Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ
Chương 3: Gả cho ai cũng có thể làm sâu gạo
Buổi tối hôm đó, như mọi ngày, chủ tớ hai người cùng nhau đi dạo trong viện nhà mình cho tiêu cơm, Tiểu Mãn đang kể cho tiểu thư nhà mình nghe một số chuyện hiện tại, đại khái là sáng sớm hôm nay, sau khi tam vương gia sai người mang thiếp mời sinh thần đến, nhưng vị hôn thê là nàng đây lại không hân hạnh được mời dự, nên cả phủ tướng quân hiện tại, có người hả hê, có người thương hại, cũng có người vui mừng, e hèm là vui mừng cho nhị tiểu thư dịu dàng, lương thiện của bọn họ, hình như đã lọt vào mắt xanh của vị vương gia được hoàng đế yêu thương nhất Hy Thiên quốc.
Nhắc đến vị hoàng đế này, Khuynh Nhan chỉ nhớ trong tiểu thuyết cũng không miêu tả nhiều đến hắn, chỉ nói hắn là hoàng đế trẻ tuổi, hiện tại vừa đăng cơ kế vị chưa đến hai năm, hắn cực kỳ yêu thương vị tam đệ cùng một mẹ này, mà vị tam vương gia này cũng không phụ sự yêu thương của hắn, đứng đầu hình bộ chuyên giúp vua điều tra và xử lý nội bộ triều chính.
“Tiểu thư"- Là tiếng của nha hoàn Tiểu Thanh, đây cũng là một nha hoàn bên cạnh Khuynh Nhan cũng trạc mười lăm mười sáu tuổi như Tiểu Mãn.
“Hửm?"- Người nào đó nhướng mày hỏi
“Dạ lão gia đến tìm"
Nghe xong, người nào đó gật đầu rồi nhẹ giọng phân phó:
“Ừ, ta về ngay, mà Tiểu Mãn này, sáng mai gọi người làm vườn đến gặp ta"
Mấy loại hoa này đẹp thì có đẹp, quý thì có quý nhưng cũng chả có tác dụng thực tế gì cả, phải thay đổi.
Về đến phòng, đã thấy tướng quân đại nhân ngồi trên ghế, tay xoa xoa ly trà, bộ dạng đang suy nghĩ.
“Cha, giờ nay hẳn cha đang ở trong thư phòng, sao lại có thời gian đến thăm con gái vậy?"- Vừa nói lại vừa cười cười ngồi xuống tự mình rót một chén nước.
“Nha đầu, hẳn con đã nghe chuyện thiếp mời sáng nay"- Giọng lo lắng, lúc vừa hạ triều, ông bận ở lại cùng hoàng đế bàn chuyện triều chính rồi đi làm vài việc trong quân, đến mặt trời sắp xuống núi trở về lại nghe tin này, còn nghĩ, lấy tính tình của nha đầu được nuông chiều đến sinh hư nhà mình chắc chắn sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, ai ngờ vẫn còn có tâm trạng đi dạo vườn hoa.
“Dạ, con đã biết rồi"- Lại thấy phụ thân đại nhân nhà mình trong mắt tràn đầy lo lắng và tự trách, đành nhẹ giọng nói tiếp:
“Cha, trước kia là con gái còn trẻ người non dạ, giờ nghĩ lại thậtra con đối với tam vương gia chỉ là nhất thời ngưỡng mộ thôi. Hiện tại nếu có thể dựa vào việc này mà từ hôn hoặc mang hôn sự chuyển sang nhị muội thì tốt quá, công đức viên mãn!"
Thấy lão cha vẫn nhìn mình tràn đầy thương tiếc như vậy, nàng bất đắc dĩ, thở dài, lại nghe ông nói:
“Trước đây, lẽ ra thái hậu có ý muốn cho con gả vào cung, ta lại lo hoàng đế tam cung lục viện, con vào đó sẽ khổ cả đời, nên muốn hướng con cho tam vương gia, hiện giờ nghĩ lại, ta, ta..thật có lỗi với mẹ con"-Nói xong hốc mắt tướng quân đại nhân đỏ lên, khuôn mặt phút chốc như già thêm mười tuổi.
Ngừng một chút lại nói tiếp: “Cha già rồi, còn thêm chinh chiến, sống nay chết mai, nếu cha không còn, con phải làm sao đây? Hiện tại cha chỉ mong con có một trượng phu tốt để nương tựa cả đời, mà tam vương gia thì…hây…nếu hiện tại không là tam vương gia, con cũng chỉ có thể gả vào cung làm phi tần của hoàng thượng, thái hậu bên ngoài mặc dù nói là do tình tỷ muội với mẹ con nhưng thật ra cũng là e ngại binh quyền cha đang nắm nên muốn dùng con để cha tận tâm vì hoàng gia mà thôi"
Quả nhiên là còn một loạt sự tình đằng sau hôn sự này, người nào đó xoa xoa huyệt thái dương.
“Cha, con gái hiện tại nghĩ thông suốt rồi, gả cho ai cũng vậy thôi, vương gia hay hoàng đế, cũng chỉ khác nhau mỗi chỗ ở mà thôi, ở đâu con gái cũng hứa là sẽ bình yên mà sống thật tốt, cha cứ yên tâm, huống chi không phải con còn có tướng quân đại nhân oai phong lẫm liệt, hiên ngang bất khuất, đánh đâu thắng đó chống lưng hay sao? Cho nên cha đừng có nghĩ đến ‘sống nay chết mai’ nha, con còn phải ‘cáo mượn oai hùm’ nữa đấy"- Người nào đó vừa chân thành, vừa một bộ vuốt mông ngựa làm tướng quân đại nhân cũng bất đắc dĩ bật cười ha ha, sau đó đứng dậy nói muốn đến thư phòng làm việc.
Người nào đó đã sớm ngáp ngắn ngáp dài, ôi giờ này lẽ ra nàng đang ngủ rồi thì phải, liền lập tức gọi Tiểu Mãn chuẩn bị nước tắm xong còn ngủ.
--- ------ ----ta là đường phân cách hoàng cung---- ------ -----
Ngự thư phòng, Chính Đức đế Vũ Văn Triệt, thân vận thường phục màu nguyệt, khuôn mặt tuấn dật, xuất trần, khí thế uy nghiêm, đôi mắt hồ ly híp lại, tay nâng lên xoa xoa huyệt thái dương, mày rồng nhíu chặt lại cơ hồ muốn xiết chết con muỗi, tam đệ này thật không thể làm người ta bớt lo. Rõ ràng là cố ý dùng hành động thiết thực này để cho mình và mẫu hậu biết: Vũ Văn Trác thực sự rất chán ghét Liễu Khuynh Nhan.
Tiểu Thuận Tử thấy thái giám Kính sự phòng Tiểu Kính Tử cầm khay thẻ bài, quỳ chờ đã lâu mà vạn tuế gia vẫn không quan tâm đến. Vũ Văn Triệt lúc làm thái tử, trừ thái tử phi Lý Na cháu gái thái hậu thì cũng chỉ có hai trắc phi là Trịnh Tố Liên con gái quan thái y chánh tứ phẩm và An Dung con gái quan ngự sử tòng tứ phẩm và hai tiểu thiếp thông phòng do thái hậu ban cho. Đến lúc đăng cơ, thái tử phi thành Hoàng Hậu, hai trắc phi cũng lần lượt phong Trịnh phi và An phi, hai tiểu thiếp sắc phong Lệ tần và Lan tần. Vì đến nay vẫn chưa có con nối dõi, nên đám đại thần luôn sôi sục quyết tâm dâng sớ tỏ ra lo lắng cho giống rồng, thật ra là có ý dâng con gái, em gái, cháu gái nhét vào cái hậu cung thưa thớt này.
Nhưng Chính Đức đế nghe đến chỉ cười như không cười mà rằng: “Các ái khanh thật có lòng quan tâm chuyện nhà của trẫm, nếu như chuyện nước, chuyện dân cũng được các ái khanh nhiệt tình để tâm như vậy thì tốt quá!"- đây là câu nói bất hủ của vạn tuế gia, trăm lần như một, nghe xong các vị đại thần đều ngậm miệng quỳ xuống xin thứ tội, hiệu quả vô cùng.
Tiểu Thuận Tử đang suy nghĩ, bỗng nghe giọng rồng cất lên phân phó:
“Thần Long Cung"
Nghe xong thái giám Kính sự phòng Tiểu Kính Tử có cảm giác muốn ngất tại chỗ, đã hơn ba tháng, à không bốn tháng rồi, hoàng thượng không hề bước chân vào hậu cung, trước đây tuy không phải thường xuyên nhưng cũng một, hai tháng một lần chứ, vạn tuế gia à, ngài có phải hay không có bệnh gì khó nói, tuy nhiên suy nghĩ này Tiểu Kính Tử chỉ dám để trong lòng mà thôi, hầy trở về báo cáo và nhận tội với thái hậu thôi.
Nhắc đến vị hoàng đế này, Khuynh Nhan chỉ nhớ trong tiểu thuyết cũng không miêu tả nhiều đến hắn, chỉ nói hắn là hoàng đế trẻ tuổi, hiện tại vừa đăng cơ kế vị chưa đến hai năm, hắn cực kỳ yêu thương vị tam đệ cùng một mẹ này, mà vị tam vương gia này cũng không phụ sự yêu thương của hắn, đứng đầu hình bộ chuyên giúp vua điều tra và xử lý nội bộ triều chính.
“Tiểu thư"- Là tiếng của nha hoàn Tiểu Thanh, đây cũng là một nha hoàn bên cạnh Khuynh Nhan cũng trạc mười lăm mười sáu tuổi như Tiểu Mãn.
“Hửm?"- Người nào đó nhướng mày hỏi
“Dạ lão gia đến tìm"
Nghe xong, người nào đó gật đầu rồi nhẹ giọng phân phó:
“Ừ, ta về ngay, mà Tiểu Mãn này, sáng mai gọi người làm vườn đến gặp ta"
Mấy loại hoa này đẹp thì có đẹp, quý thì có quý nhưng cũng chả có tác dụng thực tế gì cả, phải thay đổi.
Về đến phòng, đã thấy tướng quân đại nhân ngồi trên ghế, tay xoa xoa ly trà, bộ dạng đang suy nghĩ.
“Cha, giờ nay hẳn cha đang ở trong thư phòng, sao lại có thời gian đến thăm con gái vậy?"- Vừa nói lại vừa cười cười ngồi xuống tự mình rót một chén nước.
“Nha đầu, hẳn con đã nghe chuyện thiếp mời sáng nay"- Giọng lo lắng, lúc vừa hạ triều, ông bận ở lại cùng hoàng đế bàn chuyện triều chính rồi đi làm vài việc trong quân, đến mặt trời sắp xuống núi trở về lại nghe tin này, còn nghĩ, lấy tính tình của nha đầu được nuông chiều đến sinh hư nhà mình chắc chắn sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, ai ngờ vẫn còn có tâm trạng đi dạo vườn hoa.
“Dạ, con đã biết rồi"- Lại thấy phụ thân đại nhân nhà mình trong mắt tràn đầy lo lắng và tự trách, đành nhẹ giọng nói tiếp:
“Cha, trước kia là con gái còn trẻ người non dạ, giờ nghĩ lại thậtra con đối với tam vương gia chỉ là nhất thời ngưỡng mộ thôi. Hiện tại nếu có thể dựa vào việc này mà từ hôn hoặc mang hôn sự chuyển sang nhị muội thì tốt quá, công đức viên mãn!"
Thấy lão cha vẫn nhìn mình tràn đầy thương tiếc như vậy, nàng bất đắc dĩ, thở dài, lại nghe ông nói:
“Trước đây, lẽ ra thái hậu có ý muốn cho con gả vào cung, ta lại lo hoàng đế tam cung lục viện, con vào đó sẽ khổ cả đời, nên muốn hướng con cho tam vương gia, hiện giờ nghĩ lại, ta, ta..thật có lỗi với mẹ con"-Nói xong hốc mắt tướng quân đại nhân đỏ lên, khuôn mặt phút chốc như già thêm mười tuổi.
Ngừng một chút lại nói tiếp: “Cha già rồi, còn thêm chinh chiến, sống nay chết mai, nếu cha không còn, con phải làm sao đây? Hiện tại cha chỉ mong con có một trượng phu tốt để nương tựa cả đời, mà tam vương gia thì…hây…nếu hiện tại không là tam vương gia, con cũng chỉ có thể gả vào cung làm phi tần của hoàng thượng, thái hậu bên ngoài mặc dù nói là do tình tỷ muội với mẹ con nhưng thật ra cũng là e ngại binh quyền cha đang nắm nên muốn dùng con để cha tận tâm vì hoàng gia mà thôi"
Quả nhiên là còn một loạt sự tình đằng sau hôn sự này, người nào đó xoa xoa huyệt thái dương.
“Cha, con gái hiện tại nghĩ thông suốt rồi, gả cho ai cũng vậy thôi, vương gia hay hoàng đế, cũng chỉ khác nhau mỗi chỗ ở mà thôi, ở đâu con gái cũng hứa là sẽ bình yên mà sống thật tốt, cha cứ yên tâm, huống chi không phải con còn có tướng quân đại nhân oai phong lẫm liệt, hiên ngang bất khuất, đánh đâu thắng đó chống lưng hay sao? Cho nên cha đừng có nghĩ đến ‘sống nay chết mai’ nha, con còn phải ‘cáo mượn oai hùm’ nữa đấy"- Người nào đó vừa chân thành, vừa một bộ vuốt mông ngựa làm tướng quân đại nhân cũng bất đắc dĩ bật cười ha ha, sau đó đứng dậy nói muốn đến thư phòng làm việc.
Người nào đó đã sớm ngáp ngắn ngáp dài, ôi giờ này lẽ ra nàng đang ngủ rồi thì phải, liền lập tức gọi Tiểu Mãn chuẩn bị nước tắm xong còn ngủ.
--- ------ ----ta là đường phân cách hoàng cung---- ------ -----
Ngự thư phòng, Chính Đức đế Vũ Văn Triệt, thân vận thường phục màu nguyệt, khuôn mặt tuấn dật, xuất trần, khí thế uy nghiêm, đôi mắt hồ ly híp lại, tay nâng lên xoa xoa huyệt thái dương, mày rồng nhíu chặt lại cơ hồ muốn xiết chết con muỗi, tam đệ này thật không thể làm người ta bớt lo. Rõ ràng là cố ý dùng hành động thiết thực này để cho mình và mẫu hậu biết: Vũ Văn Trác thực sự rất chán ghét Liễu Khuynh Nhan.
Tiểu Thuận Tử thấy thái giám Kính sự phòng Tiểu Kính Tử cầm khay thẻ bài, quỳ chờ đã lâu mà vạn tuế gia vẫn không quan tâm đến. Vũ Văn Triệt lúc làm thái tử, trừ thái tử phi Lý Na cháu gái thái hậu thì cũng chỉ có hai trắc phi là Trịnh Tố Liên con gái quan thái y chánh tứ phẩm và An Dung con gái quan ngự sử tòng tứ phẩm và hai tiểu thiếp thông phòng do thái hậu ban cho. Đến lúc đăng cơ, thái tử phi thành Hoàng Hậu, hai trắc phi cũng lần lượt phong Trịnh phi và An phi, hai tiểu thiếp sắc phong Lệ tần và Lan tần. Vì đến nay vẫn chưa có con nối dõi, nên đám đại thần luôn sôi sục quyết tâm dâng sớ tỏ ra lo lắng cho giống rồng, thật ra là có ý dâng con gái, em gái, cháu gái nhét vào cái hậu cung thưa thớt này.
Nhưng Chính Đức đế nghe đến chỉ cười như không cười mà rằng: “Các ái khanh thật có lòng quan tâm chuyện nhà của trẫm, nếu như chuyện nước, chuyện dân cũng được các ái khanh nhiệt tình để tâm như vậy thì tốt quá!"- đây là câu nói bất hủ của vạn tuế gia, trăm lần như một, nghe xong các vị đại thần đều ngậm miệng quỳ xuống xin thứ tội, hiệu quả vô cùng.
Tiểu Thuận Tử đang suy nghĩ, bỗng nghe giọng rồng cất lên phân phó:
“Thần Long Cung"
Nghe xong thái giám Kính sự phòng Tiểu Kính Tử có cảm giác muốn ngất tại chỗ, đã hơn ba tháng, à không bốn tháng rồi, hoàng thượng không hề bước chân vào hậu cung, trước đây tuy không phải thường xuyên nhưng cũng một, hai tháng một lần chứ, vạn tuế gia à, ngài có phải hay không có bệnh gì khó nói, tuy nhiên suy nghĩ này Tiểu Kính Tử chỉ dám để trong lòng mà thôi, hầy trở về báo cáo và nhận tội với thái hậu thôi.
Tác giả :
Trang Bana