Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Chương 220
Uhm, thật ấm áp.
Tắm xong, nghĩ lại tối qua, cô xấu hổ chạm vào hoa màu tím trên nước, lòng ngọt ngào!
Như vậy họ coi như đã xác định quan hệ, cô tính, nếu anh k nói 3 chữ đó, cô sẽ mặt dày nói.
Tuy k giống lắm, nhưng có sao chứ.
Sau đó, tâm trạng ngọt ngào hạnh phúc bị 3 chữ Ôn Tử Tích xông vào, liền trở nên phiền muộn, như là bánh kem dâu tây màu trắng bị nhuỗm màu khác rất chướng mắt.
Hôm qua sau khi về nhà, cô vốn muốn nói rõ với Mộ Nguyệt Sâm, nhưng nói thế nào chứ, nên nói sao cho anh hiểu, thế nào cũng nói với cô, họ k có gì, anh sẽ k thích cô ta kiểu như thế.
K lẽ cô phải ngang bướng bắt họ cắt đứt quan hệ?
Chỉ là, sự tồn tại của Ôn Tử Tích, thật khiến cô k yên, có trực giác, là trực giác của phụ nữ.
Lúc cô nghĩ đến xuất thần, phòng tắm bị người đẩy vào.
“Là ai?" Hạ Băng Khuynh nhảy dựng, bị dọa đến hồn bay phách tán.
“Đừng căng thẳng, là anh." Mộ Nguyệt Sâm vào, thấy cô đang tắm, mắt lập tức thay đổi khác đi.
“Là anh à, dọa chết em, còn tưởng là ai." Hạ Băng Khuynh thở phào: “Anh đi ra đi, em sắp xong rồi."
Mộ Nguyệt Sâm k ra, quay người khóa cửa.
Hạ Băng Khuynh thấy anh khóa cửa, lòng liền căng thẳng, có chút đoán đc ý của anh.
“Toàn thân em đều đau nhức, anh để em nghỉ đc k ---" Bây h có dù muốn cũng k có sức lực.
Mộ Nguyệt Sâm quỳ xuống: “Cho nào đau, anh xoa cho em."
“Em có thể nói k cần k?" Xoa cái đầu, nhìn là biết có ý xấu.
“K thể!"
“Đại ca, anh tha em đi."
Dưới sự cầu xin của cô, anh đã chậm rãi cởi nút, tay đưa vào nước, sờ đùi của cô.
Hạ Băng Khuynh hô hấp lập tức căng thẳng.
“Chỗ nào còn đau k?" Giọng Mộ Nguyệt Sâm trầm đặc hỏi.
“K đau nữa" Hạ Băng Khuynh đáp, đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền nói lại: “Uhm, k, đau, còn đau, rất đau!"
Nếu nói k đau k fai anh muốn bộc phát thú tính sao.
Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, nhíu mày cười: “Rốt cuộc đau hay k?"
“K nghiêm trọng như hôm qua, nhưng có chút đau." Hạ Băng Khuynh di chuyển con ngươi, suy nghĩ rồi nói.
“Ừ, vậy à---"
Hoa trôi trên mặt nước, 1 khung cảnh đẹp, tay anh xoa lên nơi nào, đều khiến cô nhịn k đc run rẩy rồi cắn chặt môi, nếu k cô nhất định sẽ kêu lên.
Hạ Băng Khuynh k thể kéo tay anh ra, cũng k thể khiến anh từ bỏ suy nghĩ, trong lúc gấp gáp, tát nước trong bồn lên người anh.
Mộ Nguyệt Sâm nhanh nhạy né ra, tay thuận theo đó lấy ra khỏi nước.
Vừa đc tự do, Hạ Băng Khuynh lập tức nhanh chóng bò khỏi bồn tắm, nắm lấy khăn tắm che cơ thể: “Mộ Nguyệt Sâm, anh là đại sắc lang!"
Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, đi qua đó, lấy khăn bông trên kệ lau người: “Nha đầu, em đừng k biết lòng người tốt, nghe em nói đau, mới giúp em xoa, muốn em thoải mái tí."
Anh nâng cằm cô lên, biểu cảm tà ác: “Mà sự thật chứng minh, em quả thật rất --- thoái mái."
Mặt Hạ Băng Khuynh như nổ tung như trái cà xì khói.
“Ai ai thoải mái, anh đừng nói bậy, em mới k." Cô xuống hổ đánh lên ngực anh.
Tắm xong, nghĩ lại tối qua, cô xấu hổ chạm vào hoa màu tím trên nước, lòng ngọt ngào!
Như vậy họ coi như đã xác định quan hệ, cô tính, nếu anh k nói 3 chữ đó, cô sẽ mặt dày nói.
Tuy k giống lắm, nhưng có sao chứ.
Sau đó, tâm trạng ngọt ngào hạnh phúc bị 3 chữ Ôn Tử Tích xông vào, liền trở nên phiền muộn, như là bánh kem dâu tây màu trắng bị nhuỗm màu khác rất chướng mắt.
Hôm qua sau khi về nhà, cô vốn muốn nói rõ với Mộ Nguyệt Sâm, nhưng nói thế nào chứ, nên nói sao cho anh hiểu, thế nào cũng nói với cô, họ k có gì, anh sẽ k thích cô ta kiểu như thế.
K lẽ cô phải ngang bướng bắt họ cắt đứt quan hệ?
Chỉ là, sự tồn tại của Ôn Tử Tích, thật khiến cô k yên, có trực giác, là trực giác của phụ nữ.
Lúc cô nghĩ đến xuất thần, phòng tắm bị người đẩy vào.
“Là ai?" Hạ Băng Khuynh nhảy dựng, bị dọa đến hồn bay phách tán.
“Đừng căng thẳng, là anh." Mộ Nguyệt Sâm vào, thấy cô đang tắm, mắt lập tức thay đổi khác đi.
“Là anh à, dọa chết em, còn tưởng là ai." Hạ Băng Khuynh thở phào: “Anh đi ra đi, em sắp xong rồi."
Mộ Nguyệt Sâm k ra, quay người khóa cửa.
Hạ Băng Khuynh thấy anh khóa cửa, lòng liền căng thẳng, có chút đoán đc ý của anh.
“Toàn thân em đều đau nhức, anh để em nghỉ đc k ---" Bây h có dù muốn cũng k có sức lực.
Mộ Nguyệt Sâm quỳ xuống: “Cho nào đau, anh xoa cho em."
“Em có thể nói k cần k?" Xoa cái đầu, nhìn là biết có ý xấu.
“K thể!"
“Đại ca, anh tha em đi."
Dưới sự cầu xin của cô, anh đã chậm rãi cởi nút, tay đưa vào nước, sờ đùi của cô.
Hạ Băng Khuynh hô hấp lập tức căng thẳng.
“Chỗ nào còn đau k?" Giọng Mộ Nguyệt Sâm trầm đặc hỏi.
“K đau nữa" Hạ Băng Khuynh đáp, đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền nói lại: “Uhm, k, đau, còn đau, rất đau!"
Nếu nói k đau k fai anh muốn bộc phát thú tính sao.
Mộ Nguyệt Sâm như nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, nhíu mày cười: “Rốt cuộc đau hay k?"
“K nghiêm trọng như hôm qua, nhưng có chút đau." Hạ Băng Khuynh di chuyển con ngươi, suy nghĩ rồi nói.
“Ừ, vậy à---"
Hoa trôi trên mặt nước, 1 khung cảnh đẹp, tay anh xoa lên nơi nào, đều khiến cô nhịn k đc run rẩy rồi cắn chặt môi, nếu k cô nhất định sẽ kêu lên.
Hạ Băng Khuynh k thể kéo tay anh ra, cũng k thể khiến anh từ bỏ suy nghĩ, trong lúc gấp gáp, tát nước trong bồn lên người anh.
Mộ Nguyệt Sâm nhanh nhạy né ra, tay thuận theo đó lấy ra khỏi nước.
Vừa đc tự do, Hạ Băng Khuynh lập tức nhanh chóng bò khỏi bồn tắm, nắm lấy khăn tắm che cơ thể: “Mộ Nguyệt Sâm, anh là đại sắc lang!"
Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, đi qua đó, lấy khăn bông trên kệ lau người: “Nha đầu, em đừng k biết lòng người tốt, nghe em nói đau, mới giúp em xoa, muốn em thoải mái tí."
Anh nâng cằm cô lên, biểu cảm tà ác: “Mà sự thật chứng minh, em quả thật rất --- thoái mái."
Mặt Hạ Băng Khuynh như nổ tung như trái cà xì khói.
“Ai ai thoải mái, anh đừng nói bậy, em mới k." Cô xuống hổ đánh lên ngực anh.
Tác giả :
Khuyết Danh