Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 218: Theo ca đến quan ngoại

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 218: Theo ca đến quan ngoại

Edit: Thiên Âm

Bên này, Tề Uyển Dao yếu ớt tỉnh lại.

Lúc này đã vào giữa trưa, nàng ngơ ngác hồi lâu.

Khi mở mắt ra nhìn thấy những gương mặt quen thuộc lo lắng đang vây xung quanh giường, Tề Uyển Dao không thích ứng được nhíu mày một cái, nghĩ thầm, lẽ nào đây là chính là cảnh sau khi chết?

Mọi người khi phát hiện ra, đều ở chỗ này, thương tâm sao?

Nhìn từng người xung quanh, có đại ca của nàng, hai người Triệu Hữu Căn và Quách thị, đám người Triệu Lỗi đều ở đây... Chỉ là không có Triệu Hoằng Lâm.

Ngay cả Triệu Tương Nghi cũng không có tới...

Bọn họ thất vọng với mình đến vậy ư?

Cho nên dù biết tin nàng chết rồi, cũng không chạy đến nhìn xem…

Nghĩ như vậy, trong mắt Tề Uyển Dao xuất hiện một tầng sương mông lung

Tề Sâm thấy muội muội đã tỉnh lại, không khỏi vui vẻ nói: “Uyển Dao, muội đã tỉnh rồi, thật tốt quá “

Tề Uyển Dao không hiểu, nàng nhìn mọi người lại lần nữa, sau giật mình ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá lớn, động đến vết thương trên cổ tay.

Tề Sâm cả kinh lập tức bước đến cẩn thận nâng cổ tay nàng lên, nhẹ nhàng để vào chăn, dặn dò: “Cổ tay của muội bị thương quá nặng, mấy ngày này phải cẩn thận."

“Muội, muội không có chết..." Tí tách, Tề Uyển Dao rơi nước mắt

Quách thị vội trấn an: “Nha đầu ngốc may mà mọi người phát hiện kịp, nếu không, mấy người bọn ta đau lòng muốn chết “

“Tại sao muốn cứu ta..." Tề Uyển Dao cúi đầu khóc, hai vai khẽ run, “Vì sao không để ta chết cho xong, ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa, ta làm cho mọi người thất vọng quá nhiều."

“Uyển Dao, sao muội lại ngốc thế hả, muội còn có ca, chí ít ca ca vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi muội." Tề Sâm thấy muội muội khóc, không khỏi oán Triệu Hoằng Lâm

Hắn vừa an ủi Tề Uyển Dao, vừa thỉnh cầu Triệu Hữu Căn, Quách thị bọn họ tránh chỗ khác.

Chờ mọi người đi hết, Tề Sâm ngồi cạnh mép giường, đau lòng ôm Tề Uyển Dao đang khóc, vỗ đầu nàng nói: “Nha đầu ngốc, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì đi nữa, muội chỉ cần biết, có ca ca giúp muội giải quyết là được." Trong giọng nói mang chứa không hết ôn nhu.

Tề Uyển Dao cắn môi, nước mắt rơi lần nữa.

Nàng nghẹn ngào, vô cùng tuyệt vọng: “Ca, ca không nên cứu muội... Không có Hoằng Lâm, muội sống không bằng chết a."

“Tiểu tử kia ở trong lòng muội quan trọng như vậy sao?" Tề Sâm nắm chặt song quyền

Tề Uyển Dao không phủ nhận, vô lực nói: “Trước kia ở Triệu gia thôn, ý huynh ấy, sau khi nhà chúng ta chuyển đi, muội rất đau. Chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp huynh ấy... Sau khi gặp lại, muội lại không dám đối mặt với cục diện."

“Cho đến hôm nay, giữa muội và huynh ấy không có gì cản trở, đột nhiên nửa đường nhảy ra một Trần Vi..." Tề Uyển dựa sâu vào lòng đại ca mình,"Ca, ca biết không, lần đầu gặp Trần Vi, tuy rằng khi đó muội không biết nàng là ai, nhưng cảm nậhn được kh1i thế áp bách tên người nàng ấy, nàng cao quý như vậy, ưu nhã mỹ lệ như vậy, muội đâu so được với nàng."

“Ở trong mắt ca, muội vĩnh viễn là tốt nhất, ai cũng kém hơn." Tề Sâm không chút do dự kiên định nói.

Tề Uyển Dao kinh ngạc, cười thê lương: “Nhưng Hoằng Lâm không cảm thấy như vậy... Huynh ấy nói ghét Trần Vi, nhưng thỉnh thoảng lại bị lời nói của nàng ấy làm cho xúc động... Có thể thấy được lực hấp dẫn của Trần Vi rất lớn. Giả như ngay từ đầu huynh ấy không ghét Trần Vi, như vậy kết quả là... Quan trọng nhất là —— “

Tề Uyển Dao cắn môi dưới, một lát sau mới thả ra: “Trần Vi và muội đều thích Hoằng Lâm."

“Cho nên muội sợ, rất, rất sợ. Mấy năm qua, Hoằng Lâm đối với chuyện của muội và huynh ấy không phân định rõ ràng, càng khiến muội sợ hơn... Muội không có biện pháp, mới có thể đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Bởi vì muội thực sự rất sợ, đợi một thời gian, Hoằng Lâm sẽ phát hiện ra Trần Vi là một cô gái tốt, huynh ấy sẽ không liếc nhìn muội nữa..." Tề Uyển Dao vô lực dựa vào lòng ca ca, đem tất cả tâm tư đã giấu kín trong lòng nói ra hết

Tề Sâm vuốt nhẹ mái tóc của nàng, lẳng lặng nghe.

Giữa bọn họ đột nhiên rơi vào bầu không khí trầm mặc

Tề Uyển Dao đang suy nghĩ nên không để ý điuều này, nàng bây giờ thật bối rối, tự sát không thành, như vậy phải làm gì tiếp đây?

So với đau đớn khi cắt cổ tay, nàng càng khó chịu hơn khi bị Triệu Hoằng Lâm lạnh nhạt phỉ nhổ, cái loại cảm giác tê tâm liệt phế đó, đủ khiến cả người nàng như bị xé nát.

Qua thật lâu, Tề Sâm đột nhiên nhẹ nhàng đẩy Tề Uyển Dao ra, đau lòng nhìn nàng: “Đi theo ca đến quan ngoại đi."

Tề Uyển Dao ngẩng đầu nhìn Tề Sâm, mắt long lanh muốn chảy nước mắt.

“Muội và tên tiểu tử kia không có khả năng nữa rồi, muội không muốn ngây ngốc ở đây thương tâm thì hãy theo ca rời xa nơi này, đi rất xa. Ca có têể làm ăn buốn bán bên kia, nuôi muội cũng không thành vấn đề, muội có thể ở đó hưởng thụ phong thể nhân tình nơi đất khách, không buồn, không lo, đ1o không phải là cuộc sống muội hằng mong muốn sao?" Vẻ mặt Tề Sâm chờ mong nói.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có Triệu Hoằng Lâm.

Nghĩ đến đây, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

“Đừng khóc." Tề Sâm vươn tay giúp Tề Uyển Dao lau nước mắt, “Không nên khóc vì người không đáng."

“Thế nhưng ca..." Tề Uyển Dao vừa khóc vừa lắc đầu, “Tim đau quá, muội khôngt hê trơ mắt nhìn huynh ấy chán ghét nhìn muội, cách xa muội, muội biết giữa bọn muội không thể nữa rồi... Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua, mặc kệ muội đề phòng Trần Vi thế nào đi nữa, thì nàng ấy cũng thắng muội..."

“Uyển Dao." Giọng Tề Sâm trầm xuống, “Cho tới bây giờ, muội còn chưa rõ là muội sai chỗ nào ư?"

Tề Uyển Dao ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Tề Sâm.

“Muội đã mắc hai sai lầm nghiêm trọng." Tề Sâm không cười nữa, trên mặt không còn ôn nhu, “Thứ nhất, muội thích Triệu Hoằng Lâm, hắn không phải là người yêu lý tưởng.Thứ hai muội đã thích hắn, nên nghĩa vô phản cố [không suy nghĩ, phản kháng] mà đi theo, không hối hận, luôn nghĩ chính mình không xứng với hắn, do đó mới đối Trần Vi làm ra chuyện điên rồ này, khiến Triệu Hoằng Lâm cách xa muội. Không có Trần Vi, thì cũng có Lý Vi, Trương Vi, muội phòng được sao? Mà nếu muội chính là muội trước kia, thì ngày hôm nay chuyện này sẽ không xảy ra. Mặc dù ca là ca của muội, nhưng ca phải nói cho muội hiểu chuyện này, cục diện ngày hôm nay, cũng không phải là do Trần Vi gây ra, vấn đề là ở muội."

“Ca là vì tốt cho muội, nên mới nói những lời này, bởi vì ca muốn muội nhận ra sai lầm của mình, sau đó bỏ qua, bắt đầu lại lần nữa." Tề Sâm nói, vươn tay vuốt tóc mai của Tề Uyển Dao, “Uyển Dao, đừng sợ, có ca ca ở đây, yên tâm thừa nhận sai lầm của mình đi, sau đó thay đổi, trở lại thành Uyển Dao mà ca ca thích nhất."

“Ca ca sẽ chờ muội, mặc kệ bao lâu." Tề Sâm thoải mái, với Tề Uyển Dao mà nói, đây không khác gì liều thuốc tốt nhất..

Nàng hơi xúc động, sau chủ động tựa vào lòng Tề Sâm, rơi nước mắt, cảm kích: “Ca... Cám ơn ca, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ca bằng lòng nhìn muội, thương muội."

Tề Sâm không nói chuyện, chỉ cười nhàn nhạt, xoa đầu Tề Uyển Dao.

Hai người trầm mặc một hồi, sau Tề Uyển Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Hảo, muội đáp ứng ca, theo ca đến quan ngoại, bắt đầu lại một lần nữa. Có lẽ, chờ đến một ngày nào đó khi muội có thể đối mặt với nơi này, sẽ trở về thăm một."

“Thật ư?" Tề Sâm vốn còn cho là mình phải tốn thêm thời gian khuyên Tề Uyển Dao, nay nàng đáp ứng thật khiến hắn kinh ngạc.

Tề Uyển Dao gật đầu: “Sống ở đây bị người ta cười chê phỉ nhổ...Muội mệt mỏi quá, tìm một nơi không ai biết muội mà bắt đầu lại lần nữa, có lẽ khi đổi chỗ ở, muội có thể tự kiểm điểm lại sai lầm của mình."

“Ừ, chúng ta đây khi nào thì đi?"

“Cành nhanh càng tốt, đợi muội chuẩn bị xong hành lý đã, còn phải tạm biệt cha nương, hai người vẫn luôn đối xử với muội rất tốt, mấy năm qua ca không ở bên cạnh muội, nếu không phải bọn họ dốc lòng chiếu cố, muội không có bình yên vô sự như vậy đâu." Tề Uyển Dao nói, trong mắt mông lung đầy áy náy, “Chỉ tiếc,lần này muội làm chuyện ngu xuẩn như vậy, sợ là khiến hai người họ thất vọng rồi."

“Từ giờ trở đi, tất cả đều đã qua, muội chính là muội muội mà ca thương nhất, chưa từng thay đổi, tất cả rồi sẽ tốt thôi." Tề Sâm tích cực khích lệ Tề Uyển Dao, cũng nói, “Hơn nữa ở quan ngoại nam nhân tốt rất nhiều, muội đến đó sẽ rõ. Nơi đó nữ tử kết hôn trễ cũng không ít, giống như muội vậy, gần hai mươi rồi chưa xuất giá, đây là điều bình thường, không có ai rãnh rỗi mà đi xét nét, muội không cần vì những chuyện vụn vặt này mà ảo não."

Tề Uyển Dao nghe xong, không nói gì, chỉ cười khổ.

Ở trên đời này, sợ rằng không có ai có thể thay thế vị trí của Triệu Hoằng Lâm trong lòng nàng

Mặc kệ người đó có ưu tú cỡ nào, tốt đẹp nhường nào, cho dù có hơn Triệu Hoằng Lâm gấp trăm ngàn lần, nàng cũng sẽ không động tâm, bởi vì người nọ chung quy không phải Triệu Hoằng Lâm, chỉ điểm này thôi, đối phương đã thua.

Tiếp nhận chuyện tự sát không thành, Tề Uyển Dao ổn định lại tâm tình, liền rời giường rửa mặt.

Quần áo chỉnh tề, nàng trịnh trọng bái biệt Triệu Hữu Căn và Quách thị.

Hai người biết được tin Tề Uyển Dao phải đi, không khỏi giật mình kinh ngạc, quay qua nhìn Tề Sâm, mới biết được là thật, nhưng vẫn kinh ngạc như trước.

“Thời tiết ở quan ngoại rất xấu, chúng ta quen với khí hậu ôn hoà như vậy, con có thích ứng được không." Quách thị lo âu vỗ vai Tề Uyển Dao, giữ nàng lại.

Tề Uyển Dao cảm động, sau khi nàng làm những chuyện kia, những người bên cạnh không những không trách móc nàng, mà còn quan tâm, lo lắng cho nàng.

“Đúng vậy, hơn nữa thức ăn bên đó khô khốc, con quen ăn sao?" Triệu Hữu Căn lại nói thêm.

Tề Uyển Dao hết sức kiên quyết, nàng dịu dàng nhìn hai người mỉm cười, sau đó giải thích: “Những thứ đó con còn không sợ." Gương mặt tái nhợt lúng túng, “Con chết còn không sợ, còn sợ mấy thứ này sao... Con chỉ là cảm thấy mệt mỏi, muốn đến một nơi khác bắt đầu lại,có lẽ khi đến quan ngoại, con sẽ buông lỏng lòng mình."

“Con thực sự có thể sao?" Mấy năm qua ở chung, Quách thị cũng có cảm tình với Tề Uyển Dao, hài tử này là người chịu khó, kiên định, cũng ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể không làm ngươi ta yêu thích?

Tề Uyển Dao gật đầu.

" Con đồng ý với nương, nếu như con không thích ứng được với bên kia, lập tức trở về, có được không? Cả nhà tuỳ thời hoan nghênh con trở về" Quách thị đau lòng nói.

Triệu Hữu Căn cũng thế: “Đúng vậy, đúng vậy, cũng không nhất định định cư ở quan ngoại, ưứ xem như ra là ra ngoài giải sầu đi,nghĩ thông suốt rồi thì trở về."

“Cám ơn mọi người." Hai mắt Tề Uyển Dao nổi lên một tầng ẩm ướt, ôm chầm lấy Quách thị, “Con sẽ rất nhớ mọi người, nếu quả thật như lời mọi người nói, con không ở được bên đó, con sẽ trở về."

“Ai, hài tử đáng thương, hãy quên những chuyện không vui, con mãi mãi là đứa con mà bọn ta thương nhất." Quách thị cũng rơi nước mắt.

Tề Sâm đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Tề Uyển Dao và người Triệu gia từ biệt, trong lòng cũng cảm động, đei62u này chứng minh họ đói xử với Tề Uyển Dao rất tốt.

Tề Uyển Dao hựu lần lượt nói lời từ biệt với mấy tỷ muội Triệu Lỗi, khó tránh khỏi đau buồn một hồi.

Sau khi, thu dọn hành lý xong, liền theo Tề Sâm đi đến quan ngoại.

Chờ Triệu Hoằng Lâm, Triệu Tương Nghi nghe tin Quách thị lặng lẽ truyền đến, vội vàng tới thì hai huynh muội Tề Sâm, Tề Uyển Dao huynh muội đã rời khỏi trấn Thanh Hà từ lâu.

Triệu Tương Nghi ngồi trong phòng của Tề Uyển Dao ngơ ngác, Quách thị khuyên thế nào cũng không trả lời.

Mà Triệu Hoằng Lâm,lập tức cưỡi tuấn mã của Triệu Hữu Căn chạy dọc theo con đường ra trấn, trong lòng hắn khổ sở cực kỳ.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Trần Vi cười khổ nhìn hất thảy, nàng đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, mình vĩnh viễn không thể đi vào trong lòng Triệu Hoằng Lâm.

Mặc dù yêu hắn nhiều năm, nhưng đối với hắn mà nói, mình cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi. Con khi Tề Uyển Dao đã đi rồi, hắn không chút suy nghĩ mà đuổi theo.

Ngoài trấn, Triệu Hoằng Lâm dọc theo vết bánh xe còn mới một đường đuổi theo, nhưng vẫn không đuổi kịp xe ngựa của Tề Uyển Dao.

Hắn cưỡi ngựa giống như một hiệp khách cô độc, một mình truy tìm trong gió.

Cuối cùng, hắn siết mạnh dây cương, tuấn mã nhảy lên rồi dừng lại...

Hắn cứ như vậy đau lòng mà tuyệt vọng nhìn về phía nơi xa xa, hướng nơi Tề Uyển Dao mang tim hắn rời đi

Hắn không hối hận, chẳng qua là cảm thấy đau lòng mà thôi, có lẽ sau này, không thể gặp lại nàng nữa rồi

Như vậy cũng tốt, giữa bọn họ đã đến mức này, nàng rời đi, có thể quên hết tất cả, một lần nữa bắt đầu, so ơới việc hai người gặp nhau sẽ lúng túng còn tốt hơn.

Mất mác cưỡi ngựa chậm rãi trở về trấn, lúc đến cửa trấn, Triệu Hoằng Lâm ngoài ý muốn thấy Trần Vi cưỡi ngựa đến.

Nàng người mặc một bộ thiển sắc, tóc buộc cao, không đeo bất kỳ một món trang sức rườm rà nào, nhìn rất mạnh mẽ, khác hẳn với bộ dáng ưu nhã thường ngày, nàng lúc này, toát ra vẻ cương liệt, lưu loát, khiến người ta không thể không ngoái nhìn.

Hắn cũng không biết rằng, nàng ấy hoá ra cũng biết cưỡi ngựa

Hai con ngựa rất nhanh thì đến gần, trên mặt Triệu Hoằng Lâm không còn vẻ tuyệt vọng đau lòng nữa, đổi lại là bộ dáng lãnh khốc như thường ngày.

Chỉ có khi đối diện với người xa lạ, hắn mới như vậy.

“Những lá thư này, tôi sẽ trả lại cho cô, xem như là tôi chưa từng nhận, đã cô phụ ý tốt của cô rồi. Còn nữa, tôi thay Uyển Dao xin lỗi cô vì những việc muội ấy đã làm, dù sao tất cả sai lầm này là do tôi." Triệu Hoằng Lâm một bên chậm rãi cưỡi ngựa, một bên nhàn nhạt nhìn Trần Vi.

Trần Vi cũng nhìn Triệu Hoằng Lâm, cười khổ: “Hiếm khi huynh dùng ngữ khí ôn hoà này nói chuyện với tôi."

Triệu Hoằng Lâm cười khổ: “Tôi thẳng thắn nói với cô luôn, đời này, trong lòng tôi trừ cô gái ngốc Uyển Dao kia ra, sẽ không thương ai nữa. Mặc dù cuối cùng muội ấy khiến tôi thất vọng, nhưng sự thật kia vẫn không thay đổi."

Ý là, tôi và cô không thể, vĩnh viễn đều là vậy.

Trần Vi đau lòng, mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng nghe chính miệng Triệu Hoằng Lâm nói ra lại là chuyện khác.

Nàng tận lực duy trì phong độ của mình, cưỡi ngựa chậm rãi quay về, cố nén xuống nước mắt sắp chảy ra, phóng khoáng nói: “Ha hả, tôi đã đoán, cô ấy thật hạnh phúc."

“Nếu muốn giữ cô ấy lại, chứng minh trong lòng huynh còn có cô ấy, lúc đó ngoan tuyệt như vậy, cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi? Vậy tại sao không chạy đến quan ngoại cướp cô ấy về?"

Triệu Hoằng Lâm nghĩ đến, sau lại lắc đầu: “Tôi bây giờ không có biện pháp đối diện với muội ấy, có lẽ hai người bọn tôi cần thêm thời gian, hoặc là không bao giờ gặp nhau nữa, hoặc là còn có cơ hội."

Trần Vi vốn tưởng rằng Triệu Hoằng Lâm không muốn trả lời vấn đề này, nhưng không ngờ, hắn lại hướng mình nói ra suy nghĩ trong lòng.

Trong lúc nhất thời, tâm tình rất là phức tạp.

Vừa mừng rỡ, nhưng cũng mang theo mong ước cùng đố kị với Tề Uyển Dao.

Mặc kệ nàng tốt thế nào, ưu tú thế nào, thậm chí so với Tề Uyển Dao nàng yêu nhiều hơn, nhưng trong lòng Triệu Hoằng Lâm vĩnh viễn chỉ có một mình Tề Uyển Dao.

Nàng Trần Vi, cũng chỉ là một người khách qua đường, hoặc có lẽ là một người khách cũng không tính.

Nghĩ vậy, Trần Vi cắn răng một cái, đột nhiên nghiêng mặt sang nhìn Triệu Hoằng Lâm mỉm cười: “Không sai, Triệu Hoằng Lâm,Trần Vi tôi rất thích huynh, hơn nữa không thể so Tề Uyển Dao nhiều ít, tôi cũng rất buồn bực, vì sao huynh không liếc nhìn tôi một lần, có lẽ nhìn thêm vài lần, sẽ thấy tôi không giống như trong tưởng tượng của huynh về tôi lúc trước."

Thoải mái ở ngay trước mặt Triệu Hoằng Lâm thừa nhận tiếng lòng của mình, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối.

Trong lòng Trần Vi đầy chua xót.

Nàng và Triệu Hoằng Lâm không thể, không hợp hay không thích hợp, sai lầm là bọn họ gặp sai thời gian và chỉ là một giao điểm giữa hai đường thẳng, gặp một lần sau đó ngày càng cách xa, có điều Trần Vi không hiểu ra sớm thôi. Khổ não chấp nhất, cuối đổi lấy bất đắc dĩ và đau lòng.

Triệu Hoằng Lâm nở nụ cười, hôm nay Trần Vi, quả nhiên không giống như bình thường.

“Tôi bây giờ nhìn cô, cũng đã nhìn vài lần, nhưng không phát hiện cô khác ở chỗ nào, huống hồ, ở trong lòng tôi, tôi chưa bao giờ lưu lại ấn tượng đối với cô." Đây là lời nói thật, mặc dù trong giọng nói mang chút đùa cợt, nhưng lại khiến hai mắt Trần Vi đỏ bừng.

Nàng muốn khóc, thế nhưng nàng biết mình không thể khóc.

Vì vậy không thể làm gì khác hơn là phải cười, như vậy một thiên kim tiểu thư xinh đẹp mặc trang phục cưỡi ngựa, mặc dù cười to, mặc dù thất lễ không chút quy cũ, nhưng vẫn xinh đẹp như thường.

“Triệu Hoằng Lâm, từ giờ trở đi, tôi không thích huynh nữa." Trần Vi vẫn cười, “Ngày mai tôi sẽ rởi khỏi trấn về huyện Giang Ninh, nương tôi đã chọn cho tôi một nhà có gia thế rất tốt, tôi muốn nhìn thử, dù sao tôi cũng không còn nhỏ."

“Ừ, tốt." Giọng Triệu Hoằng Lâm vẫn là nhàn nhạt.

“Tôi là ai chứ, tôi là Trần Vi mà. Tôi sẽ không khóc mà cầu xin huynh để ý đến tôi đâu, nếu đã biết rõ trong lòng huynh vẫn chỉ có Uyển Dao, tôi đây nhất định rời đi." Trần Vi nói xong không thèm để ý chút nào.

“Ừ." Triệu Hoằng Lâm gật đầu, không vui không giận.

“Chúng ta có thể làm bằng hữu tốt chứ? Chí ít, không nên xem tôi là người xa lạ, tôi kém cõi đến vậy sao?" Trần Vi tận lực hạ thấp giọng, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng.

Triệu Hoằng Lâm giật mình, sau gật đầu: “Hảo."

Trong lòng Trần Vi càng chua xót.

Nhưng mà nàng vẫn biểu hiện rất hài lòng,cười vui vẻ nói: “Thật tốt."

“Như vậy, gặp lại sau, bạn tốt của tôi." Trần Vi mỉm cười nhìn Triệu Hoằng Lâm lần cuối, sau đó ra sức vung roi lên ngựa, quay đầu nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.

Nước mắt của nàng rơi lả tả ở trong gió, vĩ mặn trộn lẫn khói bụi rơi vào xoang mũi, đau đớn đến khó nhịn.

Người nhà nàng có tốt lành gì?

Nàng chỉ thuận miệng nói thôi.

Có lẽ sau lần ly biệt này, nàng sẽ cẩn thận chọn một người tốt để gả, có lẽ đây là biện pháp duy nhất để quên đi mối tình này.

Triệu Hoằng Lâm a Triệu Hoằng Lâm, nếu như tôi biết huynh trước Tề Uyển Dao, liệu huynh có thích tôi không? Có lẽ, đến lúc đó, chính Tề Uyển Dao sẽ ghen tỵ với tôi?

Trần Vi rơi lệ, khóe miệng vẫn như cũ kiêu ngạo nở nụ cười.

Triệu Hoằng Lâm ngừng ngựa lại, nghiêm túc nhìn hướng Trần Vi rời đi, cẩn thận hồi tưởng lại những lời nàng nói, khóe môi hơi nhếch lên.

Người hắn yêu và người yêu hắn, trong lúc nhất thời, hai nữ nhân đồng thời đều ly khai.

Chỉ để lại cho hắn một khung cảnh vắng lặng nhàn nhạt.

Lúc này, hắn không cảm thấy đau lòng, hắn nghĩ nên bắt đầu lại lần nữa.

Hắn phải lấy lại tinh thần tiếp tục sống, chờ có một ngày, khi hắn có thể đối mặt với tất cả, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Hắn tin như vậy.

Trở lại Triệu phủ, Triệu Hoằng Lâm trực tiếp về Lan Thương viện, phát hiện Triệu Tương Nghi đã sớm chờ trong viện.

Một mình Triệu Tương Nghi ngồi trên băng ghế trong sân, có vẻ cô tịch mà bi thương.

Triệu Hoằng Lâm lửng thững đi tới, trước sau như một ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?"

Triệu Tương Nghi đứng dậy, kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Lâm, rồi thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Ca ca, trong lòng ca rất khổ sở phải không?"

“Đã tốt hơn rồi, thật sự." Triệu Hoằng Lâm mỉm cười.

Triệu Tương Nghi nghi ngờ nhìn Triệu Hoằng Lâm, không tin nói: “Ca không cần giả bộ trước mặt muội."

“Không có, ca nói toàn bộ là thật." Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, “Việc này xem như là quá khứ đi, tất cả tùy duyên, cường cầu không được."."

“Được rồi, còn có..." Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Vi tỷ tỷ đột nhiên bảo ngày mai phải về, ca có muốn đi tiễn tỷ ấy không?"

“Ừ, ca đã biết." Triệu Hoằng Lâm gật đầu.

Nhưng Triệu Tương Nghi lại vạn phần kinh ngạc: “Hả? Ca không chút nghĩ ngợi đáp ứng sao?"

Triệu Hoằng Lâm lại lơ đểnh nói: “Đúng vậy, giữa bằng hữu, đi tiễn cũng rất bình thường."

Lúc này, hắn đối diện với Trần Vi, chỉ có tâm bình tĩnh, đơn thuần, không tạp niệm.
Tác giả : Kẹo Vitamin C
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại