Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái
Chương 50
Sau một ngày quân huấn, Quý Trạch An cảm thấy mình đã hưởng thụ đủ tẩy rửa từ thiên nhiên, cũng không biết đã ra bao nhiêu mồ hôi dưới ánh nắng thái dương. Hoạt động tự học tập thể buổi tối vừa chấm dứt, hai người Quý Trạch An cùng Diệp Đồng liền dùng tốc độ nhanh nhất trở lại phòng ngủ, lúc này Liễu Nguyên cùng Cảnh Hưng Tư còn chưa có trở về, Quý Trạch An cùng Diệp Đồng thương lượng qua liền cầm bột giặt đi tắm trước.
‘(xx) cả người ta đều thối thối, không vui.’
Một thân quần áo cao thấp của Quý Trạch An tựa hồ cũng đang phát biểu bất mãn của chính mình, Quý Trạch An cười cười xin lỗi với bọn họ, liền thoát bọn họ ra để vào trong thau đã bỏ thêm bột giặt quần áo cùng nước, cậu tính tắm rửa xong lại mang thau đi ra ngoài giặt quần áo. Trong phòng ngủ chỉ có một buồng vệ sinh cho mọi người tắm rửa, đương nhiên trường học cũng có nhà tắm công cộng, nhưng Quý Trạch An cũng không có thói quen đi dạng địa phương đó. Cậu thích đồng tính, đi nhà tắm công cộng giống như là đang chiếm tiện nghi của người ta, còn nữa nếu Du tiên sinh nhà cậu biết khẳng định sẽ sinh khí.
Diệp Đồng giống với Quý Trạch An, hắn cũng có thói quen tắm rửa trong phòng ngủ, mà không phải tại nhà tắm gặp □□ mọi người. Cho nên trong thời gian Quý Trạch An tắm rửa, hắn lại mở máy tính ra làm sự tình khác. Bốn người phòng ngủ bốn lẻ hai, cũng chính là đoàn người Quý Trạch An đều không thích đi nhà tắm công cộng, mỗi ngày bốn người đều sẽ phân phối trình tự tắm rửa trước sau, chưa bao giờ vì vậy mà nháo ra mâu thuẫn.
Liễu Nguyên gặp được Cảnh Hưng Tư tại cửa ký túc xá, hai người liền cùng về tới phòng ký túc xá, nghe thấy tiếng nước, lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Đồng đang đánh máy tính, hai người đều minh bạch nhất định là Quý Trạch An đang tắm. Hai người nghỉ ngơi một hồi, tự giác mà biết Diệp Đồng sẽ tắm rửa sau đó, động tác thu thập quần áo tắm rửa cũng trở nên không nhanh không chậm.
“Kem ly, ta tới rồi!" Cảnh Hưng Tư ngồi một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, liền nhớ thương kem ly trong tủ lạnh. Hắn cũng thật không khách khí, Cảnh Hưng Tư biết Quý Trạch An không phải giả hào phóng, vì thế khoái trá chạy về phía tủ lạnh, cầm một hộp hương vị kem mình thích.
‘(¬¬) lại là tên kem ly khống này, mỗi ngày sờ ta nhiều nhất chính là hắn, cũng không biết lúc nào hắn mới làm spa một lần cho ta.’
Cảnh Hưng Tư nhìn không thấy lời phun tào của tủ lạnh, lúc này đã khoái trá gỡ nắp kem ly ném đến thùng rác, cầm muỗng nhỏ múc một khối lớn bỏ vào miệng, nháy mắt hạnh phúc đến ánh mắt đều mị lên.
‘Đây là hương vị của hạnh phúc a! (/≥≤/)’
Cảnh Hưng Tư không cần lên tiếng, mọi người đều biết hắn đã sa vào trong xúc cảm cùng với hương vị của kem ly …
Quý Trạch An không giống Du Dịch tắm rửa thường phải tắm cả một giờ, nhưng vẫn bị hắn ảnh hưởng, không tắm trong nửa giờ không ra được. Trước kia đều là tắm rất nhanh tiết kiệm điện nước, hiện tại lại là chậm rãi hưởng thụ rửa đi mệt nhọc, đây là một biến hóa bất tri bất giác. Thời điểm ở trong nhà không tồn tại vấn đề xếp hàng tắm rửa, Quý Trạch An cũng không có chú ý, lúc này có đám người phía sau, Quý Trạch An mới phát hiện mình thay đổi có thêm thói quen nhỏ này.
Nhớ tới cái này, hiện tại Quý Trạch An phi thường nhớ Du Dịch.
Trên đỉnh đầu treo một khối khăn mặt, Quý Trạch An một tay mang theo thau quần áo, một tay cầm gói to quần áo đi ra từ buồng vệ sinh, trực tiếp dọn đồ vật đến toilet đặt xuống, lúc này mới lên tiếng nói: “Tiểu Tứ, ta tắm xong, đến phiên ngươi, nhanh đi."
Diệp Đồng nghe Quý Trạch An nói, không tiếng động gật gật đầu với cậu liền cầm đồ vật đã sớm chuẩn bị tốt vào buồng vệ sinh…
Quý Trạch An rất nhanh giặt xong quần áo, phơi xong, sau khi dùng khăn mặt chà lau đầu tóc thấy không còn việc làm, liền ôm di động chui vào trên giường gọi điện thoại cho Du Dịch. Kỳ thật cậu cũng mang theo máy tính đến như ba người còn lại, tuy rằng hiện tại không có internet, nhưng trong máy tính Quý Trạch An có không ít game offline cùng điện ảnh, vì để cậu không cảm thấy nhàm chán trong lúc nghỉ ngơi.
Nhưng quân huấn đã mệt gần chết, Quý Trạch An nào có tâm tình chơi trò chơi. Vì thế máy tính vẻ mặt thương tâm “(Д`) không cần cứ vắng vẻ ta như vậy" đã bị Quý Trạch An vô tình để qua một bên. Tựa vào đầu giường, Quý Trạch An đè di động mau lẹ gọi đi, thực nhanh Du Dịch liền tiếp điện thoại.
“A Dịch, là ta." Quý Trạch An mở miệng trước.
Du Dịch cầm di động đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn thành thị sặc sỡ sắc thái ngoài giường ngủ, ngọn đèn lóe ra bảy màu, trong lòng một chút cảm xúc cũng không có. Phong cảnh thành thị này chỉ có một mình hắn nhìn, hắn thật sự không vui vẻ được, không có cái loại vui sướng khi chia sẻ, cũng không có cái loại cảm giác làm bạn thư thái. Du Dịch đứng ở phía trước cửa sổ tựa như một bức điêu khắc.
Cuộc điện thoại này của Quý Trạch An thay hắn làm tan không ít băng tuyết…
“Ân." Du Dịch đáp.
“A Dịch, ta chấm dứt ngày quân huấn đầu tiên, còn muốn mệt mỏi hơn so với trong tưởng tượng của ta." Quý Trạch An nắm điện thoại, nghiêng thân mình về phía mặt tường, nằm ở gối đầu chậm rãi nói, trên mặt còn mang theo ý cười cùng với đùa bỡn, “Ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta hay không?"
Quý Trạch An biết Du Dịch sẽ không nói lời tâm tình, chỉ là nổi lên hứng thú phá hư, vẫn muốn “Buộc" hắn nói ra. Đối với Quý Trạch An mà nói, một câu “Ta nhớ ngươi" đơn giản rất dễ dàng, nhưng đặt ở trên người băng sơn như Du Dịch liền đặc biệt khó.
Nhưng gần đây Du tiên sinh cũng học được không ít lãng mạn, cũng biết da mặt dày với tình nhân. Chợt nghe bên kia điện thoại có thanh âm cười khẽ truyền qua, thanh âm Du Dịch tận lực bồi tiếp, “Ta rất nhớ ngươi."
Hắn rất là tưởng niệm ngày ở chung cùng Quý Trạch An, đặc biệt tại thời điểm công tác nơi khác, cái loại cảm giác nôn nóng trong lòng này thực khó bình phục, thường luôn vô ý liền nhớ tới Quý Trạch An, nghĩ cậu đang làm cái gì, là một mình hay là hai người hoặc là vài người. Du Dịch chán ghét cảm giác không rõ như vậy, đồ vật chi tiết như thế, dù hắn có toàn lực dùng huyền học tính toán theo công thức cũng không có khả năng biết được rõ ràng.
“Ta cũng vậy." Quý Trạch An nhìn vách tường tuyết trắng, ánh mắt cao hứng hơi hơi cong thành hai vầng trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên như thế nào cũng áp không được.
Rõ ràng hai người mới một ngày không gặp, nhưng Quý Trạch An luôn có cái loại cảm giác qua rất lâu …
Vậy đại khái đây là cái gọi là hương vị tưởng niệm.
Nội dung quân huấn ngày hôm sau cũng không thay đổi lớn, vẫn là những cái động tác huấn luyện cơ bản sắp hàng đội hình, còn nữa chính là chạy bộ, đứng quân tư (???) linh tinh. Đều là dùng thể lực sống, Quý Trạch An cũng không kinh ngạc chính mình không có dưới ngày gian khổ tại đây mà ngất xỉu đi, loại thể chất không ngất này làm cậu không thể có cơ hội nhàn hạ.
Bất đồng với ngày đầu tiên, đã huấn luyện qua một ngày tại sáng sớm hôm nay Quý Trạch An tỉnh lại đã cảm thấy cơ bắp toàn thân đau nhức, người như bị tháo rời ra. Thời điểm buổi sáng cậu cầm thuốc mỡ Du Dịch đã sớm chuẩn bị tốt thoa một lần, cũng không quên chia sẻ cùng nhóm bạn cùng phòng đáng yêu. Tuy rằng cảm thụ tốt không ít, nhưng cũng không phải thần dược trừ bệnh.
‘(o^^o) thái dương ca ca thật soái, trên mặt ta cũng nhịn không được nổi lên bọt khí ’
Quý Trạch An nhìn trường đua điền kinh vô cùng lớn, văn tự siêu lớn tựa như đùa dai mỗi một học sinh, nhìn có chút vô lực. Màu lót sân điền kinh nguyên bản là màu hồng, trên thị giác làm thân thể bọn họ cảm thấy càng thêm nóng. Đặc biệt thời điểm nghỉ ngơi xếp bằng tại chỗ ngồi, cảm giác mông đều bị đốt, tựa như ngồi ở trên miếng sắt hồng.
Người phụ đạo cũng cùng huấn luyện bọn họ, bất quá hắn chỉ là tại một bên nhìn, tại dưới thái dương như vậy chỉ là nhìn cũng sẽ ra một thân mồ hôi. Người phụ đạo lớp học Quý Trạch An đã sớm biết thời gian nghỉ ngơi các giáo quan quyết định, lúc này đang mang theo mấy người dọn nước khoáng lại, tiền này chính là dùng ban phí giao nạp cùng lúc với học phí.
Nữ hài tử trong lớp học thì hoàn hảo, đều tự mình mang theo chai nước, bất quá nước trong chai cũng tiêu hao nhanh, nói không chừng có vài người đã thấy đáy, mà nam nhân căn bản là không có mấy người mang nước, tất cả mọi người đều nhớ thương quầy bán quà vặt trong trường học, mọi người khi giải tán liền không hẹn mà cùng đi về phía phương hướng kia, đi mua nước đá giải khát. Lúc này người phụ đạo mang theo nước lại đây, mọi người cũng bớt một bước đi.
“Các bạn học, uống nước nghỉ ngơi một chút đi, đừng để bị cảm nắng, đồng học không thoải mái nhất định phải phản ánh đúng lúc, đừng ngạnh chống đỡ." Người phụ đạo rất rõ ràng hài tử hiện tại đều được chiều chuộng, phần lớn đều là con một, trong nhà sủng đến lợi hại, chỉ sợ chưa từng ăn khổ, cho nên đối với bọn họ không phải đặc biệt nghiêm khắc, hắn muốn nhìn thấy, chính là tại trong khoảng thời gian quân huấn này cả lớp có thể ngưng tụ lại, quan hệ giữa mọi người cũng trở nên thân thiết hơn, về phần cái được gọi là quân diễn hắn cũng không coi trọng lắm.
‘() người người đều yêu ta, đặc biệt mùa hè, sạch sẽ đến uống một hơi.’
Quý Trạch An tiếp nhận nước khoáng, nhìn cái chai cười cười, lúc này mới xoay mở nắp, không nhanh không chậm uống từng ngụm từng nụm.
“Tam ca, ngươi ổn không?" Diệp Đồng nhìn thấy Quý Trạch An ra một thân mồ hôi có chút lo lắng hỏi, thông qua chạy bộ tập thể ngày hôm qua hắn liền nhìn ra thể lực Quý Trạch An cùng chính mình có thể nói là không phân cao thấp, nhưng toàn bộ hành trình cậu đều không buông tha, thậm chí cả chạy chậm lại cũng không có, Diệp Đồng vô cùng bội phục cậu. Nếu không phải tính tình hắn không thích nói chuyện, hắn nghĩ chính mình đã sớm oán giận.
Trên thực tế, Quý Trạch An đã sớm phát hiện các loại văn tự bất mãn, càu nhàu tràn đầy trên khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Đồng. Bất quá văn tự này chỉ lưu lại ngắn ngủi, nghĩ thấy Diệp Đồng cũng chỉ là yên lặng oán giận ở trong lòng để trừ hoả, thời điểm chân chính hành động hắn cũng chưa từng hàm hồ.
“An An, nguyên lai ta nghe đồn là thật, ngươi cư nhiên thật sự vào Cảnh ảnh." Nghiêm Cẩm đã sớm phát hiện Quý Trạch An, bất quá lúc trước vẫn luôn không có cơ hội lại đây chào hỏi, lúc này hai ban cùng nghỉ ngơi, hắn liền bu lại. Về phần những cái sự tình mất mặt đã từng phát sinh, Nghiêm Cẩm đã sớm ném đến trong góc phòng, hiện tại hắn phát hiện bối cảnh Quý Trạch An rất là không giống lúc trước, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng nguyên bản của hắn, đáng giá kết giao, đối tượng để lợi dụng.
Quý Trạch An đến Cảnh ảnh chỉ biết khẳng định sẽ hội ngộ Nghiêm Cẩm, cậu tuy rằng không bật người vứt sắc mặt cho hắn trước mặt mọi người, nhưng khuôn mặt tươi cười lộ ra lúc trước đã được thu lại toàn bộ.
“An An, ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Nghiêm Cẩm cũng không úy kỵ mặt lạnh của Quý Trạch An, ngược lại càng thêm nhiệt tình. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha một cái cầu thang có thể đặt chân, hắn muốn vững vàng bò lên từng bước một, có thể lợi dụng hắn sẽ dốc hết toàn lực lợi dụng.
“Nghiêm Cẩm, ta nhắc lại lần thứ hai, chúng ta không có thân thiết như vậy, thỉnh ngươi gọi tên đầy đủ của ta, hành vi hiện tại của ngươi mang đến phiền phức cho ta." Lần đầu tiên Quý Trạch An biết nguyên lai Nghiêm Cẩm vì để đạt được mục đích thì da mặt có thể dày như vậy, rõ ràng sự tình đã nói qua một lần hắn vẫn như trước tái phạm, gần như bước đúng vào sai lầm trước.
“An…"
“Thỉnh kêu ta Quý Trạch An."
“Được rồi, nếu ngươi cố ý nói như thế …" Ngữ khí này của Nghiêm Cẩm, thật giống như Quý Trạch An đang cáu kỉnh bốc đồng, “Ta có thể biết ngươi vì cái gì muốn học Cảnh ảnh không? Rõ ràng thi được bảy trăm bốn mươi tám điểm, có thể có rất nhiều lựa chọn đi!"
Diệp Đồng ngược lại không có bị bề ngoài của Nghiêm Cẩm lừa gạt, trực giác của hắn luôn phi thường chuẩn, hắn có thể bằng vào cảm giác phán đoán người nào đáng giá tương giao, người nào nên tránh như rắn rết. Cảm giác đầu tiên Nghiêm Cẩm cho Diệp Đồng thật không tốt, rõ ràng hắn đang cười, nhìn qua rất là ôn nhu, bề ngoài cũng không kém, nhưng hắn cảm thấy người này không có hảo ý. Hắn biết người nọ là hướng tới Quý Trạch An, cho nên rất là lo lắng.
Kỳ thật Diệp Đồng lại đang rối rắm phải nhúng tay vào chuyện này như thế nào …
‘o(ヘo) làm sao giúp Tam ca đuổi người này đi… làm sao giúp…’
Diệp Đồng nghĩ nghĩ, thật sự không thể nghĩ được biện pháp tốt gì, đành phải nói dối vụng về, “Tam ca, ta muốn đi vệ sinh, ngươi có thể theo ta hay không."
Quý Trạch An luôn thực chiếu cố hắn, Diệp Đồng biết cậu sẽ đáp ứng, hắn cũng phát hiện Quý Trạch An không kiên nhẫn đối với Nghiêm Cẩm.
“Được, trước khi đi chúng ta nói một tiếng cùng huấn luyện viên, để tránh thời điểm trở về mọi người đã xếp thành hàng." Quý Trạch An gật đầu, cũng không chào Nghiêm Cẩm, đối với vấn đề của hắn càng làm như không thấy, trực tiếp đi đến chỗ huấn luyện viên, chuẩn bị xin phép cho mình cùng Diệp Đồng. ánh mắt Diệp Đồng nhìn thoáng qua bộ mặt biểu tình có chút cứng đờ của người kia, sau đó ngoan ngoãn đi theo Quý Trạch An, trong lòng lại đang cân nhắc phương pháp giải quyết Nghiêm Cẩm …
Quý Trạch An không biết, nếu biết thì sẽ cảm động, cũng sẽ nói cho Diệp Đồng không cần hắn hỗ trợ cậu cũng có thể tự mình giải quyết, chính là không phải thời điểm hiện tại thôi.
Đứng không đủ cao, ngã xuống làm sao có thể đau?
Cậu phải đợi thời điểm Nghiêm Cẩm đi đến độ cao nhất định lại đẩy hắn xuống, cái độ cao kia không cần rất cao, cũng không thể quá thấp, chỉ cần vừa lúc có thể làm cho hắn “Tan xương nát thịt" là được.
‘(⊙□⊙) không cần nghiêm túc nhìn ta, ta sẽ thẹn thùng.’
Quý Trạch An không phải thật sự muốn đi nhà vệ sinh, cho nên sau khi mang theo Diệp Đồng lại đây liền đứng ở ngoài cửa chờ, trong lòng đang suy nghĩ sự tình, kết quả đã bị cửa nhà vệ sinh nghĩ lầm cậu đang trừng nó.
Thấy bộ dáng Quý Trạch An không chút nào dời tầm mắt, cửa nhà vệ sinh càng thêm ủy khuất …
‘Ta cũng không muốn thối thối ( ﹏.), không cần lại trừng ta.’
Ban ngày có Nghiêm Cẩm cắm xuống như vậy, kết quả toàn bộ lớp đều biết Quý Trạch An chính là cái Trạng Nguyên khoa học tự nhiên Giang Thành không tham gia thi nghệ, được ảnh giáo đặc biệt tuyển kia. Cái vinh quang trên người Quý Trạch An này tựa hồ cũng không thích hợp học tại nghệ giáo, ánh mắt mọi người nhìn Quý Trạch An liền nhịn không được có chút lóe ra. Quý Trạch An trong ngày thường nhìn qua ôn hòa dễ ở chung tại ngày thứ ba quân huấn thành công trở thành quái thai nổi danh nhất trong ban.
Một cái Trạng Nguyên khoa học tự nhiên không học Cảnh đại, Thanh cảnh lại dấn thân vào Cảnh ảnh mới quái!
Đây là đánh giá của ngoại giới đối với Quý Trạch An, những lời này thậm chí truyền lưu tại toàn bộ các khối lớp, lớp cao hơn cũng có không ít học sinh biết ít nhiều…
“Lão Tam! Chuyện trọng yếu như vậy ngươi cư nhiên không nói cho nhóm ta biết trước! Cảm giác mọi người đều biết chúng ta mới biết được một chút đều không dễ chịu! Rõ ràng lúc trước ta có thể đắc ý ta có bạn cùng phòng là Trạng Nguyên!!!" Điểm Liễu Nguyên nghĩ cũng không giống những người khác, hắn tương đối để ý chính mình bỏ lỡ cơ hội đắc ý.
Này không trách Liễu Nguyên, thật sự là điểm văn hóa của hắn rối tinh rối mù, vừa đạt đủ tiêu chuẩn để tiến vào, bất quá điểm chuyên nghiệp cũng cách xa mọi người. Hắn thiên khoa, thiên khoa nghiêm trọng (???), cho nên hắn rất hâm mộ cái loại học bá có thể lấy mãn điểm thành tích văn hóa, tại trong mắt của hắn Trạng Nguyên quả thực chính là ánh vàng rực rỡ a! Chân nhân hắn muốn cúng bái thật lâu.
‘o()ツ lão Tam mau tới để ta ôm đùi, ta nguyện ý làm vật trang sức chân vĩnh cửu của ngươi a!’
Quý Trạch An nhìn thấy chữ trên mặt Liễu Nguyên, phản ứng đầu tiên chính là Du tiên sinh nhà cậu khẳng định sẽ không đồng ý…
‘ Tam ca thiệt lợi hại!!!’
Diệp Đồng cũng dùng văn tự trên mặt hắn tỏ vẻ cúng bái Quý Trạch An.
Một người hai người đều như vậy, biến thành Quý Trạch An đều ngại ngùng.
Quý Trạch An nhìn về phía Cảnh Hưng Tư, cậu phát hiện chỉ có hắn tỉnh táo nhất, sau đó sau khi thấy rõ ràng văn tự trên mặt hắn, Quý Trạch An mới biết được kỳ thật không có chuyện như vậy, Hiện tại Cảnh Hưng Tư đã lâm vào vô hạn “Ngọa tào". Trên mặt hắn trừ bỏ “Ngọa tào" vẫn là “Ngọa tào", từng bước từng bước tăng nhiều hơn, nhìn đến Quý Trạch An cực kỳ kinh hãi.
“Lão Tam a a a a! Ngươi chính là hoá thạch a!" Đột nhiên trong nháy mắt Cảnh Hưng Tư bạo phát, không chỉ dọa Quý Trạch An một cái, Diệp Đồng cùng Liễu Nguyên bên cạnh cũng kinh ngã.
Khóe miệng Quý Trạch An co rút, cậu cũng không cảm thấy mình là hoá thạch gì, lời Cảnh Hưng Tư nói thật sự là cực kỳ khoa trương …
Vì thế, lúc tất cả mọi người bên ngoài đang rối rắm nguyên nhân vì sao Quý Trạch An không đến Cảnh đại, Thanh cảnh, phòng bốn lẻ hai bọn họ lại đang cúng bái Quý Trạch An, nghĩ như thế nào ôm chặt đùi học bá. Về phần cái nguyên nhân gì kia đó là việc tư của lão Tam, cậu muốn nói liền nói, không muốn nói liền không nói, bọn họ không để ý như vậy, trọng điểm đều không ở chỗ kia!
Bốn người cãi nhau, tân tân khổ khổ vượt qua một tháng quân huấn tựa hồ cũng không chậm như trong tưởng tượng, bất quá tất cả mọi người tại trong gió táp mưa sa đen một vòng, nghe nói đây là thời điểm giá trị nhan sắc toàn dân Cảnh ảnh thấp nhất … Da trắng che trăm xấu, không trắng, trăm xấu cũng liền đi ra đi bộ, mặc dù có kem chống nắng, nhưng hiệu quả tuyệt đối không phải đặc hiệu như trong quảng cáo.
Quân huấn rốt cục kết thúc, mọi người rốt cục cất bước rời xa huấn luyện viên giống như diêm vương thao luyện bọn họ, một cái ngày nghỉ phép tốt đẹp đang huy tiểu cánh bay tới phía bọn họ. Quân huấn không có bài tập chuyện này thật sự là quá tốt! Mọi người lại có thể có thời gian điên cuồng một vòng!
Trên đường tùy ý có thể thấy, hơn phân nửa tân sinh năm nhất còn chưa bỏ đi đồ rằn ri là một bộ biểu tình “(`)" như vậy, cái loại tươi cười này quả thực là muốn che dấu đều che dấu không được. Trên cái thế giới này, đối với học sinh mà nói, ngày nghỉ không có bài tập quả nhiên là sự tình tốt đẹp nhất! Cho dù là cuộc sống đại học càng thoải mái hơn so với cao tam, ngày nghỉ như trước làm người động tâm như vậy!
“Lão Tam, ngươi phải về nhà? Không đi chơi cùng chúng ta?" Ba người thấy Quý Trạch An phải đi về cảm thấy rất là đáng tiếc.
Quý Trạch An cũng có chút luyến tiếc mọi người, bất quá có một số việc đã sớm quyết định, “Ta nguyên bản tính toán học ngoại trú, sau khi chính thức khai giảng ta liền bắt đầu học ngoại trú."
“Không cần a! Phòng ngủ chúng ta chẳng lẽ là phải tùy tiện để một người không biết tính cách như nào nhập vào sao? Ngẫm lại đều cảm thấy thực khó chịu a!" Liễu Nguyên nghe được Quý Trạch An nói như vậy một chút đều không vui, bất quá nguyên nhân không vui càng nhiều là Quý Trạch An không thể ở cùng kí túc xá với bọn họ.
‘∑(っ°Д°)っ Tam ca không cần đi, ngươi đi rồi ai hiểu ta…’
Diệp Đồng nóng nảy, hắn không biết phải giữ lại Quý Trạch An như thế nào, hai con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Quý Trạch An, tựa như bị hạ nguyền rủa định thân.
“Tam nhi, Tam nhi a, ngươi đi rồi, kem ly cũng đi theo ngươi, oa oa oa, thần thiếp không muốn ly khai a…" Cảnh Hưng Tư càng khoa trương, trực tiếp trình diễn tiết mục cổ trang, từ trên đảo xuống, quyết đoán ôm lấy đùi Quý Trạch An.
Tại góc độ Quý Trạch An nhìn không tới, Cảnh Hưng Tư nhận được một cái ánh mắt khen ngợi“Ngươi làm thực tốt" của Liễu Nguyên.
Diệp Đồng cũng yên lặng cho Nhị ca mình một like.
‘(y) like +1’
Quý Trạch An nhìn bộ dáng ba người này, trong lòng càng không muốn rời xa, bất quá cậu càng thêm không muốn để Du tiên sinh nhà cậu một mình trông phòng a! Sinh nhật mười tám tuổi Du tiên sinh mong đợi hồi lâu ngay tại thời điểm quân huấn yên lặng trôi qua, cậu trở về cần phải hảo hảo bồi thường hắn.
“Khụ… Ta không tính trả ký túc xá, các ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có người tiến vào, giường ngủ vẫn là của ta, đương nhiên, tủ lạnh cùng kem ly ta cũng không mang đi, " Quý Trạch An nhìn về phía Cảnh Hưng Tư một bộ “Thương tâm muốn chết" ôm đùi chính mình, “Ta chỉ là về nhà ở buổi sáng và tối, buổi trưa vẫn về ký túc xá nghỉ trưa."
Quý Trạch An nói, không thể nghi ngờ làm ba người dễ chịu không ít, kỳ thật mọi người cũng không muốn cố tình gây sự, chính là chiến hữu cách mạng vừa mới kết giao, bọn họ luyến tiếc a!
Lúc này, Cảnh Hưng Tư buông lỏng đùi Quý Trạch An ra, bò lên từ trên đất, thay một bộ dáng hung dữ, “Nói! Có phải Kim ốc tàng kiều hay không! Chuẩn bị trở về đi cùng “Trần A Kiều" của ngươi a!"
Trần A Kiều?
Là nói Du tiên sinh nhà cậu sao?
Quý Trạch An liên hệ hai người thành một, một chút liền bật cười, “Có thể nói như vậy, ta cuối cùng không chịu được để “A Kiều" của ta một mình trông phòng a."
Có Quý Trạch An phối hợp, Cảnh Hưng Tư càng hăng say, “Hoàng Thượng! Ta là Vệ Tử Phu của ngươi a! Ta là hoàng hậu a! Ngươi! Ngươi tại sao có thể…"
Quý Trạch An cảm thấy nếu là Du tiên sinh ở đây, nhất định sẽ đùa giỡn uy phong “Hoàng hậu trước", ném cái “Nha đầu Vệ Tử Phu" này ra bên ngoài!
Vài người hi hi ha ha một hồi lâu, lúc này mới chuẩn bị đợi lát nữa cùng đưa Quý Trạch An rời đi.
“Lão Tam, nhất định phải mang “A Kiều" lại đây cho chúng ta trông thấy." Lúc này, Liễu Nguyên mới nghĩ đến trọng điểm.
Quý Trạch An nghe thấy, dừng một hồi, suy xét một chút vẫn quyết định nói thẳng, cậu cùng bọn họ rất hợp duyên, một tháng trôi qua cũng biết mấy người không phải người lắm mồm, huống chi có một số việc giấu không được, “Các ngươi đã sớm gặp qua."
“Nói bậy! Ta chưa từng thấy ngươi mang theo ai là giới tính nữ!"
“Ân, bởi vì không phải giới tính nữ." Quý Trạch An gật đầu, trên mặt không có một chút thần sắc cảm thấy mất mặt, cậu thực thản nhiên, thản nhiên đến tất cả mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
…
“Không phải nói giỡn?" Liễu Nguyên lần thứ hai truy vấn.
Kỳ thật tại trong vòng luẩn quẩn hiện tại của bọn họ, cùng với trong vòng luẩn quẩn muốn đi vào về sau, đồng tính luyến ái cũng không ít thấy, thậm chí còn có thể nói là tràn ra. Nhưng Quý Trạch An bất đồng những người đó, cậu vừa thấy liền cho người cảm giác là cái loại sẽ nghiêm nghiêm túc túc nói yêu thương, mà không phải cái gọi là vui đùa một chút. Cho nên thời điểm bọn họ nói chuyện liền không thể không cố kỵ nặng nhẹ.
“Ta không có nói giỡn, nguyên bản tính toán nói cho các ngươi biết, chính là thật không ngờ là hiện tại, ta còn chờ thời cơ chúng ta càng thân thiết hơn một chút." Quý Trạch An nghĩ chờ tình cảm càng sâu một ít, khi đó mọi người sẽ càng thêm dễ dàng tiếp thu cậu, hoặc là chặt đứt càng thêm sạch sẽ… Nhân sinh không thiếu nhất chính là ngoài ý muốn, thuận theo tự nhiên.
“Con đường này sẽ thực khó đi, ngươi sẽ thực không dễ dàng." Kỳ thật Cảnh Hưng Tư là có phát hiện, dù sao mỗi ngày thời điểm Quý Trạch An gọi điện thoại đều không tận lực tránh bọn họ, ngữ khí thân mật kia chỉ biết quan hệ đối phương cùng cậu không bình thường, chính là lúc ấy thật không ngờ là người yêu của cậu thôi, bọn họ đều cho rằng Quý Trạch An kỳ thật là một cái huynh khống, nhưng sự thật đều không phải là như thế.
“Ta biết, không sao." Quý Trạch An đều đã nghĩ qua, cậu nguyện ý cùng Du Dịch trả bất cứ giá nào.
Cảnh Hưng Tư nhìn Quý Trạch An, rất là bội phục dũng khí của hắn, “Nắm tay cái."
Quý Trạch An không hỏi Cảnh Hưng Tư vì cái gì, nhưng cậu vẫn vươn tay nắm chặt.
“Xin lỗi, lừa gạt mọi người, kỳ thật ta cũng là đồng tính, trời sinh." Cảnh Hưng Tư cũng thật không ngờ trong phòng ngủ có một người đồng tính giống như hắn, nguyên bản không khí tốt như vậy, hắn không muốn nói ra phá hư không khí, nhưng thái độ Quý Trạch An thản nhiên thừa nhận vẫn ảnh hưởng đến hắn, kỳ thật hắn vẫn luôn rất muốn nói như vậy cho bằng hữu của mình, chính là mỗi lần đều kém một bước dũng khí.
‘() không khí lại biến về bình thản.’
Hiển nhiên, lúc này Diệp Đồng không ở cùng kênh với mọi người…
Chân chính có chút rối rắm chỉ có Liễu Nguyên, bất quá hắn cũng không có rối rắm bao lâu, tính tình hắn nguyên bản chính là không thích rối rắm, hắn lắc đầu, nhìn hai người, cho mỗi người một cùi chỏ, sau đó cảnh cáo hai người bọn họ, “Nói trước, ta là thẳng! Thẳng tắp thẳng tắp! Làm hảo bằng hữu, không cho phép các ngươi bẻ cong ta! Ta thích trước nhấp sau nhô, đối với sân bay không có hứng thú!"
Vì thế, Liễu Nguyên thành công nhận được một cái xem thường của Cảnh Hưng Tư.
Mà Quý Trạch An chính là cười cười.
Cậu có Du Dịch, tầm mắt tự nhiên sẽ không phân cho những người khác, loại sự tình bắt cá hai tay cực phẩm này cậu làm không được. Một lòng chính là một lòng, Quý Trạch An rốt cuộc đã quyết định cùng Du tiên sinh của cậu qua cả đời. Về phần Liễu Nguyên, từ đầu tới đuôi cũng không phải loại hình cậu thích, bất quá cũng là loại hình có thể làm bằng hữu tốt.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai thẳng thắn tính hướng chính mình cùng bằng hữu, thuận lợi ngoài ý muốn. Quý Trạch An cười, nhìn mọi người.
Cậu nghĩ: thượng đế nhất định là vì cho cậu cả đời hạnh phúc mới để cho cậu trọng sinh đi, trọng sinh về có thể nói là mọi chuyện thuận lợi, mà tính hướng nguyên bản muốn che giấu tựa hồ cũng không có không xong như vậy, bằng hữu của cậu có thể tiếp thu cậu, không phải một người, hai người… Nếu hiện tại nói cho cậu biết đây là một tràng cảnh vớ vẩn trong mơ, Quý Trạch An cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.
Du Dịch: còn chưa có thu thập xong đồ vật sao? Có phải rất nhiều hay không? Ta đến ký túc xá giúp ngươi?
Mở di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Du tiên sinh, cái loại cảm giác không chân thật này nháy mắt được thu hồi.
Quý Trạch An nguyện ý tin tưởng tất cả hiện tại cậu có được đều là chân thật, Du Dịch không phải giả, sớm chiều ở chung, giả sẽ không lừa được hắn …
Sau khi Quý Trạch An về nhà chuyện thứ nhất là tắm rửa, thay quần áo, sau đó chính là cùng đi ăn tối với Du Dịch.
“Đen." Du Dịch nhìn Quý Trạch An đánh giá.
Quý Trạch An nhếch môi cười, “Có phải càng có vị nam nhân hay không?"
‘([email protected]) một chút đều không có, không phải ta đả kích ngươi.’
Chén trà nhỏ đã lâu không thấy ngay tại một bên nhìn thấy Quý Trạch An hào phóng phun tào.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, đi vào, cúi đầu nhìn cậu, “Không muốn làm nam hài?"
“Đương nhiên." Tuy rằng cảm giác được người sủng rất tốt, bất quá cảm giác vẫn luôn bị người xem thành hài tử cũng không phải tốt lắm. Quý Trạch An không chút do dự gật đầu nói phải.
Tay Du Dịch dán tại bên mặt của Quý Trạch An, dùng ngón tay cái vuốt phẳng mặt của cậu, ánh mắt càng ngày càng sâu, mãnh thú bên trong tựa hồ đã không bị vây khốn nữa, nó đang điên cuồng tránh thoát xiềng xích, tránh thoát gông xiềng bị nam hài chủ động cởi bỏ kia.
Hắn chính là muốn cậu!
Hồi báo duy nhất Du Dịch muốn là Quý Trạch An!
Hai người nhận thức càng lâu, thời gian ở chung càng dài, loại ý tưởng này của Du Dịch liền càng thêm mãnh liệt.
Lần đầu, Du Dịch không áp chế chính mình, không đặt lý tính của chính mình lên hàng đầu, giờ phút này hắn nguyện ý bị của chính mình chưởng khống…
“Không hối hận?" Thanh âm Du Dịch đã bắt đầu rơi chậm lại, còn mang theo một tầng khàn khàn mỏng manh, nghe qua thập phần gợi cảm hơn so với bình thường.
Quý Trạch An cảm thấy lỗ tai của mình đều đỏ bừng lên! Thanh âm này rất hấp dẫn người! Ai nói chỉ có nữ nhân yêu kiều mới hấp dẫn? Nam nhân như vậy, thanh âm như vậy, đây mới là hấp dẫn chân chính! Quý Trạch An cảm thấy toàn thân chính mình đều bị những lời này của Du tiên sinh thiêu đốt, nhiệt lượng từ bên trong phát ra ngoài, không được một hồi liền nóng bỏng, Quý Trạch An không biết trên mặt mình có phải đã nhiễm thượng hồng sắc hay không, nhưng hai mắt của cậu đã không thể dời khỏi Du Dịch.
Du Dịch như vậy là Quý Trạch An chưa từng thấy qua …
Một đầu mãnh thú nguy hiểm lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng, hắn không có gông xiềng, không có bất luận cái gì trói buộc, chờ đợi hắn phía trước không phải bẫy rập, mà là khối thịt tốt nhất.
“A, a Dịch." Quý Trạch An có chút nhịn không được gọi tên Du Dịch, không nghĩ tới chỉ là hô lên tên của hắn mà thôi, gần như thế này ngược lại làm hứng thú trong mắt mãnh thú kia tăng vọt không ít.
Du Dịch tới gần phía trước.
Làm cho cậu từng bước một lui tới sô pha, thẳng đến Quý Trạch An sơ sẩy ngã sấp xuống tại trên ghế sa lon mềm mại.
Du Dịch cũng ngã xuống theo, lực lượng toàn thân đều đặt ở trên người Quý Trạch An, làm cậu không thể động đậy.
Thậm chí, Quý Trạch An cảm thấy hô hấp của mình cũng bắt đầu dồn dập …
Loại lực áp bách này rất là mãnh liệt, không phải buộc cậu chạy trốn, mà là làm cậu mắt mở trừng trừng nhìn chính mình thúc thủ chịu trói.
“…" Quý Trạch An muốn há mồm nói cái gì, muốn đổi lấy chút cơ hội thở dốc, bất quá như thế lại cho mãnh thú thừa cơ chiếm lấy.
Đầu Du Dịch khẽ nghiêng xuống, cái mũi dán cái mũi, môi dán môi, đầu tiên là vuốt phẳng thật chậm, như là ngửi hương, cuối cùng là điên cuồng gặm cắn, đây mới là nhấm nháp.
Điên cuồng, một chút đều không giống Du Dịch.
Người cao lãnh nho nhã, người ôn nhu tri kỷ Du tiên sinh cũng có một mặt như thế, trước kia Quý Trạch An luôn cảm thấy nam nhân đều là sói những lời này cũng không chuẩn, nhưng hiện tại, giờ này khắc này cậu không thể không tin tưởng.
Trong lòng nam nhân đều có một con sói. Có người mang lên thiết lao cho nó, có người đeo vào mình nó thiết liên, có người lại để cho nó phóng túng. Mà Du Dịch, Quý Trạch An nguyên tưởng rằng hắn là cái loại mang lên thiết lao, kỳ thật không phải. Du Dịch chính là đeo cho hắn một cái thiết liên, trong ngày thường nắm đến quá chặt chẽ, chính là thời điểm này liền sẽ buông tay dung túng một ngày.
…
Quý Trạch An bị Du Dịch dọa, bị điên cuồng hắn che dấu sâu như vậy dọa, sau khi tỉnh lại từ giường lớn hơn nửa ngày đều chưa có hồi thần, sau đó bắt đầu thu hồi hết thảy phát sinh đêm qua. Nam nhân bên cạnh còn đang ngủ, không thức dậy sớm như ngày xưa, Quý Trạch An có thể rõ ràng cảm thấy chính mình chạm được là làn da không có quần áo ngăn cách, cái loại cảm giác ấm áp này đều có thể tác động cậu nhớ lại ký ức đêm qua.
Chớp chớp đôi mắt, Quý Trạch An hiển nhiên còn chưa có ngủ no lần nữa nhắm mắt lại.
So với cái nam nhân ăn no này, Quý Trạch An cảm thấy chính mình càng thêm mệt nhọc…
Đêm qua, bị Du tiên sinh kéo, làm cậu cũng quên nắm chặt thiết liên trong tay mình.
Ngoạn đến phía sau, hai người đều càng thêm điên cuồng.
Toàn bộ dã tính nam nhân bị kích phát đến cực hạn, liền thật sự giống như đánh một hồi đại chiến vui sướng đầm đìa …
Thời điểm Quý Trạch An lần thứ hai tỉnh lại, trong phòng hôn ám như trước, vị xạ hương trong không khí phai nhạt không ít, nhưng vẫn có thể tìm thấy một chút cái đuôi còn sót lại. Bức màn che sáng rất không tồi, Quý Trạch An cũng phân không rõ là buổi chiều hay là buổi tối, giường bên kia đã trống không. Vuốt độ ấm, hẳn là đã ly khai một đoạn thời gian.
Trong không khí tựa hồ còn có hương vị cháo loãng thản nhiên, từ trong hộp không có che kín chui ra ngoài.
Chỉ nghe, Quý Trạch An đều cảm thấy đói bụng đến không nhịn được.
Giơ tay lên, mở đèn đầu giường.
Tại dưới ánh sáng, văn tự nháy mắt thu hồi…
‘ tin tưởng ta, ta cái gì cũng không có nhìn thấy, ngươi cùng chủ nhân ở trên giường đánh nhau cái gì ta thật sự một chút cũng không có nhìn thấy!’
Quý Trạch An nhìn thấy trước hết chính là văn tự trên chụp đèn, quá mức bắt mắt, làm cậu muốn xem nhẹ đều không được.
‘An An ngươi, chủ nhân hắn, ta, ta, ta… Các ngươi xấu hổ xấu hổ xấu hổ (つ﹏)’
Hai cái gối đầu trên giường tựa như song sinh nói cùng một lời, thật sự diễn trọn vẹn hai cái hoàng hoa đại khuê nữ bị cậu “Làm bẩn", thẹn thùng một câu đầy đủ đều không nói được.
‘(﹃) An An, muốn tái chiến một lần cùng chủ nhân hay không! Ta chính là hậu thuẫn kiên cường của các ngươi!’
Xốc cái chăn lên ra giường liền lộ ra, chú ý tới Quý Trạch An nhìn lại đây, nó bật người liền rậm rạp viết ý tưởng của chính mình.
Quý Trạch An đỡ trán, nhìn về phía cái chăn.
Lúc này mới chú ý tới chăn không phải không có “Nói chuyện", mà là dùng một cái văn tự biểu tình thật lớn khái quát tất cả ngôn ngữ của nó …
Chăn: (/w)
Quý Trạch An nhìn mọi người lên tiếng, rốt cục bị chúng nó làm cho biến thành ngại ngùng, cậu nằm xuống, tay cũng không quên kéo kéo tắt đèn.
Phòng lần thứ hai âm u lại.
Quý Trạch An nghĩ: đây là cái gọi là nhắm mắt làm ngơ …
Du Dịch chuẩn bị tốt đồ ăn, liền cước bộ nhẹ nhàng về tới phòng ngủ, nhìn tư thế người trên giường rõ ràng thay đổi, hắn đi tới ngồi xuống trên giường, “Tiểu An, đói bụng không?"
Nghe được thanh âm Du Dịch, bụng réo gọi, tuy thẹn thùng cũng không cố nhịn, cậu có chút hữu khí vô lực trả lời một câu, “Đói."
“Ta đỡ ngươi đứng lên, đợi lát nữa ta mang dụng cụ rửa mặt lại đây, ngươi không xuống giường cũng không sao." Du Dịch lần thứ hai mở cái đèn Quý Trạch An vừa mới tắt không bao lâu, sau đó đỡ người dựa vào đầu giường ngồi dậy, lại nhét một cái đệm dựa tại sau lưng của cậu, lúc này mới đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra.
Quang mang hoàng hôn diệu mắt bật người bắn vào phòng, làm ngọn đèn hôn ám màu cam mất đi hương vị nguyên bản.
Quý Trạch An duỗi tay ra, kéo kéo chốt mở, đèn bật người liền tắt.
Cậu hiện tại có một loại cảm giác nữ nhân ở cữ, bất quá Quý Trạch An cũng không tính cậy mạnh, cậu hiện tại quả thật không có nhiều khí lực, eo mỏi lưng đau cũng không có hết nhanh như vậy, được Du Dịch hầu hạ trong chốc lát cũng không tồi, dù sao hắn cũng đã quen chiếu cố cậu.
Quý Trạch An đánh răng, Du Dịch liền ôm chậu tiếp nhận nước cậu nhổ ra.
Quý Trạch An rửa mặt, Du Dịch liền không cao không thấp không nhúc nhích giơ chậu nước ấm.
Quả thực là bạn trai thập nhị tứ hiếu!
Kết thúc vệ sinh cá nhân, Du Dịch liền bưng cháo loãng kim sắc thơm ngào ngạt đi tới. Hắn một tay bưng bát, một tay cầm thìa, tựa hồ không có ý tứ đưa cho Quý Trạch An. Quý Trạch An nhìn hắn cầm lấy thìa múc một thìa cháo loãng đặt ở miệng mình thổi thổi, còn nếm thử độ ấm một chút, lúc này mới đưa thìa tới bên miệng Quý Trạch An.
Quý Trạch An hé miệng nuốt vào một hơi, sau đó liền đưa tay qua tiếp bát.
Du tiên sinh tuy tính toán uy người ăn nhưng vẫn rất phối hợp với cậu, nếm thử xong cũng liền từ bỏ, nếu là một chén cháo đều uống xuống như vậy, Quý Trạch An vẫn có chút lo lắng tiêu hóa không thông, loại ngươi uy một hơi ta ăn một hơi này, quả thực không thể hàm hồ. Quý Trạch An cũng không có xem mình thành đại cô nương yểu điệu, mặc dù có chút vô lực, cũng không phải cầm bát cũng không được
Bát: chủ nhân còn không giúp rất nhiều! Hẳn là càng thêm cố lên!
Quý Trạch An vừa mới tiếp nhận bát trong tay Du Dịch, tay liền nhịn không được khẽ nghiêng, hoàn hảo Du Dịch đúng lúc đỡ lấy, không thì một giường ánh vàng rực rỡ cũng không phải rất dễ nhìn. Cậu thật không có nghĩ đến “Sự tích quang huy" của cậu đã truyền đến phòng bếp, tựa hồ không chỉ có các bạn thân mến phòng ngủ biết được …
Thìa: An An, moa moa ta, chủ nhân sẽ không ăn dấm đâu
Xem ra Quý Trạch An ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều…
Tại dưới ánh mắt thật cẩn thận nhìn chăm chú của Du Dịch, Quý Trạch An thuần thục uống xong bát cháo loãng độ ấm vừa phải kia, còn không quên hào khí nói với Du tiên sinh, “Lại đến một chén."
Không sai biệt lắm bỏ qua ba bữa cơm, một chén cháo loãng như thế nào đủ, cậu còn bị đói đó.
Không ăn cơm không khí lực, không khí lực không cách nào làm việc, ân, làm chính sự…
Nhìn Du Dịch bưng chén cháo loãng thứ hai tiến vào, Quý Trạch An không có sốt ruột kết quả, mà là quét mắt một vòng tại trên mặt Du tiên sinh.
Du Dịch cho cậu một loại cảm giác hắn thoả mãn, tựa hồ tâm tình rất tốt, tuy rằng biểu tình di động không lớn, nhưng Quý Trạch An chính là biết.
Hiện tại Du Dịch nghiễm nhiên đã tìm về xiềng xích chính mình buông ra đêm qua, lại lần nữa nắm ở tại lòng bàn tay, chặt chẽ bắt lấy. Lúc này không phải thời điểm buông ra, chỉ có chờ thời cơ chân chính đến, hắn tự nhiên sẽ buông tay, ổ khóa chính là càng căng thẳng càng tốt. Hiện giờ Quý Trạch An nghiêm trọng xác thực Du tiên sinh như trước là Du tiên sinh ngày xưa trong mắt cậu, điên cuồng hôm qua như là phù dung sớm nở tối tàn.
Bất quá Quý Trạch An rốt cuộc là nhớ rõ khắc sâu.
Hung tợn nuốt chén cháo thứ hai Quý Trạch An cầm bát không lần thứ hai vươn tay, “Lại đến một chén!"
Cậu cần phải hảo hảo bồi bổ! Cậu cũng không giống cái nam nhân đã ăn no nào đó!
‘(xx) cả người ta đều thối thối, không vui.’
Một thân quần áo cao thấp của Quý Trạch An tựa hồ cũng đang phát biểu bất mãn của chính mình, Quý Trạch An cười cười xin lỗi với bọn họ, liền thoát bọn họ ra để vào trong thau đã bỏ thêm bột giặt quần áo cùng nước, cậu tính tắm rửa xong lại mang thau đi ra ngoài giặt quần áo. Trong phòng ngủ chỉ có một buồng vệ sinh cho mọi người tắm rửa, đương nhiên trường học cũng có nhà tắm công cộng, nhưng Quý Trạch An cũng không có thói quen đi dạng địa phương đó. Cậu thích đồng tính, đi nhà tắm công cộng giống như là đang chiếm tiện nghi của người ta, còn nữa nếu Du tiên sinh nhà cậu biết khẳng định sẽ sinh khí.
Diệp Đồng giống với Quý Trạch An, hắn cũng có thói quen tắm rửa trong phòng ngủ, mà không phải tại nhà tắm gặp □□ mọi người. Cho nên trong thời gian Quý Trạch An tắm rửa, hắn lại mở máy tính ra làm sự tình khác. Bốn người phòng ngủ bốn lẻ hai, cũng chính là đoàn người Quý Trạch An đều không thích đi nhà tắm công cộng, mỗi ngày bốn người đều sẽ phân phối trình tự tắm rửa trước sau, chưa bao giờ vì vậy mà nháo ra mâu thuẫn.
Liễu Nguyên gặp được Cảnh Hưng Tư tại cửa ký túc xá, hai người liền cùng về tới phòng ký túc xá, nghe thấy tiếng nước, lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Đồng đang đánh máy tính, hai người đều minh bạch nhất định là Quý Trạch An đang tắm. Hai người nghỉ ngơi một hồi, tự giác mà biết Diệp Đồng sẽ tắm rửa sau đó, động tác thu thập quần áo tắm rửa cũng trở nên không nhanh không chậm.
“Kem ly, ta tới rồi!" Cảnh Hưng Tư ngồi một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, liền nhớ thương kem ly trong tủ lạnh. Hắn cũng thật không khách khí, Cảnh Hưng Tư biết Quý Trạch An không phải giả hào phóng, vì thế khoái trá chạy về phía tủ lạnh, cầm một hộp hương vị kem mình thích.
‘(¬¬) lại là tên kem ly khống này, mỗi ngày sờ ta nhiều nhất chính là hắn, cũng không biết lúc nào hắn mới làm spa một lần cho ta.’
Cảnh Hưng Tư nhìn không thấy lời phun tào của tủ lạnh, lúc này đã khoái trá gỡ nắp kem ly ném đến thùng rác, cầm muỗng nhỏ múc một khối lớn bỏ vào miệng, nháy mắt hạnh phúc đến ánh mắt đều mị lên.
‘Đây là hương vị của hạnh phúc a! (/≥≤/)’
Cảnh Hưng Tư không cần lên tiếng, mọi người đều biết hắn đã sa vào trong xúc cảm cùng với hương vị của kem ly …
Quý Trạch An không giống Du Dịch tắm rửa thường phải tắm cả một giờ, nhưng vẫn bị hắn ảnh hưởng, không tắm trong nửa giờ không ra được. Trước kia đều là tắm rất nhanh tiết kiệm điện nước, hiện tại lại là chậm rãi hưởng thụ rửa đi mệt nhọc, đây là một biến hóa bất tri bất giác. Thời điểm ở trong nhà không tồn tại vấn đề xếp hàng tắm rửa, Quý Trạch An cũng không có chú ý, lúc này có đám người phía sau, Quý Trạch An mới phát hiện mình thay đổi có thêm thói quen nhỏ này.
Nhớ tới cái này, hiện tại Quý Trạch An phi thường nhớ Du Dịch.
Trên đỉnh đầu treo một khối khăn mặt, Quý Trạch An một tay mang theo thau quần áo, một tay cầm gói to quần áo đi ra từ buồng vệ sinh, trực tiếp dọn đồ vật đến toilet đặt xuống, lúc này mới lên tiếng nói: “Tiểu Tứ, ta tắm xong, đến phiên ngươi, nhanh đi."
Diệp Đồng nghe Quý Trạch An nói, không tiếng động gật gật đầu với cậu liền cầm đồ vật đã sớm chuẩn bị tốt vào buồng vệ sinh…
Quý Trạch An rất nhanh giặt xong quần áo, phơi xong, sau khi dùng khăn mặt chà lau đầu tóc thấy không còn việc làm, liền ôm di động chui vào trên giường gọi điện thoại cho Du Dịch. Kỳ thật cậu cũng mang theo máy tính đến như ba người còn lại, tuy rằng hiện tại không có internet, nhưng trong máy tính Quý Trạch An có không ít game offline cùng điện ảnh, vì để cậu không cảm thấy nhàm chán trong lúc nghỉ ngơi.
Nhưng quân huấn đã mệt gần chết, Quý Trạch An nào có tâm tình chơi trò chơi. Vì thế máy tính vẻ mặt thương tâm “(Д`) không cần cứ vắng vẻ ta như vậy" đã bị Quý Trạch An vô tình để qua một bên. Tựa vào đầu giường, Quý Trạch An đè di động mau lẹ gọi đi, thực nhanh Du Dịch liền tiếp điện thoại.
“A Dịch, là ta." Quý Trạch An mở miệng trước.
Du Dịch cầm di động đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn thành thị sặc sỡ sắc thái ngoài giường ngủ, ngọn đèn lóe ra bảy màu, trong lòng một chút cảm xúc cũng không có. Phong cảnh thành thị này chỉ có một mình hắn nhìn, hắn thật sự không vui vẻ được, không có cái loại vui sướng khi chia sẻ, cũng không có cái loại cảm giác làm bạn thư thái. Du Dịch đứng ở phía trước cửa sổ tựa như một bức điêu khắc.
Cuộc điện thoại này của Quý Trạch An thay hắn làm tan không ít băng tuyết…
“Ân." Du Dịch đáp.
“A Dịch, ta chấm dứt ngày quân huấn đầu tiên, còn muốn mệt mỏi hơn so với trong tưởng tượng của ta." Quý Trạch An nắm điện thoại, nghiêng thân mình về phía mặt tường, nằm ở gối đầu chậm rãi nói, trên mặt còn mang theo ý cười cùng với đùa bỡn, “Ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta hay không?"
Quý Trạch An biết Du Dịch sẽ không nói lời tâm tình, chỉ là nổi lên hứng thú phá hư, vẫn muốn “Buộc" hắn nói ra. Đối với Quý Trạch An mà nói, một câu “Ta nhớ ngươi" đơn giản rất dễ dàng, nhưng đặt ở trên người băng sơn như Du Dịch liền đặc biệt khó.
Nhưng gần đây Du tiên sinh cũng học được không ít lãng mạn, cũng biết da mặt dày với tình nhân. Chợt nghe bên kia điện thoại có thanh âm cười khẽ truyền qua, thanh âm Du Dịch tận lực bồi tiếp, “Ta rất nhớ ngươi."
Hắn rất là tưởng niệm ngày ở chung cùng Quý Trạch An, đặc biệt tại thời điểm công tác nơi khác, cái loại cảm giác nôn nóng trong lòng này thực khó bình phục, thường luôn vô ý liền nhớ tới Quý Trạch An, nghĩ cậu đang làm cái gì, là một mình hay là hai người hoặc là vài người. Du Dịch chán ghét cảm giác không rõ như vậy, đồ vật chi tiết như thế, dù hắn có toàn lực dùng huyền học tính toán theo công thức cũng không có khả năng biết được rõ ràng.
“Ta cũng vậy." Quý Trạch An nhìn vách tường tuyết trắng, ánh mắt cao hứng hơi hơi cong thành hai vầng trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên như thế nào cũng áp không được.
Rõ ràng hai người mới một ngày không gặp, nhưng Quý Trạch An luôn có cái loại cảm giác qua rất lâu …
Vậy đại khái đây là cái gọi là hương vị tưởng niệm.
Nội dung quân huấn ngày hôm sau cũng không thay đổi lớn, vẫn là những cái động tác huấn luyện cơ bản sắp hàng đội hình, còn nữa chính là chạy bộ, đứng quân tư (???) linh tinh. Đều là dùng thể lực sống, Quý Trạch An cũng không kinh ngạc chính mình không có dưới ngày gian khổ tại đây mà ngất xỉu đi, loại thể chất không ngất này làm cậu không thể có cơ hội nhàn hạ.
Bất đồng với ngày đầu tiên, đã huấn luyện qua một ngày tại sáng sớm hôm nay Quý Trạch An tỉnh lại đã cảm thấy cơ bắp toàn thân đau nhức, người như bị tháo rời ra. Thời điểm buổi sáng cậu cầm thuốc mỡ Du Dịch đã sớm chuẩn bị tốt thoa một lần, cũng không quên chia sẻ cùng nhóm bạn cùng phòng đáng yêu. Tuy rằng cảm thụ tốt không ít, nhưng cũng không phải thần dược trừ bệnh.
‘(o^^o) thái dương ca ca thật soái, trên mặt ta cũng nhịn không được nổi lên bọt khí ’
Quý Trạch An nhìn trường đua điền kinh vô cùng lớn, văn tự siêu lớn tựa như đùa dai mỗi một học sinh, nhìn có chút vô lực. Màu lót sân điền kinh nguyên bản là màu hồng, trên thị giác làm thân thể bọn họ cảm thấy càng thêm nóng. Đặc biệt thời điểm nghỉ ngơi xếp bằng tại chỗ ngồi, cảm giác mông đều bị đốt, tựa như ngồi ở trên miếng sắt hồng.
Người phụ đạo cũng cùng huấn luyện bọn họ, bất quá hắn chỉ là tại một bên nhìn, tại dưới thái dương như vậy chỉ là nhìn cũng sẽ ra một thân mồ hôi. Người phụ đạo lớp học Quý Trạch An đã sớm biết thời gian nghỉ ngơi các giáo quan quyết định, lúc này đang mang theo mấy người dọn nước khoáng lại, tiền này chính là dùng ban phí giao nạp cùng lúc với học phí.
Nữ hài tử trong lớp học thì hoàn hảo, đều tự mình mang theo chai nước, bất quá nước trong chai cũng tiêu hao nhanh, nói không chừng có vài người đã thấy đáy, mà nam nhân căn bản là không có mấy người mang nước, tất cả mọi người đều nhớ thương quầy bán quà vặt trong trường học, mọi người khi giải tán liền không hẹn mà cùng đi về phía phương hướng kia, đi mua nước đá giải khát. Lúc này người phụ đạo mang theo nước lại đây, mọi người cũng bớt một bước đi.
“Các bạn học, uống nước nghỉ ngơi một chút đi, đừng để bị cảm nắng, đồng học không thoải mái nhất định phải phản ánh đúng lúc, đừng ngạnh chống đỡ." Người phụ đạo rất rõ ràng hài tử hiện tại đều được chiều chuộng, phần lớn đều là con một, trong nhà sủng đến lợi hại, chỉ sợ chưa từng ăn khổ, cho nên đối với bọn họ không phải đặc biệt nghiêm khắc, hắn muốn nhìn thấy, chính là tại trong khoảng thời gian quân huấn này cả lớp có thể ngưng tụ lại, quan hệ giữa mọi người cũng trở nên thân thiết hơn, về phần cái được gọi là quân diễn hắn cũng không coi trọng lắm.
‘() người người đều yêu ta, đặc biệt mùa hè, sạch sẽ đến uống một hơi.’
Quý Trạch An tiếp nhận nước khoáng, nhìn cái chai cười cười, lúc này mới xoay mở nắp, không nhanh không chậm uống từng ngụm từng nụm.
“Tam ca, ngươi ổn không?" Diệp Đồng nhìn thấy Quý Trạch An ra một thân mồ hôi có chút lo lắng hỏi, thông qua chạy bộ tập thể ngày hôm qua hắn liền nhìn ra thể lực Quý Trạch An cùng chính mình có thể nói là không phân cao thấp, nhưng toàn bộ hành trình cậu đều không buông tha, thậm chí cả chạy chậm lại cũng không có, Diệp Đồng vô cùng bội phục cậu. Nếu không phải tính tình hắn không thích nói chuyện, hắn nghĩ chính mình đã sớm oán giận.
Trên thực tế, Quý Trạch An đã sớm phát hiện các loại văn tự bất mãn, càu nhàu tràn đầy trên khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Đồng. Bất quá văn tự này chỉ lưu lại ngắn ngủi, nghĩ thấy Diệp Đồng cũng chỉ là yên lặng oán giận ở trong lòng để trừ hoả, thời điểm chân chính hành động hắn cũng chưa từng hàm hồ.
“An An, nguyên lai ta nghe đồn là thật, ngươi cư nhiên thật sự vào Cảnh ảnh." Nghiêm Cẩm đã sớm phát hiện Quý Trạch An, bất quá lúc trước vẫn luôn không có cơ hội lại đây chào hỏi, lúc này hai ban cùng nghỉ ngơi, hắn liền bu lại. Về phần những cái sự tình mất mặt đã từng phát sinh, Nghiêm Cẩm đã sớm ném đến trong góc phòng, hiện tại hắn phát hiện bối cảnh Quý Trạch An rất là không giống lúc trước, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng nguyên bản của hắn, đáng giá kết giao, đối tượng để lợi dụng.
Quý Trạch An đến Cảnh ảnh chỉ biết khẳng định sẽ hội ngộ Nghiêm Cẩm, cậu tuy rằng không bật người vứt sắc mặt cho hắn trước mặt mọi người, nhưng khuôn mặt tươi cười lộ ra lúc trước đã được thu lại toàn bộ.
“An An, ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Nghiêm Cẩm cũng không úy kỵ mặt lạnh của Quý Trạch An, ngược lại càng thêm nhiệt tình. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha một cái cầu thang có thể đặt chân, hắn muốn vững vàng bò lên từng bước một, có thể lợi dụng hắn sẽ dốc hết toàn lực lợi dụng.
“Nghiêm Cẩm, ta nhắc lại lần thứ hai, chúng ta không có thân thiết như vậy, thỉnh ngươi gọi tên đầy đủ của ta, hành vi hiện tại của ngươi mang đến phiền phức cho ta." Lần đầu tiên Quý Trạch An biết nguyên lai Nghiêm Cẩm vì để đạt được mục đích thì da mặt có thể dày như vậy, rõ ràng sự tình đã nói qua một lần hắn vẫn như trước tái phạm, gần như bước đúng vào sai lầm trước.
“An…"
“Thỉnh kêu ta Quý Trạch An."
“Được rồi, nếu ngươi cố ý nói như thế …" Ngữ khí này của Nghiêm Cẩm, thật giống như Quý Trạch An đang cáu kỉnh bốc đồng, “Ta có thể biết ngươi vì cái gì muốn học Cảnh ảnh không? Rõ ràng thi được bảy trăm bốn mươi tám điểm, có thể có rất nhiều lựa chọn đi!"
Diệp Đồng ngược lại không có bị bề ngoài của Nghiêm Cẩm lừa gạt, trực giác của hắn luôn phi thường chuẩn, hắn có thể bằng vào cảm giác phán đoán người nào đáng giá tương giao, người nào nên tránh như rắn rết. Cảm giác đầu tiên Nghiêm Cẩm cho Diệp Đồng thật không tốt, rõ ràng hắn đang cười, nhìn qua rất là ôn nhu, bề ngoài cũng không kém, nhưng hắn cảm thấy người này không có hảo ý. Hắn biết người nọ là hướng tới Quý Trạch An, cho nên rất là lo lắng.
Kỳ thật Diệp Đồng lại đang rối rắm phải nhúng tay vào chuyện này như thế nào …
‘o(ヘo) làm sao giúp Tam ca đuổi người này đi… làm sao giúp…’
Diệp Đồng nghĩ nghĩ, thật sự không thể nghĩ được biện pháp tốt gì, đành phải nói dối vụng về, “Tam ca, ta muốn đi vệ sinh, ngươi có thể theo ta hay không."
Quý Trạch An luôn thực chiếu cố hắn, Diệp Đồng biết cậu sẽ đáp ứng, hắn cũng phát hiện Quý Trạch An không kiên nhẫn đối với Nghiêm Cẩm.
“Được, trước khi đi chúng ta nói một tiếng cùng huấn luyện viên, để tránh thời điểm trở về mọi người đã xếp thành hàng." Quý Trạch An gật đầu, cũng không chào Nghiêm Cẩm, đối với vấn đề của hắn càng làm như không thấy, trực tiếp đi đến chỗ huấn luyện viên, chuẩn bị xin phép cho mình cùng Diệp Đồng. ánh mắt Diệp Đồng nhìn thoáng qua bộ mặt biểu tình có chút cứng đờ của người kia, sau đó ngoan ngoãn đi theo Quý Trạch An, trong lòng lại đang cân nhắc phương pháp giải quyết Nghiêm Cẩm …
Quý Trạch An không biết, nếu biết thì sẽ cảm động, cũng sẽ nói cho Diệp Đồng không cần hắn hỗ trợ cậu cũng có thể tự mình giải quyết, chính là không phải thời điểm hiện tại thôi.
Đứng không đủ cao, ngã xuống làm sao có thể đau?
Cậu phải đợi thời điểm Nghiêm Cẩm đi đến độ cao nhất định lại đẩy hắn xuống, cái độ cao kia không cần rất cao, cũng không thể quá thấp, chỉ cần vừa lúc có thể làm cho hắn “Tan xương nát thịt" là được.
‘(⊙□⊙) không cần nghiêm túc nhìn ta, ta sẽ thẹn thùng.’
Quý Trạch An không phải thật sự muốn đi nhà vệ sinh, cho nên sau khi mang theo Diệp Đồng lại đây liền đứng ở ngoài cửa chờ, trong lòng đang suy nghĩ sự tình, kết quả đã bị cửa nhà vệ sinh nghĩ lầm cậu đang trừng nó.
Thấy bộ dáng Quý Trạch An không chút nào dời tầm mắt, cửa nhà vệ sinh càng thêm ủy khuất …
‘Ta cũng không muốn thối thối ( ﹏.), không cần lại trừng ta.’
Ban ngày có Nghiêm Cẩm cắm xuống như vậy, kết quả toàn bộ lớp đều biết Quý Trạch An chính là cái Trạng Nguyên khoa học tự nhiên Giang Thành không tham gia thi nghệ, được ảnh giáo đặc biệt tuyển kia. Cái vinh quang trên người Quý Trạch An này tựa hồ cũng không thích hợp học tại nghệ giáo, ánh mắt mọi người nhìn Quý Trạch An liền nhịn không được có chút lóe ra. Quý Trạch An trong ngày thường nhìn qua ôn hòa dễ ở chung tại ngày thứ ba quân huấn thành công trở thành quái thai nổi danh nhất trong ban.
Một cái Trạng Nguyên khoa học tự nhiên không học Cảnh đại, Thanh cảnh lại dấn thân vào Cảnh ảnh mới quái!
Đây là đánh giá của ngoại giới đối với Quý Trạch An, những lời này thậm chí truyền lưu tại toàn bộ các khối lớp, lớp cao hơn cũng có không ít học sinh biết ít nhiều…
“Lão Tam! Chuyện trọng yếu như vậy ngươi cư nhiên không nói cho nhóm ta biết trước! Cảm giác mọi người đều biết chúng ta mới biết được một chút đều không dễ chịu! Rõ ràng lúc trước ta có thể đắc ý ta có bạn cùng phòng là Trạng Nguyên!!!" Điểm Liễu Nguyên nghĩ cũng không giống những người khác, hắn tương đối để ý chính mình bỏ lỡ cơ hội đắc ý.
Này không trách Liễu Nguyên, thật sự là điểm văn hóa của hắn rối tinh rối mù, vừa đạt đủ tiêu chuẩn để tiến vào, bất quá điểm chuyên nghiệp cũng cách xa mọi người. Hắn thiên khoa, thiên khoa nghiêm trọng (???), cho nên hắn rất hâm mộ cái loại học bá có thể lấy mãn điểm thành tích văn hóa, tại trong mắt của hắn Trạng Nguyên quả thực chính là ánh vàng rực rỡ a! Chân nhân hắn muốn cúng bái thật lâu.
‘o()ツ lão Tam mau tới để ta ôm đùi, ta nguyện ý làm vật trang sức chân vĩnh cửu của ngươi a!’
Quý Trạch An nhìn thấy chữ trên mặt Liễu Nguyên, phản ứng đầu tiên chính là Du tiên sinh nhà cậu khẳng định sẽ không đồng ý…
‘ Tam ca thiệt lợi hại!!!’
Diệp Đồng cũng dùng văn tự trên mặt hắn tỏ vẻ cúng bái Quý Trạch An.
Một người hai người đều như vậy, biến thành Quý Trạch An đều ngại ngùng.
Quý Trạch An nhìn về phía Cảnh Hưng Tư, cậu phát hiện chỉ có hắn tỉnh táo nhất, sau đó sau khi thấy rõ ràng văn tự trên mặt hắn, Quý Trạch An mới biết được kỳ thật không có chuyện như vậy, Hiện tại Cảnh Hưng Tư đã lâm vào vô hạn “Ngọa tào". Trên mặt hắn trừ bỏ “Ngọa tào" vẫn là “Ngọa tào", từng bước từng bước tăng nhiều hơn, nhìn đến Quý Trạch An cực kỳ kinh hãi.
“Lão Tam a a a a! Ngươi chính là hoá thạch a!" Đột nhiên trong nháy mắt Cảnh Hưng Tư bạo phát, không chỉ dọa Quý Trạch An một cái, Diệp Đồng cùng Liễu Nguyên bên cạnh cũng kinh ngã.
Khóe miệng Quý Trạch An co rút, cậu cũng không cảm thấy mình là hoá thạch gì, lời Cảnh Hưng Tư nói thật sự là cực kỳ khoa trương …
Vì thế, lúc tất cả mọi người bên ngoài đang rối rắm nguyên nhân vì sao Quý Trạch An không đến Cảnh đại, Thanh cảnh, phòng bốn lẻ hai bọn họ lại đang cúng bái Quý Trạch An, nghĩ như thế nào ôm chặt đùi học bá. Về phần cái nguyên nhân gì kia đó là việc tư của lão Tam, cậu muốn nói liền nói, không muốn nói liền không nói, bọn họ không để ý như vậy, trọng điểm đều không ở chỗ kia!
Bốn người cãi nhau, tân tân khổ khổ vượt qua một tháng quân huấn tựa hồ cũng không chậm như trong tưởng tượng, bất quá tất cả mọi người tại trong gió táp mưa sa đen một vòng, nghe nói đây là thời điểm giá trị nhan sắc toàn dân Cảnh ảnh thấp nhất … Da trắng che trăm xấu, không trắng, trăm xấu cũng liền đi ra đi bộ, mặc dù có kem chống nắng, nhưng hiệu quả tuyệt đối không phải đặc hiệu như trong quảng cáo.
Quân huấn rốt cục kết thúc, mọi người rốt cục cất bước rời xa huấn luyện viên giống như diêm vương thao luyện bọn họ, một cái ngày nghỉ phép tốt đẹp đang huy tiểu cánh bay tới phía bọn họ. Quân huấn không có bài tập chuyện này thật sự là quá tốt! Mọi người lại có thể có thời gian điên cuồng một vòng!
Trên đường tùy ý có thể thấy, hơn phân nửa tân sinh năm nhất còn chưa bỏ đi đồ rằn ri là một bộ biểu tình “(`)" như vậy, cái loại tươi cười này quả thực là muốn che dấu đều che dấu không được. Trên cái thế giới này, đối với học sinh mà nói, ngày nghỉ không có bài tập quả nhiên là sự tình tốt đẹp nhất! Cho dù là cuộc sống đại học càng thoải mái hơn so với cao tam, ngày nghỉ như trước làm người động tâm như vậy!
“Lão Tam, ngươi phải về nhà? Không đi chơi cùng chúng ta?" Ba người thấy Quý Trạch An phải đi về cảm thấy rất là đáng tiếc.
Quý Trạch An cũng có chút luyến tiếc mọi người, bất quá có một số việc đã sớm quyết định, “Ta nguyên bản tính toán học ngoại trú, sau khi chính thức khai giảng ta liền bắt đầu học ngoại trú."
“Không cần a! Phòng ngủ chúng ta chẳng lẽ là phải tùy tiện để một người không biết tính cách như nào nhập vào sao? Ngẫm lại đều cảm thấy thực khó chịu a!" Liễu Nguyên nghe được Quý Trạch An nói như vậy một chút đều không vui, bất quá nguyên nhân không vui càng nhiều là Quý Trạch An không thể ở cùng kí túc xá với bọn họ.
‘∑(っ°Д°)っ Tam ca không cần đi, ngươi đi rồi ai hiểu ta…’
Diệp Đồng nóng nảy, hắn không biết phải giữ lại Quý Trạch An như thế nào, hai con mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Quý Trạch An, tựa như bị hạ nguyền rủa định thân.
“Tam nhi, Tam nhi a, ngươi đi rồi, kem ly cũng đi theo ngươi, oa oa oa, thần thiếp không muốn ly khai a…" Cảnh Hưng Tư càng khoa trương, trực tiếp trình diễn tiết mục cổ trang, từ trên đảo xuống, quyết đoán ôm lấy đùi Quý Trạch An.
Tại góc độ Quý Trạch An nhìn không tới, Cảnh Hưng Tư nhận được một cái ánh mắt khen ngợi“Ngươi làm thực tốt" của Liễu Nguyên.
Diệp Đồng cũng yên lặng cho Nhị ca mình một like.
‘(y) like +1’
Quý Trạch An nhìn bộ dáng ba người này, trong lòng càng không muốn rời xa, bất quá cậu càng thêm không muốn để Du tiên sinh nhà cậu một mình trông phòng a! Sinh nhật mười tám tuổi Du tiên sinh mong đợi hồi lâu ngay tại thời điểm quân huấn yên lặng trôi qua, cậu trở về cần phải hảo hảo bồi thường hắn.
“Khụ… Ta không tính trả ký túc xá, các ngươi cũng không cần lo lắng sẽ có người tiến vào, giường ngủ vẫn là của ta, đương nhiên, tủ lạnh cùng kem ly ta cũng không mang đi, " Quý Trạch An nhìn về phía Cảnh Hưng Tư một bộ “Thương tâm muốn chết" ôm đùi chính mình, “Ta chỉ là về nhà ở buổi sáng và tối, buổi trưa vẫn về ký túc xá nghỉ trưa."
Quý Trạch An nói, không thể nghi ngờ làm ba người dễ chịu không ít, kỳ thật mọi người cũng không muốn cố tình gây sự, chính là chiến hữu cách mạng vừa mới kết giao, bọn họ luyến tiếc a!
Lúc này, Cảnh Hưng Tư buông lỏng đùi Quý Trạch An ra, bò lên từ trên đất, thay một bộ dáng hung dữ, “Nói! Có phải Kim ốc tàng kiều hay không! Chuẩn bị trở về đi cùng “Trần A Kiều" của ngươi a!"
Trần A Kiều?
Là nói Du tiên sinh nhà cậu sao?
Quý Trạch An liên hệ hai người thành một, một chút liền bật cười, “Có thể nói như vậy, ta cuối cùng không chịu được để “A Kiều" của ta một mình trông phòng a."
Có Quý Trạch An phối hợp, Cảnh Hưng Tư càng hăng say, “Hoàng Thượng! Ta là Vệ Tử Phu của ngươi a! Ta là hoàng hậu a! Ngươi! Ngươi tại sao có thể…"
Quý Trạch An cảm thấy nếu là Du tiên sinh ở đây, nhất định sẽ đùa giỡn uy phong “Hoàng hậu trước", ném cái “Nha đầu Vệ Tử Phu" này ra bên ngoài!
Vài người hi hi ha ha một hồi lâu, lúc này mới chuẩn bị đợi lát nữa cùng đưa Quý Trạch An rời đi.
“Lão Tam, nhất định phải mang “A Kiều" lại đây cho chúng ta trông thấy." Lúc này, Liễu Nguyên mới nghĩ đến trọng điểm.
Quý Trạch An nghe thấy, dừng một hồi, suy xét một chút vẫn quyết định nói thẳng, cậu cùng bọn họ rất hợp duyên, một tháng trôi qua cũng biết mấy người không phải người lắm mồm, huống chi có một số việc giấu không được, “Các ngươi đã sớm gặp qua."
“Nói bậy! Ta chưa từng thấy ngươi mang theo ai là giới tính nữ!"
“Ân, bởi vì không phải giới tính nữ." Quý Trạch An gật đầu, trên mặt không có một chút thần sắc cảm thấy mất mặt, cậu thực thản nhiên, thản nhiên đến tất cả mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
…
“Không phải nói giỡn?" Liễu Nguyên lần thứ hai truy vấn.
Kỳ thật tại trong vòng luẩn quẩn hiện tại của bọn họ, cùng với trong vòng luẩn quẩn muốn đi vào về sau, đồng tính luyến ái cũng không ít thấy, thậm chí còn có thể nói là tràn ra. Nhưng Quý Trạch An bất đồng những người đó, cậu vừa thấy liền cho người cảm giác là cái loại sẽ nghiêm nghiêm túc túc nói yêu thương, mà không phải cái gọi là vui đùa một chút. Cho nên thời điểm bọn họ nói chuyện liền không thể không cố kỵ nặng nhẹ.
“Ta không có nói giỡn, nguyên bản tính toán nói cho các ngươi biết, chính là thật không ngờ là hiện tại, ta còn chờ thời cơ chúng ta càng thân thiết hơn một chút." Quý Trạch An nghĩ chờ tình cảm càng sâu một ít, khi đó mọi người sẽ càng thêm dễ dàng tiếp thu cậu, hoặc là chặt đứt càng thêm sạch sẽ… Nhân sinh không thiếu nhất chính là ngoài ý muốn, thuận theo tự nhiên.
“Con đường này sẽ thực khó đi, ngươi sẽ thực không dễ dàng." Kỳ thật Cảnh Hưng Tư là có phát hiện, dù sao mỗi ngày thời điểm Quý Trạch An gọi điện thoại đều không tận lực tránh bọn họ, ngữ khí thân mật kia chỉ biết quan hệ đối phương cùng cậu không bình thường, chính là lúc ấy thật không ngờ là người yêu của cậu thôi, bọn họ đều cho rằng Quý Trạch An kỳ thật là một cái huynh khống, nhưng sự thật đều không phải là như thế.
“Ta biết, không sao." Quý Trạch An đều đã nghĩ qua, cậu nguyện ý cùng Du Dịch trả bất cứ giá nào.
Cảnh Hưng Tư nhìn Quý Trạch An, rất là bội phục dũng khí của hắn, “Nắm tay cái."
Quý Trạch An không hỏi Cảnh Hưng Tư vì cái gì, nhưng cậu vẫn vươn tay nắm chặt.
“Xin lỗi, lừa gạt mọi người, kỳ thật ta cũng là đồng tính, trời sinh." Cảnh Hưng Tư cũng thật không ngờ trong phòng ngủ có một người đồng tính giống như hắn, nguyên bản không khí tốt như vậy, hắn không muốn nói ra phá hư không khí, nhưng thái độ Quý Trạch An thản nhiên thừa nhận vẫn ảnh hưởng đến hắn, kỳ thật hắn vẫn luôn rất muốn nói như vậy cho bằng hữu của mình, chính là mỗi lần đều kém một bước dũng khí.
‘() không khí lại biến về bình thản.’
Hiển nhiên, lúc này Diệp Đồng không ở cùng kênh với mọi người…
Chân chính có chút rối rắm chỉ có Liễu Nguyên, bất quá hắn cũng không có rối rắm bao lâu, tính tình hắn nguyên bản chính là không thích rối rắm, hắn lắc đầu, nhìn hai người, cho mỗi người một cùi chỏ, sau đó cảnh cáo hai người bọn họ, “Nói trước, ta là thẳng! Thẳng tắp thẳng tắp! Làm hảo bằng hữu, không cho phép các ngươi bẻ cong ta! Ta thích trước nhấp sau nhô, đối với sân bay không có hứng thú!"
Vì thế, Liễu Nguyên thành công nhận được một cái xem thường của Cảnh Hưng Tư.
Mà Quý Trạch An chính là cười cười.
Cậu có Du Dịch, tầm mắt tự nhiên sẽ không phân cho những người khác, loại sự tình bắt cá hai tay cực phẩm này cậu làm không được. Một lòng chính là một lòng, Quý Trạch An rốt cuộc đã quyết định cùng Du tiên sinh của cậu qua cả đời. Về phần Liễu Nguyên, từ đầu tới đuôi cũng không phải loại hình cậu thích, bất quá cũng là loại hình có thể làm bằng hữu tốt.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai thẳng thắn tính hướng chính mình cùng bằng hữu, thuận lợi ngoài ý muốn. Quý Trạch An cười, nhìn mọi người.
Cậu nghĩ: thượng đế nhất định là vì cho cậu cả đời hạnh phúc mới để cho cậu trọng sinh đi, trọng sinh về có thể nói là mọi chuyện thuận lợi, mà tính hướng nguyên bản muốn che giấu tựa hồ cũng không có không xong như vậy, bằng hữu của cậu có thể tiếp thu cậu, không phải một người, hai người… Nếu hiện tại nói cho cậu biết đây là một tràng cảnh vớ vẩn trong mơ, Quý Trạch An cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.
Du Dịch: còn chưa có thu thập xong đồ vật sao? Có phải rất nhiều hay không? Ta đến ký túc xá giúp ngươi?
Mở di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Du tiên sinh, cái loại cảm giác không chân thật này nháy mắt được thu hồi.
Quý Trạch An nguyện ý tin tưởng tất cả hiện tại cậu có được đều là chân thật, Du Dịch không phải giả, sớm chiều ở chung, giả sẽ không lừa được hắn …
Sau khi Quý Trạch An về nhà chuyện thứ nhất là tắm rửa, thay quần áo, sau đó chính là cùng đi ăn tối với Du Dịch.
“Đen." Du Dịch nhìn Quý Trạch An đánh giá.
Quý Trạch An nhếch môi cười, “Có phải càng có vị nam nhân hay không?"
‘([email protected]) một chút đều không có, không phải ta đả kích ngươi.’
Chén trà nhỏ đã lâu không thấy ngay tại một bên nhìn thấy Quý Trạch An hào phóng phun tào.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, đi vào, cúi đầu nhìn cậu, “Không muốn làm nam hài?"
“Đương nhiên." Tuy rằng cảm giác được người sủng rất tốt, bất quá cảm giác vẫn luôn bị người xem thành hài tử cũng không phải tốt lắm. Quý Trạch An không chút do dự gật đầu nói phải.
Tay Du Dịch dán tại bên mặt của Quý Trạch An, dùng ngón tay cái vuốt phẳng mặt của cậu, ánh mắt càng ngày càng sâu, mãnh thú bên trong tựa hồ đã không bị vây khốn nữa, nó đang điên cuồng tránh thoát xiềng xích, tránh thoát gông xiềng bị nam hài chủ động cởi bỏ kia.
Hắn chính là muốn cậu!
Hồi báo duy nhất Du Dịch muốn là Quý Trạch An!
Hai người nhận thức càng lâu, thời gian ở chung càng dài, loại ý tưởng này của Du Dịch liền càng thêm mãnh liệt.
Lần đầu, Du Dịch không áp chế chính mình, không đặt lý tính của chính mình lên hàng đầu, giờ phút này hắn nguyện ý bị của chính mình chưởng khống…
“Không hối hận?" Thanh âm Du Dịch đã bắt đầu rơi chậm lại, còn mang theo một tầng khàn khàn mỏng manh, nghe qua thập phần gợi cảm hơn so với bình thường.
Quý Trạch An cảm thấy lỗ tai của mình đều đỏ bừng lên! Thanh âm này rất hấp dẫn người! Ai nói chỉ có nữ nhân yêu kiều mới hấp dẫn? Nam nhân như vậy, thanh âm như vậy, đây mới là hấp dẫn chân chính! Quý Trạch An cảm thấy toàn thân chính mình đều bị những lời này của Du tiên sinh thiêu đốt, nhiệt lượng từ bên trong phát ra ngoài, không được một hồi liền nóng bỏng, Quý Trạch An không biết trên mặt mình có phải đã nhiễm thượng hồng sắc hay không, nhưng hai mắt của cậu đã không thể dời khỏi Du Dịch.
Du Dịch như vậy là Quý Trạch An chưa từng thấy qua …
Một đầu mãnh thú nguy hiểm lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng, hắn không có gông xiềng, không có bất luận cái gì trói buộc, chờ đợi hắn phía trước không phải bẫy rập, mà là khối thịt tốt nhất.
“A, a Dịch." Quý Trạch An có chút nhịn không được gọi tên Du Dịch, không nghĩ tới chỉ là hô lên tên của hắn mà thôi, gần như thế này ngược lại làm hứng thú trong mắt mãnh thú kia tăng vọt không ít.
Du Dịch tới gần phía trước.
Làm cho cậu từng bước một lui tới sô pha, thẳng đến Quý Trạch An sơ sẩy ngã sấp xuống tại trên ghế sa lon mềm mại.
Du Dịch cũng ngã xuống theo, lực lượng toàn thân đều đặt ở trên người Quý Trạch An, làm cậu không thể động đậy.
Thậm chí, Quý Trạch An cảm thấy hô hấp của mình cũng bắt đầu dồn dập …
Loại lực áp bách này rất là mãnh liệt, không phải buộc cậu chạy trốn, mà là làm cậu mắt mở trừng trừng nhìn chính mình thúc thủ chịu trói.
“…" Quý Trạch An muốn há mồm nói cái gì, muốn đổi lấy chút cơ hội thở dốc, bất quá như thế lại cho mãnh thú thừa cơ chiếm lấy.
Đầu Du Dịch khẽ nghiêng xuống, cái mũi dán cái mũi, môi dán môi, đầu tiên là vuốt phẳng thật chậm, như là ngửi hương, cuối cùng là điên cuồng gặm cắn, đây mới là nhấm nháp.
Điên cuồng, một chút đều không giống Du Dịch.
Người cao lãnh nho nhã, người ôn nhu tri kỷ Du tiên sinh cũng có một mặt như thế, trước kia Quý Trạch An luôn cảm thấy nam nhân đều là sói những lời này cũng không chuẩn, nhưng hiện tại, giờ này khắc này cậu không thể không tin tưởng.
Trong lòng nam nhân đều có một con sói. Có người mang lên thiết lao cho nó, có người đeo vào mình nó thiết liên, có người lại để cho nó phóng túng. Mà Du Dịch, Quý Trạch An nguyên tưởng rằng hắn là cái loại mang lên thiết lao, kỳ thật không phải. Du Dịch chính là đeo cho hắn một cái thiết liên, trong ngày thường nắm đến quá chặt chẽ, chính là thời điểm này liền sẽ buông tay dung túng một ngày.
…
Quý Trạch An bị Du Dịch dọa, bị điên cuồng hắn che dấu sâu như vậy dọa, sau khi tỉnh lại từ giường lớn hơn nửa ngày đều chưa có hồi thần, sau đó bắt đầu thu hồi hết thảy phát sinh đêm qua. Nam nhân bên cạnh còn đang ngủ, không thức dậy sớm như ngày xưa, Quý Trạch An có thể rõ ràng cảm thấy chính mình chạm được là làn da không có quần áo ngăn cách, cái loại cảm giác ấm áp này đều có thể tác động cậu nhớ lại ký ức đêm qua.
Chớp chớp đôi mắt, Quý Trạch An hiển nhiên còn chưa có ngủ no lần nữa nhắm mắt lại.
So với cái nam nhân ăn no này, Quý Trạch An cảm thấy chính mình càng thêm mệt nhọc…
Đêm qua, bị Du tiên sinh kéo, làm cậu cũng quên nắm chặt thiết liên trong tay mình.
Ngoạn đến phía sau, hai người đều càng thêm điên cuồng.
Toàn bộ dã tính nam nhân bị kích phát đến cực hạn, liền thật sự giống như đánh một hồi đại chiến vui sướng đầm đìa …
Thời điểm Quý Trạch An lần thứ hai tỉnh lại, trong phòng hôn ám như trước, vị xạ hương trong không khí phai nhạt không ít, nhưng vẫn có thể tìm thấy một chút cái đuôi còn sót lại. Bức màn che sáng rất không tồi, Quý Trạch An cũng phân không rõ là buổi chiều hay là buổi tối, giường bên kia đã trống không. Vuốt độ ấm, hẳn là đã ly khai một đoạn thời gian.
Trong không khí tựa hồ còn có hương vị cháo loãng thản nhiên, từ trong hộp không có che kín chui ra ngoài.
Chỉ nghe, Quý Trạch An đều cảm thấy đói bụng đến không nhịn được.
Giơ tay lên, mở đèn đầu giường.
Tại dưới ánh sáng, văn tự nháy mắt thu hồi…
‘ tin tưởng ta, ta cái gì cũng không có nhìn thấy, ngươi cùng chủ nhân ở trên giường đánh nhau cái gì ta thật sự một chút cũng không có nhìn thấy!’
Quý Trạch An nhìn thấy trước hết chính là văn tự trên chụp đèn, quá mức bắt mắt, làm cậu muốn xem nhẹ đều không được.
‘An An ngươi, chủ nhân hắn, ta, ta, ta… Các ngươi xấu hổ xấu hổ xấu hổ (つ﹏)’
Hai cái gối đầu trên giường tựa như song sinh nói cùng một lời, thật sự diễn trọn vẹn hai cái hoàng hoa đại khuê nữ bị cậu “Làm bẩn", thẹn thùng một câu đầy đủ đều không nói được.
‘(﹃) An An, muốn tái chiến một lần cùng chủ nhân hay không! Ta chính là hậu thuẫn kiên cường của các ngươi!’
Xốc cái chăn lên ra giường liền lộ ra, chú ý tới Quý Trạch An nhìn lại đây, nó bật người liền rậm rạp viết ý tưởng của chính mình.
Quý Trạch An đỡ trán, nhìn về phía cái chăn.
Lúc này mới chú ý tới chăn không phải không có “Nói chuyện", mà là dùng một cái văn tự biểu tình thật lớn khái quát tất cả ngôn ngữ của nó …
Chăn: (/w)
Quý Trạch An nhìn mọi người lên tiếng, rốt cục bị chúng nó làm cho biến thành ngại ngùng, cậu nằm xuống, tay cũng không quên kéo kéo tắt đèn.
Phòng lần thứ hai âm u lại.
Quý Trạch An nghĩ: đây là cái gọi là nhắm mắt làm ngơ …
Du Dịch chuẩn bị tốt đồ ăn, liền cước bộ nhẹ nhàng về tới phòng ngủ, nhìn tư thế người trên giường rõ ràng thay đổi, hắn đi tới ngồi xuống trên giường, “Tiểu An, đói bụng không?"
Nghe được thanh âm Du Dịch, bụng réo gọi, tuy thẹn thùng cũng không cố nhịn, cậu có chút hữu khí vô lực trả lời một câu, “Đói."
“Ta đỡ ngươi đứng lên, đợi lát nữa ta mang dụng cụ rửa mặt lại đây, ngươi không xuống giường cũng không sao." Du Dịch lần thứ hai mở cái đèn Quý Trạch An vừa mới tắt không bao lâu, sau đó đỡ người dựa vào đầu giường ngồi dậy, lại nhét một cái đệm dựa tại sau lưng của cậu, lúc này mới đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra.
Quang mang hoàng hôn diệu mắt bật người bắn vào phòng, làm ngọn đèn hôn ám màu cam mất đi hương vị nguyên bản.
Quý Trạch An duỗi tay ra, kéo kéo chốt mở, đèn bật người liền tắt.
Cậu hiện tại có một loại cảm giác nữ nhân ở cữ, bất quá Quý Trạch An cũng không tính cậy mạnh, cậu hiện tại quả thật không có nhiều khí lực, eo mỏi lưng đau cũng không có hết nhanh như vậy, được Du Dịch hầu hạ trong chốc lát cũng không tồi, dù sao hắn cũng đã quen chiếu cố cậu.
Quý Trạch An đánh răng, Du Dịch liền ôm chậu tiếp nhận nước cậu nhổ ra.
Quý Trạch An rửa mặt, Du Dịch liền không cao không thấp không nhúc nhích giơ chậu nước ấm.
Quả thực là bạn trai thập nhị tứ hiếu!
Kết thúc vệ sinh cá nhân, Du Dịch liền bưng cháo loãng kim sắc thơm ngào ngạt đi tới. Hắn một tay bưng bát, một tay cầm thìa, tựa hồ không có ý tứ đưa cho Quý Trạch An. Quý Trạch An nhìn hắn cầm lấy thìa múc một thìa cháo loãng đặt ở miệng mình thổi thổi, còn nếm thử độ ấm một chút, lúc này mới đưa thìa tới bên miệng Quý Trạch An.
Quý Trạch An hé miệng nuốt vào một hơi, sau đó liền đưa tay qua tiếp bát.
Du tiên sinh tuy tính toán uy người ăn nhưng vẫn rất phối hợp với cậu, nếm thử xong cũng liền từ bỏ, nếu là một chén cháo đều uống xuống như vậy, Quý Trạch An vẫn có chút lo lắng tiêu hóa không thông, loại ngươi uy một hơi ta ăn một hơi này, quả thực không thể hàm hồ. Quý Trạch An cũng không có xem mình thành đại cô nương yểu điệu, mặc dù có chút vô lực, cũng không phải cầm bát cũng không được
Bát: chủ nhân còn không giúp rất nhiều! Hẳn là càng thêm cố lên!
Quý Trạch An vừa mới tiếp nhận bát trong tay Du Dịch, tay liền nhịn không được khẽ nghiêng, hoàn hảo Du Dịch đúng lúc đỡ lấy, không thì một giường ánh vàng rực rỡ cũng không phải rất dễ nhìn. Cậu thật không có nghĩ đến “Sự tích quang huy" của cậu đã truyền đến phòng bếp, tựa hồ không chỉ có các bạn thân mến phòng ngủ biết được …
Thìa: An An, moa moa ta, chủ nhân sẽ không ăn dấm đâu
Xem ra Quý Trạch An ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều…
Tại dưới ánh mắt thật cẩn thận nhìn chăm chú của Du Dịch, Quý Trạch An thuần thục uống xong bát cháo loãng độ ấm vừa phải kia, còn không quên hào khí nói với Du tiên sinh, “Lại đến một chén."
Không sai biệt lắm bỏ qua ba bữa cơm, một chén cháo loãng như thế nào đủ, cậu còn bị đói đó.
Không ăn cơm không khí lực, không khí lực không cách nào làm việc, ân, làm chính sự…
Nhìn Du Dịch bưng chén cháo loãng thứ hai tiến vào, Quý Trạch An không có sốt ruột kết quả, mà là quét mắt một vòng tại trên mặt Du tiên sinh.
Du Dịch cho cậu một loại cảm giác hắn thoả mãn, tựa hồ tâm tình rất tốt, tuy rằng biểu tình di động không lớn, nhưng Quý Trạch An chính là biết.
Hiện tại Du Dịch nghiễm nhiên đã tìm về xiềng xích chính mình buông ra đêm qua, lại lần nữa nắm ở tại lòng bàn tay, chặt chẽ bắt lấy. Lúc này không phải thời điểm buông ra, chỉ có chờ thời cơ chân chính đến, hắn tự nhiên sẽ buông tay, ổ khóa chính là càng căng thẳng càng tốt. Hiện giờ Quý Trạch An nghiêm trọng xác thực Du tiên sinh như trước là Du tiên sinh ngày xưa trong mắt cậu, điên cuồng hôm qua như là phù dung sớm nở tối tàn.
Bất quá Quý Trạch An rốt cuộc là nhớ rõ khắc sâu.
Hung tợn nuốt chén cháo thứ hai Quý Trạch An cầm bát không lần thứ hai vươn tay, “Lại đến một chén!"
Cậu cần phải hảo hảo bồi bổ! Cậu cũng không giống cái nam nhân đã ăn no nào đó!
Tác giả :
Lộ Nhân Tân