Cuộc Sống Ở Bắc Tống
Chương 209: Binh đến tướng chặn
Toàn bộ viên công trong tửu lâu chỉ có Trương Bát nương và Thanh Miêu biết chữ, Thanh Miêu phải quản lý phòng bếp, nếu Trương Bát nương cũng đi thì không ai ghi sổ sách được, bởi vậy quả thật không thể thiếu cô. Trương Bát nương cũng rõ ràng tình huống, gật gật đầu, tiếp tục làm việc.
Lâm Y về đại sảnh xã giao, một ngày trôi qua, kiếm được cũng khá, nhưng hết sức mệt. Đóng cửa xong, Dương thị đến xem, khuyên nàng. “Hôm nay khai trương, con đến coi sóc là đúng, nhưng sau này chỉ ngồi toạ trấn hậu viên thôi, không có chuyện đừng ra tiền sảnh".
Lâm Y gật đầu vâng lời, cùng Dương thị về ngõ Châu Kiều, vì tửu lâu vội vã khai trương, cả nhà vẫn ở lại chỗ cũ, chưa kịp chuyển đi.
Đến cửa nhà, Dương thị thương Lâm Y vất vả một ngày, liền dặn nàng về phòng nghỉ tạm, không cần hầu hạ. Lâm Y tạ ơn Dương thị, tiễn bà đến đối diện mới quay về phòng. Lưu Vân Lưu Hà hai người đã đứng chờ ở cửa hậu lúc lâu, gặp Lâm Y về, trước sau nghênh đón hỏi han ân cần, người thì xưng bản thân đã chuẩn bị trà bánh, người thì nói mình đã nấu nước ấm cho nàng ngâm chân.
Lâm Y đi vào trong phòng, quả nhiên thấy bồn nước nóng, bên cạnh bàn đã bày sẵn các món điểm tâm mới mẻ và một chén trà nóng.
Không có sự ân cần nào là vô cớ, không gian xảo thì cũng âm mưu, nhưng có người hầu hạ, có sao không hưởng thụ. Lâm Y vui vẻ ngồi xuống ghế, tuỳ ý Lưu Hà cởi giày cho mình, Lưu Vân đấm lưng bóp vai. Một lát sau, nàng thư thái ngâm chân, vừa hưởng thụ mát xa, vừa ăn điểm tâm uống trà.
Lưu Vân đứng sau Lâm Y, giúp nàng bóp vai, còn không quên lầm bầm. “Chỉ biết bắt chước, thấy người ta bóp vai liền bóp chân theo". Nói xong còn nhắc nhở Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, điểm tâm là nô tỳ hiếu kính thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng hiểu lầm có phần Lưu Hà bên trong".
Hai người không phải đã dàn xếp xong rồi? Lâm Y thấy lạ, nhưng nghĩ chút đã hiểu ngay, chuyện quan trọng nhất bây giờ, ngoại trừ mở tửu lâu chính là dọn qua nhà mới, hai người bọn họ nhất định không quan tâm đến tửu lâu, hôm nay đặc biệt lấy lòng Lâm Y, tám chín phần mười là mong được phân vào phòng tốt để ở.
Lâm Y lòng như gương sáng, nhưng cố tình không lên tiếng, rất hưởng thụ bọn họ cố ý lấy lòng, cười nói. “Đại phu nhân dạy dỗ các người rất tốt, có các người, ta đỡ phải mua thêm nha hoàn".
Trong phòng Lâm Y có hai người hầu, một là thím Dương hiện đang làm chưởng quầy, hai là Thanh Miêu hiện quản lý phòng bếp, trước mắt quả thật không có người để sai sử. Lưu Vân hơi biến sắc, nghe Lâm Y nói, ý tứ là vẫn coi hai người bọn họ là nha hoàn? Cô ta vừa nhíu mày, đã bị Lưu Hà bắt gặp, cười nhạo. “Cô ỷ Nhị thiếu phu nhân không thấy thì dám tỏ thái độ hả? Nếu không có tâm hầu hạ Nhị thiếu phu nhân thì đi nghỉ đi, nơi này mình ta đủ rồi".
Lưu Vân sao chịu thừa nhận, cắn răng khăng khăng bản thân không hề tỏ thái độ, là Lưu Hà vu hãm. Hai người nhao nhao ồn ào, Lâm Y nghe mất kiên nhẫn, trách mắng. “Ta thấy hai ngươi không ai là hảo tâm hết, ta bận bịu từ sáng sớm đến tối muộn, các ngươi nhìn không thấy? Khó khăn về nghỉ một chút còn cãi nhau inh ỏi, không muốn ta sống nữa đúng không".
Thái độ của Lâm Y trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của Lưu Hà Lưu Vân, bởi vậy cả hai chịu mắng xong, không dám rên một tiếng, ngậm chặt miệng, tập trung tinh thần, ai bóp chân bóp chân, ai bóp vai bóp vai.
Không bao lâu sau, Trương Trọng Vi cũng về tới, thấy Lâm Y đang ngâm chân, hâm mộ, cười nói. “Nương tử biết hưởng phúc thật".
Lưu Vân bóp vai đến mỏi tay, nhân cơ hội ngừng lại, hỏi. “Nô tỳ xách nước ấm tới cho Nhị thiếu gia ngâm chân luôn?".
Trương Trọng Vi nào dám để ái thiếp của Trương Đống xách nước cho mình rửa chân, nghe vậy bị doạ sốc, không dám nói gì lui ra ngoài luôn.
Lưu Hà đảo mắt qua nhìn sắc mặt Lâm Y, lập tức trách cứ Lưu Vân. “Nha đầu không biết quy củ, tự ra ngoài quỳ một khắc đi".
Lưu Vân ấm ức nhìn Lâm Y, nói. “Nô tỳ chỉ là hảo tâm thôi".
Lâm Y nhắm mắt lại, không nói, Lưu Vân không dám biện minh gì nữa, tự giác ra ngoài cửa quỳ xuống cạnh chân tường. Lưu Hà từ lần trước tính kế Lâm Y không thành, liền hiểu nàng là người không chấp nhận được thiếp thất, bởi vậy nào dám động đao trên đầu chúa sơn lâm, cô ta thấy Trương Trọng Vi còn ở bên ngoài chưa vào, liền nhấc thau nước đi, lau chân cho Lâm Y, nói. “Chân ngâm lâu không tốt, nô tỳ ra ngoài nhìn chằm chằm Lưu Vân, miễn cho nha đầu đó nhàn hạ".
Nhìn chằm chằm Lưu Vân là giả, đổi Trương Trọng Vi và với Lâm Y là thật, Lâm Y vừa lòng cô ta biết điều, mỉm cười gật đầu.
Lưu Hà vừa ra khỏi cửa, Trương Trọng Vi liền vén rèm vào trong, cười nói. “Lưu Hà thế nhưng biết thức thời".
Lâm Y nói. “Nếu không am hiểu thấy gió sử đà, cô ta đã chẳng hầu hạ trước mặt mẫu thân lâu như vậy".
Trương Trọng Vi hơi kinh ngạc. “Lần này cô ta về Đông Kinh, ta thấy em đối xử với cô ta bình thường, thì ra vẫn đang đề phòng nhiều như vậy".
Lâm Y cười. “Bình thường thôi, cô ta ăn cơm nhà chúng ta, việc cần làm phải làm, em sẽ không làm khó cô ta, em cũng chẳng trông cậy cô ta trung thành, để ý nhiều làm chi đâu".
Trương Trọng Vi hiểu, đây là đang coi Lưu Hà là người ngoài, chàng chỉ ra ngoài cửa, hỏi tiếp. “Nha đầu tên Lưu Vân kia quỳ gối ngoài cửa là làm sao? Cô ta có bướng bỉnh cũng là người trong phòng mẫu thân, em chớ phạt quá mức".
Lâm Y lỡ đãng nói. “Mẫu thân ước gì em dạy dỗ bọn họ cho dễ bảo, mới không trách cứ em, thế nhưng chẳng lẽ chàng thương hương tiếc ngọc?".
Trương Trọng Vi rụt cổ. “Ta nào dám".
Lâm Y nhẹ nhàng nắm lỗ tai chàng, cười nói. “Có kéo chàng ra đo cũng không can đảm đó". Nói xong đứng dậy ra ngoài cửa. “Em đi nấu nước, tự tay rửa chân cho quan nhân".
Trương Trọng Vi cười mị mị đáp lại, nằm lên giường, chờ dịch vụ tình yêu của nương tử. Nhưng Lâm Y còn chưa đi hai bước, đã vội bị thím Dương tới gọi. “Nhị thiếu phu nhân, ban ngày nhận rất nhiều quà, bây giờ phải xử lý sao?".
Lâm Y xoa xoa vai, nói. “Hôm nay mệt mỏi, quà cáp cũng không chạy được, sáng mai nói sau".
Thím Dương vẫn cản nàng, nói. “Vật chết thì không chạy được, nhưng vật sống thì sao?".
Lâm Y sửng sốt, chẳng lẽ Dương thị đoán trúng, thật sự có ai đó tặng người đến?
Thím Dương nói tiếp, chứng thực suy nghĩ của Lâm Y, quả thật có người tặng mấy tỳ nữ, vì là đóng cửa rồi mới đưa tới nên Lâm Y không biết.
Quả là biết chọn thời điểm, Lâm Y nhu nhu thái dương, hỏi. “Đại phu nhân biết không?".
Thím Dương chỉ nhận thức Trương Trọng Vi và Lâm Y là chủ nhân, Dương thị xếp hạng sau, bởi vậy lắc đầu, nói. “Tôi vừa nhận được liền đến bẩm báo Nhị thiếu phu nhân luôn, chưa kịp chạy tới chỗ Đại phu nhân".
Nhận người không giống nhận vật, không cẩn thận sẽ chọc phiền toái, Lâm Y không có chủ ý nào, đành phải nói với Trương Trọng Vi một tiếng, xoay người đến phòng Dương thị.
Dương thị sớm đoán được sẽ có việc này, không hề thấy lạ, một mặt bảo Lâm Y an tâm, một mặt hỏi thím Dương. “Đưa tới những ai?".
Thím Dương đáp. “Tất cả đều là tỳ nữ, nhỏ nhất mười bốn, lớn nhất mười bảy, dung mạo xấu đẹp đa dạng, tôi phân không ra là thượng đẳng hay hạ đẳng".
Dương thị hỏi ý kiến Lâm Y. “Giờ gọi vào nhìn thử một cái?".
Lâm Y gật đầu. “Con dâu toàn nghe mẫu thân".
Dương thị phất tay ra hiệu cho thím Dương, thím Dương liền quay ngược về tửu lâu, dẫn các tỳ nữ được tặng đến, kêu bọn họ đứng thành nhóm ba người trong phòng, lại mời Dương thị và Lâm Y ra xem.
Tổng cộng sáu tỳ nữ, sắp làm hai nhóm, biết nghe lời, thái độ cung kính, thoạt nhìn đều là đã qua huấn luyện. Người đứng giữa ở tốp trước, dung mạo bình thường nhất, thím Dương chỉ vào, giới thiệu. “Đây là Vương hàn lâm đưa tới, nói là tửu lâu chúng ta nhân thủ không đủ, để cô ta đến hỗ trợ làm tửu bảo".
Lâm Y thật sự kinh ngạc, nàng và Dương thị nhìn nhau, Vương hàn lâm cũng quá kiêu ngạo đi, dám đưa gian tế đến thẳng thừng như vậy. Chẳng qua, nếu là đưa gian tế, vì sao không chọn xinh đẹp mà đưa, lại phải đưa một người hết sức bình thường? Không sợ nhà họ Trương xem không lọt mắt, phải đi quét dọn làm việc nặng nhọc sao? Lâm Y đoán rằng đây nhất định là do Ngưu phu nhân hiến kế, bà ta biết Lâm Y không chịu được Trương Trọng Vi nạp thiếp, lo lắng đưa người quá xinh đẹp sẽ không vào được cổng nhà họ Trương, bởi vậy phải đưa một người làm cho Lâm Y tìm không ra cớ.
Lâm Y nghĩ đoạn, âm thầm bật cười, người này nếu không muốn giữ, còn sợ không tìm ra cớ sao? Nàng hiền lành cười với tỳ nữ kia, nghiêng đầu thương lượng cùng Dương thị. “Con dâu thấy nữ tỳ này trời sinh tráng kiện, liền sai đi giặt quần áo vậy, vừa vặn trong nhà thiếu nha hoàn thô sử".
Dương thị cũng đoán được nha đầu kia là Ngưu phu nhân mua, chuyển qua tay Vương hàn lâm đến đây, bằng không với bổng lộc của quan viên Hàn Lâm viện, cho dù làm Đại học sĩ, cũng chẳng đủ tiền mua tỳ nữ tặng ai. Bà nghe Lâm Y phân công, khen ngợi. “Con dâu giỏi giang lắm, an bài rất là thoả đáng".
Tỳ nữ kia không nguyện ý, khẩn cầu. “Hai vị phu nhân, nô tỳ biết rửa chén, cho nô tỳ vào tửu lâu hỗ trợ đi".
Cho cô ta đi rửa chén, Lâm Y sợ rửa quá “sạch sẽ", nếu cô ta trộm đổ thứ gì vào, hoạ liền lớn. Chính là phái đi giặt quần áo, Lâm Y còn chưa yên tâm nữa là, chỉ cho giặt quần áo người hầu, quần áo của chủ nhân phái người khác giặt, không cho cô ta nhúng tay.
Thím Dương gặp Dương thị và Lâm Y đều không tiếp lời, liền hiểu ý, mắng tỳ nữ kia. “Làm việc cho chủ nhân còn dám lựa này lựa kia? Phu nhân Vương hàn lâm không dạy ngươi quy củ ư?".
Lâm Y vội nói. “Phu nhân Vương hàn lâm cẩn trọng lắm, sao lại không dạy quy củ, nhất định là nữ tỳ này tự tung tự tác, muốn vẽ mặt phu nhân Vương hàn lâm đây mà".
Câu này mà rơi vào tai phu nhân Vương hàn lâm không chừng liền tam sao thất bản, tỳ nữ kia sợ mất hồn, tự tát bản thân hai cái, cầu xin Lâm Y tha thứ.
Lâm Y lười phí công phu với cô ta, chỉ hỏi thím Dương những tỳ nữ xinh đẹp còn lại là người phương nào đưa tới. Thím Dương báo danh, Lâm Y và Dương thị lại không nhận biết, vẫn là tỳ nữ nổi danh tự giới thiệu, xưng rằng nguyên chủ nhà mình là phú thương trong thành, vì ngưỡng mộ Lâm Y nên mới tặng mình và hai tỳ nữ khác đến, còn bổ sung rằng nếu Lâm Y không hài lòng về bọn họ thì có thể đổi, đổi cho đến khi hài lòng mới thôi.
Các tỳ nữ khác đều gật đầu, xưng rằng nguyên chủ bọn họ cũng giống như vậy. Lâm Y cẩn thận hỏi lại, năm tỳ nữ phân biệt do ba hộ phú thương đưa tới, đều lấy danh nghĩa ngưỡng mộ Lâm Y, còn thực sự là muốn bắc cầu quan hệ với nhà họ Trương hay muốn mượn tay Lâm Y dẫn đường tới phu nhân tham chính thì khó lòng biết được.
Lâm Y về đại sảnh xã giao, một ngày trôi qua, kiếm được cũng khá, nhưng hết sức mệt. Đóng cửa xong, Dương thị đến xem, khuyên nàng. “Hôm nay khai trương, con đến coi sóc là đúng, nhưng sau này chỉ ngồi toạ trấn hậu viên thôi, không có chuyện đừng ra tiền sảnh".
Lâm Y gật đầu vâng lời, cùng Dương thị về ngõ Châu Kiều, vì tửu lâu vội vã khai trương, cả nhà vẫn ở lại chỗ cũ, chưa kịp chuyển đi.
Đến cửa nhà, Dương thị thương Lâm Y vất vả một ngày, liền dặn nàng về phòng nghỉ tạm, không cần hầu hạ. Lâm Y tạ ơn Dương thị, tiễn bà đến đối diện mới quay về phòng. Lưu Vân Lưu Hà hai người đã đứng chờ ở cửa hậu lúc lâu, gặp Lâm Y về, trước sau nghênh đón hỏi han ân cần, người thì xưng bản thân đã chuẩn bị trà bánh, người thì nói mình đã nấu nước ấm cho nàng ngâm chân.
Lâm Y đi vào trong phòng, quả nhiên thấy bồn nước nóng, bên cạnh bàn đã bày sẵn các món điểm tâm mới mẻ và một chén trà nóng.
Không có sự ân cần nào là vô cớ, không gian xảo thì cũng âm mưu, nhưng có người hầu hạ, có sao không hưởng thụ. Lâm Y vui vẻ ngồi xuống ghế, tuỳ ý Lưu Hà cởi giày cho mình, Lưu Vân đấm lưng bóp vai. Một lát sau, nàng thư thái ngâm chân, vừa hưởng thụ mát xa, vừa ăn điểm tâm uống trà.
Lưu Vân đứng sau Lâm Y, giúp nàng bóp vai, còn không quên lầm bầm. “Chỉ biết bắt chước, thấy người ta bóp vai liền bóp chân theo". Nói xong còn nhắc nhở Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, điểm tâm là nô tỳ hiếu kính thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đừng hiểu lầm có phần Lưu Hà bên trong".
Hai người không phải đã dàn xếp xong rồi? Lâm Y thấy lạ, nhưng nghĩ chút đã hiểu ngay, chuyện quan trọng nhất bây giờ, ngoại trừ mở tửu lâu chính là dọn qua nhà mới, hai người bọn họ nhất định không quan tâm đến tửu lâu, hôm nay đặc biệt lấy lòng Lâm Y, tám chín phần mười là mong được phân vào phòng tốt để ở.
Lâm Y lòng như gương sáng, nhưng cố tình không lên tiếng, rất hưởng thụ bọn họ cố ý lấy lòng, cười nói. “Đại phu nhân dạy dỗ các người rất tốt, có các người, ta đỡ phải mua thêm nha hoàn".
Trong phòng Lâm Y có hai người hầu, một là thím Dương hiện đang làm chưởng quầy, hai là Thanh Miêu hiện quản lý phòng bếp, trước mắt quả thật không có người để sai sử. Lưu Vân hơi biến sắc, nghe Lâm Y nói, ý tứ là vẫn coi hai người bọn họ là nha hoàn? Cô ta vừa nhíu mày, đã bị Lưu Hà bắt gặp, cười nhạo. “Cô ỷ Nhị thiếu phu nhân không thấy thì dám tỏ thái độ hả? Nếu không có tâm hầu hạ Nhị thiếu phu nhân thì đi nghỉ đi, nơi này mình ta đủ rồi".
Lưu Vân sao chịu thừa nhận, cắn răng khăng khăng bản thân không hề tỏ thái độ, là Lưu Hà vu hãm. Hai người nhao nhao ồn ào, Lâm Y nghe mất kiên nhẫn, trách mắng. “Ta thấy hai ngươi không ai là hảo tâm hết, ta bận bịu từ sáng sớm đến tối muộn, các ngươi nhìn không thấy? Khó khăn về nghỉ một chút còn cãi nhau inh ỏi, không muốn ta sống nữa đúng không".
Thái độ của Lâm Y trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của Lưu Hà Lưu Vân, bởi vậy cả hai chịu mắng xong, không dám rên một tiếng, ngậm chặt miệng, tập trung tinh thần, ai bóp chân bóp chân, ai bóp vai bóp vai.
Không bao lâu sau, Trương Trọng Vi cũng về tới, thấy Lâm Y đang ngâm chân, hâm mộ, cười nói. “Nương tử biết hưởng phúc thật".
Lưu Vân bóp vai đến mỏi tay, nhân cơ hội ngừng lại, hỏi. “Nô tỳ xách nước ấm tới cho Nhị thiếu gia ngâm chân luôn?".
Trương Trọng Vi nào dám để ái thiếp của Trương Đống xách nước cho mình rửa chân, nghe vậy bị doạ sốc, không dám nói gì lui ra ngoài luôn.
Lưu Hà đảo mắt qua nhìn sắc mặt Lâm Y, lập tức trách cứ Lưu Vân. “Nha đầu không biết quy củ, tự ra ngoài quỳ một khắc đi".
Lưu Vân ấm ức nhìn Lâm Y, nói. “Nô tỳ chỉ là hảo tâm thôi".
Lâm Y nhắm mắt lại, không nói, Lưu Vân không dám biện minh gì nữa, tự giác ra ngoài cửa quỳ xuống cạnh chân tường. Lưu Hà từ lần trước tính kế Lâm Y không thành, liền hiểu nàng là người không chấp nhận được thiếp thất, bởi vậy nào dám động đao trên đầu chúa sơn lâm, cô ta thấy Trương Trọng Vi còn ở bên ngoài chưa vào, liền nhấc thau nước đi, lau chân cho Lâm Y, nói. “Chân ngâm lâu không tốt, nô tỳ ra ngoài nhìn chằm chằm Lưu Vân, miễn cho nha đầu đó nhàn hạ".
Nhìn chằm chằm Lưu Vân là giả, đổi Trương Trọng Vi và với Lâm Y là thật, Lâm Y vừa lòng cô ta biết điều, mỉm cười gật đầu.
Lưu Hà vừa ra khỏi cửa, Trương Trọng Vi liền vén rèm vào trong, cười nói. “Lưu Hà thế nhưng biết thức thời".
Lâm Y nói. “Nếu không am hiểu thấy gió sử đà, cô ta đã chẳng hầu hạ trước mặt mẫu thân lâu như vậy".
Trương Trọng Vi hơi kinh ngạc. “Lần này cô ta về Đông Kinh, ta thấy em đối xử với cô ta bình thường, thì ra vẫn đang đề phòng nhiều như vậy".
Lâm Y cười. “Bình thường thôi, cô ta ăn cơm nhà chúng ta, việc cần làm phải làm, em sẽ không làm khó cô ta, em cũng chẳng trông cậy cô ta trung thành, để ý nhiều làm chi đâu".
Trương Trọng Vi hiểu, đây là đang coi Lưu Hà là người ngoài, chàng chỉ ra ngoài cửa, hỏi tiếp. “Nha đầu tên Lưu Vân kia quỳ gối ngoài cửa là làm sao? Cô ta có bướng bỉnh cũng là người trong phòng mẫu thân, em chớ phạt quá mức".
Lâm Y lỡ đãng nói. “Mẫu thân ước gì em dạy dỗ bọn họ cho dễ bảo, mới không trách cứ em, thế nhưng chẳng lẽ chàng thương hương tiếc ngọc?".
Trương Trọng Vi rụt cổ. “Ta nào dám".
Lâm Y nhẹ nhàng nắm lỗ tai chàng, cười nói. “Có kéo chàng ra đo cũng không can đảm đó". Nói xong đứng dậy ra ngoài cửa. “Em đi nấu nước, tự tay rửa chân cho quan nhân".
Trương Trọng Vi cười mị mị đáp lại, nằm lên giường, chờ dịch vụ tình yêu của nương tử. Nhưng Lâm Y còn chưa đi hai bước, đã vội bị thím Dương tới gọi. “Nhị thiếu phu nhân, ban ngày nhận rất nhiều quà, bây giờ phải xử lý sao?".
Lâm Y xoa xoa vai, nói. “Hôm nay mệt mỏi, quà cáp cũng không chạy được, sáng mai nói sau".
Thím Dương vẫn cản nàng, nói. “Vật chết thì không chạy được, nhưng vật sống thì sao?".
Lâm Y sửng sốt, chẳng lẽ Dương thị đoán trúng, thật sự có ai đó tặng người đến?
Thím Dương nói tiếp, chứng thực suy nghĩ của Lâm Y, quả thật có người tặng mấy tỳ nữ, vì là đóng cửa rồi mới đưa tới nên Lâm Y không biết.
Quả là biết chọn thời điểm, Lâm Y nhu nhu thái dương, hỏi. “Đại phu nhân biết không?".
Thím Dương chỉ nhận thức Trương Trọng Vi và Lâm Y là chủ nhân, Dương thị xếp hạng sau, bởi vậy lắc đầu, nói. “Tôi vừa nhận được liền đến bẩm báo Nhị thiếu phu nhân luôn, chưa kịp chạy tới chỗ Đại phu nhân".
Nhận người không giống nhận vật, không cẩn thận sẽ chọc phiền toái, Lâm Y không có chủ ý nào, đành phải nói với Trương Trọng Vi một tiếng, xoay người đến phòng Dương thị.
Dương thị sớm đoán được sẽ có việc này, không hề thấy lạ, một mặt bảo Lâm Y an tâm, một mặt hỏi thím Dương. “Đưa tới những ai?".
Thím Dương đáp. “Tất cả đều là tỳ nữ, nhỏ nhất mười bốn, lớn nhất mười bảy, dung mạo xấu đẹp đa dạng, tôi phân không ra là thượng đẳng hay hạ đẳng".
Dương thị hỏi ý kiến Lâm Y. “Giờ gọi vào nhìn thử một cái?".
Lâm Y gật đầu. “Con dâu toàn nghe mẫu thân".
Dương thị phất tay ra hiệu cho thím Dương, thím Dương liền quay ngược về tửu lâu, dẫn các tỳ nữ được tặng đến, kêu bọn họ đứng thành nhóm ba người trong phòng, lại mời Dương thị và Lâm Y ra xem.
Tổng cộng sáu tỳ nữ, sắp làm hai nhóm, biết nghe lời, thái độ cung kính, thoạt nhìn đều là đã qua huấn luyện. Người đứng giữa ở tốp trước, dung mạo bình thường nhất, thím Dương chỉ vào, giới thiệu. “Đây là Vương hàn lâm đưa tới, nói là tửu lâu chúng ta nhân thủ không đủ, để cô ta đến hỗ trợ làm tửu bảo".
Lâm Y thật sự kinh ngạc, nàng và Dương thị nhìn nhau, Vương hàn lâm cũng quá kiêu ngạo đi, dám đưa gian tế đến thẳng thừng như vậy. Chẳng qua, nếu là đưa gian tế, vì sao không chọn xinh đẹp mà đưa, lại phải đưa một người hết sức bình thường? Không sợ nhà họ Trương xem không lọt mắt, phải đi quét dọn làm việc nặng nhọc sao? Lâm Y đoán rằng đây nhất định là do Ngưu phu nhân hiến kế, bà ta biết Lâm Y không chịu được Trương Trọng Vi nạp thiếp, lo lắng đưa người quá xinh đẹp sẽ không vào được cổng nhà họ Trương, bởi vậy phải đưa một người làm cho Lâm Y tìm không ra cớ.
Lâm Y nghĩ đoạn, âm thầm bật cười, người này nếu không muốn giữ, còn sợ không tìm ra cớ sao? Nàng hiền lành cười với tỳ nữ kia, nghiêng đầu thương lượng cùng Dương thị. “Con dâu thấy nữ tỳ này trời sinh tráng kiện, liền sai đi giặt quần áo vậy, vừa vặn trong nhà thiếu nha hoàn thô sử".
Dương thị cũng đoán được nha đầu kia là Ngưu phu nhân mua, chuyển qua tay Vương hàn lâm đến đây, bằng không với bổng lộc của quan viên Hàn Lâm viện, cho dù làm Đại học sĩ, cũng chẳng đủ tiền mua tỳ nữ tặng ai. Bà nghe Lâm Y phân công, khen ngợi. “Con dâu giỏi giang lắm, an bài rất là thoả đáng".
Tỳ nữ kia không nguyện ý, khẩn cầu. “Hai vị phu nhân, nô tỳ biết rửa chén, cho nô tỳ vào tửu lâu hỗ trợ đi".
Cho cô ta đi rửa chén, Lâm Y sợ rửa quá “sạch sẽ", nếu cô ta trộm đổ thứ gì vào, hoạ liền lớn. Chính là phái đi giặt quần áo, Lâm Y còn chưa yên tâm nữa là, chỉ cho giặt quần áo người hầu, quần áo của chủ nhân phái người khác giặt, không cho cô ta nhúng tay.
Thím Dương gặp Dương thị và Lâm Y đều không tiếp lời, liền hiểu ý, mắng tỳ nữ kia. “Làm việc cho chủ nhân còn dám lựa này lựa kia? Phu nhân Vương hàn lâm không dạy ngươi quy củ ư?".
Lâm Y vội nói. “Phu nhân Vương hàn lâm cẩn trọng lắm, sao lại không dạy quy củ, nhất định là nữ tỳ này tự tung tự tác, muốn vẽ mặt phu nhân Vương hàn lâm đây mà".
Câu này mà rơi vào tai phu nhân Vương hàn lâm không chừng liền tam sao thất bản, tỳ nữ kia sợ mất hồn, tự tát bản thân hai cái, cầu xin Lâm Y tha thứ.
Lâm Y lười phí công phu với cô ta, chỉ hỏi thím Dương những tỳ nữ xinh đẹp còn lại là người phương nào đưa tới. Thím Dương báo danh, Lâm Y và Dương thị lại không nhận biết, vẫn là tỳ nữ nổi danh tự giới thiệu, xưng rằng nguyên chủ nhà mình là phú thương trong thành, vì ngưỡng mộ Lâm Y nên mới tặng mình và hai tỳ nữ khác đến, còn bổ sung rằng nếu Lâm Y không hài lòng về bọn họ thì có thể đổi, đổi cho đến khi hài lòng mới thôi.
Các tỳ nữ khác đều gật đầu, xưng rằng nguyên chủ bọn họ cũng giống như vậy. Lâm Y cẩn thận hỏi lại, năm tỳ nữ phân biệt do ba hộ phú thương đưa tới, đều lấy danh nghĩa ngưỡng mộ Lâm Y, còn thực sự là muốn bắc cầu quan hệ với nhà họ Trương hay muốn mượn tay Lâm Y dẫn đường tới phu nhân tham chính thì khó lòng biết được.
Tác giả :
A Muội