia tay, ít nhất trong tháng này nó có thể thật vui vẻ chơi đùa, có người khác làm bạn.
Nhìn Âu Dương Suất đã dần dần không còn nói mớ nữa, tôi biết lòng mình đang dần dần mềm nhũn ra, nhìn từ một khía cạnh khác, chúng tôi cũng có thể coi như là đồng bệnh tương liên, cùng là kẻ lưu lạc, nhưng mà nó so với tôi đáng thương hơn rất nhiều. Nhớ năm đó, khi cả cha lẫn mẹ đều song song “rời nhà trốn đi", tôi đã lên cấp 2 rồi, suy nghĩ cùng năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn so với đứa nhỏ này, chủ yếu nhất là, tôi vẫn có thể hưởng thụ tình yêu thương của mẹ, mà Âu Dương Suất thì sao, tuổi còn nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương, bây giờ cha mẹ còn muốn tách ra mỗi người một ngả nữa, haizz, thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Thật khó có thể hiểu được làm sao để nó lớn lên hiểu chuyện, biết điều lại ngoan ngoãn như thế này a!
Tình thương của mẹ thì tôi không cách nào có thể cho anh, cho dù mẹ ruột của đứa trẻ này cũng không phải tôi, nhưng mà sự ấm áp thì ít nhất Hạ Anh này vẫn còn làm được.
Thế nên tôi nhẹ nhàng bò lên giường của nó, nằm nghiêng bên cạnh, đem đứa nhỏ người sang hướng mình, dịu dàng kéo nó vào trong ngực.
Âu Dương Suất chơi đến mệt mỏi nên ngủ rất say, dĩ nhiên không hề hay biết đậu hũ nho nhỏ của mình đã bị tôi không chút khách khí hưởng dụng, chỉ thấy nó mơ màng phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái, cái đầu nhỏ cũng hướng trong ngực tôi mà dụi vào, khóe môi nhếch lên nụ cười mờ ảo, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đã khô nước, còn có cả tiếng ngáy nhỏ đều đều phát ra.
Tôi không có chút nào buồn ngủ nhìn nó, lấy tay sờ soạng mơn trớn gương mặt trơn mềm, aizz, xúc cảm này quả thực là dễ chịu chết đi được.
Khi ngoài cửa sổ đã bắt đầu tờ mờ sáng, tôi cẩn thận nhẹ nhàng, cố gắng không đánh thức đứa nhỏ, xuống giường ra khỏi phòng.
Vuốt vuốt khóe mắt khô cong, tôi âm thầm rơi lệ trong lòng, tại sao mình phải sợ đứa nhóc này biết cả hai cùng nhau ngủ một đêm chứ, lại còn vô tư dùng cả buổi tối để cho nó ngủ yên ổn nữa, quả nhiên tôi chính là một người phụ nữ nhân hậu mà, làm chuyện tốt không cần báo ơn nha!
Âu Dương Suất sau khi tỉnh ngủ, mặc dù không có giả bộ thâm trầm như hôm qua nữa, nhưng vẻ mặt lại mâu thuẫn khiến tôi không cách nào chấp nhận được.
Từ lúc đi ra cửa phòng nhìn thấy tôi, thằng nhóc này luôn dùng vẻ mặt phức tạp ngó tôi chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn cứ lúc khép lúc mở, muốn nói lại thôi làm tôi chả biết nó đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi hỏi nó có muốn đi đâu chơi hay không, ví dụ như phòng của Tần Dương trong nhà của đồng chí Tần Hạo chẳng hạn, thằng nhóc đầu tiên là tỏ vẻ đăm chiêu nhìn tôi, sau đó nghiêng đầu né tránh tầm mắt tôi, lắc đầu tỏ vẻ nó không muốn ra khỏi cửa, kết quả, đứa nhỏ này ngồi trong nhà ngây người suốt cả buổi chiều.
Mặc dù tôi biết tiểu tử có tâm sự, đây rõ ràng là sự thật mồn một nha, nhưng mà tôi cũng không ép nó làm gì, cứ chờ tới lúc nó mở miệng hỏi mình là được.
Mỗi lần nhìn thấy cửa phòng anh, tôi đều len lén đến gần thăm dò, nhìn trộm vào xem bên trong có động tĩnh gì hay không, trong phòng không có máy tính, không có điện thoại, mọi người nói xem có cái gì hay ho để mà nó ở lâu trong đó đến thế, không phải là đọc lén mấy thứ sách báo trộm mang đến đ
Sau bữa cơm chiều, vì không để cho thằng nhóc tiếp tục ngây ngốc ở trong phòng chơi với cái bóng nữa, tôi lôi kéo nó đến ngồi ở trên salon phòng khách xem tivi.
Ngoài ý muốn, tiểu tử lại hết sức phối hợp, biết điều ngồi ở vị trí cách tôi rất xa, vẻ mặt chuyên tâm xem tivi.
Vì tưởng thưởng cho sự biết điều này, tôi nổi hứng làm một chuyện rất ngu xuẩn, đó chính là đem điều khiển tivi cho nó.
Mọi người nói xem đây có phải là thứ mà một đứa trẻ mười tuổi nên xem hay không a?! Không phải là kênh bóng đá, không phải kênh thiếu nhi, không phải kênh thể thao, cũng không phải kênh phim truyện, mà là kênh thời sự tiếng Anh???
Được rồi, nó là người tới từ nước Mỹ, cho nên nghe hiểu được tiếng Anh, nhưng vấn đề là lấy trình độ của tôi mà nói thì hoàn toàn không thể cắt nghĩa được lưu loát thứ tiếng kia nha.
Nhưng mà chuyện ngu xuẩn làm cũng đã làm rồi, vì thể diện, tôi còn cách giả bộ cũng hiểu, vẻ mặt thành thật ngồi xem tin tức cùng nó.
Cực kì thống khổ nha!
Đúng lúc nội tâm của tôi đang đau đớn kêu gào, bất chợt “bụp" một tiếng, không còn bất cứ tiếng động nào, giọng tiếng Anh cũng tắt ngấm, màn hình đen ngòm, trước mắt một mảnh tối om.
Tốt lắm, chung cư nhà tôi bị cúp điện rồi.
Muốn biết tại sao tôi có thể khẳng định được chắc chắn như thế sao? Bởi vì tôi nghe được một khắc lúc mọi thứ tối om, đồng loạt nổ ra một tràng kêu gào vang khắp khu nhà, đinh tai nhức óc chứ sao.
Trái lại, hai người chúng tôi vẫn thong dong bình tĩnh ngồi yên một chỗ trong bóng tối, không thét chói tai, không kêu loạn xạ, chỉ khẽ khàng thở ra, lẳng lặng chờ ánh sáng khôi phục.
“Cái đó…" Một giọng nói non nớt, do dự vang lên trong bóng tối. “Em có thể hỏi chị một vấn đề được không?"
“Được, chị còn có thể miễn ph nữa cơ, bây giờ em có thể hỏi chị hai vấn đề cũng được." Tôi rất hào phóng nói.
“Ngày hôm qua…trong cửa hàng quần áo trẻ em, vì sao chị không phủ nhận chuyện em là con trai của chị?"
“A? Tại sao chị lại phải phủ nhận? Mặc dù em quả thật không phải con trai chị."
“Bởi vì phụ nữ không phải luôn hy vọng mọi người không ai biết mình có một đứa con lớn như vậy hay sao?" Giọng nói vang lên có chút kích động nho nhỏ.
“Ai nói thế?"
“Mẹ của em…Mỗi lần cùng bà ra khỏi nhà, bà luôn phủ nhận rằng mình không có đứa con nào lớn như vậy…" Giọng nói trở nên mất mát cùng thương tâm.
“Cắt, đó là do mẹ em quá đần, hiểu không!"
“A?"
“A cái gì a, đúng là thế còn gì, nếu chị mà có đứa con lớn như em, vừa đẹp trai, vừa biết điều, lễ phép, đi ra ngoài sẽ hết sức kiêu ngạo nói với mọi người, đây là con trai bảo bối của tôi đấy, sau đó người khác sẽ xúm vào ca ngợi ‘Còn trẻ như vậy mà đã có một đứa con lớn như thế, thật là hạnh phúc quá!’. Chẳng lẽ em không cảm thấy, làm một người mẹ xinh đẹp lúc tuổi còn trẻ rất là thoải mái sao?"
“..."
“A...Em sẽ không phải vì ngày hôm qua chị giả mạo mẹ của em mà tức giận đi?"
“..."
“Khó chịu cứ việc nói thẳng đi ra ngoài a! Cùng lắm thì chị nói xin lỗi là được chứ sao!"
“..."
Sau một hồi dài trầm mặc, đè nén, thằng nhóc mới cúi đầu, mở miệng : “Cám ơn chị."
Nghe thế, tôi liền hiểu đứa trẻ thông minh này đang nói tới cái gì, liền trêu chọc: “Muốn cám ơn thì tới đây chị ôm một cái
Không nghĩ tới, tiểu tử thật sự di động cơ thể, đưa cái đầu nhỏ tựa vào vai của tôi, đơn thuần cho rằng đây chính là để cho tôi “Ôm một cái".
Trong bóng tối, tôi cong khóe miệng, để đứa nhỏ an tâm dựa vào vai. Cảm giác thấy nó hoàn toàn buông lỏng thân thể, tôi biết nó đã quyết định chấp nhận, tin tưởng tôi rồi, thật là một hiện tượng tốt nha!
Đúng lúc cả hai đang lẳng lặng hưởng thụ thời khắc “hòa bình" hiếm có này thì một tiếng “tạch" vang lên, kèm theo một tiếng mở khóa cửa, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Tôi cùng Âu Dương Suất ăn ý quay đầu về phía cửa liền nhìn thấy Hàn Lỗi đang nghi hoặc nhìn cảnh tượng hòa ái trước mặt, Âu Dương Suất vẫn còn tựa đầu vào vai của tôi mà.
Đột nhiên ý thức được điều gì đó, người bạn nhỏ Âu Dương Suất liền đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng, nhanh như chớp chạy vội về phòng.
“Cưng à, em không thể làm như vậy được a, tại sao có thể ngay cả đứa trẻ con cũng không buông tha chứ!"
“..."
“Nếu em có nhu cầu thì hãy gọi điện thoại cho anh, anh đảm bảo cho dù lúc ấy mình ở đâu trên Trái Đất cũng lập tức bay về với em mà—"
“..."
“Mau khai thật đi, em đã làm gì nó rồi, tại sao khuôn mặt bé tẹo của thằng nhóc đỏ ửng lên như vậy?"
“..."
“Chẳng lẽ em thật sự đã xuống tay với nó rồi?!!!"
“Cút!"
Người đàn ông này, dám biến tôi thành con sói háo sắc sao?
Tác giả :
Hạ Huyền Chú