Cưới Chui Với Trung Tá
Chương 10
Từ Nhan cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ, cứ nghĩ tới Lưu Vũ chính là anh bạn học anh trai cô định giới thiệu cho cô thì cô chỉ thiếu nước không kiếm cái lỗ mà chui xuống.
Thấy ánh mắt cười nhạo của Từ Lỗi, cô cũng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị ông anh này chế nhạo, nhưng mà có lúc nghĩ, duyên phận thật là kì diệu, xoay một vòng, đổi một người giới thiệu, thế nhưng vẫn có thể gặp được như cũ.
Lưu Vũ cũng không có kinh ngạc quá lớn, không biết là do anh trấn định hơn cô, hay là anh đã sớm biết chuyện này, anh nói một câu: "Từ Nhan, sao em lo lắng nhiều như vậy? Chẳng lẽ mặt mũi quan trọng như vậy sao? Có lúc hạnh phúc một người mới là quan trọng nhất."
Anh nói không sai, tại sao cô phải lo lắng chuyện mặt mũi chứ, nếu quả thật vì mặt mũi mà buông tha hạnh phúc của bản thân, cần gì chứ? Mặc dù trước mắt không biết Lưu Vũ có thể cho cô hạnh phúc hay không, nhưng mà tính tình Lưu Vũ rất tốt, cô không phải là bởi vì thích tính cách của anh nên đồng ý quen với anh sao?
"Em đừng nghĩ vì vậy mà bỏ đi suy nghĩ kết hôn, nếu không anh sẽ kéo em đi công chứng." Hình như Lưu Vũ đoán được có thể cô sẽ hủy hôn, vội vàng ở trước khi trong đầu cô nảy lên suy nghĩ này thì liền bóp chết nó đi.
Từ Nhan gắng gượng nuốt hết suy nghĩ này vào trong bụng, xem ra anh còn rất hiểu cô, biết cô muốn làm gì, đang nghĩ cái gì.
Bởi vì cuối tuần bệnh viện không kiểm tra sức khoẻ, cho nên hai người định thứ hai sẽ đi kiểm tra sức khoẻ. Mà vừa đúng, Từ Nhan quen biết với giám đốc bệnh viện thành phố, là chiến hữu cũ của cha cô. Vừa nhìn thấy cô, bác sĩ Hứa tươi cười đầy trời, ông nhìn cô nhóc này lớn lên từ nhỏ, không ngờ một cái chớp mắt đã kết hônd]đ[l[q[đ.
Từ Nhan có thể tưởng tượng được, sau khi kiểm tra sức khoẻ xong, khẳng định hai người lớn trong nhà cũng biết chuyện cô muốn kết hôn rồi. Biết rồi thì thôi, cũng không phải là việc gì ghê gớm, sớm muộn cũng biết, bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm Hứa, cũng giúp cô chuẩn bị tâm lý đến lúc đó phải làm sao để đối phó với cha mẹ.
Thật ra thì kiểm tra sức khoẻ cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là tiến hành quy trình kiểm tra bình thường mà thôi. Lúc ấy luật hôn nhân mới đã được đưa ra, quy định bây giờ tân hôn có thể không cần kiểm tra sức khoẻ, tất cả đều do từ nguyện, nhưng mà bộ đội vẫn bắt buộc kiểm tra sức khoẻ, về phần nguyên nhân tại sao, Lưu Vũ cũng không nói rõ.
"Anh là lãnh đạo chính trị, tại sao phải bắt kiểm tra sức khoẻ chứ?" Đây là chỗ Từ Nhan không rõ, cô cho là lãnh đạo chính trị có thể không cần kiểm tra sức khoẻ.
"Lãnh đạo chính trị thì thế nào? Phải chấp hành quy định vẫn phải chấp hành, hơn nữa so với chiến sĩ bình thường còn phải nghiêm khắc hơn, đây là nguyên tắc làm người của anh." Lưu Vũ nghiêm túc nói.
"Nhưng mà em lại thấy có vài người không cần kiểm tra sức khoẻ, mặc dù chỉ là số ít, nhưng vẫn có tình huống này." Từ Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.
"Tiểu Nhan, đây là người khác, em sẽ không ép anh vi phạm kỷ luật chứ? Hay là em sợ?" Lời của Lưu Vũ trêu đùa, nhưng mà giọng nói luôn nhẹ nhàng như vậy.
"Được rồi..., em không ép anh, kiểm tra sức khoẻ, không phải là kiểm tra sức khoẻ sao? Từ Nhan em sợ cái gì chứ?" Từ Nhan rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bệnh viện thành phố.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ rất nhanh đã có, buổi sáng bọn họ kiểm tra sức khoẻ, buổi chiều đã có kết quả, nghe nói nếu như xế chiều tới, thì phải buổi chiều hôm sau mới có kết quả, cho nên xem như bọn họ tình cờ đi đúng rồi.
Đăng ký kết hôn cần phải có hộ khẩu, lúc này Từ Nhan mới nhớ tới hộ khẩu của mình bị mẹ giữ. Nếu muốn lấy lại hộ khẩu, trước hết phải liên lạc với mẹ. Chuyện này thật đúng là phiền phức, nhưng mà lại không thể không liên lạc, bằng không cô không được cưới.
Không có cách nào, nhất định phải gọi điện thoại thôi. Cô hít sâu một hơi, bấm một dãy số quen thuộc, bên kia lập tức bắt máy, câu nói đầu tiên của mẹ Từ là: "Tiểu Nhan, là con sao?"
"Là con." Lẩm bẩm thật lâu, cô mới nói ra hai chữ này.
"Tiểu Nhan, thật sự là con sao?" Bên kia mẹ Từ kích động đến nước mắt đều rơi xuống.
Bao nhiêu lâu rồi, con gái không có gọi điện thoại cho bà? Sau chuyện mối tình đầu kia, nó cũng không có liên lạc với người trong nhà, sau đó bà để con trai đi thăm dò xem, nghe nói giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước nhưng mà vẫn không có gọi điện thoại về nhà. Cái con bé bướng bỉnh này, nói không về nhà là không về nhà, cũng không nghĩ tới, sao cha mẹ có thể không có tin tức của con bé đây?
"Là con, mẹ." Từ Nhan cũng hơi xúc động, kể từ sau chuyện kia, đã lâu rồi mình vẫn chưa về nhà.
"Được được, rốt cuộc con cũng chịu gọi mẹ, tốt. . . . . ." Mẹ Từ không biết nên nói cái gì cho phải, lại nghĩ tới cái gì, nói, "Tiểu Nhan, nghe bác Hứa của con nói con sắp kết hôn?"
Từ Nhan không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy. Tin tức sớm muộn cũng sẽ truyền vào trong tai cha mẹ, điều này nằm ngay trong dự liệu của cô, nhưng mà mới 1 ngày đã truyền đến, cô tuyệt đối không ngờ rằng lại nhanh như vậy, xem ra chủ nhiệm Hứa không thể chờ để ăn bánh kẹo cưới.
"Dạ, đúng vậy, con sắp kết hôn rồi." Lần này cô không giấu diếm, giấu giếm đối với mình cũng không có lợi, nhưng cô phải đòi hộ khẩu từ mẹ, sớm muộn cô cũng phải nói.
"Là con trai nhà ai may mắn vậy?" Mẹ Từ quan tâm hỏi.
"Mẹ, mẹ cũng biết anh ấy, chính là bạn học của anh hai, tên Lưu Vũ." Từ Nhan suy nghĩ một chút, vẫn nói tên tuổi của Lưu Vũ ra, trong lòng nghĩ, chắc lại bị mẹ chế nhạo, cho nên đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
"Là nó sao?" Ngược lại mẹ Từ không chế giễu cô như trong tưởng tượng mà chỉ lộ ra kinh ngạc và không dám tin, nhưng mà trừ câu này, mẹ Từ cũng không có nói gì thêm.
Từ Nhan cho là mẹ sẽ giống anh trai, nhưng mà không ngờ lại không có nghe được bất kỳ câu oán trách nào của mẹ, trong lòng rất là vui mừng.
"Mẹ ơi, con cần hộ khẩu." Từ Nhan nói ra mục đích của cuộc điện thoại này.
Mẹ Từ cũng không hỏi cô muốn hộ khẩu làm cái gì, cũng có khả năng bà đã sớm đoán được, ừ một tiếng, nói: "Về nhà đi, nếu muốn kết hôn, trong nhà phải tổ chức đàng hoàng cho hai con."
"Không cần đâu mẹ, không cần phiền phức như vậy, bây giờ chúng con chỉ muốn đăng ký, những chuyện khác, còn chưa nghĩ tới." Cô biết ý của mẹ, nhưng mà cô cảm thấy cái đó rất phiền toái.
"Phải làm mới được, chuyện tổ chức hôn lễ, con không cần phải quan tâm quá nhiều, mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các con."
"Được rồi, mẹ, anh trai còn chưa cưới, sao đến phiên con được, chờ anh làm rồi hãy nói."
Lại nghe mẹ Từ bên kia càm ràm mấy câu, lúc này Từ Nhan mới cúp điện thoại.
Chung cư của Từ Nhan cách nhà họ Từ cũng khá xa, lái xe cũng cần 3 tiếng, lúc về đến nhà, đã gần hoàng hôn, lúc ấy ba Từ đã tan việc, ngồi ở trong sân xem báo.
Nhà họ Từ là loại nhà kiểu xưa, là năm đó chính phủ chia cho bọn họ, ba Từ vẫn không muốn chuyển ra, Từ Nhan biết ba có tình cảm. Bên ngoài nhà rất cũ kĩ, có điều bên trong lắp đặt thiết bị mới hoàn toàn, trong ngoài khác biệt rất lớn.
"Ba." Từ Nhan vừa mới vào nhà đã gặp được ba Từ nằm ở trên ghế, vội vàng gọi một tiếng.
Ba Từ chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không ngẩng đầu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm tờ báo. Từ Nhan rất lúng túng, ba lại không hoan nghênh mình về nhà như vậy.
Ba Từ ở trong mắt của cô và anh trai luôn luôn nghiêm túc như vậy, không nói cười tùy tiện, kiên trì, dường như không có chuyện gì có thể làm ông kích động. Nhưng mà từ nhỏ, cô rất thích bám dính lấy ba, cũng chính vào lúc cô làm nũng, ba mới có thể lộ ra mặt cười, nhưng mà hôm nay cũng lạnh nhạt như vậy, cô biết là mình đã làm tổn thương trái tim ba.
Lúng túng thì lúng túng, nhà thì vẫn phải vào, cô không biết là, trong nháy mắt cô bước vào nhà, ba Từ tháo kính lão xuống, quay đầu lại nhìn về phía cô, nhẹ nhàng lau hốc mắt một cái.
Về nhà cầm hộ khẩu, Từ Nhan đi ra ngoài, mẹ Từ kéo lại nói: "Đã về nhà rồi, ăn cơm xong rồi đi."
Từ Nhan liếc mắt ra ngoài sân, nhỏ giọng nói: "Ba không hoan nghênh con về."
"Nói gì vậy, về nhà mình còn phải khách sáo như vậy sao? Trong khoảng thời gian con không về, ba con vẫn luôn nhắc tới con...con cũng biết ba con ít nói, còn so đo với ông ấy làm cái gì?" Vừa nói vừa gọi một tiếng ra ngoài cửa: "Lão già, con gái đã về rồi, sao ông không nói câu nào?"
"Về thì về, kêu la cái gì?" Ba Từ cầm một xấp báo, đắp lên mặt, nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ trong nhà có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, thấy bộ dáng này của ba, tính bướng bỉnh của Từ Nhan cũng nổi lên, im lặng không nói chạy ra khỏi nhà.
"Người cũng đã về rồi, sao còn muốn chạy ra ngoài?" Ba Từ không nhanh không chậm nói.
"Ba không hoan nghênh con trở về." Từ Nhan bĩu môi.
"Bạn già, tôi có nói không hoan nghênh sao?" Ba Từ cầm tờ báo, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Từ.
Mẹ Từ sững sờ, sau đó cười nói: "Có sao? Sao tôi không nghe thấy?"
Từ Nhan giẫm chân: "Ba, ba quá gian xảo rồi."
Từ Nhan vẫn ở lại dùng cơm, trong phòng ăn trừ ba Từ ít nói chuyện, từ đầu đến cuối chỉ nói hai câu: "Khi nào thì dẫn nó trở về đây gặp mặt." "Kết hôn là chuyện lớn của đời người, đừng giống như trẻ con, phải học cách bao dung."
Sáng sớm ngày hôm sau, là mẹ Từ đưa Từ Nhan về, bởi vì mẹ Từ vừa đúng lúc có chuyện đến thành phố N, phải biết tổng công ty của bà đang ở thành phố N. Ở nơi này, mẹ Từ gặp được Lưu Vũ, đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt? Trước đây vẫn chỉ nhìn qua hình, lúc ấy Từ Lỗi lấy hình bạn học của anh ra, để cho cha mẹ chọn, lúc đó hai người chọn trúng Lưu Vũ, cảm thấy Lưu Vũ thích hợp với Từ Nhan, nào biết sau đó Từ Nhan không đồng ý xem mắt, hai người đều không vui, nào biết đổi người khác giới thiệu, lại trói hai đứa chung một chỗ rồi, cái này đúng là duyên phận.
"Chào dì." Thấy mẹ Từ, Lưu Vũ rất hồi hộp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh không có nghĩ đến mình sẽ gặp mặt mẹ Từ như vậy, chẳng hề chuẩn bị gì cả.
"Sắp kết hôn rồi còn gọi dì sao?"
Đột nhiên gương mặt của Lưu Vũ đỏ bừng, ấp úng gọi một tiếng "Mẹ."
"Cái này đúng rồi, buổi tối cùng Tiểu Nhan về nhà ăn một bữa cơm, mẹ kêu dì Trương chuẩn bị."
Lưu Vũ nhanh chóng nói: "Hay là con làm chủ, mời ba mẹ đi ăn một bữa."
"Được rồi, anh cũng đừng khách khí với mẹ, bọn họ còn bận việc, anh khách khí như vậy ngược lại bọn họ không thích."
Dù sao đăng ký là chuyện của hai người, mà mở tiệc là chuyện của hai gia đình, lấy giấy hôn thú rất dễ dàng, đứng đợi xếp hàng, điền vào đơn, đóng phí, hai người đã xác nhận thành công, chỉ cần bỏ ra 9 đồng nộp phí là xong. Thật ra thì quân nhân kết hôn còn cần nhiều hơn một nghi thức tuyên thệ, điều này cũng rất mới mẻ, nhưng mà Từ Nhan và Lưu Vũ luyện nhiều lần mới được thông qua, thật ra chuyện này cũng rất giày vò người.
Lúc ra khỏi Cục Dân chính, Từ Nhan hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy không khí lúc đi vào và lúc đi ra không giống nhau, có thêm mùi vị vướng bận và trách nhiệm.
"Cứ dễ dàng bán mình đi như vậy, suy nghĩ lại thấy rất thiệt thòi." Từ Nhan cảm thán.
Lưu Vũ nhìn cô: "Thế nào? Đổi ý? Không còn kịp rồi, bây giờ em đã mang họ Lưu rồi, bà Lưu."
Từ Nhan hơi nhíu mày: "Em vẫn là em, không theo họ của ai hết, em vẫn tên Từ Nhan, chỉ là anh có nhiều hơn một cái tên gọi, đó chính là ông xã của Từ Nhan. Ông xã, còn sững sờ làm gì, nhanh lên, đỡ bà xã của anh đi."
"Sao anh lại có cảm giác giống như mình trở thành người giúp việc." Lưu Vũ có vẻ cân nhắc.
"Hiện tại biết đã không kịp rồi, không phải đàn ông các anh phải có tam tòng tứ đức(*) sao?"
(*)tam tòng tứ đức (Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh).
"Cái gì tam tòng tứ đức?"
"Bà xã ra cửa phải đi theo, bà xã ra lệnh phải phục tùng, bà xã sai lầm phải mù quáng nghe theo; bà xã trang điểm phải đợi, sinh nhật của bà xã phải nhớ, bà xã tiêu tiền phải chi, bà xã đánh chửi phải nhịn."
"Đây là suy luận gì?"
"Đây là suy luận logic, anh nhất định phải nghe đấy, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý."
Thấy ánh mắt cười nhạo của Từ Lỗi, cô cũng biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị ông anh này chế nhạo, nhưng mà có lúc nghĩ, duyên phận thật là kì diệu, xoay một vòng, đổi một người giới thiệu, thế nhưng vẫn có thể gặp được như cũ.
Lưu Vũ cũng không có kinh ngạc quá lớn, không biết là do anh trấn định hơn cô, hay là anh đã sớm biết chuyện này, anh nói một câu: "Từ Nhan, sao em lo lắng nhiều như vậy? Chẳng lẽ mặt mũi quan trọng như vậy sao? Có lúc hạnh phúc một người mới là quan trọng nhất."
Anh nói không sai, tại sao cô phải lo lắng chuyện mặt mũi chứ, nếu quả thật vì mặt mũi mà buông tha hạnh phúc của bản thân, cần gì chứ? Mặc dù trước mắt không biết Lưu Vũ có thể cho cô hạnh phúc hay không, nhưng mà tính tình Lưu Vũ rất tốt, cô không phải là bởi vì thích tính cách của anh nên đồng ý quen với anh sao?
"Em đừng nghĩ vì vậy mà bỏ đi suy nghĩ kết hôn, nếu không anh sẽ kéo em đi công chứng." Hình như Lưu Vũ đoán được có thể cô sẽ hủy hôn, vội vàng ở trước khi trong đầu cô nảy lên suy nghĩ này thì liền bóp chết nó đi.
Từ Nhan gắng gượng nuốt hết suy nghĩ này vào trong bụng, xem ra anh còn rất hiểu cô, biết cô muốn làm gì, đang nghĩ cái gì.
Bởi vì cuối tuần bệnh viện không kiểm tra sức khoẻ, cho nên hai người định thứ hai sẽ đi kiểm tra sức khoẻ. Mà vừa đúng, Từ Nhan quen biết với giám đốc bệnh viện thành phố, là chiến hữu cũ của cha cô. Vừa nhìn thấy cô, bác sĩ Hứa tươi cười đầy trời, ông nhìn cô nhóc này lớn lên từ nhỏ, không ngờ một cái chớp mắt đã kết hônd]đ[l[q[đ.
Từ Nhan có thể tưởng tượng được, sau khi kiểm tra sức khoẻ xong, khẳng định hai người lớn trong nhà cũng biết chuyện cô muốn kết hôn rồi. Biết rồi thì thôi, cũng không phải là việc gì ghê gớm, sớm muộn cũng biết, bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm Hứa, cũng giúp cô chuẩn bị tâm lý đến lúc đó phải làm sao để đối phó với cha mẹ.
Thật ra thì kiểm tra sức khoẻ cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là tiến hành quy trình kiểm tra bình thường mà thôi. Lúc ấy luật hôn nhân mới đã được đưa ra, quy định bây giờ tân hôn có thể không cần kiểm tra sức khoẻ, tất cả đều do từ nguyện, nhưng mà bộ đội vẫn bắt buộc kiểm tra sức khoẻ, về phần nguyên nhân tại sao, Lưu Vũ cũng không nói rõ.
"Anh là lãnh đạo chính trị, tại sao phải bắt kiểm tra sức khoẻ chứ?" Đây là chỗ Từ Nhan không rõ, cô cho là lãnh đạo chính trị có thể không cần kiểm tra sức khoẻ.
"Lãnh đạo chính trị thì thế nào? Phải chấp hành quy định vẫn phải chấp hành, hơn nữa so với chiến sĩ bình thường còn phải nghiêm khắc hơn, đây là nguyên tắc làm người của anh." Lưu Vũ nghiêm túc nói.
"Nhưng mà em lại thấy có vài người không cần kiểm tra sức khoẻ, mặc dù chỉ là số ít, nhưng vẫn có tình huống này." Từ Nhan suy nghĩ một chút rồi nói.
"Tiểu Nhan, đây là người khác, em sẽ không ép anh vi phạm kỷ luật chứ? Hay là em sợ?" Lời của Lưu Vũ trêu đùa, nhưng mà giọng nói luôn nhẹ nhàng như vậy.
"Được rồi..., em không ép anh, kiểm tra sức khoẻ, không phải là kiểm tra sức khoẻ sao? Từ Nhan em sợ cái gì chứ?" Từ Nhan rất kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bệnh viện thành phố.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ rất nhanh đã có, buổi sáng bọn họ kiểm tra sức khoẻ, buổi chiều đã có kết quả, nghe nói nếu như xế chiều tới, thì phải buổi chiều hôm sau mới có kết quả, cho nên xem như bọn họ tình cờ đi đúng rồi.
Đăng ký kết hôn cần phải có hộ khẩu, lúc này Từ Nhan mới nhớ tới hộ khẩu của mình bị mẹ giữ. Nếu muốn lấy lại hộ khẩu, trước hết phải liên lạc với mẹ. Chuyện này thật đúng là phiền phức, nhưng mà lại không thể không liên lạc, bằng không cô không được cưới.
Không có cách nào, nhất định phải gọi điện thoại thôi. Cô hít sâu một hơi, bấm một dãy số quen thuộc, bên kia lập tức bắt máy, câu nói đầu tiên của mẹ Từ là: "Tiểu Nhan, là con sao?"
"Là con." Lẩm bẩm thật lâu, cô mới nói ra hai chữ này.
"Tiểu Nhan, thật sự là con sao?" Bên kia mẹ Từ kích động đến nước mắt đều rơi xuống.
Bao nhiêu lâu rồi, con gái không có gọi điện thoại cho bà? Sau chuyện mối tình đầu kia, nó cũng không có liên lạc với người trong nhà, sau đó bà để con trai đi thăm dò xem, nghe nói giọng điệu đã không còn cứng rắn như trước nhưng mà vẫn không có gọi điện thoại về nhà. Cái con bé bướng bỉnh này, nói không về nhà là không về nhà, cũng không nghĩ tới, sao cha mẹ có thể không có tin tức của con bé đây?
"Là con, mẹ." Từ Nhan cũng hơi xúc động, kể từ sau chuyện kia, đã lâu rồi mình vẫn chưa về nhà.
"Được được, rốt cuộc con cũng chịu gọi mẹ, tốt. . . . . ." Mẹ Từ không biết nên nói cái gì cho phải, lại nghĩ tới cái gì, nói, "Tiểu Nhan, nghe bác Hứa của con nói con sắp kết hôn?"
Từ Nhan không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy. Tin tức sớm muộn cũng sẽ truyền vào trong tai cha mẹ, điều này nằm ngay trong dự liệu của cô, nhưng mà mới 1 ngày đã truyền đến, cô tuyệt đối không ngờ rằng lại nhanh như vậy, xem ra chủ nhiệm Hứa không thể chờ để ăn bánh kẹo cưới.
"Dạ, đúng vậy, con sắp kết hôn rồi." Lần này cô không giấu diếm, giấu giếm đối với mình cũng không có lợi, nhưng cô phải đòi hộ khẩu từ mẹ, sớm muộn cô cũng phải nói.
"Là con trai nhà ai may mắn vậy?" Mẹ Từ quan tâm hỏi.
"Mẹ, mẹ cũng biết anh ấy, chính là bạn học của anh hai, tên Lưu Vũ." Từ Nhan suy nghĩ một chút, vẫn nói tên tuổi của Lưu Vũ ra, trong lòng nghĩ, chắc lại bị mẹ chế nhạo, cho nên đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
"Là nó sao?" Ngược lại mẹ Từ không chế giễu cô như trong tưởng tượng mà chỉ lộ ra kinh ngạc và không dám tin, nhưng mà trừ câu này, mẹ Từ cũng không có nói gì thêm.
Từ Nhan cho là mẹ sẽ giống anh trai, nhưng mà không ngờ lại không có nghe được bất kỳ câu oán trách nào của mẹ, trong lòng rất là vui mừng.
"Mẹ ơi, con cần hộ khẩu." Từ Nhan nói ra mục đích của cuộc điện thoại này.
Mẹ Từ cũng không hỏi cô muốn hộ khẩu làm cái gì, cũng có khả năng bà đã sớm đoán được, ừ một tiếng, nói: "Về nhà đi, nếu muốn kết hôn, trong nhà phải tổ chức đàng hoàng cho hai con."
"Không cần đâu mẹ, không cần phiền phức như vậy, bây giờ chúng con chỉ muốn đăng ký, những chuyện khác, còn chưa nghĩ tới." Cô biết ý của mẹ, nhưng mà cô cảm thấy cái đó rất phiền toái.
"Phải làm mới được, chuyện tổ chức hôn lễ, con không cần phải quan tâm quá nhiều, mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các con."
"Được rồi, mẹ, anh trai còn chưa cưới, sao đến phiên con được, chờ anh làm rồi hãy nói."
Lại nghe mẹ Từ bên kia càm ràm mấy câu, lúc này Từ Nhan mới cúp điện thoại.
Chung cư của Từ Nhan cách nhà họ Từ cũng khá xa, lái xe cũng cần 3 tiếng, lúc về đến nhà, đã gần hoàng hôn, lúc ấy ba Từ đã tan việc, ngồi ở trong sân xem báo.
Nhà họ Từ là loại nhà kiểu xưa, là năm đó chính phủ chia cho bọn họ, ba Từ vẫn không muốn chuyển ra, Từ Nhan biết ba có tình cảm. Bên ngoài nhà rất cũ kĩ, có điều bên trong lắp đặt thiết bị mới hoàn toàn, trong ngoài khác biệt rất lớn.
"Ba." Từ Nhan vừa mới vào nhà đã gặp được ba Từ nằm ở trên ghế, vội vàng gọi một tiếng.
Ba Từ chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không ngẩng đầu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm tờ báo. Từ Nhan rất lúng túng, ba lại không hoan nghênh mình về nhà như vậy.
Ba Từ ở trong mắt của cô và anh trai luôn luôn nghiêm túc như vậy, không nói cười tùy tiện, kiên trì, dường như không có chuyện gì có thể làm ông kích động. Nhưng mà từ nhỏ, cô rất thích bám dính lấy ba, cũng chính vào lúc cô làm nũng, ba mới có thể lộ ra mặt cười, nhưng mà hôm nay cũng lạnh nhạt như vậy, cô biết là mình đã làm tổn thương trái tim ba.
Lúng túng thì lúng túng, nhà thì vẫn phải vào, cô không biết là, trong nháy mắt cô bước vào nhà, ba Từ tháo kính lão xuống, quay đầu lại nhìn về phía cô, nhẹ nhàng lau hốc mắt một cái.
Về nhà cầm hộ khẩu, Từ Nhan đi ra ngoài, mẹ Từ kéo lại nói: "Đã về nhà rồi, ăn cơm xong rồi đi."
Từ Nhan liếc mắt ra ngoài sân, nhỏ giọng nói: "Ba không hoan nghênh con về."
"Nói gì vậy, về nhà mình còn phải khách sáo như vậy sao? Trong khoảng thời gian con không về, ba con vẫn luôn nhắc tới con...con cũng biết ba con ít nói, còn so đo với ông ấy làm cái gì?" Vừa nói vừa gọi một tiếng ra ngoài cửa: "Lão già, con gái đã về rồi, sao ông không nói câu nào?"
"Về thì về, kêu la cái gì?" Ba Từ cầm một xấp báo, đắp lên mặt, nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ trong nhà có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, thấy bộ dáng này của ba, tính bướng bỉnh của Từ Nhan cũng nổi lên, im lặng không nói chạy ra khỏi nhà.
"Người cũng đã về rồi, sao còn muốn chạy ra ngoài?" Ba Từ không nhanh không chậm nói.
"Ba không hoan nghênh con trở về." Từ Nhan bĩu môi.
"Bạn già, tôi có nói không hoan nghênh sao?" Ba Từ cầm tờ báo, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Từ.
Mẹ Từ sững sờ, sau đó cười nói: "Có sao? Sao tôi không nghe thấy?"
Từ Nhan giẫm chân: "Ba, ba quá gian xảo rồi."
Từ Nhan vẫn ở lại dùng cơm, trong phòng ăn trừ ba Từ ít nói chuyện, từ đầu đến cuối chỉ nói hai câu: "Khi nào thì dẫn nó trở về đây gặp mặt." "Kết hôn là chuyện lớn của đời người, đừng giống như trẻ con, phải học cách bao dung."
Sáng sớm ngày hôm sau, là mẹ Từ đưa Từ Nhan về, bởi vì mẹ Từ vừa đúng lúc có chuyện đến thành phố N, phải biết tổng công ty của bà đang ở thành phố N. Ở nơi này, mẹ Từ gặp được Lưu Vũ, đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt? Trước đây vẫn chỉ nhìn qua hình, lúc ấy Từ Lỗi lấy hình bạn học của anh ra, để cho cha mẹ chọn, lúc đó hai người chọn trúng Lưu Vũ, cảm thấy Lưu Vũ thích hợp với Từ Nhan, nào biết sau đó Từ Nhan không đồng ý xem mắt, hai người đều không vui, nào biết đổi người khác giới thiệu, lại trói hai đứa chung một chỗ rồi, cái này đúng là duyên phận.
"Chào dì." Thấy mẹ Từ, Lưu Vũ rất hồi hộp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh không có nghĩ đến mình sẽ gặp mặt mẹ Từ như vậy, chẳng hề chuẩn bị gì cả.
"Sắp kết hôn rồi còn gọi dì sao?"
Đột nhiên gương mặt của Lưu Vũ đỏ bừng, ấp úng gọi một tiếng "Mẹ."
"Cái này đúng rồi, buổi tối cùng Tiểu Nhan về nhà ăn một bữa cơm, mẹ kêu dì Trương chuẩn bị."
Lưu Vũ nhanh chóng nói: "Hay là con làm chủ, mời ba mẹ đi ăn một bữa."
"Được rồi, anh cũng đừng khách khí với mẹ, bọn họ còn bận việc, anh khách khí như vậy ngược lại bọn họ không thích."
Dù sao đăng ký là chuyện của hai người, mà mở tiệc là chuyện của hai gia đình, lấy giấy hôn thú rất dễ dàng, đứng đợi xếp hàng, điền vào đơn, đóng phí, hai người đã xác nhận thành công, chỉ cần bỏ ra 9 đồng nộp phí là xong. Thật ra thì quân nhân kết hôn còn cần nhiều hơn một nghi thức tuyên thệ, điều này cũng rất mới mẻ, nhưng mà Từ Nhan và Lưu Vũ luyện nhiều lần mới được thông qua, thật ra chuyện này cũng rất giày vò người.
Lúc ra khỏi Cục Dân chính, Từ Nhan hít thở không khí bên ngoài, cảm thấy không khí lúc đi vào và lúc đi ra không giống nhau, có thêm mùi vị vướng bận và trách nhiệm.
"Cứ dễ dàng bán mình đi như vậy, suy nghĩ lại thấy rất thiệt thòi." Từ Nhan cảm thán.
Lưu Vũ nhìn cô: "Thế nào? Đổi ý? Không còn kịp rồi, bây giờ em đã mang họ Lưu rồi, bà Lưu."
Từ Nhan hơi nhíu mày: "Em vẫn là em, không theo họ của ai hết, em vẫn tên Từ Nhan, chỉ là anh có nhiều hơn một cái tên gọi, đó chính là ông xã của Từ Nhan. Ông xã, còn sững sờ làm gì, nhanh lên, đỡ bà xã của anh đi."
"Sao anh lại có cảm giác giống như mình trở thành người giúp việc." Lưu Vũ có vẻ cân nhắc.
"Hiện tại biết đã không kịp rồi, không phải đàn ông các anh phải có tam tòng tứ đức(*) sao?"
(*)tam tòng tứ đức (Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh).
"Cái gì tam tòng tứ đức?"
"Bà xã ra cửa phải đi theo, bà xã ra lệnh phải phục tùng, bà xã sai lầm phải mù quáng nghe theo; bà xã trang điểm phải đợi, sinh nhật của bà xã phải nhớ, bà xã tiêu tiền phải chi, bà xã đánh chửi phải nhịn."
"Đây là suy luận gì?"
"Đây là suy luận logic, anh nhất định phải nghe đấy, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý."
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh