Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Chương 3
Cuộc sống nông gia hết sức cực khổ, hết sức bận rộn, cơ hồ quanh năm suốt tháng đều có công việc, cho dù Cung Tuyết Lăng tạm thời không cần làm việc nặng, nhưng vẫn có không ít những việc không tên.
Giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp quét dọn, cho gà vịt ăn, nuôi heo nuôi bò, còn phải thay hài tử trong bụng may quần áo. Cuối năm phút chốc cũng đến, nàng cũng phải thay lão công may áo mới, làm giày mới. Sáng sớm vừa mở mắt đã bận việc, từ trong nhà bận đến ngoài phòng, lại từ ngoài phòng bận đến trong nhà, luôn là cho đến lúc lên giường, nàng mới có thể thả lỏng để lấy hơi một chút.
Làm ruộng không giống với đánh nhau, một thân võ công cũng không cần sử dụng. Cho dù nàng là võ lâm đệ nhất cao thủ, một khi gả vào nhà nông, mồ hôi chính là sức lực lớn nhất cần thiết làm việc nha.
Về phần Độc Cô Tiếu Ngu, tháng mười thu hoạch lúa mùa, đập lúa, phơi lúa, sau đó đóng vào bao, công việc một năm của hắn cũng chính thức tuyên bố kết thúc. Về sau, hắn cơ hồ điều ở nhà, tu sửa tường và hàng rào, tu sửa chuồng gà cùng chuồng heo, tết cỏ khô làm giày rơm, cũng giúp Cung Tuyết Lăng giặt quần áo quét dọn phòng ở, nấu cơm làm dưa muối, thỉnh thoảng đi ra ruộng xem rau trong ruộng đã gieo đã nẩy mầm mọc rễ hay chưa, thuận tiện hái một chút rau dưa với khoai lang.
Thoáng cũng đến ngày mồng tám tháng chạp.
“Phải chuẩn bị lễ mừng năm mới ."
“Ta đã chuẩn bị."
“Chàng?" Cung Tuyết Lăng chém xéo mắt mà trên dưới đánh giá lão công. “Chàng có x ay bột làm bánh bao với bánh ngọt không?"
Độc Cô Tiếu Ngu gật đầu.
“Thịt muối, bánh gạo, hạt kê rang vàng?"
Độc Cô Tiếu Ngu lần nữa gật đầu.
“… Chàng rốt cuộc không có cái gì?"
Độc Cô Tiếu Ngu hơi suy nghĩ một chút, cợt nhả chỉ chỉ cái bụng đội lên của nàng, Cung Tuyết Lăng cười mắng đẩy đầu ngón tay của hắn ra.
“Chàng nếu là thật có thể nghi ngờ hài tử, ta nghĩ không nên gả cho chàng!"
Bất quá làm cho Cung Tuyết Lăng kinh ngạc,chính là Độc Cô Tiếu Ngu biết chữ.
“Người nào dạy chàng?"
“Cha ta."
“Cha chàng, công công không phải là làm ruộng ?" (A Tử: công công => cha chồng.)
“Hắn là thôn trưởng thôn chúng ta."
Khó trách, thôn trưởng biết chữ cũng không coi là kỳ quái. Nhưng không chỉ có như thế, hắn còn có thể…
“Ai dạy chàng vẽ tranh ?"
“Nhị thúc."
“Ta đoán Nhị thúc cũng không phải là làm ruộng a?"
“Hắn là đại phu."
“Ai dạy chàng làm thơ?"
“Lục thúc."
“Lục thúc làm gì ?"
“Ngọc Thạch thương nhân."
“Cắt giấy?"
“Thất thúc, hắn là châu báu thương nhân."
“Pháo trúc?" (A Tử: Pháo trúc => pháo hoa trong ống trúc.)
“Tứ thúc, hắn buôn bán ngựa."
“… Xin hỏi trưởng bối của chàng, rốt cuộc người nào làm ruộng ?"
“Không một ai."
“Vậy còn chàng tại sao phải làm ruộng?"
“Ta thích."
Cung Tuyết Lăng không biết nên khóc hay cười phất tay một cái. “Được rồi, được rồi, tùy chàng chúng ta tự mình viết câu đối xuân, vẽ tranh tết, cắt giấy, làm pháo trúc!"
Nàng vẫn tiếp tục may quần áo làm giày, ít nhất cái này, Độc Cô Tiếu Ngu không giúp được nàng.
Cho nên, bọn họ luôn là bề bộn công việc, bởi vì bọn họ hết thảy đều dựa vào mình, không có bất kỳ người hầu, cũng không mua đồ có sẵn, bên trong ruộng rau có các loại rau dưa, gà vịt heo cũng là tự mình nuôi. Dòng suối nhỏ chảy qua trước phòng có rất nhiều, rất nhiều cá tươi ngon. Trên sườn núi sau nhà còn có cây đào, cây táo…Trừ muối ăn ở ngoài, bọn họ đều là tự cấp tự túc… Cơ hồ…
“A, đúng rồi, kim và chỉ khâu, cái này chàng không có biện pháp làm?"
“… Ta đi mua."
“Thuận tiện mua chút kẹo mạch nha, bánh đường, mứt quả, quả hạch đào, bánh quả hồng, bánh táo, hạt dẻ, cả củ ấu nữa.
“…"
Wow ha ha ha, ta chỉ biết hắn làm không được những thứ kia!
Bất quá nàng cũng vì vậy loay hoay không có thời gian, cũng không còn dư thừa tinh lực bận tâm những thứ khác. Trừ phụ thân cùng hai vị ca ca mỗi tháng cũng sẽ thay phiên tới thăm nàng, nàng lâu chưa có trở về nhà mẹ đẻ .
Mặc dù trước khi thành thân nàng tự nói với mình chỉ cần có thời gian sẽ phải trở về nhà mẹ xem một chút, tốt nhất là mỗi ngày trở về một chuyến, dù sao nhà mẹ đẻ gần trong gang tấc, chỉ cần tranh thủ một chút vào thành một chuyến là được, hơn nữa nàng có khinh công, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng từ khi gả cho nông gia, nàng một chút cũng không còn nghĩ tới muốn về nhà mẹ đẻ, thậm chí ngay cả ngày thứ ba lại mặt cũng đã quên.
Bởi vì bận quá, mệt mỏi quá
Nghĩ tới đây, hai vị ca ca đã một tháng vẫn chưa đến. Bởi vì đến cuối năm, công việc của bọn họ cũng bắt đầu bận rộn hay sao?
***
Cưỡi tuấn mã phong trần mệt mỏi chạy vào bên trong thành Vô Tích, người đầu lĩnh trung niên thật to thở phào nhẹ nhỏm.
“Cuối cùng cũng trở về kịp. " Cung Mạnh Hiền lẩm bẩm nói : “Việc lần này thật tiêu tốn không ít thời gian !"
“Con còn tưởng rằng sẽ được đón mừng năm mới bên ngoài" Cung Trọng Thư cầm khăn tay lau đi vẻ mặt đầy bịu bậm.
“Vậy cũng không được , nhưng nếu thật sự là như thế, cha tất nhiên sẽ bỏ lại tiêu kia rồi một mình mau mau trở về. " Cung Trọng Khanh quả quyết nói: “Đầu năm hai người không thể không có một người ở tiêu cục, nếu không tiểu muội trở về thì sao?"
“May là trở về kịp." Cung Mạnh Hiền mỏi mệt vặn vẹo cổ.
“Vậy cũng không, con… à?" Cung Trọng Thư đột nhiên sửng sốt một chút. “Nhìn kìa, trước cửa tiêu cục, chẳng phải là cô cô cùng biểu ca sao?"
Vừa nghe, Cung Mạnh Hiền cùng Cung Trọng Khanh liền song song nhíu mày, cũng cùng nhau dời mắt trông qua, quả thấy Cung Như Mị cùng Lục Học Quý hai mẹ con đang đứng trước cửa, đưa tay chỉ huy mọi người đem mấy cái thùng vào tiêu cục, nhìn trận chiến, thật giống như bọn họ dường như muốn mang vào tiêu cục.
“Chậm đã!" Cung Mạnh Hiền vội vả đến trước tiêu cục kéo cương ngựa, nhảy xuống. “Các ngươi đang làm gì đó?"
Liếc thấy Cung Mạnh Hiền, Cung Như Mị tựa hồ có điểm kích động, con ngươi liều mạng xong tròn, cố gắng trấn định lại. “Không có gì, muội… Muội chỉ là muốn, một năm đã qua, hai mẹ con muội, ách, có điểm tịch mịch, cho nên muốn trở về cùng đại ca cùng nhau đón lễ mừng năm mới thôi!"
“Một năm đã trở lại?" Cung Mạnh Hiền hoài nghi tầm mắt nhất nhất quét qua bọn hạ nhân vừa đem một nửa hòm. “Chẳng qua chỉ một năm, vì sao đem tất cả hành lý đến đây như thế?"
Cung Như Mị miễn cưỡng kéo ra nụ cười. “Để … thuận tiện nha, để muội đỡ phải tìm này nọ không được."
Cung Mạnh Hiền híp mắt nhìn chăm chú hai mẹ con Cung Như Mị chốc lát, lắc đầu “Các ngươi có thể cùng nhau cùng mừng năm mới, nhưng chỉ có thể mang quần áo và một ít thứ khác, còn những thứ này…" Hắn vung tay lên. “Đem trở về đi!"
“Tốt sao!" Cung Như Mị bất đắc dĩ chỉ thị người hầu sẽ đem tất cả quan tài bàn hồi con lừa mã bước đi, đợi nàng cùng con giơ lên bao quần áo muốn vào trong tiêu cục đi, lại bị Cung Mạnh Hiền ngăn trở. “Đại ca?"
“Thành thật nói cho ta biết, có phải hay không Học Quý vừa gây ra họa gì rồi?"
Cung Như Mị rút khẩu khí, “Không có! Không có!" Vội vàng hấp tấp phủ nhận. “Kể từ khi đại ca đem khu Mã Lư giao cho Học Quý, Học Quý cũng chỉ có lui đến khu nuôi ngựa đó, những nơi khác cũng không có đi nữa, thì làm sao có thể gây họa được?"
Cung Mạnh Hiền hồ nghi nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nụ cười của Cung Như Mị cũng càng lúc càng méo mó.
“Tốt nhất là không có, tốt, vào đi thôi, qua nguyên tiêu thì các người phải trở về!"
Nhìn hai mẹ con bọn họ ầm ầm vào trong tiêu cục, giống như người chạy nạn, Cung Trọng Khanh cùng Cung Trọng Thư nhìn nhau.
“Hắn không có gây họa, tin được không?"
“Không tin!"
“Ta cũng không tin." Cung Mạnh Hiền nhìn hai đứa con thở dài nói : “Nhưng bọn hắn không thừa nhận, cha cũng không thể đuổi bọn họ. Bất quá một khi bị ta phát hiện Học Quý gây họa, ta sẽ lập tức báo cho nhà chồng nàng bên kia đón bọn họ trở về!"
Hy vọng lúc này không phải là gây ra họa lớn gì………….
Cung Như Mị trở lại về tiêu cục, nên tết năm thứ hai về nhà thăm bố mẹ, Lục gia tỷ muội tự nhiên cũng cùng phu quân đến tiêu cục chúc tết. Cung Tuyết Lăng không thể tránh khỏi cùng họ mặt đối mặt.
Vừa khéo ba biểu tỷ muội bọn họ điều mang thai, bất quá ba biểu tỷ muội cũng là ba hình dáng.
Từ trước đến giờ Lục Bội Cầm điêu ngoa ương ngạnh thế lại sợ hãi rụt rè giống con chuột nhỏ, chỉ dám bước đi theo phía sau Hải công tử, hắn không ngồi, nàng cũng không dám ngồi, bất kể nói gì, làm chuyện gì cũng phải nhìn qua sắc mặt của Hải công tử, nơm nớp lo sợ làm cho phu quân mất hứng.
Mà Lục Bội Nghi thì luôn dùng đôi ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Cung Tuyết Lăng, giống như Cung Tuyết Lăng đoạt mất phu quân lại trộm nhi tử của nàng, nàng chắc đang suy nghĩ phải dùng thủ đoạn nào để “Báo thù" .
Chỉ có Cung Tuyết Lăng vẫn không thay đổi, không có chút nào thay đổi.
“Biểu tỷ, biểu muội, các người vẫn khoẻ?"
“Ta…" Lục Bội Cầm liếc phu quân Hải công tử một cái." Ách, tốt lắm."
“Ngươi cho là sẽ có chuyện gì?" Lục Bội Nghi mắt lạnh liếc xéo Cung Tuyết Lăng.
Nàng như vậy là sao?
Nàng cho là Lục Bội Nghi đã đạt được thứ mình muốn, bất kể kết quả như thế nào cũng không thể trách người khác, càng đừng nói tất cả oán giận đều đem đổ trên đầu nàng.
Biểu tỷ muốn cướp vị hôn phu của nàng, nàng cũng không oán giận, còn muốn nàng như thế nào?
“Như vậy…" Cung Tuyết Lăng xem như nàng không có mặt , lần lượt chuyển hướng vị hôn phu của các nàng. “Biểu tỷ phu, biểu muội phu, hai vị vẫn khoẻ?"
“Đều nhờ biểu tỷ hỏi thăm, ta rất khỏe."
Hải công tử nhăn nhăn nhó nhó lấy tay khăn che miệng, hình dáng ngượng ngùng, thuận tiện ném qua mị nhãn tới một người. Cung Tuyết Lăng không khỏi run run, vội vàng tránh khỏi ánh mắt của hắn, miễn cho ánh mắt rút gân, dạ dày co thắt, không khéo cả bữa tối hôm qua không nhịn được cũng phun ra .
Thật ra thì Hải công tử có thể cũng coi là nam nhân tuấn mỹ, nhưng cái kiểu ẻo lả này làm cho người ta hoài nghi hắn rốt cuộc là nam hay là nữ. Về phần Hạ Hầu Lam…
Cung Tuyết Lăng nhìn vị hôn phu trước đây, một chút cũng không hối hận gả cho Độc Cô Tiếu Ngu.
Hạ Hầu Lam là một võ lâm thế gia đệ tử điển hình, phong độ phiên phiên, cử chỉ nhanh nhẹn, anh tuấn lịch lãm. Không biết có bao nhiêu cô nương, các tiểu thư để mắt đến hắn, nhưng nàng vẫn không cảm thấy hắn là một người chồng tốt.
Bởi vì trừ võ công ở ngoài, hắn cái gì cũng không biết, ngay cả châm trà cũng sẽ không.
“Lăng muội, nàng…" Hạ Hầu Lam chần chờ, cố gắng nuốt lại lời nói vừa thốt ra, đổi hỏi: “Nghe nói nàng gả cho nông dân?"
“Đúng, là làm ruộng." Cung Tuyết Lăng khoái trá thừa nhận, chợt quay đầu lại gọi “Tiếu ca!"
Đang cùng Cung Mạnh Hiền nói chuyện, Độc Cô Tiếu Ngu quay đầu lại, Cung Tuyết Lăng vẫy tay, hắn lập tức hướng Cung Mạnh Hiền tạ lỗi, sau đó bước nhanh đi về phía Cung Tuyết Lăng.
“Chàng…" Cung Tuyết Lăng rất tự nhiên ôm lấy khuỷu tay Độc Cô Tiếu Ngu. “Chính là vị phu quân của muội."
“Hắn là làm ruộng sao ?" Lục Bội Nghi thốt ra, giật mình hỏi.
“Thật không giống a!" Lục Bội Cầm cũng thật bất ngờ lẩm bẩm nói.
Đâu chỉ không giống, ba nam nhân đứng chung một chỗ, Hải công tử chính là hình thức đáng chú ý. Hạ Hầu Lam bộc lộ tài năng, đủ nổi bật. Mà Độc Cô Tiếu Ngu trầm ổn nội liễm, không hiện bất sắc thái nào, nhưng chỉ liếc mắt một cái, mọi người chú ý tới nhất định là Độc Cô Tiếu Ngu, bởi vì hắn có một loại khí chất mà người khác không có, đọng ở trên môi hắn là một nụ cười giữ chặt ánh mắt người nhìn. Chỉ cần hắn nhìn ngươi, lòng của ngươi cũng sẽ bị níu lấy.
Hắn mới là bắt mắt nhất.
“Không phải mới là lạ!" Cung Tuyết Lăng oán hận thúc phu quân một quyền. “Năm ngoái hắn còn muốn muội theo hắn hạ điền, hại muội thiếu chút nữa thắt lưng không thẳng được !"
“Ta không phải đã để cho nàng nghỉ ngơi sao?" Độc Cô Tiếu Ngu cười dài vì mình biện hộ.
“Hừ!" lại đánh một quyền nửa “Nếu như không phải là ta mang thai, chàng sẽ cho ta nghỉ ngơi sao?" lại thêm một quyền . “Không biết, mùng một chúng ta lại đến đây, ở đến nguyên tiêu mới trở về, nếu muốn nghỉ ngơi thì muội sẽ phải nghỉ ngơi nhiều cho đủ vốn!"
“Được thôi. " Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm. “Năm nay mười lăm mới lập xuân, sau nguyên tiêu mới ủ cây con thì vẫn kịp."
“Vậy chúng ta cũng tới có được không, từ mười một ở đến mười lăm." Hải công tử xấu hổ nói: “Còn các ngươi?"
Hắn hỏi chính là Hạ Hầu Lam, người phía sau miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi, chúng ta cũng sẽ tới."
Sau tiệc rượu bửa trưa, tính chanh chua của Cung Như Mị cũng không giảm bớt, có lẽ là bởi vì nàng biết Lục gia tỷ muội gả rốt cuộc là không đúng chỗ , vì vậy cũng muốn cho Cung Tuyết Lăng không được tốt như thế.
Cuộc sống nử nhi của nàng không thoải mái, Cung Như Mị có thể nào chịu yên để cho cuộc sống người nào đó được trôi qua mỹ mãn.
“Lăng nhi, gả cho nông dân thực vất vả đi?"
“Thực là vất vả." Cung Tuyết Lăng không chút để ý trả lời, bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu đang giúp nàng lột vỏ tôm, một con không lớn không nhỏ, thật sự không đủ."Lấy con lớn một chút!"
“Phu quân của con không mang con đến nơi nào giải sầu nghỉ ngơi một chút sao?"
“Việc nhà không xong, ra khõi cửa làm gì, làm sao có thời giờ mà dạo chơi!" Cung Tuyết Lăng tiếp tục chỉ huy Độc Cô Tiếu Ngu vì nàng gắp thức ăn. “gắp miếng chân giò kho tàu kia!"
“Ít nhất cũng cho con vài thứ châu báo, trang sức xem như là bồi thường chứ?"
“Vậy không được, xưa nay con chưa từng nghe ai mang châu báo, trang sức mà làm việc nặng nhọc nha, nếu rơi mất làm sao bây giờ?" Cung Tuyết Lăng vừa nói vừa chỉ hướng gà nướng, gà quay xa nhất. “Chân gà, ta muốn chân gà."
Cung Tuyết Lăng trả lời một câu, Cung Như Mị sắc mặt liền càng khó coi một phần, nàng muốn cho Cung Tuyết Lăng mất mặt, Cung Tuyết Lăng vẫn cứ ung dung, liên tục sai phu quân của nàng gắp này gắp kia, mà Hải công tử thì ngược lại bảo Lục Bội Cầm gắp thức ăn, lột vỏ tôm cho, mà Hạ Hầu Lam thì lặng lẽ dùng thức ăn, không thèm quan tâm đến Lục Bội Nghi.
Thật là quá đáng, gả cho nông dân lại kiêu ngạo như thế!
“Cùng phu quân là nông dân ra cửa nhất định là rất mất thể diện đi?" Cung Như Mị lớn tiếng nói, ác ý rất rõ ràng.
Cung Mạnh Hiền vẻ mặt đột nhiên tím lại, mà hai huynh đệ Cung Trọng Khanh lại càng bốc hỏa, nhưng Cung Tuyết Lăng lại như cũ không thèm để ý, muốn Độc Cô Tiếu Ngu vì nàng múc canh.
“Lạnh quá, trước uống ngụm canh ấm áp một chút đi!" Nàng nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn Cung Như Mị một cái. “Tại sao lại mất thể diện? Tiếu ca không ăn trộm, không cướp của giết người, đường đường chánh chánh làm ruộng sống, nơi nào mất thể diện? Không có nông dân, cô cô có gạo ngon để ăn, cháo loãng mà uống sao ? Không có nông dân, cô cô cũng đừng hòng có bánh bao mà ăn, xin hỏi có điểm nào làm cho con mất thể diện?"
Cung Như Mị nhất thời cứng họng.
“Nhưng biểu muội là tiêu cục thiên kim đại tiểu thư." thấy mẫu thân á khẩu, Lục Học Quý vội vàng chen lời giúp mẫu thân một phen. “Gả cho một người hạ đẳng làm ruộng thô kệch, cho dù một mình muội không cảm thấy mất thể diện, cậu cùng biểu ca, biểu đệ cũng mất thể diện thay muội, càng đừng nói đến biểu ca cùng mẹ rồi !"
Nghe vậy, Cung Mạnh Hiền giận tím mặt đang định mở miệng, lại bị Cung Tuyết Lăng giơ tay ngăn lại, nàng cười ngọt ngào.
“Muội dù có mất thể diện hơn nữa cũng không bằng biểu ca mất thể diện, suốt ngày chuyện gì cũng không làm, chỉ biết gây họa, sống phóng túng, đối với người khác thì kiêu ngạo, gây hoạ thì khóc lóc ăn quịt nhờ cô cô cứu lấy mạng nhỏ. Muội nói cho huynh biết, biểu ca, loại người như thế này mới làm cho mọi người bên cạnh mất thể diện, ngay cả những người hầu hạ bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên được!"
Những câu sự thật, như kim châm thấy máu, Cung Tuyết Lăng càng nói càng hăng, mặt Lục Học Quý càng lúc càng đỏ, nói xong lời cuối cùng, mặt Lục Học Quý giống như trăm hoa đua nở muôn tía nghìn hồng, rất nhiều màu sắc, vừa lúng túng vừa giận, muốn phản bác nhưng nhả không ra nửa chữ.
Mắt thấy con bị nói không chịu được như thế, mặc dù cũng là sự thật, nhưng là không tới phiên Cung Tuyết Lăng quở trách, Cung Như Mị xấu hổ thành giận, muốn lật đổ cả bàn tiệc, nhưng đành bấm bụng.
“Đủ rồi, nếu như ở chỗ này không vui, mẹ con các người hay là trở về Lư Mã của mình đi!"
Cung Mạnh Hiền một câu nói thốt ra, hai mẹ con Cung Như Mị lập tức ngặm chặt miệng, cổ nghẹn thành màu tím cũng không dám mở miệng. Cho nên, mọi người rốt cục có thể bình an ăn bữa cơm. Nếu có người nói chuyện cũng là tán gẫu một chút việc vặt trong nhà, không người nào dám tùy ý khơi ngọn lửa chiến tranh.
Bất quá, chuyện vẫn chưa xong, hoàng hôn, các con rể nên mang theo vợ lên đường về nhà.
“Chàng chờ một chút, ta đến nhà kho lựa chút vải vóc đem về nhà." Cung Tuyết Lăng nói nhỏ với Độc Cô Tiếu Ngu.
Đồ cưới của nàng toàn bộ đã đem về để trong nhà kho ở tiêu cục, nếu cần gì thì phải trở về lấy, bất quá chỉ dùng đến vải vóc, luôn là Độc Cô Tiếu Ngu trở về giúp nàng lấy.
“Lăng muội!"
Ở trước cửa nhà kho, nàng bị gọi lại.
“Biểu tỷ phu, có việc gì?"
Nghe Cung Tuyết Lăng xưng hô đối với hắn như vậy, Hạ Hầu Lam khóe miệng co giật một chút. “Nói cho ta biết, Lăng muội, thật là muội chủ động buông tha cho ta sao?"
“Đúng vậy a."
“Tại sao?"
Cung Tuyết Lăng đứng thẳng một chút vai. “Đại ca hẳn là đã nói cho huynh biết?"
Hạ Hầu Lam lắc đầu. “Ta muốn biết lý do chân chính, lý do của muội, ta vẫn cho là muội thích ta, giống như ta vẫn thích muội!"
Hắn không cam lòng sao?
“Bởi vì huynh cái gì cũng không biết."
“Ta không hiểu."
Cung Tuyết Lăng thở dài. “Xin hỏi huynh, trừ võ công ra, huynh còn biết cái gì?"
Nàng nói rất rõ ràng, nhưng Hạ Hầu Lam vẫn không rõ.
“Trừ võ công ra, ta còn cần phải biết cái gì?"
“Chỉ cần huynh nguyện ý, cái gì cũng có thể a!" Cung Tuyết Lăng khoa trương phất tay một cái. “Tối thiểu, huynh không thể tự mình chiếu cố mình sao? Giống cha muội cùng ca ca muội, ở nhà có người hầu hạ, nhưng khi ra bên ngoài, bọn họ có thể tự lo cho bản thân, phàm là giặt quần áo nấu cơm, vá xiêm y, những việc cơ bản nhất, mặc dù không tinh thông, ít nhất bọn họ đều biết làm. Mà còn huynh?"
“Ta… Ta…" Hạ Hầu Lam nói không ra lời, bởi vì hắn chính xác cái gì cũng không biết.
Cung Tuyết Lăng than thở thật sâu. “Mỗi lần xem huynh mang theo người hầu ra cửa hầu hạ ăn uống cùng nghỉ ngơi, muội đã cảm thấy mất thể diện, nói cho huynh nghe, huynh nghe không vào, kiên trì có người hầu hạ, vì sao phải là bản thân huynh không động thủ? Bản thân muội muốn hỏi một chút, huynh có tay có chân, vì sao nhất định phải là người khác tới hầu hạ huynh? là ra vẻ ta đây sao?"
Hạ Hầu Lam có chút bất mãn, cũng có chút tức giận. “Cho nên muội tình nguyện gả đến nông gia sống cuộc sống khổ cực qua ngày?"
Cung Tuyết Lăng lắc đầu nghĩ một lát.
“Ân, thật sự chính là cuộc sống khổ cực, mọi thứ đều phải tự mình làm, mỗi ngày đều có những việc nặng nhọc, giặt quần áo nấu cơm, cho gà vịt ăn, dọn chuồng heo, quyét chuồng bò, ngày mùa còn phải hạ điền, vừa mở mắt cho đến khi trời tối, thời gian để thở cũng không có. Bất quá…"
Cung Tuyết Lăng ra vẻ thỏa mãn, cười lúm đồng tiền. “Mỗi một ngày cuộc sống cũng rất phong phú, mỗi ngày có thể thấy thành quả mà mình đã cố gắng, cái loại cảm giác thỏa m ãn này không phải loại người không làm việc chân tay như huynh có thể hiểu được. Còn có…"
Nụ cười của nàng càng sâu. “Tiếu ca a, chàng cơ hồ cái gì cũng biết, bất kể là việc nam nhân, nữ nhân, chàng đều có thể một mình lãnh trách nhiệm. Huynh biết nó có ý nghĩa gì không ? Ân, đúng rồi, đó có nghĩa là sẽ làm cho nữ nhân của hắn có thể an tâm dựa vào…"
“Nhưng hắn không biết võ công!" Hạ Hầu Lam thốt ra.
“Vậy thì như thế nào?" Cung Tuyết Lăng không thèm để ý bĩu môi một cái. “Trên đời này người không có võ công rất nhiều, bọn họ còn không phải sống rất tốt sao, nếu thật sự cần thì đã có muội!"
Hạ Hầu Lam trầm mặc một hồi nói.
“Cho nên, muội cảm thấy hắn tốt hơn ta?"
“Muốn nói thật, đúng, muội cảm thấy Tiếu ca hơn huynh nhiều lắm!" Cung Tuyết Lăng nặng nề nói: “Trong mắt của muội, chàng là một nam nhân hiểu rõ ý nghĩa sinh tồn, mỗi ngày sống rất chân thành, mà huynh chỉ là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, mỗi ngày trôi qua không lý tưởng; khi lớn tuổi, chàng có thể kiêu ngạo lớn tiếng nói chàng cả đời này làm bao nhiêu việc, chảy bao nhiêu mồ hôi, mà huynh cái gì cũng không nói được, bởi vì thời gian trong đời của huynh chỉ là sống uổng phí !"
“Muội hẳn phải sớm một chút nói cho ta biết." Hạ Hầu Lam nhếch đôi môi, hai mắt gắt gao trừng ở nàng.
“Muội đã nói rồi, nhiều lần, nhưng huynh nghe không vào thôi!"
“Vậy cũng không nên vụng trộm để biểu tỷ gả cho ta!"
Vụng trộm?
“Xin chờ một chút!" Cung Tuyết Lăng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Lam. “Chúng ta không phải là có phái người qua nhà hỏi huynh có đồng ý hay không, mà chẳng phải là đã đồng ý sao?"
“Không có!" Hạ Hầu Lam tức giận phủ nhận. “Huynh lập tức cự tuyệt, chưa bao giờ đồng ý chuyện này!"
“A…" Không cần vận dụng đến đầu óc, Cung Tuyết Lăng có thể đoán được tất nhiên cô cô đang âm thầm giở trò quỷ, khó trách khi đó nàng muốn đích thân phái người đi thông báo Hạ Hầu gia. “Nhưng đêm tân hôn, huynh…"
“Ta uống rượu say . " Hạ Hầu Lam căm giận nói, hối hận vô hạn. “Ngày thứ hai mới biết không phải là muội gả tới đây."
Cho nên muốn muốn trả hàng cũng không còn kịp rồi, bởi vì hắn đã mở ra sử dụng.
Lúc này đổi lại Cung Tuyết Lăng không nói gì yên lặng thật lâu."Ách, muội thật xin lỗi, huynh bị dấu diếm lừa gạt, nhưng sự thật đã là như thế, trong bụng biểu tỷ đã có hài tử của huynh, muội cũng đã gả cho Tiếu ca, bây giờ lại truy cứu nguyên nhân có ý nghĩa gì đâu?"
“Không công bằng!" Hạ Hầu Lam phẫn nộ vung hai cánh tay. “Huynh vẫn cho là người huynh muốn kết hôn là muội!"
Gặp chuyện kích động như vậy, oán giận như vậy. Ngay tức khắc không thể đem sự thật đảo ngược, Cung Tuyết Lăng không khỏi có chút kinh ngạc.
Như thế nào, hắn thật thích nàng như vậy sao?
Không, mới không phải, có lẽ hắn có một nửa là thích nàng, nhưng một nửa khác, hắn không cam lòng buông tha cho nàng, cảm thấy thật mất mặt, lòng tự trọng bị thương tổn.
Đường đường Hạ Hầu đại thiếu gia lại thua kém một nông dân, quá xem thường hắn rồi!
“Nhưng là… Nhưng là… Biểu tỷ xinh đẹp hơn muội!"
“Xinh đẹp thì như thế nào, nàng cái loại nầy tùy hứng vô lại, huynh thật sự chịu không nổi!"
“Nhưng nàng đã là thê tử của huynh, hơn nữa lại đang mang thai nha!" Cung Tuyết Lăng bất đắc dĩ nói.
Hạ Hầu Lam hừ lạnh. “Có mang thai thì thế nào, nàng nếu sinh nam tử thì thôi, nếu là sinh nữ nhi, ta liền hưu nàng!"
Nói xong, hắn xoay người sải bước rời đi, Cung Tuyết Lăng đến ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể giật mình ở tại chỗ.
Nói biểu tỷ tùy hứng, thật ra thì chính hắn cũng tuỳ hứng, con rùa đần đụng với con ba ba ngu xuẩn, ngang ngửa không hơn không kém, ai cũng không có tư cách cười nhạo ai!
Bất quá, nàng hay là hy vọng biểu tỷ có thể sinh nhi tử, nếu không biểu tỷ chắc chắn rất thảm nha!
***
“Tiếu ca."
“Ân?"
“Nếu ta sinh ra là nữ nhi thì phải làm sao bây giờ?"
“Không sao, tiếp tục sinh, mẹ ta mang thai thứ ba mới sinh hạ ra ta."
“Nếu như muội vẫn không sinh được nhi tử thì sao?"
“Thì tiếp tục ở lại đây làm ruộng a!"
Nghe Độc Cô Tiếu Ngu nói mặt không đổi sắc, Cung Tuyết Lăng lúc này mới an tâm một chút, ngẩng đầu nhìn lão công của mình.
“Chàng thật không để ý?"
“Là cha ta để ý, không phải là ta." Độc Cô Tiếu Ngu cười mị mị chỉ chỉ ruộng rau xanh. “Ta vốn là để cho cha ta đến bên trong vườn rau hái củ cải, khoai lang cho đủ số, chính là do cha ta không chịu đó thôi"
“Củ cải, khoai lang?" Cung Tuyết Lăng bật cười. “Không cẩn thận cắn mất thì làm sao bây giờ?"
Độc Cô Tiếu Ngu nhún nhún vai. “Nói đi thì cũng phải nói lại, thật ra thì cha ta cũng không để ý. Nhưng căn nguyên là do mẹ ta, lúc nào cũng trách mình không thể vì cha ta sinh nhiều nam tử, nếu ta không sinh được nam tử, Độc Cô gia không có người thừa tự, tất cả lỗi đều thuộc về nàng. Bà vẫn nghĩ khuyên cha ta nạp thiếp, nhưng cha ta không nỡ để mẹ phiền não như vậy, càng không muốn nạp thiếp, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ép đứa con trai này mau mau sinh ra tôn tử!"
“Có đôi khi những chuyện như vậy nữ nhân để ý hơn nam nhân." Nếu như ông trời không thương xót, nàng cũng hy vọng có thể lần đầu tiên sẽ sinh nam tử, xong hết mọi chuyện, đỡ phải sau này phải lo lắng cho mình rốt cuộc có hay không thể sinh con.
Nàng cũng không muốn gánh vác tội danh không có con thừa tự của Độc Cô gia.
“Để ý hơn là có dụng ý gì?" Độc Cô Tiếu Ngu choàng lên vai nàng hướng vào trong nhà. “Tuyết rơi rồi, vào bên trong nhà đi!"
“Đúng rồi, chúng ta ở trong tiêu cục thế này, ai cho gà vịt, heo bò ăn?"
“Ta đi rồi sẽ trở lại, dù sao di lại một chuyến cũng rất nhanh ."
“Vừa lúc, gà mái nếu đẻ trứng, thuận tiện mang đi qua, muội thích ăn nhất là trứng vừa mới đẻ ."
“Thế còn “viên" trong bụng nàng thì thế nào?"
“…"
***
Đầu ngày mùng một về nhà mẹ đẻ, Cung Tuyết Lăng rất nhanh phát hiện đó là một quyết định sai lầm, Hạ Hầu Lam cùng Lục Bội Nghi là một đôi tương kính như “Tân", Hải công tử cùng Lục Bội Cầm là một đôi “Phu xướng phụ tùy", không khí xung quanh trở nên lung túng, xấu hổ đặc biệt là Lục Bội Nghi luôn nhìn chăm chú ánh mắt của nàng từ oán mà thăng cấp thành căm hận, mà nàng một chút cũng không hiểu Lục Bội Nghi rốt cuộc ở hận nàng ở điểm nào?
Nhưng Cung Mạnh Hiền thật cao hứng vì nữ nhi có thể về nhà mẹ vài ngày, Cung Tuyết Lăng cũng không thể làm cha mất hứng mà rời đi. Đêm khuya, nàng vùi đầu vào ngực Độc Cô Tiếu Ngu than thở.
“Mới ngày thứ nhất, muội rất muốn về nhà !"
“Con gái bất hiếu!"
“Chàng có tư cách nói sao?"
“Không có." Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hì ở trên trán nàng ấn xuống vừa hôn." Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi về trước cho gà vịt ăn, sau đó mau chóng trở về dùng điểm tâm sáng."
“Nhớ mang theo trứng gà nha!"
“Lăng nhi, con rể đâu?" Sáng sớm trên bàn ăn, Cung Mạnh Hiền không thấy con rể, lập tức hỏi.
“Chàng trở về cho gà vịt ăn, hẳn sẽ trở lại mau thôi, chúng ta dùng trước đi!"
Cho nên, mọi người bưng lên bát cháo, chuẩn bị uống hai hớp cháo nóng để xua cơn rét lạnh…
“Không xong! Không xong!" Thình lình, một trong tiêu cục, một người vội vàng hấp tấp, lảo đảo xông vào trong thính đường. “Tổng tiêu đầu, có người xông tới cửa tìm người hỏi chuyện!"
Cung Mạnh Hiền kinh ngạc ngơ ngác một chút, một bên Lục Học Quý leng keng hai tiếng rớt bát đũa, sắc mặt hoảng sợ, lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Tới rồi, hắn tìm tới cửa rồi! Mẹ, mẹ, cứu con, hắn nhất định sẽ giết con!"
Cung Như Mị ôm cổ con, ánh mắt năn nỉ định trên mặt Cung Mạnh Hiền, nước mắt dịu dàng. “Đại ca?"
Cung Mạnh Hiền nheo mắt. “Nói, hắn rốt cuộc vừa gây ra hoạ gì rồi?"
Cung Như Mị nuốt nhổ nước miếng. “Hắn…giết một con ngựa."
Vừa mới dứt lời, một người thất tha thất thểu đột nhiên xông vào.
“Tổng tiêu đầu, chịu không nổi nha!"
Không có thời gian để nghiên cứu nguyên nhân, Cung Mạnh Hiền phụ tử ba người lập tức phi thân ra sảnh, Hải công tử cùng Hạ Hầu Lam tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, cũng đuổi theo sau, Cung Như Mị lôi kéo con muốn thừa cơ bỏ trốn mất dạng, Cung Tuyết Lăng kịp thời bắt được tay Lục Học Quý.
“Cô cô cùng biểu ca lại tiếp tục đem phiền toái đến trong tiêu cục, các người muốn trốn là trốn sao?"
Nếu như có thể được, Lục gia tỷ muội cũng muốn chạy, nhưng phu quân của các nàng cũng đã bước ra, các nàng cũng đành lưu lại.
“Mẹ, chúng ta ra trước xem một chút, cậu hẳn sẽ ứng phó được thôi."
“Đúng vậy, mẹ, cho dù cậu không ứng phó được, còn có Lam ca cùng muội phu, con không tin là không có ai ngăn cản được bọn họ liên thủ!"
Vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy có lý, cho nên an tâm cùng nhau đi ra bên ngoài xem tình hình chiến đấu như thế nào. Ai ngờ mới một cái, đừng bảo là toàn gia Cung Như Mị, ngay cả Cung Tuyết Lăng cũng muốn bỏ chạy, tất cả mọi người đều tuôn ra mồ hôi lạnh.
Trong luyện võ trường, Cung Mạnh Hiền năm người đang liên thủ vây đánh một người trung niên nam nhân hết sức tuấn mỹ, nhưng vẻ tuấn mỹ của hắn cùng Hải công tử hoàn toàn bất đồng, Hải công tử tuấn mỹ ẻo lả, mà trung niên nam nhân chính là vẻ tinh khiết, nhất là hai đôi mắt, lóe sáng, nóng bỏng, tựa như hai ngọn lửa.
Cung Mạnh Hiền năm người liên thủ nhưng chống cự không nổi một cái tay. Không sai, trung niên nam tử kia chỉ dung một cánh tay cũng dủ làm cho năm người Cung Mạnh Hiền như trứng chọi đá, chật vật đối phó
“Cái tên tiểu tử chết tiệt kia ở đâu? Mau đưa giao tên tiểu tử kia ra đây!" Trung niên mỹ nam tử tức giận dữ dội rống lên.
“Vị này, hắn chỉ bất quá giết một con ngựa của ngươi, chúng ta có thể bồi thường…"
“Chỉ bất quá giết một con ngựa?" Trung niên mỹ nam tử cuồng nộ gầm thét, một quyền phát ra thiếu chút nữa đem Cung Mạnh Hiền văng lên nóc nhà tiêu cục. “Chết tiệt…tên tiểu tử kia thích ngựa của ta, ta không chịu bán, hắn định trộm, bảo bối của ta có linh tính, dĩ nhiên không chịu cùng hắn đi, hắn trong cơn nóng giận giết ngựa của ta. Con ngựa kia đi theo ta bao nhiêu năm, giống như huynh đệ. Ngươi nói xem, ta không thể thay huynh đệ của ta báo thù sao?"
Wow, hoạ lần này gây ra thật lớn. Bất kể ở trong mắt người khác là ngựa hay bò, trong lòng trung niên mỹ nam tử kia, ngựa của hắn chính là huynh đệ của hắn, thù giết người thân không thể không báo.
“Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực bồi thường…"
“Ta chỉ muốn mạng của tiểu tử đó!" Trung niên mỹ nam tử bén nhọn rít gào. “Nói cho các ngươi biết, tính nhẫn nại của ta có hạn, nếu các ngươi không đem tiểu tử kia ra đây, đừng trách ta giết các ngươi rồi đi bắt tiểu tử đó!"
Đang nói chuyện, một tay đang cầm chiếc túi không nhúc nhích rốt cuộc cũng động thủ, ch ẳng qua quét một vòng về phía trước, hai huynh đệ Cung Trọng Khanh cùng nhau té văng ra ngoài, một người bị treo ở trên cây, một người đè sập giá binh khí, Hải công tử liên tục bị đánh lui về sau, ngã ngồi ở trên bậc thang, Hạ Hầu Lam thất tha thất thểu lui từng bướt, nếu như không phải là tường gạch ngăn trở, không khéo chắc một đường lui về tận phủ.
Trong năm người, chỉ có Cung Mạnh Hiền lui lại mấy bước mà thân thể vẫn đứng vững, cũng là khuôn mặt kinh hãi.
“Xin hỏi tôn giá trên giang hồ vị nào?"
“Vị nào cũng không phải!" Trung niên mỹ nam người rống giận. “Còn không mau đem tiểu tử đó giao ra đây!"
Cung Mạnh Hiền đang không biết như thế nào cho phải, đang lúc này, Hải công tử mới từ trên bậc thang bò dậy cũng không biết điều nhô cái mông của hắn lên, thốt một câu vô luận thế nào cũng không nên nói ra khõi miệng vào lúc này.
“Nhưng chẳng qua chỉ là một con ngựa…"
Mọi người đều biết con ngựa so với huynh đệ hắn không có khác biệt, Hải công tử còn nói như vậy, khó trách người ta lập tức sôi máu, thiên hạ sắp đại loạn rồi.
“Ta trước giết hết các ngươi rồi đi tìm tên tiểu tử nọ!"
Thanh âm vừa dứt, quyền ảnh tầng tầng luỹ luỹ trong nháy mắt làm năm người Cung Mạnh Hiền không biết phải đối phó ra sao. Trung niên mỹ nam tử nổi điên bắt đầu ra tay sát thủ. Năm người Cung Mạnh Hiền lập tức lâm vào hiểm cảnh tràn đầy nguy cơ, đừng nói phản kích, ngay cả ngăn cản cũng không ngăn cản được, trong lúc này hẳn sẽ có vài người đi Tây Phương trình báo danh.
Thấy thế, Cung Như Mị lại muốn kéo con bỏ chạy, nhưng Cung Tuyết Lăng bắt lấy tay Lục Học Quý không chịu buôn. Trong lúc tình thế cấp bách, Cung Như Mị dung hết công lực đẩy nàng ra.
“Còn không mau buông ra!"
Nếu là trước đây, Cung Tuyết Lăng căn bản không bận tâm, võ công của nàng so với cô cô hơn mấy phân.
Nhưng giờ phút này, khi nàng đang mang một trái dưa hấu, cho dù người bình thường đẩy, nàng cũng phải thoái lui vài bước, huống chi Cung Như Mị là dùng toàn lực, căn bản bất kể Cung Tuyết Lăng là ôm bí đao hay là ôm bí đỏ, nhất thời kinh hô lui hai bước nhất định sẽ than thiết với mặt đất. Mắt thấy nàng bị người ta đẩy đến nổi sắp ngã xuống đất, trên người mang theo “cái trứng" cũng sẽ ngã thành trứng nát mất thôi.
“Hả?" Mắt kinh ngạc ngước nhìn. “Tiếu ca!"
“Ở đây náo nhiệt thế!" Độc Cô Tiếu Ngu chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng nàng vừa vặn tiếp được thân thể lảo đảo, cũng cười dài đỡ nàng đứng dậy, Cung Tuyết Lăng mặt quýnh lên, đang muốn nói chuyện, Độc Cô Tiếu Ngu che miệng nàng lại, chợt nói giọng to hướng về phía sau người đang chiến đấu kịch liệt. “Tứ thúc!"
Chỉ hai chữ mà thôi, trận chiến nảy lửa trong phút chốc vụt tắt, trung niên mỹ nam tử lập tức thoát ra khỏi vòng chiến, kinh ngạc phi thân đến trước mặt Độc Cô Tiếu Ngu.
“Tiếu Ngu, ngươi như thế nào ở trong này?"
Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hì ôm lấy Cung Tuyết Lăng. “Theo lão bà về nhà mẹ đẻ vài ngày !"
“Lão bà?!" Trung niên mỹ nam tử vừa mừng vừa sợ kêu to. “Tiểu tử, ngươi rốt cục cũng thành thân rồi?"
“Bằng không cha sẽ chấp nhận cho con trở về sao!" Độc Cô Tiếu Ngu cười dài nói: “Còn người? Tứ thúc, tại sao lại ở đây?"
Vừa nhắc việc này, lửa giận hừng hực bốc cháy lên “Hắn giết Xích Diễm của ta!" Hắn chỉ chỉ Lục Học Quý núp phía sau Cung Như Mị, sau đó chỉ hướng Cung Mạnh Hiền. “Bọn họ muốn ngăn cản ta thay Xích Diễm báo thù, cho nên ta muốn giết hết …"
“Tứ thúc." Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi cắt đứt tuyên cáo báo thù của trung niên mỹ nam tử. “Vị bên kia là nhạc phụ đại nhân của con, người đang bị treo ở trên cây chính là đại cữu tử, lây lất trên mặt đất bò dậy không nổi chính là nhị cữu tử. Bên kia, hai vị một người là biểu tỷ phu, một người là biểu muội phu của lão bà của con, còn người mà Tứ thúc muốn bào thù là biểu ca của lão bà của con, xin hỏi Tứ thúc muốn giết ai?"
“Sao… Như thế nào …" Trung niên mỹ nam tử miệng mở rộng, có chút không biết làm sao. “Bọn họ đều là… đều là thân thích của lão bà ngươi?"
“Không sai!" Độc Cô Tiếu Ngu đẩy đẩy Cung Tuyết Lăng tựa vào trên người hắn. “Lão bà, còn không mau gọi Tứ thúc."
“Tứ thúc." Cung Tuyết Lăng vội vàng ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó bày ra một vẻ mặt xót thương. “Tứ thúc, con thừa nhận, biểu ca vừa khốn kiếp vừa đáng chết, nhưng hắn dù sao cũng là con độc nhất của cô cô, xin tứ thúc nể tình Tuyết Lăng, tha cho hắn một con đường sống có được hay không?"
“Chuyện này…" Trung niên mỹ nam tử mặt đỏ lên, ngay cả cổ cũng đỏ “Nhưng là… Nhưng là… Xích Diễm .… Nhưng… Nhưng…"
“Tứ thúc, đừng nói con không có nhắc nhở người" Độc Cô Tiếu không chút để ý dường như đánh gãy tình thế khó xủa của mỹ nam tử. “Người có biết bây giờ là lúc nào rồi không?"
“Lúc nào?"
“Ngày mùng hai tháng giêng, Tứ thúc đã quên về nhà mừng năm mới phải không?"
“… Ta chết chắc rồi!"
“Đúng, Tứ thúc, người nhất định chết chắc rồi, Tứ Thẩm nếu mà biết người chỉ vì một con ngựa mà quên về đón lễ mừng năm mới với nàng, thúc nhất định sẽ tan xương nát thịt. Bất quá, nếu như ngươi có thể trước nguyên tiêu trở về, nói không chừng có thể toàn thây…"
(A T ử: nguyên tiêu nếu ai ko bit ta giải thik lun đó là đêm rằm tháng giêng đó ạ.)
Lời Độc Cô Tiếu Ngu còn chưa nói hết, bóng dáng trung niên mỹ nam tử đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
“Ta cũng biết." Độc Cô Tiếu Ngu cười ha ha. “Tứ thúc sợ nhất Tứ Thẩm mà!"
Kinh ngạc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Độc Cô Tiếu Ngu, Đây là lần đầu tiên, Cung Tuyết Lăng bắt đầu hoài nghi phu quân của nàng rốt cuộc là dạng nông dân gì?
“Con rể, Tứ thúc của con trên giang hồ rốt cuộc là vị nào?" Cung Mạnh Hiền lại hỏi đã tới.
“Tứ thúc đã rút khỏi giang hồ hơn mười năm, không cần đề cập đến!" Độc Cô Tiếu Ngu nhàn nhạt nói hai câu lảng tránh. “Ta đói bụng rồi, tất cả mọi người dùng qua đồ ăn sang rồi sao?"
Cung Mạnh Hiền lập tức hiểu Độc Cô Tiếu Ngu không muốn nhiều lời, cũng có thể là trung niên mỹ nam tử không cho phép hắn nói, nếu là như thế, hắn cũng không tiện hỏi đến. Bên cạnh đó, hắn cũng muốn nhắc nhở Cung Tuyết Lăng bỏ đi ý định ban đầu, quyết định cái gì cũng không hỏi, tránh làm hắn khó xử.
“Vẫn chưa, đi thôi, đi vào dùng điểm tâm."
Cho nên, tại hoạ mất mạng cứ như vậy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bất quá cũng lưu lại một tý nghi vấn trong lòng mọi người.
Một người nông dân lao động cực khổ chất phát, nhưng gia cảnh dị thường giàu có, cho dù không phải cự phú thì cũng là phú thương đại cổ, còn có một Tứ thúc võ công lừng lẫy đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm. Tiếp theo trở về, nếu hắn nói hắn có người thân là đại quan triều đình, bọn họ thật sự cũng không thể không tin.
Độc Cô Tiếu Ngu thật chỉ là một nông dân bình thường hay sao.
***
Trước thanh minh tháng ba, sáng sớm hai ngày sau lúc Độc Cô Tiếu Ngu trồng xong cây giống, Cung Tuyết Lăng bình an sinh hạ một nữ nhi, nàng có hơi thất vọng. Bất quá Độc Cô Tiếu Ngu thật sự tuyệt không để ý, ôm nữ nhi trên tay cười toe toét, hôn tới hôn lui không nỡ để xuống, nữ nhi cũng kiên trì giống như hắn.
Kỳ thật thì đứa bé giống Cung Tuyết Lăng nhiều hơn.
Bởi vì mẫu thân Cung Tuyết Lăng đã qua đời, Cung Mạnh Hiền liền phái một người tới giúp Cung Tuyết Lăng ở cữ, thuận tiện dạy nàng về chuyện nuôi nấng nữ nhi, Độc Cô Tiếu Ngu không cự tuyệt, bởi vì hắn không hiểu những chuyện như này.
Nhưng Cung Tuyết Lăng muốn ăn thức ăn tẩm bổ, hắn kiên trì đích thân xuống bếp.
“Lão gia báo cho Lục gia phái người tới đem cô cô của người cùng biểu thiếu gia về bên đó rồi!" Vú già đem canh gà cho Cung Tuyết Lăng, thuận miệng tán gẫu.
“Tốt, tốt lắm, sớm nên làm như vậy!" Cung Tuyết Lăng hài lòng gật đầu, uống canh.
“Nhưng chưa đầy một tháng, cô cô của người lại dẫn biểu thiếu gia quay về!"
Cung Tuyết Lăng sặc một cái, suýt nữa miệng phun đầy nước canh. “Vừa… Khụ khụ khụ, lại quay trở về sao?"
Vú già ôm lấy tiểu oa nhi, thương yêu. “Đúng vậy, vừa quay trở lại."
Thật là âm hồn bất tán a?
“Cha ta nói thế nào?"
“Cô cô của người quỳ xuống cầu khẩn lão gia cho nàng lưu lại, lão gia không thể làm gì khác hơn là cho bọn họ ở lại ! Bất quá lão gia cũng nói, nếu biểu thiếu gia lại gây họa, lão gia sẽ cho Lục gia đem bọn họ trở về, ngoài ra còn có thêm yêu cầu : mong Lục gia mang biểu thiếu gia giam lại.
Quỳ lạy, van xin.
Bây giờ lại đem khổ nhục kế ra với cha?
Cung Tuyết Lăng giật mình trong chốc lát, than thở. “Cô cô rốt cộc nghĩ như thế nào? Ở bên đó không tốt sao, tại sao cứ muốn quay lại đây? Lục gia là đại phú phía Nam, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, nha hoàn hầu hạ hơn trăm người. Cuộc sống nơi đó không hạnh phúc hơn ở đây sao?"
“Không tốt lắm đâu, nghe nói Lục gia yêu cầu cô cô của người phải ở nhà thủ tiết, không cho phép bước ra đại môn nửa bước. Tiểu thư xem, với tính tình cô cô của người như vậy, làm sao chịu được!" Vú già chậm rãi nói: “Ngoài ra, Lục gia còn muốn biểu thiếu gia cầm cuốc làm lao công đi mở quặng, bảo là muốn rèn giũa tính tình của biểu thiếu gia, biểu thiếu gia nhất định là chịu không được, cho nên hai mẹ con bọn họ cùng nhau trốn trở về!"
“Một người được nuông chiều từ bé, một người luôn sống an nhàn sung sướng, cô cô với biểu ca đúng là mẹ nào con nấy nha!" Cung Tuyết Lăng dở khóc dở cười mãnh liệt lắc đầu. “Như vậy, bọn họ lại ở khu Mã Lư bên cạnh?"
“Đúng như vậy!" Vú già cuối người đắp chăn cho tiểu hài tử ."A, đúng rồi, hai vị tiểu thư cũng đã sinh rồi!"
Đã sinh rồi sao?
Nhìn chén canh Cung Tuyết Lăng thở dài một cái “Thế Vú có biết biểu tỷ sinh con gái hay con trai không?" Cung Tuyết Lăng thấp thỏm hỏi.
Vú già cười miệng thấy cả răng. “Vừa khéo, hai vị biểu tiểu thư cùng tiểu thư giống nhau, đều sinh con gái!"
Trong lòng giật mình một cái, Cung Tuyết Lăng để chén canh gà xuống. “Kia… Kia… Cô cô có nói chuyện gì nữa không?"
“Ta cũng không rõ lắm, tiểu thư muốn biết cái gì?"
“Không có gì, không có gì!" Cung Tuyết Lăng vội vàng cầm chén canh gà lên uống.
Hạ Hầu Lam sẽ không thật sự đem Lục Bội Nghi đuổi về nhà mẹ đẻ nha?
Cho dù thật muốn đem Lục Bội Nghi đuổi về nhà mẹ đẻ, tốt nhất là trở về Lục gia đi, sao lại quay trở về Vô Tích , không phải tự nhiên lại cho cha nhiều phiền toái sao?
Ban đêm, giống như mười ngày trước, sau khi Độc Cô Tiếu Ngu làm xong công việc, tắm rửa, sau đó sẽ qua thăm hỏi vợ , sau đó chơi đùa với nữ nhi một lúc lâu mới để cho vú già ôm trở về phòng khách để đi ngủ. Hắn thật muốn cùng Cung Tuyết Lăng hàn huyên nhiều hơn.
“Cô gia, ngài không thể ở cùng một phòng với tiểu thư!" Mỗi đêm, vú già điều nói một câu như vậy.
“Dạ dạ, ta sẽ ra nhà kho nghỉ ngơi được chưa!" Giọng nói bất đắc dĩ, Độc Cô Tiếu Ngu vẫn cười dài.
Vú già ôm nữ nhi rời đi, Độc Cô Tiếu Ngu cẩn thận quan sát sắc mặt Cung Tuyết Lăng.
“Nàng vẫn khoẻ chứ?"
“Dĩ nhiên tốt, cũng hơn mười ngày, ngày ngày ngủ đủ ăn đủ, sao có thể không tốt!"
“Vậy thì tốt, mọi người đều nói nữ nhân lần đầu tiên thì ở cử là quan trọng nhất, nếu không giữ gìn thân thể tốt, về sau sẽ rất mệt mỏi."
“Không cần phải lo lắng, thân thể của xương cốt rất chắc chắn, cũng là chàng, hôm qua chàng vào thành, có chuyện gì xảy ra không?"
“Ý nàng nói, chuyện biểu tỷ bị hưu, sau đó bị đuổi về nhà mẹ đẻ?" Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi hỏi ngược lại.
Cung Tuyết Lăng rút khẩu khí. “Biểu tỷ thật bị hưu sao?"
Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm. “Nếu như nàng muốn biết. Nguyên nhân nàng bị hưu là do ghen tỵ với tiểu thiếp mới cưới của biểu tỷ phu."
“Ghen tỵ?" Cung Tuyết Lăng trừng mắt nhìn. “Biểu tỷ phu cưới thiếp rồi?"
“Vẫn chưa, chỉ là chuẩn bị cưới." Độc Cô Tiếu Ngu nụ cười như cũ, ánh mắt nhưng có chút hung ác nham hiểm. “Làm sao, nàng thật để ý chuyện đó?"
“Có thể nào không để ý, biểu tỷ bị hưu, sau đó bị đuổi về nhà mẹ đẻ, chuyện cha muốn quan tâm sẽ ngày càng nhiều!" Cung Tuyết Lăng ảo não. “Chàng xem, muốn biểu ca an phận thủ thường, còn khó hơn chuyện mặt trời mọc ở hướng tây. Biểu tỷ cũng sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng được chỉ bởi vì tâm tính nàng không tốt!"
Ánh mắt hung ác nham hiểm biến mất “Thì ra là nàng toan tính chính là cái này." Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng nói.
“Nếu không chàng cho rằng là cái gì?" Ngơ ngác một chút. “Chậm đã, chàng không phải là hoài nghi…"
“Hạ Hầu Lam nguyên là vị hôn phu của nàng không phải sao?" Độc Cô Tiếu Ngu “Nhắc nhở" nàng.
“Đó là gia gia ta giúp ta đặt hôn sự!" Cung Tuyết Lăng tức giận nói. “Từ lúc bắt đầu cập kê, ta liền vắt hết óc suy tư phải làm như thế nào để cho bọn họ từ hôn!"
“Tại sao, Hạ Hầu Lam có điểm nào không tốt?"
“Nghiêm chỉnh cũng không tốt, theo phương diện nào đó mà nhìn, Hạ Hầu Lam cùng biểu ca thật có chút giống nhau. Trừ biết võ công, hắn cái gì cũng không biết, quả thực cùng phế vật không có khác biệt! Nhớ có một lần hắn mang muội đi Hương Sơn dạo hội chùa, vào quán cơm dùng bữa, hắn chẳng những sai người hầu giúp hắn châm trà, còn muốn người hầu giúp ta lột vỏ tôm, quái, hắn không có tay sao? Tại sao tự mình giúp ta lột?" Cung Tuyết Lăng hừ hừ. “Lúc ấy ta cũng biết hắn không phải là người chồng tốt !"
Độc Cô Tiếu Ngu yên lặng một lát, đột nhiên dời thân tựa vào đầu giường, làm cho đầu nàng dựa vào ngực hắn.
“Như vậy còn ta, nàng cho rằng ta sẽ là người chồng tốt hay sao?"
“Chàng cái gì cũng biết, vậy không tốt sao?" Cung Tuyết Lăng hỏi ngược lại.
“Nàng không cảm thấy gả cho ta sẽ rất cực khổ?" Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi hỏi nữa.
“Nói nhảm, dĩ nhiên cực khổ, nếu như bò có thể nói, nó cũng sẽ nói rằng, nó bị chàng kéo lê trên đồng thật là cực khổ ! Bất quá…" Cung Tuyết Lăng miễn cưỡng tựa vào trong lòng ngực hắn. “Cực khổ nhưng mỗi một khắc đều thực phong phú, ta sẽ biết ta sống không uổng cuộc đời, bởi vì ta đã cố gắng trân trọng cuộc sống từng giờ từng khắc ."
Nghe vậy, Độc Cô Tiếu Ngu nụ cười nhẹ, ánh mắt thâm trầm đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu.
“Tại gia tộc, cha ta hỏi xem có vừa ý cô nương nhà ai không, thúc giục ta mau chóng thành thân, thật ra ta cũng đang tìm nhưng lại không tìm ra người vừa ý, ta nghĩ…" Hắn ôn nhu vuốt mái tóc đen của nàng. “Có lẽ ta đang đợi nàng!"
“Ý của chàng là nói…" Cung Tuyết Lăng thu mắt nhìn hắn. “Ta cũng là một thê tử tốt sao?"
“Tốt nhất." Độc Cô Tiếu Ngu trầm thấp nói.
“Tốt, vậy thì mời chàng…" Cung Tuyết Lăng thỏa mãn nhắm hai mắt. “Hãy chờ thê tử tốt nhất của chàng ngủ, sau đó hãy quay về nhà kho."
“Không thành vấn đề." Độc Cô Tiếu Ngu dùng sức ôm chặt nàng. “Đây trách nhiệm của một người chồng tốt."
Nửa buồn ngủ vừa hàn huyên mấy câu, chỉ chốc lát sau, Cung Tuyết Lăng liền ngủ mất, ngay cả Độc Cô Tiếu Ngu cũng ngủ thiếp đi.
Là ai nói sẽ tới ngủ ở nhà kho chứ?
Giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp quét dọn, cho gà vịt ăn, nuôi heo nuôi bò, còn phải thay hài tử trong bụng may quần áo. Cuối năm phút chốc cũng đến, nàng cũng phải thay lão công may áo mới, làm giày mới. Sáng sớm vừa mở mắt đã bận việc, từ trong nhà bận đến ngoài phòng, lại từ ngoài phòng bận đến trong nhà, luôn là cho đến lúc lên giường, nàng mới có thể thả lỏng để lấy hơi một chút.
Làm ruộng không giống với đánh nhau, một thân võ công cũng không cần sử dụng. Cho dù nàng là võ lâm đệ nhất cao thủ, một khi gả vào nhà nông, mồ hôi chính là sức lực lớn nhất cần thiết làm việc nha.
Về phần Độc Cô Tiếu Ngu, tháng mười thu hoạch lúa mùa, đập lúa, phơi lúa, sau đó đóng vào bao, công việc một năm của hắn cũng chính thức tuyên bố kết thúc. Về sau, hắn cơ hồ điều ở nhà, tu sửa tường và hàng rào, tu sửa chuồng gà cùng chuồng heo, tết cỏ khô làm giày rơm, cũng giúp Cung Tuyết Lăng giặt quần áo quét dọn phòng ở, nấu cơm làm dưa muối, thỉnh thoảng đi ra ruộng xem rau trong ruộng đã gieo đã nẩy mầm mọc rễ hay chưa, thuận tiện hái một chút rau dưa với khoai lang.
Thoáng cũng đến ngày mồng tám tháng chạp.
“Phải chuẩn bị lễ mừng năm mới ."
“Ta đã chuẩn bị."
“Chàng?" Cung Tuyết Lăng chém xéo mắt mà trên dưới đánh giá lão công. “Chàng có x ay bột làm bánh bao với bánh ngọt không?"
Độc Cô Tiếu Ngu gật đầu.
“Thịt muối, bánh gạo, hạt kê rang vàng?"
Độc Cô Tiếu Ngu lần nữa gật đầu.
“… Chàng rốt cuộc không có cái gì?"
Độc Cô Tiếu Ngu hơi suy nghĩ một chút, cợt nhả chỉ chỉ cái bụng đội lên của nàng, Cung Tuyết Lăng cười mắng đẩy đầu ngón tay của hắn ra.
“Chàng nếu là thật có thể nghi ngờ hài tử, ta nghĩ không nên gả cho chàng!"
Bất quá làm cho Cung Tuyết Lăng kinh ngạc,chính là Độc Cô Tiếu Ngu biết chữ.
“Người nào dạy chàng?"
“Cha ta."
“Cha chàng, công công không phải là làm ruộng ?" (A Tử: công công => cha chồng.)
“Hắn là thôn trưởng thôn chúng ta."
Khó trách, thôn trưởng biết chữ cũng không coi là kỳ quái. Nhưng không chỉ có như thế, hắn còn có thể…
“Ai dạy chàng vẽ tranh ?"
“Nhị thúc."
“Ta đoán Nhị thúc cũng không phải là làm ruộng a?"
“Hắn là đại phu."
“Ai dạy chàng làm thơ?"
“Lục thúc."
“Lục thúc làm gì ?"
“Ngọc Thạch thương nhân."
“Cắt giấy?"
“Thất thúc, hắn là châu báu thương nhân."
“Pháo trúc?" (A Tử: Pháo trúc => pháo hoa trong ống trúc.)
“Tứ thúc, hắn buôn bán ngựa."
“… Xin hỏi trưởng bối của chàng, rốt cuộc người nào làm ruộng ?"
“Không một ai."
“Vậy còn chàng tại sao phải làm ruộng?"
“Ta thích."
Cung Tuyết Lăng không biết nên khóc hay cười phất tay một cái. “Được rồi, được rồi, tùy chàng chúng ta tự mình viết câu đối xuân, vẽ tranh tết, cắt giấy, làm pháo trúc!"
Nàng vẫn tiếp tục may quần áo làm giày, ít nhất cái này, Độc Cô Tiếu Ngu không giúp được nàng.
Cho nên, bọn họ luôn là bề bộn công việc, bởi vì bọn họ hết thảy đều dựa vào mình, không có bất kỳ người hầu, cũng không mua đồ có sẵn, bên trong ruộng rau có các loại rau dưa, gà vịt heo cũng là tự mình nuôi. Dòng suối nhỏ chảy qua trước phòng có rất nhiều, rất nhiều cá tươi ngon. Trên sườn núi sau nhà còn có cây đào, cây táo…Trừ muối ăn ở ngoài, bọn họ đều là tự cấp tự túc… Cơ hồ…
“A, đúng rồi, kim và chỉ khâu, cái này chàng không có biện pháp làm?"
“… Ta đi mua."
“Thuận tiện mua chút kẹo mạch nha, bánh đường, mứt quả, quả hạch đào, bánh quả hồng, bánh táo, hạt dẻ, cả củ ấu nữa.
“…"
Wow ha ha ha, ta chỉ biết hắn làm không được những thứ kia!
Bất quá nàng cũng vì vậy loay hoay không có thời gian, cũng không còn dư thừa tinh lực bận tâm những thứ khác. Trừ phụ thân cùng hai vị ca ca mỗi tháng cũng sẽ thay phiên tới thăm nàng, nàng lâu chưa có trở về nhà mẹ đẻ .
Mặc dù trước khi thành thân nàng tự nói với mình chỉ cần có thời gian sẽ phải trở về nhà mẹ xem một chút, tốt nhất là mỗi ngày trở về một chuyến, dù sao nhà mẹ đẻ gần trong gang tấc, chỉ cần tranh thủ một chút vào thành một chuyến là được, hơn nữa nàng có khinh công, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng từ khi gả cho nông gia, nàng một chút cũng không còn nghĩ tới muốn về nhà mẹ đẻ, thậm chí ngay cả ngày thứ ba lại mặt cũng đã quên.
Bởi vì bận quá, mệt mỏi quá
Nghĩ tới đây, hai vị ca ca đã một tháng vẫn chưa đến. Bởi vì đến cuối năm, công việc của bọn họ cũng bắt đầu bận rộn hay sao?
***
Cưỡi tuấn mã phong trần mệt mỏi chạy vào bên trong thành Vô Tích, người đầu lĩnh trung niên thật to thở phào nhẹ nhỏm.
“Cuối cùng cũng trở về kịp. " Cung Mạnh Hiền lẩm bẩm nói : “Việc lần này thật tiêu tốn không ít thời gian !"
“Con còn tưởng rằng sẽ được đón mừng năm mới bên ngoài" Cung Trọng Thư cầm khăn tay lau đi vẻ mặt đầy bịu bậm.
“Vậy cũng không được , nhưng nếu thật sự là như thế, cha tất nhiên sẽ bỏ lại tiêu kia rồi một mình mau mau trở về. " Cung Trọng Khanh quả quyết nói: “Đầu năm hai người không thể không có một người ở tiêu cục, nếu không tiểu muội trở về thì sao?"
“May là trở về kịp." Cung Mạnh Hiền mỏi mệt vặn vẹo cổ.
“Vậy cũng không, con… à?" Cung Trọng Thư đột nhiên sửng sốt một chút. “Nhìn kìa, trước cửa tiêu cục, chẳng phải là cô cô cùng biểu ca sao?"
Vừa nghe, Cung Mạnh Hiền cùng Cung Trọng Khanh liền song song nhíu mày, cũng cùng nhau dời mắt trông qua, quả thấy Cung Như Mị cùng Lục Học Quý hai mẹ con đang đứng trước cửa, đưa tay chỉ huy mọi người đem mấy cái thùng vào tiêu cục, nhìn trận chiến, thật giống như bọn họ dường như muốn mang vào tiêu cục.
“Chậm đã!" Cung Mạnh Hiền vội vả đến trước tiêu cục kéo cương ngựa, nhảy xuống. “Các ngươi đang làm gì đó?"
Liếc thấy Cung Mạnh Hiền, Cung Như Mị tựa hồ có điểm kích động, con ngươi liều mạng xong tròn, cố gắng trấn định lại. “Không có gì, muội… Muội chỉ là muốn, một năm đã qua, hai mẹ con muội, ách, có điểm tịch mịch, cho nên muốn trở về cùng đại ca cùng nhau đón lễ mừng năm mới thôi!"
“Một năm đã trở lại?" Cung Mạnh Hiền hoài nghi tầm mắt nhất nhất quét qua bọn hạ nhân vừa đem một nửa hòm. “Chẳng qua chỉ một năm, vì sao đem tất cả hành lý đến đây như thế?"
Cung Như Mị miễn cưỡng kéo ra nụ cười. “Để … thuận tiện nha, để muội đỡ phải tìm này nọ không được."
Cung Mạnh Hiền híp mắt nhìn chăm chú hai mẹ con Cung Như Mị chốc lát, lắc đầu “Các ngươi có thể cùng nhau cùng mừng năm mới, nhưng chỉ có thể mang quần áo và một ít thứ khác, còn những thứ này…" Hắn vung tay lên. “Đem trở về đi!"
“Tốt sao!" Cung Như Mị bất đắc dĩ chỉ thị người hầu sẽ đem tất cả quan tài bàn hồi con lừa mã bước đi, đợi nàng cùng con giơ lên bao quần áo muốn vào trong tiêu cục đi, lại bị Cung Mạnh Hiền ngăn trở. “Đại ca?"
“Thành thật nói cho ta biết, có phải hay không Học Quý vừa gây ra họa gì rồi?"
Cung Như Mị rút khẩu khí, “Không có! Không có!" Vội vàng hấp tấp phủ nhận. “Kể từ khi đại ca đem khu Mã Lư giao cho Học Quý, Học Quý cũng chỉ có lui đến khu nuôi ngựa đó, những nơi khác cũng không có đi nữa, thì làm sao có thể gây họa được?"
Cung Mạnh Hiền hồ nghi nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nụ cười của Cung Như Mị cũng càng lúc càng méo mó.
“Tốt nhất là không có, tốt, vào đi thôi, qua nguyên tiêu thì các người phải trở về!"
Nhìn hai mẹ con bọn họ ầm ầm vào trong tiêu cục, giống như người chạy nạn, Cung Trọng Khanh cùng Cung Trọng Thư nhìn nhau.
“Hắn không có gây họa, tin được không?"
“Không tin!"
“Ta cũng không tin." Cung Mạnh Hiền nhìn hai đứa con thở dài nói : “Nhưng bọn hắn không thừa nhận, cha cũng không thể đuổi bọn họ. Bất quá một khi bị ta phát hiện Học Quý gây họa, ta sẽ lập tức báo cho nhà chồng nàng bên kia đón bọn họ trở về!"
Hy vọng lúc này không phải là gây ra họa lớn gì………….
Cung Như Mị trở lại về tiêu cục, nên tết năm thứ hai về nhà thăm bố mẹ, Lục gia tỷ muội tự nhiên cũng cùng phu quân đến tiêu cục chúc tết. Cung Tuyết Lăng không thể tránh khỏi cùng họ mặt đối mặt.
Vừa khéo ba biểu tỷ muội bọn họ điều mang thai, bất quá ba biểu tỷ muội cũng là ba hình dáng.
Từ trước đến giờ Lục Bội Cầm điêu ngoa ương ngạnh thế lại sợ hãi rụt rè giống con chuột nhỏ, chỉ dám bước đi theo phía sau Hải công tử, hắn không ngồi, nàng cũng không dám ngồi, bất kể nói gì, làm chuyện gì cũng phải nhìn qua sắc mặt của Hải công tử, nơm nớp lo sợ làm cho phu quân mất hứng.
Mà Lục Bội Nghi thì luôn dùng đôi ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Cung Tuyết Lăng, giống như Cung Tuyết Lăng đoạt mất phu quân lại trộm nhi tử của nàng, nàng chắc đang suy nghĩ phải dùng thủ đoạn nào để “Báo thù" .
Chỉ có Cung Tuyết Lăng vẫn không thay đổi, không có chút nào thay đổi.
“Biểu tỷ, biểu muội, các người vẫn khoẻ?"
“Ta…" Lục Bội Cầm liếc phu quân Hải công tử một cái." Ách, tốt lắm."
“Ngươi cho là sẽ có chuyện gì?" Lục Bội Nghi mắt lạnh liếc xéo Cung Tuyết Lăng.
Nàng như vậy là sao?
Nàng cho là Lục Bội Nghi đã đạt được thứ mình muốn, bất kể kết quả như thế nào cũng không thể trách người khác, càng đừng nói tất cả oán giận đều đem đổ trên đầu nàng.
Biểu tỷ muốn cướp vị hôn phu của nàng, nàng cũng không oán giận, còn muốn nàng như thế nào?
“Như vậy…" Cung Tuyết Lăng xem như nàng không có mặt , lần lượt chuyển hướng vị hôn phu của các nàng. “Biểu tỷ phu, biểu muội phu, hai vị vẫn khoẻ?"
“Đều nhờ biểu tỷ hỏi thăm, ta rất khỏe."
Hải công tử nhăn nhăn nhó nhó lấy tay khăn che miệng, hình dáng ngượng ngùng, thuận tiện ném qua mị nhãn tới một người. Cung Tuyết Lăng không khỏi run run, vội vàng tránh khỏi ánh mắt của hắn, miễn cho ánh mắt rút gân, dạ dày co thắt, không khéo cả bữa tối hôm qua không nhịn được cũng phun ra .
Thật ra thì Hải công tử có thể cũng coi là nam nhân tuấn mỹ, nhưng cái kiểu ẻo lả này làm cho người ta hoài nghi hắn rốt cuộc là nam hay là nữ. Về phần Hạ Hầu Lam…
Cung Tuyết Lăng nhìn vị hôn phu trước đây, một chút cũng không hối hận gả cho Độc Cô Tiếu Ngu.
Hạ Hầu Lam là một võ lâm thế gia đệ tử điển hình, phong độ phiên phiên, cử chỉ nhanh nhẹn, anh tuấn lịch lãm. Không biết có bao nhiêu cô nương, các tiểu thư để mắt đến hắn, nhưng nàng vẫn không cảm thấy hắn là một người chồng tốt.
Bởi vì trừ võ công ở ngoài, hắn cái gì cũng không biết, ngay cả châm trà cũng sẽ không.
“Lăng muội, nàng…" Hạ Hầu Lam chần chờ, cố gắng nuốt lại lời nói vừa thốt ra, đổi hỏi: “Nghe nói nàng gả cho nông dân?"
“Đúng, là làm ruộng." Cung Tuyết Lăng khoái trá thừa nhận, chợt quay đầu lại gọi “Tiếu ca!"
Đang cùng Cung Mạnh Hiền nói chuyện, Độc Cô Tiếu Ngu quay đầu lại, Cung Tuyết Lăng vẫy tay, hắn lập tức hướng Cung Mạnh Hiền tạ lỗi, sau đó bước nhanh đi về phía Cung Tuyết Lăng.
“Chàng…" Cung Tuyết Lăng rất tự nhiên ôm lấy khuỷu tay Độc Cô Tiếu Ngu. “Chính là vị phu quân của muội."
“Hắn là làm ruộng sao ?" Lục Bội Nghi thốt ra, giật mình hỏi.
“Thật không giống a!" Lục Bội Cầm cũng thật bất ngờ lẩm bẩm nói.
Đâu chỉ không giống, ba nam nhân đứng chung một chỗ, Hải công tử chính là hình thức đáng chú ý. Hạ Hầu Lam bộc lộ tài năng, đủ nổi bật. Mà Độc Cô Tiếu Ngu trầm ổn nội liễm, không hiện bất sắc thái nào, nhưng chỉ liếc mắt một cái, mọi người chú ý tới nhất định là Độc Cô Tiếu Ngu, bởi vì hắn có một loại khí chất mà người khác không có, đọng ở trên môi hắn là một nụ cười giữ chặt ánh mắt người nhìn. Chỉ cần hắn nhìn ngươi, lòng của ngươi cũng sẽ bị níu lấy.
Hắn mới là bắt mắt nhất.
“Không phải mới là lạ!" Cung Tuyết Lăng oán hận thúc phu quân một quyền. “Năm ngoái hắn còn muốn muội theo hắn hạ điền, hại muội thiếu chút nữa thắt lưng không thẳng được !"
“Ta không phải đã để cho nàng nghỉ ngơi sao?" Độc Cô Tiếu Ngu cười dài vì mình biện hộ.
“Hừ!" lại đánh một quyền nửa “Nếu như không phải là ta mang thai, chàng sẽ cho ta nghỉ ngơi sao?" lại thêm một quyền . “Không biết, mùng một chúng ta lại đến đây, ở đến nguyên tiêu mới trở về, nếu muốn nghỉ ngơi thì muội sẽ phải nghỉ ngơi nhiều cho đủ vốn!"
“Được thôi. " Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm. “Năm nay mười lăm mới lập xuân, sau nguyên tiêu mới ủ cây con thì vẫn kịp."
“Vậy chúng ta cũng tới có được không, từ mười một ở đến mười lăm." Hải công tử xấu hổ nói: “Còn các ngươi?"
Hắn hỏi chính là Hạ Hầu Lam, người phía sau miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi, chúng ta cũng sẽ tới."
Sau tiệc rượu bửa trưa, tính chanh chua của Cung Như Mị cũng không giảm bớt, có lẽ là bởi vì nàng biết Lục gia tỷ muội gả rốt cuộc là không đúng chỗ , vì vậy cũng muốn cho Cung Tuyết Lăng không được tốt như thế.
Cuộc sống nử nhi của nàng không thoải mái, Cung Như Mị có thể nào chịu yên để cho cuộc sống người nào đó được trôi qua mỹ mãn.
“Lăng nhi, gả cho nông dân thực vất vả đi?"
“Thực là vất vả." Cung Tuyết Lăng không chút để ý trả lời, bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu đang giúp nàng lột vỏ tôm, một con không lớn không nhỏ, thật sự không đủ."Lấy con lớn một chút!"
“Phu quân của con không mang con đến nơi nào giải sầu nghỉ ngơi một chút sao?"
“Việc nhà không xong, ra khõi cửa làm gì, làm sao có thời giờ mà dạo chơi!" Cung Tuyết Lăng tiếp tục chỉ huy Độc Cô Tiếu Ngu vì nàng gắp thức ăn. “gắp miếng chân giò kho tàu kia!"
“Ít nhất cũng cho con vài thứ châu báo, trang sức xem như là bồi thường chứ?"
“Vậy không được, xưa nay con chưa từng nghe ai mang châu báo, trang sức mà làm việc nặng nhọc nha, nếu rơi mất làm sao bây giờ?" Cung Tuyết Lăng vừa nói vừa chỉ hướng gà nướng, gà quay xa nhất. “Chân gà, ta muốn chân gà."
Cung Tuyết Lăng trả lời một câu, Cung Như Mị sắc mặt liền càng khó coi một phần, nàng muốn cho Cung Tuyết Lăng mất mặt, Cung Tuyết Lăng vẫn cứ ung dung, liên tục sai phu quân của nàng gắp này gắp kia, mà Hải công tử thì ngược lại bảo Lục Bội Cầm gắp thức ăn, lột vỏ tôm cho, mà Hạ Hầu Lam thì lặng lẽ dùng thức ăn, không thèm quan tâm đến Lục Bội Nghi.
Thật là quá đáng, gả cho nông dân lại kiêu ngạo như thế!
“Cùng phu quân là nông dân ra cửa nhất định là rất mất thể diện đi?" Cung Như Mị lớn tiếng nói, ác ý rất rõ ràng.
Cung Mạnh Hiền vẻ mặt đột nhiên tím lại, mà hai huynh đệ Cung Trọng Khanh lại càng bốc hỏa, nhưng Cung Tuyết Lăng lại như cũ không thèm để ý, muốn Độc Cô Tiếu Ngu vì nàng múc canh.
“Lạnh quá, trước uống ngụm canh ấm áp một chút đi!" Nàng nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn Cung Như Mị một cái. “Tại sao lại mất thể diện? Tiếu ca không ăn trộm, không cướp của giết người, đường đường chánh chánh làm ruộng sống, nơi nào mất thể diện? Không có nông dân, cô cô có gạo ngon để ăn, cháo loãng mà uống sao ? Không có nông dân, cô cô cũng đừng hòng có bánh bao mà ăn, xin hỏi có điểm nào làm cho con mất thể diện?"
Cung Như Mị nhất thời cứng họng.
“Nhưng biểu muội là tiêu cục thiên kim đại tiểu thư." thấy mẫu thân á khẩu, Lục Học Quý vội vàng chen lời giúp mẫu thân một phen. “Gả cho một người hạ đẳng làm ruộng thô kệch, cho dù một mình muội không cảm thấy mất thể diện, cậu cùng biểu ca, biểu đệ cũng mất thể diện thay muội, càng đừng nói đến biểu ca cùng mẹ rồi !"
Nghe vậy, Cung Mạnh Hiền giận tím mặt đang định mở miệng, lại bị Cung Tuyết Lăng giơ tay ngăn lại, nàng cười ngọt ngào.
“Muội dù có mất thể diện hơn nữa cũng không bằng biểu ca mất thể diện, suốt ngày chuyện gì cũng không làm, chỉ biết gây họa, sống phóng túng, đối với người khác thì kiêu ngạo, gây hoạ thì khóc lóc ăn quịt nhờ cô cô cứu lấy mạng nhỏ. Muội nói cho huynh biết, biểu ca, loại người như thế này mới làm cho mọi người bên cạnh mất thể diện, ngay cả những người hầu hạ bên cạnh cũng không ngẩng đầu lên được!"
Những câu sự thật, như kim châm thấy máu, Cung Tuyết Lăng càng nói càng hăng, mặt Lục Học Quý càng lúc càng đỏ, nói xong lời cuối cùng, mặt Lục Học Quý giống như trăm hoa đua nở muôn tía nghìn hồng, rất nhiều màu sắc, vừa lúng túng vừa giận, muốn phản bác nhưng nhả không ra nửa chữ.
Mắt thấy con bị nói không chịu được như thế, mặc dù cũng là sự thật, nhưng là không tới phiên Cung Tuyết Lăng quở trách, Cung Như Mị xấu hổ thành giận, muốn lật đổ cả bàn tiệc, nhưng đành bấm bụng.
“Đủ rồi, nếu như ở chỗ này không vui, mẹ con các người hay là trở về Lư Mã của mình đi!"
Cung Mạnh Hiền một câu nói thốt ra, hai mẹ con Cung Như Mị lập tức ngặm chặt miệng, cổ nghẹn thành màu tím cũng không dám mở miệng. Cho nên, mọi người rốt cục có thể bình an ăn bữa cơm. Nếu có người nói chuyện cũng là tán gẫu một chút việc vặt trong nhà, không người nào dám tùy ý khơi ngọn lửa chiến tranh.
Bất quá, chuyện vẫn chưa xong, hoàng hôn, các con rể nên mang theo vợ lên đường về nhà.
“Chàng chờ một chút, ta đến nhà kho lựa chút vải vóc đem về nhà." Cung Tuyết Lăng nói nhỏ với Độc Cô Tiếu Ngu.
Đồ cưới của nàng toàn bộ đã đem về để trong nhà kho ở tiêu cục, nếu cần gì thì phải trở về lấy, bất quá chỉ dùng đến vải vóc, luôn là Độc Cô Tiếu Ngu trở về giúp nàng lấy.
“Lăng muội!"
Ở trước cửa nhà kho, nàng bị gọi lại.
“Biểu tỷ phu, có việc gì?"
Nghe Cung Tuyết Lăng xưng hô đối với hắn như vậy, Hạ Hầu Lam khóe miệng co giật một chút. “Nói cho ta biết, Lăng muội, thật là muội chủ động buông tha cho ta sao?"
“Đúng vậy a."
“Tại sao?"
Cung Tuyết Lăng đứng thẳng một chút vai. “Đại ca hẳn là đã nói cho huynh biết?"
Hạ Hầu Lam lắc đầu. “Ta muốn biết lý do chân chính, lý do của muội, ta vẫn cho là muội thích ta, giống như ta vẫn thích muội!"
Hắn không cam lòng sao?
“Bởi vì huynh cái gì cũng không biết."
“Ta không hiểu."
Cung Tuyết Lăng thở dài. “Xin hỏi huynh, trừ võ công ra, huynh còn biết cái gì?"
Nàng nói rất rõ ràng, nhưng Hạ Hầu Lam vẫn không rõ.
“Trừ võ công ra, ta còn cần phải biết cái gì?"
“Chỉ cần huynh nguyện ý, cái gì cũng có thể a!" Cung Tuyết Lăng khoa trương phất tay một cái. “Tối thiểu, huynh không thể tự mình chiếu cố mình sao? Giống cha muội cùng ca ca muội, ở nhà có người hầu hạ, nhưng khi ra bên ngoài, bọn họ có thể tự lo cho bản thân, phàm là giặt quần áo nấu cơm, vá xiêm y, những việc cơ bản nhất, mặc dù không tinh thông, ít nhất bọn họ đều biết làm. Mà còn huynh?"
“Ta… Ta…" Hạ Hầu Lam nói không ra lời, bởi vì hắn chính xác cái gì cũng không biết.
Cung Tuyết Lăng than thở thật sâu. “Mỗi lần xem huynh mang theo người hầu ra cửa hầu hạ ăn uống cùng nghỉ ngơi, muội đã cảm thấy mất thể diện, nói cho huynh nghe, huynh nghe không vào, kiên trì có người hầu hạ, vì sao phải là bản thân huynh không động thủ? Bản thân muội muốn hỏi một chút, huynh có tay có chân, vì sao nhất định phải là người khác tới hầu hạ huynh? là ra vẻ ta đây sao?"
Hạ Hầu Lam có chút bất mãn, cũng có chút tức giận. “Cho nên muội tình nguyện gả đến nông gia sống cuộc sống khổ cực qua ngày?"
Cung Tuyết Lăng lắc đầu nghĩ một lát.
“Ân, thật sự chính là cuộc sống khổ cực, mọi thứ đều phải tự mình làm, mỗi ngày đều có những việc nặng nhọc, giặt quần áo nấu cơm, cho gà vịt ăn, dọn chuồng heo, quyét chuồng bò, ngày mùa còn phải hạ điền, vừa mở mắt cho đến khi trời tối, thời gian để thở cũng không có. Bất quá…"
Cung Tuyết Lăng ra vẻ thỏa mãn, cười lúm đồng tiền. “Mỗi một ngày cuộc sống cũng rất phong phú, mỗi ngày có thể thấy thành quả mà mình đã cố gắng, cái loại cảm giác thỏa m ãn này không phải loại người không làm việc chân tay như huynh có thể hiểu được. Còn có…"
Nụ cười của nàng càng sâu. “Tiếu ca a, chàng cơ hồ cái gì cũng biết, bất kể là việc nam nhân, nữ nhân, chàng đều có thể một mình lãnh trách nhiệm. Huynh biết nó có ý nghĩa gì không ? Ân, đúng rồi, đó có nghĩa là sẽ làm cho nữ nhân của hắn có thể an tâm dựa vào…"
“Nhưng hắn không biết võ công!" Hạ Hầu Lam thốt ra.
“Vậy thì như thế nào?" Cung Tuyết Lăng không thèm để ý bĩu môi một cái. “Trên đời này người không có võ công rất nhiều, bọn họ còn không phải sống rất tốt sao, nếu thật sự cần thì đã có muội!"
Hạ Hầu Lam trầm mặc một hồi nói.
“Cho nên, muội cảm thấy hắn tốt hơn ta?"
“Muốn nói thật, đúng, muội cảm thấy Tiếu ca hơn huynh nhiều lắm!" Cung Tuyết Lăng nặng nề nói: “Trong mắt của muội, chàng là một nam nhân hiểu rõ ý nghĩa sinh tồn, mỗi ngày sống rất chân thành, mà huynh chỉ là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, mỗi ngày trôi qua không lý tưởng; khi lớn tuổi, chàng có thể kiêu ngạo lớn tiếng nói chàng cả đời này làm bao nhiêu việc, chảy bao nhiêu mồ hôi, mà huynh cái gì cũng không nói được, bởi vì thời gian trong đời của huynh chỉ là sống uổng phí !"
“Muội hẳn phải sớm một chút nói cho ta biết." Hạ Hầu Lam nhếch đôi môi, hai mắt gắt gao trừng ở nàng.
“Muội đã nói rồi, nhiều lần, nhưng huynh nghe không vào thôi!"
“Vậy cũng không nên vụng trộm để biểu tỷ gả cho ta!"
Vụng trộm?
“Xin chờ một chút!" Cung Tuyết Lăng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Lam. “Chúng ta không phải là có phái người qua nhà hỏi huynh có đồng ý hay không, mà chẳng phải là đã đồng ý sao?"
“Không có!" Hạ Hầu Lam tức giận phủ nhận. “Huynh lập tức cự tuyệt, chưa bao giờ đồng ý chuyện này!"
“A…" Không cần vận dụng đến đầu óc, Cung Tuyết Lăng có thể đoán được tất nhiên cô cô đang âm thầm giở trò quỷ, khó trách khi đó nàng muốn đích thân phái người đi thông báo Hạ Hầu gia. “Nhưng đêm tân hôn, huynh…"
“Ta uống rượu say . " Hạ Hầu Lam căm giận nói, hối hận vô hạn. “Ngày thứ hai mới biết không phải là muội gả tới đây."
Cho nên muốn muốn trả hàng cũng không còn kịp rồi, bởi vì hắn đã mở ra sử dụng.
Lúc này đổi lại Cung Tuyết Lăng không nói gì yên lặng thật lâu."Ách, muội thật xin lỗi, huynh bị dấu diếm lừa gạt, nhưng sự thật đã là như thế, trong bụng biểu tỷ đã có hài tử của huynh, muội cũng đã gả cho Tiếu ca, bây giờ lại truy cứu nguyên nhân có ý nghĩa gì đâu?"
“Không công bằng!" Hạ Hầu Lam phẫn nộ vung hai cánh tay. “Huynh vẫn cho là người huynh muốn kết hôn là muội!"
Gặp chuyện kích động như vậy, oán giận như vậy. Ngay tức khắc không thể đem sự thật đảo ngược, Cung Tuyết Lăng không khỏi có chút kinh ngạc.
Như thế nào, hắn thật thích nàng như vậy sao?
Không, mới không phải, có lẽ hắn có một nửa là thích nàng, nhưng một nửa khác, hắn không cam lòng buông tha cho nàng, cảm thấy thật mất mặt, lòng tự trọng bị thương tổn.
Đường đường Hạ Hầu đại thiếu gia lại thua kém một nông dân, quá xem thường hắn rồi!
“Nhưng là… Nhưng là… Biểu tỷ xinh đẹp hơn muội!"
“Xinh đẹp thì như thế nào, nàng cái loại nầy tùy hứng vô lại, huynh thật sự chịu không nổi!"
“Nhưng nàng đã là thê tử của huynh, hơn nữa lại đang mang thai nha!" Cung Tuyết Lăng bất đắc dĩ nói.
Hạ Hầu Lam hừ lạnh. “Có mang thai thì thế nào, nàng nếu sinh nam tử thì thôi, nếu là sinh nữ nhi, ta liền hưu nàng!"
Nói xong, hắn xoay người sải bước rời đi, Cung Tuyết Lăng đến ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể giật mình ở tại chỗ.
Nói biểu tỷ tùy hứng, thật ra thì chính hắn cũng tuỳ hứng, con rùa đần đụng với con ba ba ngu xuẩn, ngang ngửa không hơn không kém, ai cũng không có tư cách cười nhạo ai!
Bất quá, nàng hay là hy vọng biểu tỷ có thể sinh nhi tử, nếu không biểu tỷ chắc chắn rất thảm nha!
***
“Tiếu ca."
“Ân?"
“Nếu ta sinh ra là nữ nhi thì phải làm sao bây giờ?"
“Không sao, tiếp tục sinh, mẹ ta mang thai thứ ba mới sinh hạ ra ta."
“Nếu như muội vẫn không sinh được nhi tử thì sao?"
“Thì tiếp tục ở lại đây làm ruộng a!"
Nghe Độc Cô Tiếu Ngu nói mặt không đổi sắc, Cung Tuyết Lăng lúc này mới an tâm một chút, ngẩng đầu nhìn lão công của mình.
“Chàng thật không để ý?"
“Là cha ta để ý, không phải là ta." Độc Cô Tiếu Ngu cười mị mị chỉ chỉ ruộng rau xanh. “Ta vốn là để cho cha ta đến bên trong vườn rau hái củ cải, khoai lang cho đủ số, chính là do cha ta không chịu đó thôi"
“Củ cải, khoai lang?" Cung Tuyết Lăng bật cười. “Không cẩn thận cắn mất thì làm sao bây giờ?"
Độc Cô Tiếu Ngu nhún nhún vai. “Nói đi thì cũng phải nói lại, thật ra thì cha ta cũng không để ý. Nhưng căn nguyên là do mẹ ta, lúc nào cũng trách mình không thể vì cha ta sinh nhiều nam tử, nếu ta không sinh được nam tử, Độc Cô gia không có người thừa tự, tất cả lỗi đều thuộc về nàng. Bà vẫn nghĩ khuyên cha ta nạp thiếp, nhưng cha ta không nỡ để mẹ phiền não như vậy, càng không muốn nạp thiếp, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ép đứa con trai này mau mau sinh ra tôn tử!"
“Có đôi khi những chuyện như vậy nữ nhân để ý hơn nam nhân." Nếu như ông trời không thương xót, nàng cũng hy vọng có thể lần đầu tiên sẽ sinh nam tử, xong hết mọi chuyện, đỡ phải sau này phải lo lắng cho mình rốt cuộc có hay không thể sinh con.
Nàng cũng không muốn gánh vác tội danh không có con thừa tự của Độc Cô gia.
“Để ý hơn là có dụng ý gì?" Độc Cô Tiếu Ngu choàng lên vai nàng hướng vào trong nhà. “Tuyết rơi rồi, vào bên trong nhà đi!"
“Đúng rồi, chúng ta ở trong tiêu cục thế này, ai cho gà vịt, heo bò ăn?"
“Ta đi rồi sẽ trở lại, dù sao di lại một chuyến cũng rất nhanh ."
“Vừa lúc, gà mái nếu đẻ trứng, thuận tiện mang đi qua, muội thích ăn nhất là trứng vừa mới đẻ ."
“Thế còn “viên" trong bụng nàng thì thế nào?"
“…"
***
Đầu ngày mùng một về nhà mẹ đẻ, Cung Tuyết Lăng rất nhanh phát hiện đó là một quyết định sai lầm, Hạ Hầu Lam cùng Lục Bội Nghi là một đôi tương kính như “Tân", Hải công tử cùng Lục Bội Cầm là một đôi “Phu xướng phụ tùy", không khí xung quanh trở nên lung túng, xấu hổ đặc biệt là Lục Bội Nghi luôn nhìn chăm chú ánh mắt của nàng từ oán mà thăng cấp thành căm hận, mà nàng một chút cũng không hiểu Lục Bội Nghi rốt cuộc ở hận nàng ở điểm nào?
Nhưng Cung Mạnh Hiền thật cao hứng vì nữ nhi có thể về nhà mẹ vài ngày, Cung Tuyết Lăng cũng không thể làm cha mất hứng mà rời đi. Đêm khuya, nàng vùi đầu vào ngực Độc Cô Tiếu Ngu than thở.
“Mới ngày thứ nhất, muội rất muốn về nhà !"
“Con gái bất hiếu!"
“Chàng có tư cách nói sao?"
“Không có." Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hì ở trên trán nàng ấn xuống vừa hôn." Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi về trước cho gà vịt ăn, sau đó mau chóng trở về dùng điểm tâm sáng."
“Nhớ mang theo trứng gà nha!"
“Lăng nhi, con rể đâu?" Sáng sớm trên bàn ăn, Cung Mạnh Hiền không thấy con rể, lập tức hỏi.
“Chàng trở về cho gà vịt ăn, hẳn sẽ trở lại mau thôi, chúng ta dùng trước đi!"
Cho nên, mọi người bưng lên bát cháo, chuẩn bị uống hai hớp cháo nóng để xua cơn rét lạnh…
“Không xong! Không xong!" Thình lình, một trong tiêu cục, một người vội vàng hấp tấp, lảo đảo xông vào trong thính đường. “Tổng tiêu đầu, có người xông tới cửa tìm người hỏi chuyện!"
Cung Mạnh Hiền kinh ngạc ngơ ngác một chút, một bên Lục Học Quý leng keng hai tiếng rớt bát đũa, sắc mặt hoảng sợ, lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Tới rồi, hắn tìm tới cửa rồi! Mẹ, mẹ, cứu con, hắn nhất định sẽ giết con!"
Cung Như Mị ôm cổ con, ánh mắt năn nỉ định trên mặt Cung Mạnh Hiền, nước mắt dịu dàng. “Đại ca?"
Cung Mạnh Hiền nheo mắt. “Nói, hắn rốt cuộc vừa gây ra hoạ gì rồi?"
Cung Như Mị nuốt nhổ nước miếng. “Hắn…giết một con ngựa."
Vừa mới dứt lời, một người thất tha thất thểu đột nhiên xông vào.
“Tổng tiêu đầu, chịu không nổi nha!"
Không có thời gian để nghiên cứu nguyên nhân, Cung Mạnh Hiền phụ tử ba người lập tức phi thân ra sảnh, Hải công tử cùng Hạ Hầu Lam tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, cũng đuổi theo sau, Cung Như Mị lôi kéo con muốn thừa cơ bỏ trốn mất dạng, Cung Tuyết Lăng kịp thời bắt được tay Lục Học Quý.
“Cô cô cùng biểu ca lại tiếp tục đem phiền toái đến trong tiêu cục, các người muốn trốn là trốn sao?"
Nếu như có thể được, Lục gia tỷ muội cũng muốn chạy, nhưng phu quân của các nàng cũng đã bước ra, các nàng cũng đành lưu lại.
“Mẹ, chúng ta ra trước xem một chút, cậu hẳn sẽ ứng phó được thôi."
“Đúng vậy, mẹ, cho dù cậu không ứng phó được, còn có Lam ca cùng muội phu, con không tin là không có ai ngăn cản được bọn họ liên thủ!"
Vừa nói như thế, tất cả mọi người cảm thấy có lý, cho nên an tâm cùng nhau đi ra bên ngoài xem tình hình chiến đấu như thế nào. Ai ngờ mới một cái, đừng bảo là toàn gia Cung Như Mị, ngay cả Cung Tuyết Lăng cũng muốn bỏ chạy, tất cả mọi người đều tuôn ra mồ hôi lạnh.
Trong luyện võ trường, Cung Mạnh Hiền năm người đang liên thủ vây đánh một người trung niên nam nhân hết sức tuấn mỹ, nhưng vẻ tuấn mỹ của hắn cùng Hải công tử hoàn toàn bất đồng, Hải công tử tuấn mỹ ẻo lả, mà trung niên nam nhân chính là vẻ tinh khiết, nhất là hai đôi mắt, lóe sáng, nóng bỏng, tựa như hai ngọn lửa.
Cung Mạnh Hiền năm người liên thủ nhưng chống cự không nổi một cái tay. Không sai, trung niên nam tử kia chỉ dung một cánh tay cũng dủ làm cho năm người Cung Mạnh Hiền như trứng chọi đá, chật vật đối phó
“Cái tên tiểu tử chết tiệt kia ở đâu? Mau đưa giao tên tiểu tử kia ra đây!" Trung niên mỹ nam tử tức giận dữ dội rống lên.
“Vị này, hắn chỉ bất quá giết một con ngựa của ngươi, chúng ta có thể bồi thường…"
“Chỉ bất quá giết một con ngựa?" Trung niên mỹ nam tử cuồng nộ gầm thét, một quyền phát ra thiếu chút nữa đem Cung Mạnh Hiền văng lên nóc nhà tiêu cục. “Chết tiệt…tên tiểu tử kia thích ngựa của ta, ta không chịu bán, hắn định trộm, bảo bối của ta có linh tính, dĩ nhiên không chịu cùng hắn đi, hắn trong cơn nóng giận giết ngựa của ta. Con ngựa kia đi theo ta bao nhiêu năm, giống như huynh đệ. Ngươi nói xem, ta không thể thay huynh đệ của ta báo thù sao?"
Wow, hoạ lần này gây ra thật lớn. Bất kể ở trong mắt người khác là ngựa hay bò, trong lòng trung niên mỹ nam tử kia, ngựa của hắn chính là huynh đệ của hắn, thù giết người thân không thể không báo.
“Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực bồi thường…"
“Ta chỉ muốn mạng của tiểu tử đó!" Trung niên mỹ nam tử bén nhọn rít gào. “Nói cho các ngươi biết, tính nhẫn nại của ta có hạn, nếu các ngươi không đem tiểu tử kia ra đây, đừng trách ta giết các ngươi rồi đi bắt tiểu tử đó!"
Đang nói chuyện, một tay đang cầm chiếc túi không nhúc nhích rốt cuộc cũng động thủ, ch ẳng qua quét một vòng về phía trước, hai huynh đệ Cung Trọng Khanh cùng nhau té văng ra ngoài, một người bị treo ở trên cây, một người đè sập giá binh khí, Hải công tử liên tục bị đánh lui về sau, ngã ngồi ở trên bậc thang, Hạ Hầu Lam thất tha thất thểu lui từng bướt, nếu như không phải là tường gạch ngăn trở, không khéo chắc một đường lui về tận phủ.
Trong năm người, chỉ có Cung Mạnh Hiền lui lại mấy bước mà thân thể vẫn đứng vững, cũng là khuôn mặt kinh hãi.
“Xin hỏi tôn giá trên giang hồ vị nào?"
“Vị nào cũng không phải!" Trung niên mỹ nam người rống giận. “Còn không mau đem tiểu tử đó giao ra đây!"
Cung Mạnh Hiền đang không biết như thế nào cho phải, đang lúc này, Hải công tử mới từ trên bậc thang bò dậy cũng không biết điều nhô cái mông của hắn lên, thốt một câu vô luận thế nào cũng không nên nói ra khõi miệng vào lúc này.
“Nhưng chẳng qua chỉ là một con ngựa…"
Mọi người đều biết con ngựa so với huynh đệ hắn không có khác biệt, Hải công tử còn nói như vậy, khó trách người ta lập tức sôi máu, thiên hạ sắp đại loạn rồi.
“Ta trước giết hết các ngươi rồi đi tìm tên tiểu tử nọ!"
Thanh âm vừa dứt, quyền ảnh tầng tầng luỹ luỹ trong nháy mắt làm năm người Cung Mạnh Hiền không biết phải đối phó ra sao. Trung niên mỹ nam tử nổi điên bắt đầu ra tay sát thủ. Năm người Cung Mạnh Hiền lập tức lâm vào hiểm cảnh tràn đầy nguy cơ, đừng nói phản kích, ngay cả ngăn cản cũng không ngăn cản được, trong lúc này hẳn sẽ có vài người đi Tây Phương trình báo danh.
Thấy thế, Cung Như Mị lại muốn kéo con bỏ chạy, nhưng Cung Tuyết Lăng bắt lấy tay Lục Học Quý không chịu buôn. Trong lúc tình thế cấp bách, Cung Như Mị dung hết công lực đẩy nàng ra.
“Còn không mau buông ra!"
Nếu là trước đây, Cung Tuyết Lăng căn bản không bận tâm, võ công của nàng so với cô cô hơn mấy phân.
Nhưng giờ phút này, khi nàng đang mang một trái dưa hấu, cho dù người bình thường đẩy, nàng cũng phải thoái lui vài bước, huống chi Cung Như Mị là dùng toàn lực, căn bản bất kể Cung Tuyết Lăng là ôm bí đao hay là ôm bí đỏ, nhất thời kinh hô lui hai bước nhất định sẽ than thiết với mặt đất. Mắt thấy nàng bị người ta đẩy đến nổi sắp ngã xuống đất, trên người mang theo “cái trứng" cũng sẽ ngã thành trứng nát mất thôi.
“Hả?" Mắt kinh ngạc ngước nhìn. “Tiếu ca!"
“Ở đây náo nhiệt thế!" Độc Cô Tiếu Ngu chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng nàng vừa vặn tiếp được thân thể lảo đảo, cũng cười dài đỡ nàng đứng dậy, Cung Tuyết Lăng mặt quýnh lên, đang muốn nói chuyện, Độc Cô Tiếu Ngu che miệng nàng lại, chợt nói giọng to hướng về phía sau người đang chiến đấu kịch liệt. “Tứ thúc!"
Chỉ hai chữ mà thôi, trận chiến nảy lửa trong phút chốc vụt tắt, trung niên mỹ nam tử lập tức thoát ra khỏi vòng chiến, kinh ngạc phi thân đến trước mặt Độc Cô Tiếu Ngu.
“Tiếu Ngu, ngươi như thế nào ở trong này?"
Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hì ôm lấy Cung Tuyết Lăng. “Theo lão bà về nhà mẹ đẻ vài ngày !"
“Lão bà?!" Trung niên mỹ nam tử vừa mừng vừa sợ kêu to. “Tiểu tử, ngươi rốt cục cũng thành thân rồi?"
“Bằng không cha sẽ chấp nhận cho con trở về sao!" Độc Cô Tiếu Ngu cười dài nói: “Còn người? Tứ thúc, tại sao lại ở đây?"
Vừa nhắc việc này, lửa giận hừng hực bốc cháy lên “Hắn giết Xích Diễm của ta!" Hắn chỉ chỉ Lục Học Quý núp phía sau Cung Như Mị, sau đó chỉ hướng Cung Mạnh Hiền. “Bọn họ muốn ngăn cản ta thay Xích Diễm báo thù, cho nên ta muốn giết hết …"
“Tứ thúc." Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi cắt đứt tuyên cáo báo thù của trung niên mỹ nam tử. “Vị bên kia là nhạc phụ đại nhân của con, người đang bị treo ở trên cây chính là đại cữu tử, lây lất trên mặt đất bò dậy không nổi chính là nhị cữu tử. Bên kia, hai vị một người là biểu tỷ phu, một người là biểu muội phu của lão bà của con, còn người mà Tứ thúc muốn bào thù là biểu ca của lão bà của con, xin hỏi Tứ thúc muốn giết ai?"
“Sao… Như thế nào …" Trung niên mỹ nam tử miệng mở rộng, có chút không biết làm sao. “Bọn họ đều là… đều là thân thích của lão bà ngươi?"
“Không sai!" Độc Cô Tiếu Ngu đẩy đẩy Cung Tuyết Lăng tựa vào trên người hắn. “Lão bà, còn không mau gọi Tứ thúc."
“Tứ thúc." Cung Tuyết Lăng vội vàng ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó bày ra một vẻ mặt xót thương. “Tứ thúc, con thừa nhận, biểu ca vừa khốn kiếp vừa đáng chết, nhưng hắn dù sao cũng là con độc nhất của cô cô, xin tứ thúc nể tình Tuyết Lăng, tha cho hắn một con đường sống có được hay không?"
“Chuyện này…" Trung niên mỹ nam tử mặt đỏ lên, ngay cả cổ cũng đỏ “Nhưng là… Nhưng là… Xích Diễm .… Nhưng… Nhưng…"
“Tứ thúc, đừng nói con không có nhắc nhở người" Độc Cô Tiếu không chút để ý dường như đánh gãy tình thế khó xủa của mỹ nam tử. “Người có biết bây giờ là lúc nào rồi không?"
“Lúc nào?"
“Ngày mùng hai tháng giêng, Tứ thúc đã quên về nhà mừng năm mới phải không?"
“… Ta chết chắc rồi!"
“Đúng, Tứ thúc, người nhất định chết chắc rồi, Tứ Thẩm nếu mà biết người chỉ vì một con ngựa mà quên về đón lễ mừng năm mới với nàng, thúc nhất định sẽ tan xương nát thịt. Bất quá, nếu như ngươi có thể trước nguyên tiêu trở về, nói không chừng có thể toàn thây…"
(A T ử: nguyên tiêu nếu ai ko bit ta giải thik lun đó là đêm rằm tháng giêng đó ạ.)
Lời Độc Cô Tiếu Ngu còn chưa nói hết, bóng dáng trung niên mỹ nam tử đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
“Ta cũng biết." Độc Cô Tiếu Ngu cười ha ha. “Tứ thúc sợ nhất Tứ Thẩm mà!"
Kinh ngạc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Độc Cô Tiếu Ngu, Đây là lần đầu tiên, Cung Tuyết Lăng bắt đầu hoài nghi phu quân của nàng rốt cuộc là dạng nông dân gì?
“Con rể, Tứ thúc của con trên giang hồ rốt cuộc là vị nào?" Cung Mạnh Hiền lại hỏi đã tới.
“Tứ thúc đã rút khỏi giang hồ hơn mười năm, không cần đề cập đến!" Độc Cô Tiếu Ngu nhàn nhạt nói hai câu lảng tránh. “Ta đói bụng rồi, tất cả mọi người dùng qua đồ ăn sang rồi sao?"
Cung Mạnh Hiền lập tức hiểu Độc Cô Tiếu Ngu không muốn nhiều lời, cũng có thể là trung niên mỹ nam tử không cho phép hắn nói, nếu là như thế, hắn cũng không tiện hỏi đến. Bên cạnh đó, hắn cũng muốn nhắc nhở Cung Tuyết Lăng bỏ đi ý định ban đầu, quyết định cái gì cũng không hỏi, tránh làm hắn khó xử.
“Vẫn chưa, đi thôi, đi vào dùng điểm tâm."
Cho nên, tại hoạ mất mạng cứ như vậy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bất quá cũng lưu lại một tý nghi vấn trong lòng mọi người.
Một người nông dân lao động cực khổ chất phát, nhưng gia cảnh dị thường giàu có, cho dù không phải cự phú thì cũng là phú thương đại cổ, còn có một Tứ thúc võ công lừng lẫy đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm. Tiếp theo trở về, nếu hắn nói hắn có người thân là đại quan triều đình, bọn họ thật sự cũng không thể không tin.
Độc Cô Tiếu Ngu thật chỉ là một nông dân bình thường hay sao.
***
Trước thanh minh tháng ba, sáng sớm hai ngày sau lúc Độc Cô Tiếu Ngu trồng xong cây giống, Cung Tuyết Lăng bình an sinh hạ một nữ nhi, nàng có hơi thất vọng. Bất quá Độc Cô Tiếu Ngu thật sự tuyệt không để ý, ôm nữ nhi trên tay cười toe toét, hôn tới hôn lui không nỡ để xuống, nữ nhi cũng kiên trì giống như hắn.
Kỳ thật thì đứa bé giống Cung Tuyết Lăng nhiều hơn.
Bởi vì mẫu thân Cung Tuyết Lăng đã qua đời, Cung Mạnh Hiền liền phái một người tới giúp Cung Tuyết Lăng ở cữ, thuận tiện dạy nàng về chuyện nuôi nấng nữ nhi, Độc Cô Tiếu Ngu không cự tuyệt, bởi vì hắn không hiểu những chuyện như này.
Nhưng Cung Tuyết Lăng muốn ăn thức ăn tẩm bổ, hắn kiên trì đích thân xuống bếp.
“Lão gia báo cho Lục gia phái người tới đem cô cô của người cùng biểu thiếu gia về bên đó rồi!" Vú già đem canh gà cho Cung Tuyết Lăng, thuận miệng tán gẫu.
“Tốt, tốt lắm, sớm nên làm như vậy!" Cung Tuyết Lăng hài lòng gật đầu, uống canh.
“Nhưng chưa đầy một tháng, cô cô của người lại dẫn biểu thiếu gia quay về!"
Cung Tuyết Lăng sặc một cái, suýt nữa miệng phun đầy nước canh. “Vừa… Khụ khụ khụ, lại quay trở về sao?"
Vú già ôm lấy tiểu oa nhi, thương yêu. “Đúng vậy, vừa quay trở lại."
Thật là âm hồn bất tán a?
“Cha ta nói thế nào?"
“Cô cô của người quỳ xuống cầu khẩn lão gia cho nàng lưu lại, lão gia không thể làm gì khác hơn là cho bọn họ ở lại ! Bất quá lão gia cũng nói, nếu biểu thiếu gia lại gây họa, lão gia sẽ cho Lục gia đem bọn họ trở về, ngoài ra còn có thêm yêu cầu : mong Lục gia mang biểu thiếu gia giam lại.
Quỳ lạy, van xin.
Bây giờ lại đem khổ nhục kế ra với cha?
Cung Tuyết Lăng giật mình trong chốc lát, than thở. “Cô cô rốt cộc nghĩ như thế nào? Ở bên đó không tốt sao, tại sao cứ muốn quay lại đây? Lục gia là đại phú phía Nam, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, nha hoàn hầu hạ hơn trăm người. Cuộc sống nơi đó không hạnh phúc hơn ở đây sao?"
“Không tốt lắm đâu, nghe nói Lục gia yêu cầu cô cô của người phải ở nhà thủ tiết, không cho phép bước ra đại môn nửa bước. Tiểu thư xem, với tính tình cô cô của người như vậy, làm sao chịu được!" Vú già chậm rãi nói: “Ngoài ra, Lục gia còn muốn biểu thiếu gia cầm cuốc làm lao công đi mở quặng, bảo là muốn rèn giũa tính tình của biểu thiếu gia, biểu thiếu gia nhất định là chịu không được, cho nên hai mẹ con bọn họ cùng nhau trốn trở về!"
“Một người được nuông chiều từ bé, một người luôn sống an nhàn sung sướng, cô cô với biểu ca đúng là mẹ nào con nấy nha!" Cung Tuyết Lăng dở khóc dở cười mãnh liệt lắc đầu. “Như vậy, bọn họ lại ở khu Mã Lư bên cạnh?"
“Đúng như vậy!" Vú già cuối người đắp chăn cho tiểu hài tử ."A, đúng rồi, hai vị tiểu thư cũng đã sinh rồi!"
Đã sinh rồi sao?
Nhìn chén canh Cung Tuyết Lăng thở dài một cái “Thế Vú có biết biểu tỷ sinh con gái hay con trai không?" Cung Tuyết Lăng thấp thỏm hỏi.
Vú già cười miệng thấy cả răng. “Vừa khéo, hai vị biểu tiểu thư cùng tiểu thư giống nhau, đều sinh con gái!"
Trong lòng giật mình một cái, Cung Tuyết Lăng để chén canh gà xuống. “Kia… Kia… Cô cô có nói chuyện gì nữa không?"
“Ta cũng không rõ lắm, tiểu thư muốn biết cái gì?"
“Không có gì, không có gì!" Cung Tuyết Lăng vội vàng cầm chén canh gà lên uống.
Hạ Hầu Lam sẽ không thật sự đem Lục Bội Nghi đuổi về nhà mẹ đẻ nha?
Cho dù thật muốn đem Lục Bội Nghi đuổi về nhà mẹ đẻ, tốt nhất là trở về Lục gia đi, sao lại quay trở về Vô Tích , không phải tự nhiên lại cho cha nhiều phiền toái sao?
Ban đêm, giống như mười ngày trước, sau khi Độc Cô Tiếu Ngu làm xong công việc, tắm rửa, sau đó sẽ qua thăm hỏi vợ , sau đó chơi đùa với nữ nhi một lúc lâu mới để cho vú già ôm trở về phòng khách để đi ngủ. Hắn thật muốn cùng Cung Tuyết Lăng hàn huyên nhiều hơn.
“Cô gia, ngài không thể ở cùng một phòng với tiểu thư!" Mỗi đêm, vú già điều nói một câu như vậy.
“Dạ dạ, ta sẽ ra nhà kho nghỉ ngơi được chưa!" Giọng nói bất đắc dĩ, Độc Cô Tiếu Ngu vẫn cười dài.
Vú già ôm nữ nhi rời đi, Độc Cô Tiếu Ngu cẩn thận quan sát sắc mặt Cung Tuyết Lăng.
“Nàng vẫn khoẻ chứ?"
“Dĩ nhiên tốt, cũng hơn mười ngày, ngày ngày ngủ đủ ăn đủ, sao có thể không tốt!"
“Vậy thì tốt, mọi người đều nói nữ nhân lần đầu tiên thì ở cử là quan trọng nhất, nếu không giữ gìn thân thể tốt, về sau sẽ rất mệt mỏi."
“Không cần phải lo lắng, thân thể của xương cốt rất chắc chắn, cũng là chàng, hôm qua chàng vào thành, có chuyện gì xảy ra không?"
“Ý nàng nói, chuyện biểu tỷ bị hưu, sau đó bị đuổi về nhà mẹ đẻ?" Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi hỏi ngược lại.
Cung Tuyết Lăng rút khẩu khí. “Biểu tỷ thật bị hưu sao?"
Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm. “Nếu như nàng muốn biết. Nguyên nhân nàng bị hưu là do ghen tỵ với tiểu thiếp mới cưới của biểu tỷ phu."
“Ghen tỵ?" Cung Tuyết Lăng trừng mắt nhìn. “Biểu tỷ phu cưới thiếp rồi?"
“Vẫn chưa, chỉ là chuẩn bị cưới." Độc Cô Tiếu Ngu nụ cười như cũ, ánh mắt nhưng có chút hung ác nham hiểm. “Làm sao, nàng thật để ý chuyện đó?"
“Có thể nào không để ý, biểu tỷ bị hưu, sau đó bị đuổi về nhà mẹ đẻ, chuyện cha muốn quan tâm sẽ ngày càng nhiều!" Cung Tuyết Lăng ảo não. “Chàng xem, muốn biểu ca an phận thủ thường, còn khó hơn chuyện mặt trời mọc ở hướng tây. Biểu tỷ cũng sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng được chỉ bởi vì tâm tính nàng không tốt!"
Ánh mắt hung ác nham hiểm biến mất “Thì ra là nàng toan tính chính là cái này." Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng nói.
“Nếu không chàng cho rằng là cái gì?" Ngơ ngác một chút. “Chậm đã, chàng không phải là hoài nghi…"
“Hạ Hầu Lam nguyên là vị hôn phu của nàng không phải sao?" Độc Cô Tiếu Ngu “Nhắc nhở" nàng.
“Đó là gia gia ta giúp ta đặt hôn sự!" Cung Tuyết Lăng tức giận nói. “Từ lúc bắt đầu cập kê, ta liền vắt hết óc suy tư phải làm như thế nào để cho bọn họ từ hôn!"
“Tại sao, Hạ Hầu Lam có điểm nào không tốt?"
“Nghiêm chỉnh cũng không tốt, theo phương diện nào đó mà nhìn, Hạ Hầu Lam cùng biểu ca thật có chút giống nhau. Trừ biết võ công, hắn cái gì cũng không biết, quả thực cùng phế vật không có khác biệt! Nhớ có một lần hắn mang muội đi Hương Sơn dạo hội chùa, vào quán cơm dùng bữa, hắn chẳng những sai người hầu giúp hắn châm trà, còn muốn người hầu giúp ta lột vỏ tôm, quái, hắn không có tay sao? Tại sao tự mình giúp ta lột?" Cung Tuyết Lăng hừ hừ. “Lúc ấy ta cũng biết hắn không phải là người chồng tốt !"
Độc Cô Tiếu Ngu yên lặng một lát, đột nhiên dời thân tựa vào đầu giường, làm cho đầu nàng dựa vào ngực hắn.
“Như vậy còn ta, nàng cho rằng ta sẽ là người chồng tốt hay sao?"
“Chàng cái gì cũng biết, vậy không tốt sao?" Cung Tuyết Lăng hỏi ngược lại.
“Nàng không cảm thấy gả cho ta sẽ rất cực khổ?" Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi hỏi nữa.
“Nói nhảm, dĩ nhiên cực khổ, nếu như bò có thể nói, nó cũng sẽ nói rằng, nó bị chàng kéo lê trên đồng thật là cực khổ ! Bất quá…" Cung Tuyết Lăng miễn cưỡng tựa vào trong lòng ngực hắn. “Cực khổ nhưng mỗi một khắc đều thực phong phú, ta sẽ biết ta sống không uổng cuộc đời, bởi vì ta đã cố gắng trân trọng cuộc sống từng giờ từng khắc ."
Nghe vậy, Độc Cô Tiếu Ngu nụ cười nhẹ, ánh mắt thâm trầm đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu.
“Tại gia tộc, cha ta hỏi xem có vừa ý cô nương nhà ai không, thúc giục ta mau chóng thành thân, thật ra ta cũng đang tìm nhưng lại không tìm ra người vừa ý, ta nghĩ…" Hắn ôn nhu vuốt mái tóc đen của nàng. “Có lẽ ta đang đợi nàng!"
“Ý của chàng là nói…" Cung Tuyết Lăng thu mắt nhìn hắn. “Ta cũng là một thê tử tốt sao?"
“Tốt nhất." Độc Cô Tiếu Ngu trầm thấp nói.
“Tốt, vậy thì mời chàng…" Cung Tuyết Lăng thỏa mãn nhắm hai mắt. “Hãy chờ thê tử tốt nhất của chàng ngủ, sau đó hãy quay về nhà kho."
“Không thành vấn đề." Độc Cô Tiếu Ngu dùng sức ôm chặt nàng. “Đây trách nhiệm của một người chồng tốt."
Nửa buồn ngủ vừa hàn huyên mấy câu, chỉ chốc lát sau, Cung Tuyết Lăng liền ngủ mất, ngay cả Độc Cô Tiếu Ngu cũng ngủ thiếp đi.
Là ai nói sẽ tới ngủ ở nhà kho chứ?
Tác giả :
Cổ Linh