Cưới Cô Vợ Non Nớt
Chương 5
"Thật tốt quá, Kỳ Nhi, tôi còn tưởng từ ngày cô thành phu nhân có tiền, thì không cần đi làm nữa ..." Cộng sự của cô - Jenny, khoa trương ôm lấy cô. Ở giữa đám người cứ như vậy nói: "Tôi đã chờ cô hai tháng, cuối cùng cô cũng trở lại..."
Mục đích chính là muốn nói cho mọi người, chuyên viên tóc đã trở về, muốn hẹn trước thì phải nhanh, chẳng những vậy muốn hẹn trước cũng phải chờ đến một năm sau!
Đã quen với cô gái này, sao Lôi Kỳ Nhi không biết cô gái này nghĩ gì, vừa thấy tiền là mắt sáng lên.
Cô đưa tay vỗ vỗ Jenny ý bảo cô ấy buông mình ra.
"Hôm nay có lịch hẹn trước không?" Chẳng biết từ lúc nào cô đã lấy máy tính ra. Nhìn phần thu nhập tháng này của bạn tốt, lại một lần nữa khiến cô đau đầu không thôi.
May mắn sau khi bản thân trở về nghỉ ngơi cuối tuần liền quay lại làm việc. Nếu không cô nhất định bị hành chết.
"Có, có. Tôi biết trước hôm nay cô sẽ về, liền lập tức liên hệ tới tất cả khách quen, cho nên hôm nay cô có hai lịch hẹn trước." Hơn nữa còn là dê béo nhiều tiền...ấy, là khách hàng mới đúng. Nhìn con số trên máy tính, Jenny vui vẻ nói.
"Hai người?" Nghe thấy số này, Lôi Kỳ Nhi nhíu mày.
Cô không ngại nhiều hơn hai cái hẹn, bởi vì tính mê tiền của Jenny, đã từng trong một ngày làm việc của cô lại có đến năm lịch hẹn, khiến cô vội vàng từ chín giờ sáng đến mười giờ tối mới có thể về nhà.
Nhưng hiện tại đã là một giờ chiều, hơn nữa, quan trọng hơn là Long Tuyền đã nói tối nay sẽ cùng cô về nhà mẹ đẻ.
"Hủy một cái đi, chuyển sang ngày mai." Còn một cái, cô cố gắng làm nhanh, không thể để cho Long Tuyền phải đợi cô lâu được.
"Cái gì? Vì sao?" Jenny vội vàng hỏi, hủy đi một. Thu nhập của cô sẽ ít đi vài vạn rồi!
"Hôm nay chồng tôi muốn cùng tôi về nhà mẹ đẻ." Mặc đồng phục vào, Lôi Kỳ Nhi liếc mắt nhìn Jenny, ý muốn nói "Cô còn nói thêm thì tôi sẽ hủy nốt cái kia luôn, cho cô không thu được một đồng nào."
"À...Tôi biết rồi!" Jenny mím môi, khẽ thở dài. Bảo trợ lý đi từ chối một cuộc hẹn, hu hu... tiền của cô!
"Tôi nói này Kỳ Nhi, lần này đi hưởng tuần trăng mật có phải là rất chán hay không." Lần trước cô đã cùng Lôi Kỳ Nhi cùng đi Hawaii. Cùng một nơi đã đi rồi giờ lại đi, dù thế nào cũng sẽ thấy chán, cho nên Jenny cho rằng tuần trăng mật này không có ích cho lắm.
"Không tồi." Hơn nữa cô còn có thể lướt sóng. Điều này thật sự ngoài dự đoán của cô.
"Cái gì. Không tồi?" Jenny trừng mắt, cô gái này lần thứ hai đi Hawaii cũng không còn thấy gì hay để chơi, hiện giờ lại nói là không tồi?
"Đúng vậy."
"Có phải là bởi vì đi cùng chồng... ha ha...hắc..." Jenny cười ám muội, ý tứ không cần phải nói cũng biết.
"Đầu của cô trừ tiền ra, còn cái gì khác không?" Lôi Kỳ Nhi liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ này mười năm không đổi được cái giọng.
"Vàng, kim cương,..." Jenny giống như không để ý đến sự trêu chọc của cô. Tự đếm ngón tay của mình.
Người phụ nữ này, không còn gì để cứu được nữa, Lôi Kỳ Nhi đi qua cô, gọi trợ lý của mình, dặn dò những thứ cần chuẩn bị.
"Này, này, cái người phụ nữ này." Jenny còn chưa hỏi xong, không định buông tha cô nhanh như thế.
Nhớ ngày đó Lôi Kỳ Nhi không hề có hứng thú với đàn ông, mặc kệ người ta theo đuổi cô bao lâu, tặng bao nhiêu quà, cô vẫn thờ ơ, không ngờ tới bây giờ cô lại là người kết hôn đầu tiên.
"Chồng của cô là người như thế nào?" Bởi vì mục đích của đám cưới là thương mại. Cô không mời bạn bè đến, cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa gặp Long Tuyền lần nào.
"Là một người đàn ông." Không chút nghĩ ngợi, Lôi Kỳ Nhi đáp luôn.
"Tôi đương nhiên biết cô gả cho đàn ông!" Thiếu chút nữa là bùng nổ, Jenny cố gắng nặn ra nụ cười, không muốn để lộ ra vẻ mặt hung dữ của mình với khách hàng, "Tôi hỏi là diện mạo, thân hình, chuyện đó của anh ta ... có mạnh hay không?" Cô cực kỳ quan tâm đến "tính" phúc của chị em nha.
Nghe Jenny hỏi vậy, hồi ức về tuần trăng mật không mời mà đến. Nháy máy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Kỳ Nhi đỏ bừng.
Long Tuyền có mạnh hay không, đương nhiên là anh rất mạnh, tư vị mất hồn hàng đêm khiến cô gần như muốn vĩnh viễn dính trong lòng của anh.
Buổi sáng hơn bảy giờ, cô cho rằng khi mình tỉnh dậy sẽ thấy anh nằm bên cạnh, khi anh ngủ, vẻ lạnh lùng sẽ giảm đi một chút. Thật là sắc đẹp thay cơm, anh vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, tóc lộn xộn, bộ dạng như trẻ con, khiến cô buồn cười mãi không thôi.
Nhưng là sáng nay, khi cô mở mắt. Đúng vậy, cô vẫn nhìn thấy anh, nhưng anh đã sớm mặc tây trang chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, bộ dạng xuất chúng khác xa khi đi tuần trăng mật.
"Tinh anh" hai chữ này hiện ra trong đầu cô.
Vì có thể ở bên cô vài ngày. Từ Hawai trở về, anh đã tự tiện nghỉ một tuần, cùng cô ở lại nơi này, hành động đó khiến lòng cô càng thêm ngọt ngào.
Tuy là thật có lỗi với công việc của anh. Nhưng ... cô rất ích kỷ muốn quấn lấy anh, cùng anh ở chung một chỗ.
Thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, mẹ chồng của cô còn hạ lệnh không cho bố chồng cô đến quấy rầy, cho nên hai người mới có thể không cố kỵ điều gì.
Nhưng mà, giấc mơ ngọt ngào thế nào thì cũng đến lúc phải tỉnh.
Bởi vì cô có công việc của mình, việc trong công ty cũng đã chất đống, cần anh phải tự mình giải quyết, cho nên từ ngày hôm nay trở đi, anh phải trở về công ty, tiếp tục cuộc sống vội vàng.
Anh đi làm, thời gian hai người gặp nhau giảm xuống. Thời gian để bồi dưỡng tình cảm cũng ít đi.
Ngay khi cô đang chìm sâu vào hối hận. Anh đột nhiên nói tối nay sẽ cùng cô về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Không hiểu vì sao câu nó kia giống như dòng suối ngọt chảy qua lòng của cô, khiến cho tâm tình vốn không tốt của cô trở nên vui vẻ.
Haizz... Thì ra cô dễ dàng bị lấy lòng như vậy. Đến sáng nay cô mới biết được, là anh cố ý bớt chút thời gian để đi cùng cô, liền khiến cô vui vẻ như thế này đây.
"À..." Jenny đã hiểu gật đầu, người có thể làm cho Lôi Kỳ Nhi đỏ mặt thì chồng cô ấy là người đầu tiên, "Rất mạnh đúng không?" Dù biết trước đáp án, nhưng cô vẫn cố hỏi, vì muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ của người đồng nghiệp này.
"Không liên quan tới cô." Không muốn nói nhiều với cô nữa, Lôi Kỳ Nhi liền liếc mắt nhìn cô một cái.
"Được rồi, được rồi, không hỏi thì không hỏi." Thấy cô không muốn nói nữa, Jenny cũng không ép nữa, tránh cho Kỳ Nhi thẹn quá hóa giận mà dẹp cô luôn.
"Lôi Kỳ Nhi."
Lôi Kỳ Nhi than nhẹ một tiếng, "Sao vậy?" Không phải đã nói không hỏi nữa sao?
"Là Ngải Phi muốn tôi thay mặt cho các cô ấy, những lời này đều là thật lòng." Thay thế vẻ mặt cợt nhả, bằng vẻ mặt nghiêm túc Jenny nói, "Dù thế nào cũng phải hạnh phúc, chúng tôi đều vĩnh viễn ở bên cạnh cô." Mọi người đều hy vọng chị em mình được hạnh phúc.
Lôi Kỳ Nhi ngẩn ra, hai mắt đỏ lên, "Bà tám, tôi sẽ hạnh phúc." Cô nở nụ cười với Jenny, trong lòng rất cảm ơn các cô ấy.
"Được rồi, tôi đi xem các phu nhân cần trang điểm." Jenny vẫy tay, đi về phía phòng trang điểm, "Hôm nay chúng ta có bốn cuộc hẹn! Nếu không bắt đầu, Nếu không bắt đầu, bảng hiệu của chúng ta sẽ bị những phu nhân này gỡ xuống."
Jenny đang xấu hổ, cô biết, cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người kiểm tra xem trợ lý chuẩn bị đồ đã đúng chưa.
Có thể quen biết với những chị em này, có thể coi là thành quả của việc cô ở nước ngoài nhiều năm, một mình ở một nơi xa lạ, cái tư vị cô độc đó rất là khó chịu.
Cho nên cô sợ Long Tuyền quá bận rộn, cũng là vì chuyện này.
Gả đến Long môn, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, làm quen với một đám người xa lạ, tuy bọn họ cũng là người thân của cô, nhưng cô không có cách nào hòa nhập nhanh với họ.
Khi một mình ở nước ngoài, khi đó có Jenny và những người khác làm bạn, gả vào Long môn, cô hiểu, chỉ có mình Long Tuyền. Khi anh bận rộn, không để ý đến cô, cô sẽ giống như khi ở Pháp, vô cùng cô đơn.
Cho nên, cô mong Long Tuyền sẽ không quên cô, không để ý đến cô, bỏ mặc cô một mình, giống như một người ngoài trong Long gia.
Chỉ cầu không cô đơn một mình.
Cái gì gọi là không như mong muốn, hiện giờ Lôi Kỳ Nhi đã cảm nhận được. Phu nhân hẹn trước hôm nay hiển nhiên là không biết quy tắc của cô. Muộn gần nửa tiếng mới dẫn theo con gái tới.
Chẳng những không có chút áy náy, mà khi mở miệng ra còn châm chọc nghề nghiệp của cô, còn không cho phép trợ lý "thấp kém" đụng vào tóc của con gái bảo bối của bà ta, nhất định phải đích thân nhà tạo mẫu tới.
Vốn là cô cũng coi người trả tiền là lớn nhất, hơn nữa con gái người ta đều đã tới, hơn nữa lại có bộ dạng xấu hổ vì hành vi của mẹ mình, thay bà xin lỗi vì đã để cô phải đợi nửa tiếng, thì tức giận trong lòng cô cũng đã tan bớt, chỉ muốn làm nhanh cho xong rồi về nhà, không muốn để Long Tuyền phải đợi.
Nhưng mà, thái độ của bà già hơn năm mươi này, vô cùng hung hãn, mắng trợ lý của cô đến phát khóc, ngay lập tức cơn tức giận của cô bùng lên. Trước mắt bà ta, làm miễn phí cho một người khác. Khiến bà ta tức sùi bọt mép, nói muốn đập quán của cô, muốn chồng bà ta đóng cửa cửa hàng này.
Tính cách Jenny cũng nóng nảy, không nói lời nào, lập tức đuổi bà ta ra khỏi cửa hàng, cũng xếp bà ta vào sổ đen không được chào đón.
Cũng không nghĩ lại, cửa hàng này là của ai, một phu nhân nhỏ nhoi mà cũng có gan đến đập quán, thật sự là không sợ chết.
Nhịn xuống tức giận không cho nó bộc phát ra, chỉ vì cô không muốn để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Jenny, cô bình tĩnh kéo vị khách chết thay lúc này, thiết kế cho người đó một kiểu thích hợp, khiến người đó cười không khép được miệng, liên tục nói cảm ơn.
Cô phất tay ý nói cũng không có gì to lớn cả.
Dặn dò trợ lý dọn dẹp, không kịp nói tạm biệt với Jenny đang bận tối mày tối mặt, cô liền chạy về Long gia, khi đó cũng đã gần sáu giờ.
Có thể là chưa muộn lắm. Cả dinh thự to như thế chỉ có mỗi quản gia và người giúp việc, người nhà Long gia đều chưa về, bao gồm cả Long Tuyền.
Biết Long Tuyền chưa về, cô có chút thất vọng, vì anh đã nói anh sẽ về trước sáu giờ, sau đó sẽ đi cùng cô.
Có thể là có việc đột xuất nên anh về chậm một chút thôi, cô tự an ủi mình như vậy.
Chậm rãi đi về phòng của hai người, cô tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất. Mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm, sau đó cô ngồi luôn ở đó chờ anh về.
Sáu giờ 45 phút, anh vẫn chưa về.
Cô nhíu mày, đối với sự chậm trễ này của anh có chút lo lắng.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, theo phản xạ cô trả lời "Vâng?"
"Kỳ Nhi, sao con và Long Tuyền chưa tới?" Là giọng của mẹ cô.
Không phải Long Tuyền.
Cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng cô, không muốn khiến mẹ lo lắng. Cô nhẹ nhàng nói vài câu, trong công ty có việc nên Long Tuyền còn chưa về.
Nghe vậy, Lôi Trương Minh Lý im lặng một lúc, sau đó nói: "Kỳ Nhi...nếu nó không về, con cũng về một chuyến đi."
"Mẹ?"
"Được rồi, mẹ không nói nữa, mẹ đã nấu canh mà con thích ăn, nhanh về đi." Lôi Trương Minh Lý vội vàng nói, sau đó liền cúp điện thoại.
Buồn bã để điện thoại xuống, cô nâng mắt nhìn mình trong gương.
Anh sẽ về, Long Tuyền đã đồng ý với cô, cho nên anh nhất định sẽ về, cô tin tưởng lời anh đã nói, tin tưởng anh.
Cô vẫn chờ anh, nhưng mà đã muộn một tiếng. Anh vẫn chưa về, ngược lại quản gia vẫn luôn yên lặng tới gõ cửa, nói là Long Tuyền báo về, công ty có việc, anh không về kịp.
Anh thất hứa, hơn nữa, anh không tự mình nói với cô mà chuyển lời qua quản gia.
Cô nhìn gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của mình ở trong gương, cùng với bộ váy tuyệt đẹp trên người mình, có một cảm xúc châm chọc dâng lên trong lòng.
Cô tự nhiên ngốc như vậy tin rằng anh sẽ bỏ lại công việc để cùng cô trở về nhà mẹ đẻ, cô thật sự là ngốc.
Đàn ông, có ai là không giống ba của cô, lấy sự nghiệp làm trọng chứ?
Dù sao gia đình sẽ không mất đi, vợ cũng không mất đi, phụ nữ lại càng không, nhưng lợi nhuận thì có. Tiền bạc sẽ mất, so sánh với nhau, gia đình, người nhà cũng sẽ bị đặt ở sau, đầu tiên là xử lý lợi nhuận.
Cô đã từng nhìn thấy mẹ khóc trước bàn trang điểm. Khi đó cô vẫn chưa hiểu chuyện, từ nhỏ, ba đã luôn vội vàng làm việc, hầu như không có thời gian chơi cùng cô và Thiên Nhi.
Cô biết ba rất thương cô và Thiên Nhi, cho nên có một lần ba hứa sẽ trở về chơi cùng bọn họ. Cuối cùng lại không về, cô cũng không vì chuyện đó mà buồn, cô cho rằng cô đã quen rồi.
Chỉ là cô không nghĩ tới, thì ra cái cảm giác này, cô vẫn chưa quen được, bởi vì hôm nay người ngồi ở bàn trang điểm khóc đổi thành cô.
Cô không nên khóc, chẳng qua cô chỉ là người vợ mà anh dùng tiền mua về mà thôi. Anh không về kịp cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Những giọt lệ lớn chảy qua lớp trang điểm, từng giọt từng giọt.
Lớp trang điểm mất gần một tiếng của cô, chỉ cần mấy giọt nước mắt, hoàn toàn phá hỏng vẻ đẹp của nó.
Nhìn cô gái trong gương, lớp trang điểm lem nhem, cô cứ ngây ngốc ngồi như vậy. Không tiếng động rơi nước mắt, trong lòng vẫn hy vọng, anh sẽ vội vàng trở về, cùng cô về nhà họ Lôi.
Đúng tám giờ, quản gia tới gõ cửa, nhắc cô là xe đã chuẩn bị xong, sẽ đưa cô về nhà.
Cô nở nụ cười nhạt với cô gái trong gương. Lấy giấy lau nước mắt, cầm lấy hộp phấn trang điểm lại.
Nhưng khác với lúc nãy, lần này chỉ mất có năm phút đồng hồ.
Năm phút đồng hồ, thời gian như vậy đủ để cô che đi dấu vết của nước mắt. Năm phút đồng hồ, đủ thời gian để cô thu hồi lại cảm xúc của mình, khôi phục lại biểu hiện của một tiểu cô nương tràn ngập chờ mong, nhưng, lúc này trong mắt cô đã không còn ánh sáng tươi sáng.
Mở cửa, nói cảm ơn với quản gia. Cô ngồi lên xe, lái xe đưa cô về nhà họ Lôi.
Đơn độc một mình, một người trở về.
"Anh không nên ở đây."
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, một giọng nói trầm thấp yếu ớt vang lên, nhắc nhở người đàn ông kia không nên ở lại đây.
Long Tuyền nhìn đồng hồ, rồi nhìn người nằm trên giường, trước ngực đang quấn đầy vải trắng - Long Tĩnh, "Anh cần ở lại đây, em bị thương, chuyện của em anh sẽ xử lý thay em."
Long Tĩnh, Nhị thiếu gia của Long môn, cũng là đương gia nắm giữ mặt tối của Long Môn. (*đương gia: có thể hiểu là người nắm giữ quyền quyết định)
Long Tuyền ở ngoài sáng, gánh vác Long thị và toàn bộ công việc của Long Môn, Long Tĩnh ở trong tối, gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong hắc đạo.
Long Môn vài thập niên trước là một thế gia hắc đạo, do ông nội ít xuất hiện tạo nên, công ty Long Khâu thành lập, làm cho Long Môn đi theo hướng này.
Nhưng mà Long Môn đã từng là hắc đạo, không có cách nào hoàn toàn thoát ly thế giới ngầm, cho nên Long Môn vẫn luôn có một quy định: Đứa con đầu sẽ trở thành môn chủ Long Môn, đứa thứ hai nhất định phải trở thành đương gia của Long Môn trong thế giới ngầm.
Thường xuyên giao lưu với hắc đạo, Long Tĩnh là một cái gai trong mắt các Lão Đại của các bang phái, là chướng ngại phải dẹp bỏ.
Mà hiện giờ, Long Tĩnh gặp phải ám toán, ngực và bụng đều bị thương, mất rất nhiều máu.
Long Tuyền không thể trơ mắt nhìn em trai mình bị thương, càng không có biện pháp bỏ xuống trách nhiệm mà cùng Kỳ Nhi trở về. Cho nên, biết rõ cô sẽ thất vọng, anh vẫn ở lại đây.
"Anh không đi, chị ấy sẽ rất buồn." Long Tĩnh biết, Lôi Kỳ Nhi rất quan trọng với Long Tuyền. Mà anh, không hề muốn vì mình mà làm quan hệ giữa hai người họ xảy ra vấn đề.
"Không sao đâu." Long Tuyền không cho phép chính mình nhớ tới cô, bởi vì như vậy sẽ khiến anh không kiềm chế được.
Hiện tại, anh phải bình tĩnh suy nghĩ, làm thế nào để bắt được người làm Long Tĩnh bị thương, cũng phải làm thế nào để giấu ba mẹ chuyện Long Tĩnh bị thương.
"Chị ấy không biết chuyện của Long Môn." Long Tĩnh nhắc nhở anh.
Không muốn để cho Lôi Kỳ Nhi biết quá nhiều chuyện đen tối. Long Tuyền cố ý giấu chuyện của Long Môn, Lôi Kỳ Nhi chỉ biết mỗi chuyện của Long thị, nhưng không biết Long thị chẳng qua chỉ là một phần của Long Môn.
"Có lẽ anh nên nói cho chị ấy biết."
"Không." Long Tuyền cự tuyệt.
Toàn bộ Long Môn quá mức đen tối. Anh không muốn để cho cô biết, anh đã từng làm những chuyện đáng sợ. Hai tay đã dính đầy máu tươi, những người này đáng chết, nhưng anh không có cách nào khác, anh không muốn để cho cô biết.
Anh sợ, khi biết mọi chuyện cô sẽ sợ anh, sẽ rời xa anh.
"Hy vọng quyết định này của anh là đúng." Long Tĩnh chậm rãi nói: "Em không hy vọng anh sẽ rơi vào hoàn cảnh giống em."
Mất đi người yêu, giống như trong trái tim bị khoét một lỗ vậy, cảm giác đau đớn in vào xương tủy, không thể nào quên được.
Long Tuyền nhìn em trai mình, "Em nghỉ ngơi đi, chuyện trong môn, anh sẽ xử lý."
Anh cũng không mong muốn chịu cảnh như vậy, nhưng anh phải thay Long Tĩnh giải quyết chuyện này.
"Kỳ Nhi, tha thứ cho anh." Anh vô thức thì thầm.
Anh...Thật sự nhẫn tâm.
Đã một tuần từ ngày anh thất hứa, anh không trở về. Không, không phải anh không về nhà họ Long, mà là không bước vào phòng của bọn họ mà thôi.
Mỗi lần, anh đều chỉ trở về một lát rồi lại vội vàng rời đi. Không hề có lời giải thích, thậm chí không nhìn một cái, anh liền lạnh lùng rời đi, cô chỉ có thể im lặng tựa vào cửa sổ, một lần lại một lần nhìn bóng lưng anh rời đi, rồi sau đó cô đơn cuộn mình trên giường, chờ đến bình minh.
Anh chán ghét cô rồi đúng không? Hay là hối hận khi đã cưới một phụ nữ không có lợi gì về?
Quan trọng hơn là anh có thể không cần để mặc mình cô, một mình đối mặt với đêm tĩnh mịch mà đúng không?
Cô khẩn cầu một lần nữa, nhưng anh lại khiến cô thất vọng một lần nữa, hết lần này đến lần khác để cho cô đơn vây quanh cô.
Nhịn không được vươn tay, khẽ xoa vị trí bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo nhắc nhở Lôi Kỳ Nhi, chồng của cô không về căn phòng này, nằm trên chiếc giường lớn này.
Từ từ nắm chặt tay, sự chua xót trong lòng dâng lên, cô thở sâu, cố nhịn.
Bao nhiêu lần, vì để tránh cho ba mẹ chồng nhìn ra sự khác thường của cô, từ một người thích cười thì cười, thích khóc thì khóc, cô đã nhịn xuống bao nhiêu nước mắt rồi chứ?
Cô rất muốn nói với chính mình không nên cảm thấy mất mát, nhưng sự chua xót cứ dâng lên trong lòng cô, luôn không nhịn được lại nổi lên.
Nhớ tới tuần trước, cô về nhà họ Lôi, vẻ mặt thân thiết của ba và mẹ, trong nháy mắt, cô gần như muốn nói ra tất cả ủy khuất. Nhưng cô nhịn xuống, bởi vì cô không muốn họ lo lắng.
Ngoài dự đoán của cô, em trai sinh đôi của cô, Lôi Thiên cũng ở nhà.
Công ty Lôi thị sau khi trải qua nguy cơ tài chính, ba đã giao toàn bộ cho Lôi Thiên tiếp quản Lôi thị, còn mình thì nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống với mẹ.
"Hôm nay em con biết con trở về, cố ý từ chối tiệc rượu để về." Biết rõ con trai sẽ không nói ra, Lôi Trương Minh Lý nhỏ giọng nói cho con gái biết.
Em trai vì mình mà quay về, cô cảm thấy cực kỳ uất ức, đồng thời cảm thấy bi ai.
Em trai vì mình quay về, vì sao Long Tuyền lại lựa chọn thất hứa, không vì cô mà quay về?
"Chị, anh ta có tốt với chị không?" Lôi Thiên đặt câu hỏi, gần như phá vỡ lớp mặt nạ của cô.
Có trời mới biết cô có bao nhiêu mong muốn sà vào lòng ba mẹ để khóc.
Cô cố nở nụ cười ngọt ngào, "Thiên Nhi ngốc, anh rể của em sao có thể không tốt với chị được?" Dùng nụ cười để che đi sự chua xót trong lòng, cô vỗ vai em trai, tự mình chạy trốn tới bàn ăn ngồi xuống.
Long Tuyền tốt với cô, nhưng chỉ là đặt cô ở sau sự nghiệp mà thôi.
Kỳ thật, cô nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng.
Anh cho cô đi làm, không trói buộc cô. Cung cấp những đồ dùng tốt nhất cho cô, thức ăn, quần áo, tất cả đều là đồ tốt, cô nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng trong lòng cô, vẫn đau vô cùng, đây không nên là phản ứng của cô.
Cô không nên mặc cho mình giống như người phụ nữ bị vứt bỏ, nằm trên giường giả chết, cô nên nhanh chóng tỉnh lại. Vứt tên hỗn đản Long Tuyền ra sau đầu, chính mình sống vui vẻ.
Long Tuyền khiến cho cô không còn là chính mình nữa. Rốt cuộc là cô bị cái gì, cô cũng không rõ. Có lẽ, Long Tuyền đã hạ cổ trên người cô, khiến cô điên cuồng vì anh.
Cô bật cười vì ý nghĩ nhàm chán của mình. Cô quay đầu lại, nhìn đồng hồ điện tử đặt đầu giường.
Rất tốt, giờ là tám giờ, cô dùng mười lăm phút để rời giường đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng liền tới cửa hàng của mình, hôm nay cô có rất nhiều việc, bởi vì cái cô Jenny không có lương tâm kia đã thay cô nhận đến bốn cuộc hẹn, chuẩn bị khiến cô mệt chết.
Cũng tốt, công việc nhiều một chút, cô sẽ không có dư thừa thời gian và thể lực để suy nghĩ đến những điều khác.
Mục đích chính là muốn nói cho mọi người, chuyên viên tóc đã trở về, muốn hẹn trước thì phải nhanh, chẳng những vậy muốn hẹn trước cũng phải chờ đến một năm sau!
Đã quen với cô gái này, sao Lôi Kỳ Nhi không biết cô gái này nghĩ gì, vừa thấy tiền là mắt sáng lên.
Cô đưa tay vỗ vỗ Jenny ý bảo cô ấy buông mình ra.
"Hôm nay có lịch hẹn trước không?" Chẳng biết từ lúc nào cô đã lấy máy tính ra. Nhìn phần thu nhập tháng này của bạn tốt, lại một lần nữa khiến cô đau đầu không thôi.
May mắn sau khi bản thân trở về nghỉ ngơi cuối tuần liền quay lại làm việc. Nếu không cô nhất định bị hành chết.
"Có, có. Tôi biết trước hôm nay cô sẽ về, liền lập tức liên hệ tới tất cả khách quen, cho nên hôm nay cô có hai lịch hẹn trước." Hơn nữa còn là dê béo nhiều tiền...ấy, là khách hàng mới đúng. Nhìn con số trên máy tính, Jenny vui vẻ nói.
"Hai người?" Nghe thấy số này, Lôi Kỳ Nhi nhíu mày.
Cô không ngại nhiều hơn hai cái hẹn, bởi vì tính mê tiền của Jenny, đã từng trong một ngày làm việc của cô lại có đến năm lịch hẹn, khiến cô vội vàng từ chín giờ sáng đến mười giờ tối mới có thể về nhà.
Nhưng hiện tại đã là một giờ chiều, hơn nữa, quan trọng hơn là Long Tuyền đã nói tối nay sẽ cùng cô về nhà mẹ đẻ.
"Hủy một cái đi, chuyển sang ngày mai." Còn một cái, cô cố gắng làm nhanh, không thể để cho Long Tuyền phải đợi cô lâu được.
"Cái gì? Vì sao?" Jenny vội vàng hỏi, hủy đi một. Thu nhập của cô sẽ ít đi vài vạn rồi!
"Hôm nay chồng tôi muốn cùng tôi về nhà mẹ đẻ." Mặc đồng phục vào, Lôi Kỳ Nhi liếc mắt nhìn Jenny, ý muốn nói "Cô còn nói thêm thì tôi sẽ hủy nốt cái kia luôn, cho cô không thu được một đồng nào."
"À...Tôi biết rồi!" Jenny mím môi, khẽ thở dài. Bảo trợ lý đi từ chối một cuộc hẹn, hu hu... tiền của cô!
"Tôi nói này Kỳ Nhi, lần này đi hưởng tuần trăng mật có phải là rất chán hay không." Lần trước cô đã cùng Lôi Kỳ Nhi cùng đi Hawaii. Cùng một nơi đã đi rồi giờ lại đi, dù thế nào cũng sẽ thấy chán, cho nên Jenny cho rằng tuần trăng mật này không có ích cho lắm.
"Không tồi." Hơn nữa cô còn có thể lướt sóng. Điều này thật sự ngoài dự đoán của cô.
"Cái gì. Không tồi?" Jenny trừng mắt, cô gái này lần thứ hai đi Hawaii cũng không còn thấy gì hay để chơi, hiện giờ lại nói là không tồi?
"Đúng vậy."
"Có phải là bởi vì đi cùng chồng... ha ha...hắc..." Jenny cười ám muội, ý tứ không cần phải nói cũng biết.
"Đầu của cô trừ tiền ra, còn cái gì khác không?" Lôi Kỳ Nhi liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ này mười năm không đổi được cái giọng.
"Vàng, kim cương,..." Jenny giống như không để ý đến sự trêu chọc của cô. Tự đếm ngón tay của mình.
Người phụ nữ này, không còn gì để cứu được nữa, Lôi Kỳ Nhi đi qua cô, gọi trợ lý của mình, dặn dò những thứ cần chuẩn bị.
"Này, này, cái người phụ nữ này." Jenny còn chưa hỏi xong, không định buông tha cô nhanh như thế.
Nhớ ngày đó Lôi Kỳ Nhi không hề có hứng thú với đàn ông, mặc kệ người ta theo đuổi cô bao lâu, tặng bao nhiêu quà, cô vẫn thờ ơ, không ngờ tới bây giờ cô lại là người kết hôn đầu tiên.
"Chồng của cô là người như thế nào?" Bởi vì mục đích của đám cưới là thương mại. Cô không mời bạn bè đến, cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa gặp Long Tuyền lần nào.
"Là một người đàn ông." Không chút nghĩ ngợi, Lôi Kỳ Nhi đáp luôn.
"Tôi đương nhiên biết cô gả cho đàn ông!" Thiếu chút nữa là bùng nổ, Jenny cố gắng nặn ra nụ cười, không muốn để lộ ra vẻ mặt hung dữ của mình với khách hàng, "Tôi hỏi là diện mạo, thân hình, chuyện đó của anh ta ... có mạnh hay không?" Cô cực kỳ quan tâm đến "tính" phúc của chị em nha.
Nghe Jenny hỏi vậy, hồi ức về tuần trăng mật không mời mà đến. Nháy máy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Kỳ Nhi đỏ bừng.
Long Tuyền có mạnh hay không, đương nhiên là anh rất mạnh, tư vị mất hồn hàng đêm khiến cô gần như muốn vĩnh viễn dính trong lòng của anh.
Buổi sáng hơn bảy giờ, cô cho rằng khi mình tỉnh dậy sẽ thấy anh nằm bên cạnh, khi anh ngủ, vẻ lạnh lùng sẽ giảm đi một chút. Thật là sắc đẹp thay cơm, anh vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, tóc lộn xộn, bộ dạng như trẻ con, khiến cô buồn cười mãi không thôi.
Nhưng là sáng nay, khi cô mở mắt. Đúng vậy, cô vẫn nhìn thấy anh, nhưng anh đã sớm mặc tây trang chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, bộ dạng xuất chúng khác xa khi đi tuần trăng mật.
"Tinh anh" hai chữ này hiện ra trong đầu cô.
Vì có thể ở bên cô vài ngày. Từ Hawai trở về, anh đã tự tiện nghỉ một tuần, cùng cô ở lại nơi này, hành động đó khiến lòng cô càng thêm ngọt ngào.
Tuy là thật có lỗi với công việc của anh. Nhưng ... cô rất ích kỷ muốn quấn lấy anh, cùng anh ở chung một chỗ.
Thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, mẹ chồng của cô còn hạ lệnh không cho bố chồng cô đến quấy rầy, cho nên hai người mới có thể không cố kỵ điều gì.
Nhưng mà, giấc mơ ngọt ngào thế nào thì cũng đến lúc phải tỉnh.
Bởi vì cô có công việc của mình, việc trong công ty cũng đã chất đống, cần anh phải tự mình giải quyết, cho nên từ ngày hôm nay trở đi, anh phải trở về công ty, tiếp tục cuộc sống vội vàng.
Anh đi làm, thời gian hai người gặp nhau giảm xuống. Thời gian để bồi dưỡng tình cảm cũng ít đi.
Ngay khi cô đang chìm sâu vào hối hận. Anh đột nhiên nói tối nay sẽ cùng cô về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Không hiểu vì sao câu nó kia giống như dòng suối ngọt chảy qua lòng của cô, khiến cho tâm tình vốn không tốt của cô trở nên vui vẻ.
Haizz... Thì ra cô dễ dàng bị lấy lòng như vậy. Đến sáng nay cô mới biết được, là anh cố ý bớt chút thời gian để đi cùng cô, liền khiến cô vui vẻ như thế này đây.
"À..." Jenny đã hiểu gật đầu, người có thể làm cho Lôi Kỳ Nhi đỏ mặt thì chồng cô ấy là người đầu tiên, "Rất mạnh đúng không?" Dù biết trước đáp án, nhưng cô vẫn cố hỏi, vì muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ của người đồng nghiệp này.
"Không liên quan tới cô." Không muốn nói nhiều với cô nữa, Lôi Kỳ Nhi liền liếc mắt nhìn cô một cái.
"Được rồi, được rồi, không hỏi thì không hỏi." Thấy cô không muốn nói nữa, Jenny cũng không ép nữa, tránh cho Kỳ Nhi thẹn quá hóa giận mà dẹp cô luôn.
"Lôi Kỳ Nhi."
Lôi Kỳ Nhi than nhẹ một tiếng, "Sao vậy?" Không phải đã nói không hỏi nữa sao?
"Là Ngải Phi muốn tôi thay mặt cho các cô ấy, những lời này đều là thật lòng." Thay thế vẻ mặt cợt nhả, bằng vẻ mặt nghiêm túc Jenny nói, "Dù thế nào cũng phải hạnh phúc, chúng tôi đều vĩnh viễn ở bên cạnh cô." Mọi người đều hy vọng chị em mình được hạnh phúc.
Lôi Kỳ Nhi ngẩn ra, hai mắt đỏ lên, "Bà tám, tôi sẽ hạnh phúc." Cô nở nụ cười với Jenny, trong lòng rất cảm ơn các cô ấy.
"Được rồi, tôi đi xem các phu nhân cần trang điểm." Jenny vẫy tay, đi về phía phòng trang điểm, "Hôm nay chúng ta có bốn cuộc hẹn! Nếu không bắt đầu, Nếu không bắt đầu, bảng hiệu của chúng ta sẽ bị những phu nhân này gỡ xuống."
Jenny đang xấu hổ, cô biết, cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ xoay người kiểm tra xem trợ lý chuẩn bị đồ đã đúng chưa.
Có thể quen biết với những chị em này, có thể coi là thành quả của việc cô ở nước ngoài nhiều năm, một mình ở một nơi xa lạ, cái tư vị cô độc đó rất là khó chịu.
Cho nên cô sợ Long Tuyền quá bận rộn, cũng là vì chuyện này.
Gả đến Long môn, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, làm quen với một đám người xa lạ, tuy bọn họ cũng là người thân của cô, nhưng cô không có cách nào hòa nhập nhanh với họ.
Khi một mình ở nước ngoài, khi đó có Jenny và những người khác làm bạn, gả vào Long môn, cô hiểu, chỉ có mình Long Tuyền. Khi anh bận rộn, không để ý đến cô, cô sẽ giống như khi ở Pháp, vô cùng cô đơn.
Cho nên, cô mong Long Tuyền sẽ không quên cô, không để ý đến cô, bỏ mặc cô một mình, giống như một người ngoài trong Long gia.
Chỉ cầu không cô đơn một mình.
Cái gì gọi là không như mong muốn, hiện giờ Lôi Kỳ Nhi đã cảm nhận được. Phu nhân hẹn trước hôm nay hiển nhiên là không biết quy tắc của cô. Muộn gần nửa tiếng mới dẫn theo con gái tới.
Chẳng những không có chút áy náy, mà khi mở miệng ra còn châm chọc nghề nghiệp của cô, còn không cho phép trợ lý "thấp kém" đụng vào tóc của con gái bảo bối của bà ta, nhất định phải đích thân nhà tạo mẫu tới.
Vốn là cô cũng coi người trả tiền là lớn nhất, hơn nữa con gái người ta đều đã tới, hơn nữa lại có bộ dạng xấu hổ vì hành vi của mẹ mình, thay bà xin lỗi vì đã để cô phải đợi nửa tiếng, thì tức giận trong lòng cô cũng đã tan bớt, chỉ muốn làm nhanh cho xong rồi về nhà, không muốn để Long Tuyền phải đợi.
Nhưng mà, thái độ của bà già hơn năm mươi này, vô cùng hung hãn, mắng trợ lý của cô đến phát khóc, ngay lập tức cơn tức giận của cô bùng lên. Trước mắt bà ta, làm miễn phí cho một người khác. Khiến bà ta tức sùi bọt mép, nói muốn đập quán của cô, muốn chồng bà ta đóng cửa cửa hàng này.
Tính cách Jenny cũng nóng nảy, không nói lời nào, lập tức đuổi bà ta ra khỏi cửa hàng, cũng xếp bà ta vào sổ đen không được chào đón.
Cũng không nghĩ lại, cửa hàng này là của ai, một phu nhân nhỏ nhoi mà cũng có gan đến đập quán, thật sự là không sợ chết.
Nhịn xuống tức giận không cho nó bộc phát ra, chỉ vì cô không muốn để chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Jenny, cô bình tĩnh kéo vị khách chết thay lúc này, thiết kế cho người đó một kiểu thích hợp, khiến người đó cười không khép được miệng, liên tục nói cảm ơn.
Cô phất tay ý nói cũng không có gì to lớn cả.
Dặn dò trợ lý dọn dẹp, không kịp nói tạm biệt với Jenny đang bận tối mày tối mặt, cô liền chạy về Long gia, khi đó cũng đã gần sáu giờ.
Có thể là chưa muộn lắm. Cả dinh thự to như thế chỉ có mỗi quản gia và người giúp việc, người nhà Long gia đều chưa về, bao gồm cả Long Tuyền.
Biết Long Tuyền chưa về, cô có chút thất vọng, vì anh đã nói anh sẽ về trước sáu giờ, sau đó sẽ đi cùng cô.
Có thể là có việc đột xuất nên anh về chậm một chút thôi, cô tự an ủi mình như vậy.
Chậm rãi đi về phòng của hai người, cô tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất. Mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm, sau đó cô ngồi luôn ở đó chờ anh về.
Sáu giờ 45 phút, anh vẫn chưa về.
Cô nhíu mày, đối với sự chậm trễ này của anh có chút lo lắng.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, theo phản xạ cô trả lời "Vâng?"
"Kỳ Nhi, sao con và Long Tuyền chưa tới?" Là giọng của mẹ cô.
Không phải Long Tuyền.
Cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng cô, không muốn khiến mẹ lo lắng. Cô nhẹ nhàng nói vài câu, trong công ty có việc nên Long Tuyền còn chưa về.
Nghe vậy, Lôi Trương Minh Lý im lặng một lúc, sau đó nói: "Kỳ Nhi...nếu nó không về, con cũng về một chuyến đi."
"Mẹ?"
"Được rồi, mẹ không nói nữa, mẹ đã nấu canh mà con thích ăn, nhanh về đi." Lôi Trương Minh Lý vội vàng nói, sau đó liền cúp điện thoại.
Buồn bã để điện thoại xuống, cô nâng mắt nhìn mình trong gương.
Anh sẽ về, Long Tuyền đã đồng ý với cô, cho nên anh nhất định sẽ về, cô tin tưởng lời anh đã nói, tin tưởng anh.
Cô vẫn chờ anh, nhưng mà đã muộn một tiếng. Anh vẫn chưa về, ngược lại quản gia vẫn luôn yên lặng tới gõ cửa, nói là Long Tuyền báo về, công ty có việc, anh không về kịp.
Anh thất hứa, hơn nữa, anh không tự mình nói với cô mà chuyển lời qua quản gia.
Cô nhìn gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của mình ở trong gương, cùng với bộ váy tuyệt đẹp trên người mình, có một cảm xúc châm chọc dâng lên trong lòng.
Cô tự nhiên ngốc như vậy tin rằng anh sẽ bỏ lại công việc để cùng cô trở về nhà mẹ đẻ, cô thật sự là ngốc.
Đàn ông, có ai là không giống ba của cô, lấy sự nghiệp làm trọng chứ?
Dù sao gia đình sẽ không mất đi, vợ cũng không mất đi, phụ nữ lại càng không, nhưng lợi nhuận thì có. Tiền bạc sẽ mất, so sánh với nhau, gia đình, người nhà cũng sẽ bị đặt ở sau, đầu tiên là xử lý lợi nhuận.
Cô đã từng nhìn thấy mẹ khóc trước bàn trang điểm. Khi đó cô vẫn chưa hiểu chuyện, từ nhỏ, ba đã luôn vội vàng làm việc, hầu như không có thời gian chơi cùng cô và Thiên Nhi.
Cô biết ba rất thương cô và Thiên Nhi, cho nên có một lần ba hứa sẽ trở về chơi cùng bọn họ. Cuối cùng lại không về, cô cũng không vì chuyện đó mà buồn, cô cho rằng cô đã quen rồi.
Chỉ là cô không nghĩ tới, thì ra cái cảm giác này, cô vẫn chưa quen được, bởi vì hôm nay người ngồi ở bàn trang điểm khóc đổi thành cô.
Cô không nên khóc, chẳng qua cô chỉ là người vợ mà anh dùng tiền mua về mà thôi. Anh không về kịp cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Những giọt lệ lớn chảy qua lớp trang điểm, từng giọt từng giọt.
Lớp trang điểm mất gần một tiếng của cô, chỉ cần mấy giọt nước mắt, hoàn toàn phá hỏng vẻ đẹp của nó.
Nhìn cô gái trong gương, lớp trang điểm lem nhem, cô cứ ngây ngốc ngồi như vậy. Không tiếng động rơi nước mắt, trong lòng vẫn hy vọng, anh sẽ vội vàng trở về, cùng cô về nhà họ Lôi.
Đúng tám giờ, quản gia tới gõ cửa, nhắc cô là xe đã chuẩn bị xong, sẽ đưa cô về nhà.
Cô nở nụ cười nhạt với cô gái trong gương. Lấy giấy lau nước mắt, cầm lấy hộp phấn trang điểm lại.
Nhưng khác với lúc nãy, lần này chỉ mất có năm phút đồng hồ.
Năm phút đồng hồ, thời gian như vậy đủ để cô che đi dấu vết của nước mắt. Năm phút đồng hồ, đủ thời gian để cô thu hồi lại cảm xúc của mình, khôi phục lại biểu hiện của một tiểu cô nương tràn ngập chờ mong, nhưng, lúc này trong mắt cô đã không còn ánh sáng tươi sáng.
Mở cửa, nói cảm ơn với quản gia. Cô ngồi lên xe, lái xe đưa cô về nhà họ Lôi.
Đơn độc một mình, một người trở về.
"Anh không nên ở đây."
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, một giọng nói trầm thấp yếu ớt vang lên, nhắc nhở người đàn ông kia không nên ở lại đây.
Long Tuyền nhìn đồng hồ, rồi nhìn người nằm trên giường, trước ngực đang quấn đầy vải trắng - Long Tĩnh, "Anh cần ở lại đây, em bị thương, chuyện của em anh sẽ xử lý thay em."
Long Tĩnh, Nhị thiếu gia của Long môn, cũng là đương gia nắm giữ mặt tối của Long Môn. (*đương gia: có thể hiểu là người nắm giữ quyền quyết định)
Long Tuyền ở ngoài sáng, gánh vác Long thị và toàn bộ công việc của Long Môn, Long Tĩnh ở trong tối, gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong hắc đạo.
Long Môn vài thập niên trước là một thế gia hắc đạo, do ông nội ít xuất hiện tạo nên, công ty Long Khâu thành lập, làm cho Long Môn đi theo hướng này.
Nhưng mà Long Môn đã từng là hắc đạo, không có cách nào hoàn toàn thoát ly thế giới ngầm, cho nên Long Môn vẫn luôn có một quy định: Đứa con đầu sẽ trở thành môn chủ Long Môn, đứa thứ hai nhất định phải trở thành đương gia của Long Môn trong thế giới ngầm.
Thường xuyên giao lưu với hắc đạo, Long Tĩnh là một cái gai trong mắt các Lão Đại của các bang phái, là chướng ngại phải dẹp bỏ.
Mà hiện giờ, Long Tĩnh gặp phải ám toán, ngực và bụng đều bị thương, mất rất nhiều máu.
Long Tuyền không thể trơ mắt nhìn em trai mình bị thương, càng không có biện pháp bỏ xuống trách nhiệm mà cùng Kỳ Nhi trở về. Cho nên, biết rõ cô sẽ thất vọng, anh vẫn ở lại đây.
"Anh không đi, chị ấy sẽ rất buồn." Long Tĩnh biết, Lôi Kỳ Nhi rất quan trọng với Long Tuyền. Mà anh, không hề muốn vì mình mà làm quan hệ giữa hai người họ xảy ra vấn đề.
"Không sao đâu." Long Tuyền không cho phép chính mình nhớ tới cô, bởi vì như vậy sẽ khiến anh không kiềm chế được.
Hiện tại, anh phải bình tĩnh suy nghĩ, làm thế nào để bắt được người làm Long Tĩnh bị thương, cũng phải làm thế nào để giấu ba mẹ chuyện Long Tĩnh bị thương.
"Chị ấy không biết chuyện của Long Môn." Long Tĩnh nhắc nhở anh.
Không muốn để cho Lôi Kỳ Nhi biết quá nhiều chuyện đen tối. Long Tuyền cố ý giấu chuyện của Long Môn, Lôi Kỳ Nhi chỉ biết mỗi chuyện của Long thị, nhưng không biết Long thị chẳng qua chỉ là một phần của Long Môn.
"Có lẽ anh nên nói cho chị ấy biết."
"Không." Long Tuyền cự tuyệt.
Toàn bộ Long Môn quá mức đen tối. Anh không muốn để cho cô biết, anh đã từng làm những chuyện đáng sợ. Hai tay đã dính đầy máu tươi, những người này đáng chết, nhưng anh không có cách nào khác, anh không muốn để cho cô biết.
Anh sợ, khi biết mọi chuyện cô sẽ sợ anh, sẽ rời xa anh.
"Hy vọng quyết định này của anh là đúng." Long Tĩnh chậm rãi nói: "Em không hy vọng anh sẽ rơi vào hoàn cảnh giống em."
Mất đi người yêu, giống như trong trái tim bị khoét một lỗ vậy, cảm giác đau đớn in vào xương tủy, không thể nào quên được.
Long Tuyền nhìn em trai mình, "Em nghỉ ngơi đi, chuyện trong môn, anh sẽ xử lý."
Anh cũng không mong muốn chịu cảnh như vậy, nhưng anh phải thay Long Tĩnh giải quyết chuyện này.
"Kỳ Nhi, tha thứ cho anh." Anh vô thức thì thầm.
Anh...Thật sự nhẫn tâm.
Đã một tuần từ ngày anh thất hứa, anh không trở về. Không, không phải anh không về nhà họ Long, mà là không bước vào phòng của bọn họ mà thôi.
Mỗi lần, anh đều chỉ trở về một lát rồi lại vội vàng rời đi. Không hề có lời giải thích, thậm chí không nhìn một cái, anh liền lạnh lùng rời đi, cô chỉ có thể im lặng tựa vào cửa sổ, một lần lại một lần nhìn bóng lưng anh rời đi, rồi sau đó cô đơn cuộn mình trên giường, chờ đến bình minh.
Anh chán ghét cô rồi đúng không? Hay là hối hận khi đã cưới một phụ nữ không có lợi gì về?
Quan trọng hơn là anh có thể không cần để mặc mình cô, một mình đối mặt với đêm tĩnh mịch mà đúng không?
Cô khẩn cầu một lần nữa, nhưng anh lại khiến cô thất vọng một lần nữa, hết lần này đến lần khác để cho cô đơn vây quanh cô.
Nhịn không được vươn tay, khẽ xoa vị trí bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo nhắc nhở Lôi Kỳ Nhi, chồng của cô không về căn phòng này, nằm trên chiếc giường lớn này.
Từ từ nắm chặt tay, sự chua xót trong lòng dâng lên, cô thở sâu, cố nhịn.
Bao nhiêu lần, vì để tránh cho ba mẹ chồng nhìn ra sự khác thường của cô, từ một người thích cười thì cười, thích khóc thì khóc, cô đã nhịn xuống bao nhiêu nước mắt rồi chứ?
Cô rất muốn nói với chính mình không nên cảm thấy mất mát, nhưng sự chua xót cứ dâng lên trong lòng cô, luôn không nhịn được lại nổi lên.
Nhớ tới tuần trước, cô về nhà họ Lôi, vẻ mặt thân thiết của ba và mẹ, trong nháy mắt, cô gần như muốn nói ra tất cả ủy khuất. Nhưng cô nhịn xuống, bởi vì cô không muốn họ lo lắng.
Ngoài dự đoán của cô, em trai sinh đôi của cô, Lôi Thiên cũng ở nhà.
Công ty Lôi thị sau khi trải qua nguy cơ tài chính, ba đã giao toàn bộ cho Lôi Thiên tiếp quản Lôi thị, còn mình thì nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống với mẹ.
"Hôm nay em con biết con trở về, cố ý từ chối tiệc rượu để về." Biết rõ con trai sẽ không nói ra, Lôi Trương Minh Lý nhỏ giọng nói cho con gái biết.
Em trai vì mình mà quay về, cô cảm thấy cực kỳ uất ức, đồng thời cảm thấy bi ai.
Em trai vì mình quay về, vì sao Long Tuyền lại lựa chọn thất hứa, không vì cô mà quay về?
"Chị, anh ta có tốt với chị không?" Lôi Thiên đặt câu hỏi, gần như phá vỡ lớp mặt nạ của cô.
Có trời mới biết cô có bao nhiêu mong muốn sà vào lòng ba mẹ để khóc.
Cô cố nở nụ cười ngọt ngào, "Thiên Nhi ngốc, anh rể của em sao có thể không tốt với chị được?" Dùng nụ cười để che đi sự chua xót trong lòng, cô vỗ vai em trai, tự mình chạy trốn tới bàn ăn ngồi xuống.
Long Tuyền tốt với cô, nhưng chỉ là đặt cô ở sau sự nghiệp mà thôi.
Kỳ thật, cô nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng.
Anh cho cô đi làm, không trói buộc cô. Cung cấp những đồ dùng tốt nhất cho cô, thức ăn, quần áo, tất cả đều là đồ tốt, cô nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng trong lòng cô, vẫn đau vô cùng, đây không nên là phản ứng của cô.
Cô không nên mặc cho mình giống như người phụ nữ bị vứt bỏ, nằm trên giường giả chết, cô nên nhanh chóng tỉnh lại. Vứt tên hỗn đản Long Tuyền ra sau đầu, chính mình sống vui vẻ.
Long Tuyền khiến cho cô không còn là chính mình nữa. Rốt cuộc là cô bị cái gì, cô cũng không rõ. Có lẽ, Long Tuyền đã hạ cổ trên người cô, khiến cô điên cuồng vì anh.
Cô bật cười vì ý nghĩ nhàm chán của mình. Cô quay đầu lại, nhìn đồng hồ điện tử đặt đầu giường.
Rất tốt, giờ là tám giờ, cô dùng mười lăm phút để rời giường đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng liền tới cửa hàng của mình, hôm nay cô có rất nhiều việc, bởi vì cái cô Jenny không có lương tâm kia đã thay cô nhận đến bốn cuộc hẹn, chuẩn bị khiến cô mệt chết.
Cũng tốt, công việc nhiều một chút, cô sẽ không có dư thừa thời gian và thể lực để suy nghĩ đến những điều khác.
Tác giả :
An Tĩnh