Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 142: Nơi sống yên ổn
Edit: Thiên Âm
Ngày hôm sau, Tề Uyển Dao đột ngột thay đổi như thành một người khác, không có giống như trước mà luôn xin lỗi Triệu Tương Nghi và mọi người trong Triệu gia, không còn xấu hổ hay băn khoăn, ngược lại chỉ nhàn nhạt, bình tĩnh tiếp nhận sự thật, rồi bình thản sống ở Triệu gia.
Thấy Tề Uyển Dao như vậy, trong lòng mọi người trăm nghìn loại tư vị, cũng không biết là may mắn hay là lo lắng.
Qua mấy ngày tiếp theo, Triệu Hữu Căn đến nhà, trước kia Tề gia hắn cũng có chút ấn tượng, sau khi biết biến cố mà Tề gia gặp phải, trong lòng hắn cảm thấy thương cho đứa trẻ Tề Uyển Dao này.
Thấy tuổi Tề Uyển Dao cũng không tính là lớn, mấy năm nữa là có thể xuất giá, trải qua nhiều biến cố như vậy, sợ rằng về sau khó mà tìm được nhà chồng.
Mà ngày ấy lời nói và việc làm giữa Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao, Triệu Hữu Căn đã thu hết vào trong mắt, thầm nghĩ Tề Uyển Dao trăm triệu lần không thể trở thành nghĩa nữa nhà Triệu gia được, như vậy sẽ gây ra trở ngại giữa con bà và Hoằng Lâm.
Bây giờ mà nói, hắn đã trở thành bộ đầu của trấn Thanh Hà, ở trấn Thanh Hà cũng xem như là có chút địa vị, nếu hắn đứng ra nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, nói như vậy về sau có phối [kết hôn] với Triệu Hoằng Lâm cũng tốt, hay tìm một nhà chồng khác cũng tốt, thân thế và bối cảnh so với lúc này đều tốt hơn rất nhiều.
Đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Triệu Tín Lương nghe, Triệu Tín Lương suy nghĩ một hồi, cũng hiểu được cách này rất tốt. Có điều đây là chuey65n có liên quan đến Tề Uyển Dao, Triệu Tín Lương cũng không dám tự mình làm chủ, chỉ nói sẽ hỏi qua con bé sao đã rồi tính tiếp.
Vốn tưởng rằng khuyên bảo Tề Uyển Dao sẽ gặp khó khăn, dù sao tính tình con bé rất quật cường, hơn nữa vừa lễ tang mẫu thân, an nguy của huynh trưởng còn chưa biết ra sao, chắc là cũng chưa muốn tiến vào gia môn Triệu Hữu Căn nhanh như vậy đâu.
Thế nhưng không ngờ tới, lúc Triệu Tín Lương đem đề nghị của Triệu Hữu Căn nói cho Tề Uyển Dao nghe xong, Tề Uyển Dao rất tự nhiên mà đáp ứng, không một chút do dự.
Triệu Hữu Căn thì rất vui vẻ, bảo kiều thê Quách thị chọn một ngày tốt, tổ chức lễ nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, họ sẽ không sửa, đó là điều kiện đầu tiên của Tề Uyển Dao, điều kiện thứ hai là không đem tên nàng nhập vào gia phả, tên cũng không sửa.
Lúc Triệu Hữu Căn đem chuyện này chuẩn bị thật tốt, thì Nhâm thị bên kia truyền đến tin tốt.
Lúc Nhâm thị tự mình đến Triệu gia, đầu tiên là nghe thấy chuyện Triệu Hữu Căn nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, không khỏi vì cô bé mà cao hứng, sau đó cười nói: “Như vậy, về sau danh chính ngôn thuận rồi."
Triệu Tương Nghi không hiểu, mở miệng hỏi: “Sư phụ nói lời này là sao?"
Nhâm thị ngồi ở đối diện Tề Uyển Dao, quan sát nàng một hồi, sau đó nói với Triệu Tương Nghi: “Ta quyết định thu thêm một đồ đệ nữa, làm như vậy, con sẽ có bạn, học nữ hồng cũng không vất vả nữa."
Triệu Tương Nghi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó cực kỳ hưng phấn đứng lên, chỉ vào Tề Uyển Dao cười nói: “Sư phụ thật sự muốn nhận Uyển Dao tỷ tỷ làm đệ tử? Hay quá, con thấy bây giờ rất thoải mái nha."
"Con bé này, sao lại la hét như vậy hả." Phương thị bưng trà bánh đi vào phòng, để lên bàn rồi nhìn Nhâm thị cười, “Nhâm sư phụ dụng tâm như Bồ Tát, sư phụ vì đứa bé này mà lo lắng thay, cả nhà bọn ta cũng vui vẻ thay giúp nó, cũng an lòng."
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Nhâm thị cũng cười: “Ta đã nhìn qua tú phẩm do Uyển Dao làm, tay nghề rất tốt, ngộ tính cũng cao, rất hợp với ý ta, cũng không hẳn là từng chăm sóc qua nên làm vậy, phân nửa là do cô bé này rất có năng lực, nên ta mới nhìn trúng." Nói đến đây, cũng là vì cho Phương thị một liều thuốc an thần, còn nói thêm, “Đương nhiên, Tương Nghi vẫn là học trò của ta và ta sẽ dạy nó thật tốt, sẽ không vi thích một người khác mà bỏ con bé đâu."
“Như vậy thì tốt rồi, Tương Nghi à, con phải theo Nhâm sư phụ cố gắng học đó, bà nội không hy vọng con có thể học kỹ thuật phức tạp như người ta, chỉ mong con có thể cố gắng hết sức học cho tốt những kỹ thuật đơn gỉan thôi." Phương thị nghe vậy rất vui mừng, sau đó xoa hai tay nói tiếp, “À, ta đang hầm canh trong trù phòng, không thể ở đây nói chuyện tiếp với mọi người được, Nhâm sư phụ nói chuyện với đứa nó đi, nếu không chê thì trưa này ở lại đây ăn cơm trưa được chứ?"
Nhâm thị cũng không phải là loại người làm bộ làm tịch, thấy được sự chân thành trong mắt Phương thị, vì vậy không thể từ chối được, thoải mái nhận ý tốt của Phương thị: "Vâng, ta cũng rất thích đồ ăn đại nương nấu, vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Phương thị thấy Nhâm thị sảng khoái nhận lời, trong lòng cũng rất cao hứng, mang theo nụ cười quay lại trù phòng.
Trên mặt Triệu Tương Nghi tràn đầy ý cười, mấy ngày vừa qua liên tiếp những chuyện xấu ập tới không ngừng, hôm nay mọi chuyện cũng được giải quyết, dần dần lộ ra ánh sáng.
Bất chợt Tề Uyển Dao đứng dậy, đi đến trước mặt Nhâm thị, trịnh trọng quỳ xuống: “Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đệ tử, cảm ơn sư phụ thu nhận, Uyển Dao nhất định không cô phụ hy vọng của người đâu, Uyển Dao sẽ sống thật tốt, sau này gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ không hèn nhát tránh né."
“Hảo hài tử, đứng lên đi." Nhâm thị nâng Tề Uyển Dao đứng dậy, thở dài nói, “Thân phận của con bây giờ không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ rước lấy không ít phiền toái. Mặc dù ta nhận con làm đồ đệ, nhưng cũng không thể phô trương, lễ bái sư nên cử hành đơn giản là được, ủy khuất cho con rồi."
Tề Uyển Dao lại lắc đầu liên tục: “Nếu không có người giúp đỡ, Uyển Dao không thể có được ngày hôm nay, những lễ tiết kia Uyển Dao không quan tâm."
“A" Triệu Tương Nghi không cho là, đúng định nói, lại chợt nhớ đến sắp tới Triệu Hữu Căn sẽ tổ chức yến hội, “Thiếu chút nữa đã quên, là do muội quá có cao hứng rồi. Muội phải nhanh đi nói cho Hữu Căn thúc biết, bảo yến hội sắp tới đổi thành gia yến, chỉ cần mọi người trong nhà chúng ta tham gia là được. Nhiều người tham gia, đến lúc đó rước không ít phiền phức."
“Đến ngày đó, ta cũng sẽ đi, lấy danh nghĩa là sư phụ của Uyển Dao mà tới." Nhâm thị gật đầu.
Gia yến được tổ chức vào ngày mười bảy tháng sáu ấy, trời vốn rất nóng bỗng nhiên trở nên mát mẻ, không biết có phải ông trời mừng cho việc tốt này không, mà ngày hôm ấy khí trời mát lạnh, như chúc mừng cho Tề Uyển Dao có một cuộc sống mới.
Trong buổi gia yến mọi người đều cười đến nước mắt đều chảy, Tề Uyển Dao bị người ta mời rượu, nhưng toàn bộ đều bị Triệu Hoằng Lâm cướp lấy uống sạch, Triệu Tương Nghi líu cả lưỡi, từ lúc nào ca ca nàng đã biết uống rượu rồi, sao nàng không biết
Phu phụ Triệu Hữu Căn là người thiện lương, tin rằng những ngày về sau của Tề Uyển Dao ở nhà Triệu Hữu Căn sẽ trôi qua thật hạnh phúc.
Hôm nay, Tề Uyển Dao không còn là thiếu nữ nghèo khổ chạy trốn chật vật nữa, mà từ hôm nay Tề Uyển Dao sẽ sống với thân phận đại nữ nhi của Triệu Hữu Căn, ở lại trấn Thanh Hà sinh sống.
Ngày hôm sau, Tề Uyển Dao đột ngột thay đổi như thành một người khác, không có giống như trước mà luôn xin lỗi Triệu Tương Nghi và mọi người trong Triệu gia, không còn xấu hổ hay băn khoăn, ngược lại chỉ nhàn nhạt, bình tĩnh tiếp nhận sự thật, rồi bình thản sống ở Triệu gia.
Thấy Tề Uyển Dao như vậy, trong lòng mọi người trăm nghìn loại tư vị, cũng không biết là may mắn hay là lo lắng.
Qua mấy ngày tiếp theo, Triệu Hữu Căn đến nhà, trước kia Tề gia hắn cũng có chút ấn tượng, sau khi biết biến cố mà Tề gia gặp phải, trong lòng hắn cảm thấy thương cho đứa trẻ Tề Uyển Dao này.
Thấy tuổi Tề Uyển Dao cũng không tính là lớn, mấy năm nữa là có thể xuất giá, trải qua nhiều biến cố như vậy, sợ rằng về sau khó mà tìm được nhà chồng.
Mà ngày ấy lời nói và việc làm giữa Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao, Triệu Hữu Căn đã thu hết vào trong mắt, thầm nghĩ Tề Uyển Dao trăm triệu lần không thể trở thành nghĩa nữa nhà Triệu gia được, như vậy sẽ gây ra trở ngại giữa con bà và Hoằng Lâm.
Bây giờ mà nói, hắn đã trở thành bộ đầu của trấn Thanh Hà, ở trấn Thanh Hà cũng xem như là có chút địa vị, nếu hắn đứng ra nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, nói như vậy về sau có phối [kết hôn] với Triệu Hoằng Lâm cũng tốt, hay tìm một nhà chồng khác cũng tốt, thân thế và bối cảnh so với lúc này đều tốt hơn rất nhiều.
Đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Triệu Tín Lương nghe, Triệu Tín Lương suy nghĩ một hồi, cũng hiểu được cách này rất tốt. Có điều đây là chuey65n có liên quan đến Tề Uyển Dao, Triệu Tín Lương cũng không dám tự mình làm chủ, chỉ nói sẽ hỏi qua con bé sao đã rồi tính tiếp.
Vốn tưởng rằng khuyên bảo Tề Uyển Dao sẽ gặp khó khăn, dù sao tính tình con bé rất quật cường, hơn nữa vừa lễ tang mẫu thân, an nguy của huynh trưởng còn chưa biết ra sao, chắc là cũng chưa muốn tiến vào gia môn Triệu Hữu Căn nhanh như vậy đâu.
Thế nhưng không ngờ tới, lúc Triệu Tín Lương đem đề nghị của Triệu Hữu Căn nói cho Tề Uyển Dao nghe xong, Tề Uyển Dao rất tự nhiên mà đáp ứng, không một chút do dự.
Triệu Hữu Căn thì rất vui vẻ, bảo kiều thê Quách thị chọn một ngày tốt, tổ chức lễ nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, họ sẽ không sửa, đó là điều kiện đầu tiên của Tề Uyển Dao, điều kiện thứ hai là không đem tên nàng nhập vào gia phả, tên cũng không sửa.
Lúc Triệu Hữu Căn đem chuyện này chuẩn bị thật tốt, thì Nhâm thị bên kia truyền đến tin tốt.
Lúc Nhâm thị tự mình đến Triệu gia, đầu tiên là nghe thấy chuyện Triệu Hữu Căn nhận Tề Uyển Dao làm nghĩa nữ, không khỏi vì cô bé mà cao hứng, sau đó cười nói: “Như vậy, về sau danh chính ngôn thuận rồi."
Triệu Tương Nghi không hiểu, mở miệng hỏi: “Sư phụ nói lời này là sao?"
Nhâm thị ngồi ở đối diện Tề Uyển Dao, quan sát nàng một hồi, sau đó nói với Triệu Tương Nghi: “Ta quyết định thu thêm một đồ đệ nữa, làm như vậy, con sẽ có bạn, học nữ hồng cũng không vất vả nữa."
Triệu Tương Nghi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó cực kỳ hưng phấn đứng lên, chỉ vào Tề Uyển Dao cười nói: “Sư phụ thật sự muốn nhận Uyển Dao tỷ tỷ làm đệ tử? Hay quá, con thấy bây giờ rất thoải mái nha."
"Con bé này, sao lại la hét như vậy hả." Phương thị bưng trà bánh đi vào phòng, để lên bàn rồi nhìn Nhâm thị cười, “Nhâm sư phụ dụng tâm như Bồ Tát, sư phụ vì đứa bé này mà lo lắng thay, cả nhà bọn ta cũng vui vẻ thay giúp nó, cũng an lòng."
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Nhâm thị cũng cười: “Ta đã nhìn qua tú phẩm do Uyển Dao làm, tay nghề rất tốt, ngộ tính cũng cao, rất hợp với ý ta, cũng không hẳn là từng chăm sóc qua nên làm vậy, phân nửa là do cô bé này rất có năng lực, nên ta mới nhìn trúng." Nói đến đây, cũng là vì cho Phương thị một liều thuốc an thần, còn nói thêm, “Đương nhiên, Tương Nghi vẫn là học trò của ta và ta sẽ dạy nó thật tốt, sẽ không vi thích một người khác mà bỏ con bé đâu."
“Như vậy thì tốt rồi, Tương Nghi à, con phải theo Nhâm sư phụ cố gắng học đó, bà nội không hy vọng con có thể học kỹ thuật phức tạp như người ta, chỉ mong con có thể cố gắng hết sức học cho tốt những kỹ thuật đơn gỉan thôi." Phương thị nghe vậy rất vui mừng, sau đó xoa hai tay nói tiếp, “À, ta đang hầm canh trong trù phòng, không thể ở đây nói chuyện tiếp với mọi người được, Nhâm sư phụ nói chuyện với đứa nó đi, nếu không chê thì trưa này ở lại đây ăn cơm trưa được chứ?"
Nhâm thị cũng không phải là loại người làm bộ làm tịch, thấy được sự chân thành trong mắt Phương thị, vì vậy không thể từ chối được, thoải mái nhận ý tốt của Phương thị: "Vâng, ta cũng rất thích đồ ăn đại nương nấu, vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Phương thị thấy Nhâm thị sảng khoái nhận lời, trong lòng cũng rất cao hứng, mang theo nụ cười quay lại trù phòng.
Trên mặt Triệu Tương Nghi tràn đầy ý cười, mấy ngày vừa qua liên tiếp những chuyện xấu ập tới không ngừng, hôm nay mọi chuyện cũng được giải quyết, dần dần lộ ra ánh sáng.
Bất chợt Tề Uyển Dao đứng dậy, đi đến trước mặt Nhâm thị, trịnh trọng quỳ xuống: “Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đệ tử, cảm ơn sư phụ thu nhận, Uyển Dao nhất định không cô phụ hy vọng của người đâu, Uyển Dao sẽ sống thật tốt, sau này gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ không hèn nhát tránh né."
“Hảo hài tử, đứng lên đi." Nhâm thị nâng Tề Uyển Dao đứng dậy, thở dài nói, “Thân phận của con bây giờ không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ rước lấy không ít phiền toái. Mặc dù ta nhận con làm đồ đệ, nhưng cũng không thể phô trương, lễ bái sư nên cử hành đơn giản là được, ủy khuất cho con rồi."
Tề Uyển Dao lại lắc đầu liên tục: “Nếu không có người giúp đỡ, Uyển Dao không thể có được ngày hôm nay, những lễ tiết kia Uyển Dao không quan tâm."
“A" Triệu Tương Nghi không cho là, đúng định nói, lại chợt nhớ đến sắp tới Triệu Hữu Căn sẽ tổ chức yến hội, “Thiếu chút nữa đã quên, là do muội quá có cao hứng rồi. Muội phải nhanh đi nói cho Hữu Căn thúc biết, bảo yến hội sắp tới đổi thành gia yến, chỉ cần mọi người trong nhà chúng ta tham gia là được. Nhiều người tham gia, đến lúc đó rước không ít phiền phức."
“Đến ngày đó, ta cũng sẽ đi, lấy danh nghĩa là sư phụ của Uyển Dao mà tới." Nhâm thị gật đầu.
Gia yến được tổ chức vào ngày mười bảy tháng sáu ấy, trời vốn rất nóng bỗng nhiên trở nên mát mẻ, không biết có phải ông trời mừng cho việc tốt này không, mà ngày hôm ấy khí trời mát lạnh, như chúc mừng cho Tề Uyển Dao có một cuộc sống mới.
Trong buổi gia yến mọi người đều cười đến nước mắt đều chảy, Tề Uyển Dao bị người ta mời rượu, nhưng toàn bộ đều bị Triệu Hoằng Lâm cướp lấy uống sạch, Triệu Tương Nghi líu cả lưỡi, từ lúc nào ca ca nàng đã biết uống rượu rồi, sao nàng không biết
Phu phụ Triệu Hữu Căn là người thiện lương, tin rằng những ngày về sau của Tề Uyển Dao ở nhà Triệu Hữu Căn sẽ trôi qua thật hạnh phúc.
Hôm nay, Tề Uyển Dao không còn là thiếu nữ nghèo khổ chạy trốn chật vật nữa, mà từ hôm nay Tề Uyển Dao sẽ sống với thân phận đại nữ nhi của Triệu Hữu Căn, ở lại trấn Thanh Hà sinh sống.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C