Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 92: Tin tức đáng sợ
Edit: Thiên Âm
Nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút thì Dương thị đúng là người khả nghi nhất cũng không sai, theo lời Triệu lão gia tử kể lại thì lúc sáng khi ông ở lại trông nhà, có sang nhị phòng một lúc để sửa cái nôi, cũng có chú ý đến đại phòng bên này, nên tên trộm nếu là người ở bên ngoài cũng không dám vào nhà họ để trộm đồ vào lúc đó, vì khả năng bị tóm được rất lớn.
Nhưng loại tình huống này nếu như đặt ở trên người Dương thị, thì lại khác, nàng ta là người Triệu gia, cũng biết hết thói quen của từng người và phòng ốc Triệu gia, thậm chí là vị trí để vật trưng bày. Tiểu Hoằng Tuấn gặp chuyện không may, Lý thị và Triệu lão nhị phải ôm đến chỗ lão Ôn nên không có ở nhà, mặc dù Triệu lão gia tử ở nhà, nhưng tâm tư lại đặt hết vào việc sửa cái nôi, mà Dương thị khẳng định nắm rõ hết tình hình cho nên mới nắm chắc như thế đến đây trộm đồ, cũng không cần lo lắng triệu lão gia tử đến đây dò xét động tĩnh…Hơn nữa nàng ta lại rất quen mọi thứ ở đây nên mới nhanh chóng liếc nhìn, lật đồ để xem và đặt lại đúng vị trí, hòng mong tìm được thứ mình cần.
Không đúng, chuyện của tiểu Hoằng tuấn chắc chắn đã được Dương thị trù tính từ trước, và nàng ta nhất định đã chuẩn bị cho kế hoạch này lâu lắm rồi nên mới có thể làm nhanh như vậy….
Triệu Tương Nghi chỉ suy đoán đến một nửa thôi liền ngưng lại, nàng thật không dám suy đoán tiếp nữa.
Nhưng khi thấy Dương thị tiếp tục dùng giọng khàn khàn nói, “Ta thừa nhận, ta sẽ đem tất cả nói ra hết, chuyện mất đồ vào ngày bảy tháng tư đó đều là do ta làm hết, cầu mọi người hãy tha cho ta, ta biết mình đã sai rồi, ta là đồ đáng chết, cầu mọi người đừng giải ta đi gặp quan, không nể mặt ta thì cũng xin nể mặt hai đứa nhỏ nhà ta với."
“Thẩm chính là muốn bí phương nhà cháu nên mới đến đây?" Triệu Hoằng Lâm nghi ngờ hỏi.
Dương thị quỳ trên mặt đất một lạy rồi một lạy dập đầu đại gia, nhanh miệng nói:
“Đúng, đúng, đúng, là ta muốn bí phương nên mới mò đến đây, nhưng ta vô tội, người của Bách Vị Lâu tìm đến ép buộc ta, muốn ta vào đại phòng trộm bí phương đem đến cho họ."
Mọi người nghe vậy đều là không thể tin được, ai cũng hít một hơi dài, Dương thị đột ngột nói là tin tức này khiến cho tim mọi người đều đập nhanh lên, hóa ra việc Dương thị đến trộm bí phương không phải là vì mình, mà là có người âm thầm mua chuộc nàng ta.
“Ngươi … mau nói lại một lần nữa cho ta nghe." Phương thị chỉ vào mặt Dương thị không thể tin nói, sau đó lại hoảng sợ nhìn con lớn của mình, “Tín Lương, cái này, giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Tuy rằng Triệu Tín Lương nghe Dương thị tiết lộ bí mật này cũng không phải là không kinh ngạc, nhưng hắn tương đối tỉnh táo. Thầm nghĩ, thật may là hôm nay nhà mình đi trước bọn họ một bước nên mới biết được chuyện này, như vậy cũng có biện pháp giải quyết.
Triệu lão gia tử cho rằng tờ giấy bí phương này là đồ thật, lập tức cẩn thận dặn dò: “Đúng vậy, Tín Lương, chuyện này rất nghiêm trọng, con nhanh đem bí phương này giấu đi, cha thấy Bách Vị Lâu lần này khẳng định sẽ không bỏ qua đâu, đã có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai."
Triệu Tín Lương biết tờ bí phương này là giả nhưng không có giải thích gì nhiều, chỉ trầm mặc nhìn tờ bí phương giả này không nói lời nào, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Dương thị lại tiếp tục khóc lóc cầu tình: “Ngày bảy tháng tư đó, là ta... ta bảo Tương Liên đến nhị phòng làm cho Hoằng tuấn khóc, nhằm thu hút sự chú ý của cha, chờ nhị nhị ca và nhị tẩu ôm lấy Hoằng Tuấn đến chỗ lão Ôn, ta mới nhân lúc cha mang dụng cụ đến sửa cái nôi … Lén lút chạy vào đại phòng, lật tung mọi thứ lên một tấc đất cũng không chừa… Thế nhưng ta ngoại trừ cầm phần vải vóc dư và mấy cái bánh ra thì cái gì cũng không có đụng vào…Bí phương không phải là còn trong tay mọi người sao…’
“Đó là do bọn ta may mắn" Triệu Tín Lương siết chặt quả đấm, vào giờ khắc này, hắn thập phần hận bây giờ là buổi tối, nếu là lúc sáng thì hắn đã trực tiếp giải dương thị đi gặp quan rồi.
Lý thị kinh ngạc đứng hình tại chỗ, nhất thời không thể tin nổi, sau đó dùng hết khí lực vọt tới trước mặt dương thị, giáng lên mặt nàng ta một cái bạt tai, lại hung hăng mắng nhiếc: “Ngươi dầu gì cũng là thẩm thẩm của Hoằng tuấn, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm bảo con gái mình làm ngã cái nôi như vậy, Hoằng Tuấn mới có bây nhiêu, từ trên nôi té xuống đất, ngươi không sợ nó xảy ra chuyện sao, ngày thường ta đã không so đo với ngươi, ngươi lại dám làm ra cái chuyện như vậy mà không sợ bị thiên đao đâm chết ư…Ngươi có biết là xém chút nữa hại ta mất đi con trai không hả, ô ô ô ô..."
Đánh chửi xong, Lý thị rơi nước mắt không ngừng, mắt đỏ lên.
Triệu lão nhị thấy thế, vội kéo Lý thị ra, cũng không có xấu hổ mà ở ngay trước mặt mọi người ôm lấy thê tử dỗ dành: “Được rồi,được rồi, đừng có tức giận nữa, chúng ta trở về phòng thôi, nơi này đã có đại ca xử trí rồi, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho nhà ta, nàng vừa mới ra tháng thân thể đã không tốt, lúc này đừng có tức giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe." Lúc này, hắn quan tâm nhất chỉ có vợ mình thôi, cũng quên mất là phải tính sổ với Dương thị.
Triệu Tương Nghi đem cử chỉ của hai người họ đặt vào trong mắt, trong lòng cũng rất cảm động, nhìn hai người nhị thúc và nhị thẩm thật là hạnh phúc.
Phương thị thấy thế, nước mắt cũng rơi xuống, bà cúi đầu lau đi rồi cũng an ủi Lý thị vài câu, cam đoan sẽ cho Lý thị một câu trả lời hợp lí, chờ Lý thị bị Triệu lão nhị dụ dỗ đi về, Phương thị tiếp tục trừng mắt nhìn dương thị nói: “Ngươi lúc này nói gì cũng vô ích, nhà này sẽ không dung túng một kẻ độc ác, không biết xấu hổ như ngươi."
“Mẹ, mẹ, vậy còn con?" Triệu lão tam thoắt cái quỳ xuống trước mặt Phương thị, nước mắt cũng chảy xuống run rẩy nói: “Mẹ, con thật là không biết việc này, nếu biết thì con cũng đã khuyên nàng ta rồi, hơn nữa con là con ruột ngài, ngài nghìn vạn lần đừng giải con đến gặp quan."
Phương thị trong lòng cũng rất đau, nhưng bà thật không thể tin lời nói của Triệu lão tam được, chỉ quay mặt đi chỗ khác không nhìn Triệu lão tam, cúi đầu lặng lẽ khóc thầm.
Triệu Tín Lương không đành lòng để mẹ thương tâm, hơn nữa Triệu lão tam cũng là thân huynh đệ của hắn, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn Triệu lão tam: “Ngươi nói ngươi cái gì cũng không biết? Tốt lắm, ngươi hãy thề độc đi, nếu ngươi dám thề độc để chứng minh thì ta sẽ tha cho ngươi lần này."
“Ta cũng dám lập một lời thề độc để minh chứng cho sự ăn năn hối lỗi của mình, xin mọi người hãy tha cho ta lần này thôi, ta dập đầu van cầu mọi người, mọi người là tổ tông của ta, sau này ta sẽ hiếu kính với mọi người." Dương thị thấy thế lập tức dập đầu xuống đất thật vang, nhưng mọi người không một ai mảy may để ý đến nàng ta.
Triệu lão tam vì để bảo vệ chính mình, cũng không nhìn lấy Dương thị một lần, chỉ quỳ gối trước mặt mọi người giơ tay lên: “Ta, Triệu Tín Dương xin thề, nếu như ta biết thê tử nhà mình có ý đồ ăn trộm, đồng thời còn cùng nàng bàn bạc thì sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh chết, còn như không chết thì sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn, không có người chăm sóc cho đến lúc lâm chung…."
Người cổ đại chung quy đối với mấy chuyện thề độc đều rất nghiêm túc, nếu thật không làm cái gì sai trái, chắc chắn sẽ thề độc để chứng minh cho sự trong sạch của mình, nếu trong lòng có quỷ, chỉ sợ sẽ không dám thề độc đâu. Triệu lão tam không chút do dự thề độc như thế, hẳn là không biết chuyện này đi?
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Đang lúc Triệu Tương Nghi cân nhắc thì Triệu lão tam luôn mồm phát ra từng lời thề độc, chỉ thấy phương thị đột nhiên mở miệng cắt đứt lời Triệu lão tam ——
“Được rồi, đừng nói nữa" Phương thị ôm ngực khóc nấc lên, khi Triệu lão tam ngừng nói thì bà run run rẩy rẩy quay sang nhìn Triệu Tín Lương khóc nói:
“Tín Lương, con đường có oán mẹ… mẹ tin lời lão tam nói." Nói xong, Phương thị cũng không cho Triệu lão tam kịp nói gì thêm, liền xoay người rơi đi.
Triệu lão gia tử sợ phương thị xảy ra chuyện nên lập tức đuổi theo.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người đại phòng và hai người Triệu lão tam cùng Dương thị.
Triệu Tương Nghi nhìn thấy cử chỉ của nhị thúc, nhị thẩm lẫn ông nội và bà nội đều rất tốt, nhưng khi nhìn sang Triệu lão tam và Dương thị thì lại cảm thấy có sự biến hóa tương phản làm cho nàng khó mà tiếp thu được.
Đồng dạng đều là người, đều cùng cha mẹ sinh ra, vì sao Triệu lão nhị và vợ mình tương thân tương ái, cả ông nội và bà nội dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất quan tâm lẫn nhau, vì sao khi đến triệu lão tam và Dương thị lại thành “vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến thì tự bay đi"?
“Lão tam, ngươi đừng quỳ nữa, về phòng trước đi, mẹ cũng đã nói rồi, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, dù sao… Dưới ngươi còn có hai đứa nhỏ." Triệu Tín Lương rất ghét cái vị huynh đệ ruột thịt này của mình, thật sự không còn khí lực mà chỉ trích hắn nữa, chờ khi Triệu lão tam đứng dậy ra đến cửa, Triệu Tín Lương lại bồi thêm một câu, “Ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu còn có lần sau, ta sẽ không nói chuyện tốt như vậy đâu."
Chỉ thấy thân hình Triệu lão tam run lên một cái, sau đó nặng nề bước ra ngoài.
Dương thị thấy đến cả phu quân của mình cũng không nói một tiếng cầu xin cho, nhất thời tuyệt vọng nhìn bóng dáng Triệu lão tam đang đi xa gào thét: “Triệu Tín Dương, ngươi là đồ không có tim, ta tốt xấu gì cũng gả cho ngươi gần mười năm, không phải ta luôn chăm sóc ngươi sao? Bây giờ lại bỏ mặc vợ mình như thế, tên khốn khiếp nhà ngươi hãy xem lại lương tâm mình đi, ta là vợ ngươi mà."
“Câm miệng, ầm ĩ như vậy là xem ta đã chết rồi ư" Triệu Tín Lương đột nhiên hét lớn một tiếng.
Dương thị lập tức phục hồi tinh thần lại, lê lết đến trước mặt Triệu Tín Lương khóc lóc cầu xin: “Đại ca, bình thường huynh là người rất tốt, xin hãy tha cho ta một lần này thôi, chuyện gì ta biết đều nói ra cả rồi, một chữ cũng không giấu, huynh còn không tin sao."
Mặt Dương thị lúc này đã đỏ lên, hơn phân nửa là bị Phương thị và Lý thị đánh, khóe miệng mơ hồ còn chảy ra một tia máu, nàng ta lúc này thật mới chật vật làm sao, Triệu Tương Nghi cũng không ngờ sẽ nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, nhưng trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Sau đó lại nghe Triệu Tín Lương nói: “Hảo, ta tạm tha ngươi một lần."
“Cha, cha tha cho thẩm ấy làm gì." Vừa dứt lời, Triệu Hoằng Lâm nóng nảy chen lời.
Triệu Tương Nghi cũng rất là kinh xoay đầu nhìn cha mình, thiên tân vạn khổ bày ra cái bẫy này, hiện tại khó khăn lắm mới bắt được, cũng biết được tin tức quan trọng, theo dự định lúc đầu cũng nên xử trí Dương thị rồi chứ, sao giờ phút này lại thay đổi như vậy?
Triệu Tín Lương nói ra một câu như vậy, phảng phất như tha cho dương thị một con đường sống, Dương thị lập tức dập đầu cảm tạ: “Cảm ơn đại ca, đại ca là ân nhân cứu mạng của ta, lần sau ta sẽ không dám nữa, ta nhất định sẽ sửa đổi thật tốt."
“Đừng có cao hứng sớm như vậy." Triệu Tín Lương ngay sau đó còn nói, “Ngươi trước phải làm một việc cho ta đã."
“Đừng nói là một việc có một trăm, một nghìn, một vạn việc ta cũng sẽ làm" Vào lúc này Dương thị thật cảm ơn Triệu Tín Lương nhẹ dạ mà tha thứ cho mình, cũng ở trong lòng hạ quyết tâm, chờ sau khi sóng êm biển lặng [mọi việc đều qua], sẽ hảo hảo tính lại món nợ hôm nay bị Lý thị đánh vào mặt mình, dựa vào cái gì mà dám đánh mình chứ.
Không đợi Dương thị cao hứng quá sớm, Triệu Tín Lương lại nói tiếp: “Ngươi không phải mới vừa nói Bách Vị Lâu sai ngươi đến trộm bí phương sao?"
“Đại, đại ca... Huynh nghìn vạn lần nói không giữ lời nha, huynh đã đáp ứng là tha cho ta rồi …" Lúc này Dương thị rất sợ triệu Tín Lương lại đổi ý, muốn áp giải nàng đến gặp quan.
“Ngày mai ngươi lên trấn một chuyến, đem bí phương của ta đến Bách Vị Lâu, sau khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ tha cho ngươi một lần, cũng không đi báo quan. Thế nhưng nếu ngày mai ngươi giữa đường bỏ trốn, ta sẽ bám gót theo ngươi, nếu ngươi chạy trốn một ngày, vậy vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể trở về đây, và cũng đừng nghĩ sẽ sống được một ngày yên lành đến lúc đó ta sẽ báo quan, và ngươi chỉ có thể sống cuộc sống bị quan phủ truy nã mà thôi. " Triệu Tín Lương vừa nói vừa sáp lại gần dương thị.
“Bị bắt được, chỉ có một con đường chết, ngươi hiểu chưa."
Dương thị rốt cuộc cũng có chút sợ, chỉ nơm nớp lo sợ gật đầu, cũng hứa là sẽ không chạy trốn giữa đường….Nhưng khi nghĩ đến việc Triệu Tín Lương nhờ mình làm, Dương thị không khỏi có chút há hốc mồm, chích ấp úng hỏi:
“Đại, đại ca... Huynh không có ngốc chứ, thật sự là đem tờ bí phương này đến Bách Vị Lâu? " Dương thị có chút không hiểu lắm, không phải là thành toàn cho bách Vị Lâu sao.
Nhưng Triệu Tín Lương lại không có giải thích cho nàng ta: “Ngươi cứ làm theo đi. “
Dương thị rất sợ Triệu Tín Lương giận dữ sẽ đổi ý, liền đáp ứng.
Triệu Tương Nghi híp hai mắt ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý định của phụ thân, vì vậy cũng không tiếp tục ngăn cản việc làm của phụ thân, chỉ thong thả nhìn xem chuyện sẽ tiếp tục diễn biến như thế nào.
Không lâu sau, Dương thị thấy mọi người cũng hơi buồn ngủ, liền cẩn thận dò hỏi Triệu Tín Lương, có thể mở trói cho được không, để nàng ta có thể quay về ngủ.
Nhưng Triệu Tín Lương lại kiên trì trói nàng ta lại, còn đem đến chuồng bò nhốt lại, Dương thị mặt đỏ hồng ngồi trong chuồng bò một mình, hai tay lại bị bắt chéo sau lưng, không khỏi có chút sợ hãi, liền cầu Triệu Tín Lương thả nàng ta ra, nhưng Triệu Tín Lương vô thanh vô tức khóa cửa chuồng bò lại, cũng nói chờ chuyện ngày mai thành công sẽ thả nàng ta ra.
Sau đó, Triệu Tín Lương sang tam phòng nhắc nhở trên dưới, nếu ai dám thả dương thị ra, giúp nàng ta chạy trốn, hắn sẽ đem người đó giải đến nha môn báo quan, nhờ quan đại lão gia dựa theo tội danh đồng phạm mà xử trí.
Như vậy, Triệu lão tam trăm triệu lần không dám làm con thiêu thân đến mở cửa chuồng bò.
Làm xong hết thảy mọi việc, quay về phòng Triệu Tín Lương ôm Triệu Tương Nghi lên cười nói: “Tương Nghi, sao lại không đi ngủ, nhìn xem mắt đã muốn híp lại rồi, đi thôi, cha con mình đi ngủ nào."
Triệu Tương Nghi dựa vào vai phụ thân cười cười, nét mặt phụ thân thay đổi quá nhanh chẳng khác gì diễn viên ở hiện đại, nếu là ở hiện đại khẳng định là nổi tiếng rồi.
Triệu Hoằng Lâm nhíu chặt lông mày đi theo phía sau, cuối cùng mới ngẩng mặt lên nhìn Triệu Tín Lương hỏi một câu: “Cha, con không hiểu lắm, chúng ta khó khăn lắm mới bắt được tam thẩm, làm sao lại có thể khinh địch mà tha cho thẩm ấy?"
Triệu Tín Lương thấy đã cách xa chuồng bò, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu nhìn con trai: “Là cha lừa nàng ta, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy được, ngày thường nàng ta tìm cách lừa gạt chúng ta, vậy chúng ta sao không lừa gạt lại nàng ta một lần?"
Nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút thì Dương thị đúng là người khả nghi nhất cũng không sai, theo lời Triệu lão gia tử kể lại thì lúc sáng khi ông ở lại trông nhà, có sang nhị phòng một lúc để sửa cái nôi, cũng có chú ý đến đại phòng bên này, nên tên trộm nếu là người ở bên ngoài cũng không dám vào nhà họ để trộm đồ vào lúc đó, vì khả năng bị tóm được rất lớn.
Nhưng loại tình huống này nếu như đặt ở trên người Dương thị, thì lại khác, nàng ta là người Triệu gia, cũng biết hết thói quen của từng người và phòng ốc Triệu gia, thậm chí là vị trí để vật trưng bày. Tiểu Hoằng Tuấn gặp chuyện không may, Lý thị và Triệu lão nhị phải ôm đến chỗ lão Ôn nên không có ở nhà, mặc dù Triệu lão gia tử ở nhà, nhưng tâm tư lại đặt hết vào việc sửa cái nôi, mà Dương thị khẳng định nắm rõ hết tình hình cho nên mới nắm chắc như thế đến đây trộm đồ, cũng không cần lo lắng triệu lão gia tử đến đây dò xét động tĩnh…Hơn nữa nàng ta lại rất quen mọi thứ ở đây nên mới nhanh chóng liếc nhìn, lật đồ để xem và đặt lại đúng vị trí, hòng mong tìm được thứ mình cần.
Không đúng, chuyện của tiểu Hoằng tuấn chắc chắn đã được Dương thị trù tính từ trước, và nàng ta nhất định đã chuẩn bị cho kế hoạch này lâu lắm rồi nên mới có thể làm nhanh như vậy….
Triệu Tương Nghi chỉ suy đoán đến một nửa thôi liền ngưng lại, nàng thật không dám suy đoán tiếp nữa.
Nhưng khi thấy Dương thị tiếp tục dùng giọng khàn khàn nói, “Ta thừa nhận, ta sẽ đem tất cả nói ra hết, chuyện mất đồ vào ngày bảy tháng tư đó đều là do ta làm hết, cầu mọi người hãy tha cho ta, ta biết mình đã sai rồi, ta là đồ đáng chết, cầu mọi người đừng giải ta đi gặp quan, không nể mặt ta thì cũng xin nể mặt hai đứa nhỏ nhà ta với."
“Thẩm chính là muốn bí phương nhà cháu nên mới đến đây?" Triệu Hoằng Lâm nghi ngờ hỏi.
Dương thị quỳ trên mặt đất một lạy rồi một lạy dập đầu đại gia, nhanh miệng nói:
“Đúng, đúng, đúng, là ta muốn bí phương nên mới mò đến đây, nhưng ta vô tội, người của Bách Vị Lâu tìm đến ép buộc ta, muốn ta vào đại phòng trộm bí phương đem đến cho họ."
Mọi người nghe vậy đều là không thể tin được, ai cũng hít một hơi dài, Dương thị đột ngột nói là tin tức này khiến cho tim mọi người đều đập nhanh lên, hóa ra việc Dương thị đến trộm bí phương không phải là vì mình, mà là có người âm thầm mua chuộc nàng ta.
“Ngươi … mau nói lại một lần nữa cho ta nghe." Phương thị chỉ vào mặt Dương thị không thể tin nói, sau đó lại hoảng sợ nhìn con lớn của mình, “Tín Lương, cái này, giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Tuy rằng Triệu Tín Lương nghe Dương thị tiết lộ bí mật này cũng không phải là không kinh ngạc, nhưng hắn tương đối tỉnh táo. Thầm nghĩ, thật may là hôm nay nhà mình đi trước bọn họ một bước nên mới biết được chuyện này, như vậy cũng có biện pháp giải quyết.
Triệu lão gia tử cho rằng tờ giấy bí phương này là đồ thật, lập tức cẩn thận dặn dò: “Đúng vậy, Tín Lương, chuyện này rất nghiêm trọng, con nhanh đem bí phương này giấu đi, cha thấy Bách Vị Lâu lần này khẳng định sẽ không bỏ qua đâu, đã có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai."
Triệu Tín Lương biết tờ bí phương này là giả nhưng không có giải thích gì nhiều, chỉ trầm mặc nhìn tờ bí phương giả này không nói lời nào, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Dương thị lại tiếp tục khóc lóc cầu tình: “Ngày bảy tháng tư đó, là ta... ta bảo Tương Liên đến nhị phòng làm cho Hoằng tuấn khóc, nhằm thu hút sự chú ý của cha, chờ nhị nhị ca và nhị tẩu ôm lấy Hoằng Tuấn đến chỗ lão Ôn, ta mới nhân lúc cha mang dụng cụ đến sửa cái nôi … Lén lút chạy vào đại phòng, lật tung mọi thứ lên một tấc đất cũng không chừa… Thế nhưng ta ngoại trừ cầm phần vải vóc dư và mấy cái bánh ra thì cái gì cũng không có đụng vào…Bí phương không phải là còn trong tay mọi người sao…’
“Đó là do bọn ta may mắn" Triệu Tín Lương siết chặt quả đấm, vào giờ khắc này, hắn thập phần hận bây giờ là buổi tối, nếu là lúc sáng thì hắn đã trực tiếp giải dương thị đi gặp quan rồi.
Lý thị kinh ngạc đứng hình tại chỗ, nhất thời không thể tin nổi, sau đó dùng hết khí lực vọt tới trước mặt dương thị, giáng lên mặt nàng ta một cái bạt tai, lại hung hăng mắng nhiếc: “Ngươi dầu gì cũng là thẩm thẩm của Hoằng tuấn, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm bảo con gái mình làm ngã cái nôi như vậy, Hoằng Tuấn mới có bây nhiêu, từ trên nôi té xuống đất, ngươi không sợ nó xảy ra chuyện sao, ngày thường ta đã không so đo với ngươi, ngươi lại dám làm ra cái chuyện như vậy mà không sợ bị thiên đao đâm chết ư…Ngươi có biết là xém chút nữa hại ta mất đi con trai không hả, ô ô ô ô..."
Đánh chửi xong, Lý thị rơi nước mắt không ngừng, mắt đỏ lên.
Triệu lão nhị thấy thế, vội kéo Lý thị ra, cũng không có xấu hổ mà ở ngay trước mặt mọi người ôm lấy thê tử dỗ dành: “Được rồi,được rồi, đừng có tức giận nữa, chúng ta trở về phòng thôi, nơi này đã có đại ca xử trí rồi, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho nhà ta, nàng vừa mới ra tháng thân thể đã không tốt, lúc này đừng có tức giận mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe." Lúc này, hắn quan tâm nhất chỉ có vợ mình thôi, cũng quên mất là phải tính sổ với Dương thị.
Triệu Tương Nghi đem cử chỉ của hai người họ đặt vào trong mắt, trong lòng cũng rất cảm động, nhìn hai người nhị thúc và nhị thẩm thật là hạnh phúc.
Phương thị thấy thế, nước mắt cũng rơi xuống, bà cúi đầu lau đi rồi cũng an ủi Lý thị vài câu, cam đoan sẽ cho Lý thị một câu trả lời hợp lí, chờ Lý thị bị Triệu lão nhị dụ dỗ đi về, Phương thị tiếp tục trừng mắt nhìn dương thị nói: “Ngươi lúc này nói gì cũng vô ích, nhà này sẽ không dung túng một kẻ độc ác, không biết xấu hổ như ngươi."
“Mẹ, mẹ, vậy còn con?" Triệu lão tam thoắt cái quỳ xuống trước mặt Phương thị, nước mắt cũng chảy xuống run rẩy nói: “Mẹ, con thật là không biết việc này, nếu biết thì con cũng đã khuyên nàng ta rồi, hơn nữa con là con ruột ngài, ngài nghìn vạn lần đừng giải con đến gặp quan."
Phương thị trong lòng cũng rất đau, nhưng bà thật không thể tin lời nói của Triệu lão tam được, chỉ quay mặt đi chỗ khác không nhìn Triệu lão tam, cúi đầu lặng lẽ khóc thầm.
Triệu Tín Lương không đành lòng để mẹ thương tâm, hơn nữa Triệu lão tam cũng là thân huynh đệ của hắn, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn Triệu lão tam: “Ngươi nói ngươi cái gì cũng không biết? Tốt lắm, ngươi hãy thề độc đi, nếu ngươi dám thề độc để chứng minh thì ta sẽ tha cho ngươi lần này."
“Ta cũng dám lập một lời thề độc để minh chứng cho sự ăn năn hối lỗi của mình, xin mọi người hãy tha cho ta lần này thôi, ta dập đầu van cầu mọi người, mọi người là tổ tông của ta, sau này ta sẽ hiếu kính với mọi người." Dương thị thấy thế lập tức dập đầu xuống đất thật vang, nhưng mọi người không một ai mảy may để ý đến nàng ta.
Triệu lão tam vì để bảo vệ chính mình, cũng không nhìn lấy Dương thị một lần, chỉ quỳ gối trước mặt mọi người giơ tay lên: “Ta, Triệu Tín Dương xin thề, nếu như ta biết thê tử nhà mình có ý đồ ăn trộm, đồng thời còn cùng nàng bàn bạc thì sẽ bị trời giáng ngũ lôi đánh chết, còn như không chết thì sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn, không có người chăm sóc cho đến lúc lâm chung…."
Người cổ đại chung quy đối với mấy chuyện thề độc đều rất nghiêm túc, nếu thật không làm cái gì sai trái, chắc chắn sẽ thề độc để chứng minh cho sự trong sạch của mình, nếu trong lòng có quỷ, chỉ sợ sẽ không dám thề độc đâu. Triệu lão tam không chút do dự thề độc như thế, hẳn là không biết chuyện này đi?
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Đang lúc Triệu Tương Nghi cân nhắc thì Triệu lão tam luôn mồm phát ra từng lời thề độc, chỉ thấy phương thị đột nhiên mở miệng cắt đứt lời Triệu lão tam ——
“Được rồi, đừng nói nữa" Phương thị ôm ngực khóc nấc lên, khi Triệu lão tam ngừng nói thì bà run run rẩy rẩy quay sang nhìn Triệu Tín Lương khóc nói:
“Tín Lương, con đường có oán mẹ… mẹ tin lời lão tam nói." Nói xong, Phương thị cũng không cho Triệu lão tam kịp nói gì thêm, liền xoay người rơi đi.
Triệu lão gia tử sợ phương thị xảy ra chuyện nên lập tức đuổi theo.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người đại phòng và hai người Triệu lão tam cùng Dương thị.
Triệu Tương Nghi nhìn thấy cử chỉ của nhị thúc, nhị thẩm lẫn ông nội và bà nội đều rất tốt, nhưng khi nhìn sang Triệu lão tam và Dương thị thì lại cảm thấy có sự biến hóa tương phản làm cho nàng khó mà tiếp thu được.
Đồng dạng đều là người, đều cùng cha mẹ sinh ra, vì sao Triệu lão nhị và vợ mình tương thân tương ái, cả ông nội và bà nội dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất quan tâm lẫn nhau, vì sao khi đến triệu lão tam và Dương thị lại thành “vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến thì tự bay đi"?
“Lão tam, ngươi đừng quỳ nữa, về phòng trước đi, mẹ cũng đã nói rồi, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, dù sao… Dưới ngươi còn có hai đứa nhỏ." Triệu Tín Lương rất ghét cái vị huynh đệ ruột thịt này của mình, thật sự không còn khí lực mà chỉ trích hắn nữa, chờ khi Triệu lão tam đứng dậy ra đến cửa, Triệu Tín Lương lại bồi thêm một câu, “Ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu còn có lần sau, ta sẽ không nói chuyện tốt như vậy đâu."
Chỉ thấy thân hình Triệu lão tam run lên một cái, sau đó nặng nề bước ra ngoài.
Dương thị thấy đến cả phu quân của mình cũng không nói một tiếng cầu xin cho, nhất thời tuyệt vọng nhìn bóng dáng Triệu lão tam đang đi xa gào thét: “Triệu Tín Dương, ngươi là đồ không có tim, ta tốt xấu gì cũng gả cho ngươi gần mười năm, không phải ta luôn chăm sóc ngươi sao? Bây giờ lại bỏ mặc vợ mình như thế, tên khốn khiếp nhà ngươi hãy xem lại lương tâm mình đi, ta là vợ ngươi mà."
“Câm miệng, ầm ĩ như vậy là xem ta đã chết rồi ư" Triệu Tín Lương đột nhiên hét lớn một tiếng.
Dương thị lập tức phục hồi tinh thần lại, lê lết đến trước mặt Triệu Tín Lương khóc lóc cầu xin: “Đại ca, bình thường huynh là người rất tốt, xin hãy tha cho ta một lần này thôi, chuyện gì ta biết đều nói ra cả rồi, một chữ cũng không giấu, huynh còn không tin sao."
Mặt Dương thị lúc này đã đỏ lên, hơn phân nửa là bị Phương thị và Lý thị đánh, khóe miệng mơ hồ còn chảy ra một tia máu, nàng ta lúc này thật mới chật vật làm sao, Triệu Tương Nghi cũng không ngờ sẽ nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, nhưng trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Sau đó lại nghe Triệu Tín Lương nói: “Hảo, ta tạm tha ngươi một lần."
“Cha, cha tha cho thẩm ấy làm gì." Vừa dứt lời, Triệu Hoằng Lâm nóng nảy chen lời.
Triệu Tương Nghi cũng rất là kinh xoay đầu nhìn cha mình, thiên tân vạn khổ bày ra cái bẫy này, hiện tại khó khăn lắm mới bắt được, cũng biết được tin tức quan trọng, theo dự định lúc đầu cũng nên xử trí Dương thị rồi chứ, sao giờ phút này lại thay đổi như vậy?
Triệu Tín Lương nói ra một câu như vậy, phảng phất như tha cho dương thị một con đường sống, Dương thị lập tức dập đầu cảm tạ: “Cảm ơn đại ca, đại ca là ân nhân cứu mạng của ta, lần sau ta sẽ không dám nữa, ta nhất định sẽ sửa đổi thật tốt."
“Đừng có cao hứng sớm như vậy." Triệu Tín Lương ngay sau đó còn nói, “Ngươi trước phải làm một việc cho ta đã."
“Đừng nói là một việc có một trăm, một nghìn, một vạn việc ta cũng sẽ làm" Vào lúc này Dương thị thật cảm ơn Triệu Tín Lương nhẹ dạ mà tha thứ cho mình, cũng ở trong lòng hạ quyết tâm, chờ sau khi sóng êm biển lặng [mọi việc đều qua], sẽ hảo hảo tính lại món nợ hôm nay bị Lý thị đánh vào mặt mình, dựa vào cái gì mà dám đánh mình chứ.
Không đợi Dương thị cao hứng quá sớm, Triệu Tín Lương lại nói tiếp: “Ngươi không phải mới vừa nói Bách Vị Lâu sai ngươi đến trộm bí phương sao?"
“Đại, đại ca... Huynh nghìn vạn lần nói không giữ lời nha, huynh đã đáp ứng là tha cho ta rồi …" Lúc này Dương thị rất sợ triệu Tín Lương lại đổi ý, muốn áp giải nàng đến gặp quan.
“Ngày mai ngươi lên trấn một chuyến, đem bí phương của ta đến Bách Vị Lâu, sau khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ tha cho ngươi một lần, cũng không đi báo quan. Thế nhưng nếu ngày mai ngươi giữa đường bỏ trốn, ta sẽ bám gót theo ngươi, nếu ngươi chạy trốn một ngày, vậy vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể trở về đây, và cũng đừng nghĩ sẽ sống được một ngày yên lành đến lúc đó ta sẽ báo quan, và ngươi chỉ có thể sống cuộc sống bị quan phủ truy nã mà thôi. " Triệu Tín Lương vừa nói vừa sáp lại gần dương thị.
“Bị bắt được, chỉ có một con đường chết, ngươi hiểu chưa."
Dương thị rốt cuộc cũng có chút sợ, chỉ nơm nớp lo sợ gật đầu, cũng hứa là sẽ không chạy trốn giữa đường….Nhưng khi nghĩ đến việc Triệu Tín Lương nhờ mình làm, Dương thị không khỏi có chút há hốc mồm, chích ấp úng hỏi:
“Đại, đại ca... Huynh không có ngốc chứ, thật sự là đem tờ bí phương này đến Bách Vị Lâu? " Dương thị có chút không hiểu lắm, không phải là thành toàn cho bách Vị Lâu sao.
Nhưng Triệu Tín Lương lại không có giải thích cho nàng ta: “Ngươi cứ làm theo đi. “
Dương thị rất sợ Triệu Tín Lương giận dữ sẽ đổi ý, liền đáp ứng.
Triệu Tương Nghi híp hai mắt ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý định của phụ thân, vì vậy cũng không tiếp tục ngăn cản việc làm của phụ thân, chỉ thong thả nhìn xem chuyện sẽ tiếp tục diễn biến như thế nào.
Không lâu sau, Dương thị thấy mọi người cũng hơi buồn ngủ, liền cẩn thận dò hỏi Triệu Tín Lương, có thể mở trói cho được không, để nàng ta có thể quay về ngủ.
Nhưng Triệu Tín Lương lại kiên trì trói nàng ta lại, còn đem đến chuồng bò nhốt lại, Dương thị mặt đỏ hồng ngồi trong chuồng bò một mình, hai tay lại bị bắt chéo sau lưng, không khỏi có chút sợ hãi, liền cầu Triệu Tín Lương thả nàng ta ra, nhưng Triệu Tín Lương vô thanh vô tức khóa cửa chuồng bò lại, cũng nói chờ chuyện ngày mai thành công sẽ thả nàng ta ra.
Sau đó, Triệu Tín Lương sang tam phòng nhắc nhở trên dưới, nếu ai dám thả dương thị ra, giúp nàng ta chạy trốn, hắn sẽ đem người đó giải đến nha môn báo quan, nhờ quan đại lão gia dựa theo tội danh đồng phạm mà xử trí.
Như vậy, Triệu lão tam trăm triệu lần không dám làm con thiêu thân đến mở cửa chuồng bò.
Làm xong hết thảy mọi việc, quay về phòng Triệu Tín Lương ôm Triệu Tương Nghi lên cười nói: “Tương Nghi, sao lại không đi ngủ, nhìn xem mắt đã muốn híp lại rồi, đi thôi, cha con mình đi ngủ nào."
Triệu Tương Nghi dựa vào vai phụ thân cười cười, nét mặt phụ thân thay đổi quá nhanh chẳng khác gì diễn viên ở hiện đại, nếu là ở hiện đại khẳng định là nổi tiếng rồi.
Triệu Hoằng Lâm nhíu chặt lông mày đi theo phía sau, cuối cùng mới ngẩng mặt lên nhìn Triệu Tín Lương hỏi một câu: “Cha, con không hiểu lắm, chúng ta khó khăn lắm mới bắt được tam thẩm, làm sao lại có thể khinh địch mà tha cho thẩm ấy?"
Triệu Tín Lương thấy đã cách xa chuồng bò, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu nhìn con trai: “Là cha lừa nàng ta, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta như vậy được, ngày thường nàng ta tìm cách lừa gạt chúng ta, vậy chúng ta sao không lừa gạt lại nàng ta một lần?"
Tác giả :
Kẹo Vitamin C