Cưới Chui Với Trung Tá
Chương 49
Kể từ sau sóng gió mang thai, Lưu Vũ liền làm dữ hơn nữa, vừa đợi cái đó của Từ Nhan đi, liền bắt đầu làm thí nghiệm ở trên người cô, còn tỏ ý: miếng đất này tôi nhất định phải gieo giống lên được.
"Ghét, anh xem em là mảnh ruộng để thí nghiệm à?" Từ Nhan nằm trong lòng anh, xấu hổ vỗ ngực anh.
Kế hoạch có con phá sản không phải là mong muốn của hai vợ chồng họ, tất cả mọi người đều ngóng nhìn đứa bé giáng sinh, nhưng chuyện này cần duyên phận, càng muốn nó đến thì càng thất vọng.
Mẹ Lưu nói: "Không có việc gì, chỉ mới hai tháng thôi mà. Vẫn còn sớm, chờ làm đám cưới xong không chừng sẽ có thai đấy." Mặc dù bà nói như vậy, nhưng vẻ thất vọng trên mặt vẫn không lời nào diễn tả hết.
Lưu Vũ ý vị nói: "Mẹ, chúng con sẽ cố gắng. Con và Tiểu Nhan cũng còn trẻ tuổi, không ngoài một năm, chúng con sẽ có con của mình thôi."
Mẹ Lưu vẫn luôn thương lượng với mẹ Từ về việc làm tiệc kết hôn cho hai nhà. Cả hai bên đều có nhiều việc bận, bởi vì hai bên đều có thân thích và bạn bè quan trọng, Lưu Vũ còn nói muốn làm trong quân khu một lần nữa, dù sao trong chiến hữu lãnh đạo trong quân khu đều chờ uống rượu mừng của họ.
"Thời gian hai con ở nhà không nhiều, nên tổ chức hôn lễ vào ngày 18 tháng 1." Mẹ Lưu lật lật hoàng lịch.
Mẹ Lưu không tin Hoàng Lịch, nhưng đây là hôn lễ của con, nên có lúc mê tín cũng cần thiết, ai không muốn cho con những ngày tháng hạnh phúc chứ? Còn định ngày vào 18 tháng một là do tháng giêng ai cũng phải đi thăm người thân bạn bè, không có nhiều thời gian ntới tham gia hôn lễ, nhưng ngày 18 thì mọi người đã đi làm lại rồi, ngày đó còn là chủ nhật, cho nên cũng có thể nhín chút thời gian. d(đ)lq(đ) Lưu Vũ có ngày nghỉ dài, Từ Nhan cũng được nghỉ đông, bởi vì lần đầu tiên đến nhà họ Lưu nên cần phải thăm viếng họ hàng, dù sao đây cũng là lần đầu cô mừng năm mới ở nhà họ Lưu.
Nhà họ Lưu ăn mừng năm mới cũng chỉ ăn uống rồi đi thăm thân thích. Từ Nhan hiểu đây là quá trình bắt buộc, là ngày lễ truyền thống vào mùa xuân của Trung quốc, nói trắng ra đúng là ngày thăm người thân thăm bạn bè, là ngày lễ thì cần phải có không khí lễ tết.
Thân thích của nhà họ Lưu rất nhiều, có một phần lớn ở quân khu, tạo nên một thế hệ quân nhân cho nhà họ Lưu, chỉ là chức vụ không lớn lắm thôi.
Một số người là giáo viên ở trường quân đội như ba mẹ Lưu, còn những người khác thì nghiên cứu khoa học hoặc không giữ chức vụ quan trọng mấy. Còn Lưu Vũ thì thuộc về tiền tuyến, mặc dù làm ở phòng chính trị, nhưng so với những người họ Lưu khác thì anh đã xem như gần với tiền tuyến rồi.
Ở trong mắt mọi người, Lưu Vũ rất xuất sắc, bọn họ nói với Từ Nhan, đứa nhỏ này từ khi đi học đã ưu tú, mãi cho đến lúc tốt nghiệp vào quân khu, đều dựa vào sự phấn đấu của mình.
Từ Nhan nhìn Lưu Vũkhông ngừng uống rượu, cô cũng biết chồng mình rất ưu tú. Ở trong mắt cô chỗ Lưu Vũ chân chính hấp dẫn cô là tính cách của anh, anh có thể nhân nhượng cô, sẽ không bởi vì tính khí nóng nảy của cô mà không bình tĩnh.
"Thật ra thì trong nhà còn có thể thêm một quân nhân." Trong lúc vô tình, Từ Nhan nói một câu.
Người Từ Nhan chỉ đương nhiên là Cao Phong.
Cao Phong đã nói muốn tới thăm nhà họ Lưu, nhưng đã lâu rồi vẫn chưa có tin tức. Mấy ngày nay cô vẫn bận ứng phó thân thích, nên quên hỏi Giai Giai chyện Cao Phong tới nhà.
"Anh ấy chưa nói muốn tới." giọng của Giai Giai thật bình tĩnh, nghe không ra chút sóng lớn.
“ Không phải cậu ta đã nói sẽ tới tìm em à?" Từ Nhan giật mình.
Giai Giai không nói gì, chỉ trầm mặc vội vã ăn cơm rồi trở về phòng.
“Giai Giai sao thế?" Lưu Vũ uống rượu, nên mặt hơi hồng.
“ Không biết em đi xem chút" Từ Nhan cũng không biết gần đây Giai Giai thế nào, lời nói cũng ít đi.
Cô không yên lòng về Giai Giai, cho nên gõ cửa phòng của Giai Giai, lại thấy cô ấy đang gạt lệ.
“Sao thế? Tại sao khóc?" Kể từ lần Giai Giai nói mình thất tình, Từ Nhan đã không còn thấy cô ấy khóc nữa.
“Chị dâu, em đãmấy ngày không liên lạc được với anh ấy, điện thoại của anh ấy vẫn luôn tắt máy" Giai Giai rốt cuộc không nhịn được nữa, nằm trong ngực Từ Nhan khóc lên.
“Nói cho chị biết, chuyện gì xảy ra?" Từ Nhan hỏi. Trước đó không phải thật tốt sao? Sao giờ lại thế?
Giai Giai lại vẫn lắc đầu, cô không biết nên nói gì.
“Hai người cãi nhau?" Từ Nhan nghĩ tới khả năng này, “Người yêu nào có ai không gây gỗ, chị và anh của em cũng gây nhau mỗi ngày nhưng vẫn tới với nhau"
“Chúng em không có gây gổ" Giai Giai cố gắng hồi tưởng cuộc điện thoại cuối của bọn họ, trong điện thoại hai người còn nói cười, nên cô thật không hiểu sao giờ lại thế này.
“Không có gây gổ sao cậu ta không để ý đến em?"
“Chị dâu, em thật sự không biết. Thật không biết nguyên nhân thật sự xảy ra ở đâu." Giai Giai vẫn khóc.
“Có phải cậu ta đột nhiên có nhiệm vụ rồi không? Cậu ta là một quân nhân, quân nhân có lúc không thể tự chủ, em quên lúc chị và anh của em vừa kết hôn sao, anh ấy cũng không nghe điện thoại mà? Chị còn hoài nghi anh của em có bồ, sau đó cũng biết anh ấy đi họp đó thôi. Em đừng lo lắng, Cao Phong không phải là người đàn ông vô trách nhiệm, em đừng nghĩ đến khía cạnh xấu" Từ Nhan an ủi.
Giai Giai gật đầu một cái nhưng tâm trạng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Từ Nhan cũng không biết an ủi thế nào, Giai Giai không cầm được thì cũng không buông được giống cô, Giai Giai có lúc thẳng thắng vui vẻ, nhưng nhiều khi lại mê mang và ngây thơ. Cô không thể xác định Cao Phong có phải vì làm nhiệm vụ cho quân khu nên mới tắt máy hay không, an ủi là một việc, nhưng sự thật lại là chuyện khác. Chuyện này cô nên nói với Lưu Vũ, dù sao Cao Phong cũng từng là lính của Lưu Vũ, Cao Phong không thể gài bẫy Giai Giai, nếu như cậu ta thật là người như vậy, Từ Nhan cô là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu ta.
Ra khỏi phòng quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, Từ Nhan đột nhiên cảm thấy Giai Giai thật tiều tụy, không thích nói chuyện nữa, cô gái luôn líu ríu trước kia đã không còn nữa, chẳng lẽ tình yêu thật có thể thay đổi một người?
Cao Phong đáng chết! Từ Nhan đột nhiên hối hận ban đầu đã giới thiệu Cao Phong cho Giai Giai biết, nếu không Giai Giai sẽ không nữa chết nữa sống như bây giờ.
Trở lại chỗ ngồi, Từ Nhan ghé vào bên tai Lưu Vũ nhẹ giọng nói vài lời, Lưu Vũ vốn đang cụng ly, nghe xong con ngươi mém xíu trừng rớt ra ngoài.
“Thật?" Lưu Vũ hỏi.
“Thật, hiện tại em ấy đang khóc trong phòng đấy" Từ Nhan chỉ chỉ căn phòng. Lo lắng nói.
Cô biết nói chuyện này với Lưu Vũ, Lưu Vũ thương em gái thế nhất định sẽ đi đánh Cao Phong, nhưng nếu nhu không nói, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, đến lúc đó Lưu Vũ sẽ trách cô.
“Thằng nhóc thúi đó, xem anh trừng trị cậu ta thế nào." Có thể do uống rượu, nên mắt Lưu Vũ cũng đỏ lên.
Từ Nhan đi rồi, Giai Giai suy nghĩ rất nhiều, trong đầu đều là kỷ niệm giữa cô và Cao Phong.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là lúc cô đi xem mắt với Tiểu Ngư, đảm đương nhân vật quấy rối mà trước đó hai cô đã thương lượng. Ngày đó, Cao Phong cũng có mặt, đi cùng với anh em của anh ấy. Cô cố ý tìm lý do gây sự, náo loạn với họ. Không biết là chân trợt hay có người thiết kế, mà cô lại bị trượt chân, cuối cùng nhào vào lên người của Cao Phong , đôi môi của hai người cứ vậy mà đụng vào nhau. Không ai từng nghĩ tới, nụ hôn đầu của cô mất như thế.
“A……" Cô kêu to, sau đó tát anh một cái.
Anh bị đánh, cũng không giận, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, hô một tiếng" Giai Giai…."
Lần xem mắt đó dĩ nhiên bị thất bại, đây cũng là kết quả tiểu Ngư mong muốn trước đó. Chỉ cần có thể ngăn cản cuộc xem mắt này, khiến đối tượng hẹn hò đó không xem trúng cô ấy, đập phá như thế nào đều không sao.
Nhưng ngày đó, cô lại để mất trái tim mình, giao trái tim cho người đàn ông hôn cô, mặc dù nụ hôn đó ngoài ý muốn, nhưng đó là nụ hôn đầu của cô.
Lần thứ hai gặp nhau, là anh hai chị dâu cứng rắn lôi kéo cô đi gặp mặt Cao Phong, lúc ấy cô căn bản không biết Cao Phong chính là đối tượng xem mắt. Cô không muốn đi xem mắt vì thật ra cô không muốn quen bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng không ngờ, lại gặp phải anh ấy, lần này anh ấy vẫn hôn cô, mà còn là cố ý.
Hơi thở của anh ấy vẫn luôn bao quanh cô, đầu lưỡi của anh ấy cũng rất bá đạo, vẫn luôn mạnh mẽ tiến công mỗi tất da thịt non trong miệng cô.
Sau đó, cô vẫn tát anh ấy một cái.
Nhưng lại đổi lấy một câu của anh ấy" Em thích anh, mà anh cũng thích em."
Anh ấy trực tiếp khiến cô thở hốc vì kinh ngạc. Ánh mắt của anh ấy rất tinh khiết, trong đôi mắt của anh ấy có tình yêu rõ ràng, không xen lẫn thứ gì khác.
Anh ấy nói anh ấy thích cô, từ thích đó chính là từ em tai nhất mà cô từng nghe.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho quân nhân, nhưng duyên phận lại điên cuồng đột kích.
Nụ hôn thứ balai5 không chần chừ mà tới rồi, anh ấy còn nói ra một câu" Em muốn cưới cô ấy" lời này anh ấy nói với anh hai, lại ngọt vào tận lòng cô.
Trong phi trường, chính miệng anh ấy đồng ý, sẽ đến nhà họ Lưu. Nhưng cũng sắp hết tết rồi mà anh ấy còn chưa xuất hiện.
Trong điện thoại, anh ấy đã chính miệng đồng ý rồi, nhưng sau cuộc điện thoại đó, cô đã không thể liên lạc với anh ấy nữa.
Chị dâu đã từng nói, đàn ông là sinh vật rất kỳ quái, thứ càng dễ có được sẽ không biết quý trọng, càng phí sức theo đuổi lại càng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Chẳng lẽ do cô quá dễ theo đuổi sao? Giai Giai tự hỏi ở trong lòng.
Cô nhớ lại anh hai và chị dâu mình, hai người bọn họ chỉ quen một tháng đã kết hôn như tia chớp, theo ly thuyết anh hai cũng lấy được rất dễ dàng, nhưng tình cảm của anh hai dành cho chị dâu thật làm cho người ta cảm động.
Quá khứ anh ôm cô ở trên giường, nhẹ giọng nói vơi cô:" Giai Giai, anh sẽ tốt với em"
Lời hứa năm đó, hôm nay đã đi nơi nào?
Chẳng lẽ đây chỉ là một câu nói đùa sao? Vừa nghĩ tới viêc Cao Phong đột nhiên tắt máy, Giai Giai liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô biết lời Từ Nhan nói có thể là thật, nhưng nếu như Cao Phong chỉ làm nhiệm vụ, chẳng lẽ không thể nói trước với cô một tiếng sao? Đột nhiên biến mất, anh ấy rốt cuộc muốn làm gì?
Ban đầu cô còn khuyên Từ Nhan, hôm nay cô gặp được, thì cô lại hoàn toàn rối loạn, lý trí gì cũng không còn.
“A….." Đột nhiên, cảm giác buồn nôn vọt lên từ trong dạ dày, thẳng hướng cổ họng của cô.
Cô rốt cuộc không nhịn được, xông về nhà vệ sinh, nôn mửa vào trong bồn cầu, trong lòng lại tuyệt vọng như đã chết…..
"Ghét, anh xem em là mảnh ruộng để thí nghiệm à?" Từ Nhan nằm trong lòng anh, xấu hổ vỗ ngực anh.
Kế hoạch có con phá sản không phải là mong muốn của hai vợ chồng họ, tất cả mọi người đều ngóng nhìn đứa bé giáng sinh, nhưng chuyện này cần duyên phận, càng muốn nó đến thì càng thất vọng.
Mẹ Lưu nói: "Không có việc gì, chỉ mới hai tháng thôi mà. Vẫn còn sớm, chờ làm đám cưới xong không chừng sẽ có thai đấy." Mặc dù bà nói như vậy, nhưng vẻ thất vọng trên mặt vẫn không lời nào diễn tả hết.
Lưu Vũ ý vị nói: "Mẹ, chúng con sẽ cố gắng. Con và Tiểu Nhan cũng còn trẻ tuổi, không ngoài một năm, chúng con sẽ có con của mình thôi."
Mẹ Lưu vẫn luôn thương lượng với mẹ Từ về việc làm tiệc kết hôn cho hai nhà. Cả hai bên đều có nhiều việc bận, bởi vì hai bên đều có thân thích và bạn bè quan trọng, Lưu Vũ còn nói muốn làm trong quân khu một lần nữa, dù sao trong chiến hữu lãnh đạo trong quân khu đều chờ uống rượu mừng của họ.
"Thời gian hai con ở nhà không nhiều, nên tổ chức hôn lễ vào ngày 18 tháng 1." Mẹ Lưu lật lật hoàng lịch.
Mẹ Lưu không tin Hoàng Lịch, nhưng đây là hôn lễ của con, nên có lúc mê tín cũng cần thiết, ai không muốn cho con những ngày tháng hạnh phúc chứ? Còn định ngày vào 18 tháng một là do tháng giêng ai cũng phải đi thăm người thân bạn bè, không có nhiều thời gian ntới tham gia hôn lễ, nhưng ngày 18 thì mọi người đã đi làm lại rồi, ngày đó còn là chủ nhật, cho nên cũng có thể nhín chút thời gian. d(đ)lq(đ) Lưu Vũ có ngày nghỉ dài, Từ Nhan cũng được nghỉ đông, bởi vì lần đầu tiên đến nhà họ Lưu nên cần phải thăm viếng họ hàng, dù sao đây cũng là lần đầu cô mừng năm mới ở nhà họ Lưu.
Nhà họ Lưu ăn mừng năm mới cũng chỉ ăn uống rồi đi thăm thân thích. Từ Nhan hiểu đây là quá trình bắt buộc, là ngày lễ truyền thống vào mùa xuân của Trung quốc, nói trắng ra đúng là ngày thăm người thân thăm bạn bè, là ngày lễ thì cần phải có không khí lễ tết.
Thân thích của nhà họ Lưu rất nhiều, có một phần lớn ở quân khu, tạo nên một thế hệ quân nhân cho nhà họ Lưu, chỉ là chức vụ không lớn lắm thôi.
Một số người là giáo viên ở trường quân đội như ba mẹ Lưu, còn những người khác thì nghiên cứu khoa học hoặc không giữ chức vụ quan trọng mấy. Còn Lưu Vũ thì thuộc về tiền tuyến, mặc dù làm ở phòng chính trị, nhưng so với những người họ Lưu khác thì anh đã xem như gần với tiền tuyến rồi.
Ở trong mắt mọi người, Lưu Vũ rất xuất sắc, bọn họ nói với Từ Nhan, đứa nhỏ này từ khi đi học đã ưu tú, mãi cho đến lúc tốt nghiệp vào quân khu, đều dựa vào sự phấn đấu của mình.
Từ Nhan nhìn Lưu Vũkhông ngừng uống rượu, cô cũng biết chồng mình rất ưu tú. Ở trong mắt cô chỗ Lưu Vũ chân chính hấp dẫn cô là tính cách của anh, anh có thể nhân nhượng cô, sẽ không bởi vì tính khí nóng nảy của cô mà không bình tĩnh.
"Thật ra thì trong nhà còn có thể thêm một quân nhân." Trong lúc vô tình, Từ Nhan nói một câu.
Người Từ Nhan chỉ đương nhiên là Cao Phong.
Cao Phong đã nói muốn tới thăm nhà họ Lưu, nhưng đã lâu rồi vẫn chưa có tin tức. Mấy ngày nay cô vẫn bận ứng phó thân thích, nên quên hỏi Giai Giai chyện Cao Phong tới nhà.
"Anh ấy chưa nói muốn tới." giọng của Giai Giai thật bình tĩnh, nghe không ra chút sóng lớn.
“ Không phải cậu ta đã nói sẽ tới tìm em à?" Từ Nhan giật mình.
Giai Giai không nói gì, chỉ trầm mặc vội vã ăn cơm rồi trở về phòng.
“Giai Giai sao thế?" Lưu Vũ uống rượu, nên mặt hơi hồng.
“ Không biết em đi xem chút" Từ Nhan cũng không biết gần đây Giai Giai thế nào, lời nói cũng ít đi.
Cô không yên lòng về Giai Giai, cho nên gõ cửa phòng của Giai Giai, lại thấy cô ấy đang gạt lệ.
“Sao thế? Tại sao khóc?" Kể từ lần Giai Giai nói mình thất tình, Từ Nhan đã không còn thấy cô ấy khóc nữa.
“Chị dâu, em đãmấy ngày không liên lạc được với anh ấy, điện thoại của anh ấy vẫn luôn tắt máy" Giai Giai rốt cuộc không nhịn được nữa, nằm trong ngực Từ Nhan khóc lên.
“Nói cho chị biết, chuyện gì xảy ra?" Từ Nhan hỏi. Trước đó không phải thật tốt sao? Sao giờ lại thế?
Giai Giai lại vẫn lắc đầu, cô không biết nên nói gì.
“Hai người cãi nhau?" Từ Nhan nghĩ tới khả năng này, “Người yêu nào có ai không gây gỗ, chị và anh của em cũng gây nhau mỗi ngày nhưng vẫn tới với nhau"
“Chúng em không có gây gổ" Giai Giai cố gắng hồi tưởng cuộc điện thoại cuối của bọn họ, trong điện thoại hai người còn nói cười, nên cô thật không hiểu sao giờ lại thế này.
“Không có gây gổ sao cậu ta không để ý đến em?"
“Chị dâu, em thật sự không biết. Thật không biết nguyên nhân thật sự xảy ra ở đâu." Giai Giai vẫn khóc.
“Có phải cậu ta đột nhiên có nhiệm vụ rồi không? Cậu ta là một quân nhân, quân nhân có lúc không thể tự chủ, em quên lúc chị và anh của em vừa kết hôn sao, anh ấy cũng không nghe điện thoại mà? Chị còn hoài nghi anh của em có bồ, sau đó cũng biết anh ấy đi họp đó thôi. Em đừng lo lắng, Cao Phong không phải là người đàn ông vô trách nhiệm, em đừng nghĩ đến khía cạnh xấu" Từ Nhan an ủi.
Giai Giai gật đầu một cái nhưng tâm trạng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Từ Nhan cũng không biết an ủi thế nào, Giai Giai không cầm được thì cũng không buông được giống cô, Giai Giai có lúc thẳng thắng vui vẻ, nhưng nhiều khi lại mê mang và ngây thơ. Cô không thể xác định Cao Phong có phải vì làm nhiệm vụ cho quân khu nên mới tắt máy hay không, an ủi là một việc, nhưng sự thật lại là chuyện khác. Chuyện này cô nên nói với Lưu Vũ, dù sao Cao Phong cũng từng là lính của Lưu Vũ, Cao Phong không thể gài bẫy Giai Giai, nếu như cậu ta thật là người như vậy, Từ Nhan cô là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu ta.
Ra khỏi phòng quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, Từ Nhan đột nhiên cảm thấy Giai Giai thật tiều tụy, không thích nói chuyện nữa, cô gái luôn líu ríu trước kia đã không còn nữa, chẳng lẽ tình yêu thật có thể thay đổi một người?
Cao Phong đáng chết! Từ Nhan đột nhiên hối hận ban đầu đã giới thiệu Cao Phong cho Giai Giai biết, nếu không Giai Giai sẽ không nữa chết nữa sống như bây giờ.
Trở lại chỗ ngồi, Từ Nhan ghé vào bên tai Lưu Vũ nhẹ giọng nói vài lời, Lưu Vũ vốn đang cụng ly, nghe xong con ngươi mém xíu trừng rớt ra ngoài.
“Thật?" Lưu Vũ hỏi.
“Thật, hiện tại em ấy đang khóc trong phòng đấy" Từ Nhan chỉ chỉ căn phòng. Lo lắng nói.
Cô biết nói chuyện này với Lưu Vũ, Lưu Vũ thương em gái thế nhất định sẽ đi đánh Cao Phong, nhưng nếu nhu không nói, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, đến lúc đó Lưu Vũ sẽ trách cô.
“Thằng nhóc thúi đó, xem anh trừng trị cậu ta thế nào." Có thể do uống rượu, nên mắt Lưu Vũ cũng đỏ lên.
Từ Nhan đi rồi, Giai Giai suy nghĩ rất nhiều, trong đầu đều là kỷ niệm giữa cô và Cao Phong.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là lúc cô đi xem mắt với Tiểu Ngư, đảm đương nhân vật quấy rối mà trước đó hai cô đã thương lượng. Ngày đó, Cao Phong cũng có mặt, đi cùng với anh em của anh ấy. Cô cố ý tìm lý do gây sự, náo loạn với họ. Không biết là chân trợt hay có người thiết kế, mà cô lại bị trượt chân, cuối cùng nhào vào lên người của Cao Phong , đôi môi của hai người cứ vậy mà đụng vào nhau. Không ai từng nghĩ tới, nụ hôn đầu của cô mất như thế.
“A……" Cô kêu to, sau đó tát anh một cái.
Anh bị đánh, cũng không giận, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, hô một tiếng" Giai Giai…."
Lần xem mắt đó dĩ nhiên bị thất bại, đây cũng là kết quả tiểu Ngư mong muốn trước đó. Chỉ cần có thể ngăn cản cuộc xem mắt này, khiến đối tượng hẹn hò đó không xem trúng cô ấy, đập phá như thế nào đều không sao.
Nhưng ngày đó, cô lại để mất trái tim mình, giao trái tim cho người đàn ông hôn cô, mặc dù nụ hôn đó ngoài ý muốn, nhưng đó là nụ hôn đầu của cô.
Lần thứ hai gặp nhau, là anh hai chị dâu cứng rắn lôi kéo cô đi gặp mặt Cao Phong, lúc ấy cô căn bản không biết Cao Phong chính là đối tượng xem mắt. Cô không muốn đi xem mắt vì thật ra cô không muốn quen bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng không ngờ, lại gặp phải anh ấy, lần này anh ấy vẫn hôn cô, mà còn là cố ý.
Hơi thở của anh ấy vẫn luôn bao quanh cô, đầu lưỡi của anh ấy cũng rất bá đạo, vẫn luôn mạnh mẽ tiến công mỗi tất da thịt non trong miệng cô.
Sau đó, cô vẫn tát anh ấy một cái.
Nhưng lại đổi lấy một câu của anh ấy" Em thích anh, mà anh cũng thích em."
Anh ấy trực tiếp khiến cô thở hốc vì kinh ngạc. Ánh mắt của anh ấy rất tinh khiết, trong đôi mắt của anh ấy có tình yêu rõ ràng, không xen lẫn thứ gì khác.
Anh ấy nói anh ấy thích cô, từ thích đó chính là từ em tai nhất mà cô từng nghe.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho quân nhân, nhưng duyên phận lại điên cuồng đột kích.
Nụ hôn thứ balai5 không chần chừ mà tới rồi, anh ấy còn nói ra một câu" Em muốn cưới cô ấy" lời này anh ấy nói với anh hai, lại ngọt vào tận lòng cô.
Trong phi trường, chính miệng anh ấy đồng ý, sẽ đến nhà họ Lưu. Nhưng cũng sắp hết tết rồi mà anh ấy còn chưa xuất hiện.
Trong điện thoại, anh ấy đã chính miệng đồng ý rồi, nhưng sau cuộc điện thoại đó, cô đã không thể liên lạc với anh ấy nữa.
Chị dâu đã từng nói, đàn ông là sinh vật rất kỳ quái, thứ càng dễ có được sẽ không biết quý trọng, càng phí sức theo đuổi lại càng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Chẳng lẽ do cô quá dễ theo đuổi sao? Giai Giai tự hỏi ở trong lòng.
Cô nhớ lại anh hai và chị dâu mình, hai người bọn họ chỉ quen một tháng đã kết hôn như tia chớp, theo ly thuyết anh hai cũng lấy được rất dễ dàng, nhưng tình cảm của anh hai dành cho chị dâu thật làm cho người ta cảm động.
Quá khứ anh ôm cô ở trên giường, nhẹ giọng nói vơi cô:" Giai Giai, anh sẽ tốt với em"
Lời hứa năm đó, hôm nay đã đi nơi nào?
Chẳng lẽ đây chỉ là một câu nói đùa sao? Vừa nghĩ tới viêc Cao Phong đột nhiên tắt máy, Giai Giai liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô biết lời Từ Nhan nói có thể là thật, nhưng nếu như Cao Phong chỉ làm nhiệm vụ, chẳng lẽ không thể nói trước với cô một tiếng sao? Đột nhiên biến mất, anh ấy rốt cuộc muốn làm gì?
Ban đầu cô còn khuyên Từ Nhan, hôm nay cô gặp được, thì cô lại hoàn toàn rối loạn, lý trí gì cũng không còn.
“A….." Đột nhiên, cảm giác buồn nôn vọt lên từ trong dạ dày, thẳng hướng cổ họng của cô.
Cô rốt cuộc không nhịn được, xông về nhà vệ sinh, nôn mửa vào trong bồn cầu, trong lòng lại tuyệt vọng như đã chết…..
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh