Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 53
Edit: Cửu Trùng Cát
Đột nhiên gặp phải biến hóa, người xung quanh đều nhìn lại, quản lý quán Bar lập tức chạy tới, bình thường những chỗ nhạy cảm như vậy đều thường xuyên lui tới tạo mối quan hệ với cục cảnh sát trực thuộc khu vực, sau khi hỏi rõ ràng tình huống, quản lý quán Bar nhẹ nhàng thở ra, ít nhất chuyện này cũng không có quan hệ gì đến quán bar, là chuyện riêng của khách mà thôi.
Như vậy mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.
Lúc Cố Huyên nhìn thấy Cố Ninh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ngay cả người uống nhiều rượu, say đến mơ mơ hồ hồ – Từ Thiến Thiến cũng hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy phía sau Cố Ninh có cảnh sát, tay ả đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Từ Thiến Thiến mơ hồ, nói chuyện có chút không rõ, đột nhiên cất cao giọng ra vẻ đầy khí thế:
– “Cố Ninh, đồng hồ này nào phải của cô, cô ít đi đặt điều nói xấu người khác đi!"
Tiết Dũng nhìn về phía Cố Ninh. Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Mặt bên trong của đồng hồ có khắc chữ ‘WC’." (Cát: Ôi… cái chữ… >.<)
Đồng hồ này là quà sinh nhật 17 tuổi do cha Vương Kiều mua từ nước ngoài về tặng cho ái nữ, trước kia Vương Kiều từng nói qua khi bọn họ ở chung phòng ngủ, nói rằng mặt trong đồng hồ có khắc chữ cái viết tắt tên tiếng anh của cô ta.
Tiết Dũng lật mặt trong của đồng hồ ra xem, nói:
– “Quả thật có khắc chữ, đưa người đi, về trong cục rồi nói."
Sắc mặt của Từ Thiến Thiến trở nên tái nhợt, ngay cả sắc mặt của Cố Huyên cũng không mấy dễ nhìn.
Bạn trai của Cố Huyên – Trương Triết vốn là nhị thiếu gia của một gia đình thượng lưu rất có tiếng, bình thường ăn không ngồi rồi, ỷ vào việc trong nhà có tiền cả ngày ăn chơi trác táng, lúc này gã thấy không hài lòng, lại có uống chút rượu, ngữ khí bất thiện nói:
– “Buồn cười, tao mà phải dùng đồ gì đó bị ăn trộm ư? Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày không cần ngậm máu phun người! Bằng không bọn mày phải trả giá đắt đấy."
Tiết Dũng nhìn con ma men trước mắt, bất vi sở động, nói:
– “Hiện tại có thể nói là tang chứng vật chứng đều có, chứng cớ đầy đủ, mang người về."
Người đến chơi ở quán bar đều tụ tập lại thành một vòng tròn, náo loạn như vậy, người chung quanh nhìn thấy cảnh sát đến bắt người, lúc này đều mang theo chút nghiền ngẫm suy tư. Trong giới ăn chơi, việc này truyền đi rất nhanh, sợ là ngày hôm sau, việc Trương Triết bởi vì ăn cắp mà bị cảnh sát bắt ngay tại quán bar, trong giới đều sẽ biết , không biết bao nhiêu người chờ để chế giễu.
Lúc này, Cố Huyên cũng có chút nóng nảy, sự tình đã náo loạn lớn đến mức này, ả và Trương Triết cũng bị kéo xuống nước, mặc dù Trương Triết chỉ là kẻ giá áo túi cơm, hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng lại ra tay hào phóng, đối với ả cũng tàm tạm, hiện tại ả không thể đắc tội với người này.
Cố Ninh mang theo một đám người đột nhiên lao tới, lúc bắt đầu ả cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng khi Cố Huyên lấy lại tinh thần, cũng có chút hiểu ra. Nhất định là Từ Thiến Thiến có chuyện gì đó dối gạt ả, không có nói cho ả biết. Cố Huyên không ngờ, Từ Thiến Thiến thế nhưng lại lớn gan đến mức đi lấy trộm đồng hồ của Cố Ninh! Còn bị người ta bắt tại trận cả người lẫn tang vật, lúc này còn liên lụy đến ả, náo loạn ra một trận ê chề như vậy.
Cố Huyên nhìn Cố Ninh:
– “Cố Ninh, cô không cần ngậm máu phun người, cho dù đồ là do cô ta lấy, thì có quan hệ gì đến tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Cố Ninh mặc áo khoác lông lên, buộc chặt lại búi tóc, hờ hững nói:
– “Tôi hoài nghi việc này đã sớm có âm mưu, ừ, nói cách khác, là cùng nhau gây án, chung quy giá của cái đồng hồ này không hề rẻ, mất hơn mười vạn, hơn nữa hôm nay các người đều tụ tập đông đủ ở đây, làm cho người ta khó mà không nghĩ tới việc này."
Dừng một chút, Cố Ninh nhìn Từ Thiến Thiến đang ở một bên, cất giọng lãnh đạm nói tiếp:
– “Tội trộm cắp tài sản, nếu tài sản có giá trị lớn hoặc là có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng nào khác, án phạt là tù có thời hạn từ 10 năm trở lên hoặc là tù chung thân, Từ Thiến Thiến, tôi nói như vậy, chắc cô không hiểu rõ lắm. Tôi nói cho cô biết, cá nhân nào trộm đồ vật có giá trị từ 3 vạn tệ đến 10 vạn tệ đã được liệt vào mức “có giá trị đặc biệt lớn". Chiếc đồng hồ này có giá hơn 10 vạn, nói cách khác, nếu đưa ra tố tụng, cô có khả năng phải bóc lịch 10 năm đấy."
Từ Thiến Thiến nghe Cố Ninh nói xong, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt mất hết, cước bộ loạng choạng một chút, cơ hồ là đứng không vững, đại não càng thêm trống rỗng, tim đập va chạm đến màng tai, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Cố Ninh tiến lên như có như không nâng Từ Thiến Thiến lên một phen, cười cười, thanh âm băng lãnh nói tiếp:
– “Bất quá cô vẫn chưa đủ 18 tuổi, hội đồng xét xử sẽ cân nhắc giảm bớt mức phạt, không tới nỗi nghiêm trọng như vậy, nơi nào mà ngồi tù 10 năm, vừa rồi là tôi… Kỳ thật là dọa cô chút thôi." Dừng một chút, Cố Ninh hạ giọng nói nhỏ vào tai ả: “Giống như hôm đó lúc cô dọa nạt tôi vậy, tôi cũng đùa với cô một chút, cho nên mới nói, thật lòng không muốn a."
Từ Thiến Thiến không thể tin nhìn Cố Ninh, từ đáy lòng nổi lên ớn lạnh, từ từ lan tràn đến tứ chi.
Tiết Dũng mang người ra khỏi quán bar, Cố Ninh thân là người bị mất, đương nhiên cũng phải đi theo đến cục cảnh sát. Lúc Cố Ninh chuẩn bị đi khỏi, người thanh niên vừa rồi ngồi bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng:
– “Vị tiểu thư này, cô chuốc rượu chúng tôi nhiều như vậy, một giọt cô cũng chưa uống đã muốn đi sao?"
Cố Ninh ngẩn ra, dừng bước, vừa rồi cô chỉ một lòng một dạ đặt lên nhóm người ở bàn bên cạnh, hiện tại mới chú ý đến người vừa rồi ngồi bên cạnh mình. Người nọ thoạt nhìn ngược lại tuổi tác không lớn lắm, chưa đầy 30 tuổi.
– “Anh cũng nhìn thấy rồi đó, hiện tại tôi có chuyện cần xử lý." Dừng một lát, Cố Ninh cười cười, bưng lên ly rượu tràn đầy đặt trước mặt cô từ lúc đầu, uống một hơi cạn sạch, rồi nói: “Được rồi, hiện tại tôi đã uống rồi, thật sự rất cám ơn rượu của anh."
Không đợi cho đối phương kịp phản ứng, Cố Ninh đã vội vã ra khỏi quán Bar.
***
Trương Giai Giai thấy Cố Ninh mãi mà vẫn chưa đi ra, ngồi ở quán café thấy không yên, cho nên cô đến trước cửa quán bar đi đi lại lại. Lúc nhìn thấy Cố Ninh đi ra, cô mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Trương Giai Giai nhìn một đám người bị dẫn lên xe cảnh sát, cô cũng biết chuyện của Cố Ninh đã giải quyết xong, tâm tình tốt lên, cảm thấy gió này thổi vào người không lạnh một chút nào:
– “Ninh Ninh, muốn mình đi cùng không?"
– “Ừ, bất quá xem ra xe cảnh sát này không chen lên được." Cố Ninh nhìn Tiết Dũng, nói tiếp: “Như vậy đi, cảnh sát Tiết, chúng tôi bắt xe đi theo phía sau."
– “Cũng được."
Sau khi lên xe taxi, Cố Ninh gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, nửa tháng nay, chuyện xảy ra ở khóa học tại Bắc Kinh vô cùng ồn ào huyên náo, trong trường học rất nhiều người đều biết, đủ các loại phiên bản dặm mắm thêm muối ùn ùn kéo đến. 3 ngày sau khi xảy ra chuyện, chủ nhiệm lớp đã gọi điện thoại nói chuyện với Cố Ninh, lúc ấy Cố Ninh chỉ nói không phải cô làm, lại kể về việc giáo viên luyện tập tách cô ra khỏi phòng ngủ mới dẫn đến tình trạng đồn đãi như thế, cũng may chủ nhiệm lớp của Cố Ninh vẫn giữ vững lập trường hết sức kiên định, anh tin tưởng học sinh của mình không làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy, cho nên giúp Cố Ninh bớt đi rất nhiều áp lực. Mà cho tới bây giờ, Cố Ninh nhẫn nhịn nửa tháng, cũng đã đến lúc tìm lại thanh danh cho mình. Những người đó đã hắt nước bẩn lên người cô như thế nào, cô liền trả về gấp bội như vậy, những người đã tung tin đồn thất thiệt về cô bị đáp trả, chẳng mấy chốc không ai dám đánh chủ ý xấu lên đầu cô nữa.
***
Khi hai chiếc xe một trước một sau biến mất ở chỗ rễ, lúc này quản lý quán bar mới thu hồi tầm mắt, khom lưng cúi đầu nói với người bên cạnh:
– “Lục ca, em đã giải quyết mọi chuyện thỏa đáng."
Trịnh Lục cười cười, vỗ vỗ bả vai vị quản lý:
– “Cũng không tệ lắm."
Quản lý quán bar nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi lúc người thiếu nữ này tiến vào quán bar không bao lâu, Trịnh Lục đã gọi gã tới, kêu gã để mắt đến người thiếu nữ này, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào. Cũng bởi vì chuyện này, Cố Ninh đã vào quán bar ngồi lâu như vậy, tuy rằng bao nhiêu ánh mắt chung quanh sôi trào, nhưng lại không có một người đàn ông nào mon men tiến đến gần cô. Quản lý từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trịnh Lục, bật lửa mồi thuốc rồi nói:
– “Lục ca, cô gái vừa rồi thật sự rất xinh đẹp, anh quả là có phúc khí a."
Hai năm nay danh tiếng của Trịnh Lục lên như diều gặp gió, được rất nhiều người nịnh bợ, bởi vì tay phải của gã có 6 ngón tay, cho nên người khác đều gọi gã bằng cái tên Trịnh Lục, quản lý quán bar cho dù không thể nịnh bợ, cũng không dám đắc tội với người này. Trịnh Lục sửng sốt, quát:
– “Mẹ nó, mày nói nhăng nói cuội gì đó? Đây là người đàn bà của Cảnh ca, phải gọi là chị dâu đấy, về sau nếu cô ta lại đến đây, thì mày phải lập tức gọi điện thoại cho tao, ngàn vạn lần không thể để cho cô ta xảy ra việc gì được, nghe chưa?"
Dừng một chút, Trịnh Lục vỗ vỗ bả vai vị quản lý nói tiếp:
– “Đương nhiên, cũng không thể để cho đàn ông nào khác nói chuyện với cô ta."
Quản lý quán bar gật gật đầu, đưa tay chùi chùi mồ hôi trên trán, đáp:
– “Dạ, em biết rồi."
Trịnh Lục phất phất tay:
– “Tao thấy mày còn nhiều việc, như vậy đi, mày cứ đi bận việc của mày đi, để tao một mình là được."
Chờ sau khi người đi khỏi, ánh mắt của Trịnh Lục trở nên u ám, một năm trước, ngày đó Hà Cảnh chạy bộ với cô bé này hết nửa tiếng đồng hồ, còn gã thì chạy xe đuổi theo phía sau, cho nên đối với Cố Ninh, Trịnh Lục có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, liếc mắt một cái là lập tức nhận ra ngay.
Đương nhiên, khi vừa nhìn thấy Cố Ninh xuất hiện ở bar, hắn cũng buồn bực không thôi, sao một cô bé học sinh thanh thuần trong sáng như vậy lại đến mấy chỗ này, còn cư xử như vậy … Bất quá cô nàng này ngược lại thật sự rất xinh đẹp, không thì sao Hà Cảnh lại nhớ mãi không quên?
Trịnh Lục thu hồi tâm tư, lúc này mới xoay lưng đi gọi điện thoại:
– “Alô, Cảnh ca…"
***
Cố Ninh gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xong, lại gọi điện thoại cho Thẩm Lan, trước tiên nói rằng mình và Trương Giai Giai tối hôm nay sẽ về nhà trễ một chút, cô nói là gặp phải bạn cũ cho nên không thể đi được.
Thẩm Lan hỏi han vài câu, kỳ thật bà muốn lái xe đi đón Cố Ninh, nhưng mà Cố Ninh đã uyển chuyển cự tuyệt, cô nói rằng để tự mình đón xe về là được rồi. Nửa tháng nay, những lời đồn đãi trong trường học, Cố Ninh và Trương Giai Giai vẫn gạt Thẩm Lan. Đến cuối năm, mỗi ngày Thẩm Lan cơ hồ bận rộn đến mức chân không chạm đất, giấc ngủ vốn đã không an ổn, Cố Ninh không muốn bởi vì việc này khiến cho mẹ cô phải phân tâm.
Đến cục cảnh sát, trong lúc hai bên giằng co, Cố Ninh đột nhiên thay đổi lời khai, nói đồ vật kia đúng là bị trộm, nhưng người bị mất không phải là cô, sau đó khai ra tên tuổi người chân chính bị mất trộm, cũng đem chân tướng mọi chuyện đại khái đều nói ra.
Tiết Dũng sửng sốt mất một hồi lâu, nhìn Cố Ninh, thật lâu cũng không nói được một câu nào. Mặc dù có thể phá án, nhưng sao anh luôn có cảm giác mình đã bị lừa…
Cục cảnh sát gọi điện thoại liên lạc với người bị mất đồ, nửa tiếng sau, Vương Kiều xuất hiện, đồng hành đi theo còn có cha mẹ của Vương Kiều. Vương Kiều nghe Tiết Dũng tường thuật xong, vẻ mặt không thể tin, cô vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, người trộm đồng hồ của cô thế nhưng lại là người mà cô luôn cho rằng là bạn tốt, nhớ lại bộ dáng lúc trước bản thân cô một mực chắc chắn kẻ trộm là Cố Ninh, Vương Kiều có chút áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Ninh.
Vương Kiều nhìn Từ Thiến Thiến, khinh miệt cười một tiếng:
– “Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, trước kia tôi không nhìn ra cô lại là loại người như vậy, lúc tôi bị mất đồ, thật là ghê tởm loại kẻ trộm như cô mà còn có mặt mũi đến an ủi tôi!"
Đầu Từ Thiến Thiến càng cúi xuống thấp hơn, từ lúc bị dẫn về cục cảnh sát, ngồi trước bàn thẩm vấn, ả không hé môi nửa lời, dù sao cũng là học sinh, tố chất tâm lý đương nhiên không thể cứng cỏi.
Lúc này, Từ Thiến Thiến vô cùng hoang mang lo sợ, cũng mặc kệ nhiều như vậy, dùng ngón tay chỉ vào Cố Huyên:
– “Là cô ta, là do cô ta kêu tôi đi dạy cho Cố Ninh một bài học."
Sắc mặt của Cố Huyên thay đổi, nói:
– “Nhưng tôi không có kêu cô đi ăn trộm đồng hồ của người khác, cô không cần chó điên cắn loạn người như vậy, những chuyện cô làm tôi đều không biết."
Từ Thiến Thiến không ngờ Cố Huyên chối bay chối biến phủi sạch trách nhiệm như thế, có chút phẫn hận nói:
– “Là cô kêu tôi không cần giấu nghề, hai lần trước lúc tôi lấy trộm tiền, không phải cô đều biết cả sao? Sao lúc ấy cô không ngăn cản tôi? Không có cô ở một bên cổ động xúi giục, làm sao tôi dám… Làm sao dám đi lấy trộm đồng hồ chứ!"
Đêm đó Từ Thiến Thiến dìu bạn cùng phòng trở về, nhìn thấy Vương Kiều bất tỉnh nhân sự, giỏ xách lại mở hớ hênh, lập tức thò tay lấy đi 2000 đồng tiền mặt, lúc ả lấy trộm, trùng hợp lại nhìn thấy trong giỏ có cái đồng hồ, ma xui quỷ khiến thế nào cũng thuận tay lấy nốt.
Từ Thiến Thiến học múa chuyên nghiệp, trong nhà tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng nếu so sánh với cuộc sống của hai nữ sinh cùng phòng, vẫn còn có chút chênh lệch. Sau khi đến Bắc Kinh, mỗi ngày Từ Thiến Thiến đều ở một chỗ với chơi Vương Kiều, bất tri bất giác cũng có thói quen tiêu tiền như nước, ở chốn đô thị phồn hoa thế này, không cẩn thận, tâm cũng sẽ bị mê hoặc.
Số lần Từ Thiển Thiển hỏi xin tiền gia đình càng ngày càng thường xuyên hơn, sau khi cha mẹ ả nhắc nhở không có tác dụng, trực tiếp hạn chế mức tiền tiêu vặt của Từ Thiến Thiến. Từ Thiến Thiến đang vì tiền mà phát sầu, có một buổi chiều, ả trở về phòng ngủ, trùng hợp trong phòng ngủ không có lấy một bóng người, lúc ả lấy xong đồ của mình chuẩn bị rời khỏi, Từ Thiến Thiến đột nhiên thoáng nhìn thấy ngăn kéo không có đóng của Vương Kiều, ả chỉ muốn thuận tay đóng lại ngăn kéo giùm Vương Kiều mà thôi. Từ Thiến Thiến đi đến, nhưng không ngờ, lại thấy được trong ngăn kéo đang mở của Vương Kiều có một số tiền. Bốn phía là một mảnh im lặng, Từ Thiến Thiến giật mình tại chỗ, một phút sau, ả lấy toàn bộ số tiền trong ngăn kéo bỏ vào túi mình, sau đó làm như không có chuyện gì, đóng cửa ra khỏi phòng.
Có lần đầu tiên, đương nhiên sẽ có lần thứ hai, Từ Thiến Thiến cũng không ngờ, sau khi ả thuận tay lấy đi số tiền đó, Vương Kiều lại cắn chặt không buông, khăng khăng nói rằng là Cố Ninh lấy, hơn nữa không chịu để yên còn muốn đi báo án, ả đành phải đem tất cả mọi chuyện, thuận nước đẩy thuyền đổ toàn bộ lên người Cố Ninh. Mà cái đồng hồ đeo tay kia ả luôn cất giữ cẩn thận, mãi cho đến khi trở lại thành phố Z, thấy sự tình đã lắng xuống, ả mới lấy ra, muốn tìm người để bán đi phi tang, không ngờ lại bị người bắt ngay tại trận.
Cố Huyên nhìn Từ Thiến Thiến cười lạnh:
– “Là tôi kêu cô đi trộm tiền sao? Tiền cô lấy trộm, có chia một phần nào cho tôi không? Cô không cần ngậm máu phun người."
Lúc hai người đang tranh luận, cha mẹ của Từ Thiến Thiến cũng chạy tới cục cảnh sát, cha mẹ của Từ Thiến Thiến đều là loại người hiền lành thành thật, nghe Tiết Dũng tường thuật lại, hai vợ chồng hoàn toàn bối rối, bọn họ quả thật không ngờ, con gái của mình cư nhiên sẽ đi trộm cắp! Mẹ của Từ Thiến Thiến bật khóc ngay tại chỗ. Cha Từ thì tức giận đến toàn thân phát run, ông có chết cũng không ngờ con gái yêu của mình không những biến thành kẻ trộm, mà còn đi vu oan giá họa cho người khác, ông cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất hết, lập tức tiến lên giáng cho Từ Thiến Thiến một cái bạt tai.
Trong lúc nhất thời, không khí ở cục cảnh sát triệt để trở nên náo nhiệt.
Cố Ninh nhìn hai bên mở đại hội hùng sư vấn tội, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nơi này không có chuyện gì liên quan đến cô nữa, về phần chuyện xảy ra sau này như thế nào, cô không cần thiết phải biết nhiều như vậy làm gì.
Sau khi cho xong khẩu cung, từ cục cảnh sát đi ra, Cố Ninh nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối, hoàn hảo, không tính là quá muộn. Cố Ninh đứng bắt taxi ở ven đường, chưa đến 5 phút, đã có một chiếc taxi ngừng lại.
Trong lòng Trương Giai Giai vẫn còn sợ hãi như cũ, bất quá mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết viên mãn, tim của cô rốt cuộc cũng có thể buông xuống lo lắng, bằng không trước kia ở trường học nghe được những lời đồn đãi không hay về Cố Ninh, bản thân cô cũng không chịu nổi, nhưng lại không giúp được gì, chỉ có thể sầu não không thôi:
– “Cố Huyên đúng là kẻ tiểu nhân, Ninh Ninh, về sau bạn cần phải cẩn thận, cô ta thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được." Trương Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui, lại nhịn không được mở miệng nhắc nhở Cố Ninh.
Cố Ninh cười cười:
– “Ừ, mình nhất định sẽ cẩn thận."
Hai người trở về nhà, Thẩm Lan đã làm xong bữa khuya chờ hai ái nữ, bà còn làm hai món ăn khác nhau, Thẩm Lan muốn bồi bổ cho Cố Ninh trở nên béo tốt, tự nhiên là nắm chặt hết thảy mọi cơ hội để cho cô ăn uống.
Cố Ninh ăn xong bữa khuya, lại uống một ly sữa, rửa mặt rồi bò lên giường, lúc sắp sửa ngủ, Cố Ninh nhìn đồng hồ để bàn, đã hơn 12 giờ.
Nói cách khác, hôm nay là ngày 29, mà ngày mai sẽ là ngày 30.
Lúc này nhớ tới, một năm qua thật sự rất mau, nháy mắt đã tới năm mới rồi, rất có loại cảm giác nuối tiếc khi thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Mặc kệ thế nào, năm tháng đã trôi qua không thể quay đầu nhìn lại.
***
Cố Ninh ngồi một mình ở ban công ngắm pháo hoa, đồng hồ vừa điểm 12 tiếng, từng đợt pháo hoa thay phiên nhau nổ tung trên bầu trời đêm, muôn hồng nghìn tía, chiếu sáng bầu trời. Nhưng mặc kệ là đẹp mắt như thế nào, một mình mình ngồi ngắm, tóm lại vẫn cảm thấy có chút tịch liêu. Trong lòng cô yên lặng suy nghĩ, người đó, tối hôm nay chắc sẽ không trở lại. Nghĩ như vậy, dĩ nhiên là cô thấy chua xót, trong lòng quặn đau, ngay cả không khí trong phổi, cũng băng lãnh đi vài phần. Con người quả nhiên là loài động vật tham lam, nếu đã có thì lại càng muốn nhiều hơn, cho dù như thế nào cũng không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Nhiệt độ vào ban đêm xuống rất thấp, Cố Ninh trở lại phòng, bọc mình vào trong chăn, ngửa đầu nhìn một chút, thế nhưng bất tri bất giác ngủ say, không biết qua bao lâu, chờ đến khi cô tỉnh lại, phát hiện pháo hoa đã sớm bắn xong rồi. Bốn phía là một mảnh im lặng, mà Bạch Thần Dục lại ngồi cạnh bên người cô, chăn trên người cô chẳng biết tại sao lại trượt xuống dưới chân Bạch Thần Dục.
Cố Ninh ngừng một chút, hỏi một câu có chút ngốc nghếch:
– “Anh về khi nào vậy?"
– “Vừa mới về." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.
Cố Ninh đứng lên:
– “Ừm, em đi ngủ đây, vừa rồi không biết sao lại thiếp đi ở đây, ngủ ngon."
– “Ngủ ngon."
Cố Ninh nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi trở về phòng, cho nên không chú ý tới biểu tình trên mặt của người sau lưng cô.
Nếu như lúc ấy cô nhặt tấm chăn trên thảm lên, luồn tay vào đó thì sẽ phát hiện bên trong chăn rất ấm áp…
Đột nhiên gặp phải biến hóa, người xung quanh đều nhìn lại, quản lý quán Bar lập tức chạy tới, bình thường những chỗ nhạy cảm như vậy đều thường xuyên lui tới tạo mối quan hệ với cục cảnh sát trực thuộc khu vực, sau khi hỏi rõ ràng tình huống, quản lý quán Bar nhẹ nhàng thở ra, ít nhất chuyện này cũng không có quan hệ gì đến quán bar, là chuyện riêng của khách mà thôi.
Như vậy mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.
Lúc Cố Huyên nhìn thấy Cố Ninh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ngay cả người uống nhiều rượu, say đến mơ mơ hồ hồ – Từ Thiến Thiến cũng hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy phía sau Cố Ninh có cảnh sát, tay ả đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Từ Thiến Thiến mơ hồ, nói chuyện có chút không rõ, đột nhiên cất cao giọng ra vẻ đầy khí thế:
– “Cố Ninh, đồng hồ này nào phải của cô, cô ít đi đặt điều nói xấu người khác đi!"
Tiết Dũng nhìn về phía Cố Ninh. Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Mặt bên trong của đồng hồ có khắc chữ ‘WC’." (Cát: Ôi… cái chữ… >.<)
Đồng hồ này là quà sinh nhật 17 tuổi do cha Vương Kiều mua từ nước ngoài về tặng cho ái nữ, trước kia Vương Kiều từng nói qua khi bọn họ ở chung phòng ngủ, nói rằng mặt trong đồng hồ có khắc chữ cái viết tắt tên tiếng anh của cô ta.
Tiết Dũng lật mặt trong của đồng hồ ra xem, nói:
– “Quả thật có khắc chữ, đưa người đi, về trong cục rồi nói."
Sắc mặt của Từ Thiến Thiến trở nên tái nhợt, ngay cả sắc mặt của Cố Huyên cũng không mấy dễ nhìn.
Bạn trai của Cố Huyên – Trương Triết vốn là nhị thiếu gia của một gia đình thượng lưu rất có tiếng, bình thường ăn không ngồi rồi, ỷ vào việc trong nhà có tiền cả ngày ăn chơi trác táng, lúc này gã thấy không hài lòng, lại có uống chút rượu, ngữ khí bất thiện nói:
– “Buồn cười, tao mà phải dùng đồ gì đó bị ăn trộm ư? Tao nói cho bọn mày biết, bọn mày không cần ngậm máu phun người! Bằng không bọn mày phải trả giá đắt đấy."
Tiết Dũng nhìn con ma men trước mắt, bất vi sở động, nói:
– “Hiện tại có thể nói là tang chứng vật chứng đều có, chứng cớ đầy đủ, mang người về."
Người đến chơi ở quán bar đều tụ tập lại thành một vòng tròn, náo loạn như vậy, người chung quanh nhìn thấy cảnh sát đến bắt người, lúc này đều mang theo chút nghiền ngẫm suy tư. Trong giới ăn chơi, việc này truyền đi rất nhanh, sợ là ngày hôm sau, việc Trương Triết bởi vì ăn cắp mà bị cảnh sát bắt ngay tại quán bar, trong giới đều sẽ biết , không biết bao nhiêu người chờ để chế giễu.
Lúc này, Cố Huyên cũng có chút nóng nảy, sự tình đã náo loạn lớn đến mức này, ả và Trương Triết cũng bị kéo xuống nước, mặc dù Trương Triết chỉ là kẻ giá áo túi cơm, hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng lại ra tay hào phóng, đối với ả cũng tàm tạm, hiện tại ả không thể đắc tội với người này.
Cố Ninh mang theo một đám người đột nhiên lao tới, lúc bắt đầu ả cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng khi Cố Huyên lấy lại tinh thần, cũng có chút hiểu ra. Nhất định là Từ Thiến Thiến có chuyện gì đó dối gạt ả, không có nói cho ả biết. Cố Huyên không ngờ, Từ Thiến Thiến thế nhưng lại lớn gan đến mức đi lấy trộm đồng hồ của Cố Ninh! Còn bị người ta bắt tại trận cả người lẫn tang vật, lúc này còn liên lụy đến ả, náo loạn ra một trận ê chề như vậy.
Cố Huyên nhìn Cố Ninh:
– “Cố Ninh, cô không cần ngậm máu phun người, cho dù đồ là do cô ta lấy, thì có quan hệ gì đến tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Cố Ninh mặc áo khoác lông lên, buộc chặt lại búi tóc, hờ hững nói:
– “Tôi hoài nghi việc này đã sớm có âm mưu, ừ, nói cách khác, là cùng nhau gây án, chung quy giá của cái đồng hồ này không hề rẻ, mất hơn mười vạn, hơn nữa hôm nay các người đều tụ tập đông đủ ở đây, làm cho người ta khó mà không nghĩ tới việc này."
Dừng một chút, Cố Ninh nhìn Từ Thiến Thiến đang ở một bên, cất giọng lãnh đạm nói tiếp:
– “Tội trộm cắp tài sản, nếu tài sản có giá trị lớn hoặc là có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng nào khác, án phạt là tù có thời hạn từ 10 năm trở lên hoặc là tù chung thân, Từ Thiến Thiến, tôi nói như vậy, chắc cô không hiểu rõ lắm. Tôi nói cho cô biết, cá nhân nào trộm đồ vật có giá trị từ 3 vạn tệ đến 10 vạn tệ đã được liệt vào mức “có giá trị đặc biệt lớn". Chiếc đồng hồ này có giá hơn 10 vạn, nói cách khác, nếu đưa ra tố tụng, cô có khả năng phải bóc lịch 10 năm đấy."
Từ Thiến Thiến nghe Cố Ninh nói xong, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt mất hết, cước bộ loạng choạng một chút, cơ hồ là đứng không vững, đại não càng thêm trống rỗng, tim đập va chạm đến màng tai, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Cố Ninh tiến lên như có như không nâng Từ Thiến Thiến lên một phen, cười cười, thanh âm băng lãnh nói tiếp:
– “Bất quá cô vẫn chưa đủ 18 tuổi, hội đồng xét xử sẽ cân nhắc giảm bớt mức phạt, không tới nỗi nghiêm trọng như vậy, nơi nào mà ngồi tù 10 năm, vừa rồi là tôi… Kỳ thật là dọa cô chút thôi." Dừng một chút, Cố Ninh hạ giọng nói nhỏ vào tai ả: “Giống như hôm đó lúc cô dọa nạt tôi vậy, tôi cũng đùa với cô một chút, cho nên mới nói, thật lòng không muốn a."
Từ Thiến Thiến không thể tin nhìn Cố Ninh, từ đáy lòng nổi lên ớn lạnh, từ từ lan tràn đến tứ chi.
Tiết Dũng mang người ra khỏi quán bar, Cố Ninh thân là người bị mất, đương nhiên cũng phải đi theo đến cục cảnh sát. Lúc Cố Ninh chuẩn bị đi khỏi, người thanh niên vừa rồi ngồi bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng:
– “Vị tiểu thư này, cô chuốc rượu chúng tôi nhiều như vậy, một giọt cô cũng chưa uống đã muốn đi sao?"
Cố Ninh ngẩn ra, dừng bước, vừa rồi cô chỉ một lòng một dạ đặt lên nhóm người ở bàn bên cạnh, hiện tại mới chú ý đến người vừa rồi ngồi bên cạnh mình. Người nọ thoạt nhìn ngược lại tuổi tác không lớn lắm, chưa đầy 30 tuổi.
– “Anh cũng nhìn thấy rồi đó, hiện tại tôi có chuyện cần xử lý." Dừng một lát, Cố Ninh cười cười, bưng lên ly rượu tràn đầy đặt trước mặt cô từ lúc đầu, uống một hơi cạn sạch, rồi nói: “Được rồi, hiện tại tôi đã uống rồi, thật sự rất cám ơn rượu của anh."
Không đợi cho đối phương kịp phản ứng, Cố Ninh đã vội vã ra khỏi quán Bar.
***
Trương Giai Giai thấy Cố Ninh mãi mà vẫn chưa đi ra, ngồi ở quán café thấy không yên, cho nên cô đến trước cửa quán bar đi đi lại lại. Lúc nhìn thấy Cố Ninh đi ra, cô mới nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Trương Giai Giai nhìn một đám người bị dẫn lên xe cảnh sát, cô cũng biết chuyện của Cố Ninh đã giải quyết xong, tâm tình tốt lên, cảm thấy gió này thổi vào người không lạnh một chút nào:
– “Ninh Ninh, muốn mình đi cùng không?"
– “Ừ, bất quá xem ra xe cảnh sát này không chen lên được." Cố Ninh nhìn Tiết Dũng, nói tiếp: “Như vậy đi, cảnh sát Tiết, chúng tôi bắt xe đi theo phía sau."
– “Cũng được."
Sau khi lên xe taxi, Cố Ninh gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, nửa tháng nay, chuyện xảy ra ở khóa học tại Bắc Kinh vô cùng ồn ào huyên náo, trong trường học rất nhiều người đều biết, đủ các loại phiên bản dặm mắm thêm muối ùn ùn kéo đến. 3 ngày sau khi xảy ra chuyện, chủ nhiệm lớp đã gọi điện thoại nói chuyện với Cố Ninh, lúc ấy Cố Ninh chỉ nói không phải cô làm, lại kể về việc giáo viên luyện tập tách cô ra khỏi phòng ngủ mới dẫn đến tình trạng đồn đãi như thế, cũng may chủ nhiệm lớp của Cố Ninh vẫn giữ vững lập trường hết sức kiên định, anh tin tưởng học sinh của mình không làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy, cho nên giúp Cố Ninh bớt đi rất nhiều áp lực. Mà cho tới bây giờ, Cố Ninh nhẫn nhịn nửa tháng, cũng đã đến lúc tìm lại thanh danh cho mình. Những người đó đã hắt nước bẩn lên người cô như thế nào, cô liền trả về gấp bội như vậy, những người đã tung tin đồn thất thiệt về cô bị đáp trả, chẳng mấy chốc không ai dám đánh chủ ý xấu lên đầu cô nữa.
***
Khi hai chiếc xe một trước một sau biến mất ở chỗ rễ, lúc này quản lý quán bar mới thu hồi tầm mắt, khom lưng cúi đầu nói với người bên cạnh:
– “Lục ca, em đã giải quyết mọi chuyện thỏa đáng."
Trịnh Lục cười cười, vỗ vỗ bả vai vị quản lý:
– “Cũng không tệ lắm."
Quản lý quán bar nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi lúc người thiếu nữ này tiến vào quán bar không bao lâu, Trịnh Lục đã gọi gã tới, kêu gã để mắt đến người thiếu nữ này, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào. Cũng bởi vì chuyện này, Cố Ninh đã vào quán bar ngồi lâu như vậy, tuy rằng bao nhiêu ánh mắt chung quanh sôi trào, nhưng lại không có một người đàn ông nào mon men tiến đến gần cô. Quản lý từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trịnh Lục, bật lửa mồi thuốc rồi nói:
– “Lục ca, cô gái vừa rồi thật sự rất xinh đẹp, anh quả là có phúc khí a."
Hai năm nay danh tiếng của Trịnh Lục lên như diều gặp gió, được rất nhiều người nịnh bợ, bởi vì tay phải của gã có 6 ngón tay, cho nên người khác đều gọi gã bằng cái tên Trịnh Lục, quản lý quán bar cho dù không thể nịnh bợ, cũng không dám đắc tội với người này. Trịnh Lục sửng sốt, quát:
– “Mẹ nó, mày nói nhăng nói cuội gì đó? Đây là người đàn bà của Cảnh ca, phải gọi là chị dâu đấy, về sau nếu cô ta lại đến đây, thì mày phải lập tức gọi điện thoại cho tao, ngàn vạn lần không thể để cho cô ta xảy ra việc gì được, nghe chưa?"
Dừng một chút, Trịnh Lục vỗ vỗ bả vai vị quản lý nói tiếp:
– “Đương nhiên, cũng không thể để cho đàn ông nào khác nói chuyện với cô ta."
Quản lý quán bar gật gật đầu, đưa tay chùi chùi mồ hôi trên trán, đáp:
– “Dạ, em biết rồi."
Trịnh Lục phất phất tay:
– “Tao thấy mày còn nhiều việc, như vậy đi, mày cứ đi bận việc của mày đi, để tao một mình là được."
Chờ sau khi người đi khỏi, ánh mắt của Trịnh Lục trở nên u ám, một năm trước, ngày đó Hà Cảnh chạy bộ với cô bé này hết nửa tiếng đồng hồ, còn gã thì chạy xe đuổi theo phía sau, cho nên đối với Cố Ninh, Trịnh Lục có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, liếc mắt một cái là lập tức nhận ra ngay.
Đương nhiên, khi vừa nhìn thấy Cố Ninh xuất hiện ở bar, hắn cũng buồn bực không thôi, sao một cô bé học sinh thanh thuần trong sáng như vậy lại đến mấy chỗ này, còn cư xử như vậy … Bất quá cô nàng này ngược lại thật sự rất xinh đẹp, không thì sao Hà Cảnh lại nhớ mãi không quên?
Trịnh Lục thu hồi tâm tư, lúc này mới xoay lưng đi gọi điện thoại:
– “Alô, Cảnh ca…"
***
Cố Ninh gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xong, lại gọi điện thoại cho Thẩm Lan, trước tiên nói rằng mình và Trương Giai Giai tối hôm nay sẽ về nhà trễ một chút, cô nói là gặp phải bạn cũ cho nên không thể đi được.
Thẩm Lan hỏi han vài câu, kỳ thật bà muốn lái xe đi đón Cố Ninh, nhưng mà Cố Ninh đã uyển chuyển cự tuyệt, cô nói rằng để tự mình đón xe về là được rồi. Nửa tháng nay, những lời đồn đãi trong trường học, Cố Ninh và Trương Giai Giai vẫn gạt Thẩm Lan. Đến cuối năm, mỗi ngày Thẩm Lan cơ hồ bận rộn đến mức chân không chạm đất, giấc ngủ vốn đã không an ổn, Cố Ninh không muốn bởi vì việc này khiến cho mẹ cô phải phân tâm.
Đến cục cảnh sát, trong lúc hai bên giằng co, Cố Ninh đột nhiên thay đổi lời khai, nói đồ vật kia đúng là bị trộm, nhưng người bị mất không phải là cô, sau đó khai ra tên tuổi người chân chính bị mất trộm, cũng đem chân tướng mọi chuyện đại khái đều nói ra.
Tiết Dũng sửng sốt mất một hồi lâu, nhìn Cố Ninh, thật lâu cũng không nói được một câu nào. Mặc dù có thể phá án, nhưng sao anh luôn có cảm giác mình đã bị lừa…
Cục cảnh sát gọi điện thoại liên lạc với người bị mất đồ, nửa tiếng sau, Vương Kiều xuất hiện, đồng hành đi theo còn có cha mẹ của Vương Kiều. Vương Kiều nghe Tiết Dũng tường thuật xong, vẻ mặt không thể tin, cô vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, người trộm đồng hồ của cô thế nhưng lại là người mà cô luôn cho rằng là bạn tốt, nhớ lại bộ dáng lúc trước bản thân cô một mực chắc chắn kẻ trộm là Cố Ninh, Vương Kiều có chút áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Ninh.
Vương Kiều nhìn Từ Thiến Thiến, khinh miệt cười một tiếng:
– “Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, trước kia tôi không nhìn ra cô lại là loại người như vậy, lúc tôi bị mất đồ, thật là ghê tởm loại kẻ trộm như cô mà còn có mặt mũi đến an ủi tôi!"
Đầu Từ Thiến Thiến càng cúi xuống thấp hơn, từ lúc bị dẫn về cục cảnh sát, ngồi trước bàn thẩm vấn, ả không hé môi nửa lời, dù sao cũng là học sinh, tố chất tâm lý đương nhiên không thể cứng cỏi.
Lúc này, Từ Thiến Thiến vô cùng hoang mang lo sợ, cũng mặc kệ nhiều như vậy, dùng ngón tay chỉ vào Cố Huyên:
– “Là cô ta, là do cô ta kêu tôi đi dạy cho Cố Ninh một bài học."
Sắc mặt của Cố Huyên thay đổi, nói:
– “Nhưng tôi không có kêu cô đi ăn trộm đồng hồ của người khác, cô không cần chó điên cắn loạn người như vậy, những chuyện cô làm tôi đều không biết."
Từ Thiến Thiến không ngờ Cố Huyên chối bay chối biến phủi sạch trách nhiệm như thế, có chút phẫn hận nói:
– “Là cô kêu tôi không cần giấu nghề, hai lần trước lúc tôi lấy trộm tiền, không phải cô đều biết cả sao? Sao lúc ấy cô không ngăn cản tôi? Không có cô ở một bên cổ động xúi giục, làm sao tôi dám… Làm sao dám đi lấy trộm đồng hồ chứ!"
Đêm đó Từ Thiến Thiến dìu bạn cùng phòng trở về, nhìn thấy Vương Kiều bất tỉnh nhân sự, giỏ xách lại mở hớ hênh, lập tức thò tay lấy đi 2000 đồng tiền mặt, lúc ả lấy trộm, trùng hợp lại nhìn thấy trong giỏ có cái đồng hồ, ma xui quỷ khiến thế nào cũng thuận tay lấy nốt.
Từ Thiến Thiến học múa chuyên nghiệp, trong nhà tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng nếu so sánh với cuộc sống của hai nữ sinh cùng phòng, vẫn còn có chút chênh lệch. Sau khi đến Bắc Kinh, mỗi ngày Từ Thiến Thiến đều ở một chỗ với chơi Vương Kiều, bất tri bất giác cũng có thói quen tiêu tiền như nước, ở chốn đô thị phồn hoa thế này, không cẩn thận, tâm cũng sẽ bị mê hoặc.
Số lần Từ Thiển Thiển hỏi xin tiền gia đình càng ngày càng thường xuyên hơn, sau khi cha mẹ ả nhắc nhở không có tác dụng, trực tiếp hạn chế mức tiền tiêu vặt của Từ Thiến Thiến. Từ Thiến Thiến đang vì tiền mà phát sầu, có một buổi chiều, ả trở về phòng ngủ, trùng hợp trong phòng ngủ không có lấy một bóng người, lúc ả lấy xong đồ của mình chuẩn bị rời khỏi, Từ Thiến Thiến đột nhiên thoáng nhìn thấy ngăn kéo không có đóng của Vương Kiều, ả chỉ muốn thuận tay đóng lại ngăn kéo giùm Vương Kiều mà thôi. Từ Thiến Thiến đi đến, nhưng không ngờ, lại thấy được trong ngăn kéo đang mở của Vương Kiều có một số tiền. Bốn phía là một mảnh im lặng, Từ Thiến Thiến giật mình tại chỗ, một phút sau, ả lấy toàn bộ số tiền trong ngăn kéo bỏ vào túi mình, sau đó làm như không có chuyện gì, đóng cửa ra khỏi phòng.
Có lần đầu tiên, đương nhiên sẽ có lần thứ hai, Từ Thiến Thiến cũng không ngờ, sau khi ả thuận tay lấy đi số tiền đó, Vương Kiều lại cắn chặt không buông, khăng khăng nói rằng là Cố Ninh lấy, hơn nữa không chịu để yên còn muốn đi báo án, ả đành phải đem tất cả mọi chuyện, thuận nước đẩy thuyền đổ toàn bộ lên người Cố Ninh. Mà cái đồng hồ đeo tay kia ả luôn cất giữ cẩn thận, mãi cho đến khi trở lại thành phố Z, thấy sự tình đã lắng xuống, ả mới lấy ra, muốn tìm người để bán đi phi tang, không ngờ lại bị người bắt ngay tại trận.
Cố Huyên nhìn Từ Thiến Thiến cười lạnh:
– “Là tôi kêu cô đi trộm tiền sao? Tiền cô lấy trộm, có chia một phần nào cho tôi không? Cô không cần ngậm máu phun người."
Lúc hai người đang tranh luận, cha mẹ của Từ Thiến Thiến cũng chạy tới cục cảnh sát, cha mẹ của Từ Thiến Thiến đều là loại người hiền lành thành thật, nghe Tiết Dũng tường thuật lại, hai vợ chồng hoàn toàn bối rối, bọn họ quả thật không ngờ, con gái của mình cư nhiên sẽ đi trộm cắp! Mẹ của Từ Thiến Thiến bật khóc ngay tại chỗ. Cha Từ thì tức giận đến toàn thân phát run, ông có chết cũng không ngờ con gái yêu của mình không những biến thành kẻ trộm, mà còn đi vu oan giá họa cho người khác, ông cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất hết, lập tức tiến lên giáng cho Từ Thiến Thiến một cái bạt tai.
Trong lúc nhất thời, không khí ở cục cảnh sát triệt để trở nên náo nhiệt.
Cố Ninh nhìn hai bên mở đại hội hùng sư vấn tội, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nơi này không có chuyện gì liên quan đến cô nữa, về phần chuyện xảy ra sau này như thế nào, cô không cần thiết phải biết nhiều như vậy làm gì.
Sau khi cho xong khẩu cung, từ cục cảnh sát đi ra, Cố Ninh nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối, hoàn hảo, không tính là quá muộn. Cố Ninh đứng bắt taxi ở ven đường, chưa đến 5 phút, đã có một chiếc taxi ngừng lại.
Trong lòng Trương Giai Giai vẫn còn sợ hãi như cũ, bất quá mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết viên mãn, tim của cô rốt cuộc cũng có thể buông xuống lo lắng, bằng không trước kia ở trường học nghe được những lời đồn đãi không hay về Cố Ninh, bản thân cô cũng không chịu nổi, nhưng lại không giúp được gì, chỉ có thể sầu não không thôi:
– “Cố Huyên đúng là kẻ tiểu nhân, Ninh Ninh, về sau bạn cần phải cẩn thận, cô ta thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được." Trương Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui, lại nhịn không được mở miệng nhắc nhở Cố Ninh.
Cố Ninh cười cười:
– “Ừ, mình nhất định sẽ cẩn thận."
Hai người trở về nhà, Thẩm Lan đã làm xong bữa khuya chờ hai ái nữ, bà còn làm hai món ăn khác nhau, Thẩm Lan muốn bồi bổ cho Cố Ninh trở nên béo tốt, tự nhiên là nắm chặt hết thảy mọi cơ hội để cho cô ăn uống.
Cố Ninh ăn xong bữa khuya, lại uống một ly sữa, rửa mặt rồi bò lên giường, lúc sắp sửa ngủ, Cố Ninh nhìn đồng hồ để bàn, đã hơn 12 giờ.
Nói cách khác, hôm nay là ngày 29, mà ngày mai sẽ là ngày 30.
Lúc này nhớ tới, một năm qua thật sự rất mau, nháy mắt đã tới năm mới rồi, rất có loại cảm giác nuối tiếc khi thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Mặc kệ thế nào, năm tháng đã trôi qua không thể quay đầu nhìn lại.
***
Cố Ninh ngồi một mình ở ban công ngắm pháo hoa, đồng hồ vừa điểm 12 tiếng, từng đợt pháo hoa thay phiên nhau nổ tung trên bầu trời đêm, muôn hồng nghìn tía, chiếu sáng bầu trời. Nhưng mặc kệ là đẹp mắt như thế nào, một mình mình ngồi ngắm, tóm lại vẫn cảm thấy có chút tịch liêu. Trong lòng cô yên lặng suy nghĩ, người đó, tối hôm nay chắc sẽ không trở lại. Nghĩ như vậy, dĩ nhiên là cô thấy chua xót, trong lòng quặn đau, ngay cả không khí trong phổi, cũng băng lãnh đi vài phần. Con người quả nhiên là loài động vật tham lam, nếu đã có thì lại càng muốn nhiều hơn, cho dù như thế nào cũng không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Nhiệt độ vào ban đêm xuống rất thấp, Cố Ninh trở lại phòng, bọc mình vào trong chăn, ngửa đầu nhìn một chút, thế nhưng bất tri bất giác ngủ say, không biết qua bao lâu, chờ đến khi cô tỉnh lại, phát hiện pháo hoa đã sớm bắn xong rồi. Bốn phía là một mảnh im lặng, mà Bạch Thần Dục lại ngồi cạnh bên người cô, chăn trên người cô chẳng biết tại sao lại trượt xuống dưới chân Bạch Thần Dục.
Cố Ninh ngừng một chút, hỏi một câu có chút ngốc nghếch:
– “Anh về khi nào vậy?"
– “Vừa mới về." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.
Cố Ninh đứng lên:
– “Ừm, em đi ngủ đây, vừa rồi không biết sao lại thiếp đi ở đây, ngủ ngon."
– “Ngủ ngon."
Cố Ninh nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi trở về phòng, cho nên không chú ý tới biểu tình trên mặt của người sau lưng cô.
Nếu như lúc ấy cô nhặt tấm chăn trên thảm lên, luồn tay vào đó thì sẽ phát hiện bên trong chăn rất ấm áp…
Tác giả :
Thanh Thanh Tử Khâm