Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Chương 16: Muốn ly hôn, kiếp sau đi
Trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí dần bị đè nén, Hàn Lỗi vừa lái xe vừa nghe ngóng động tĩnh phía sau, thiếu chút nữa đã đạp phải chân thắng, len lén nhìn khuôn mặt của Trình Tự Cẩm, quả nhiên đã đen như đáy nồi.
Anh không khỏi đổ mồ hôi thay Tô Nhan.
Sắc mặt Trình Tự Cẩm âm trầm, nhìn cô gái ngã trên đùi anh, nhất là khi nhìn thấy chất lỏng trong suốt sềnh sệch chảy ra từ miệng cô, mặt đã âm u như sắp có sấm sét.
Gân xanh trên trán giật giật hai cái, anh nắm lấy tóc cô muốn ném cô ra ngoài.
Nhìn mảng ướt nhẹp trên quần tây của mình, anh cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Lái nhanh một chút."
"Dạ." Hàn Lỗi không dám ngó nghiêng lung tung nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tô Nhan bị đau, chỉ "ưm ưm" hai tiếng nhưng không hề tỉnh lại.
"Tổng giám đốc Trình, đã đến rồi."
Vẻ mặt Trình Tự Cẩm như đưa đám bước xuống xe, nhìn cô gái trong xe trầm giọng nói: "Mang lên."
Hàn Lỗi nhìn Trình Tự Cẩm một cái, gật đầu đỡ Tô Nhan ra ngoài.
Tô Nhan vừa được thả xuống giường đã lăn hai vòng, thở mạnh một tiếng, thỉnh thoảng còn lầm bầm.
"Ly hôn vui vẻ..."
Trình Tự Cẩm đứng ở bên giưởng, từ trên cao nhìn xuống cô, tròng mắt âm trầm không chút độ ấm, khóe môi lại cong lên, cúi người nắm lấy cằm cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói.
"Muốn ly hôn, kiếp sau đi."
Ngày hôm sau, Tô Nhan vừa tỉnh lại đã thấy đầu choáng váng, còn chưa mở mắt đã lắc lư hai cái khởi động thân thể, sau đó mới chậm rãi mở mắt, đầu tiên là nhìn xung quanh một vòng sau đó nhắm mắt lại, ba giây sau mới từ từ mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ mà mình đang ở.
Tô Nhan trợn to hai mắt nhìn căn phòng xa lạ, lại cúi đầu nhìn mình, không thấy quần áo, trần trụi hoàn toàn...
Trong nháy mắt, mặt Tô Nhan liền đổi sắc, bắt đầu cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra tối qua.
Hình như là đi ăn mừng với Tiết Cầm Cầm, sau đó thì sao?
Sau đó xảy ra chuyện gì?
Tô Nhan ôm đầu, nghĩ thế nào cũng không ra, mày cau lại thật chặt, đang định vén chăn đứng dậy thì nghe "cạch" một tiếng, là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Cả người Tô Nhan đều ngây ngẩn, nhưng không nhìn qua đó, mà do trong đầu hiện lên ba chữ.
Tình một đêm!
Cô uống say, sau đó xảy ra quan hệ với đàn ông...
Chuyện cẩu huyết như vậy, cô không tin sẽ thật sự xảy ra trên người mình, nuốt một hớp nước miếng, đặt tay xuống, chuyển động cái cổ đã cứng ngắc nhìn sang.
Trong nháy mắt, cô có cảm giác như bị sét đánh...
Mà biểu tình trên mặt Tô Nhan thì lại càng thêm đặc sắc.
Kinh ngạc, không thể tin, tức giận, cuối cùng là tuyệt vọng, từng biểu cảm luân phiên trên mặt hóa đá của cô.
Tô Nhan không nói nên lời, chỉ trợn to mắt như hạt châu, chỉ tay vào người đàn ông đang đứng ở cửa.
Trình Tự Cẩm tựa vào cạnh cửa nhìn biểu tình xốc xếch của cô, cong môi nói: "Bà xã, em đã tỉnh?"
Bà, bà xã...
Tô Nhan bị cái tiếng đó đánh trúng, nhìn Trình Tự Cẩm xuất hiện ở cửa, cô như đang hoài nghi mắt mình có vấn đề, không ngừng chớp mắt nhìn anh chằm chằm.
"A a a a.. Anh, anh, anh, anh anh anh anh...." Đầu tiên, Tô Nhan kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, tiếp đó nửa ngày trời cũng không nói ra một câu đầy đủ, chỉ không ngừng kêu "anh"
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đan trắng bệch ra của cô, độ cong của môi ngày càng lớn, đóng cửa cầm quần áo đặt trên ghế salon, nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Bà xã, quần áo mới để ở đây."
Tô Nhan nghe nhịp tim mình đập loạn cào cào, cô đã hoàn toàn luống cuống.
"Anh, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?" Trình Tự Cẩm khẽ cười một tiếng, nói, tựa hồ như đang cười nhạo.
Anh không khỏi đổ mồ hôi thay Tô Nhan.
Sắc mặt Trình Tự Cẩm âm trầm, nhìn cô gái ngã trên đùi anh, nhất là khi nhìn thấy chất lỏng trong suốt sềnh sệch chảy ra từ miệng cô, mặt đã âm u như sắp có sấm sét.
Gân xanh trên trán giật giật hai cái, anh nắm lấy tóc cô muốn ném cô ra ngoài.
Nhìn mảng ướt nhẹp trên quần tây của mình, anh cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Lái nhanh một chút."
"Dạ." Hàn Lỗi không dám ngó nghiêng lung tung nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tô Nhan bị đau, chỉ "ưm ưm" hai tiếng nhưng không hề tỉnh lại.
"Tổng giám đốc Trình, đã đến rồi."
Vẻ mặt Trình Tự Cẩm như đưa đám bước xuống xe, nhìn cô gái trong xe trầm giọng nói: "Mang lên."
Hàn Lỗi nhìn Trình Tự Cẩm một cái, gật đầu đỡ Tô Nhan ra ngoài.
Tô Nhan vừa được thả xuống giường đã lăn hai vòng, thở mạnh một tiếng, thỉnh thoảng còn lầm bầm.
"Ly hôn vui vẻ..."
Trình Tự Cẩm đứng ở bên giưởng, từ trên cao nhìn xuống cô, tròng mắt âm trầm không chút độ ấm, khóe môi lại cong lên, cúi người nắm lấy cằm cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói.
"Muốn ly hôn, kiếp sau đi."
Ngày hôm sau, Tô Nhan vừa tỉnh lại đã thấy đầu choáng váng, còn chưa mở mắt đã lắc lư hai cái khởi động thân thể, sau đó mới chậm rãi mở mắt, đầu tiên là nhìn xung quanh một vòng sau đó nhắm mắt lại, ba giây sau mới từ từ mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ mà mình đang ở.
Tô Nhan trợn to hai mắt nhìn căn phòng xa lạ, lại cúi đầu nhìn mình, không thấy quần áo, trần trụi hoàn toàn...
Trong nháy mắt, mặt Tô Nhan liền đổi sắc, bắt đầu cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra tối qua.
Hình như là đi ăn mừng với Tiết Cầm Cầm, sau đó thì sao?
Sau đó xảy ra chuyện gì?
Tô Nhan ôm đầu, nghĩ thế nào cũng không ra, mày cau lại thật chặt, đang định vén chăn đứng dậy thì nghe "cạch" một tiếng, là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Cả người Tô Nhan đều ngây ngẩn, nhưng không nhìn qua đó, mà do trong đầu hiện lên ba chữ.
Tình một đêm!
Cô uống say, sau đó xảy ra quan hệ với đàn ông...
Chuyện cẩu huyết như vậy, cô không tin sẽ thật sự xảy ra trên người mình, nuốt một hớp nước miếng, đặt tay xuống, chuyển động cái cổ đã cứng ngắc nhìn sang.
Trong nháy mắt, cô có cảm giác như bị sét đánh...
Mà biểu tình trên mặt Tô Nhan thì lại càng thêm đặc sắc.
Kinh ngạc, không thể tin, tức giận, cuối cùng là tuyệt vọng, từng biểu cảm luân phiên trên mặt hóa đá của cô.
Tô Nhan không nói nên lời, chỉ trợn to mắt như hạt châu, chỉ tay vào người đàn ông đang đứng ở cửa.
Trình Tự Cẩm tựa vào cạnh cửa nhìn biểu tình xốc xếch của cô, cong môi nói: "Bà xã, em đã tỉnh?"
Bà, bà xã...
Tô Nhan bị cái tiếng đó đánh trúng, nhìn Trình Tự Cẩm xuất hiện ở cửa, cô như đang hoài nghi mắt mình có vấn đề, không ngừng chớp mắt nhìn anh chằm chằm.
"A a a a.. Anh, anh, anh, anh anh anh anh...." Đầu tiên, Tô Nhan kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, tiếp đó nửa ngày trời cũng không nói ra một câu đầy đủ, chỉ không ngừng kêu "anh"
Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đan trắng bệch ra của cô, độ cong của môi ngày càng lớn, đóng cửa cầm quần áo đặt trên ghế salon, nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Bà xã, quần áo mới để ở đây."
Tô Nhan nghe nhịp tim mình đập loạn cào cào, cô đã hoàn toàn luống cuống.
"Anh, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?" Trình Tự Cẩm khẽ cười một tiếng, nói, tựa hồ như đang cười nhạo.
Tác giả :
Ngu Thiên Tầm