Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 187: Bùi Tử Quân VS tiểu di
Edit: Thiên Âm
Cuối thu đi dạo chơi trên núi, cũng là một cách hay, mặc dù cành lá xơ xác, gió lạnh thổi hiu hiu, nhưng khắp núi không còn một rừng phong đỏ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là một vườn hoa cúc mùa thu trải dài.
Chờ Nhâm thị, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi lên đến đỉnh núi, đều đã mệt rã rời, chớ nói chi là mấy nha hoàn cầm đồ theo.
Triệu Hoằng Lâm là một nam tử hán, thể lực tương đối tốt, tuy thở nhọc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không giống như người đã lâu không tập luyện như Nhâm thị và Triệu Tương Nghi, cả hai sắc mặt tái nhợt, nói cũng không được.
Nhưng cũng vì như vậy, mà tâm tình của mọi người đều tốt hơn.
Sau chuyện Triệu Hoằng Lâm không thi đậu, đây cũng là lần đầu sau chuyện không vui đó mọi người mới vui vẻ, ra ngoài chơi thế này, cho dù lúc trước có bàn bạc sẽ tìm ngày tốt để đi leo núi nhưng mãi đến tận mãi bây giờ mới làm.
Hiệu thuốc vừa khai trương đang đi vào hoạt động, rất nhiều việc phải làm, hôm nay rãnh rỗi như vậy, cũng là vì Triệu Hoằng Lâm đem mọi chuyện giải quyết hết trong nửa tháng. Triệu Tín Lương thì đến huyện Giang ninh tham gia cuộc họp của hiệp hội thương nghiệp thường kỳ, vì vậy không thể bồi mọi người đi leo núi. Vốn Triệu Mẫn Mẫn la hét muốn đi theo, nhưng nàng quá nhỏ, mang theo không an toàn, vả lại có nàng ở đây, mọi người đừng nghĩ đến việc leo núi.
Để mọi người thoải mái leo núi, nhị lão và Triệu Nguyệt Cầm không thể làm gì hơn là mang Triệu Mẫn Mẫn đi dạo phố, nhằm đánh lạc hướng chủ ý của nàng.
Ba mẹ con đứng trên đỉnh núi cảm nhận gió đông thổi đến, nhìn hoa cỏ trên cả một sườn núi lay động theo gió, khung cảnh đẹp vô cùng.
Triệu Tương Nghi chỉ hận cái thời không này không có máy ảnh, nếu có, nàng nhất định sẽ chụp khoảnh khắc này, rửa ảnh ra treo trong nhà.
“Bên kia có đình nghỉ chân, chúng ta qua đó ngồi uống trà, ăn điểm tâm đi" Hôm nay,Triệu Hoằng Lâm rất hăng hái, mặc kệ thế nào, sau kỳ thi, hắn cảm giác như mình đã làm xong một đại sự, thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhìn hắn, không thể nào tìm thấy được sự khẩn trương trước khi thi.
Tất cả mọi người cho rằng sự khẩn trương ấy xuất phát từ khoa thi, nhưng chỉ có Triệu Tương Nghi biết, sự khẩn trương là do sự cưỡng bức của xã hội thượng lưu áp đặt.
Không làm quan cũng tốt, nàng có thể yên tâm chút rồi, dù sao bây giờ trong nhà không lo ăn mặc, cũng không cần hắn liều mạng như vậy.
Đời người có mấy chục năm, rất nhiều thứ không thể nào mang theo xuống mồ được, hơn nữa cũng không biết sẽ có chuyện gì đột nhiên xảy ra, có thể lúc mình đang ở vị trí cao nhất, thì cũng là lúc tính mạng kết thúc nhanh nhất. Cho nên, thay vì cùng người ta tranh đoạt đến chết đi sống lại, khiến mình không thoải mái, chẳng bằng sống một cuộc sống an bình mà mình muốn, cũng vừa có thể hưởng thụ lạc thú trên đời này, chí ít, đến khi chết cũng không hối tiếc.
“Tương Nghi, con ngẩn người ở đây làm gì, nhanh lại đây nào." Giọng nói Nhâm thị từ mái đình cách đó không xa truyền đến.
“Dạ, con đến liền."
Chờ Triệu Tương Nghi vào đình rồi, mấy nha hoàn, bà tử đã sớm bày xong điểm tâm, trà cụ ra, còn Triệu Hoằng Lâm lúc này thì đang ngồi ở một bên chuẩn bị pha trà.
“Leo núi cũng mệt, giờ thưởng gió đông mà uống một chén trà nóng hổi, thì còn gì bằng." Hắn vừa lấy lá trà, vừa mỉm cười nói.
Nhâm thị nghiêm túc nhìn động tác của hắn, trong lòng thầm kinh ngạc, Nhâm thị thấy Triệu Hoằng Lâm không chút nào giống như một tiểu tử nông thôn.
“Nương thấy hoa cúc ở đây nở rất đẹp, một lát nữa chúng ta hái vài cành, mang về trồng cũng được, pha trà cũng tốt, tất cả đều thích hợp." Nhâm thị bỗng nhiên đề nghị.
“Ừ." Triệu Tương Nghi vào người Nhâm thị gật đầu, “Khi trời nóng, chúng ta thường nóng trong người, uống trà hoa cúc, trà lài vừa lúc khu trừ cơn nóng."
“Tương Nghi quả thật rất hiểu dược lý, nói vài câu đã giống như một đại phu rồi." Nhâm thị không khỏi trêu ghẹo nói.
“Phu nhân, tiểu thư, thiếu gai ngồi chờ ở đây, bọn nô tỳ đi giúp người hái hoa, sơn đạo hiểm trở, cây cối nhiều, đến lúc đó sẽ làm hư y phục của các ngài mất." Văn Châu hầu bên người Nhâm thị đề nghị, còn bảo ấmy nha hàon, bà tử chuẩn bị ra ngoài.
“Không được, đây là một loại lạc thú, chúng ta khó có khi đến đây, không phải nên trải nghiệm một chút sao?" Triệu Tương Nghi vội vàng ngăn lại.
“Cũng được, các ngươi đi hái hao của các ngươi, không cần để ý đến bọn ta." Nhâm thị cũng vẫy tay nói.
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm đã pha trà xong, hắn nhẹ nhàng cầm ấm trà lên, đem lượt trà đầu đổ ra, lại rót thêm nước vào, chuẩn bị lượt pha trà thứ hai. Thói quen của hắn ở lượt pha trà thứ ba mới được uống, vì lúc đó hương trà nồng hơn.
“Chuyện hái hao đều là chuyện của nữ nhi, mọi người đi đi, ta sẽ ngồi ở đây thưởng trà, cũng rất thoải mái." Triệu Hoằng Lâm nghe đề nghị của hai người, không khỏi cười nói.
Triệu Tương Nghi ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, phủi tay một cái, sau đó đứng lên, cầm một chén trà uống một ngụm nóng hổi, rồi mới ra khỏi đình.
“Thật là, ta cực khổ pha trà, lại bị nha đầu muội phá hư rồi." Triệu Hoằng Lâm giả bộ tức giận, “Này, muội sao lại kỳ cục như vậy."
Nhâm thị nhịn cười: “Con bé khát mà, ăn xong điểm tâm thì phải uống nước thôi." nói xong cũng cầm một chén trà khác rót trà, còn đặt trước mũi ngửi vài lần, nụ cười càng sâu, sau đó nhắm mắt nhấp một miếng, “Thật là thơm, đây là lần đầu tiên nương uống trà do con pha, thật vinh dự."
“Nương quá khen, nương cũng thích uống trà?" Triệu Hoằng Lâm rất bất ngờ, Nhâm thị và hắn đều có cùng một sở thích.
Nhâm thị gật đầu: “Từ nhỏ bị cha hun đúc, sau này đến chính mình cũng dần dần thích." Nói xong câu này, Nhâm thị cười, đặt chén trà xuống, nhìn ra ngoài, sau đó nói với Triệu Hoằng Lâm, “Nương ra ngoài trước, nha đầu kia không biết đi đâu rồi, nương lo lắng."
“Nương cứ đi, con ở đây chờ mọi người."
“Nương để Văn Châu ở lại hầu con nhé." Nhâm thị gọi Văn Châu.
Triệu Hoằng Lâm xua tay: “Không cần, con có thói quen ở một mình, không thích có người hầu hạ."
“Tốt lắm, nương đi đây." Nhâm thị đứng dậy, cùng Văn Châu rời đi, theo hướng Triệu Tương Nghi đã đi tìm nàng.
Bên này, Triệu Tương Nghi đang đứng trên cao hét lớn, đã lâu lắm rồi nàng không làm vậy, lúc này giọng nói theo tiếng gió truyền đi xa, hương hoa bay ngang mũi, khép hờ hai mắt đều có thể tưởng tượng khung cảnh tuyệt đẹp này.
Phía sau là giọng nói Nhâm thị không ngừng truyền đến, khoé miệng Triệu Tương Nghi nhếch lên, ngừng bước chờ Nhâm thị.
“Sao con chạy nhanh vậy." Nhâm thị khó khăn đi đến, sở đầu Triệu Tương Nghi, “con xem, tóc đã rối tung rồi này, lát nữa quay lại đình nghỉ chân, nương búi lại cho con đẹp hơn."
“Nương, không sao đâu." Triệu Tương Nghi sợ nhất Nhâm thị búi cho nàng búi tóc vừa nặng vừa lâu này, đẹp thì đẹp, nhưng mỗi ngày đều búi lên, thật mệt.
“Con nói gì vậy, phải sửa lại mới được." Nhâm thị nắm nắm lấy mái tóc Triệu Tương Nghi búi lại, “Tương Nghi a, không phải nương cố ý trách móc con, chỉ là con bây giờ đã lớn rồi, không giống như lúc nhỏ nữa, con phải trưởng thành, ăn nói cũng phải cẩn trọng."
“Tiểu thư vốn đã xinh đẹp, người cũng nhu thuận, rất nhiều trưởng bối thấy đều yêu thích vô cùng." Bích Văn ở một bên hì hì cười, vì Triệu Tương Nghi nói.
“Ngươi chỉ biết nịnh." Nhâm thị cũng cười, ý cũng đồng ý với lời nói của Bích Văn, người mẹ nào không thích nghe? Nhâm thị đã sớm xem hai người như con ruột của mình.
“Di, phu nhân, bên kia có người đấy." Văn Châu bỗng nhiên chỉ một hướng nói.
“Đúng nha, lúc chúng ta lên núi chưa thấy họ." A hạnh cũng nói một câu, là một nha hoàn thô sử, A Hạnh không có giống như Văn Châu và Bích Văn ổn trọng, làm việc rất nhát gan.
Triệu Tương Nghi nhìn theo hướng hai người nói, đúng vậy, vừa nãy nàng ở đây không có thấy mấy người đó.
Hơn nữa có một thân ảnh nàng đặc biệt quen thuộc, hắn mặc một thân y phục lam sắc, bên ngoài mặc thêm một cái áo bông,
“Là Tử Quân." Nhâm thị nhận ra Bùi Tử Quân, chẳng qua ngoài Bùi Tử Quân còn vài người Nhâm th5i chưa bao giờ gặp, “Vị phu nhân kia hình như không phải Bùi phu nhân."
Bọn họ quen thân với cha mẹ Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi nhìn kỹ, cũng phát hiện mình không biết người này, vị phu nhân đó không phải mẫu thân của Bùi Tử Quân.
Đối phương hình như cũng thấy bọn họ, đang đi về phái này.
Đoàn người đó, trừ Bùi Tử Quân, còn lại đều là nữ nhân. Có phu nhân xinh đẹp ưu nhã, còn có một vị tiểu thư xinh xắn thoát tục, còn là một đoàn nha hoàn vây quanh. Coi như, đội ngũ nhà họ cũng giống như thế, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn đoàn người này lại có khí chất của người quyền quý đến thế.
Nhưng so với phu nhân kia, Nhâm thị có phần đẹp hơn.
Triệu Tương Nghi nghĩ như thế.
Người đến gần, Bùi Tử Quân đi đầu cười khanh khách bước đến chào hỏi Nhâm thị, rồi nhìn Triệu Tương Nghi cười chào, sau đó không quên giới thiệu mấy vị sau lưng: “Giới thiệu với mọi người, đây là dì ta Trần Ông Thị." Bùi Tử Quân chỉ vào vị phu nhân mỹ phụ xinh đẹp nói, vị phu nâyn kia cũng chào hỏi, Nhâm thị đáp lễ.
Triệu Tương Nghi sửng sốt một lát.
Đây là tiểu di từng cho người đến nhà nàng đòi mua nàng về làm quà sinh nhật cho Bùi Tử Quân?
Chả trách nàng vừa nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh Trần Ông Thị lại thấy quen đến vậy, không phải là Tang Ngọc Cô Nương từng đến Triệu gia thôn sao?
Tang Ngọc vừa nhìn thấy Triệu Tương Nghi cũng kinh ngạc, dã nha đầu ở nông thôn, giờ đây mặc một thân tơ lụa, tóc búi lên sơ ưu nhã quý khí, được nha hoàn vây quanh như đoá hoa.
Nàng ta không thích ứng nổi với sự biến hoá này của Triệu Tương Nghi, Trần Ông Thị lần đầu đến trấn Thanh Hà, cũng không biết đoàn người Triệu Tương Nghi, lúc này Tang Ngọc ghé gần nói nhỏ vào tai Trần Ông Thị Trần Ông Thị nhìn Triệu Tương Nghi ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.
“Còn đây là con gái dì cháu – Trần Vi, biểu muội của ta." Còn lại là nha hoàn, nên không có giới thiệu.
Trần Vi so với Triệu Tương Nghi thì lớn hơn vài tuổi, vóc dáng cao hơn, cực kỳ ưu nhã chào hỏi nhóm người Triệu Tương Nghi
Nhâm thị kéo Triệu Tương Nghi lại, nhỏ giọng nói: “Nhìn người ta ra dáng tiểu thư khuê các chưa kìa."
Triệu Tương Nghi chu môi, làm cái mặt quỷ, nàng biết đây là Nhâm thị trêu chọc mình, Nhâm thị nhất định không thấy người nào khác tốt hơn nàng đâu.
Hai mẹ con nói nhỏ với nhau vài câu đều bị Trần Ông Thị thu vào mắt, theo lời Bùi Tử Quân, đó là mẹ con tình thâm, hình ảnh ấm áp hài hào đến thế, nhưng theo Trần Ông Thị, chính là không biết quy củ.
Không nói gì nãy giờ, biểu hiện thập phần ưu nhã Trần Vi, lại hết sức hâm mộ nhìn Triệu Tương Nghi và Nhâm thị, loại cảm giác làm nũng này vô cùng thân thiết, mà nàng ấy đã thầm mong mà không có được.
Hai bên vừa gặp nhau, trong lòng ai cũng thầm tính toán.
“À, đây là Triệu phu nhân, còn vị này chính là con gái Triệu phu nhân, Triệu tiểu thư." Bùi Tử Quân giới thiệu các nàng với dì.
“Hạnh ngộ." Trần Ông Thị mở miệng nói tiếp, “Lần đầu gặp mặt, lại ở trước mặt người khác thầm thì, thật không ra dáng tiểu thư gì hết."
Triệu Tương Nghi không thể tin được, Trần Ông Thị đây là đang giáo huấn nàng và Nhâm thị.
Nhâm thị khẽ cười,không cảm thấy mất mặt hay hổ thẹn, chỉ trả lời một cách mỉa mai: “Như vậy Trần phu nhân và nha hoàn lúc nãy thì thầm với nhau là sao, ta coi như là không thấy đi, hiếm khi Trần phu nhân lại biết sai như thế, ta cũng không so đo nữa."
“Cô." Trần Ông Thị không thể tưởng tượng được Nhâm thị này đúng là người lợi hại thế, nhất thời bà không nói lại được.
Trần Vi thấy mẫu thân gây sự, nhíu mày, cúi đầu không nói, cũng không muốn nhìn mắc công lại khó chịu.
Bùi Tử Quân xấu hổ, nếu hắn sớm biết rằng hai người này gặp nhau sẽ xảy ra tranh cãi, thì hắn sẽ không đưa dì mình đến đây đâu. vốn muốn nhân dịp này, hoá giải hiểu lầm từ mấy năm trước, bây giờ xem ra không thể được rồi.
“Dì cháu hôm nay đến trấn Thanh Hà, là để thăm cháu, cho nên cháu liền bỏ một ngày để đưa dì đến đây giải sầu một chút." Bùi Tử Quân vừa đi vừa giải thích với Nhâm thị.
“Trần phu nhân thật có lòng." Nhâm thị nhàn nhạt nhìn Trần Ông Thị
“Đó là tự nhiên, Tử Quân là cháu bên ngoại của ta, ta không thương nó thì thương ai." Lúc Trần Ông Thị nói lời này, có cảm gíac như Bùi Tử Quân giống như là con trai ruột của bà ta.
Triệu Tương Nghi mặc kệ Trần Ông Thị vú lấp miệng em, chuyện mấy năm trước, nàng chỉ biết đối phương nhất định không phải là loại người dễ trêu chọc.
Lúc thưởng hoa ở sườn núi, lơ đãng liếc tới Trần Vi bên cạnh, Trần Vi này tuy là con gái Trần Ông Thị, nhưng tính tình không giống Trần Ông Thị
Chí ít, những vị tiểu thư mà nàng đã gặp, trừ Bùi Mẫn Nhu ra, nàng ấy là người thứ hai nàng vừa mắt.
Trần Ông Thị người như vậy, cư nhiên không bồi dưỡng Mạc Nhã Như “Tiểu thư khuê các", thực là tiếc, Triệu Tương Nghi thầm nghĩ ác, Mạc Nhã Như có lẽ là con gái ruột của Trần Ông Thị đó…
“Triệu tiểu thư, gặp lại nhau rồi." Tang Ngọc bỗng nhiên bước đến, chào hỏi Triệu Tương Nghi, nhưng trong lời nói mang đầy khinh bỉ, mặc dù nàng ta luôn gọi Triệu Tương Nghi là Triệu tiểu thư
Trần Vi vừa định ngẩng đầu lên giáo huấn Tang Ngọc một phen, nhưng lại bị Trần Ông Thị trừng mắt, nàng ấy bất đắc dĩ thở dài, sau đ1o nhìn sang hướng khác thưởng hoa.
“Hai người quen nhau?" Sự tình xảy ra nhanh, Nhâm thị cũng không biết tiểu nhạc đệm này.
Triệu Tương Nghi siết chặc quả đấm nhỏ, sau đó nhỏ giọng nói với Nhâm thị, lời ít ý nhiều, đem chuyện đã xảy ra nói cho Nhâm thị, Nhâm thị nghe xong, nhìn về phía Trần Ông Thị ánh mắt căm hận.
Đoàn người trong nháy mắt đến đình nghỉ chân mà Triệu Hoằng Lâm đang ngồi, Nhâm thị gọi nha hoàn đừng đi hái hoa cúc nữa, lúc này Nhâm thị không còn hứng thú tất cả đều vì chuyện mà Triệu Tương Nghi nói.
Triệu Hoằng Lâm không nghĩ tới các nàng sẽ quay lại nhanh thế, nhưng hắn càng không ngờ lại còn có khách nhân về theo.
“Trà thơm quá." Do Bùi Tử Quân giới thiệu trước, Trần Vi nhịn không được nhìn thoáng qua Triệu Hoằng Lâm, khi hắn ngẩng đầu lên Trần Vi cũng cẩn thận đánh giá hắn, sốt một chút.
“Vi nhi, sao không hiểu quy cũ vậy, trưởng bối không nói chuyện, con không được mở miệng nói." Trần Ông Thị nghiêm túc nói, ánh mắt Trần Vi tràn đầy vui vẻ nhất thời thành một màu ảm đạm.
Triệu Hoằng Lâm tạm thời không biết là tình huống gì, có chút đồng tình nhìn thoáng qua Trần Vi.
Sau khi Bùi Tử Quân giới thiệu, biểu tình trên mặt Triệu Hoằng Lâm cũng giống hệt Nhâm thị và Triệu Tương Nghi, hắn nắm chặt song quyền, châm chọc cười “Thế giới này thật đúng là nhỏ đến đáng thương."
Trần Vi bởi vì ân oán giữa hai bên, bị kẹp ở giữa. Nàng ấy lén lút đến gần Triệu Tương Nghi, thử hỏi: “Chẳng biết Triệu tiểu thư có hứng thú đi cùng ta đến chỗ khác một chút không?"
Triệu Tương Nghi không nghĩ Trần Vi có ý này, mặc dù nàng không thích Trần Ông Thị, nhưng đối với Trần Vi không có căm hận, chỉ đồng tình nàng ấy bị mẫu thân cường chế ép đặt, Triệu Tương Nghi gật đầu một cái đáp ứng: “Ch1ung ta không nên đi quá xa, đỡ khiến cho trưởng bối lo lắng."
Trần Ông Thị thấy thế, bảo Tang Ngọc đi theo, nhưng Bùi Tử Quân lại khuyên “Dì, để biểu muội đi chơi một chút, hiếm khi có được cơ hội này, đừng để muội ấy không vui."
Thấy là Bùi Tử Quân lên tiếng, sắc mặt Trần Ông Thị tốt hơn rất nhiều, gật đầu cười nói: “Nhìn không ra, Tử Quân đau lòng cho biểu muội nha." Sau đó phất tay bảo Tang Ngọc lui ra.
“Tiểu muội sớm trở về." Triệu Hoằng Lâm vì quan hệ đến Trần Ông Thị, cũng không xem trọng Trần Vi, luôn cảm thấy là có kỳ mẫu tất có kỳ nữ.
Chờ hai vị tiểu thư đi xa, trong đình chỉ còn vài người, bầu không khí trở nên quái dị
Triệu Hoằng Lâm như trước phẩm trà, im lặng không lên tiếng, Nhâm thị nhàm chán chơi với khăn tay của mình, thỉnh thoảng nói một hai câu với Trần Ông Thị
Bùi Tử Quân xấu hổ, đứng giữa hai bên, đối mặt với bầu không khí quái dị này, cực kỳ khó chịu. Chẳng thể làm gì hơn, liền cầm một chén trà, thưởng thức hương vị trà.
“Tử Quân đừng uống, bẩn đấy." Trần Ông Thị nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó nhìn Triệu Hoằng Lâm bằng ánh mắt chán ghét, “Đúng là dân xuất thân từ nông thôn, khá giả có một chút thì sao, chỉ là người không có giáo dục, còn giả thanh tao, cái thói thô tục còn không sửa được. Uống loại trà này, không sạch sẽ đâu."
Mọi chuyện vốn tốt đẹp, chỉ vì lời nói không đáng một đồng của Trần Ông Thị mà căng thẳng hơn.
Triệu Hoằng Lâm mím chặc môi mỏng, cố hết sức kiềm nén cơn giận, sau đó đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên khẽ cười: “Trần phu nhân nếu như thích sạch sẽ như thế, vậy nên trở về súc miệng thật sạch đi."
“Có gì sao?" Trần Ông Thị nhất thời nghe không hiểu, còn tưởng rằng là miệng mình dính gì bẩn chứ, lập tức quay đầu lại hỏi Tang Ngọc.
Nhâm thị cúi đầu “Xì" cười một tiếng, Bùi Tử Quân vốn không thân lắm với Trần Ông Thị, lần này đến đây thưởng hoa đều là Trần Ông Thị cứng rắn yêu cầu. Giờ nghe Triệu Hoằng Lâm châm chọc như thế, hắn cũng cúi đầu thầm cười.
“Ngươi nói vậy là sao?" Chờ Trần Ông Thị hiểu được ý kia, giận tím mặt đứng dậy.
“Con ta cái gì cũng chưa nói, phu nhân hơi quá rồi." Nhâm thị cũng đứng dậy, bảo vệ Triệu Hoằng Lâm
“Hừ, thân nhau dữ, người nào không biết còn tưởng rằng cô sinh hắn ta đấy." Chuyện về đại phòng Triệu gia, Trần Ông Thị cũng nghe, nên nhận định Nhâm thị nhất định không phải là Lã thị.
“Trần phu nhân, phu nhân nên quay về rửa miệng mình đi." Giọng nói Nhâm thị trầm xuống, thu lại nụ cười, ngược lại nhìn về phía Bùi Tử Quân, “Tử Quân, ta thật không ngờ, một đứa trẻ hiểu lễ như cháu, lại có một người dì như vậy."
“Cô nói gì, nói lại cho ta." Giọng nói của Trần Ông Thị cũng trầm xuống, sau đó lại cười khẽ, “Cô thự sự quá càn rỡ, cô có biết phu quân ta là ai không?"
“Chỉ cần không phải là thánh thượng, ta không sợ." Nhâm thị khiêu khích nói.
“Thật không biết điều." Trần Ông Thị tức giận, nghiến răng nghiến lợi đang muốn bão nổi, Bùi Tử Quân nhìn tình hình không ổn nữa, lập tức bước ra can giải:
“Dì à, dì không phải nói thích hoa cúc tím sao, vừa nãy cháu thấy có một vườn lớn đấy, nếu không bây giờ chúng ta gọi biểu muội cùng đi hái đi?"
“Cháu chờ chút, dì còn chưa nói hết." Chiêu này đối với Trần Ông Thị không có mấy hiệu quả.
Bùi Tử Quân bất đắc dĩ, ở trước mặt Trần Ông thị nhỏ giọng nói, “Dì, người cho cháu mặt mũi đi, Triệu lão bản vẫn là đạo sư của Nhiễm Thuý Trai đấy, nếu dì cùng phu nhân cũng ông ấy nháo thế này, cháu sao có thể nhìn mặt người ta đây? Hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào, đều là dì có lỗi trước, cháu đã biết chuyện của mấy năm trước rồi, dì đừng nói là dì không biết…"
Trần Ông Thị nghe xong, kinh ngạc, ném luôn ý định gây chuyện với đám người Nhâm thị ra sau ót, không dám tin nhìn Bùi Tử Quân nói: “Tử Quân... Cháu biết chuyện đó lúc nào vậy?"
“Dì, chỉ cần dì bình tĩnh không gây chuyện với họ nữa, cháu sẽ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, cháu không trách dì đâu." Bộ dạng Bùi Tử Quân nghiêm túc khiến Trần Ông Thị sợ nhất, cực kỳ giống phụ thân Bùi Hạ Niên của hắn.
Khoé miệng Trần Ông Thị co rút, trong thời gian nhanh quyết định, sau đ1o xem như chưa có gì từng xảy ra ưu nhã cười: “Vậy bọn ta đi hái thu cúc, vừa lúc đem về pha trà uống, từng giận ta lỗ mãng." Câu cuối cùng mơ hồ như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, lúc này đây Trần ông Thị cực kỳ ẩn nhẫn.
“Trần phu nhân đi thong thả." Nhâm thị nhàn nhạt trả lời.
“Triệu phu nhân, thật xin lỗi." Bùi Tử Quân nhỏ giọng xin lỗi họ, Nhâm thị lại lắc đầu ý bảo không liên quan đến hắn.
Bên này, Triệu Tương Nghi và Trần Vi ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, trong lúc nói chuyện, Triệu Tương Nghi thở dài, Trần Vi và Bùi Tử Quân cùng tuổi, đều lớn hơn nàng ba tuổi, là một cô nương văn tĩnh, hơn nữa còn bị Trần Ông Thị cường chế.
“Thật ra ta ước mình giống tiểu thư." Trần Vi mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, “Nhìn thấy nương tiểu thư đối xử với tiểu thư rất tốt, còn có một …ca ca bảo vệ nữa." Lúc nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, nụ cười trên mặt Trần Vi càng thêm sáng lạn.
Cuối thu đi dạo chơi trên núi, cũng là một cách hay, mặc dù cành lá xơ xác, gió lạnh thổi hiu hiu, nhưng khắp núi không còn một rừng phong đỏ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là một vườn hoa cúc mùa thu trải dài.
Chờ Nhâm thị, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi lên đến đỉnh núi, đều đã mệt rã rời, chớ nói chi là mấy nha hoàn cầm đồ theo.
Triệu Hoằng Lâm là một nam tử hán, thể lực tương đối tốt, tuy thở nhọc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không giống như người đã lâu không tập luyện như Nhâm thị và Triệu Tương Nghi, cả hai sắc mặt tái nhợt, nói cũng không được.
Nhưng cũng vì như vậy, mà tâm tình của mọi người đều tốt hơn.
Sau chuyện Triệu Hoằng Lâm không thi đậu, đây cũng là lần đầu sau chuyện không vui đó mọi người mới vui vẻ, ra ngoài chơi thế này, cho dù lúc trước có bàn bạc sẽ tìm ngày tốt để đi leo núi nhưng mãi đến tận mãi bây giờ mới làm.
Hiệu thuốc vừa khai trương đang đi vào hoạt động, rất nhiều việc phải làm, hôm nay rãnh rỗi như vậy, cũng là vì Triệu Hoằng Lâm đem mọi chuyện giải quyết hết trong nửa tháng. Triệu Tín Lương thì đến huyện Giang ninh tham gia cuộc họp của hiệp hội thương nghiệp thường kỳ, vì vậy không thể bồi mọi người đi leo núi. Vốn Triệu Mẫn Mẫn la hét muốn đi theo, nhưng nàng quá nhỏ, mang theo không an toàn, vả lại có nàng ở đây, mọi người đừng nghĩ đến việc leo núi.
Để mọi người thoải mái leo núi, nhị lão và Triệu Nguyệt Cầm không thể làm gì hơn là mang Triệu Mẫn Mẫn đi dạo phố, nhằm đánh lạc hướng chủ ý của nàng.
Ba mẹ con đứng trên đỉnh núi cảm nhận gió đông thổi đến, nhìn hoa cỏ trên cả một sườn núi lay động theo gió, khung cảnh đẹp vô cùng.
Triệu Tương Nghi chỉ hận cái thời không này không có máy ảnh, nếu có, nàng nhất định sẽ chụp khoảnh khắc này, rửa ảnh ra treo trong nhà.
“Bên kia có đình nghỉ chân, chúng ta qua đó ngồi uống trà, ăn điểm tâm đi" Hôm nay,Triệu Hoằng Lâm rất hăng hái, mặc kệ thế nào, sau kỳ thi, hắn cảm giác như mình đã làm xong một đại sự, thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhìn hắn, không thể nào tìm thấy được sự khẩn trương trước khi thi.
Tất cả mọi người cho rằng sự khẩn trương ấy xuất phát từ khoa thi, nhưng chỉ có Triệu Tương Nghi biết, sự khẩn trương là do sự cưỡng bức của xã hội thượng lưu áp đặt.
Không làm quan cũng tốt, nàng có thể yên tâm chút rồi, dù sao bây giờ trong nhà không lo ăn mặc, cũng không cần hắn liều mạng như vậy.
Đời người có mấy chục năm, rất nhiều thứ không thể nào mang theo xuống mồ được, hơn nữa cũng không biết sẽ có chuyện gì đột nhiên xảy ra, có thể lúc mình đang ở vị trí cao nhất, thì cũng là lúc tính mạng kết thúc nhanh nhất. Cho nên, thay vì cùng người ta tranh đoạt đến chết đi sống lại, khiến mình không thoải mái, chẳng bằng sống một cuộc sống an bình mà mình muốn, cũng vừa có thể hưởng thụ lạc thú trên đời này, chí ít, đến khi chết cũng không hối tiếc.
“Tương Nghi, con ngẩn người ở đây làm gì, nhanh lại đây nào." Giọng nói Nhâm thị từ mái đình cách đó không xa truyền đến.
“Dạ, con đến liền."
Chờ Triệu Tương Nghi vào đình rồi, mấy nha hoàn, bà tử đã sớm bày xong điểm tâm, trà cụ ra, còn Triệu Hoằng Lâm lúc này thì đang ngồi ở một bên chuẩn bị pha trà.
“Leo núi cũng mệt, giờ thưởng gió đông mà uống một chén trà nóng hổi, thì còn gì bằng." Hắn vừa lấy lá trà, vừa mỉm cười nói.
Nhâm thị nghiêm túc nhìn động tác của hắn, trong lòng thầm kinh ngạc, Nhâm thị thấy Triệu Hoằng Lâm không chút nào giống như một tiểu tử nông thôn.
“Nương thấy hoa cúc ở đây nở rất đẹp, một lát nữa chúng ta hái vài cành, mang về trồng cũng được, pha trà cũng tốt, tất cả đều thích hợp." Nhâm thị bỗng nhiên đề nghị.
“Ừ." Triệu Tương Nghi vào người Nhâm thị gật đầu, “Khi trời nóng, chúng ta thường nóng trong người, uống trà hoa cúc, trà lài vừa lúc khu trừ cơn nóng."
“Tương Nghi quả thật rất hiểu dược lý, nói vài câu đã giống như một đại phu rồi." Nhâm thị không khỏi trêu ghẹo nói.
“Phu nhân, tiểu thư, thiếu gai ngồi chờ ở đây, bọn nô tỳ đi giúp người hái hoa, sơn đạo hiểm trở, cây cối nhiều, đến lúc đó sẽ làm hư y phục của các ngài mất." Văn Châu hầu bên người Nhâm thị đề nghị, còn bảo ấmy nha hàon, bà tử chuẩn bị ra ngoài.
“Không được, đây là một loại lạc thú, chúng ta khó có khi đến đây, không phải nên trải nghiệm một chút sao?" Triệu Tương Nghi vội vàng ngăn lại.
“Cũng được, các ngươi đi hái hao của các ngươi, không cần để ý đến bọn ta." Nhâm thị cũng vẫy tay nói.
Lúc này, Triệu Hoằng Lâm đã pha trà xong, hắn nhẹ nhàng cầm ấm trà lên, đem lượt trà đầu đổ ra, lại rót thêm nước vào, chuẩn bị lượt pha trà thứ hai. Thói quen của hắn ở lượt pha trà thứ ba mới được uống, vì lúc đó hương trà nồng hơn.
“Chuyện hái hao đều là chuyện của nữ nhi, mọi người đi đi, ta sẽ ngồi ở đây thưởng trà, cũng rất thoải mái." Triệu Hoằng Lâm nghe đề nghị của hai người, không khỏi cười nói.
Triệu Tương Nghi ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng, phủi tay một cái, sau đó đứng lên, cầm một chén trà uống một ngụm nóng hổi, rồi mới ra khỏi đình.
“Thật là, ta cực khổ pha trà, lại bị nha đầu muội phá hư rồi." Triệu Hoằng Lâm giả bộ tức giận, “Này, muội sao lại kỳ cục như vậy."
Nhâm thị nhịn cười: “Con bé khát mà, ăn xong điểm tâm thì phải uống nước thôi." nói xong cũng cầm một chén trà khác rót trà, còn đặt trước mũi ngửi vài lần, nụ cười càng sâu, sau đó nhắm mắt nhấp một miếng, “Thật là thơm, đây là lần đầu tiên nương uống trà do con pha, thật vinh dự."
“Nương quá khen, nương cũng thích uống trà?" Triệu Hoằng Lâm rất bất ngờ, Nhâm thị và hắn đều có cùng một sở thích.
Nhâm thị gật đầu: “Từ nhỏ bị cha hun đúc, sau này đến chính mình cũng dần dần thích." Nói xong câu này, Nhâm thị cười, đặt chén trà xuống, nhìn ra ngoài, sau đó nói với Triệu Hoằng Lâm, “Nương ra ngoài trước, nha đầu kia không biết đi đâu rồi, nương lo lắng."
“Nương cứ đi, con ở đây chờ mọi người."
“Nương để Văn Châu ở lại hầu con nhé." Nhâm thị gọi Văn Châu.
Triệu Hoằng Lâm xua tay: “Không cần, con có thói quen ở một mình, không thích có người hầu hạ."
“Tốt lắm, nương đi đây." Nhâm thị đứng dậy, cùng Văn Châu rời đi, theo hướng Triệu Tương Nghi đã đi tìm nàng.
Bên này, Triệu Tương Nghi đang đứng trên cao hét lớn, đã lâu lắm rồi nàng không làm vậy, lúc này giọng nói theo tiếng gió truyền đi xa, hương hoa bay ngang mũi, khép hờ hai mắt đều có thể tưởng tượng khung cảnh tuyệt đẹp này.
Phía sau là giọng nói Nhâm thị không ngừng truyền đến, khoé miệng Triệu Tương Nghi nhếch lên, ngừng bước chờ Nhâm thị.
“Sao con chạy nhanh vậy." Nhâm thị khó khăn đi đến, sở đầu Triệu Tương Nghi, “con xem, tóc đã rối tung rồi này, lát nữa quay lại đình nghỉ chân, nương búi lại cho con đẹp hơn."
“Nương, không sao đâu." Triệu Tương Nghi sợ nhất Nhâm thị búi cho nàng búi tóc vừa nặng vừa lâu này, đẹp thì đẹp, nhưng mỗi ngày đều búi lên, thật mệt.
“Con nói gì vậy, phải sửa lại mới được." Nhâm thị nắm nắm lấy mái tóc Triệu Tương Nghi búi lại, “Tương Nghi a, không phải nương cố ý trách móc con, chỉ là con bây giờ đã lớn rồi, không giống như lúc nhỏ nữa, con phải trưởng thành, ăn nói cũng phải cẩn trọng."
“Tiểu thư vốn đã xinh đẹp, người cũng nhu thuận, rất nhiều trưởng bối thấy đều yêu thích vô cùng." Bích Văn ở một bên hì hì cười, vì Triệu Tương Nghi nói.
“Ngươi chỉ biết nịnh." Nhâm thị cũng cười, ý cũng đồng ý với lời nói của Bích Văn, người mẹ nào không thích nghe? Nhâm thị đã sớm xem hai người như con ruột của mình.
“Di, phu nhân, bên kia có người đấy." Văn Châu bỗng nhiên chỉ một hướng nói.
“Đúng nha, lúc chúng ta lên núi chưa thấy họ." A hạnh cũng nói một câu, là một nha hoàn thô sử, A Hạnh không có giống như Văn Châu và Bích Văn ổn trọng, làm việc rất nhát gan.
Triệu Tương Nghi nhìn theo hướng hai người nói, đúng vậy, vừa nãy nàng ở đây không có thấy mấy người đó.
Hơn nữa có một thân ảnh nàng đặc biệt quen thuộc, hắn mặc một thân y phục lam sắc, bên ngoài mặc thêm một cái áo bông,
“Là Tử Quân." Nhâm thị nhận ra Bùi Tử Quân, chẳng qua ngoài Bùi Tử Quân còn vài người Nhâm th5i chưa bao giờ gặp, “Vị phu nhân kia hình như không phải Bùi phu nhân."
Bọn họ quen thân với cha mẹ Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi nhìn kỹ, cũng phát hiện mình không biết người này, vị phu nhân đó không phải mẫu thân của Bùi Tử Quân.
Đối phương hình như cũng thấy bọn họ, đang đi về phái này.
Đoàn người đó, trừ Bùi Tử Quân, còn lại đều là nữ nhân. Có phu nhân xinh đẹp ưu nhã, còn có một vị tiểu thư xinh xắn thoát tục, còn là một đoàn nha hoàn vây quanh. Coi như, đội ngũ nhà họ cũng giống như thế, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn đoàn người này lại có khí chất của người quyền quý đến thế.
Nhưng so với phu nhân kia, Nhâm thị có phần đẹp hơn.
Triệu Tương Nghi nghĩ như thế.
Người đến gần, Bùi Tử Quân đi đầu cười khanh khách bước đến chào hỏi Nhâm thị, rồi nhìn Triệu Tương Nghi cười chào, sau đó không quên giới thiệu mấy vị sau lưng: “Giới thiệu với mọi người, đây là dì ta Trần Ông Thị." Bùi Tử Quân chỉ vào vị phu nhân mỹ phụ xinh đẹp nói, vị phu nâyn kia cũng chào hỏi, Nhâm thị đáp lễ.
Triệu Tương Nghi sửng sốt một lát.
Đây là tiểu di từng cho người đến nhà nàng đòi mua nàng về làm quà sinh nhật cho Bùi Tử Quân?
Chả trách nàng vừa nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh Trần Ông Thị lại thấy quen đến vậy, không phải là Tang Ngọc Cô Nương từng đến Triệu gia thôn sao?
Tang Ngọc vừa nhìn thấy Triệu Tương Nghi cũng kinh ngạc, dã nha đầu ở nông thôn, giờ đây mặc một thân tơ lụa, tóc búi lên sơ ưu nhã quý khí, được nha hoàn vây quanh như đoá hoa.
Nàng ta không thích ứng nổi với sự biến hoá này của Triệu Tương Nghi, Trần Ông Thị lần đầu đến trấn Thanh Hà, cũng không biết đoàn người Triệu Tương Nghi, lúc này Tang Ngọc ghé gần nói nhỏ vào tai Trần Ông Thị Trần Ông Thị nhìn Triệu Tương Nghi ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.
“Còn đây là con gái dì cháu – Trần Vi, biểu muội của ta." Còn lại là nha hoàn, nên không có giới thiệu.
Trần Vi so với Triệu Tương Nghi thì lớn hơn vài tuổi, vóc dáng cao hơn, cực kỳ ưu nhã chào hỏi nhóm người Triệu Tương Nghi
Nhâm thị kéo Triệu Tương Nghi lại, nhỏ giọng nói: “Nhìn người ta ra dáng tiểu thư khuê các chưa kìa."
Triệu Tương Nghi chu môi, làm cái mặt quỷ, nàng biết đây là Nhâm thị trêu chọc mình, Nhâm thị nhất định không thấy người nào khác tốt hơn nàng đâu.
Hai mẹ con nói nhỏ với nhau vài câu đều bị Trần Ông Thị thu vào mắt, theo lời Bùi Tử Quân, đó là mẹ con tình thâm, hình ảnh ấm áp hài hào đến thế, nhưng theo Trần Ông Thị, chính là không biết quy củ.
Không nói gì nãy giờ, biểu hiện thập phần ưu nhã Trần Vi, lại hết sức hâm mộ nhìn Triệu Tương Nghi và Nhâm thị, loại cảm giác làm nũng này vô cùng thân thiết, mà nàng ấy đã thầm mong mà không có được.
Hai bên vừa gặp nhau, trong lòng ai cũng thầm tính toán.
“À, đây là Triệu phu nhân, còn vị này chính là con gái Triệu phu nhân, Triệu tiểu thư." Bùi Tử Quân giới thiệu các nàng với dì.
“Hạnh ngộ." Trần Ông Thị mở miệng nói tiếp, “Lần đầu gặp mặt, lại ở trước mặt người khác thầm thì, thật không ra dáng tiểu thư gì hết."
Triệu Tương Nghi không thể tin được, Trần Ông Thị đây là đang giáo huấn nàng và Nhâm thị.
Nhâm thị khẽ cười,không cảm thấy mất mặt hay hổ thẹn, chỉ trả lời một cách mỉa mai: “Như vậy Trần phu nhân và nha hoàn lúc nãy thì thầm với nhau là sao, ta coi như là không thấy đi, hiếm khi Trần phu nhân lại biết sai như thế, ta cũng không so đo nữa."
“Cô." Trần Ông Thị không thể tưởng tượng được Nhâm thị này đúng là người lợi hại thế, nhất thời bà không nói lại được.
Trần Vi thấy mẫu thân gây sự, nhíu mày, cúi đầu không nói, cũng không muốn nhìn mắc công lại khó chịu.
Bùi Tử Quân xấu hổ, nếu hắn sớm biết rằng hai người này gặp nhau sẽ xảy ra tranh cãi, thì hắn sẽ không đưa dì mình đến đây đâu. vốn muốn nhân dịp này, hoá giải hiểu lầm từ mấy năm trước, bây giờ xem ra không thể được rồi.
“Dì cháu hôm nay đến trấn Thanh Hà, là để thăm cháu, cho nên cháu liền bỏ một ngày để đưa dì đến đây giải sầu một chút." Bùi Tử Quân vừa đi vừa giải thích với Nhâm thị.
“Trần phu nhân thật có lòng." Nhâm thị nhàn nhạt nhìn Trần Ông Thị
“Đó là tự nhiên, Tử Quân là cháu bên ngoại của ta, ta không thương nó thì thương ai." Lúc Trần Ông Thị nói lời này, có cảm gíac như Bùi Tử Quân giống như là con trai ruột của bà ta.
Triệu Tương Nghi mặc kệ Trần Ông Thị vú lấp miệng em, chuyện mấy năm trước, nàng chỉ biết đối phương nhất định không phải là loại người dễ trêu chọc.
Lúc thưởng hoa ở sườn núi, lơ đãng liếc tới Trần Vi bên cạnh, Trần Vi này tuy là con gái Trần Ông Thị, nhưng tính tình không giống Trần Ông Thị
Chí ít, những vị tiểu thư mà nàng đã gặp, trừ Bùi Mẫn Nhu ra, nàng ấy là người thứ hai nàng vừa mắt.
Trần Ông Thị người như vậy, cư nhiên không bồi dưỡng Mạc Nhã Như “Tiểu thư khuê các", thực là tiếc, Triệu Tương Nghi thầm nghĩ ác, Mạc Nhã Như có lẽ là con gái ruột của Trần Ông Thị đó…
“Triệu tiểu thư, gặp lại nhau rồi." Tang Ngọc bỗng nhiên bước đến, chào hỏi Triệu Tương Nghi, nhưng trong lời nói mang đầy khinh bỉ, mặc dù nàng ta luôn gọi Triệu Tương Nghi là Triệu tiểu thư
Trần Vi vừa định ngẩng đầu lên giáo huấn Tang Ngọc một phen, nhưng lại bị Trần Ông Thị trừng mắt, nàng ấy bất đắc dĩ thở dài, sau đ1o nhìn sang hướng khác thưởng hoa.
“Hai người quen nhau?" Sự tình xảy ra nhanh, Nhâm thị cũng không biết tiểu nhạc đệm này.
Triệu Tương Nghi siết chặc quả đấm nhỏ, sau đó nhỏ giọng nói với Nhâm thị, lời ít ý nhiều, đem chuyện đã xảy ra nói cho Nhâm thị, Nhâm thị nghe xong, nhìn về phía Trần Ông Thị ánh mắt căm hận.
Đoàn người trong nháy mắt đến đình nghỉ chân mà Triệu Hoằng Lâm đang ngồi, Nhâm thị gọi nha hoàn đừng đi hái hoa cúc nữa, lúc này Nhâm thị không còn hứng thú tất cả đều vì chuyện mà Triệu Tương Nghi nói.
Triệu Hoằng Lâm không nghĩ tới các nàng sẽ quay lại nhanh thế, nhưng hắn càng không ngờ lại còn có khách nhân về theo.
“Trà thơm quá." Do Bùi Tử Quân giới thiệu trước, Trần Vi nhịn không được nhìn thoáng qua Triệu Hoằng Lâm, khi hắn ngẩng đầu lên Trần Vi cũng cẩn thận đánh giá hắn, sốt một chút.
“Vi nhi, sao không hiểu quy cũ vậy, trưởng bối không nói chuyện, con không được mở miệng nói." Trần Ông Thị nghiêm túc nói, ánh mắt Trần Vi tràn đầy vui vẻ nhất thời thành một màu ảm đạm.
Triệu Hoằng Lâm tạm thời không biết là tình huống gì, có chút đồng tình nhìn thoáng qua Trần Vi.
Sau khi Bùi Tử Quân giới thiệu, biểu tình trên mặt Triệu Hoằng Lâm cũng giống hệt Nhâm thị và Triệu Tương Nghi, hắn nắm chặt song quyền, châm chọc cười “Thế giới này thật đúng là nhỏ đến đáng thương."
Trần Vi bởi vì ân oán giữa hai bên, bị kẹp ở giữa. Nàng ấy lén lút đến gần Triệu Tương Nghi, thử hỏi: “Chẳng biết Triệu tiểu thư có hứng thú đi cùng ta đến chỗ khác một chút không?"
Triệu Tương Nghi không nghĩ Trần Vi có ý này, mặc dù nàng không thích Trần Ông Thị, nhưng đối với Trần Vi không có căm hận, chỉ đồng tình nàng ấy bị mẫu thân cường chế ép đặt, Triệu Tương Nghi gật đầu một cái đáp ứng: “Ch1ung ta không nên đi quá xa, đỡ khiến cho trưởng bối lo lắng."
Trần Ông Thị thấy thế, bảo Tang Ngọc đi theo, nhưng Bùi Tử Quân lại khuyên “Dì, để biểu muội đi chơi một chút, hiếm khi có được cơ hội này, đừng để muội ấy không vui."
Thấy là Bùi Tử Quân lên tiếng, sắc mặt Trần Ông Thị tốt hơn rất nhiều, gật đầu cười nói: “Nhìn không ra, Tử Quân đau lòng cho biểu muội nha." Sau đó phất tay bảo Tang Ngọc lui ra.
“Tiểu muội sớm trở về." Triệu Hoằng Lâm vì quan hệ đến Trần Ông Thị, cũng không xem trọng Trần Vi, luôn cảm thấy là có kỳ mẫu tất có kỳ nữ.
Chờ hai vị tiểu thư đi xa, trong đình chỉ còn vài người, bầu không khí trở nên quái dị
Triệu Hoằng Lâm như trước phẩm trà, im lặng không lên tiếng, Nhâm thị nhàm chán chơi với khăn tay của mình, thỉnh thoảng nói một hai câu với Trần Ông Thị
Bùi Tử Quân xấu hổ, đứng giữa hai bên, đối mặt với bầu không khí quái dị này, cực kỳ khó chịu. Chẳng thể làm gì hơn, liền cầm một chén trà, thưởng thức hương vị trà.
“Tử Quân đừng uống, bẩn đấy." Trần Ông Thị nhanh mồm nhanh miệng nói, sau đó nhìn Triệu Hoằng Lâm bằng ánh mắt chán ghét, “Đúng là dân xuất thân từ nông thôn, khá giả có một chút thì sao, chỉ là người không có giáo dục, còn giả thanh tao, cái thói thô tục còn không sửa được. Uống loại trà này, không sạch sẽ đâu."
Mọi chuyện vốn tốt đẹp, chỉ vì lời nói không đáng một đồng của Trần Ông Thị mà căng thẳng hơn.
Triệu Hoằng Lâm mím chặc môi mỏng, cố hết sức kiềm nén cơn giận, sau đó đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên khẽ cười: “Trần phu nhân nếu như thích sạch sẽ như thế, vậy nên trở về súc miệng thật sạch đi."
“Có gì sao?" Trần Ông Thị nhất thời nghe không hiểu, còn tưởng rằng là miệng mình dính gì bẩn chứ, lập tức quay đầu lại hỏi Tang Ngọc.
Nhâm thị cúi đầu “Xì" cười một tiếng, Bùi Tử Quân vốn không thân lắm với Trần Ông Thị, lần này đến đây thưởng hoa đều là Trần Ông Thị cứng rắn yêu cầu. Giờ nghe Triệu Hoằng Lâm châm chọc như thế, hắn cũng cúi đầu thầm cười.
“Ngươi nói vậy là sao?" Chờ Trần Ông Thị hiểu được ý kia, giận tím mặt đứng dậy.
“Con ta cái gì cũng chưa nói, phu nhân hơi quá rồi." Nhâm thị cũng đứng dậy, bảo vệ Triệu Hoằng Lâm
“Hừ, thân nhau dữ, người nào không biết còn tưởng rằng cô sinh hắn ta đấy." Chuyện về đại phòng Triệu gia, Trần Ông Thị cũng nghe, nên nhận định Nhâm thị nhất định không phải là Lã thị.
“Trần phu nhân, phu nhân nên quay về rửa miệng mình đi." Giọng nói Nhâm thị trầm xuống, thu lại nụ cười, ngược lại nhìn về phía Bùi Tử Quân, “Tử Quân, ta thật không ngờ, một đứa trẻ hiểu lễ như cháu, lại có một người dì như vậy."
“Cô nói gì, nói lại cho ta." Giọng nói của Trần Ông Thị cũng trầm xuống, sau đó lại cười khẽ, “Cô thự sự quá càn rỡ, cô có biết phu quân ta là ai không?"
“Chỉ cần không phải là thánh thượng, ta không sợ." Nhâm thị khiêu khích nói.
“Thật không biết điều." Trần Ông Thị tức giận, nghiến răng nghiến lợi đang muốn bão nổi, Bùi Tử Quân nhìn tình hình không ổn nữa, lập tức bước ra can giải:
“Dì à, dì không phải nói thích hoa cúc tím sao, vừa nãy cháu thấy có một vườn lớn đấy, nếu không bây giờ chúng ta gọi biểu muội cùng đi hái đi?"
“Cháu chờ chút, dì còn chưa nói hết." Chiêu này đối với Trần Ông Thị không có mấy hiệu quả.
Bùi Tử Quân bất đắc dĩ, ở trước mặt Trần Ông thị nhỏ giọng nói, “Dì, người cho cháu mặt mũi đi, Triệu lão bản vẫn là đạo sư của Nhiễm Thuý Trai đấy, nếu dì cùng phu nhân cũng ông ấy nháo thế này, cháu sao có thể nhìn mặt người ta đây? Hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào, đều là dì có lỗi trước, cháu đã biết chuyện của mấy năm trước rồi, dì đừng nói là dì không biết…"
Trần Ông Thị nghe xong, kinh ngạc, ném luôn ý định gây chuyện với đám người Nhâm thị ra sau ót, không dám tin nhìn Bùi Tử Quân nói: “Tử Quân... Cháu biết chuyện đó lúc nào vậy?"
“Dì, chỉ cần dì bình tĩnh không gây chuyện với họ nữa, cháu sẽ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, cháu không trách dì đâu." Bộ dạng Bùi Tử Quân nghiêm túc khiến Trần Ông Thị sợ nhất, cực kỳ giống phụ thân Bùi Hạ Niên của hắn.
Khoé miệng Trần Ông Thị co rút, trong thời gian nhanh quyết định, sau đ1o xem như chưa có gì từng xảy ra ưu nhã cười: “Vậy bọn ta đi hái thu cúc, vừa lúc đem về pha trà uống, từng giận ta lỗ mãng." Câu cuối cùng mơ hồ như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, lúc này đây Trần ông Thị cực kỳ ẩn nhẫn.
“Trần phu nhân đi thong thả." Nhâm thị nhàn nhạt trả lời.
“Triệu phu nhân, thật xin lỗi." Bùi Tử Quân nhỏ giọng xin lỗi họ, Nhâm thị lại lắc đầu ý bảo không liên quan đến hắn.
Bên này, Triệu Tương Nghi và Trần Vi ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, trong lúc nói chuyện, Triệu Tương Nghi thở dài, Trần Vi và Bùi Tử Quân cùng tuổi, đều lớn hơn nàng ba tuổi, là một cô nương văn tĩnh, hơn nữa còn bị Trần Ông Thị cường chế.
“Thật ra ta ước mình giống tiểu thư." Trần Vi mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, “Nhìn thấy nương tiểu thư đối xử với tiểu thư rất tốt, còn có một …ca ca bảo vệ nữa." Lúc nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, nụ cười trên mặt Trần Vi càng thêm sáng lạn.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C