Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân
Chương 50: Chuyến đi ra biển 2
30 phút sau.
Viễn Ninh híp mắt thõa mãn, xoa cái bụng nho nhỏ tròn trĩnh của mình.
Bây giờ cô mới để ý thấy người ngồi đối diện vẫn không thấy đâu.
Đôi mắt hạnh nhân của Viễn Ninh xoay tròn một vòng. Cô hốt hoảng đứng bật dậy chạy ra ngoài quầy tiếp tân.
Cô gái đứng ở quầy tiếp tân thấy Viễn Ninh đi tới, vẻ mặt niềm nở cười: “Vị tiên sinh lúc nảy đi cùng tiểu thư đã về trước, xin tiểu thư tính tiền trước khi ra về."
Cô gái phục vụ đưa biên lai cho Viễn Ninh.
Viễn Ninh rút vài tờ đưa cho phục vụ. Cô gái phục vụ chưa kịp trả tiền thừa thì Viễn Ninh đã phóng nhanh ra ngoài.
Cô ngó nghiên xung quanh không thấy xe hơi của Nguyên Kỳ đâu thì bắt đầu phát hỏa.
“Lạc Nguyên Kỳ tớ hận cậu, tên chết tiệt đừng để tớ gặp lại cậu." Viễn Ninh ngửa mặt lên trời hét to.
Viễn Ninh mệt mỏi xoa đôi chân. Tên Nguyên Kỳ đáng ghét dám bỏ cô lại chạy đi đâu không biết hại cô đi bộ hết 15 phút.
Lạc Nguyên Kỳ phía xa mỉm cười nhìn Viễn Ninh. Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ dành cho cô dám cả gan không nghe điện thoại của anh, dám tránh mặt anh.
Anh lái xe tới chắn ngang trước mặt Viễn Ninh.
Viễn Ninh đang đi thì thấy một chiếc xe chắn ngang đường, nhất thời tức giận nên không nhìn kĩ chiếc xe này, đá thật mạnh vào chiếc xe.
“Ai dám chắn ngang đường vậy hả? Ra đây nói chuyện với lão nương."
Lạc Nguyên Kỳ mở cửa xe, sắc mặt thâm trầm.
Viễn Ninh quay sang tính mắng người lái xe một trận thì thấy khuôn mặt quen thuộc mà giật mình.
Nhưng tâm trạng của Viễn Ninh đang rất tồi tệ, mặt lạnh lùng đi đôi giầy cao gót, dường như coi mặt đất là mặt của người nào đó, hung hăng giẫm thật mạnh mà đi, cô đi ngang qua mặt Nguyên Kỳ đang đứng bên cạnh chiếc xe.
Lạc Nguyên Kỳ nhìn Viễn Ninh bước qua trước mặt mình, thở dài, nắm tay cô kéo vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Bỗng nhiên Viễn Ninh thấy hành động này của Lạc Nguyên Kỳ thật kì quái khó mà lý giải được. Tuy Lạc Nguyên Kỳ là người giả dối, xấu xa nhưng cậu là thanh mai trúc mã của cô, ngày ngày hắn khi dễ cô khiến cô vừa tức giận đến muốn cầm dao đâm hắn vài nhát vừa sợ hắn nếu cô không ngoan ngoãn để hắn khi dễ thì lần sau hắn sẽ ra tay khinh khủng hơn.
Cứ tưởng rằng khi thấy cô không thèm để ý tới hắn mà bỏ đi thì đánh hay khi dễ cô tiếp, không ngờ hắn cũng tiềm tang bản chất của một người dịu dàng.
Khuôn mặt của Viễn Ninh cơ hồ vặn vẹo đến cực điếm.
Lạc Nguyên Kỳ tập trung lái xe nên không để ý thấy vẻ mặt được sủng mà kinh của Viễn Ninh.
“Cậu.. cậu chở tớ đi đâu? Đây không phải đường tới công ty."
“Một chút sẽ biết, tớ nói với Trương Hải Lam rồi, anh ta thay cậu giải quyết công việc."
Viễn Ninh hừ lạnh, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đi được gần 2 tiếng đồng hồ. Khung cảnh cứ vùn vụt chạy qua, mặt trời dần lên cao tia nắng vui vẻ nhảy tung tăng khắp nơi, trời xanh mây trắng bồng bềnh trôi chậm chạp, hai hàng cây xanh thẳng tắp đung đưa trước khó, không khí mát mẻ có chút phản phất mùi cá, hướng tầm mắt ra xa xa có thể thấy màu xanh của biển rộng bao la.
Khoang đã, có gì đó không đúng, Viễn Ninh dụi mắt nhìn lại về phía xa xa. Cô mỉm cười nghĩ mình hoa mắt nên dụi mắt thêm lần nữa mở mắt ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ vẫn là… biển.
Viễn Ninh tá hỏa: “Lạc Lạc sao cậu chở tớ tới biển. Dừng xe mau lên dừng xe."
Nguyên Kỳ không để ý tới cô vẫn một đường lái xe hướng tới biển.
Viễn Ninh đang la hét lung tung thì chiếc xe phanh kít một cái, tim cô đập mạnh thình thịch, vội vàng im miệng, cầu xin Lạc Nguyên Kỳ không cần bắt cô đi xuống biển.
Lạc Nguyên Kỳ không có gì để nói. Nhìn người con gái trước mắt, vừa nãy còn la hét um sùm, không hiểu sao trong nháy mắt bày ra bộ dạng sắp chết cầu xin anh. Thật không hổ là tiểu thư quý tộc, đổi sắc mặt, thái độ nhanh như lật sách.
Viễn Ninh híp mắt thõa mãn, xoa cái bụng nho nhỏ tròn trĩnh của mình.
Bây giờ cô mới để ý thấy người ngồi đối diện vẫn không thấy đâu.
Đôi mắt hạnh nhân của Viễn Ninh xoay tròn một vòng. Cô hốt hoảng đứng bật dậy chạy ra ngoài quầy tiếp tân.
Cô gái đứng ở quầy tiếp tân thấy Viễn Ninh đi tới, vẻ mặt niềm nở cười: “Vị tiên sinh lúc nảy đi cùng tiểu thư đã về trước, xin tiểu thư tính tiền trước khi ra về."
Cô gái phục vụ đưa biên lai cho Viễn Ninh.
Viễn Ninh rút vài tờ đưa cho phục vụ. Cô gái phục vụ chưa kịp trả tiền thừa thì Viễn Ninh đã phóng nhanh ra ngoài.
Cô ngó nghiên xung quanh không thấy xe hơi của Nguyên Kỳ đâu thì bắt đầu phát hỏa.
“Lạc Nguyên Kỳ tớ hận cậu, tên chết tiệt đừng để tớ gặp lại cậu." Viễn Ninh ngửa mặt lên trời hét to.
Viễn Ninh mệt mỏi xoa đôi chân. Tên Nguyên Kỳ đáng ghét dám bỏ cô lại chạy đi đâu không biết hại cô đi bộ hết 15 phút.
Lạc Nguyên Kỳ phía xa mỉm cười nhìn Viễn Ninh. Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ dành cho cô dám cả gan không nghe điện thoại của anh, dám tránh mặt anh.
Anh lái xe tới chắn ngang trước mặt Viễn Ninh.
Viễn Ninh đang đi thì thấy một chiếc xe chắn ngang đường, nhất thời tức giận nên không nhìn kĩ chiếc xe này, đá thật mạnh vào chiếc xe.
“Ai dám chắn ngang đường vậy hả? Ra đây nói chuyện với lão nương."
Lạc Nguyên Kỳ mở cửa xe, sắc mặt thâm trầm.
Viễn Ninh quay sang tính mắng người lái xe một trận thì thấy khuôn mặt quen thuộc mà giật mình.
Nhưng tâm trạng của Viễn Ninh đang rất tồi tệ, mặt lạnh lùng đi đôi giầy cao gót, dường như coi mặt đất là mặt của người nào đó, hung hăng giẫm thật mạnh mà đi, cô đi ngang qua mặt Nguyên Kỳ đang đứng bên cạnh chiếc xe.
Lạc Nguyên Kỳ nhìn Viễn Ninh bước qua trước mặt mình, thở dài, nắm tay cô kéo vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Bỗng nhiên Viễn Ninh thấy hành động này của Lạc Nguyên Kỳ thật kì quái khó mà lý giải được. Tuy Lạc Nguyên Kỳ là người giả dối, xấu xa nhưng cậu là thanh mai trúc mã của cô, ngày ngày hắn khi dễ cô khiến cô vừa tức giận đến muốn cầm dao đâm hắn vài nhát vừa sợ hắn nếu cô không ngoan ngoãn để hắn khi dễ thì lần sau hắn sẽ ra tay khinh khủng hơn.
Cứ tưởng rằng khi thấy cô không thèm để ý tới hắn mà bỏ đi thì đánh hay khi dễ cô tiếp, không ngờ hắn cũng tiềm tang bản chất của một người dịu dàng.
Khuôn mặt của Viễn Ninh cơ hồ vặn vẹo đến cực điếm.
Lạc Nguyên Kỳ tập trung lái xe nên không để ý thấy vẻ mặt được sủng mà kinh của Viễn Ninh.
“Cậu.. cậu chở tớ đi đâu? Đây không phải đường tới công ty."
“Một chút sẽ biết, tớ nói với Trương Hải Lam rồi, anh ta thay cậu giải quyết công việc."
Viễn Ninh hừ lạnh, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đi được gần 2 tiếng đồng hồ. Khung cảnh cứ vùn vụt chạy qua, mặt trời dần lên cao tia nắng vui vẻ nhảy tung tăng khắp nơi, trời xanh mây trắng bồng bềnh trôi chậm chạp, hai hàng cây xanh thẳng tắp đung đưa trước khó, không khí mát mẻ có chút phản phất mùi cá, hướng tầm mắt ra xa xa có thể thấy màu xanh của biển rộng bao la.
Khoang đã, có gì đó không đúng, Viễn Ninh dụi mắt nhìn lại về phía xa xa. Cô mỉm cười nghĩ mình hoa mắt nên dụi mắt thêm lần nữa mở mắt ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ vẫn là… biển.
Viễn Ninh tá hỏa: “Lạc Lạc sao cậu chở tớ tới biển. Dừng xe mau lên dừng xe."
Nguyên Kỳ không để ý tới cô vẫn một đường lái xe hướng tới biển.
Viễn Ninh đang la hét lung tung thì chiếc xe phanh kít một cái, tim cô đập mạnh thình thịch, vội vàng im miệng, cầu xin Lạc Nguyên Kỳ không cần bắt cô đi xuống biển.
Lạc Nguyên Kỳ không có gì để nói. Nhìn người con gái trước mắt, vừa nãy còn la hét um sùm, không hiểu sao trong nháy mắt bày ra bộ dạng sắp chết cầu xin anh. Thật không hổ là tiểu thư quý tộc, đổi sắc mặt, thái độ nhanh như lật sách.
Tác giả :
Hoàng Cổ Y Nhân