Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
Chương 120: Với hắn, cô đã không còn chút kiên nhẫn nào
Không biết vì sao, đối với Bạc Dạ Bạch, xưa nay cô không bao giờ từ chối.
Thời khắc này chứng rối loạn tình dục lại phát tác … Không chỉ không phát tác mà ngược lại, còn có một sự ngại ngùng trào ra.
Tự nhiên, Trì Vi nhớ về đêm đính hôn, từng hình ảnh một xoay quanh tâm trí cô.
Cô cảm thấy giận dữ và xấu hổ gần chết, không biết … Cô đang chờ mong cái gì.
Khuôn mặt Trì Vi cho thấy có vẻ như cô đang dao động, chỉ cảm thấy ý nghĩa của chính mình thật đáng thẹn mà cũng đáng cười!
Vậy mà lúc này Bạc Dạ Bạch vẫn tiếp tục, không nghĩ ngợi thêm điều gì, Trì Vi cố hết sức giãy dụa.
Chỉ là sức lực anh ta quá lớn, làm cho cô không thể động đậy.
Nếu như nói rằng mỗi lần trước anh ta có thể bao dung nhưng lần này, Trì Vi nhận thức rõ ràng được.
Cô thật sự … Mất hết kiên nhẫn với Bạc Dạ Bạch!
Chứng kiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Những ngón tay của Trì Vi đã bấm vào lòng bàn tay, cô không giãy dụa nữa, cố gắng buộc bản thân
bình tĩnh, cười khẽ một cái: "Vâng, không đợi được sao? Tôi muốn, sau khi chúng ta trở về, đêm còn dài, có thể làm được rất nhiều chuyện nữa! "
Nói như vậy, cô cố gắng ngoảnh đầu lại, bờ môi khẽ nhếch lên: " Tôi biết, anh không tin tưởng tôi, cảm thấy rằng tôi có mưu đồ khác! Thế nhưng tôi không muốn suy nghĩ gì thêm, trên người anh có cái gì, mà tôi lại không có đây? Tôi thật sự muốn bao nuôi anh! Dù sao, anh cũng đẹp trai như vậy…"
" Sự thật là chuyện của tôi và anh, hôn phu của tôi đã biết! Anh ta chê tôi ô uế, nói rằng hôn sự vẫn tiếp tục nhưng sẽ không đụng vào tôi… Mà tôi, cũng không thể thủ tiết, nên muốn bao nuôi một người đàn ông! Anh là người đàn ông đầu tiên, dài đến đẹp đẽ, mọi mặt cũng không tệ, hoàn toàn hợp ý tôi. Còn hơn người xa lạ, tôi lo lắng mọi nơi cũng không ai sánh được anh, chi bằng … Tôi trực tiếp bao nuôi anh. Đời này, anh ta chỉ là người đàn ông tinh thần, còn anh mới là người đàn ông thực sự của tôi, thật hay, hai cái vừa vặn viên mãn …"
Trì Vi nửa thật nửa giả nói, hàng lông mi buông xuống: " Vì lẽ đó, anh không cần lo lắng về chuyện này. Buổi tiệc mặt nạ khiêu vũ sắp bắt đầu tôi, tôi không thể đến trễ. Nếu như có đủ mười phút nữa, anh hãy đi theo tôi đi."
" Đại tiểu thư bao dưỡng đàn ông, hôn phu của mình lại chấp nhận được sao."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng hỏi, vẻ mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh.
Trì vi chỉ nở một nụ cười nhạt đáp: " Đúng, đây là chuyện riêng của tôi, bây giờ không tiện trả lời, nếu có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết, anh đây, sau đó, có muốn tiếp tục hay không."
Gỉa bộ hững hờ nhưng trên thực tế trong lòng Trì Vi căng thẳng đến tột cùng, lo lắng anh ta sẽ phát hiện ra kế hoạch của mình!
Chỉ thấy đôi mắt anh ta rất tĩnh lặng, không có chút rung động nào: " Tiếp tục sao. Tôi còn tưởng rằng, mục đích của đại tiểu thư là muốn để tôi dừng lại…"
Nghe xong Trì Vi cảm thấy kinh sợ, trái tim như muốn ngừng đập.
Cô còn chưa kịp đáp lại Bạc Dạ Bạch vẫn đứng dậy nói: " Mười phút sao, có lẽ là không đủ đâu."
Trì Vi cảm giác mình đã tránh được một sự uy hiếp, không khỏi có chút tê dại.
Nhưng chưa xong, đột nhiên Bạc Dạ Bạch một lần nữa giữ thân thể ngay ngắn, làm cho cô phải quay mặt về phía anh ta.
Ngay sau đó, Trì Vi còn chưa kịp thở hắn đã chuẩn bị áp sát, lạnh lùng tới gần bờ môi cô.
Xung quanh tất cả đều lặng yên như muốn đầu độc cô.
" Chuyện này, đầu tiên chúng ta có thể gác lại, dù sao đây cũng là thành ý của đại tiểu thư.."
Hắn vừa hôn vừa mạnh tay ép buộc khiến Trì Vi không thể né tránh, chỉ còn con đường đón nhận lấy tất cả.
Lời nói của Bạc Dạ Bạch làm cô giật mình, đôi mắt sáng chớp nháy, đưa tay chặn anh ta, bám vào áo, nghiêng đầu né tránh một cái: " Vậy thì, đợi buổi tiệc khiêu vũ kết thúc đã…"
" Đại tiểu thư, đây là thành ý của cô sao?"
Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng cắt ngang, vẻ mặt tuy thân mật nhưng vẫn rất bình tĩnh, phảng phất chút khiêm tốn của một người đàn ông.
Tiếp theo năm ngón tay của hắn chạm vào người cô, vuốt ve một cách tinh tế: " Thế này không chịu được còn nói gì đến chuyện bao dưỡng."
Trì Vi cảm thấy trên người anh ta như có hàng ngàn cánh buồm có thể xuyện thấu lòng người, đứng trước mặt hắn, một chút chỗ che thân cô cũng không có.
" Lão sư, không phải tôi không thể…"
" Vậy thì nghe đây."
Chưa giải thích xong Bạc Dạ Bạch đã hững hờ cắt ngang: " Đại tiểu thư cô nên sớm làm quen, so với chuyện ân ái mà nói thì đây chỉ mới là bắt đầu."
Phi, không phải mới bắt đầu, chờ vũ hội này kết thúc, ắt cầu quay về cầu, đường quay về đường!
" Đau đớn..."
Vừa mới nghĩ tới mắt Trì Vi đã sáng lên nhìn cánh tay của anh ta đang mạnh bạo nâng cằm cô lên.
Nhất thời bị đau nên Trì Vi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Kể cả một khe hở còn sót hắn cũng lợi dụng, làm cho cô không thể thở nổi với mùi Lãnh hương vây quanh.
Trong nháy mắt, đầu óc Trì Vi trở nên trống rỗng, cô như đang đắm chìm trong ảo giác với anh ta vậy.
Nhưng lúc này, căn bản một chút ngăn cản cô cũng không thể làm được, chỉ có thể thích ứng.
Chẳng qua Bạc Dạ Bạch không quá thuần thục, làm Trì Vi đột nhiên nổi lên những tia đau đớn.
" Lần này… Anh xong chưa. Đi thôi…"
Đôi mắt của Trì Vi lúc này như tràn đầy oan ức, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
" Tôi không để ý? "
Vậy mà Bạc Dạ Bạch vẫn không có ý định buông tha cho cô, nhẹ nhàng vỗ về một câu.
" Thế nhưng…"
" Không nhưng gì hết, tiếp tục đi."
Cô gái yếu ớt chống cự lại, như bị nhấn chìm bởi những lời nói của anh ta.
Nhìn thấy cô không hề phối hợp, Bạc Dạ Bạch không thể kiên trì thêm, nắm lấy cổ tay cô, đè ở trên tường.
Trì Vi dặn mình cố gắng nhẫn nhịn, việc nhỏ không nhịn ắt việc lớn không thành!
Trong lòng cô an ủi mình từng chút, rằng đây chỉ là một cái hôn không có gì to tát.
Tự nhiên vào lúc này, cô cảm thấy rất lạnh.
Chưa nói tới bàn tay lạnh lẽo của anh ta, Trì Vi đã không chịu được mà cuộn mình, thở hổn hển, không ngừng giãy dụa.
Chỉ tiếc cô càng cố gắng thì càng vô vọng.
Cô cảm nhận từng ngón tay hắn đang xẹt qua phần xương của mình, cảm giác có chút ngứa ngáy.
Trong nháy mắt, đồng tử co rụt lại trông rất luống cuống.
Nhìn khuôn mặt kia trong khoảng cách tính bằng gang tấc, tuyệt sắc mà lại vô song nhưng cũng không thể nói ra hết lạnh lẽo, áp bức, nguy hiểm.
Trì Vi cảm thấy như không thở nổi và cảm giác cũng đang mất dần đi.
Nhưng cô biết rõ, nếu ngăn cản anh ta thì không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.
Thế nhưng ngăn cản..Cô phải làm sao đây.
Bất ngờ Trì Vi cảm thấy như tim mình ngừng đập.
Bạc Dạ Bạch từ từ dừng lại, giọng nói say mê lòng người: " Đại tiểu thư, cô được thở."
Ngay sau khi anh ta rời đi, cô bắt đầu thở, nghe xong câu nói của hắn đôi mắt trở nên mù mịt: " Thế nhưng … Tôi sẽ không …"
Dứt lời cô mới lấy lại phản ứng, có lẽ vì khi nãy không biết hô hấp làm sao để thiếu dưỡng khí chút nữa té xỉu!
" Không lẽ cô chưa từng được hôn sao? "
Đôi mắt anh ta như ngưng đọng, hững hờ hỏi một câu.
Khuôn mặt Trì Vi trở nên đơ cứng thừa nhận sự thật xấu hổ này, đột nhiên Bạc Dạ Bạch hạ xuống một lời khen: " Đại tiểu thư, cô đúng là một cô nương sạch sẽ! "
Nghe câu nói này, đôi mắt Trì Vi sáng lên, nhìn anh ta một cái, trái tim có cảm giác đau đớn.
Hai năm qua, hễ ai biết mình, mỗi khi nhắc tới chỉ có xem thường và xem thường.
Trong mắt họ, đại tiểu thư Trì Gia thật dơ bẩn, phóng đãng, không thể tả.
Ngay cả Hoắc Đình Thâm, bây giờ cùng một lòng nghĩ chứng rối loạn tình dục của cô là nói dối.
Thật chẳng mấy ai dùng hai từ " Sạch sẽ" để hình dung bản thân mình.
Dù cho người khác không biết, nhưng Bạc Dạ Bạch lại rõ mồn một, ai bảo hắn là người đàn ông đầu tiên của cô!
" Đại tiểu thư, tôi rất hài lòng về điều này."
Bạc Dạ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Dù sao, đối với hắn, mọi chuyện trên đời này đều thích thì làm, chưa bao giờ quá mức cưỡng cầu…
Nhưng mà, anh ta có nghĩ thầm, càng hoàn mỹ thì càng hợp ý.
" Sau này, cô phải giữ gìn sự sạch sẽ này, biết chưa."
Hời hợt nói chuyện bỗng nhiên Bạc Dạ Bạch khều ngón tay một cái.
Nhất thời Trì Vi chưa trả lời thì trên người đã có cảm giác mát lạnh.
Sau đó, cô nhìn ánh mắt của anh ta, vội vã vòng tay che lại, như tư thế cuộn mình của một đứa trẻ: "
Đừng như vậy… Tôi không quen…"
" Để có được thứ mình muốn thì chung quy cũng nên trả giá/ Cô nói xem có đúng không, đại tiểu thư."
Với sự ngăn cản của Trì Vi, Bạc Dạ Bạch vẫn nhàn nhạt nói chuyện.
Đột nhiên trái tim Trì Vi đập loạn lên, hình như anh ta đã đoán ra được cô đang nghĩ gì… Chỉ là mục đích của mình, chỉ có bản thân mới rõ nhất.
Vì vậy cô chỉ miễn cưỡng cười nhạt: " Mục đích chính của tôi, chính là bao nuôi anh!"
" Nếu như vậy thì lạ quá, tôi không quen."
Vừa nói hắn vừa cúi áp sát cô, đặt một nụ hôn lạnh lẽo nơi chiếc cổ trắng ngần kia, lành lạnh nói: "
Đại tiểu thư, cái gì cũng nên quen thuộc."
Nơi cổ, đi theo nụ hôn là hơi thở ấm nóng của hắn làm cô có chút ngứa ngáy.
Trì Vi vẫn né tránh không được, cũng lo sợ rằng nếu mình giãy dụa mãnh liệt sẽ khiến cho anh ta hoài nghi, từ đó đổi ý chuyện bao nuôi.
Dù sao, khó khăn lắm cô mới đi đến bước đường ngày hôm nay, nếu như bỏ dở nửa chừng, có khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
" Cho tôi thêm thời gian, có được không. Tôi sợ.."
Trì Vi cố gắng thả lỏng hết mức, giọng nói mềm mại du dương để dụ dỗ hắn.
Không chỉ vậy, Trì Vi còn cắn răng lấy động lực đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo anh ta: " Đợi từ buổi tiệc khiêu vũ trở về…"
" Đến lúc đó, đại tiểu thư thật sự vẫn ở lại đây sao? "
Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn cùng giọng nói mê hoặc kia khiến trái tim Trì Vi thót lên: " Được …
Đương nhiên được…"
Cô chột dạ nói, Bạc Dạ Bạch vẫn vỗ về tấm lưng của cô cùng mái tóc dài buông xõa: " Đại tiểu thư không cần sợ hãi, tôi không có ham mê bất lương, cũng không chơi trò chơi nào. Cô chỉ cần nhắm mắt lại là tốt rồi.."
Tiếp đó, Trì Vi cảm giác được rằng hình như anh ta đang hôn lên đầu cô: " Nếu không, đại tiểu thư thích gì, có thể tự nói ra… Dù sao, tiền cũng là cô chi, nên tôi sẽ phục vụ tận tình."
Trì Vi nghẹn cứng họng, cô chưa bao giờ gặp gỡ loại đàn ông nào như vậy, quả thực quá xấc xược, không một chút biết điều.
Ngay sau đó, hai cánh tay của Bạc Dạ Bạch nắm lấy hai cánh tay của cô, phân biệt ở hai bên, rồi nhìn thằng vào cô.
Trì Vi trơ mắt nhìn anh ta đang vùi đầu xuống, nổi lên một chút khác thường.
Cô chợt nhớ lại, ngay sau khi sự trong trắng của bản thân bị cướp đi bởi hắn, về đến nhà tắm rửa, soi mình trong gương,thảm hại không thể tả.
Nhất thời, cô cảm thấy không còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ nhẹ giọng mở miệng: " Tôi sẽ nhắm mắt lại… Chỉ cần đừng lưu lại dấu hôn…"
Thời khắc này chứng rối loạn tình dục lại phát tác … Không chỉ không phát tác mà ngược lại, còn có một sự ngại ngùng trào ra.
Tự nhiên, Trì Vi nhớ về đêm đính hôn, từng hình ảnh một xoay quanh tâm trí cô.
Cô cảm thấy giận dữ và xấu hổ gần chết, không biết … Cô đang chờ mong cái gì.
Khuôn mặt Trì Vi cho thấy có vẻ như cô đang dao động, chỉ cảm thấy ý nghĩa của chính mình thật đáng thẹn mà cũng đáng cười!
Vậy mà lúc này Bạc Dạ Bạch vẫn tiếp tục, không nghĩ ngợi thêm điều gì, Trì Vi cố hết sức giãy dụa.
Chỉ là sức lực anh ta quá lớn, làm cho cô không thể động đậy.
Nếu như nói rằng mỗi lần trước anh ta có thể bao dung nhưng lần này, Trì Vi nhận thức rõ ràng được.
Cô thật sự … Mất hết kiên nhẫn với Bạc Dạ Bạch!
Chứng kiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Những ngón tay của Trì Vi đã bấm vào lòng bàn tay, cô không giãy dụa nữa, cố gắng buộc bản thân
bình tĩnh, cười khẽ một cái: "Vâng, không đợi được sao? Tôi muốn, sau khi chúng ta trở về, đêm còn dài, có thể làm được rất nhiều chuyện nữa! "
Nói như vậy, cô cố gắng ngoảnh đầu lại, bờ môi khẽ nhếch lên: " Tôi biết, anh không tin tưởng tôi, cảm thấy rằng tôi có mưu đồ khác! Thế nhưng tôi không muốn suy nghĩ gì thêm, trên người anh có cái gì, mà tôi lại không có đây? Tôi thật sự muốn bao nuôi anh! Dù sao, anh cũng đẹp trai như vậy…"
" Sự thật là chuyện của tôi và anh, hôn phu của tôi đã biết! Anh ta chê tôi ô uế, nói rằng hôn sự vẫn tiếp tục nhưng sẽ không đụng vào tôi… Mà tôi, cũng không thể thủ tiết, nên muốn bao nuôi một người đàn ông! Anh là người đàn ông đầu tiên, dài đến đẹp đẽ, mọi mặt cũng không tệ, hoàn toàn hợp ý tôi. Còn hơn người xa lạ, tôi lo lắng mọi nơi cũng không ai sánh được anh, chi bằng … Tôi trực tiếp bao nuôi anh. Đời này, anh ta chỉ là người đàn ông tinh thần, còn anh mới là người đàn ông thực sự của tôi, thật hay, hai cái vừa vặn viên mãn …"
Trì Vi nửa thật nửa giả nói, hàng lông mi buông xuống: " Vì lẽ đó, anh không cần lo lắng về chuyện này. Buổi tiệc mặt nạ khiêu vũ sắp bắt đầu tôi, tôi không thể đến trễ. Nếu như có đủ mười phút nữa, anh hãy đi theo tôi đi."
" Đại tiểu thư bao dưỡng đàn ông, hôn phu của mình lại chấp nhận được sao."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng hỏi, vẻ mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh.
Trì vi chỉ nở một nụ cười nhạt đáp: " Đúng, đây là chuyện riêng của tôi, bây giờ không tiện trả lời, nếu có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết, anh đây, sau đó, có muốn tiếp tục hay không."
Gỉa bộ hững hờ nhưng trên thực tế trong lòng Trì Vi căng thẳng đến tột cùng, lo lắng anh ta sẽ phát hiện ra kế hoạch của mình!
Chỉ thấy đôi mắt anh ta rất tĩnh lặng, không có chút rung động nào: " Tiếp tục sao. Tôi còn tưởng rằng, mục đích của đại tiểu thư là muốn để tôi dừng lại…"
Nghe xong Trì Vi cảm thấy kinh sợ, trái tim như muốn ngừng đập.
Cô còn chưa kịp đáp lại Bạc Dạ Bạch vẫn đứng dậy nói: " Mười phút sao, có lẽ là không đủ đâu."
Trì Vi cảm giác mình đã tránh được một sự uy hiếp, không khỏi có chút tê dại.
Nhưng chưa xong, đột nhiên Bạc Dạ Bạch một lần nữa giữ thân thể ngay ngắn, làm cho cô phải quay mặt về phía anh ta.
Ngay sau đó, Trì Vi còn chưa kịp thở hắn đã chuẩn bị áp sát, lạnh lùng tới gần bờ môi cô.
Xung quanh tất cả đều lặng yên như muốn đầu độc cô.
" Chuyện này, đầu tiên chúng ta có thể gác lại, dù sao đây cũng là thành ý của đại tiểu thư.."
Hắn vừa hôn vừa mạnh tay ép buộc khiến Trì Vi không thể né tránh, chỉ còn con đường đón nhận lấy tất cả.
Lời nói của Bạc Dạ Bạch làm cô giật mình, đôi mắt sáng chớp nháy, đưa tay chặn anh ta, bám vào áo, nghiêng đầu né tránh một cái: " Vậy thì, đợi buổi tiệc khiêu vũ kết thúc đã…"
" Đại tiểu thư, đây là thành ý của cô sao?"
Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng cắt ngang, vẻ mặt tuy thân mật nhưng vẫn rất bình tĩnh, phảng phất chút khiêm tốn của một người đàn ông.
Tiếp theo năm ngón tay của hắn chạm vào người cô, vuốt ve một cách tinh tế: " Thế này không chịu được còn nói gì đến chuyện bao dưỡng."
Trì Vi cảm thấy trên người anh ta như có hàng ngàn cánh buồm có thể xuyện thấu lòng người, đứng trước mặt hắn, một chút chỗ che thân cô cũng không có.
" Lão sư, không phải tôi không thể…"
" Vậy thì nghe đây."
Chưa giải thích xong Bạc Dạ Bạch đã hững hờ cắt ngang: " Đại tiểu thư cô nên sớm làm quen, so với chuyện ân ái mà nói thì đây chỉ mới là bắt đầu."
Phi, không phải mới bắt đầu, chờ vũ hội này kết thúc, ắt cầu quay về cầu, đường quay về đường!
" Đau đớn..."
Vừa mới nghĩ tới mắt Trì Vi đã sáng lên nhìn cánh tay của anh ta đang mạnh bạo nâng cằm cô lên.
Nhất thời bị đau nên Trì Vi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Kể cả một khe hở còn sót hắn cũng lợi dụng, làm cho cô không thể thở nổi với mùi Lãnh hương vây quanh.
Trong nháy mắt, đầu óc Trì Vi trở nên trống rỗng, cô như đang đắm chìm trong ảo giác với anh ta vậy.
Nhưng lúc này, căn bản một chút ngăn cản cô cũng không thể làm được, chỉ có thể thích ứng.
Chẳng qua Bạc Dạ Bạch không quá thuần thục, làm Trì Vi đột nhiên nổi lên những tia đau đớn.
" Lần này… Anh xong chưa. Đi thôi…"
Đôi mắt của Trì Vi lúc này như tràn đầy oan ức, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
" Tôi không để ý? "
Vậy mà Bạc Dạ Bạch vẫn không có ý định buông tha cho cô, nhẹ nhàng vỗ về một câu.
" Thế nhưng…"
" Không nhưng gì hết, tiếp tục đi."
Cô gái yếu ớt chống cự lại, như bị nhấn chìm bởi những lời nói của anh ta.
Nhìn thấy cô không hề phối hợp, Bạc Dạ Bạch không thể kiên trì thêm, nắm lấy cổ tay cô, đè ở trên tường.
Trì Vi dặn mình cố gắng nhẫn nhịn, việc nhỏ không nhịn ắt việc lớn không thành!
Trong lòng cô an ủi mình từng chút, rằng đây chỉ là một cái hôn không có gì to tát.
Tự nhiên vào lúc này, cô cảm thấy rất lạnh.
Chưa nói tới bàn tay lạnh lẽo của anh ta, Trì Vi đã không chịu được mà cuộn mình, thở hổn hển, không ngừng giãy dụa.
Chỉ tiếc cô càng cố gắng thì càng vô vọng.
Cô cảm nhận từng ngón tay hắn đang xẹt qua phần xương của mình, cảm giác có chút ngứa ngáy.
Trong nháy mắt, đồng tử co rụt lại trông rất luống cuống.
Nhìn khuôn mặt kia trong khoảng cách tính bằng gang tấc, tuyệt sắc mà lại vô song nhưng cũng không thể nói ra hết lạnh lẽo, áp bức, nguy hiểm.
Trì Vi cảm thấy như không thở nổi và cảm giác cũng đang mất dần đi.
Nhưng cô biết rõ, nếu ngăn cản anh ta thì không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.
Thế nhưng ngăn cản..Cô phải làm sao đây.
Bất ngờ Trì Vi cảm thấy như tim mình ngừng đập.
Bạc Dạ Bạch từ từ dừng lại, giọng nói say mê lòng người: " Đại tiểu thư, cô được thở."
Ngay sau khi anh ta rời đi, cô bắt đầu thở, nghe xong câu nói của hắn đôi mắt trở nên mù mịt: " Thế nhưng … Tôi sẽ không …"
Dứt lời cô mới lấy lại phản ứng, có lẽ vì khi nãy không biết hô hấp làm sao để thiếu dưỡng khí chút nữa té xỉu!
" Không lẽ cô chưa từng được hôn sao? "
Đôi mắt anh ta như ngưng đọng, hững hờ hỏi một câu.
Khuôn mặt Trì Vi trở nên đơ cứng thừa nhận sự thật xấu hổ này, đột nhiên Bạc Dạ Bạch hạ xuống một lời khen: " Đại tiểu thư, cô đúng là một cô nương sạch sẽ! "
Nghe câu nói này, đôi mắt Trì Vi sáng lên, nhìn anh ta một cái, trái tim có cảm giác đau đớn.
Hai năm qua, hễ ai biết mình, mỗi khi nhắc tới chỉ có xem thường và xem thường.
Trong mắt họ, đại tiểu thư Trì Gia thật dơ bẩn, phóng đãng, không thể tả.
Ngay cả Hoắc Đình Thâm, bây giờ cùng một lòng nghĩ chứng rối loạn tình dục của cô là nói dối.
Thật chẳng mấy ai dùng hai từ " Sạch sẽ" để hình dung bản thân mình.
Dù cho người khác không biết, nhưng Bạc Dạ Bạch lại rõ mồn một, ai bảo hắn là người đàn ông đầu tiên của cô!
" Đại tiểu thư, tôi rất hài lòng về điều này."
Bạc Dạ Bạch nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Dù sao, đối với hắn, mọi chuyện trên đời này đều thích thì làm, chưa bao giờ quá mức cưỡng cầu…
Nhưng mà, anh ta có nghĩ thầm, càng hoàn mỹ thì càng hợp ý.
" Sau này, cô phải giữ gìn sự sạch sẽ này, biết chưa."
Hời hợt nói chuyện bỗng nhiên Bạc Dạ Bạch khều ngón tay một cái.
Nhất thời Trì Vi chưa trả lời thì trên người đã có cảm giác mát lạnh.
Sau đó, cô nhìn ánh mắt của anh ta, vội vã vòng tay che lại, như tư thế cuộn mình của một đứa trẻ: "
Đừng như vậy… Tôi không quen…"
" Để có được thứ mình muốn thì chung quy cũng nên trả giá/ Cô nói xem có đúng không, đại tiểu thư."
Với sự ngăn cản của Trì Vi, Bạc Dạ Bạch vẫn nhàn nhạt nói chuyện.
Đột nhiên trái tim Trì Vi đập loạn lên, hình như anh ta đã đoán ra được cô đang nghĩ gì… Chỉ là mục đích của mình, chỉ có bản thân mới rõ nhất.
Vì vậy cô chỉ miễn cưỡng cười nhạt: " Mục đích chính của tôi, chính là bao nuôi anh!"
" Nếu như vậy thì lạ quá, tôi không quen."
Vừa nói hắn vừa cúi áp sát cô, đặt một nụ hôn lạnh lẽo nơi chiếc cổ trắng ngần kia, lành lạnh nói: "
Đại tiểu thư, cái gì cũng nên quen thuộc."
Nơi cổ, đi theo nụ hôn là hơi thở ấm nóng của hắn làm cô có chút ngứa ngáy.
Trì Vi vẫn né tránh không được, cũng lo sợ rằng nếu mình giãy dụa mãnh liệt sẽ khiến cho anh ta hoài nghi, từ đó đổi ý chuyện bao nuôi.
Dù sao, khó khăn lắm cô mới đi đến bước đường ngày hôm nay, nếu như bỏ dở nửa chừng, có khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
" Cho tôi thêm thời gian, có được không. Tôi sợ.."
Trì Vi cố gắng thả lỏng hết mức, giọng nói mềm mại du dương để dụ dỗ hắn.
Không chỉ vậy, Trì Vi còn cắn răng lấy động lực đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo anh ta: " Đợi từ buổi tiệc khiêu vũ trở về…"
" Đến lúc đó, đại tiểu thư thật sự vẫn ở lại đây sao? "
Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn cùng giọng nói mê hoặc kia khiến trái tim Trì Vi thót lên: " Được …
Đương nhiên được…"
Cô chột dạ nói, Bạc Dạ Bạch vẫn vỗ về tấm lưng của cô cùng mái tóc dài buông xõa: " Đại tiểu thư không cần sợ hãi, tôi không có ham mê bất lương, cũng không chơi trò chơi nào. Cô chỉ cần nhắm mắt lại là tốt rồi.."
Tiếp đó, Trì Vi cảm giác được rằng hình như anh ta đang hôn lên đầu cô: " Nếu không, đại tiểu thư thích gì, có thể tự nói ra… Dù sao, tiền cũng là cô chi, nên tôi sẽ phục vụ tận tình."
Trì Vi nghẹn cứng họng, cô chưa bao giờ gặp gỡ loại đàn ông nào như vậy, quả thực quá xấc xược, không một chút biết điều.
Ngay sau đó, hai cánh tay của Bạc Dạ Bạch nắm lấy hai cánh tay của cô, phân biệt ở hai bên, rồi nhìn thằng vào cô.
Trì Vi trơ mắt nhìn anh ta đang vùi đầu xuống, nổi lên một chút khác thường.
Cô chợt nhớ lại, ngay sau khi sự trong trắng của bản thân bị cướp đi bởi hắn, về đến nhà tắm rửa, soi mình trong gương,thảm hại không thể tả.
Nhất thời, cô cảm thấy không còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ nhẹ giọng mở miệng: " Tôi sẽ nhắm mắt lại… Chỉ cần đừng lưu lại dấu hôn…"
Tác giả :
Khanh Điểm Giang Sơn