Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái
Chương 21

Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 21

Quý Trạch An cùng mấy người nói lời từ biệt, đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu cơm, trực tiếp trở về nhà. Đến nhà, trong lòng Quý Trạch An có chút vội vàng không yên lòng, cậu luôn không khống chế được nhớ tới lời Giang Khâm Dật nói. Sau khi ly khai hiện trường cậu ngược lại kịp phản ứng lại hắn đang biểu đạt những thứ gì, ý tứ mịt mờ dưới những lời kia là cái gì. Một mùa nghỉ hè yên tâm thoải mái ăn tình yêu tiện lợi cùng sữa mỗi ngày Du Dịch đưa đến đoàn phim, cậu ngược lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa ý nghĩa phía sau, kết hợp cùng lời hôm nay Giang Khâm Dật nói, cậu ngược lại kịp phản ứng.

Xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, quét dọn vệ sinh xong, tắm rửa xong Quý Trạch An cứ theo lẽ thường chuẩn bị đặt bình thủy tinh không có sữa lên cửa sổ lại nhịn không được ngẩn người

Du Dịch đối tốt với cậu cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, bởi vì nguyên nhân có hảo cảm với hắn nên rất nhiều chuyện quá mức yên tâm thoải mái, chỉ cần cậu cẩn thận ngẫm lại có thể nghĩ dạng này là không đúng, cậu tựa hồ lại nhảy vào vòng luẩn quẩn không muốn thoát khỏi “Lòng tốt" của người khác. So với Nghiêm Cẩm, nam nhân này rõ ràng càng thêm có tính nguy hiểm. Trừ bỏ biết tên cùng mặt của hắn còn lại cậu hoàn toàn không biết gì cả, cậu cũng không hiểu biết nhiều về tính đặc biệt của chức nghiệp hắn, đến hôm nay cậu mới biết được hắn cư nhiên sắp ba mươi, thậm chí cùng Giang ảnh đế là huynh đệ, gia thế bối cảnh của hắn và cậu cũng không giống nhau.

Quý Trạch An có chút phiền toái muốn thở dài, hé miệng, rốt cuộc không phát ra âm thanh. Sự tình xin phép còn chưa có giải quyết, tâm tình hơi chút tốt hơn một chút lại bị một lời Giang ảnh đế nói hôm nay phá hủy. Cậu dời tầm mắt khỏi nước xanh mượt, rủ mắt nhìn chén nước trong tay, dừng một chút, từ ghế trên đứng dậy, sau đó cẩn thận thêm nước cho cái chai.

Lời Giang ảnh đế nói hôm nay đã nhắc nhở cậu không cần quá thân cận cùng Du Dịch, Du Dịch muốn có nhân sinh bình thường, có lẽ hiện tại hắn có hảo cảm với cậu, chính là tương lai hắn sẽ kết hôn sinh con, người nhà của hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý hắn cùng một chỗ với một nam nhân.

Quý Trạch An thêm nước cho mỗi cái cái chai, sau đó đem tẩy sạch sẽ cái chén trong tay, cuối cùng đặt ở vị trí ban đầu.

Đi đến phòng ngủ, mặt hướng xuống trực tiếp ngã lên trên giường, mặt chạm đến gối đầu mềm mềm.

Cậu với Du Dịch là ý nghĩ gì?

Chính là cảm thấy ở một chỗ cùng hắn thực thoải mái, lại không muốn thay đổi cảm giác được người nhớ thương, càng thêm không muốn…

Không muốn mất đi.

Quý Trạch An không phủ nhận chính mình thực ích kỷ, bởi vì người ích kỷ sẽ đối với mình càng tốt, cho nên trọng sinh cậu liền cố hết sức ích kỷ quyết định một số việc.

Xoay người, mặt hướng lên, không có tắt chụp đèn hình tròn bên trên có viết tự làm trong lòng ấm áp đi.

(..) tiểu An, đừng thương tâm, sự tình gì đều sẽ qua. Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đến trường, ta sẽ ngủ cùng ngươi.

Khóe miệng Quý Trạch An kéo ra, cười cười nhìn chụp đèn cho dù được cậu gỡ xuống chà đến thực sạch sẽ lại bởi vì đã có từ lâu mà có chút vàng, “Cám ơn."

Cậu đứng dậy tắt đèn, sau đó trong bóng đêm chính xác tìm được vị trí giường, nằm xuống, mở chăn chuẩn bị đi ngủ.

“Ngủ ngon." Quý Trạch An nhẹ giọng niệm một tiếng. Phòng tối sầm, cậu không nhìn thấy tất cả văn tự, nhưng cậu biết chúng nó đều ở đó, cho dù không phát ra tiếng, nhưng là luôn luôn ở nơi đó.

Thu được tin nhắn của Giang Khâm Dật, Du Dịch liền ngừng tay đi đến địa điểm hắn gửi tới. Hắn có một đoạn thời gian không thấy tiểu hài tử, tiểu hài tử không tại đoàn phim, hắn ngược lại không có cơ hội đưa cơm hộp cho cậu, cũng không biết béo hay gầy… Chính là thật không ngờ tiểu hài tử cư nhiên cùng một chỗ với Giang Khâm Dật, hắn thực không cao hứng, Du Dịch cũng không hy vọng bọn họ đi lại quá gần. Giang Khâm Dật vượt qua kiếp nạn lúc này đây chính là một bút cuối cùng hắn còn thiếu Giang gia, về sau hắn cũng không thiếu bọn họ cái gì, cũng không muốn kết giao cùng bọn họ, cho nên hắn cũng không hy vọng tiểu hài tử kết giao cùng bọn họ.

Tốc độ Du Dịch thực nhanh, chính là cách tiệm bánh ngọt có chút xa, cho nên vẫn bỏ lỡ tiểu hài tử, thời điểm tới ghế lô cũng chỉ còn lại có một mình Giang Khâm Dật.

Hắn rất là không cao hứng, cũng không cho Giang Khâm Dật sắc mặt hoà nhã, nhưng cũng không phát giận.

Du Dịch cũng không có thói quen tùy tiện phát giận với người xa lạ, cho dù tin nhắn hắn gửi tới trước đó chọc hắn không cao hứng, hắn cũng không muốn vì thế nói thêm cái gì cùng hắn, liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nếu là mỗi một người xa lạ hoặc là hộ khách đều uy hiếp hắn một phen, hắn còn vì này làm ra chuyện gì nữa, vậy rất tốn thời gian, chỉ cần không quá quá phận, hắn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

“Từ từ, Tiểu Việt." Giang Khâm Dật không nghĩ tới Quý Trạch An ở, Du Dịch cư nhiên liền xoay người bước đi, cuống quít đứng lên, gọi hắn dừng lại.

Du Dịch tự nhiên không có vì thế mà dừng lại, tên của hắn là Du Dịch, hắn không muốn lại cường điệu cùng cái người đi tìm chết nhiều lần này.

“Tiểu Việt!" Giang Khâm Dật đuổi theo muốn cản hắn, hắn cho rằng nếu hắn đến, hắn liền có cơ hội hảo hảo nói một lần cùng hắn, cho dù hắn lấy cớ là Quý Trạch An. Nhưng hắn lại thật nói được thì làm được, hắn né qua một kiếp nạn, hắn liền không xuất hiện trước mặt bọn họ, hắn hoàn toàn không tìm thấy người, tựa như hắn nói đường ai nấy đi, Giang Khâm Dật đương nhiên sẽ không mặc kệ sự tình như vậy phát sinh, gặp được Quý Trạch An hắn lập tức nghĩ đến có thể mượn dùng điểm ấy, cho dù loại thủ đoạn này sẽ làm hắn tức giận. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, trên mặt thản nhiên không có bất luận cái biểu tình gì, thậm chí cả khóe miệng vẫn luôn là cái biên độ kia chưa từng thay đổi dù là rất nhỏ, trong ánh mắt như trước là thâm trầm hắn xem không hiểu.

Đột nhiên ý thức được cái gì Giang Khâm Dật lập tức sửa miệng, “Du Dịch."

Hắn gọi hơi khô, hắn cũng không thích cái xưng hô này, rất mới lạ, Giang Khâm Dật không thích hắn cả tên lúc đầu đều từ bỏ.

Du Dịch lúc này mới dừng lại, mặt không đổi sắc quay đầu, lại không có ý tứ trở lại trong ghế lô ngồi xuống cùng hắn nói chuyện, “Giang tiên sinh, ngươi vượt qua rồi, về sau ta sẽ thiết lập điện thoại chặn tin nhắn của ngươi."

Không có tiểu hài tử ở trong này tâm tình của hắn thực không xong, bất quá không đến mức thẹn quá thành giận, nhưng là hắn cũng ý thức được chính mình cư nhiên còn không sáng suốt tiếp thu tin nhắn của Giang Khâm Dật, có một sẽ có hai, hắn không có hứng thú bị người khác dùng bất luận cái cớ gì để vui đùa, huống chi là người này biết tiểu hài tử đã thành uy hiếp của hắn.

Giang Khâm Dật biết quan hệ sẽ càng hỏng, chính là thật không ngờ hắn cư nhiên sẽ lựa chọn chặt đứt con đường quan tâm duy nhất của hắn, cho dù hắn chưa bao giờ đáp lại, nhưng hắn biết hắn sẽ nhìn, ít nhất trước đó đều sẽ nhìn. Giang Khâm Dật tự nói với mình phải lãnh tĩnh, bình tĩnh giao lưu cùng hắn, “Tiểu Việt…"

Du Dịch bật người quay đầu, giao tế cùng người như Giang Khâm Dật tốt nhất không cần nhiều lời.

“Được! Du Dịch!" Giang Khâm Dật không thể không lần thứ hai bị buộc sửa miệng, “Chúng ta đều sai, ba mẹ cũng biết sai, cũng hối hận, bọn họ lớn tuổi, thậm chí không biết còn có thể sống bao lâu, vì cái gì ngươi không thể cho bọn hắn một cái an ủi trong phần đời còn lại của bọn họ? Cho dù là giả, ta cũng hy vọng ngươi có thể tha thứ bọn họ một lần…"

Bài thân tình đối với hắn hoàn toàn không hiệu quả, nếu đặt ở vài thập niên trước thời điểm hắn vừa ly khai Giang gia thì sẽ dùng được, hiện tại lời như thế không có bất luận cái ý nghĩa gì.

Du Dịch chính là nghe xong lời này của Giang Khâm Dật, sau đó nâng chân lên, lần thứ hai chuẩn bị rời đi.

Hắn chuẩn bị đi nhà tiểu hài tử bái phỏng một lần, hắn muốn trông thấy cậu.

“Du Dịch, ngươi…" Thật sự nhẫn tâm như vậy? Giang Khâm Dật không có nói ra lời này, hắn là bên đuối lý, hắn không đúng lý hợp tình, chính là có đôi khi hắn dễ dàng bị khơi mào lửa giận, mặc cho ai cũng thật không ngờ Giang ảnh đế ôn hòa tại công chúng trước mặt trước kia chính là một người dễ nóng nảy, hắn sửa lại rất nhiều, bị thời gian ma luyện thay đổi rất nhiều, bất quá có chút tật xấu cũng không có thay đổi toàn bộ, hắn nhin xuống, điều tiết ngữ khí một chút, lúc này mới mở miệng lần nữa, “Du Dịch, đúng là tiểu An vừa mới ở nơi này, chúng ta còn nói một hồi, ngươi muốn biết chúng ta nói gì sao?"

Giang Khâm Dật chỉ có thể lần thứ hai mượn Quý Trạch An lưu lại người này.

Cước bộ Du Dịch tạm dừng, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia không vui, xoay người, ánh mắt nhìn Giang Khâm Dật có chút lãnh.

Hắn chán ghét loại cảm giác bị người chọc thẳng yếu điểm này! (yếu điểm=điểm quan trọng khác điểm yếu!!!)

“Chúng ta luôn đàm luận về ngươi, ngươi phải trở về ghế lô trước, chúng ta hảo hảo nói chuyện." Nhìn về phía Du Dịch lần thứ hai nhìn qua, Giang Khâm Dật càng biết phương pháp này hiệu quả, trong lòng không tự chủ được thở ra một hơi.

“Không cần."

Nụ cười trên mặt Giang Khâm Dật bị ba chữ kia kích thích đến duy trì không được, hơn nữa lệ khí trong mắt Du Dịch làm lưng hắn phát lạnh. Lần đầu tiên hắn biểu hiện ra địch ý mãnh liệt đối với hắn, Giang Khâm Dật biết sự tình không đi đến chiều hướng hắn nghĩ, ngược lại còn không xong hơn vài lần so với trong tưởng tượng của hắn. Tứ chi hắn có chút cứng ngắc, cũng không tiến lên, toàn bộ lời nói nghẹn lại trong cổ họng, hắn nhìn Du Dịch, biểu hiện có chút không thể tin.

“Ta nói rồi ta không nợ các ngươi." Du Dịch nhìn Giang Khâm Dật, “Nhưng, không có nghĩa là ta sẽ không ra tay với các ngươi."

Du Dịch xích. Lỏa. Uy hiếp Giang Khâm Dật, lúc này quay đầu thực nhanh rời đi, vô luận Giang Khâm Dật nói cái gì nói hắn cũng sẽ không dừng.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi tiệm bánh ngọt này, vạt áo dài màu xanh tại lúc hắn quay đầu nháy mắt tung bay, sau đó hạ xuống…

Quý Trạch An nghe được di động “Leng keng" một tiếng, có tin nhắn, di động phát sáng, làm cho cả phòng sáng lên.

Cậu vẫn không có ngủ, trong đầu rất nhiều sự tình, buồn ngủ đều chạy đi, cậu mở tin nhắn ra đọc, liền xốc chăn lên vội vàng đứng dậy mang dép lê rời phòng ngủ, đi hướng đại môn nhà cậu mở cửa, cả bật đèn đều quên.

Du Dịch thật không ngờ tiểu hài tử còn chưa có ngủ, hắn chính là ôm hi vọng thử xem, kết quả tin nhắn phát đi không bao lâu, còn không đến một phút đồng hồ, đại môn liền mở ra với hắn.

“Tiểu An…" Du Dịch chỉ là muốn trông thấy tiểu hài tử, đặc biệt sau khi biết được Giang Khâm Dật cùng tiểu hài tử nói những thứ gì, hắn cảm thấy thực không an lòng, nhưng là sau khi nhìn thấy nên nói cái gì, làm như thế nào hắn hoàn toàn không nghĩ đến.

Quý Trạch An mở cửa, mới ý thức tới chính mình nhiệt tình quá phận, cậu nhìn người tới, dừng một chút, “Vào đi."

Du Dịch vào cửa, giúp tiểu hài tử đóng kỹ cửa lại, tự giác thay cặp giầy lần trước chính mình mang kia, nhìn về phía tiểu hài tử đang mở đèn đi tới chỗ hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới tới đã khuya, ta không tồn cảo.

Hôm nay vẫn luôn ngủ ngủ ngủ, cổ phiếu rất kích thích người, quả thực nhìn không được…

(:з" ∠) ta không hố ta không hố ta không hố! 【 chuyện trọng yếu nói tam biến

Khụ… Tiếp tục cầu cất chứa cùng nhắn lại, sao sao đát (づ3)づ
Tác giả : Lộ Nhân Tân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại