Cuối Con Đường Ta Lại Thấy Nhau
Chương 4
"Alo... "
Anh vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã có một giọng phụ nữ vang lên mang vài phần khẩn trương: " Giám đốc, tôi đã gửi hình cho anh, anh nhận được chưa?"
Nhớ đến những bức ảnh vừa được gửi đến, trong ảnh là cảnh vợ anh và một người đàn ông khác cầm tay thân mật. Bất giác, anh siết chặt điện thoại, trong lòng như có cái gì đó tuôn trào, sau đó nghẹn lại, làm nhức nhói trong lồng ngực.
Anh trầm mặc, không nói gì. Chỉ anh biết, bản thân đang hoang mang đến nhường nào.
Bất giác, không khí rơi vào tĩnh lặng.
Thấy đầu bên kia trở nên im lặng, Tư Kỳ sợ đối phương không nghe máy, cô nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc, anh còn ở đó không?"
Lúc này, anh mới nhàn nhạt đáp: "Có, tôi đang nghe."
Biết anh vẫn còn đang nghe, Tư Kỳ tiếp: "Thanh Hà, cô ta rõ ràng chính là đang ngoại tình, anh cứ để mặc cho mình bị cắm sừng như vậy sao?"
Hạo Thiên không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ lạnh lùng hỏi lại: "Cô cho tôi xem những tấm ảnh này, mục đích là gì? Muốn được tăng lương hay muốn được tiến chức?"
Bị hỏi như vậy, Tư Kỳ nhất thời nghẹn họng, giọng trở nên lạc đi: "Anh không biết sao, em đã yêu anh từ rất lâu. Em chỉ là không muốn anh bị chính người đầu ấp tay gối của mình phản bội mà vẫn không biết."
"Cảm ơn tình cảm của cô, nhưng tôi chỉ yêu cô ấy." Anh ngưng một hồi lại tiếp: "Những tấm ảnh này tôi xin nhận, tôi nhất định sẽ chứng thực lại." Nói rồi anh cúp máy, không để Tư Kỳ nói gì tiếp.
Bị dập máy ngang, Tư Kỳ có chút sững sờ, liền thẹn quá hóa giận ném thẳng điện thoại xuống đất, khiến nó vỡ tan.
Cô khôg cam tâm, thật sự không cam tâm, cô cầm tấm hình Thanh Hà cùng Hạo Thiên chụp chung xé tan thành những mảnh vụn: "Chết tiệt! Cô ta có cái quái gì hay chứ? Rõ ràng tôi đẹp hơn cô ra, giàu có hơn cô ta, thậm chí hi sinh vì anh cũng nhiều hơn cô ta. Tại sao anh lại si mê cô ta mà không phải là tôi.Tại sao? Tại sao kia chứ? Tôi không tin, tôi không tin. Tôi như vậy mà không chia rẽ được hai người." Sau khi nói ra câu cuối, Tư Kỳ chính là hoàn toàn mất đi lý trí.
Cuộc gọi đã được ngắt, nhưng tâm trạng của anh không sao hồi phục ngay được, sắc mặt Hạo Thiên trở nên u ám khiến cho Thanh Hà không khỏi lo lắng, cô nhẹ tay đặt lên tay anh, quan tâm hỏi: "Ông xã, anh sao vậy?"
Hạo Thiên không nói gì, tay vẫn siết chặt điện thoại, anh dường như đang khóa mình ở một thế giới nào đó, không thể nghe thấy tiếng nói của cô. Một lát sau anh mới hoàn hồn, trong mắt chính là ẩn chứa sự chua xót. Anh cảm thấy bữa cơm trở nên vô cùng ngột ngạt, anh không muốn ăn nữa, liền một mạch thẳng về phòng, bỏ lại Thanh Hà đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng dưng nhớ tới cú điện thoại lúc nãy là của Tư Kỳ, Thanh Hà chợt cảm thấy lo lắng sợ hãi.
Rốt cuộc Tư Kỳ đã nói gì?
Ngay cả khi vào trong phòng, những bức ảnh tình tứ kia vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Anh không biết đâu là thật, đâu là giả, cảm giác như bản thân đang đi trong một lối mòn không thấy đường ra. Cửa phòng đóng sầm lại, căn nhà trở nên ngộp ngạt đáng sợ.
....
Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên cô làm chính là nhìn về phía giường bên cạnh. Chiếc giường đã trống không, lạnh ngắt, dường như anh đã rời khỏi rất lâu. Anh là đang cố tình tránh mặt cô hay sao? Trái tim cô như bị bóp nghẹn lại.
Thanh Hà cảm thấy hoang mang, từ tối qua, thái độ chồng cô đã rất khác, cô thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Cảm xúc hôm qua cô nhận được từ anh không lẽ do chính bản thân cô hoang tưởng.
Thanh Hà nặng nề đứng dậy, bước chân thất thỉu cứ thế bước xuống giường. Nền nhà lạnh buốt khiến cho cô vài phần thanh tỉnh.
Bên đầu tủ, chiếc điện thoại di động bất chợt vang lên. Thanh Hà bắt điện thoại, chất giọng hơi hàn: "Alo, Trọng Ân, anh gọi em có gì không?"
Trọng Ân trả lời mang vẻ sửng sốt: "Em quên mất nay là ngày họp lớp cùng khoa sao?"
Thanh Hà gõ cộp một cái vào trán cười gượng: "Em quên mất."
Thái độ của chồng cô kỳ lạ từ tối qua, khiến lòng cô bồn chồn không thể nhớ gì.
Đầu dây bên kia vang tiếng cười khẽ, tỏ ý hết cách, Trọng Ân tiếp: "Thế chồng em có đi cùng không?"
Cô nhớ, hôm nay anh có một cuộc họp cùng với đối tác, có lẽ sẽ không đi cùng với cô được.
"Không anh" Thanh Hà đáp.
"Vậy anh lái xe qua đó chở em đi cùng."
Cô lộ vẻ khó xử: "Nhưng..." Nếu Trọng Ân qua chở, liệu ông xã cô có hiểu lầm không. Giữa anh và cô từ hôm qua không khí đã bắt đầu căng thẳng, cô còn chưa hiểu nguyên do, cô không muốn lại thêm một vấn đề khác khiến anh hiểu lầm làm cho cả hai càng trở nên xa cách.
Biết cô đang lo lắng điều gì, Trọng Ân bật cười: "Đừng lo, anh có người bạn ở gần đó nên sẵn tiện chở em luôn."
Trọng Ân biết, bởi vì lần trước Dương Hạo Thiên đã hiểu lầm anh một cách trầm trọng, anh cũng biết lúc đó anh và Thanh Hà đã bị thư ký của Hạo Thiên tính kế. Cũng vì lý do đó, từ hai anh em cùng khóa thân thiết giờ lại trở nên khó gặp mặt nhau hơn, không thể gặp thường xuyên. Nhưng nhìn vẻ mặt của Hạo Thiên lúc đó anh cũng nhận thấy được, anh ta yêu Thanh Hà rất nhiều nên cũng phần nào an tâm.
Cảm thấy có thêm bạn của Trọng Ân thì cho dù có bị Hạo Thiên bắt gặp cũng không thể hiểu lầm, có thể dễ giải thích, cô liền đồng ý: "Vậy... nhờ anh vậy. Em cúp máy để sửa soạn, lát một tiếng sau gặp lại."
"Ừm."
Tiếng kết nối cuộc gọi chấm dứt, màn hình lại trở về màu đen. Bất giác cô lại nhớ tới vẻ lạnh nhạt của Hạo Thiên tối hôm qua, không khỏi thở dài.
Thanh Hà lấy tay vỗ vỗ má mình, tự trấn an. Chồng cô chắc không cố ý lạnh nhạt với cô đâu, có gì tối anh về cô sẽ hỏi lại tối qua đã xảy ra chuyện gì.
................
Ở trong văn phòng, Hạo Thiên trầm mặc không nói gì, xung quanh không ngừng tỏ ra khí thế bức người khiến cho nhân viên sợ hãi không dám lên tiếng.
Sắc mặt Hạo Thiên càng lúc càng tệ. Anh không thể nào thoát khỏi cái ý nghĩ nhục nhã, đau đớn đã ám ảnh anh từ tối qua đến giờ chính là vợ anh ngoại tình.
Vợ anh ngoại tình? Cô ấy thực sự ngoại tình?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh không khỏi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Anh không tin vợ anh có thể làm vậy.
Cho dù cô ấy không yêu anh, nhưng với phẩm chất của cô ấy không thể nào cho anh đội mũ xanh lớn như thế. Huống hồ... anh có thể cảm nhận được, bà xã anh đã dần yêu anh.
Thế còn những bức hình? Rốt cuộc là ai đã chụp nó?
Còn người ở trong bức hình, người gần đây hay gặp vợ anh, rốt cuộc là ai?
Anh nhớ đã từng gặp người đàn ông đó vài lần. Một lần ở bữa tiệc đối tác, khi anh đến thì bắt gặp hắn ta đang vịnh eo vợ anh, lúc đó anh đã rất tức giận bỏ về. Nhưng khi suy nghĩ lại, có khi đó chỉ là một hiểu lầm, về sau Thanh Hà cũng nói cô ấy bị bồi bàn quẹt trúng ngã nên được hắn ta đỡ lấy, anh tin cô nên cũng không truy cứu gì thêm. Còn một lần chính là hôm anh bị ốm, cô bảo đi mua thuốc nhưng lại ngồi quán cà phê với người đó. Lúc ấy anh đang ở nhà, Tư Kỳ đã gọi điện thoại nói và gửi ảnh qua cho anh, nhưng anh vẫn tin tưởng cô.
Nhưng lần đầu có thể là hiểu lầm, lần hai có thể là hiểu lầm, nhưng nhiều lần như thế, liệu có quá trùng hợp hay không?
Nghĩ đến đây, anh cảm giác da đầu mình bắt đầu tê rần, không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Dù thế nào thì cuộc hôn nhân của anh và cô không dựa trên tình yêu, khiến anh không khỏi hoang mang, sợ hãi.
Mãi chìm đắm trong mớ suy nghĩ, chân mày anh càng ngày càng nhíu chặt, vì thế nhân viên trong phòng khiếp đảm.
Họ không biết điều gì hay là ai mà lại khiến cho anh có khuôn mặt kinh dị như vậy. Cảm tưởng như anh đang muốn giết người, chỉ cần ai lên tiếng liền khiến anh bùng nổ.
Mọi người trong lòng vừa lo lắng, vừa bồn chồn, hết nhìn mặt ông chủ lại nhìn tới đồng hồ tích tắc đang từng giờ trôi qua. Cảm giác áp lực bức người này khiến mọi người trong phòng bồn chồn đứng ngồi không yên.
Người thì không ngừng xoay xoay lọn tóc, người thì xoay ngón tay, người thì cầm siết chặt cuốn sổ quay đầu nhìn khắp nơi tìm kiếm sự cầu cứu.
Ai nấy đều liên tục nhìn mặt nhau ra hiệu: Ai đó làm ơn gọi ông chủ đi, sắp tới giờ rồi. Nhưng đồng thời họ cũng thể hiện vẻ mặt đau khổ tột cùng, ám chỉ: Đừng kêu tôi.
Cuối cùng, một nhân viên lâu năm đánh bạo gan mở miệng lên tiếng: "Dương tổng... đã đến giờ rồi, có phải hay không ngài nên chuẩn bị?" Nói xong, ông không lấy tay lau mồ hôi, miệng nở nụ cười gượng gạo.
Biết mình thái độ không tốt khiến cho nhân viên bị kinh sợ, Hạo Thiên bèn thu liễm lại nói: "Được rồi, ông chuẩn bị xe giùm tôi, còn những người khác công văn đã chuẩn bị xong thì để ở đây, có thể ra về."
Nghe thấy thế ai nấy đều nhanh chóng để lại tập hồ sơ, thầm tạ ơn trời phật sau đó đi mất.
Anh vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã có một giọng phụ nữ vang lên mang vài phần khẩn trương: " Giám đốc, tôi đã gửi hình cho anh, anh nhận được chưa?"
Nhớ đến những bức ảnh vừa được gửi đến, trong ảnh là cảnh vợ anh và một người đàn ông khác cầm tay thân mật. Bất giác, anh siết chặt điện thoại, trong lòng như có cái gì đó tuôn trào, sau đó nghẹn lại, làm nhức nhói trong lồng ngực.
Anh trầm mặc, không nói gì. Chỉ anh biết, bản thân đang hoang mang đến nhường nào.
Bất giác, không khí rơi vào tĩnh lặng.
Thấy đầu bên kia trở nên im lặng, Tư Kỳ sợ đối phương không nghe máy, cô nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc, anh còn ở đó không?"
Lúc này, anh mới nhàn nhạt đáp: "Có, tôi đang nghe."
Biết anh vẫn còn đang nghe, Tư Kỳ tiếp: "Thanh Hà, cô ta rõ ràng chính là đang ngoại tình, anh cứ để mặc cho mình bị cắm sừng như vậy sao?"
Hạo Thiên không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ lạnh lùng hỏi lại: "Cô cho tôi xem những tấm ảnh này, mục đích là gì? Muốn được tăng lương hay muốn được tiến chức?"
Bị hỏi như vậy, Tư Kỳ nhất thời nghẹn họng, giọng trở nên lạc đi: "Anh không biết sao, em đã yêu anh từ rất lâu. Em chỉ là không muốn anh bị chính người đầu ấp tay gối của mình phản bội mà vẫn không biết."
"Cảm ơn tình cảm của cô, nhưng tôi chỉ yêu cô ấy." Anh ngưng một hồi lại tiếp: "Những tấm ảnh này tôi xin nhận, tôi nhất định sẽ chứng thực lại." Nói rồi anh cúp máy, không để Tư Kỳ nói gì tiếp.
Bị dập máy ngang, Tư Kỳ có chút sững sờ, liền thẹn quá hóa giận ném thẳng điện thoại xuống đất, khiến nó vỡ tan.
Cô khôg cam tâm, thật sự không cam tâm, cô cầm tấm hình Thanh Hà cùng Hạo Thiên chụp chung xé tan thành những mảnh vụn: "Chết tiệt! Cô ta có cái quái gì hay chứ? Rõ ràng tôi đẹp hơn cô ra, giàu có hơn cô ta, thậm chí hi sinh vì anh cũng nhiều hơn cô ta. Tại sao anh lại si mê cô ta mà không phải là tôi.Tại sao? Tại sao kia chứ? Tôi không tin, tôi không tin. Tôi như vậy mà không chia rẽ được hai người." Sau khi nói ra câu cuối, Tư Kỳ chính là hoàn toàn mất đi lý trí.
Cuộc gọi đã được ngắt, nhưng tâm trạng của anh không sao hồi phục ngay được, sắc mặt Hạo Thiên trở nên u ám khiến cho Thanh Hà không khỏi lo lắng, cô nhẹ tay đặt lên tay anh, quan tâm hỏi: "Ông xã, anh sao vậy?"
Hạo Thiên không nói gì, tay vẫn siết chặt điện thoại, anh dường như đang khóa mình ở một thế giới nào đó, không thể nghe thấy tiếng nói của cô. Một lát sau anh mới hoàn hồn, trong mắt chính là ẩn chứa sự chua xót. Anh cảm thấy bữa cơm trở nên vô cùng ngột ngạt, anh không muốn ăn nữa, liền một mạch thẳng về phòng, bỏ lại Thanh Hà đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng dưng nhớ tới cú điện thoại lúc nãy là của Tư Kỳ, Thanh Hà chợt cảm thấy lo lắng sợ hãi.
Rốt cuộc Tư Kỳ đã nói gì?
Ngay cả khi vào trong phòng, những bức ảnh tình tứ kia vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Anh không biết đâu là thật, đâu là giả, cảm giác như bản thân đang đi trong một lối mòn không thấy đường ra. Cửa phòng đóng sầm lại, căn nhà trở nên ngộp ngạt đáng sợ.
....
Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên cô làm chính là nhìn về phía giường bên cạnh. Chiếc giường đã trống không, lạnh ngắt, dường như anh đã rời khỏi rất lâu. Anh là đang cố tình tránh mặt cô hay sao? Trái tim cô như bị bóp nghẹn lại.
Thanh Hà cảm thấy hoang mang, từ tối qua, thái độ chồng cô đã rất khác, cô thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Cảm xúc hôm qua cô nhận được từ anh không lẽ do chính bản thân cô hoang tưởng.
Thanh Hà nặng nề đứng dậy, bước chân thất thỉu cứ thế bước xuống giường. Nền nhà lạnh buốt khiến cho cô vài phần thanh tỉnh.
Bên đầu tủ, chiếc điện thoại di động bất chợt vang lên. Thanh Hà bắt điện thoại, chất giọng hơi hàn: "Alo, Trọng Ân, anh gọi em có gì không?"
Trọng Ân trả lời mang vẻ sửng sốt: "Em quên mất nay là ngày họp lớp cùng khoa sao?"
Thanh Hà gõ cộp một cái vào trán cười gượng: "Em quên mất."
Thái độ của chồng cô kỳ lạ từ tối qua, khiến lòng cô bồn chồn không thể nhớ gì.
Đầu dây bên kia vang tiếng cười khẽ, tỏ ý hết cách, Trọng Ân tiếp: "Thế chồng em có đi cùng không?"
Cô nhớ, hôm nay anh có một cuộc họp cùng với đối tác, có lẽ sẽ không đi cùng với cô được.
"Không anh" Thanh Hà đáp.
"Vậy anh lái xe qua đó chở em đi cùng."
Cô lộ vẻ khó xử: "Nhưng..." Nếu Trọng Ân qua chở, liệu ông xã cô có hiểu lầm không. Giữa anh và cô từ hôm qua không khí đã bắt đầu căng thẳng, cô còn chưa hiểu nguyên do, cô không muốn lại thêm một vấn đề khác khiến anh hiểu lầm làm cho cả hai càng trở nên xa cách.
Biết cô đang lo lắng điều gì, Trọng Ân bật cười: "Đừng lo, anh có người bạn ở gần đó nên sẵn tiện chở em luôn."
Trọng Ân biết, bởi vì lần trước Dương Hạo Thiên đã hiểu lầm anh một cách trầm trọng, anh cũng biết lúc đó anh và Thanh Hà đã bị thư ký của Hạo Thiên tính kế. Cũng vì lý do đó, từ hai anh em cùng khóa thân thiết giờ lại trở nên khó gặp mặt nhau hơn, không thể gặp thường xuyên. Nhưng nhìn vẻ mặt của Hạo Thiên lúc đó anh cũng nhận thấy được, anh ta yêu Thanh Hà rất nhiều nên cũng phần nào an tâm.
Cảm thấy có thêm bạn của Trọng Ân thì cho dù có bị Hạo Thiên bắt gặp cũng không thể hiểu lầm, có thể dễ giải thích, cô liền đồng ý: "Vậy... nhờ anh vậy. Em cúp máy để sửa soạn, lát một tiếng sau gặp lại."
"Ừm."
Tiếng kết nối cuộc gọi chấm dứt, màn hình lại trở về màu đen. Bất giác cô lại nhớ tới vẻ lạnh nhạt của Hạo Thiên tối hôm qua, không khỏi thở dài.
Thanh Hà lấy tay vỗ vỗ má mình, tự trấn an. Chồng cô chắc không cố ý lạnh nhạt với cô đâu, có gì tối anh về cô sẽ hỏi lại tối qua đã xảy ra chuyện gì.
................
Ở trong văn phòng, Hạo Thiên trầm mặc không nói gì, xung quanh không ngừng tỏ ra khí thế bức người khiến cho nhân viên sợ hãi không dám lên tiếng.
Sắc mặt Hạo Thiên càng lúc càng tệ. Anh không thể nào thoát khỏi cái ý nghĩ nhục nhã, đau đớn đã ám ảnh anh từ tối qua đến giờ chính là vợ anh ngoại tình.
Vợ anh ngoại tình? Cô ấy thực sự ngoại tình?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh không khỏi truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Anh không tin vợ anh có thể làm vậy.
Cho dù cô ấy không yêu anh, nhưng với phẩm chất của cô ấy không thể nào cho anh đội mũ xanh lớn như thế. Huống hồ... anh có thể cảm nhận được, bà xã anh đã dần yêu anh.
Thế còn những bức hình? Rốt cuộc là ai đã chụp nó?
Còn người ở trong bức hình, người gần đây hay gặp vợ anh, rốt cuộc là ai?
Anh nhớ đã từng gặp người đàn ông đó vài lần. Một lần ở bữa tiệc đối tác, khi anh đến thì bắt gặp hắn ta đang vịnh eo vợ anh, lúc đó anh đã rất tức giận bỏ về. Nhưng khi suy nghĩ lại, có khi đó chỉ là một hiểu lầm, về sau Thanh Hà cũng nói cô ấy bị bồi bàn quẹt trúng ngã nên được hắn ta đỡ lấy, anh tin cô nên cũng không truy cứu gì thêm. Còn một lần chính là hôm anh bị ốm, cô bảo đi mua thuốc nhưng lại ngồi quán cà phê với người đó. Lúc ấy anh đang ở nhà, Tư Kỳ đã gọi điện thoại nói và gửi ảnh qua cho anh, nhưng anh vẫn tin tưởng cô.
Nhưng lần đầu có thể là hiểu lầm, lần hai có thể là hiểu lầm, nhưng nhiều lần như thế, liệu có quá trùng hợp hay không?
Nghĩ đến đây, anh cảm giác da đầu mình bắt đầu tê rần, không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Dù thế nào thì cuộc hôn nhân của anh và cô không dựa trên tình yêu, khiến anh không khỏi hoang mang, sợ hãi.
Mãi chìm đắm trong mớ suy nghĩ, chân mày anh càng ngày càng nhíu chặt, vì thế nhân viên trong phòng khiếp đảm.
Họ không biết điều gì hay là ai mà lại khiến cho anh có khuôn mặt kinh dị như vậy. Cảm tưởng như anh đang muốn giết người, chỉ cần ai lên tiếng liền khiến anh bùng nổ.
Mọi người trong lòng vừa lo lắng, vừa bồn chồn, hết nhìn mặt ông chủ lại nhìn tới đồng hồ tích tắc đang từng giờ trôi qua. Cảm giác áp lực bức người này khiến mọi người trong phòng bồn chồn đứng ngồi không yên.
Người thì không ngừng xoay xoay lọn tóc, người thì xoay ngón tay, người thì cầm siết chặt cuốn sổ quay đầu nhìn khắp nơi tìm kiếm sự cầu cứu.
Ai nấy đều liên tục nhìn mặt nhau ra hiệu: Ai đó làm ơn gọi ông chủ đi, sắp tới giờ rồi. Nhưng đồng thời họ cũng thể hiện vẻ mặt đau khổ tột cùng, ám chỉ: Đừng kêu tôi.
Cuối cùng, một nhân viên lâu năm đánh bạo gan mở miệng lên tiếng: "Dương tổng... đã đến giờ rồi, có phải hay không ngài nên chuẩn bị?" Nói xong, ông không lấy tay lau mồ hôi, miệng nở nụ cười gượng gạo.
Biết mình thái độ không tốt khiến cho nhân viên bị kinh sợ, Hạo Thiên bèn thu liễm lại nói: "Được rồi, ông chuẩn bị xe giùm tôi, còn những người khác công văn đã chuẩn bị xong thì để ở đây, có thể ra về."
Nghe thấy thế ai nấy đều nhanh chóng để lại tập hồ sơ, thầm tạ ơn trời phật sau đó đi mất.
Tác giả :
Bách Mục Quỷ