Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 122: Vừa lúc huynh đang thiếu túi hương
Edit: Tiểu Âm
“Không được, phải thêu một đường nữa, cái này là nút kết mà." Phương thị cau mày đoạt lấy ‘tác phẩm’ trong tay Triệu Tương Nghi, rồi cầm kéo cắt hết chỉ, nếu như không làm như vậy, Triệu Tương Nghi sao có đồ để thêu lại lần nữa chứ, nhìn cách cầm kim thêu nãy giờ không biết sai hết bao nhiêu lần mà nàng vẫn không có được một nửa điểm tiến bộ.
“Thật lãng phí, bà nội." Triệu Tương Nghi chu cái miệng nhỏ nhắn mệt mỏi nói, sau đó tựa vào ghế rũ mi, “Đây chính là vải tốt, con đã nói rồi, đừng có bắt con học nữ hồng, lát nữa dùng vải này mà làm lại, khảng định nó sẽ nát cho xem, dùng vải tốt như vậy con thấy quá lãng phí."
Phương thị cười đâm chọc vào mi tâm Triệu Tương Nghi: “Con nha, tuổi nhỏ như vậy mà làm như mình lớn rồi đấy, đây không phải là chuyện con cần quan tâm? Bây giờ con chỉ cần ngoan ngoãn học tốt nữ hồng và trù nghệ thôi là tốt rồi, về phần vải, nguyên liệu nấu ăn gì đó, là để cho bà nội và cha con quan tâm là được."
“Còn có, bà không phải đã nói nhiều lần rồi sao, học nữ hồng là phải dùng vải tốt, trước đây lúc tiểu cô cô con học vì điều kiện trong nhà không tốt, bà không có cách nào khác phải đem vải bố và chỉ cũ đưa cho cô con luyện tập, may mắn tiểu cô con trời sinh rất giỏi chuyện này nên tay nghề cũng rất tốt. Nhưng con lại không giống như thế, bây giờ điều kiện nhà chúng ta đã tốt, như vậy bà không thể lại ủy khuất con được, còn nữa con không có thiên phú thêu thùa, nếu dùng vải kém thì con phải học đến bao giờ mới được đây?"
Triệu Tương Nghi xì một tiếng cười cười, lại lắc đầu: “Bà nội nói tới nói lui là chê con ngốc sao."
“Ơ, con nhóc này, con nói con ngốc thì cả thiên hạ này không có hài tử nào thông minh hết." Phương thị một bên giúp Triệu Tương Nghi cắt một miếng vải mới, một bên cười nói.
Để cho nàng thêu tốt hơn, phải thất bại vài lần nữa mới được, sau đó đem khung thêu đã chuẩn bị xong đưa cho Triệu Tương Nghi: “Đây, trước thêu vài đường, luyện tay một chút, đừng…lại thêu sai rồi, cách dùng kim thêu đơn giản như vậy, cô cô con học một ngày đã vài dạng còn con học nhiều ngày như vậy đến một dạng cũng không xong, chỉ một lần thêu thôi mà vẫn sai là sao?"
Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ cầm khung thêu trong tay, như người lớn mà thở dài một hơi, sau đó không nói một lời tiếp tục thêu
Kỳ thực, đến mức này, không phải là do nàng không có thiên phú may vá mà là châm pháp cổ đại quá khó, vòng tới vòng lui, đổi tới đổi lui,còn phải nhớ châm pháp, nàng quả thật bị quay đến hôm mê rồi…Vừa nghĩ tiếp theo sẽ học thêm nhiều châm pháp khó khác nữa, Triệu Tương Nghi rầu muốn chết, nàng không muốn đem thời gian lãng phí quá nhiều ở những châm pháp đầu tiên này đâu.
“Vì sao nữ hài đều phải học nữ hồng..." Triệu Tương Nghi vừa thêu, vừa bĩu môi nói thầm
Phương thị lắc đầu, không để ý, đi ra khỏi phòng, Triệu Tương Nghi đã nói đến lần thứ mười câu này trong hôm nay rồi.
“Ui da…" Lần kim thứ hai dâm xuống vải đã đâm trúng ngón tay Triệu Tương Nghi, đau đến mức nàng ném đi khung thêu trên tay xuống, đau đơn ngậm ngón tay vào miệng.
Lúc sau lại lầm bầm: “Rốt cuộc ai là người phát minh ra việc thêu thùa này vậy."
“Một mình muội ở đây lầm bầm cái gì vậy?" giọng nói của Bùi Tử Quân từ phía sau truyền đến.
Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn hắn, lông mày dần giãn ra:"Tại sao huynh lại tới đây?"
Hôm nay Bùi Tử Quân mặc một bộ xuân sam tơ tằm lục sắc, vẫn là một tiểu tử gầy ốm, bây giờ tiết trời dần nóng lên, nhanh nữa cũng sắp đến tiết đoan ngọ, chờ tiết đoan ngọ qua al2 bắt đầu một mùa nóng nhất trong năm. Bùi Tử Quân đứng ở ngoài cửa, vừa lúc giống như tảng đá che mắt ánh sáng bên ngoài, ánh sáng bị ngăn bên ngoài như hội tụ lại hết cơ thể nhỏ của hắn, làm hắn giống như tiên đồng hạ thế vậy.
“Hôm nay huynh đến đây, là giúp cha vận chuyện một chuyến hàng về huyện." Bùi Tử Quân mỉm cười đi đến, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Triệu Tương Nghi
Bùi Tử Quân bây giờ bắt đầu giúp Bùi lão bản xử lí một vài việc al2m ăn nhỏ, nếu không phải hắn tự dưng nhắc tới, Triệu Tương Nghi sợ là quên mất chuyện này, bởi vì vô luận như thế nào nàng cũng không tin được Bùi Tử Quân mới mười tuổi mà có thể kế thừa công việc làm ăn của Bùi gia rồi.
“Muội đang thêu gì vậy?" Bùi Tử Quân chỉ vào khung thêu trên tay Triệu Tương Nghi, hắn thực không nhìn ra trên ấy thêu cái gì.
Triệu Tương Nghi lúng túng, sau đó đem khung thêu để trên bàn, xấu hổ cười: “Đừng để ý tới nó, mới học, muội còn không biết mình đang thêu cái gì nữa…"
Bùi Tử Quân đưa tay nắm thành quyền ngăn cười lại, sau đó cố ý trêu nói: “Tốt lắm, chờ muội học tốt rồi, có thể thêu đồ cho ta đi."
Triệu Tương Nghi không có ngại, chỉ bĩu môi lắc đầu nói: “Sợ là không có ngày đó, muội vĩnh viễn đều học không tốt chính là trên phương diện thêu thùa này."
“Từ từ học nhất định sẽ thành công, Mẫn Nhu gần đây cũng bắt đầu học những thứ này, so với muội cũng như vậy thôi, có nháo một chút,
nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi học,bây giờ đã có thể nhìn ra được một chút hình vẽ đơn giản rồi." Bùi Tử Quân nhẹ giọng an ủi.
Triệu Tương Nghi vừa nghe, lại càng cảm thấy đả kích hơn: “Mẫn Nhu so với muội còn nhỏ hơn, cũng có thể thêu ra được hình được dạng rồi…Muội quả nhiên không có khiếu ở phương diện thêu thùa này. Ai, vì sao nữ hài đều phải học nữ hồng?"
Theo Bùi Tử Quân, phàm là con gái trong nhà, đều phải học qua những chuyện này, bây giờ đột nhiên bị Triệu Tương Nghi hỏi lại như vậy, làm cho hắn trong một thời gian ngắn không biết trả lời thế nào mới tốt đây.
Triệu Tương Nghi cũng không có mong chờ rằng Bùi Tử Quân có thể giải đáp một chút thắc mắc của mình, chỉ mỉm cười cho qua.
“Được rồi, muội đang làm túi hương sao?" Bùi Tử Quân đột nhiên hỏi cái này.
Triệu Tương Nghi buồn bực nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu nói: “Cái này là do tiểu cô cô trước kia đã dạy cho muội, cũng rất đơn giản, so với thêu thì thú vị hơn nhiều, còn có một điểm tốt là, nó không dễ bị đâm vào tay giống như thêu,"Triệu Tương Nghi một bộ đáng thương đem hai tay mình xòe ra, mười đầu ngón tay đều lấm tấm vết thương nhỏ, nhìn rất dọa người.
“A, làm sao mà nghiêm trọng như vậy có đau hay không." Bùi Tử Quân nhìn thấy mười đầu ngón tay Triệu Tương Nghi đều bị thương do kim đâm, nhất thời hoảng hốt, thất thố cầm lấy bàn tay Triệu Tương Nghi, ngoài miệng không ngừng hỏi vài câu quan tâm.
Triệu Tương Nghi làm gì mà suy nghĩ nhiều đến vậy, ở trong mắt nàng Bùi Tử Quân cùng lắm chỉ al2 một đứa con nít chưa phát dục mà thôi, nên không có để ý tay mình bị hắn cầm, mặt nở nụ cười nói: “Đau thì đau, có điều chỉ đau lúc đó thôi, bây giờ tốt rồi, ai, không có biện pháp, bà nội bắt muội học, không phải là lo lắng cho tương lai muội không ai thèm lấy sao."
Nghe được từ ‘lấy’ này, cả người Bùi Tử Quân giống như điện giật thả tay Triệu Tương Nghi ra, sau đó vội cúi đầu xuống lộ vẻ tức giận, hai bên mặt hồng hồng giống như lửa đốt.
“Huynh làm sao vậy?" Triệu Tương Nghi thân thiết hỏi hắn một câu.
Bùi Tử Quân tận lực ổn định lại tim đang đập nhanh,mấy ngày nay không biết tại sao, hắn bình thường đều như vậy hết, nhất là lúc đối mặt với Triệu Tương Nghi, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình giống như bình thường rồi, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tương Nghi ngượng ngùng cười cười: “Không có gì...Cái đó, muội vừa nói là sẽ may túi hương sao?"
Triệu Tương Nghi thấy Bùi Tử Quân có vẻ không được tự nhiên, lại cố ý nói sang chuyện khác, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ lung tung, Bùi Tử Quân tiểu chính thái này chẳng lẽ… Không thể nào hắn mới bây lớn, nhất định là mình suy nghĩ nhiều quá rồi, quả nhiên, mình ngay cả một tiểu chính thái cũng không tha, lại suy nghĩ lung tung gì đâu ấy.
“Ừ, muội đang định thêu một chút hoa văn đơn giản lên, nhưng chuyện này cũng không làm được, bà nội nói, thêu là tinh hoa của nữ hồng, túi hương mà thêu đơn giản thì không được, nên phải học cho nghiêm chỉnh vào." Triệu Tương Nghi ném qua chuyện tìm cách thoát khỏi chuyện này, tiếp tục than thở với Bùi Tử Quân
“Nếu không muội làm cho huynh một cái đi, huynh vừa lúc đang thiếu túi hương." Lúc này Bùi Tử Quân khôi phục lại bộ dáng như cũ, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.
Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, phản ứng đầu tiên là, ngươi là đại thiếu gia nhà giàu mà lại thiếu túi hương? Chỉ cần hô một tiếng, sẽ có vô số người nguyện ý vì người mà làm túi hương, ngươi ngược lại muốn gây khó dễ cho tỷ đây, để tỷ làm túi hương cho ngươi?
“Gì, lẽ nào huynh cho rằng ta sẽ không biết làm túi hương là gạt huynh sao?" Triệu Tương Nghi thầm nghĩ thế nào, liền nói ra khỏi miệng.
Bùi Tử Quân thấy nàng hiểu lầm ý của mình, nhưng cũng không giải thích, nghĩ thầm nàng nghĩ như vậy là hay nhất, vạn nhất nàng quá lo lắng hoặc không làm nữa, đến lúc đó thì không ổn rồi, sợ rằng hai người về sau muốn làm bằng hữu cũng không được.
“Tốt lắm a, cứ như vậy quyết định, trước khi ta rời đi, hi vọng muội có thể làm được một cái túi hương đưa cho ta, bằng không chính là muội cố ý nói dối, không biết mà nói biết." Bùi Tử Quân xoa đầu Triệu Tương Nghi cười, sau đó đứng lên ra khỏi phòng.
Triệu Tương Nghi như cũ nói một tiếng “Hứ", sau đó để khung thêu xuống, xoay người vào phòng mở hộc tủ ra lấy chỉ màu.
Nhìn màu sắc đối lập nhau, nhớ đến hôm Bùi Tử Quân mặc một bộ xuân sam lục sắc, vậy dùng chỉ màu xanh đi, rồi thêu một con cá nhảy qua cửa, vừa đẹp mà ẩn ý trong rất tốt.
Sau khi quyết định xong, Triệu Tương Nghi vui vẻ ngồi trước bàn làm túi hương, không cần phải nắm bắt cách thêu là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào, Triệu Tương Nghi giờ này khắc này mới biết được
Lúc trước muốn nàng làm túi hương, nàng thật sự không muốn tí nào, thà rằng dành thời gian đi giúp Phương thị làm nhiều việc hoặc đi luyện chữ, nhưng bây giờ, sau khi học thêu, cách nghĩ của Triệu Tương Nghi liền thay đổi, thà rằng mỗi ngày làm túi hương cũng không nguyện học thêu, tránh lãng phí nhãn thần….
Bùi Tử Quân cứ như vậy đứng ở dưới cây lê trước cửa nhà, lẳng lặng nhìn Triệu Tương Nghi ngồi ở trong phòng, một lúc thì mặt ủ mày chau, một lúc lại cao hứng không ngớt, nàng chính là vùi đầu làm túi hương, bộ dáng thật nghiêm túc, con mắt đen dưới hàng lông mày rậm, ánh mắt của nàng hình như vĩnh viễn đều hữu thần như vậy.
“Không được, phải thêu một đường nữa, cái này là nút kết mà." Phương thị cau mày đoạt lấy ‘tác phẩm’ trong tay Triệu Tương Nghi, rồi cầm kéo cắt hết chỉ, nếu như không làm như vậy, Triệu Tương Nghi sao có đồ để thêu lại lần nữa chứ, nhìn cách cầm kim thêu nãy giờ không biết sai hết bao nhiêu lần mà nàng vẫn không có được một nửa điểm tiến bộ.
“Thật lãng phí, bà nội." Triệu Tương Nghi chu cái miệng nhỏ nhắn mệt mỏi nói, sau đó tựa vào ghế rũ mi, “Đây chính là vải tốt, con đã nói rồi, đừng có bắt con học nữ hồng, lát nữa dùng vải này mà làm lại, khảng định nó sẽ nát cho xem, dùng vải tốt như vậy con thấy quá lãng phí."
Phương thị cười đâm chọc vào mi tâm Triệu Tương Nghi: “Con nha, tuổi nhỏ như vậy mà làm như mình lớn rồi đấy, đây không phải là chuyện con cần quan tâm? Bây giờ con chỉ cần ngoan ngoãn học tốt nữ hồng và trù nghệ thôi là tốt rồi, về phần vải, nguyên liệu nấu ăn gì đó, là để cho bà nội và cha con quan tâm là được."
“Còn có, bà không phải đã nói nhiều lần rồi sao, học nữ hồng là phải dùng vải tốt, trước đây lúc tiểu cô cô con học vì điều kiện trong nhà không tốt, bà không có cách nào khác phải đem vải bố và chỉ cũ đưa cho cô con luyện tập, may mắn tiểu cô con trời sinh rất giỏi chuyện này nên tay nghề cũng rất tốt. Nhưng con lại không giống như thế, bây giờ điều kiện nhà chúng ta đã tốt, như vậy bà không thể lại ủy khuất con được, còn nữa con không có thiên phú thêu thùa, nếu dùng vải kém thì con phải học đến bao giờ mới được đây?"
Triệu Tương Nghi xì một tiếng cười cười, lại lắc đầu: “Bà nội nói tới nói lui là chê con ngốc sao."
“Ơ, con nhóc này, con nói con ngốc thì cả thiên hạ này không có hài tử nào thông minh hết." Phương thị một bên giúp Triệu Tương Nghi cắt một miếng vải mới, một bên cười nói.
Để cho nàng thêu tốt hơn, phải thất bại vài lần nữa mới được, sau đó đem khung thêu đã chuẩn bị xong đưa cho Triệu Tương Nghi: “Đây, trước thêu vài đường, luyện tay một chút, đừng…lại thêu sai rồi, cách dùng kim thêu đơn giản như vậy, cô cô con học một ngày đã vài dạng còn con học nhiều ngày như vậy đến một dạng cũng không xong, chỉ một lần thêu thôi mà vẫn sai là sao?"
Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ cầm khung thêu trong tay, như người lớn mà thở dài một hơi, sau đó không nói một lời tiếp tục thêu
Kỳ thực, đến mức này, không phải là do nàng không có thiên phú may vá mà là châm pháp cổ đại quá khó, vòng tới vòng lui, đổi tới đổi lui,còn phải nhớ châm pháp, nàng quả thật bị quay đến hôm mê rồi…Vừa nghĩ tiếp theo sẽ học thêm nhiều châm pháp khó khác nữa, Triệu Tương Nghi rầu muốn chết, nàng không muốn đem thời gian lãng phí quá nhiều ở những châm pháp đầu tiên này đâu.
“Vì sao nữ hài đều phải học nữ hồng..." Triệu Tương Nghi vừa thêu, vừa bĩu môi nói thầm
Phương thị lắc đầu, không để ý, đi ra khỏi phòng, Triệu Tương Nghi đã nói đến lần thứ mười câu này trong hôm nay rồi.
“Ui da…" Lần kim thứ hai dâm xuống vải đã đâm trúng ngón tay Triệu Tương Nghi, đau đến mức nàng ném đi khung thêu trên tay xuống, đau đơn ngậm ngón tay vào miệng.
Lúc sau lại lầm bầm: “Rốt cuộc ai là người phát minh ra việc thêu thùa này vậy."
“Một mình muội ở đây lầm bầm cái gì vậy?" giọng nói của Bùi Tử Quân từ phía sau truyền đến.
Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn hắn, lông mày dần giãn ra:"Tại sao huynh lại tới đây?"
Hôm nay Bùi Tử Quân mặc một bộ xuân sam tơ tằm lục sắc, vẫn là một tiểu tử gầy ốm, bây giờ tiết trời dần nóng lên, nhanh nữa cũng sắp đến tiết đoan ngọ, chờ tiết đoan ngọ qua al2 bắt đầu một mùa nóng nhất trong năm. Bùi Tử Quân đứng ở ngoài cửa, vừa lúc giống như tảng đá che mắt ánh sáng bên ngoài, ánh sáng bị ngăn bên ngoài như hội tụ lại hết cơ thể nhỏ của hắn, làm hắn giống như tiên đồng hạ thế vậy.
“Hôm nay huynh đến đây, là giúp cha vận chuyện một chuyến hàng về huyện." Bùi Tử Quân mỉm cười đi đến, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Triệu Tương Nghi
Bùi Tử Quân bây giờ bắt đầu giúp Bùi lão bản xử lí một vài việc al2m ăn nhỏ, nếu không phải hắn tự dưng nhắc tới, Triệu Tương Nghi sợ là quên mất chuyện này, bởi vì vô luận như thế nào nàng cũng không tin được Bùi Tử Quân mới mười tuổi mà có thể kế thừa công việc làm ăn của Bùi gia rồi.
“Muội đang thêu gì vậy?" Bùi Tử Quân chỉ vào khung thêu trên tay Triệu Tương Nghi, hắn thực không nhìn ra trên ấy thêu cái gì.
Triệu Tương Nghi lúng túng, sau đó đem khung thêu để trên bàn, xấu hổ cười: “Đừng để ý tới nó, mới học, muội còn không biết mình đang thêu cái gì nữa…"
Bùi Tử Quân đưa tay nắm thành quyền ngăn cười lại, sau đó cố ý trêu nói: “Tốt lắm, chờ muội học tốt rồi, có thể thêu đồ cho ta đi."
Triệu Tương Nghi không có ngại, chỉ bĩu môi lắc đầu nói: “Sợ là không có ngày đó, muội vĩnh viễn đều học không tốt chính là trên phương diện thêu thùa này."
“Từ từ học nhất định sẽ thành công, Mẫn Nhu gần đây cũng bắt đầu học những thứ này, so với muội cũng như vậy thôi, có nháo một chút,
nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi học,bây giờ đã có thể nhìn ra được một chút hình vẽ đơn giản rồi." Bùi Tử Quân nhẹ giọng an ủi.
Triệu Tương Nghi vừa nghe, lại càng cảm thấy đả kích hơn: “Mẫn Nhu so với muội còn nhỏ hơn, cũng có thể thêu ra được hình được dạng rồi…Muội quả nhiên không có khiếu ở phương diện thêu thùa này. Ai, vì sao nữ hài đều phải học nữ hồng?"
Theo Bùi Tử Quân, phàm là con gái trong nhà, đều phải học qua những chuyện này, bây giờ đột nhiên bị Triệu Tương Nghi hỏi lại như vậy, làm cho hắn trong một thời gian ngắn không biết trả lời thế nào mới tốt đây.
Triệu Tương Nghi cũng không có mong chờ rằng Bùi Tử Quân có thể giải đáp một chút thắc mắc của mình, chỉ mỉm cười cho qua.
“Được rồi, muội đang làm túi hương sao?" Bùi Tử Quân đột nhiên hỏi cái này.
Triệu Tương Nghi buồn bực nhìn hắn một cái, sau đó gật gật đầu nói: “Cái này là do tiểu cô cô trước kia đã dạy cho muội, cũng rất đơn giản, so với thêu thì thú vị hơn nhiều, còn có một điểm tốt là, nó không dễ bị đâm vào tay giống như thêu,"Triệu Tương Nghi một bộ đáng thương đem hai tay mình xòe ra, mười đầu ngón tay đều lấm tấm vết thương nhỏ, nhìn rất dọa người.
“A, làm sao mà nghiêm trọng như vậy có đau hay không." Bùi Tử Quân nhìn thấy mười đầu ngón tay Triệu Tương Nghi đều bị thương do kim đâm, nhất thời hoảng hốt, thất thố cầm lấy bàn tay Triệu Tương Nghi, ngoài miệng không ngừng hỏi vài câu quan tâm.
Triệu Tương Nghi làm gì mà suy nghĩ nhiều đến vậy, ở trong mắt nàng Bùi Tử Quân cùng lắm chỉ al2 một đứa con nít chưa phát dục mà thôi, nên không có để ý tay mình bị hắn cầm, mặt nở nụ cười nói: “Đau thì đau, có điều chỉ đau lúc đó thôi, bây giờ tốt rồi, ai, không có biện pháp, bà nội bắt muội học, không phải là lo lắng cho tương lai muội không ai thèm lấy sao."
Nghe được từ ‘lấy’ này, cả người Bùi Tử Quân giống như điện giật thả tay Triệu Tương Nghi ra, sau đó vội cúi đầu xuống lộ vẻ tức giận, hai bên mặt hồng hồng giống như lửa đốt.
“Huynh làm sao vậy?" Triệu Tương Nghi thân thiết hỏi hắn một câu.
Bùi Tử Quân tận lực ổn định lại tim đang đập nhanh,mấy ngày nay không biết tại sao, hắn bình thường đều như vậy hết, nhất là lúc đối mặt với Triệu Tương Nghi, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình giống như bình thường rồi, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tương Nghi ngượng ngùng cười cười: “Không có gì...Cái đó, muội vừa nói là sẽ may túi hương sao?"
Triệu Tương Nghi thấy Bùi Tử Quân có vẻ không được tự nhiên, lại cố ý nói sang chuyện khác, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ lung tung, Bùi Tử Quân tiểu chính thái này chẳng lẽ… Không thể nào hắn mới bây lớn, nhất định là mình suy nghĩ nhiều quá rồi, quả nhiên, mình ngay cả một tiểu chính thái cũng không tha, lại suy nghĩ lung tung gì đâu ấy.
“Ừ, muội đang định thêu một chút hoa văn đơn giản lên, nhưng chuyện này cũng không làm được, bà nội nói, thêu là tinh hoa của nữ hồng, túi hương mà thêu đơn giản thì không được, nên phải học cho nghiêm chỉnh vào." Triệu Tương Nghi ném qua chuyện tìm cách thoát khỏi chuyện này, tiếp tục than thở với Bùi Tử Quân
“Nếu không muội làm cho huynh một cái đi, huynh vừa lúc đang thiếu túi hương." Lúc này Bùi Tử Quân khôi phục lại bộ dáng như cũ, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.
Triệu Tương Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, phản ứng đầu tiên là, ngươi là đại thiếu gia nhà giàu mà lại thiếu túi hương? Chỉ cần hô một tiếng, sẽ có vô số người nguyện ý vì người mà làm túi hương, ngươi ngược lại muốn gây khó dễ cho tỷ đây, để tỷ làm túi hương cho ngươi?
“Gì, lẽ nào huynh cho rằng ta sẽ không biết làm túi hương là gạt huynh sao?" Triệu Tương Nghi thầm nghĩ thế nào, liền nói ra khỏi miệng.
Bùi Tử Quân thấy nàng hiểu lầm ý của mình, nhưng cũng không giải thích, nghĩ thầm nàng nghĩ như vậy là hay nhất, vạn nhất nàng quá lo lắng hoặc không làm nữa, đến lúc đó thì không ổn rồi, sợ rằng hai người về sau muốn làm bằng hữu cũng không được.
“Tốt lắm a, cứ như vậy quyết định, trước khi ta rời đi, hi vọng muội có thể làm được một cái túi hương đưa cho ta, bằng không chính là muội cố ý nói dối, không biết mà nói biết." Bùi Tử Quân xoa đầu Triệu Tương Nghi cười, sau đó đứng lên ra khỏi phòng.
Triệu Tương Nghi như cũ nói một tiếng “Hứ", sau đó để khung thêu xuống, xoay người vào phòng mở hộc tủ ra lấy chỉ màu.
Nhìn màu sắc đối lập nhau, nhớ đến hôm Bùi Tử Quân mặc một bộ xuân sam lục sắc, vậy dùng chỉ màu xanh đi, rồi thêu một con cá nhảy qua cửa, vừa đẹp mà ẩn ý trong rất tốt.
Sau khi quyết định xong, Triệu Tương Nghi vui vẻ ngồi trước bàn làm túi hương, không cần phải nắm bắt cách thêu là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào, Triệu Tương Nghi giờ này khắc này mới biết được
Lúc trước muốn nàng làm túi hương, nàng thật sự không muốn tí nào, thà rằng dành thời gian đi giúp Phương thị làm nhiều việc hoặc đi luyện chữ, nhưng bây giờ, sau khi học thêu, cách nghĩ của Triệu Tương Nghi liền thay đổi, thà rằng mỗi ngày làm túi hương cũng không nguyện học thêu, tránh lãng phí nhãn thần….
Bùi Tử Quân cứ như vậy đứng ở dưới cây lê trước cửa nhà, lẳng lặng nhìn Triệu Tương Nghi ngồi ở trong phòng, một lúc thì mặt ủ mày chau, một lúc lại cao hứng không ngớt, nàng chính là vùi đầu làm túi hương, bộ dáng thật nghiêm túc, con mắt đen dưới hàng lông mày rậm, ánh mắt của nàng hình như vĩnh viễn đều hữu thần như vậy.
Tác giả :
Kẹo Vitamin C