Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 211: Tìm chứng cứ

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 211: Tìm chứng cứ

Edit: Thiên Âm

“Chẳng lẽ muội muốn?" Tim Trần Vi đập nhanh hơn.

Triệu Tương Nghi gật đầu: “Làm như vậy, đối với tỷ và tỷ ấy đều công bằng."

“Tương Nghi, cám ơn muội." Sắc mặt Trần Vi trở nên ôn hoà hơn, nước mắt ngay vành mắt, ánh lên như châu ngọc.

Triệu Tương Nghi đứng dậy vỗ vai Trần Vi: “Muốn cảm ơn muội, thì đợi đến lúc trở thành đại tẩu muội, thì hãy yêu thương muội được không?"

Tề Uyển Dao và Trần Vi, lúc này Triệu Tương Nghi có khuynh hướng nghiêng về Trần Vi hơn.

Hai gò má Trần Vi đỏ ửng, đối với sự trêu chọc của Triệu Tương Nghi, nàng không có nói lại, tâm tình rất là kích động nhưng đồng thời mơ hồ lo lắng.

“Như vậy, tối hôm qua tỷ đã thất thố đến mức nào?" Nàng cẩn thận bắt đầu hỏi vấn đề này.

Triệu Tương Nghi mỉm cười, lắc đầu muốn nàng an tâm: “Ngoại trừ muội, không có ai thấy hết."

Trần Vi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, thực sự tốt quá rồi."

Sau giờ ngọ, Triệu Tương Nghi dành chút thời gian qua hiệu thuốc tìm Triệu Hoằng Lâm.

Đụng phải Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi vốn kinh ngạc nhưng đè xuống thổn thức trong lòng.

Từ khi Bùi Tử Quân trở về, nàng vẫn bị vây trong cảm giác không giải thích được, vui vẻ xen lẫn lo lắng, kích động xen lẫn bất đắc dĩ, nàng sống qua hai kiếp người chưa bao giờ có cảm giác này.

Nàng cố ép nàng không nên suy nghĩ, không nên tìm hiểu nguyên nhân…..Hoá ra, tất cả là do nàng hiểu lầm, nhưng chuyện Trần Vi gả cho Bùi Tử Quân là thật.

Như vậy, mình đang ép bản thân không nên thừa nhận điều gì đây?

Triệu Tương Nghi hồi hồn, đối mặt với Bùi Tử Quân, chào hỏi xong liền đi vào trong hiệu thuốc, nàng không có dũng cảm suy nghĩ tiếp nữa, lúc này nên giải quyết chuyện giữa Trần Vi và Tề Uyển Dao cho tốt đã.

Bùi Tử Quân thấy thái độ lãnh đạm của Triệu Tương Nghi, cảm thấy bị tổn thương, nhưng khi nghĩ đến biểu hiện ghen tuông tối hôm qua của nàng, tâm tình tốt hơn nhiều.

Triệu Hoằng Lâm đang cùng chưởng quỹ quyết sách lợi nhuận hai tháng này.

Thấy Triệu Tương Nghi tới, ra dấu với nàng, Triệu Tương Nghi hiểu ý, đi vào trong phòng chờ hắn.

Thật lâu, Triệu Hoằng Lâm mới giải quyết xong công việc, bớt chút thời gian qua gặp Triệu Tương Nghi. Thấy nàng đang ngồi ngay nàng trước bàn, đúng làhiếm khi thấy nàng như vậy, tâm tình cũng tốt hơn bước đến trêu ghẹo: “Nhất định có đại sự gì muốn tìm ca, nếu không muội sẽ không có ngồi ở đây lâu như vậy."

Triệu Tương Nghi liếc mắt nhìn Triệu Hoằng Lâm, lúc này nàng không có tâm tình đùa giỡn với hắn, chỉ lo lắng, nếu mình nói cho Triệu Hoằng Lâm nghe, hắn sẽ nghĩ thế nào?

“Nói đi, chuyện gì." Triệu Hoằng Lâm ngồi đối diện Triệu Tương Nghi, có điều hắn suy đoán chuyện Triệu Tương Nghi muốn hỏi có liên quan đến Bùi Tử Quân và Trần Vi.

“Ừ..." Triệu Tương Nghi chống cằm, không biết nên nói sao đây.

“Khó nói lắm à?" Tâm tình Triệu Hoằng Lâm rất tốt thậm chí nghĩ muốn trêu Triệu Tương Nghi.

“Muội biết." Triệu Tương Nghi nghiêm túc hẳn, không cười, nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Ca không thích muội hỏi chuyện của ca và Tề Uyển Dao tỷ tỷ."

Triệu Hoằng Lâm nghe vậy quả nhiên mâu quang tối sầm lại, nụ cười trên mặt cũng mất.

Gật đầu: “Ừ, bởi vì muội không hiểu được cảm gíac của ca đâu."

“Là bởi vì thấy được Uyển Dao tỷ tỷ không giống như trước kia, nhưng cũng luyến tiếc không muốn buông tỷ ấy ra đúng không? Nghĩ muốn tìm chứng cứ chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, để hết hy vọng với tỷ ấy, nhưng không dám đối diện thật với chân tướng, tự lừa mình, một ngày rồi qua một ngày, phải không?" Triệu Tương Nghi không khách khí chút nào nói trúng tâm tình của Triệu Hoằng Lâm, thấy thần sắc kinh ngạc của hắn, nàng nói tiếp, “Cho nên mới đến hỏi muội chuyện túi hương, khó khăn lắm mới có dũng khí để nghe, nhưng lại không biết được kết quả, nên tâm tình không tốt?"

“Sao muội biết?" Triệu Hoằng Lâm bất khả tư nghị nhìn Triệu Tương Nghi, ngược lại lại nghĩ tới Trần Vi hôm qua ở chung với nàng, “Chẳng lẽ Trần tiểu thư kia nói cho muội nghe?"

Triệu Tương Nghi cười khổ, cô nương tốt như vậy, mà ở ca ca trong mắt, chỉ là một “Trần tiểu thư"?

Hiểu lầm giữa bọn họ rốt cuộc sâu đậm đến thế nào đây? Nếu như Trần Vi không phải là con gái của Trần Ông thị, thì tốt biết bao.

“Từ hôm qua cho tới hôm nay, muội biết rất nhiều chuyện, huyh có muốn nghe không?" Triệu Tương Nghi không xác định Triệu Hoằng Lâm có thực sự muốn đối mặt hay không.

“Là về Uyển Dao sao?" Triệu Hoằng Lâm híp mắt, cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.

Triệu Tương Nghi không thể làm gì khác hơn gật đầu: “Muội vốn không muốn nói, nhưng nghĩ đến ca, muội muốn ca biết."

“Muội nói đi." Triệu Hoằng Lâm thản nhiên nói.

Mặc dù hắn trấn định, nhưng Triệu Tương Nghi nhạy bén phát hiện, ngón tay hắn run run.

“Đầu tiên là chuyện túi hương, lần trước ca hỏi muội đó." Triệu Tương Nghi tận lực để mình biểu đạt rõ ràng hơn, tránh cho Triệu Hoằng Lâm khỏi hồ đồ, “Bên trong đúng là có tờ giấy, là Uyển Dao tỷ tỷ đưa cho Vi tỷ tỷ, nội dung bên trong là —— “

Triệu Tương Nghi thở dài, đem nôi dung trên tờ giấy một chữ không sót nói cho Triệu Hoằng Lâm nghe.

Nói xong, các ngón tay Triệu Hoằng Lâm nắm chặt chén trà, mím môi nói: “Không có khả năng, Uyển Dao không biết chữ, nói chi là viết trên giấy."

“Không thể học sao?" Triệu Tương Nghi hỏi ngược lại, “Đừng quên mấy năm trước, tỷ áy6 luôn quấn lấy ca đòi học viết chữ."

“Vậy muội nói xem, Vì sao nàng ấy sao đột nhiên muốn học viết chữ? Trong mắt nàng ấy, nữ hồng nặng hơn văn chương nhiều."

“Có lẽ là sợ mình không xứng với ca thôi." Triệu Tương Nghi lời ít mà ý nhiều.

“Nàng thật khờ." Ngón tay Triệu Hoằng Lâm đặt trên chén trà hơi buông lỏng, trong mắt lộ vẻ phức tạp

Triệu Tương Nghi không xác định Triệu Hoằng Lâm sau khi biết chuyện này, tâm tình sẽ như thế nào đây, tiếp tục dò xét: “Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa."

“Nga?" Triệu Hoằng Lâm ngồi thẳng người, nghiêm túc lắng nghe.

Vì để cho tinh thần hắn căng như dây cung, Triệu Tương Nghi quyết định nói chuyện khác cho hắn buông lỏng trước: “Chuyện này, không phải là về Dao tỷ tỷ, là Vi tỷ tỷ."

“Ca nghĩ, ca không muốn nghe." Triệu Hoằng Lâm thở dài một hơi, ngược lại khôi phục lại àầhn sắc ban đầu.

“Không, ca nhất định phải nghe." Triệu Tương Nghi kiên trì nói.

Thấy Triệu Hoằng Lâm nghiêng mặt sang một bên nhìn mình, Triệu Tương Nghi nỗ lực khuyên nhủ: “Không nên bởi vì tiểu di của Bùi Tử Quân mà không gặp Vi tỷ tỷ. Mắt của muội muội huynh kém như vậy sao? Nếu như Vi tỷ tỷ thực sự giống như Trần Ông Thị, vậy sao muội lại chơi chung với tỷ ấy lâu như thế, còn vui vẻ nữa chứ?"

“Vậy muội nói đi." Triệu Hoằng Lâm thật sự là không muốn nghe quá nhiều về Trần Vi, cho nến dứt khoát khi nghe xong chuyện này, hắn sẽ đi tìm Tề Uyển Dao hảo hảo nói chuyện.

Được sự đồng ý, Triệu Tương Nghi âm thầm mừng rỡ: “Chuyện này, Vi tỷ tỷ nói, sau khi tỷ ấy về kinh thành, tỷ ấy có gửi thư cho ca, tính đến nay có hơn mười bức, nhưng ca chưa bao giờ hồi âm lại cho tỷ ấy, điều này khiến tỷ ấy khổ sở vô cùng."

“Ca chưa nhận một bức thư nào." Triệu Hoằng Lâm nhàn nhạt nói, không hiểu Triệu Tương Nghi đang nói cái gì.

Nhưng Triệu Tương Nghi lại nghĩ Triệu Hoằng Lâm đang trốn tránh, tiếp tục nói: “Ca ca, chúng ta bây giờ không còn là con nít nữa, chẳng lẽ ca không nhìn ra, Vi tỷ tỷ thị thích ca sao?"

Câu nói cuối cùng kia, lặng lẽ xâm nhập vào lòng Triệu Hoằng Lâm.

Chẳng biết tại sao, tim của hắn đập rất nhanh, không thích ứng được, thế nhưng hắn không có bài xích.

“Không cần nói cho muội là ca không biết, trong thư Vi tỷ tỷ có nhắc đến, ca thông minh như vậy, sao không nhìn ra tâm ý của tỷ ấy?" Triệu Tương Nghi thấy sắc mặt Triệu Hoằng Lâm khác thường, không khỏi kiên nhẫn, “Tối qua khi say rượu, hồi phủ tỷ ấy đã ôm muội mà khóc, tỷ ấy để ý ca như vậy, vậy mà ca không liếc mắt nhìn tỷ ấy, có phải quá tàn nhẫn không? Tối hôm qua tỷ ấy còn gọi tên ca nữa." (J: Vậy cô có cảm thấy cô quá tàn nhẫn với TUD không?)

“Có quan hệ tới ca sao?" Triệu Hoằng Lâm bình ổn lại tâm tình, thờ ơ nói, “Đó là chuyện của nàng ta, là nàng ta lựa chọn, có quan hệ gì đến ca đâu? Để nàng ta vui mừng, ca phải cưới nàng ta sao?"

“Ca." Triệu Tương Nghi vô lực Triệu Hoằng Lâm một tiếng, “Sự thực xảy ra trước mắt, Uyển Dao tỷ tỷ đã thay đổi, tuy rằng muội không biết nguyên nhân, cũng không biết từ khi nào. Vi tỷ tỷ nhân tốt như vậy, muội không đành lòng nhìn tỷ ấy khổ sở. Ca không thể nào suy nghĩ lại sao, huống hồ —— “

“Rõ ràng chính ca đã nhận ra, đã từ lâu lắm rồi ca không còn quan tâm đến Uyển Dao tỷ tỷ phải không?"

Rõ ràng chính ca đã nhận ra, đã từ lâu lắm rồi ca không còn quan tâm đến Uyển Dao tỷ tỷ nữa….

Lời này cứ liên tiếp vang lên trong đầu Triệu Hoằng Lâm mấy lần.

Một lời bắn trúng chỗ đau của hắn.

Bởi vì, hắn thật sự nghĩ như thế.

“Ca chưa từng nhận thư của Trần Vi." Đối mặt với chất vấn của Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm chỉ nhàn nhạt trả lời.

“Sao?" Triệu Tương Nghi cũng cuối cùng tin Triệu Hoằng Lâm nói, bất khả tư nghị nói, “Hơn mười bức thư, làm sao một bức cũng chưa từng nhận được? Vi tỷ tỷ rất khẳng định nói cho muội biết, người truyền thư đưa đến đúng chỗ, người đó cũng ở trong trấn, quen biết ca mà."

“Là ai?" Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu, nhạy bén phát hiện chuyện gì đó.

“Bây giờ còn ở trong trấn, là lão thợ mộc Trần lão tam ở phía tây, muội nhớ có một lần ông ta đến phủ chúng ta sửa một cái đình viện. Vi tỷ tỷ nói, tỷ ấy sợ nhờ người trong phủ đưa thư, sớm muộn gì cũng bị nương tỷ ấy phát hiện, cho nên mấy năm trước trước khi ly khai trấn Thanh hà, có cho Trần lão tam chút chỗ tốt, muốn ông ấy làm việc cho mình….. Ai, ca ca, ca muốn đi đâu?" Triệu Tương Nghi đang nói đột nhiên kinh ngạc nói ra.

Bởi vì nàng nói chưa nói xong, Triệu Hoằng Lâm đã đứng dậy chạy ra ngoài.

Triệu Tương Nghi cũng đứng lên, lẩm bẩm: “Chuyện này rốt cuộc sẽ ra sao đây?"

Lúc đi ra, thấy Bùi Tử Quân đang đứng ở phụ cận hiệu thuốc, Triệu Tương Nghi đi tới hỏi một câu: “Sao huynh hôm nay rãnh rỗi vậy?"

“Huynh đang đợi muội." Bùi Tử Quân gọn gàng dứt khoát nói ra, nhưng lại khiến Triệu Tương Nghi thẹn thùng.

“Có việc sao?" Nàng buồn buồn hỏi.

Bùi Tử Quân gật đầu: “Có mấy lời, huynh nghĩ muốn nói với muội, huynh…"

“Tiểu thư, tiểu thư." Bùi Tử Quân mở miệng muốn nói, lại nghe tiếng A Chu từ phái xa xa truyền đến.

Tâm tư Triệu Tương Nghi loạn vòng vòng, bỏ mặc Bùi Tử Quân, nhìn A Chu từ đằng xa chạy tới; “Xảy ra chuyện gì sao?"

A chu thở phì phò, Bùi Tử Quân ai oán nhìn A Chu

“Phu nhân bảo nô tỳ tìm tiểu thư hồi phủ, có việc gấp." A Chu sau khi bình ổn khí tức, mặt cười xán lạn. Mặt mày Bùi Tử Quân rất khó coi.

Sau này có cơ hội, Bùi Tử Quân nhất định sẽ đem a Chu chuyện đi xa, cũng không biết nặng nhẹ gì hết, khôngt hấy chủ tử của nàng đang đứng nói chuyện với hắn sao?

“Ừ? Làm sao vậy?" Triệu Tương Nghi không khỏi khẩn trương

“Là chuyện tốt đó tiểu thư." A Chu nói nhỏ vào lỗ tai Triệu Tương Nghi, “Phu nhân chọn trúng vài người, muốn tiểu thư hồi phủ xem thử, Trần tiểu thư đang giúp tiểu thư chọn đó."

Chẳng biết tại sao, đề cập đến chuyện kết thân, trong lòng Triệu Tương Nghi phiền muộn vô cùng.

Nhìn lại Bùi Tử Quân, nàng đột nhiên nhớ tới vấn đề hắn muốn nói, ngượng ngùng cười: “Không có việc gì gấp hết, không phải huynh có chuyện muốn nói sao, nói tiếp đi."

Bùi Tử Quân không nói nhìn Triệu Tương Nghi, còn có A Chu đang mở to hai mắt đen hiếu kỳ muốn nghe, nhất thời gặp trở ngại không nói được.

“Không có." Bùi Tử Quân ôn nhu cười cười.

“Nga." Triệu Tương Nghi đột nhiên cảm thấy có chút mất mác, miễn cưỡng cười, “Vậy muội về phủ đây, nương muội và Vi tỷ tỷ đang chờ."

Chờ Triệu Tương Nghi và a Chu đi xa, a Chu lúc này mới le lưỡi trêu chọc: “Bùi thiếu gia đúng là ôn nhu lễ độ."

Nhưng a Chu không biết, Bùi Tử Quân đang có suy nghĩ muốn bóp chết nàng ta.

Bên này, Triệu Hoằng Lâm một đường chạy tới tây trấn.

Đến một ngõ nhỏ, hắn biết nhà Trần lão tam ở đó, hắn rất muốn biết câu trả lời, nhưng có nên đi vào hay không?

Vội vội vàng vàng chạy tới nơi này, kỳ thực không phải là vì Trần Vi, hắn biết rõ, lần này đến đây là vì cái gì….

Chỉ vì muốn chứng thực phỏng đoán của mình, hơn nữa hắn thật sâu mong muốn, đến khi biết sự thật, đừng có giống như suy nghĩ của mình.

Nếu quả thật như mong muốn, hôm nay hắn sẽ chạy đến nhà Triệu Hữu Căn cầu hôn Tề Uyển Dao

Những chuyện cũ trước kia hắn sẽ bỏ qua.

Cước bộ như là bị đầu độc vậy, từng bước một đi vào ngõ hẻm, đi qua hai bên nàh trệt, cuối cùng dừng trước một căn nhà nhỏ cũ.

Hắn gõ cửa, không bao lâu, bên trong có động tĩnh. Cửa cọt kẹt mở ra, loại âm thanh này khiến Triệu Hoằng Lâm nhíu mày

Mở cửa thị một nam nhân tuổi độ trung niên, tướng mạo rất bìnht hường, mặc một bộ quần áo bằng vải thô màu xám tro. Liếc mắt nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm, mặt kinh ngạc: “Xin hỏi ngài tìm ai?"

“Ông là Trần lão tam?" Triệu Hoằng Lâm nhìn nam nhân trung niên trước mặt này, giọng nói nhàn nhạt.

Trần lão tam càng kinh hãi, chẳng biết quý công tử này là ai sao lại biết ông ta, ngây ngốc gật đầu: “Đúng là tôi… Xin hỏi, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

“Đi vào trong rồi nói." Triệu Hoằng Lâm nói xong, vòng qua Trần lão tam đi vào trong.

Ánh sáng bên trong yếu ớt, không khí rất là ẩm ướt, mơ hồ còn có mùi khó ngửi. Nhưng Triệu Hoằng Lâm lại làm như không có gì, mày cũng không nhíu lại đi tiếp.

Trần lão tam vừa định nó bên trong rất lộn xộn, nhưng vừa nhìn thấy thái độ không có gì của Triệu Hoằng Lâm, trong lúc nhất thời càng kính nể Triệu Hoằng Lâm hơn.

“Ngồi đi." Triệu Hoằng Lâm ngồi xuống trước, nhìn Trần lão tam đang bất an nói, Trần lão tam thật giống như không phải là chủ nhân mà hắn mới là chủ nhân vậy.

Trần lão tam nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng run sợ ngồi đối diện Triệu Hoằng Lâm. Ông ta thầm nghĩ, vị thiếu niên tuấn dật này, nhìn thì nhã nhặn, nhưng vô tình mang đến cho người ta cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

Trần lão tam có chút hít thở không thông.

“Tôi, tôi muốn hỏi một chút, ngài làm sao biết tên tôi…" Trần lão tam xoa xoa tay, mở miệng hỏi.

Triệu Hoằng Lâm ngước mắt nhìn Trần lão tam, Trần lão tam lập tức sợ đến cúi đầu xuống, hai vai run run giống như chuột chạy dưới mưa.

Lời nói, cử chỉ của ông ta, khiến chờ mong trong mắt Triệu Hoằng Lâm dần tiêu tán, đáp án ngay trước mắt, không phải sao?

Như nếu không phải đã từng làm chuyện sai trái, sao lại biểu hiện lắp bắp, sợ sệt như vậy.

“Chuyện Trần tiểu thư giao cho ông, ông có làm tốt không?" Tuy đã chắc chắn phỏng đoán trong lòng, nhưng hắn vẫn muốn nghe Trần lão tam thừa nhận.

Trần lão tam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Lâm, thân thể lay động còn lợi hại hơn, môi run run, nói không nên lời

“Muốn ta nhắc nhở sao?" Giọng nói Triệu Hoằng Lâm càng lạnh thêm, “Mấy năm any, Trần tiểu thư vẫn nhờ ông đưa thư, đều đi nơi nào rồi?"

“Tôi, tôi đã đưa đi…" Trần lão tam cắn chặc môi, cả người run run đã bán đứng ông ta.

“Đưa đi? Chỉ sợ đưa cho người khác đi…." Lúc Triệu Hoằng Lâm nói chuyện, lấy trong hà bao một thỏi mười hai lượng bạc, để xuống bàn, “Hôm nay ta tới đây, vì muốn biết chân tướng, sẽ không làm khó ông."

“Ông nếu thức thời, tất cả sẽ là của ông." Triệu Hoằng Lâm nói, đẩy thỏi bạc về phía Trần lão tam.

Trần lão tam yên lặng nhìn bạc, trán thấm đầy mồ hôi.

“Ông không có lựa chọn đâu, bởi vì nếu ông nói dối, hoặc không nói cho ta biết, ta cũng có biện pháp làm ông mở miệng nói. Có điều đến lúc đó, ông cũng không có chỗ tốt, đồng thời cũng vì sự ngu xuẩn này mà trả giá lớn." Giọng Triệu Hoằng Lâm lạnh như băng.

Trần lão tam nhìn cũng không dám nhìn Triệu Hoằng Lâm, chỉ cuối đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, tận lực đè nén nỗi sợ trong lòng.

“Tôi, tôi nói." Trần lão tam ép buộc, gật đầu đống y nói, len lén nhìn Triệu Hoằng Lâm. Ông ta tuyệt đối tin tưởng, thei61u niên nhỏ hơn m2inh nhiều tuổi này sẽ có cách khiến ông ta hối hận.

Cho nên, ông chọn nói thẳng.

“Năm năm trước, Trần tiểu thư tìm tôi, lúc đó tôi rất kinh ngạc, cô ấy là một người tôn quý, sao lại biết tôi…" Trần lão tam bắt đầu thuật lại câu chuyện, “Sau lại biết được, là bởi vì tôi từng sửa đình trong Triệu phủ, cô ấy gặp qua tôi, rồi phái người thám thính."

“Cô ấy cho tôi không ít bạc, muốn tôi giúp nàng làm một chuyện." Trần lão tam nói đến đây, sợ hãi nhìn Triệu Hoằng Lâm, “Cô ấy muốn tôi một tháng sau đến kinh thành một chuyến, giúp cô ấy đưa thư đến Triệu phủ, tận tay đưa cho đại thiếu gia Triệu phủ. Tôi nghĩ, chỉ là truyền thư đơn giản vậy thôi mà có nhiều chỗ tốt như vậy, sảng khoái đáp ứng... Một tháng sau, ta đến kinh thành, Trần tiểu thư quả nhiên sai nha hoàn cận thân đưa thư cho tôi, tôi cầm thư ly khai kinh thành, nha hoàn kia còn dặn tôi ngày tháng đến kinh thành lần nữa, từ đó trở đi, mỗi khi đến kinh thành, đều là nha hoàn đó thông báo ngày gặp lần sau, lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng không dám quên."

“Sau đó ông đem thư cho ai?" Triệu Hoằng Lâm nghiến răng, mơ hồ từng chữ qua mỗi kẽ răng thốt ra.

Trần lão tam sợ hãi, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Tôi, tôi vốn muốn đưa cho Triệu triệu đại thiếu gia “

“Nhưng cuối cùng ông không đưa cho hắn." Hai tay Triệu Hoằng Lâm tay ẩn ở trong tay áo, chậm rãi thành quyền.

“Không đúng, không đúng, tôi thật không phải là cố ý làm vậy, làm vậy đối với tôi có tốt gì." Trần lão tam vội vã giải thích, trong lời nói còn mang theo sợ hãi, “Lúc đưa thư đến, Triệu đại thiếu gia không có ở quý phủ, tôi đáp ứng Trần tiểu thư sẽ đưa thư đến tận tay vị ấy, vì vậy ngồi chờ trước cửa phủ."

“Khi đó, có một tiểu cô nương đi tới, hảo tâm hỏi tôi sao lại ngồi đó. Tôi biết cô nương đó, đó là dưỡng nữ của Triệu bộ đầu, hơn nữa tôi còn biết cô ấy và Triệu đại thiếu gia rất thân thiết, liền đem việc này nói ra, cô nương đó muốn tôi đưa thư cho cô ấy, còn hứa sẽ thay tôi chuyển giao cho."

Triệu Hoằng Lâm nghe được gân xanh nổi lên, hắn không muốn điều gì, sao hết lần này tới lần khác đều xuất hiện vậy.

Giờ này khắc này, hắn có chút hận mình sao lại mẫn cảm như thế, Trần lão tam nói sự thật, đó chính là sự thật hắn đã sớm đoán ra.

Quả nhiên là Tề Uyển Dao ngáng chân.

“Còn những lá thư khác thì sao?" Triệu Hoằng Lâm môi hơi run, là do tức giận.

“Cũng bởi vì tôi đưa cho cô nương ấy, việc này khiến tôi hối hận năm năm..." Trần lão tam thở dài, có chút hối hận nói, “Tôi không ngờ, khi tôi lần thứ hai đưa thư đến, gặp phải cô ấy… Cô nương ấy yêu cầu tôi đến chỗ yên tĩnh nói chuyện, cũng cảnh cáo, phàm là thư từ kinh thành gửi đến, đều phải giao cho cô nương ấy, hơn nữa muốn tôi vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt Triệu đại thiếu gia."

“Tôi vốn không đồng ý, cô nương ấy lại uy hiếp nói, nếu như tôi không đáp ứng, sẽ đem chuyện Trần tiểu thư nhờ vả nói cho Triệu đại thiếu gia, nói là tôi làm việc không chu toàn, đem thư vứt bỏ, trốn tránh trách nhiệm. Tôi nghĩ đến quan hệ giữa cô nương ấy và Triệu đại thiếu gia, bọn họ nhất định sẽ tin tưởng cô ấy hơn tôi…Tôi chỉ là một tiểu nhân vật, không muốn gặp chuyện như vậy, lúc đó sợ hãi, đáp ứng yêu cầu, nghĩ dù sao hai bên cũng không biết, việc này cũng ngừng lại."

Nói đến đây, Trần lão tam tỉnh ngộ nói: “Nhưng không ngờ, thư này một khi gửi là gửi hơn năm năm…Nói thật, Trần tiểu thư đối xử với tôi không tệ, năm năm cho tôi không ít chỗ tốt, nếu không phải vì Tề cô nương uy hiếp, tôi cũng không làm việc này đâu."

“Cầm lấy bạc đi, đừng để ta nhìn thấy ông nữa." Sắc mặt Triệu Hoằng Lâm hơi trầm xuống, đứng lên lai đi ra ngoài.

Chờ Triệu Hoằng Lâm ly khai, Trần lão tam lẩm bẩm nói: “Cậu ta chắc là Triệu đại thiếu gia… May mà mình nói thật."
Tác giả : Kẹo Vitamin C
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại