Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
Chương 21
Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Thẩm Lan cúp điện thoại, nói:
– “Đồn cảnh sát gọi đến, người kia đã chịu mở miệng rồi."
Hai người liếc nhau, so với những gì Cố Ninh đoán thì còn xảy ra sớm hơn. Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, nói:
– “Mẹ, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải đến đồn cảnh sát đấy."
– “Ừ." Thẩm Lan gật gật đầu, ở trong lòng cũng thấy kiên định hơn. Cho tới nay sự lo lắng của bà, cũng rốt cuộc cũng có thể rơi xuống.
1409203780
Ngủ trên giường, Thẩm Lan nhìn thấy Cố Ninh bên cạnh đã nhắm mắt lại, khóe mắt bà có chút ướt át. Rốt cuộc cũng đi tới một bước này. Bà cùng Cố Xuân Sinh đã có tình cảm vợ chồng nhiều năm như vậy, nhưng ngay lúc ký tên vào giấy thỏa thuận li hôn, một khắc kia thì đoạn tình cảm mấy chục năm ấy đã không còn một mảnh, bởi vì con gái, hận ý của Thẩm Lan đối với Cố Xuân Sinh chỉ có tăng chứ không có giảm.
Hiện tại mọi tiếng động đều yên tĩnh lại, Thẩm Lan nhớ tới trước kia, trong chớp mắt, Cố Ninh đã lớn như vậy, bà hận Cố Xuân Sinh tuyệt tình, cũng hận chính mình yếu đuối, bằng không, mấy chuyện này hết thảy cũng không xảy ra với Cố Ninh.
1409203780
Vụ án này đến cuối cùng có bước chuyển biến mới nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bởi vì truyền thông theo dõi sát sao, loại chuyện lừa gạt vơ vét tài sản án này rất được chú ý. Cảm thấy áp lực đến từ chính xã hội, Tiết Dũng cũng không dám tự tiện quyết định, đem tình hình chuyển biến gần đây của vụ án báo cáo cho cấp trên, hơn nữa yêu cầu Thẩm Lan đi đến cục cảnh sát một chuyến.
Lúc Thẩm Lan cùng Cố Ninh đến cục cảnh sát, không ngoài dự kiến thấy được Dương Mộng Đình, vẻ mặt Dương Mộng Đình hơi hốt hoảng, cũng có thể thấy được, bà ta đang có điều lo sợ. Một thành phố chỉ có thể có một vị Thị trưởng, nhưng có thể có đến mấy vị Phó thị trưởng, quan trường như chiến trường, tranh đấu nội bộ cũng rất lợi hại. Mấy ngày gần đây, Dương phó thị trưởng vừa mới nhậm chức được 1 năm, cũng bởi vì bị người có tâm mật báo, gần đây ông ta đang bị điều tra, căn cơ hiện tại của ông ta chưa ổn, lúc này bản thân ông ta còn đang sứt đầu mẻ trán, chỗ nào dư thừa hơi sức đi lo lắng những chuyện khác.
Hôm nay sáng sớm, Dương Mộng Đình nghe thấy tiếng chuông cửa reo vang, bà ta mặc cả áo ngủ ra mở cửa, lập tức thấy được cảnh sát đang chờ trước cửa, sau đó bà ta vào nhà thay đổi một bộ quần áo khác, rồi bị dẫn tới cục cảnh sát. Dương Mộng Đình oán độc nhìn Thẩm Lan, hận ý không thèm che giấu, ngược lại ánh mắt của Thẩm Lan cũng không tránh không né.
Tiết Dũng mời Thẩm Lan ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
– “Các vị quen nhau sao?"
Thẩm Lan bình tĩnh gật gật đầu:
– “Cô ta là tình … hiện tại là vợ chính thức của chồng trước tôi."
Tiết Dũng nhíu nhíu mày, không nghĩ tới sự tình lại biến thành quanh co như vậy, bất quá cũng bắt đầu thông suốt, hắn lý giải về việc Thẩm Lan ly hôn với chồng trước còn chưa đến một tháng, vụ án này, chỉ sợ là do liên lụy bởi việc tranh chấp tài sản đưa tới.
– “Trương Cường nói, anh ta bị người khác sai khiến mới đến đập phá cửa tiệm."
Dương Mộng Đình mím môi, không nói gì, im lặng chấp nhận. Bà ta thầm nghĩ, đập tiệm của con tiện nhân này thì thế nào? Con tiện nhân này đã tính kế bà ta, lấy đi nhiều tiền như vậy, còn dám uy hiếp bà ta! Bà ta làm sao có thể nhịn được cơn tức này! Bà ta nhất quyết sẽ không để yên cho hai mẹ con kia! Chút giáo huấn như vậy bà ta còn ngại quá nhẹ!
Tiết Dũng ho khan mấy tiếng, nói:
– “Trong lòng chị bất bình, luôn tìm cách uy hiếp chiếm đoạt tài sản của chị Thẩm đây, đúng không?"
Dương Mộng Đình nhảy dựng lên, dựng thẳng lông mày:
– “Tôi lừa gạt cô ta làm cái gì? Cô ta lấy đi nhiều tiền như vậy, tôi không phải ăn xin, không giống như cô ta lên mặt làm bà chủ! Tôi còn muốn chiếm đoạt tài sản của cô ta ư?"
Tiết Dũng nhíu nhíu mày, hắn thật sự không thích người phụ nữ cả ‘vú lấp miệng em’ trước mắt này một chút nào. Sắc mặt Tiết Dũng nghiêm túc, tiếp tục nói:
– “Chị sai người đến đập phá cửa tiệm, đây là tội gây rối trật tự công cộng cùng với tội cố ý hủy hoại tài sản của người khác, nếu trước đó có uy hiếp hoặc là đe dọa chị Thẩm đây, có khả năng sẽ cấu thành tội uy hiếp đe dọa người khác."
Dương Mộng Đình sửng sốt, lúc này bà ta cũng hiểu ra sự tình đã trở nên nghiêm trọng, nhưng bà ta cũng không phải vừa. Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Lan:
– “Cô đừng ngậm máu phun người, lúc nào thì tôi uy hiếp cô chứ?" Nói xong muốn nhào tới, lại bị viên cảnh sát đứng canh một bên kéo lại.
Tiết Dũng cất giọng lạnh lùng:
– “Mấy ngày hôm trước chị Thẩm đã đến báo án với chúng tôi. Khoảng thời gian này có người nặc danh vẫn thường xuyên đe dọa uy hiếp chị ấy, đêm qua Trương Cường cũng đã chủ động khai báo với chúng tôi, anh ta nói rằng nhận tiền của chị đến phá cửa tiệm của chị Thẩm, hắn còn nói, chị lệnh cho hắn lúc đến phá cửa tiệm, phải nói không ít những lời đe dọa, uy hiếp chị Thẩm."
Trương Cường sợ bị Dương Mộng Đình đem chuyện uy hiếp chiếm đoạt tài sản đẩy lên trên người mình, nếu đã quyết định khai báo sự thật, dứt khoát giậu đổ bìm leo, đem tất cả mọi chuyện đều đổ cho Dương Mộng Đình.
– “Nói hưu nói vượn, hai người bọn họ muốn vu oan hãm hại tôi!"
Tiết Dũng nhìn ánh mắt bối rối của Dương Mộng Đình, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói:
– “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, chị muốn phá tiệm, chị Thẩm đây cũng không có khả năng biết trước, tại sao chị ấy lại chạy đến báo án với chúng tôi? Hầu như mỗi ngày chị ấy đều chạy đến đây, chứng tỏ quả thật có người đã uy hiếp chị ấy. Chị còn nói rằng bị người khác vu oan hãm hại chị ư? Chẳng lẽ Trương Cường không phải do chị sai đến phá cửa tiệm sao? Lời này của chị thật sự rất mâu thuẫn."
Dương Mộng Đình bị nghẹn không nói ra được một câu nào, ngực bà ta phập phòng kịch liệt, ánh mắt bà ta nhìn Thẩm Lan giống như có thể đem người ta ăn tươi nuốt sống, bà ta cũng biết tình huống hiện tại đối với bà ta là thập phần bất lợi.
– “Các người không cần hỏi nữa, tôi sẽ không trả lời, tôi có quyền giữ im lặng, luật sư của tôi sẽ lập tức tới đây, các người hãy nói chuyện với anh ta." Nói xong câu đó, Dương Mộng Đình không hề nói bất kỳ một chữ nào nữa.
Tiết Dũng nhìn Dương Mộng Đình liếc mắt một cái, rồi quay sang lấy lời khai của Thẩm Lan.
Thần sắc Thẩm Lan nhàn nhạt đem sự tình xảy ra gần đây nhất nhất đều nói ra, trong giọng nói không nghe ra là vui hay buồn. Đương nhiên, trong này không đề cập tới chuyện Cố Ninh vì bức Dương Mộng Đình cùng Cố Xuân Sinh đi vào khuôn khổ, đã phanh phui chứng cứ chuyện Dương phó thị trưởng lợi dụng chức quyền mưu cầu việc riêng. Chuyện này, đổi lại là Dương Mộng Đình hoặc là Cố Xuân Sinh cũng tuyệt đối sẽ không chủ động nói ra, cho nên Thẩm Lan không cần lo lắng.
– “Chồng trước của tôi ngoại tình, tháng trước tôi mới phát hiện được việc này, con riêng của anh ta ở bên ngoài cũng đã được mười mấy tuổi, nhưng anh ta vẫn gạt tôi, sau này tôi đã chủ động đề nghị ly hôn, anh ta sợ tôi kiện anh ta tội trùng hôn, cho nên chủ động đem phần lớn tài sản đều đưa cho tôi, cũng chính vì như vậy, Dương Mộng Đình mới tìm đến gây rối."
Tiết Dũng giật mình, mức phạt của tội trùng hôn trong nước vốn là hết sức mơ hồ, trừ khi do người bị hại chủ động nhắc tới, bằng không bình thường tòa án cũng không truy cứu, điều này cũng có thể lý giải việc Cố Xuân Sinh vì tự bảo vệ bản thân, hoặc là xuất phát từ áy náy, đem phần lớn tài sản đều đưa cho vợ trước. Thẩm Lan nói mấy việc này, Tiết Dũng cũng tự có lý giải trên cơ bản là phù hợp.
Đổi một góc nhìn khác, Cố Xuân Sinh đem phần lớn tài sản đều cho vợ trước, Dương Mộng Đình tự nhiên là sinh ra oán hận trong lòng, cứ xem xét như vậy, động cơ gây án của Dương Mộng Đình quả thật rất đầy đủ và thuyết phục.
Luật sư của Dương Mộng Đình nửa tiếng sau xuất hiện, sau khi luật sư có mặt, lúc này Dương Mộng Đình mới mở miệng nói chuyện, trong chuyện này có một điểm nghi vấn lớn nhất, chính là Thẩm Lan không có chứng cứ chứng minh được Dương Mộng Đình lúc trước uy hiếp chiếm đoạt tài sản. Nếu điểm nghi vấn này không thành lập, chuyện này có khả năng sẽ biến thành tranh chấp dân sự.
Luật sư gắt gao nhắm vào điểm nghi ngờ này, nhưng chuyện mọi người không ngờ đến lại xảy ra, lúc này Thẩm Lan lại lấy ra một máy ghi âm nhỏ, hơn nữa mở ra ngay tại chỗ. Trong băng ghi âm là tiếng Dương Mộng Đình cuồng loạn mắng chửi và uy hiếp, từng câu từng chữ đều được thu lại hết sức rõ ràng. Mọi người sửng sốt, ngay cả sắc mặt của vị luật sư đại diện cho Dương Mộng Đình cũng đại biến. Đoạn ghi âm này, chính là lúc đàm phán điều kiện khi Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh ly hôn, Cố Ninh đã vụng trộm ghi lại, hiện tại mới lấy ra, Dương Mộng Đình làm thể nào cũng không thể giải thích rõ ràng được.
– “Con tiện nhân này dám hãm hại tôi, tôi không có ý này! Mày cố ý thu lại lời nói của tao!"
Tiết Dũng bình tĩnh nhìn Dương Mộng Đình, nói:
– “Dương tiểu thư, hiện tại chị bị tình nghi uy hiếp lừa gạt tài sản của người khác, trước lúc điều tra rõ ràng, chúng tôi không thể để cho chị về."
Dương Mộng Đình mở to hai mắt, thét lên:
– “Anh muốn bắt giam tôi sao? Anh là kẻ ngu ư? Chẳng lẽ anh không nhìn ra, con tiện nhân kia là cố ý hãm hại tôi?"
Vài giây sau, Dương Mộng Đình thấy người chung quanh không hề có chút dao động nào, trong lòng bà ta lộp bộp rơi xuống, bà ta giống như muốn bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao kéo cánh tay của vị luật sư, dùng sức lớn đến nỗi mấy ngón tay trở nên trắng nhợt:
– “Anh nhanh kêu cha tôi đến đây đón tôi, những người này đều thông đồng với nhau! Tôi không muốn ở lại đây."
Khuôn mặt dữ tợn, mang theo vài phần cuồng loạn. Tạm giam vẫn chưa tới hai mươi bốn giờ, cảnh sát cự tuyệt việc luật sư yêu cầu nộp tiền bảo lãnh, Dương Mộng Đình bị đưa vào phòng tạm giam. Thẩm Lan lấy xong khẩu cung, nói lời cám ơn với nhóm cảnh sát rồi cáo biệt, rời khỏi cục cảnh sát.
Tiết Dũng cũng nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Lan này có thể dễ ở chung hơn so với Dương Mộng Đình, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy, Thẩm Lan không giống như vẻ bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược như vậy…
1409203780
Khi Thẩm Lan về đến nhà thì thấy Cố Ninh đang ngồi đọc sách trên sô pha. Đồ ăn đã làm tốt, đặt ở trên bàn, bốn mặn một canh, lúc này tuy rằng đã nguội, bất quá bây giờ là giữa hè, cho nên cũng có thể nhẹ nhàng khoan khoái mà lót dạ, cho dù không nóng vẫn có thể ăn.
Lúc Thẩm Lan đi ra ngoài mới hơn 8 giờ sáng, hiện tại đã gần 4 giờ chiều. Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, nói:
– “Mẹ, mẹ ăn cơm đi."
Một ngày không ăn gì vào bụng, khẩu vị của Thẩm Lan một chút thèm ăn cũng không có, hôm nay cả ngày ở cục cảnh sát nhìn thấy biểu tình kinh hoàng của Dương Mộng Đình, không biết sao trong lòng bà có một loại cảm giác không tên… là khoái trá…
– “Mẹ, mẹ ăn một chút đi." Cố Ninh mở miệng khuyên lơn.
– “Ừ." Tuy rằng không muốn ăn, nhưng bởi vì tự tay con gái nấu cơm, Thẩm Lan vẫn lấy chén cơm do Cố Ninh bới cho.
Thẩm Lan ăn được chút cơm, Cố Ninh có vẻ như tùy ý mở miệng nói:
– “Mẹ, gần đây con nhìn thấy có một mảnh đất trống, vị trí địa lý không sai, con cảm thấy giá trị không gian rất lớn, không bằng chúng ta mua mảnh đất này đi."
Thẩm Lan dừng đũa, hỏi:
– “Mua đất làm gì?"
Bà đã làm bà chủ mười mấy năm, đối với mấy chuyện làm ăn, đầu tư cái gì cũng đều không hiểu. Cho nên đột nhiên có được một số tiền lớn như vậy, cũng chỉ bỏ vào trong ngân hàng, không nghĩ tới nên xử lý như thế nào, những ngày sắp tới sẽ qua như thế nào, làm thế nào để sung túc, giàu có hơn. Hơn nữa, Thẩm Lan cũng không hi vọng Cố Ninh tiếp xúc với mấy việc này quá sớm, dựa vào những gì bà thấy, hiện tại tuổi của Cố Ninh vẫn còn nhỏ, hẳn là nên chuyên tâm học hành thì tốt hơn.
Tuy rằng nói đến nói đi, mấy chuyện phát sinh trong một tháng gần đây, làm cho cái nhìn của bà đối với con gái thay đổi rất lớn, không bao giờ có thể nhìn đối phương như một đứa trẻ con được. Hiện tại, Cố Ninh xử lý sự việc, so với bà càng thành thục chu đáo hơn, nhưng mặc dù như vậy, Thẩm Lan vẫn hi vọng Cố Ninh có thể giống như những đứa trẻ bằng tuổi bình thường, bà muốn bảo bọc nâng niu con gái trong lòng bàn tay.
– “Mẹ, mảnh đất kia rất lớn, tuy rằng nằm ở vùng ngoại thành, vị trí cũng không tốt lắm, nhưng phía Nam thành phố Z này đều là núi, nếu Thị trưởng của chúng ta có kế hoạch phát triển, thì cũng chỉ có thể đẩy mạnh về phía Bắc, mảnh đất này, về sau có lẽ sẽ biến thành trung tâm thành phố, cho dù hiện tại chúng ta mua lại, mời người đến xử lý, làm thành một cái trang trại, cũng có thể mở cửa buôn bán."
Hôm nay Cố Ninh đi xem mảnh đất kia, hiện tại mặc dù toàn bộ đều là cỏ dại cây xanh, nhưng hai năm sau, thành phố sẽ di chuyển về phía Nam, chính phủ mới sẽ xây dựng nhà ga, tàu điện ngầm cũng sẽ tu bổ lại ở bên kia, ngay cả tiểu khu này cũng sẽ xây mới, cuộc sống sẽ có biến hóa lớn, cuối cùng dần dần thay thế khu công nghiệp vốn bị ô nhiễm trở thành một khu dân cư đông đúc, 20 năm sau, đi cùng với cải cách mới, tốc độ phát triển của kinh tế cũng sẽ tăng cao, đây là thay đổi điển hình của thành phố Z trong tương lai. Mười năm sau, giá trị của mảnh đất kia có thể tăng lên 100 lần, trở thành một miếng mồi ngon béo bở, mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Thẩm Lan cúp điện thoại, nói:
– “Đồn cảnh sát gọi đến, người kia đã chịu mở miệng rồi."
Hai người liếc nhau, so với những gì Cố Ninh đoán thì còn xảy ra sớm hơn. Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, nói:
– “Mẹ, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải đến đồn cảnh sát đấy."
– “Ừ." Thẩm Lan gật gật đầu, ở trong lòng cũng thấy kiên định hơn. Cho tới nay sự lo lắng của bà, cũng rốt cuộc cũng có thể rơi xuống.
1409203780
Ngủ trên giường, Thẩm Lan nhìn thấy Cố Ninh bên cạnh đã nhắm mắt lại, khóe mắt bà có chút ướt át. Rốt cuộc cũng đi tới một bước này. Bà cùng Cố Xuân Sinh đã có tình cảm vợ chồng nhiều năm như vậy, nhưng ngay lúc ký tên vào giấy thỏa thuận li hôn, một khắc kia thì đoạn tình cảm mấy chục năm ấy đã không còn một mảnh, bởi vì con gái, hận ý của Thẩm Lan đối với Cố Xuân Sinh chỉ có tăng chứ không có giảm.
Hiện tại mọi tiếng động đều yên tĩnh lại, Thẩm Lan nhớ tới trước kia, trong chớp mắt, Cố Ninh đã lớn như vậy, bà hận Cố Xuân Sinh tuyệt tình, cũng hận chính mình yếu đuối, bằng không, mấy chuyện này hết thảy cũng không xảy ra với Cố Ninh.
1409203780
Vụ án này đến cuối cùng có bước chuyển biến mới nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bởi vì truyền thông theo dõi sát sao, loại chuyện lừa gạt vơ vét tài sản án này rất được chú ý. Cảm thấy áp lực đến từ chính xã hội, Tiết Dũng cũng không dám tự tiện quyết định, đem tình hình chuyển biến gần đây của vụ án báo cáo cho cấp trên, hơn nữa yêu cầu Thẩm Lan đi đến cục cảnh sát một chuyến.
Lúc Thẩm Lan cùng Cố Ninh đến cục cảnh sát, không ngoài dự kiến thấy được Dương Mộng Đình, vẻ mặt Dương Mộng Đình hơi hốt hoảng, cũng có thể thấy được, bà ta đang có điều lo sợ. Một thành phố chỉ có thể có một vị Thị trưởng, nhưng có thể có đến mấy vị Phó thị trưởng, quan trường như chiến trường, tranh đấu nội bộ cũng rất lợi hại. Mấy ngày gần đây, Dương phó thị trưởng vừa mới nhậm chức được 1 năm, cũng bởi vì bị người có tâm mật báo, gần đây ông ta đang bị điều tra, căn cơ hiện tại của ông ta chưa ổn, lúc này bản thân ông ta còn đang sứt đầu mẻ trán, chỗ nào dư thừa hơi sức đi lo lắng những chuyện khác.
Hôm nay sáng sớm, Dương Mộng Đình nghe thấy tiếng chuông cửa reo vang, bà ta mặc cả áo ngủ ra mở cửa, lập tức thấy được cảnh sát đang chờ trước cửa, sau đó bà ta vào nhà thay đổi một bộ quần áo khác, rồi bị dẫn tới cục cảnh sát. Dương Mộng Đình oán độc nhìn Thẩm Lan, hận ý không thèm che giấu, ngược lại ánh mắt của Thẩm Lan cũng không tránh không né.
Tiết Dũng mời Thẩm Lan ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
– “Các vị quen nhau sao?"
Thẩm Lan bình tĩnh gật gật đầu:
– “Cô ta là tình … hiện tại là vợ chính thức của chồng trước tôi."
Tiết Dũng nhíu nhíu mày, không nghĩ tới sự tình lại biến thành quanh co như vậy, bất quá cũng bắt đầu thông suốt, hắn lý giải về việc Thẩm Lan ly hôn với chồng trước còn chưa đến một tháng, vụ án này, chỉ sợ là do liên lụy bởi việc tranh chấp tài sản đưa tới.
– “Trương Cường nói, anh ta bị người khác sai khiến mới đến đập phá cửa tiệm."
Dương Mộng Đình mím môi, không nói gì, im lặng chấp nhận. Bà ta thầm nghĩ, đập tiệm của con tiện nhân này thì thế nào? Con tiện nhân này đã tính kế bà ta, lấy đi nhiều tiền như vậy, còn dám uy hiếp bà ta! Bà ta làm sao có thể nhịn được cơn tức này! Bà ta nhất quyết sẽ không để yên cho hai mẹ con kia! Chút giáo huấn như vậy bà ta còn ngại quá nhẹ!
Tiết Dũng ho khan mấy tiếng, nói:
– “Trong lòng chị bất bình, luôn tìm cách uy hiếp chiếm đoạt tài sản của chị Thẩm đây, đúng không?"
Dương Mộng Đình nhảy dựng lên, dựng thẳng lông mày:
– “Tôi lừa gạt cô ta làm cái gì? Cô ta lấy đi nhiều tiền như vậy, tôi không phải ăn xin, không giống như cô ta lên mặt làm bà chủ! Tôi còn muốn chiếm đoạt tài sản của cô ta ư?"
Tiết Dũng nhíu nhíu mày, hắn thật sự không thích người phụ nữ cả ‘vú lấp miệng em’ trước mắt này một chút nào. Sắc mặt Tiết Dũng nghiêm túc, tiếp tục nói:
– “Chị sai người đến đập phá cửa tiệm, đây là tội gây rối trật tự công cộng cùng với tội cố ý hủy hoại tài sản của người khác, nếu trước đó có uy hiếp hoặc là đe dọa chị Thẩm đây, có khả năng sẽ cấu thành tội uy hiếp đe dọa người khác."
Dương Mộng Đình sửng sốt, lúc này bà ta cũng hiểu ra sự tình đã trở nên nghiêm trọng, nhưng bà ta cũng không phải vừa. Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Lan:
– “Cô đừng ngậm máu phun người, lúc nào thì tôi uy hiếp cô chứ?" Nói xong muốn nhào tới, lại bị viên cảnh sát đứng canh một bên kéo lại.
Tiết Dũng cất giọng lạnh lùng:
– “Mấy ngày hôm trước chị Thẩm đã đến báo án với chúng tôi. Khoảng thời gian này có người nặc danh vẫn thường xuyên đe dọa uy hiếp chị ấy, đêm qua Trương Cường cũng đã chủ động khai báo với chúng tôi, anh ta nói rằng nhận tiền của chị đến phá cửa tiệm của chị Thẩm, hắn còn nói, chị lệnh cho hắn lúc đến phá cửa tiệm, phải nói không ít những lời đe dọa, uy hiếp chị Thẩm."
Trương Cường sợ bị Dương Mộng Đình đem chuyện uy hiếp chiếm đoạt tài sản đẩy lên trên người mình, nếu đã quyết định khai báo sự thật, dứt khoát giậu đổ bìm leo, đem tất cả mọi chuyện đều đổ cho Dương Mộng Đình.
– “Nói hưu nói vượn, hai người bọn họ muốn vu oan hãm hại tôi!"
Tiết Dũng nhìn ánh mắt bối rối của Dương Mộng Đình, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói:
– “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, chị muốn phá tiệm, chị Thẩm đây cũng không có khả năng biết trước, tại sao chị ấy lại chạy đến báo án với chúng tôi? Hầu như mỗi ngày chị ấy đều chạy đến đây, chứng tỏ quả thật có người đã uy hiếp chị ấy. Chị còn nói rằng bị người khác vu oan hãm hại chị ư? Chẳng lẽ Trương Cường không phải do chị sai đến phá cửa tiệm sao? Lời này của chị thật sự rất mâu thuẫn."
Dương Mộng Đình bị nghẹn không nói ra được một câu nào, ngực bà ta phập phòng kịch liệt, ánh mắt bà ta nhìn Thẩm Lan giống như có thể đem người ta ăn tươi nuốt sống, bà ta cũng biết tình huống hiện tại đối với bà ta là thập phần bất lợi.
– “Các người không cần hỏi nữa, tôi sẽ không trả lời, tôi có quyền giữ im lặng, luật sư của tôi sẽ lập tức tới đây, các người hãy nói chuyện với anh ta." Nói xong câu đó, Dương Mộng Đình không hề nói bất kỳ một chữ nào nữa.
Tiết Dũng nhìn Dương Mộng Đình liếc mắt một cái, rồi quay sang lấy lời khai của Thẩm Lan.
Thần sắc Thẩm Lan nhàn nhạt đem sự tình xảy ra gần đây nhất nhất đều nói ra, trong giọng nói không nghe ra là vui hay buồn. Đương nhiên, trong này không đề cập tới chuyện Cố Ninh vì bức Dương Mộng Đình cùng Cố Xuân Sinh đi vào khuôn khổ, đã phanh phui chứng cứ chuyện Dương phó thị trưởng lợi dụng chức quyền mưu cầu việc riêng. Chuyện này, đổi lại là Dương Mộng Đình hoặc là Cố Xuân Sinh cũng tuyệt đối sẽ không chủ động nói ra, cho nên Thẩm Lan không cần lo lắng.
– “Chồng trước của tôi ngoại tình, tháng trước tôi mới phát hiện được việc này, con riêng của anh ta ở bên ngoài cũng đã được mười mấy tuổi, nhưng anh ta vẫn gạt tôi, sau này tôi đã chủ động đề nghị ly hôn, anh ta sợ tôi kiện anh ta tội trùng hôn, cho nên chủ động đem phần lớn tài sản đều đưa cho tôi, cũng chính vì như vậy, Dương Mộng Đình mới tìm đến gây rối."
Tiết Dũng giật mình, mức phạt của tội trùng hôn trong nước vốn là hết sức mơ hồ, trừ khi do người bị hại chủ động nhắc tới, bằng không bình thường tòa án cũng không truy cứu, điều này cũng có thể lý giải việc Cố Xuân Sinh vì tự bảo vệ bản thân, hoặc là xuất phát từ áy náy, đem phần lớn tài sản đều đưa cho vợ trước. Thẩm Lan nói mấy việc này, Tiết Dũng cũng tự có lý giải trên cơ bản là phù hợp.
Đổi một góc nhìn khác, Cố Xuân Sinh đem phần lớn tài sản đều cho vợ trước, Dương Mộng Đình tự nhiên là sinh ra oán hận trong lòng, cứ xem xét như vậy, động cơ gây án của Dương Mộng Đình quả thật rất đầy đủ và thuyết phục.
Luật sư của Dương Mộng Đình nửa tiếng sau xuất hiện, sau khi luật sư có mặt, lúc này Dương Mộng Đình mới mở miệng nói chuyện, trong chuyện này có một điểm nghi vấn lớn nhất, chính là Thẩm Lan không có chứng cứ chứng minh được Dương Mộng Đình lúc trước uy hiếp chiếm đoạt tài sản. Nếu điểm nghi vấn này không thành lập, chuyện này có khả năng sẽ biến thành tranh chấp dân sự.
Luật sư gắt gao nhắm vào điểm nghi ngờ này, nhưng chuyện mọi người không ngờ đến lại xảy ra, lúc này Thẩm Lan lại lấy ra một máy ghi âm nhỏ, hơn nữa mở ra ngay tại chỗ. Trong băng ghi âm là tiếng Dương Mộng Đình cuồng loạn mắng chửi và uy hiếp, từng câu từng chữ đều được thu lại hết sức rõ ràng. Mọi người sửng sốt, ngay cả sắc mặt của vị luật sư đại diện cho Dương Mộng Đình cũng đại biến. Đoạn ghi âm này, chính là lúc đàm phán điều kiện khi Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh ly hôn, Cố Ninh đã vụng trộm ghi lại, hiện tại mới lấy ra, Dương Mộng Đình làm thể nào cũng không thể giải thích rõ ràng được.
– “Con tiện nhân này dám hãm hại tôi, tôi không có ý này! Mày cố ý thu lại lời nói của tao!"
Tiết Dũng bình tĩnh nhìn Dương Mộng Đình, nói:
– “Dương tiểu thư, hiện tại chị bị tình nghi uy hiếp lừa gạt tài sản của người khác, trước lúc điều tra rõ ràng, chúng tôi không thể để cho chị về."
Dương Mộng Đình mở to hai mắt, thét lên:
– “Anh muốn bắt giam tôi sao? Anh là kẻ ngu ư? Chẳng lẽ anh không nhìn ra, con tiện nhân kia là cố ý hãm hại tôi?"
Vài giây sau, Dương Mộng Đình thấy người chung quanh không hề có chút dao động nào, trong lòng bà ta lộp bộp rơi xuống, bà ta giống như muốn bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao kéo cánh tay của vị luật sư, dùng sức lớn đến nỗi mấy ngón tay trở nên trắng nhợt:
– “Anh nhanh kêu cha tôi đến đây đón tôi, những người này đều thông đồng với nhau! Tôi không muốn ở lại đây."
Khuôn mặt dữ tợn, mang theo vài phần cuồng loạn. Tạm giam vẫn chưa tới hai mươi bốn giờ, cảnh sát cự tuyệt việc luật sư yêu cầu nộp tiền bảo lãnh, Dương Mộng Đình bị đưa vào phòng tạm giam. Thẩm Lan lấy xong khẩu cung, nói lời cám ơn với nhóm cảnh sát rồi cáo biệt, rời khỏi cục cảnh sát.
Tiết Dũng cũng nhẹ nhàng thở ra, Thẩm Lan này có thể dễ ở chung hơn so với Dương Mộng Đình, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy, Thẩm Lan không giống như vẻ bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược như vậy…
1409203780
Khi Thẩm Lan về đến nhà thì thấy Cố Ninh đang ngồi đọc sách trên sô pha. Đồ ăn đã làm tốt, đặt ở trên bàn, bốn mặn một canh, lúc này tuy rằng đã nguội, bất quá bây giờ là giữa hè, cho nên cũng có thể nhẹ nhàng khoan khoái mà lót dạ, cho dù không nóng vẫn có thể ăn.
Lúc Thẩm Lan đi ra ngoài mới hơn 8 giờ sáng, hiện tại đã gần 4 giờ chiều. Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, nói:
– “Mẹ, mẹ ăn cơm đi."
Một ngày không ăn gì vào bụng, khẩu vị của Thẩm Lan một chút thèm ăn cũng không có, hôm nay cả ngày ở cục cảnh sát nhìn thấy biểu tình kinh hoàng của Dương Mộng Đình, không biết sao trong lòng bà có một loại cảm giác không tên… là khoái trá…
– “Mẹ, mẹ ăn một chút đi." Cố Ninh mở miệng khuyên lơn.
– “Ừ." Tuy rằng không muốn ăn, nhưng bởi vì tự tay con gái nấu cơm, Thẩm Lan vẫn lấy chén cơm do Cố Ninh bới cho.
Thẩm Lan ăn được chút cơm, Cố Ninh có vẻ như tùy ý mở miệng nói:
– “Mẹ, gần đây con nhìn thấy có một mảnh đất trống, vị trí địa lý không sai, con cảm thấy giá trị không gian rất lớn, không bằng chúng ta mua mảnh đất này đi."
Thẩm Lan dừng đũa, hỏi:
– “Mua đất làm gì?"
Bà đã làm bà chủ mười mấy năm, đối với mấy chuyện làm ăn, đầu tư cái gì cũng đều không hiểu. Cho nên đột nhiên có được một số tiền lớn như vậy, cũng chỉ bỏ vào trong ngân hàng, không nghĩ tới nên xử lý như thế nào, những ngày sắp tới sẽ qua như thế nào, làm thế nào để sung túc, giàu có hơn. Hơn nữa, Thẩm Lan cũng không hi vọng Cố Ninh tiếp xúc với mấy việc này quá sớm, dựa vào những gì bà thấy, hiện tại tuổi của Cố Ninh vẫn còn nhỏ, hẳn là nên chuyên tâm học hành thì tốt hơn.
Tuy rằng nói đến nói đi, mấy chuyện phát sinh trong một tháng gần đây, làm cho cái nhìn của bà đối với con gái thay đổi rất lớn, không bao giờ có thể nhìn đối phương như một đứa trẻ con được. Hiện tại, Cố Ninh xử lý sự việc, so với bà càng thành thục chu đáo hơn, nhưng mặc dù như vậy, Thẩm Lan vẫn hi vọng Cố Ninh có thể giống như những đứa trẻ bằng tuổi bình thường, bà muốn bảo bọc nâng niu con gái trong lòng bàn tay.
– “Mẹ, mảnh đất kia rất lớn, tuy rằng nằm ở vùng ngoại thành, vị trí cũng không tốt lắm, nhưng phía Nam thành phố Z này đều là núi, nếu Thị trưởng của chúng ta có kế hoạch phát triển, thì cũng chỉ có thể đẩy mạnh về phía Bắc, mảnh đất này, về sau có lẽ sẽ biến thành trung tâm thành phố, cho dù hiện tại chúng ta mua lại, mời người đến xử lý, làm thành một cái trang trại, cũng có thể mở cửa buôn bán."
Hôm nay Cố Ninh đi xem mảnh đất kia, hiện tại mặc dù toàn bộ đều là cỏ dại cây xanh, nhưng hai năm sau, thành phố sẽ di chuyển về phía Nam, chính phủ mới sẽ xây dựng nhà ga, tàu điện ngầm cũng sẽ tu bổ lại ở bên kia, ngay cả tiểu khu này cũng sẽ xây mới, cuộc sống sẽ có biến hóa lớn, cuối cùng dần dần thay thế khu công nghiệp vốn bị ô nhiễm trở thành một khu dân cư đông đúc, 20 năm sau, đi cùng với cải cách mới, tốc độ phát triển của kinh tế cũng sẽ tăng cao, đây là thay đổi điển hình của thành phố Z trong tương lai. Mười năm sau, giá trị của mảnh đất kia có thể tăng lên 100 lần, trở thành một miếng mồi ngon béo bở, mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Tác giả :
Thanh Thanh Tử Khâm