Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 59: Tề gia gặp chuyện không may
Edit: Bánh Bao Nâu.
Trong vòng vài ngày ở riêng, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng Dương thị gào khóc thảm thiết, Đại phòng cùng Nhị phòng cũng chẳng thèm để ý tới, coi như kẻ điên nổi điên kêu loạn vậy, không cần hao tâm tốn sức để ý làm chi, ngược lại khổ sở cũng là mấy người Tam phòng, phiền lòng phiền thân, không có bữa cơm ngon để ăn.
Mắt thấy Đại phòng cùng Nhị phòng bên này đều muốn chỉnh đốn xong xuôi công việc cùng gia sản mới được chia, Tam phòng bên kia lại không có động tĩnh gì, chuồng heo, vân vân vẫn nguyên trạng như cũ, cũng không thấy chỉnh đốn, trong nhà trước cửa khắp nơi xốc xếch không chịu nổi, cũng không có người bắt tay thu dọn. Nhưng thấy Dương thị cả ngày lẫn đêm đều mắng chửi người, cổ họng mắng đến khàn giọng, còn Triệu Tương Liên cả ngày lẫn đêm đều khóc, khóc đến cổ họng cũng khàn luôn.
Triệu Tương Nghi buồn cười nhìn tình trạng một nhà Tam phòng, không khỏi dần nâng lên ý châm biếm, Dương thị cho là nàng náo tới náo lui như vậy, bọn họ thấy sẽ phiền lòng khó chịu? Nàng không nghĩ tới, nàng khóc rống như vậy, cũng sẽ không làm người khác bực bội cái gì sao, như vậy chỉ làm cho cuộc sống bọn hắn trở nên càng gay go hơn mà thôi.
Kể từ khi phân nhà ra, Triệu Tín Lương bắt đầu duy trì cuộc sống càng thêm có sức lực, thấy khí trời ngày càng ấm hơn, một ngày hắn đi xem ruộng đồng màu mỡ vài lần, mong chờ cày bừa vụ xuân đến.
Lúc tâm tình tốt, còn thỉnh thoảng ôm Triệu Tương Nghi hỏi, đồng ruộng hoang kia có muốn hay không lấy cho nàng nuôi đủ loại rau dại để chơi, chỉ cần nàng thích là tốt rồi, dù sao mẫu ruộng hoang kia cũng không thu hoạch được gì.
Triệu Tương Nghi nghe xong, dĩ nhiên không thể bỏ qua cho cơ hội này, đồng ý ngay tức khắc, chỉ chờ ngày sau có chuyện gì sẽ phát huy tác dụng.
Triệu Hoằng Lâm thấy mỗi ngày đều ấm áp, nên không thể suốt ngày đi theo tuổi muội nhà mình nữa, cả ngày làm xong việc nhà, liền hướng học đường trong thôn mà đi tới.
Thấy thế, Triệu Tín Lương liền đề nghị muốn đưa Triệu Hoằng Lâm đi học, đọc sách đàng hoàng trong nội đường, dù sao hiện tại đã phân nhà, đem tiền dùng vào việc gì đều tự hắn làm chủ, không cần bị Dương thị chèn ép, nghe nàng ta khua môi múa mép nữa, nhưng Triệu Hoằng Lâm thấy tình trạng trong nhà hiện nay, rất hiểu chuyện từ chồi đề nghị của Triệu Tín Lương.
Nhìn nhi tử vô cùng hiểu chuyện, lúc ấy Triệu Tín Lương liền âm thầm hạ quyết tâm, muốn làm việc thật tốt, cố gắng tích trữ tiền cho nhi tử đi học, Hoằng Lâm là người có tài nên không muốn hắn cày ruộng giống như bọn họ, chỉ có để cho hắn đi học thi đậu công danh, mới có thể hiện rõ tài năng của hắn.
Triệu Tương Nghi mỗi ngày ở nhà chăm sóc rau dại trên mặt đất, hái một ít rau dại cho gà vịt và heo mới vừa được chia ăn, thấy chúng nó mỗi ngày đều ăn vô cùng ngon miệng, Triệu Tương Nghi trong lòng cũng vui thích. Nhàn rỗi còn thường xuyên lắc lư cái mông nhỏ đi theo sau Phương thị, nhìn bà làm việc, hoặc là cùng Lý thị trêu chọc tiểu Hoằng Tuấn mới sinh không bao lâu.
Ngày kia, Triệu Tương Nghi đang ngồi ở trong sân một bên phơi nắng một bên trêu chọc tiểu Hoằng Tuấn, lại nghe cách đó không xa, truyền đến tiếng khóc của Tề Uyển Dao, mà thanh âm càng lúc càng gần.
Tâm Triệu Tương Nghi run lên, ngẩng đầu nhìn lên, chợt nhìn thấy Tề Uyển Dao khóc sướt mướt, lảo đảo hướng Triệu gia mà chạy, Tương Nghi vội vàng hướng trong nhà gọi Phương thị, vừa gọi Lý thị đi ra chăm sóc tiểu Hoằng Tuấn, liền vội vã tiến lên cầm tay Tề uyển Dao dò hỏi: “Uyển Dao tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Tề uyển Dao khóc đến nổi nói không ra thanh âm, chỉ kéo tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi nghẹn ngào nói: “Cha ta, cha ta đã xảy ra chuyện"
Lúc này, Phương thị cùng Lý thị cũng là ra khỏi phòng, Lý thị thấy thế ôm lấy Tiểu Hoằng Tuấn dỗ dành một hồi, sợ hắn vì tiếng khóc mà sợ hãi, Phương thị thì ôn hòa vuốt đầu Tề uyển Dao nói: “Đã xảy ra chuyện gì, con từ từ nói, có phải cha và nương cãi nhau không?"
Tề uyển Dao khóc liên tục dùng sức lắc đầu, cũng một tay lôi kéo Triệu Tương Nghi, một tay lôi kéo Phương thị khóc hô: “Van cầu các ngươi mau tới đây xem một chút, giúp mẹ con đi, cha con đã xảy ra chuyện, chảy thật là nhiều máu".
Phương thị nghe xong, cũng bị làm cho sợ đến không nhẹ, vội vàng dặn dò Lý thị coi trọng nhà cửa, mang theo hảo hài tử, liền theo Tề Uyển Dao đi tới cách vách.
Vốn tưởng rằng Tề Uyển Dao rốt cuộc cũng chỉ là tiểu hài tử, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, nhưng vừa đến Tề gia, nhưng Phương thị bị tình trạng của Tề thợ mộc dọa cho sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Thấy Tề thợ mộc nằm trên giường không nói tiếng nào, trên đầu đều là máu, có vài nơi không biết là bị thứ gì đập trúng, huyết nhục mơ hồ, Phương thị thấy rất là đáng sợ, vội vàng che mắt Triệu Tương Nghi lại, ngoài miệng dụ dỗ nói: “Tương Nghi đừng xem, con trước cùng với Uyển Dao tỷ tỷ đi ra ngoài, con kêu Uyển Dao tỷ tỷ đi."
Triệu Tương Nghi đưa tay chậm rãi đẩy tay của Phương thị ra, nhìn thấy thảm trạng trước mắt, trong lòng kinh hoảng một trận, nghĩ tới nàng ở nơi này cũng không giúp được gì mà chỉ biết tăng thêm phiền toái, liền lập tức lôi Tề uyển Dao tông cửa xông ra.
Trong nhà, Phương thị ổn định lại tâm trạng, chậm rãi đi tới bên giường, giờ này khắc này, thê tử Tề thợ mộc Uông thị, đang ngồi bên mép giường khóc đến khàn giọng, không nghe thấy tiếng, nhưng thấy nước mắt lần lượt rơi xuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, biến thành như vậy, không đi mời lão Ôn đến xem sao?" Phương thị gấp gáp vỗ vỗ vai Uông thị an ủi, hỏi liên tiếp vài câu, thấy Uông thị chẳng quan tâm trả lời, chỉ khóc khóc, liền sửa lời nói: “Sao lại bị thương thành như vậy, hay đem lên trấn trên cho đại phu chữa đi, mẹ A Sâm ngươi đừng sợ, ta phải đi ra ruộng gọi con trai ta về giúp một tay."
Uông thị khóc sướt mướt mở miệng: “A Sâm đã đi mời lão Ôn rồi, thím a, trong nhà biến thành như vậy, ta sống như thế nào a"
Phương thị nghe thấy Uông thị khóc lóc kể lể, trong lòng nhất thời cũng đau đớn, đành phải nhỏ nhẹ an ủi Uông thị, lại cùng Uông thị giống nhau, cầm khăn thấm ướt rượu gạo lau vết máu trên đầu Tề thợ mộc, có mấy chỗ vết thương vẫn không ngừng tuôn ra máu tươi nóng hổi, Phương thị chạm đến, bị làm cho sợ đến vỡ mật vội vàng khuyên Uông thị nói, không nên đi mời lão Ôn, phải nhanh đem người lên trấn trên đi.
Không lâu sau, lão Ôn được mời tới, Tề Sâm hôm nay nhìn thần thái không được như ngày thường, vẻ mặt ảm đạm theo sát phía sau lão Ôn, yên lặng nghe phân phó.
Lão Ôn nhìn thấy tình hình này, lập tức không nói hai lời lấy ra hòm thuốc, nhanh chóng lấy ra mấy cây ngân châm, nhắm ngay huyệt vị nào đó của Tề thợ mộc châm xuống để cầm máu, sau đó đem chút kim sang dược tự chế bôi lên đeo băng sạch sẽ lên, băng bó cho Tề thợ mộc.
Bởi vì lúc trước Uông thị cùng Phương thị đã đem vết máu trên đầu Tề thợ mộc xử lý qua, cho nên lão Ôn cũng nhanh hơn rất nhiều, trực tiếp đem đầu băng bó sơ, cũng khuyên Uông thị, muốn nàng nhanh chóng đem Tề thợ mộc đưa đi trấn trên.
Uông thị run rẩy, vẫn là Tề Sâm trấn định hơn chút, nói là đã kêu xe trâu rồi,lúc này Phương thị cũng vội vàng đứng dậy đi trở về, chuẩn bị đi gọi Triệu Tín Lương và Triệu lão Nhị đi cùng, nhiều người thì sức lực cũng lớn hơn.
Cứ như vậy, Tề thợ mộc bị mọi người đưa lên trấn trên, lúc mang người ra cửa, Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao còn ngồi ở bàn đá xanh trước sân Tề gia, vừa thấy Tề thợ mộc bị mang đi ra ngoài, Tề uyển Dao nhất thời bị dọa đến xanh cả mặt, vọt một cái đứng lên, Triệu Tương Nghi thấy thế lập tức an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Uyển Dao tỷ tỷ. Đó là mọi người muốn đem Tề thúc lên trấn trên kiếm đại phu giỏi a."
“Cha ta, cha ta thật không có việc gì sao?" Tề Uyển Dao rất bối rối, nước mắt lã chã rơi, nắm thật chặc tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi không chịu buông, cố gắng hỏi vài câu, Triệu Tương Nghi đều nhất nhất trấn an, giờ này khắc này, đối thoại của hai đứa trẻ căn bản không giống một đứa tám tuổi, một đứa bốn tuổi.
Chờ Phương thị mệt mỏi từ trấn trên trở về, trời đã chập tối, mà Triệu Tín Lương cùng Triệu lão Nhị vẫn như cũ giúp đỡ Uông thị chờ đợi ở trên trấn.
Triệu lão đầu cùng Lý thị lập tức nghênh đón người, đầu tiên là tiếp đãi Phương thị một phen, cho bà ăn thức ăn nóng hổi, đợi Phương thị uống vài ngụm canh xong, Triệu lão đầu mới thở dài mở miệng dò hỏi: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, người buổi sáng còn khỏe mạnh, lúc ra cửa còn cười ha ha chào hỏi, lần này làm sao lại thành bộ dạng kia rồi?"
“Sợ là có chút không ổn……." Phương thị lắc đầu, khuôn mặt tiếc hận, “Nghe nương A Sâm nói, Tề thợ mộc hôm nay lên trấn trên làm giúp cho người ta, dự đoán là bức tường nhà người ta nhiều năm không có tu sửa, chắc là đổ sập về phía Tề thợ mộc đứng sát ở chân tường, bên hông đình nghỉ mát, Tề thợ mộc đang tu sửa lan can của đình, nhưng đột nhiên không may bức tường lâu năm đập trúng ngay đầu, mới thành bộ dáng này….. Sau đó lên trấn trên cho đại phu điều trị, nói là vết thương trên đầu không chữa được, nơi cổ cũng có nhiều chỗ bị tổn thương, tay phải cũng bị gảy, nghe nói trong xương cũng vỡ khá nhiều…….."
“Tại sao có thể như vậy" Triệu lão đầu vạn phần kinh ngạc, Lý thị đứng ở một bên, thấy thế gấp rút hỏi:
“Nương, trên trấn có nhiều đại phu giỏi, tất cả cũng không có cách nào khác sao?"
Phương thị lắc đầu, thở dài một hơi, hốc mắt cũng ửng đỏ: “Đầu năm nay cũng không biết hợp thời như thế nào, toàn là người tốt không được đền đáp, mắt thấy một người tốt như vậy, đột nhiên gục ngã……" Hít vào thở ra một hơi, lại nức nở lên tiếng, “Đại phu nói rồi,tình trạng này sợ chỉ qua được mấy ngày thôi, để cho nương A Sâm cùng bọn nhỏ chuẩn bị hậu sự."
“Thật là đáng sợ." Lý thị lắc đầu thở dài nói, vừa ngẩng đầu nói với hướng Phương thị, “Nương, ngàidùng cơm trước đi."
Phương thị lắc đầu đứng dậy: “Thôi, ta cũng không có khẩu vị." Lại nói với mọi người thêm vài lới: " Tề gia đối với nhà chúng ta vô cùng tốt, năm ngoái thời điểm nhà chúng ta hết sức khó khăn, nhà bọn họ giúp đỡ nhà chúng ta không ít. Bây giờ nhà bọn họ gặp nạn, nhà chúng ta cũng phải xuất một chút lực. Hiện tại lão Đại cùng lão Nhị còn ở trên trấn, đến lúc làm tang sự cần bao nhiêu tài lực vật lực* (tiền tài và sức lực), chúng ta đều không được nói lới oán thán, cùng nhau giúp cô nhi quả phụ vượt qua cửa ải khó khăn này."
“Ai, năm hạn bất lợi, con dâu hiểu, chắc chắn dựa theo lời mẹ phân phó mà làm." Lý thị gật đầu, đột nhiên nghe thấy Tiểu Hoằng Tuấn ở phòng cách vách đang khóc, liền cáo biệt Phương thị cùng Triệu lão đầu, đi về phòng dỗ dành hài tử.
“Đúng rồi, hai đứa nhỏ Tương Nghi cùng Hoằng Lâm đâu?" Phương thị lúc này mới nhớ tới hai đứa nhỏ, nhìn về phía Triệu lão đầu, Triệu lão đầu chỉ chỉ Tề gia cách vách.
Phương thị gật đầu, đứng dậy đi cách vách tìm người.
Trong sân Tề gia, trời đã tối rồi, nhưng Triệu Tương Nghi vẫn cùng ngồi với Tề Uyển Dao trên bàn đá xanh lạnh lẽo, Tề Uyển Dao khóc đã lâu, đôi mắt đau đớn không chịu nổi, khô khốc đau nhói, nhưng trong lòng, cũng không vì vậy mà xoa dịu được.
Lúc này, truyền đến tiếng Triệu Hoằng Lâm: “Trời chiều rồi, Uyển Dao muội muội không bằng đi qua nhà chúng ta ở một đêm, đợi ngày mai mọi người trở lại, sẽ không có chuyện gì."
Một câu nói kia giống như có ma lực, Tề Uyển Dao cả người dần dần có hi vọng cùng sức lực, hai tay vịn bàn đá xanh từ từ đứng lên, lôi tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi muốn hướng trong sân Triệu gia mà đi.
Đúng lúc nhìn thấy Phương thị đứng ở trước sân, nhưngnghe thấy Phương thị rơi lệ run rẩy ôm Tề Uyển Dao: “Hài tử, không có chuyện gì, bất kể như thế nào, chúng ta vĩnh viễn cũng là thân nhân của con."
Trong vòng vài ngày ở riêng, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng Dương thị gào khóc thảm thiết, Đại phòng cùng Nhị phòng cũng chẳng thèm để ý tới, coi như kẻ điên nổi điên kêu loạn vậy, không cần hao tâm tốn sức để ý làm chi, ngược lại khổ sở cũng là mấy người Tam phòng, phiền lòng phiền thân, không có bữa cơm ngon để ăn.
Mắt thấy Đại phòng cùng Nhị phòng bên này đều muốn chỉnh đốn xong xuôi công việc cùng gia sản mới được chia, Tam phòng bên kia lại không có động tĩnh gì, chuồng heo, vân vân vẫn nguyên trạng như cũ, cũng không thấy chỉnh đốn, trong nhà trước cửa khắp nơi xốc xếch không chịu nổi, cũng không có người bắt tay thu dọn. Nhưng thấy Dương thị cả ngày lẫn đêm đều mắng chửi người, cổ họng mắng đến khàn giọng, còn Triệu Tương Liên cả ngày lẫn đêm đều khóc, khóc đến cổ họng cũng khàn luôn.
Triệu Tương Nghi buồn cười nhìn tình trạng một nhà Tam phòng, không khỏi dần nâng lên ý châm biếm, Dương thị cho là nàng náo tới náo lui như vậy, bọn họ thấy sẽ phiền lòng khó chịu? Nàng không nghĩ tới, nàng khóc rống như vậy, cũng sẽ không làm người khác bực bội cái gì sao, như vậy chỉ làm cho cuộc sống bọn hắn trở nên càng gay go hơn mà thôi.
Kể từ khi phân nhà ra, Triệu Tín Lương bắt đầu duy trì cuộc sống càng thêm có sức lực, thấy khí trời ngày càng ấm hơn, một ngày hắn đi xem ruộng đồng màu mỡ vài lần, mong chờ cày bừa vụ xuân đến.
Lúc tâm tình tốt, còn thỉnh thoảng ôm Triệu Tương Nghi hỏi, đồng ruộng hoang kia có muốn hay không lấy cho nàng nuôi đủ loại rau dại để chơi, chỉ cần nàng thích là tốt rồi, dù sao mẫu ruộng hoang kia cũng không thu hoạch được gì.
Triệu Tương Nghi nghe xong, dĩ nhiên không thể bỏ qua cho cơ hội này, đồng ý ngay tức khắc, chỉ chờ ngày sau có chuyện gì sẽ phát huy tác dụng.
Triệu Hoằng Lâm thấy mỗi ngày đều ấm áp, nên không thể suốt ngày đi theo tuổi muội nhà mình nữa, cả ngày làm xong việc nhà, liền hướng học đường trong thôn mà đi tới.
Thấy thế, Triệu Tín Lương liền đề nghị muốn đưa Triệu Hoằng Lâm đi học, đọc sách đàng hoàng trong nội đường, dù sao hiện tại đã phân nhà, đem tiền dùng vào việc gì đều tự hắn làm chủ, không cần bị Dương thị chèn ép, nghe nàng ta khua môi múa mép nữa, nhưng Triệu Hoằng Lâm thấy tình trạng trong nhà hiện nay, rất hiểu chuyện từ chồi đề nghị của Triệu Tín Lương.
Nhìn nhi tử vô cùng hiểu chuyện, lúc ấy Triệu Tín Lương liền âm thầm hạ quyết tâm, muốn làm việc thật tốt, cố gắng tích trữ tiền cho nhi tử đi học, Hoằng Lâm là người có tài nên không muốn hắn cày ruộng giống như bọn họ, chỉ có để cho hắn đi học thi đậu công danh, mới có thể hiện rõ tài năng của hắn.
Triệu Tương Nghi mỗi ngày ở nhà chăm sóc rau dại trên mặt đất, hái một ít rau dại cho gà vịt và heo mới vừa được chia ăn, thấy chúng nó mỗi ngày đều ăn vô cùng ngon miệng, Triệu Tương Nghi trong lòng cũng vui thích. Nhàn rỗi còn thường xuyên lắc lư cái mông nhỏ đi theo sau Phương thị, nhìn bà làm việc, hoặc là cùng Lý thị trêu chọc tiểu Hoằng Tuấn mới sinh không bao lâu.
Ngày kia, Triệu Tương Nghi đang ngồi ở trong sân một bên phơi nắng một bên trêu chọc tiểu Hoằng Tuấn, lại nghe cách đó không xa, truyền đến tiếng khóc của Tề Uyển Dao, mà thanh âm càng lúc càng gần.
Tâm Triệu Tương Nghi run lên, ngẩng đầu nhìn lên, chợt nhìn thấy Tề Uyển Dao khóc sướt mướt, lảo đảo hướng Triệu gia mà chạy, Tương Nghi vội vàng hướng trong nhà gọi Phương thị, vừa gọi Lý thị đi ra chăm sóc tiểu Hoằng Tuấn, liền vội vã tiến lên cầm tay Tề uyển Dao dò hỏi: “Uyển Dao tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"
Tề uyển Dao khóc đến nổi nói không ra thanh âm, chỉ kéo tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi nghẹn ngào nói: “Cha ta, cha ta đã xảy ra chuyện"
Lúc này, Phương thị cùng Lý thị cũng là ra khỏi phòng, Lý thị thấy thế ôm lấy Tiểu Hoằng Tuấn dỗ dành một hồi, sợ hắn vì tiếng khóc mà sợ hãi, Phương thị thì ôn hòa vuốt đầu Tề uyển Dao nói: “Đã xảy ra chuyện gì, con từ từ nói, có phải cha và nương cãi nhau không?"
Tề uyển Dao khóc liên tục dùng sức lắc đầu, cũng một tay lôi kéo Triệu Tương Nghi, một tay lôi kéo Phương thị khóc hô: “Van cầu các ngươi mau tới đây xem một chút, giúp mẹ con đi, cha con đã xảy ra chuyện, chảy thật là nhiều máu".
Phương thị nghe xong, cũng bị làm cho sợ đến không nhẹ, vội vàng dặn dò Lý thị coi trọng nhà cửa, mang theo hảo hài tử, liền theo Tề Uyển Dao đi tới cách vách.
Vốn tưởng rằng Tề Uyển Dao rốt cuộc cũng chỉ là tiểu hài tử, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, nhưng vừa đến Tề gia, nhưng Phương thị bị tình trạng của Tề thợ mộc dọa cho sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Thấy Tề thợ mộc nằm trên giường không nói tiếng nào, trên đầu đều là máu, có vài nơi không biết là bị thứ gì đập trúng, huyết nhục mơ hồ, Phương thị thấy rất là đáng sợ, vội vàng che mắt Triệu Tương Nghi lại, ngoài miệng dụ dỗ nói: “Tương Nghi đừng xem, con trước cùng với Uyển Dao tỷ tỷ đi ra ngoài, con kêu Uyển Dao tỷ tỷ đi."
Triệu Tương Nghi đưa tay chậm rãi đẩy tay của Phương thị ra, nhìn thấy thảm trạng trước mắt, trong lòng kinh hoảng một trận, nghĩ tới nàng ở nơi này cũng không giúp được gì mà chỉ biết tăng thêm phiền toái, liền lập tức lôi Tề uyển Dao tông cửa xông ra.
Trong nhà, Phương thị ổn định lại tâm trạng, chậm rãi đi tới bên giường, giờ này khắc này, thê tử Tề thợ mộc Uông thị, đang ngồi bên mép giường khóc đến khàn giọng, không nghe thấy tiếng, nhưng thấy nước mắt lần lượt rơi xuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, biến thành như vậy, không đi mời lão Ôn đến xem sao?" Phương thị gấp gáp vỗ vỗ vai Uông thị an ủi, hỏi liên tiếp vài câu, thấy Uông thị chẳng quan tâm trả lời, chỉ khóc khóc, liền sửa lời nói: “Sao lại bị thương thành như vậy, hay đem lên trấn trên cho đại phu chữa đi, mẹ A Sâm ngươi đừng sợ, ta phải đi ra ruộng gọi con trai ta về giúp một tay."
Uông thị khóc sướt mướt mở miệng: “A Sâm đã đi mời lão Ôn rồi, thím a, trong nhà biến thành như vậy, ta sống như thế nào a"
Phương thị nghe thấy Uông thị khóc lóc kể lể, trong lòng nhất thời cũng đau đớn, đành phải nhỏ nhẹ an ủi Uông thị, lại cùng Uông thị giống nhau, cầm khăn thấm ướt rượu gạo lau vết máu trên đầu Tề thợ mộc, có mấy chỗ vết thương vẫn không ngừng tuôn ra máu tươi nóng hổi, Phương thị chạm đến, bị làm cho sợ đến vỡ mật vội vàng khuyên Uông thị nói, không nên đi mời lão Ôn, phải nhanh đem người lên trấn trên đi.
Không lâu sau, lão Ôn được mời tới, Tề Sâm hôm nay nhìn thần thái không được như ngày thường, vẻ mặt ảm đạm theo sát phía sau lão Ôn, yên lặng nghe phân phó.
Lão Ôn nhìn thấy tình hình này, lập tức không nói hai lời lấy ra hòm thuốc, nhanh chóng lấy ra mấy cây ngân châm, nhắm ngay huyệt vị nào đó của Tề thợ mộc châm xuống để cầm máu, sau đó đem chút kim sang dược tự chế bôi lên đeo băng sạch sẽ lên, băng bó cho Tề thợ mộc.
Bởi vì lúc trước Uông thị cùng Phương thị đã đem vết máu trên đầu Tề thợ mộc xử lý qua, cho nên lão Ôn cũng nhanh hơn rất nhiều, trực tiếp đem đầu băng bó sơ, cũng khuyên Uông thị, muốn nàng nhanh chóng đem Tề thợ mộc đưa đi trấn trên.
Uông thị run rẩy, vẫn là Tề Sâm trấn định hơn chút, nói là đã kêu xe trâu rồi,lúc này Phương thị cũng vội vàng đứng dậy đi trở về, chuẩn bị đi gọi Triệu Tín Lương và Triệu lão Nhị đi cùng, nhiều người thì sức lực cũng lớn hơn.
Cứ như vậy, Tề thợ mộc bị mọi người đưa lên trấn trên, lúc mang người ra cửa, Triệu Tương Nghi và Tề Uyển Dao còn ngồi ở bàn đá xanh trước sân Tề gia, vừa thấy Tề thợ mộc bị mang đi ra ngoài, Tề uyển Dao nhất thời bị dọa đến xanh cả mặt, vọt một cái đứng lên, Triệu Tương Nghi thấy thế lập tức an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Uyển Dao tỷ tỷ. Đó là mọi người muốn đem Tề thúc lên trấn trên kiếm đại phu giỏi a."
“Cha ta, cha ta thật không có việc gì sao?" Tề Uyển Dao rất bối rối, nước mắt lã chã rơi, nắm thật chặc tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi không chịu buông, cố gắng hỏi vài câu, Triệu Tương Nghi đều nhất nhất trấn an, giờ này khắc này, đối thoại của hai đứa trẻ căn bản không giống một đứa tám tuổi, một đứa bốn tuổi.
Chờ Phương thị mệt mỏi từ trấn trên trở về, trời đã chập tối, mà Triệu Tín Lương cùng Triệu lão Nhị vẫn như cũ giúp đỡ Uông thị chờ đợi ở trên trấn.
Triệu lão đầu cùng Lý thị lập tức nghênh đón người, đầu tiên là tiếp đãi Phương thị một phen, cho bà ăn thức ăn nóng hổi, đợi Phương thị uống vài ngụm canh xong, Triệu lão đầu mới thở dài mở miệng dò hỏi: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, người buổi sáng còn khỏe mạnh, lúc ra cửa còn cười ha ha chào hỏi, lần này làm sao lại thành bộ dạng kia rồi?"
“Sợ là có chút không ổn……." Phương thị lắc đầu, khuôn mặt tiếc hận, “Nghe nương A Sâm nói, Tề thợ mộc hôm nay lên trấn trên làm giúp cho người ta, dự đoán là bức tường nhà người ta nhiều năm không có tu sửa, chắc là đổ sập về phía Tề thợ mộc đứng sát ở chân tường, bên hông đình nghỉ mát, Tề thợ mộc đang tu sửa lan can của đình, nhưng đột nhiên không may bức tường lâu năm đập trúng ngay đầu, mới thành bộ dáng này….. Sau đó lên trấn trên cho đại phu điều trị, nói là vết thương trên đầu không chữa được, nơi cổ cũng có nhiều chỗ bị tổn thương, tay phải cũng bị gảy, nghe nói trong xương cũng vỡ khá nhiều…….."
“Tại sao có thể như vậy" Triệu lão đầu vạn phần kinh ngạc, Lý thị đứng ở một bên, thấy thế gấp rút hỏi:
“Nương, trên trấn có nhiều đại phu giỏi, tất cả cũng không có cách nào khác sao?"
Phương thị lắc đầu, thở dài một hơi, hốc mắt cũng ửng đỏ: “Đầu năm nay cũng không biết hợp thời như thế nào, toàn là người tốt không được đền đáp, mắt thấy một người tốt như vậy, đột nhiên gục ngã……" Hít vào thở ra một hơi, lại nức nở lên tiếng, “Đại phu nói rồi,tình trạng này sợ chỉ qua được mấy ngày thôi, để cho nương A Sâm cùng bọn nhỏ chuẩn bị hậu sự."
“Thật là đáng sợ." Lý thị lắc đầu thở dài nói, vừa ngẩng đầu nói với hướng Phương thị, “Nương, ngàidùng cơm trước đi."
Phương thị lắc đầu đứng dậy: “Thôi, ta cũng không có khẩu vị." Lại nói với mọi người thêm vài lới: " Tề gia đối với nhà chúng ta vô cùng tốt, năm ngoái thời điểm nhà chúng ta hết sức khó khăn, nhà bọn họ giúp đỡ nhà chúng ta không ít. Bây giờ nhà bọn họ gặp nạn, nhà chúng ta cũng phải xuất một chút lực. Hiện tại lão Đại cùng lão Nhị còn ở trên trấn, đến lúc làm tang sự cần bao nhiêu tài lực vật lực* (tiền tài và sức lực), chúng ta đều không được nói lới oán thán, cùng nhau giúp cô nhi quả phụ vượt qua cửa ải khó khăn này."
“Ai, năm hạn bất lợi, con dâu hiểu, chắc chắn dựa theo lời mẹ phân phó mà làm." Lý thị gật đầu, đột nhiên nghe thấy Tiểu Hoằng Tuấn ở phòng cách vách đang khóc, liền cáo biệt Phương thị cùng Triệu lão đầu, đi về phòng dỗ dành hài tử.
“Đúng rồi, hai đứa nhỏ Tương Nghi cùng Hoằng Lâm đâu?" Phương thị lúc này mới nhớ tới hai đứa nhỏ, nhìn về phía Triệu lão đầu, Triệu lão đầu chỉ chỉ Tề gia cách vách.
Phương thị gật đầu, đứng dậy đi cách vách tìm người.
Trong sân Tề gia, trời đã tối rồi, nhưng Triệu Tương Nghi vẫn cùng ngồi với Tề Uyển Dao trên bàn đá xanh lạnh lẽo, Tề Uyển Dao khóc đã lâu, đôi mắt đau đớn không chịu nổi, khô khốc đau nhói, nhưng trong lòng, cũng không vì vậy mà xoa dịu được.
Lúc này, truyền đến tiếng Triệu Hoằng Lâm: “Trời chiều rồi, Uyển Dao muội muội không bằng đi qua nhà chúng ta ở một đêm, đợi ngày mai mọi người trở lại, sẽ không có chuyện gì."
Một câu nói kia giống như có ma lực, Tề Uyển Dao cả người dần dần có hi vọng cùng sức lực, hai tay vịn bàn đá xanh từ từ đứng lên, lôi tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi muốn hướng trong sân Triệu gia mà đi.
Đúng lúc nhìn thấy Phương thị đứng ở trước sân, nhưngnghe thấy Phương thị rơi lệ run rẩy ôm Tề Uyển Dao: “Hài tử, không có chuyện gì, bất kể như thế nào, chúng ta vĩnh viễn cũng là thân nhân của con."
Tác giả :
Kẹo Vitamin C