Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)
Chương 30: Tình nguyện khuất phục
Hôm nay được đi cưỡi ngựa, Tô Diệp đã sớm quên chuyện tối ngày hôm qua, hưng phấn không thôi, Dương Nghị thì phụng phịu, không nói gì nhiều, biểu tình như Tô Diệp thiếu tiền anh không bằng, hai người cùng nhau cưỡi trên lưng ngựa đi dạo vài vòng, Tô Diệp chịu không nổi việc anh giữ im lặng, thừa dịp trở về chỗ nghỉ ngơi, túm lấy cánh tay anh hơi bất mãn hỏi: "Anh làm sao vậy? Em đâu có chọc gì anh đâu?"
"Tối hôm qua là em chọc tức anh!" Chung đụng cùng Tô Diệp mấy ngày nay, Dương Nghị phần nào hiểu được con người cô, không nên ôm bất cứ hy vọng nào, nếu cô hỏi, liền thành khẩn khai báo.
Tô Diệp khom người cười ha ha, Dương Nghị nhìn cô cười như không cười, đợi cô ngừng, mới ung dung nói: "Em phải đền bù tổn thất cho anh!"
Tô Diệp đang tươi cười hớn hở ra mặt, nghe vậy giật mình, kinh ngạc nói: "Ngay lúc này?"
"Nơi này cũng được!" Dương Nghị nhìn chung quanh một chút, cười nói: "Nếu không trở về phòng?"
Tô Diệp nhẹ nhàng đạp anh một cước, sẵng giọng: "Lưu manh!"
Cưỡi ngựa xong, Tô Diệp lại nhao nhao đòi làm tài xế, Dương Nghị không lay chuyển được cô, đành phải tiếp nhận. Nhìn bề ngoài Tô Diệp rất trầm ổn, nào biết khi lái xe lại điên cuồng buông thả như vậy. Mặt đường vốn không được bằng phẳng, Tô Diệp lại chưa quen tay, khống chế không nổi tốc độ, chiếc xe như con thỏ nhảy bình bịch trên thảo nguyên, thật sự là khổ Dương Nghị, ngồi ghế cạnh tài xế bị hành đến thảm rồi.
Dương Nghị nhíu mày, nắm thật chặt tay cầm trên nóc xe, cảm giác thân thể như một cái lò xo, kéo lên rồi lại ép xuống, khiến anh hoa mắt chóng mặt, Tô Diệp bên cạnh thì lại hưng phấn gào thét, Dương Nghị âm thầm thề, từ nay về sau tuyệt đối không cho cô lái xe.
Dựa theo lịch trình đã sắp xếp, đêm đó Dương Nghị muốn nghỉ tại doanh trại, mắt thấy cửa lớn cùng quốc kỳ càng lúc càng gần, Tô Diệp trong lòng cảm khái, từ biệt ba tháng, lần này tới đây với một thân phận khác khiến tâm trạng cũng có chút thay đổi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, phảng phất cũng có chút khẩn trương, chân mày hơi nhíu lại, mím môi không nói không rằng. Tô Diệp đoán chắc trong lòng anh đang rất khổ sở không nỡ rời xa nơi này, liền muốn nói vài lời trêu đùa phân tán sự chú ý của anh.
"Lát nữa gặp mặt chính trị viên Lý, thể nào anh ý cũng chọc gẹo em, đến lúc đó anh phải nói giúp em đấy!"
Dương Nghị khẽ mỉm cười, quay đầu cực nhanh liếc cô một cái, "Lão Lý vẫn luôn yêu thích em, chắc chắn sẽ không làm khó đâu."
"Vậy cũng đúng, bất quá em không biết uống rượu, một lát nữa nếu có người mời rượu, anh phải đỡ cho em!"
"Điều này còn cần em phân phó sao!" Dương Nghị cầm lấy tay Tô Diệp, "Tối nay cùng các chiến hữu ăn cơm, họ đều là những người tính tình ngay thẳng, quan hệ với anh rất tốt, thấy anh mang theo em đi cùng, có thể sẽ nói đùa vài câu, em chỉ việc ngồi nghe, không cần để ở trong lòng, nếu thật sự không muốn nghe, thì mượn cớ trốn ra ngoài, nhưng tuyệt đối không được tức giận, tốt xấu gì cũng lưu lại cho anh chút mặt mũi!"
Tô Diệp nghe anh nghiêm túc dặn dò, liền nhớ tới lần trước lúc ăn cơm mình tự ý rời bữa tiệc, cảm thấy ngại quá, ngượng ngùng cười, gật đầu đáp: "Được!"
Cũng may trước đó Dương Nghị đã dặn dò cô, bữa cơm này quả thực là một trận đánh lớn, mồ hôi đầm đìa, Tô Diệp chưa bao giờ thấy qua trận chiến nào như vậy, hơn mười cái miệng thay nhau ra trận, mặn nhạt đều không chê, nói Tô Diệp mặt đỏ tới mang tai, đầu không nâng nổi dậy. Dương Nghị cũng không thể chốn thoát, mọi người ở đây ai cũng biết anh sẽ hút thuốc, hơn nữa hai tuần trước lúc ăn bữa cơm chia tay, anh rõ ràng hút rất nhiều, nhưng hôm nay vô luận thế nào cũng không chịu rút thuốc ra hút, mọi người cũng không ngốc, dùng đầu ngón chân cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, khó có dịp được một cơ hội tốt như vậy, nào có thể cho qua đơn giản.
Lý Hải Phong trong tay mang theo điếu thuốc, liếc mắt trao đổi với Phương Húc ở bên cạnh, thong thả ung dung nói: "Người này trước khi có bạn gái không phải như thế này, đúng không? Cậu xem doanh trưởng Dương của chúng ta, ngay cả 1 điếu thuốc cũng không hút, thật sự là một điều đáng mừng nha!"
Phương Húc liếc liếc Dương Nghị, cười hì hì nói: "Đúng vậy! Kiếm được một người bạn gái như bác sĩ Tô đây quả thực không dễ dàng tìm được nha! Giống như tôi đây, muốn cai cũng không có người ủng hộ!"
"Có giác ngộ!"
...
Tô Diệp lúng túng, lườm người đàn ông bên cạnh mình một cái, anh ngược lại sắc mặt vẫn bình thường, ngồi ngay ngắn, dường như không có để tâm tới những lời vừa rồi, chỉ lo vùi đầu ăn, giống như người đang bị người ta trêu chọc cười nhạo không phải là anh, Tô Diệp bội phục, trong lòng tự than thở.
Rượu qua ba tuần, mọi người ai cũng đã ngà ngà say, những lời trêu chọc cũng không còn mịt mờ uyển chuyển giống như lúc trước mà bắt đầu trở nên trần trụi, Tô Diệp trơ mắt nhìn Dương Nghị bưng ly rượu lúng túng đứng ở bên cạnh Lý Hải Phong, muốn cười cũng không được.
Lý Hải Phong liếc xéo Dương Nghị, một tay giơ điếu thuốc lên: "Thật sự không hút?"
"Tôi đến đây mời rượu cậu! Hút gì mà hút!" Dương Nghị đẩy bả vai hắn một cái: "Nhanh lên, còn nhiều người chờ tôi mời rượu đấy!"
"Cậu không cùng tôi hút thuốc, tôi sẽ không uống!"
Một đám Đại Đầu Binh theo đó ồn ào, Dương Nghị càng khó xử, Tô Diệp cũng thay anh khổ sở, bận bịu kéo kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh cứ hút đi!"
Lý Hải Phong đứng gần Tô Diệp, lời cô vừa nói tự nhiên cũng nghe rất rõ ràng, quay đầu với tốc độ cực nhanh, Tô Diệp lo lắng hắn sẽ đem cổ vặn gãy.
"Bạn gái cậu đã phê chuẩn, cậu dám không hút?" Lý Hải Phong trừng mắt, cười hì hì hỏi Dương Nghị.
"Cậu rốt cuộc uống hay không uống?" Dương Nghị không có ý định tuân theo, chỉ nâng cao giọng không nhịn được hỏi.
"Không đến mức ấy đi! Huynh đệ, bạn gái của cậu đã phê chuẩn, vậy mà cậu vẫn không dám hút hả!" Lý Hải Phong mới không sợ anh, trái lại càng dũng cảm hơn, đứng dậy bá vai Dương Nghị, hài hước nói: "Bác sĩ Tô cũng đã nói không có chuyện gì! Tối nay không phải không cho cậu ngủ trên giường, vậy thì sợ gì nữa!"
Tất cả mọi người cười khanh khách, Tô Diệp sắp nổi giận thì bị Dương Nghị kéo ngồi xuống ghế, "Ầm" một tiếng ly rượu đặt trên bàn, "Ối vãi...! Lão tử chính là sợ bạn gái, lại bảo sai đi!"
Cười vang!
Dương Nghị không thể tránh né đành liên tục uống, lúc hai người chiến sĩ vịn anh về nhà khách, Tô Diệp nghe thấy Lý Hải Phong lớn miệng phân phó nói: "Đưa đến... phòng... Tô... bác sĩ Tô, nghe... Nghe rõ chưa?"
Hai người chiến sĩ trẻ cười híp mắt liếc qua khuôn mặt đỏ tía tai của Tô Diệp, hô vang một tiếng: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Vẫn là phòng hai giường tiêu chuẩn, giống như đúc, cũng không phân chia rõ cái nào của ai. Hai người chiến sĩ đem Dương Nghị nằm ngang thả trên giường rồi chào tiêu chuẩn với Tô Diệp, sau đó chân trước chân sau vừa đi vừa cười ha hả ra ngoài.
Tô Diệp chưa bao giờ chiếu cố qua người say rượu, chân tay có chút luống cuống, cũng may mắn Dương Nghị đang ngủ say, cũng không có tật xấu gì khiến người ta khó chịu, Tô Diệp thay anh cởi giày, lấy chăn mền đắp kín, cầm cái khăn ấm từ phòng vệ sinh đi tới bên giường, mở một cúc áo gần cổ anh ra rồi chậm rãi lau.
Anh ngủ cực kỳ yên tĩnh, nét mặt nhu hòa, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp. Tô Diệp ngửi ngửi chóp mũi thấy nồng nặc mùi rượu, nghĩ lại anh ban ngày lúc thì nghịch ngợm lưu manh, lúc thì nghiêm túc, cảm nhận trong từng động tác, từng lời nói của anh ẩn chứa đầy nhu tình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, như trời đông giá rét lâu ngày được ánh sáng mặt trời sưởi ấm, như trong trí nhớ được đôi tay mềm mại của mẹ vuốt ve.
Tô Diệp cũng không nói rõ được mình đối với người đàn ông này rốt cuộc là loại cảm giác gì, có một chút rung động, một chút nhớ mong, nhưng phảng phất không phải tình yêu, thực thực hư hư, chậm rãi chìm vào nội tâm, ngấm đến tận xương, khiến cô trầm luân, hãm sâu, cuối cùng không thể tự kiềm chế bản thân mình.
Có lẽ, đàn ông bởi vì thích cho nên mới ngỏ lời, mà nữ nhân bởi vì cảm động nên mới đồng ý! Tô Diệp nghĩ tới sự bao dung, che chở của anh mấy ngày nay, vì cô cản rượu không chút do dự, bị trêu chọc hài hước mà không chỗ nào oán trách, khóe môi không khỏi cong lên, cuộc sống cuối cùng khó có thể hoàn mỹ, thay vì nghiêm khắc với mọi chuyện thì tốt nhất là để tự nó diễn ra một cách tự nhiên!
Tô Diệp và Dương Nghị chia tay nhau ở Đại Đồng, cô lên xe buýt trở lại thị trấn, Đường Viện cùng Tô Trung Hoà đều không hề đề cập tới chuyến du lịch này của cô, Tô Diệp mơ hồ cảm thấy, đây không phải dấu hiệu tốt!
Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, Tô Diệp trong lòng không yên chờ ngày trở về, ba Tô mẹ Tô vẫn vững như bàn thạch, Tô Diệp thật sự là nghĩ mãi không ra, vì sao mọi người đối với cô đều duy trì trạng thái bình thản, rốt cuộc là mình quá mức táo bạo không có tính nhẫn nại, hay là đám bọn họ sớm đã tu luyện thành tiên.
Tô Diệp nhắm mắt theo đuôi bám sát sau lưng mẹ Tô, muốn tìm thời cơ tốt nhất để ngả bài.
"Con đừng mò mẫm tìm kiếm nữa, đi thu dọn đồ đạc của mình đi!" Đường Viện chịu không nổi Tô Diệp đã không giúp được gì lại còn làm vướng chân vướng tay liền mở miệng chặn lại nói.
Tô Diệp như được đại xá, hấp tấp trở về phòng mình, hơn 10 phút sau, mẹ Tô đẩy cửa đi vào, hai mẹ con ngồi ở bên mép giường, Đường Viện kéo tay Tô Diệp, ôn nhu hỏi: "Cậu ta đối với con có tốt không? Nhân phẩm thế nào?"
Tô Diệp mím môi cười, gật gật đầu, e thẹn nói: "Rất tốt, đều rất tốt!"
"Con mới ở cùng cậu ta vài ngày, liền đánh giá người ta rất tốt?" Đường Viện cười nhạo, thở dài, lại nói: "Cũng phải, vừa mới bắt đầu nha, nhất định là rất tốt, nhưng giữa nam và nữ, không phải chỉ cần đối tốt với nhau ngày một ngày hai, mà phải là cả một đời, con đó, muốn biết người ta có thật lòng với mình hay không thì cần một thời gian! Thời điểm người đàn ông đang theo đuổi, họ sẽ rất hay nịnh nọt, nhường nhịn, nhưng sau này ai có thể đảm bảo họ sẽ vẫn đối xử với mình như vậy?"
Tô Diệp bật cười: "Mẹ, nếu như mẹ nói, vậy có phải tốt nhất là con đừng nên gả cho ai không? Dù sao gả cho người nào cũng không thể cam đoan hắn sẽ cả đời đối tốt với con, vậy sao mẹ còn ngày ngày bắt con đi xem mắt tìm bạn trai làm gì!"
"Này là hai chuyện khác nhau!" Đường Viện đánh vào vai cô một cái, "Mẹ là lo cho con không có kinh nghiệm yêu đương, đột nhiên có người đàn ông lấy lòng mình, con liền gấp gáp móc tim móc phổi ra mà đối tốt với người ta, về vấn đề này, mẹ nghĩ con cần khảo sát một thời gian nữa rồi hãy quyết định."
Tô Diệp xấu hổ, nghĩ thầm những điều mẹ nhắc có phải đến hơi muộn không, bản thân cũng đã bị bắn trúng rồi! Chỉ có điều chưa tới bước cuối cùng mà thôi!
"Con chưa ra mắt cha mẹ cậu ta thì cũng nên gặp mặt bằng hữu" Đường Viện hỏi tới: "Nếu gặp, phải quan sát kỹ, xem cậu ta hay giao lưu với loại người nào, thường thì nhìn bản tính và nhân phẩm người bên cạnh cũng có thể nhìn ra nhân phẩm của người đó, giống con vậy, bên cạnh toàn những người không có đầu óc!"
Tô Diệp bị nói tới mức phát điên rồi, trừng mắt không nói được gì, chỉ biết thở dài ngao ngán.
"Tối hôm qua là em chọc tức anh!" Chung đụng cùng Tô Diệp mấy ngày nay, Dương Nghị phần nào hiểu được con người cô, không nên ôm bất cứ hy vọng nào, nếu cô hỏi, liền thành khẩn khai báo.
Tô Diệp khom người cười ha ha, Dương Nghị nhìn cô cười như không cười, đợi cô ngừng, mới ung dung nói: "Em phải đền bù tổn thất cho anh!"
Tô Diệp đang tươi cười hớn hở ra mặt, nghe vậy giật mình, kinh ngạc nói: "Ngay lúc này?"
"Nơi này cũng được!" Dương Nghị nhìn chung quanh một chút, cười nói: "Nếu không trở về phòng?"
Tô Diệp nhẹ nhàng đạp anh một cước, sẵng giọng: "Lưu manh!"
Cưỡi ngựa xong, Tô Diệp lại nhao nhao đòi làm tài xế, Dương Nghị không lay chuyển được cô, đành phải tiếp nhận. Nhìn bề ngoài Tô Diệp rất trầm ổn, nào biết khi lái xe lại điên cuồng buông thả như vậy. Mặt đường vốn không được bằng phẳng, Tô Diệp lại chưa quen tay, khống chế không nổi tốc độ, chiếc xe như con thỏ nhảy bình bịch trên thảo nguyên, thật sự là khổ Dương Nghị, ngồi ghế cạnh tài xế bị hành đến thảm rồi.
Dương Nghị nhíu mày, nắm thật chặt tay cầm trên nóc xe, cảm giác thân thể như một cái lò xo, kéo lên rồi lại ép xuống, khiến anh hoa mắt chóng mặt, Tô Diệp bên cạnh thì lại hưng phấn gào thét, Dương Nghị âm thầm thề, từ nay về sau tuyệt đối không cho cô lái xe.
Dựa theo lịch trình đã sắp xếp, đêm đó Dương Nghị muốn nghỉ tại doanh trại, mắt thấy cửa lớn cùng quốc kỳ càng lúc càng gần, Tô Diệp trong lòng cảm khái, từ biệt ba tháng, lần này tới đây với một thân phận khác khiến tâm trạng cũng có chút thay đổi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, phảng phất cũng có chút khẩn trương, chân mày hơi nhíu lại, mím môi không nói không rằng. Tô Diệp đoán chắc trong lòng anh đang rất khổ sở không nỡ rời xa nơi này, liền muốn nói vài lời trêu đùa phân tán sự chú ý của anh.
"Lát nữa gặp mặt chính trị viên Lý, thể nào anh ý cũng chọc gẹo em, đến lúc đó anh phải nói giúp em đấy!"
Dương Nghị khẽ mỉm cười, quay đầu cực nhanh liếc cô một cái, "Lão Lý vẫn luôn yêu thích em, chắc chắn sẽ không làm khó đâu."
"Vậy cũng đúng, bất quá em không biết uống rượu, một lát nữa nếu có người mời rượu, anh phải đỡ cho em!"
"Điều này còn cần em phân phó sao!" Dương Nghị cầm lấy tay Tô Diệp, "Tối nay cùng các chiến hữu ăn cơm, họ đều là những người tính tình ngay thẳng, quan hệ với anh rất tốt, thấy anh mang theo em đi cùng, có thể sẽ nói đùa vài câu, em chỉ việc ngồi nghe, không cần để ở trong lòng, nếu thật sự không muốn nghe, thì mượn cớ trốn ra ngoài, nhưng tuyệt đối không được tức giận, tốt xấu gì cũng lưu lại cho anh chút mặt mũi!"
Tô Diệp nghe anh nghiêm túc dặn dò, liền nhớ tới lần trước lúc ăn cơm mình tự ý rời bữa tiệc, cảm thấy ngại quá, ngượng ngùng cười, gật đầu đáp: "Được!"
Cũng may trước đó Dương Nghị đã dặn dò cô, bữa cơm này quả thực là một trận đánh lớn, mồ hôi đầm đìa, Tô Diệp chưa bao giờ thấy qua trận chiến nào như vậy, hơn mười cái miệng thay nhau ra trận, mặn nhạt đều không chê, nói Tô Diệp mặt đỏ tới mang tai, đầu không nâng nổi dậy. Dương Nghị cũng không thể chốn thoát, mọi người ở đây ai cũng biết anh sẽ hút thuốc, hơn nữa hai tuần trước lúc ăn bữa cơm chia tay, anh rõ ràng hút rất nhiều, nhưng hôm nay vô luận thế nào cũng không chịu rút thuốc ra hút, mọi người cũng không ngốc, dùng đầu ngón chân cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, khó có dịp được một cơ hội tốt như vậy, nào có thể cho qua đơn giản.
Lý Hải Phong trong tay mang theo điếu thuốc, liếc mắt trao đổi với Phương Húc ở bên cạnh, thong thả ung dung nói: "Người này trước khi có bạn gái không phải như thế này, đúng không? Cậu xem doanh trưởng Dương của chúng ta, ngay cả 1 điếu thuốc cũng không hút, thật sự là một điều đáng mừng nha!"
Phương Húc liếc liếc Dương Nghị, cười hì hì nói: "Đúng vậy! Kiếm được một người bạn gái như bác sĩ Tô đây quả thực không dễ dàng tìm được nha! Giống như tôi đây, muốn cai cũng không có người ủng hộ!"
"Có giác ngộ!"
...
Tô Diệp lúng túng, lườm người đàn ông bên cạnh mình một cái, anh ngược lại sắc mặt vẫn bình thường, ngồi ngay ngắn, dường như không có để tâm tới những lời vừa rồi, chỉ lo vùi đầu ăn, giống như người đang bị người ta trêu chọc cười nhạo không phải là anh, Tô Diệp bội phục, trong lòng tự than thở.
Rượu qua ba tuần, mọi người ai cũng đã ngà ngà say, những lời trêu chọc cũng không còn mịt mờ uyển chuyển giống như lúc trước mà bắt đầu trở nên trần trụi, Tô Diệp trơ mắt nhìn Dương Nghị bưng ly rượu lúng túng đứng ở bên cạnh Lý Hải Phong, muốn cười cũng không được.
Lý Hải Phong liếc xéo Dương Nghị, một tay giơ điếu thuốc lên: "Thật sự không hút?"
"Tôi đến đây mời rượu cậu! Hút gì mà hút!" Dương Nghị đẩy bả vai hắn một cái: "Nhanh lên, còn nhiều người chờ tôi mời rượu đấy!"
"Cậu không cùng tôi hút thuốc, tôi sẽ không uống!"
Một đám Đại Đầu Binh theo đó ồn ào, Dương Nghị càng khó xử, Tô Diệp cũng thay anh khổ sở, bận bịu kéo kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh cứ hút đi!"
Lý Hải Phong đứng gần Tô Diệp, lời cô vừa nói tự nhiên cũng nghe rất rõ ràng, quay đầu với tốc độ cực nhanh, Tô Diệp lo lắng hắn sẽ đem cổ vặn gãy.
"Bạn gái cậu đã phê chuẩn, cậu dám không hút?" Lý Hải Phong trừng mắt, cười hì hì hỏi Dương Nghị.
"Cậu rốt cuộc uống hay không uống?" Dương Nghị không có ý định tuân theo, chỉ nâng cao giọng không nhịn được hỏi.
"Không đến mức ấy đi! Huynh đệ, bạn gái của cậu đã phê chuẩn, vậy mà cậu vẫn không dám hút hả!" Lý Hải Phong mới không sợ anh, trái lại càng dũng cảm hơn, đứng dậy bá vai Dương Nghị, hài hước nói: "Bác sĩ Tô cũng đã nói không có chuyện gì! Tối nay không phải không cho cậu ngủ trên giường, vậy thì sợ gì nữa!"
Tất cả mọi người cười khanh khách, Tô Diệp sắp nổi giận thì bị Dương Nghị kéo ngồi xuống ghế, "Ầm" một tiếng ly rượu đặt trên bàn, "Ối vãi...! Lão tử chính là sợ bạn gái, lại bảo sai đi!"
Cười vang!
Dương Nghị không thể tránh né đành liên tục uống, lúc hai người chiến sĩ vịn anh về nhà khách, Tô Diệp nghe thấy Lý Hải Phong lớn miệng phân phó nói: "Đưa đến... phòng... Tô... bác sĩ Tô, nghe... Nghe rõ chưa?"
Hai người chiến sĩ trẻ cười híp mắt liếc qua khuôn mặt đỏ tía tai của Tô Diệp, hô vang một tiếng: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Vẫn là phòng hai giường tiêu chuẩn, giống như đúc, cũng không phân chia rõ cái nào của ai. Hai người chiến sĩ đem Dương Nghị nằm ngang thả trên giường rồi chào tiêu chuẩn với Tô Diệp, sau đó chân trước chân sau vừa đi vừa cười ha hả ra ngoài.
Tô Diệp chưa bao giờ chiếu cố qua người say rượu, chân tay có chút luống cuống, cũng may mắn Dương Nghị đang ngủ say, cũng không có tật xấu gì khiến người ta khó chịu, Tô Diệp thay anh cởi giày, lấy chăn mền đắp kín, cầm cái khăn ấm từ phòng vệ sinh đi tới bên giường, mở một cúc áo gần cổ anh ra rồi chậm rãi lau.
Anh ngủ cực kỳ yên tĩnh, nét mặt nhu hòa, dường như đang mơ một giấc mộng đẹp. Tô Diệp ngửi ngửi chóp mũi thấy nồng nặc mùi rượu, nghĩ lại anh ban ngày lúc thì nghịch ngợm lưu manh, lúc thì nghiêm túc, cảm nhận trong từng động tác, từng lời nói của anh ẩn chứa đầy nhu tình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, như trời đông giá rét lâu ngày được ánh sáng mặt trời sưởi ấm, như trong trí nhớ được đôi tay mềm mại của mẹ vuốt ve.
Tô Diệp cũng không nói rõ được mình đối với người đàn ông này rốt cuộc là loại cảm giác gì, có một chút rung động, một chút nhớ mong, nhưng phảng phất không phải tình yêu, thực thực hư hư, chậm rãi chìm vào nội tâm, ngấm đến tận xương, khiến cô trầm luân, hãm sâu, cuối cùng không thể tự kiềm chế bản thân mình.
Có lẽ, đàn ông bởi vì thích cho nên mới ngỏ lời, mà nữ nhân bởi vì cảm động nên mới đồng ý! Tô Diệp nghĩ tới sự bao dung, che chở của anh mấy ngày nay, vì cô cản rượu không chút do dự, bị trêu chọc hài hước mà không chỗ nào oán trách, khóe môi không khỏi cong lên, cuộc sống cuối cùng khó có thể hoàn mỹ, thay vì nghiêm khắc với mọi chuyện thì tốt nhất là để tự nó diễn ra một cách tự nhiên!
Tô Diệp và Dương Nghị chia tay nhau ở Đại Đồng, cô lên xe buýt trở lại thị trấn, Đường Viện cùng Tô Trung Hoà đều không hề đề cập tới chuyến du lịch này của cô, Tô Diệp mơ hồ cảm thấy, đây không phải dấu hiệu tốt!
Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, Tô Diệp trong lòng không yên chờ ngày trở về, ba Tô mẹ Tô vẫn vững như bàn thạch, Tô Diệp thật sự là nghĩ mãi không ra, vì sao mọi người đối với cô đều duy trì trạng thái bình thản, rốt cuộc là mình quá mức táo bạo không có tính nhẫn nại, hay là đám bọn họ sớm đã tu luyện thành tiên.
Tô Diệp nhắm mắt theo đuôi bám sát sau lưng mẹ Tô, muốn tìm thời cơ tốt nhất để ngả bài.
"Con đừng mò mẫm tìm kiếm nữa, đi thu dọn đồ đạc của mình đi!" Đường Viện chịu không nổi Tô Diệp đã không giúp được gì lại còn làm vướng chân vướng tay liền mở miệng chặn lại nói.
Tô Diệp như được đại xá, hấp tấp trở về phòng mình, hơn 10 phút sau, mẹ Tô đẩy cửa đi vào, hai mẹ con ngồi ở bên mép giường, Đường Viện kéo tay Tô Diệp, ôn nhu hỏi: "Cậu ta đối với con có tốt không? Nhân phẩm thế nào?"
Tô Diệp mím môi cười, gật gật đầu, e thẹn nói: "Rất tốt, đều rất tốt!"
"Con mới ở cùng cậu ta vài ngày, liền đánh giá người ta rất tốt?" Đường Viện cười nhạo, thở dài, lại nói: "Cũng phải, vừa mới bắt đầu nha, nhất định là rất tốt, nhưng giữa nam và nữ, không phải chỉ cần đối tốt với nhau ngày một ngày hai, mà phải là cả một đời, con đó, muốn biết người ta có thật lòng với mình hay không thì cần một thời gian! Thời điểm người đàn ông đang theo đuổi, họ sẽ rất hay nịnh nọt, nhường nhịn, nhưng sau này ai có thể đảm bảo họ sẽ vẫn đối xử với mình như vậy?"
Tô Diệp bật cười: "Mẹ, nếu như mẹ nói, vậy có phải tốt nhất là con đừng nên gả cho ai không? Dù sao gả cho người nào cũng không thể cam đoan hắn sẽ cả đời đối tốt với con, vậy sao mẹ còn ngày ngày bắt con đi xem mắt tìm bạn trai làm gì!"
"Này là hai chuyện khác nhau!" Đường Viện đánh vào vai cô một cái, "Mẹ là lo cho con không có kinh nghiệm yêu đương, đột nhiên có người đàn ông lấy lòng mình, con liền gấp gáp móc tim móc phổi ra mà đối tốt với người ta, về vấn đề này, mẹ nghĩ con cần khảo sát một thời gian nữa rồi hãy quyết định."
Tô Diệp xấu hổ, nghĩ thầm những điều mẹ nhắc có phải đến hơi muộn không, bản thân cũng đã bị bắn trúng rồi! Chỉ có điều chưa tới bước cuối cùng mà thôi!
"Con chưa ra mắt cha mẹ cậu ta thì cũng nên gặp mặt bằng hữu" Đường Viện hỏi tới: "Nếu gặp, phải quan sát kỹ, xem cậu ta hay giao lưu với loại người nào, thường thì nhìn bản tính và nhân phẩm người bên cạnh cũng có thể nhìn ra nhân phẩm của người đó, giống con vậy, bên cạnh toàn những người không có đầu óc!"
Tô Diệp bị nói tới mức phát điên rồi, trừng mắt không nói được gì, chỉ biết thở dài ngao ngán.
Tác giả :
Ô Thiến